Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 28 - Thiện Ác Đáo Đầu
K
hi những mảnh vụn của mọi sự kiện được hai nhóm Hải khòm và Thông bác học lắp ráp lại, sự nghiệt ngã của vấn đề đã làm cả bọn hụt hẫng đến câm lặng! Kim Thúy vẫn không thể nào rứt khỏi đầu óc mình hoàn cảnh trớ trêu của anh em Tarzan Thù. Cha Thù, ngay sau khi ly hôn, vì hận cuộc đời đen bạc, hận người vợ trọng tài khinh nghĩa, đã dắt hai đứa con thơ dại vào chốn rừng thiêng nước độc, quyết tâm làm giàu bằng cách theo bọn người tìm vàng, đó là cách trả thù của ông! Bà Kim Lê, mẹ Thù, vì chồng con xem như mất tích bà được làm chủ toàn bộ nhà cửa. Sau đó, cõ lẽ bà đã lấy người chồng khác, rất giàu có và xây dựng cái túp lều nghèo nàn xưa kia thành tòa biệt thự nguy nga như hôm nay, trở thành bà giám đốc của GP Group...
Dường như tấn bi kịch gia đình của Tarzan Thù vượt qua sức tưởng tượng của Kim Thúy, cô khuỵu chân buông mình xuống vệ đường. Minh móm ái ngại đưa mắt nhìn Hải khòm rồi Thông bác học như muốn tìm từ hai tên thủ lĩnh một cách giải quyết. Vào lúc này, cả hai tên thủ lĩnh vốn thông minh và chỉ biết hành động cũng... xụi lơ! Chưa bao giờ chúng phải đối phó với một nghịch cảnh đau lòng đến như vậy.
Cuối cùng, chính cô gái thường hay mủi lòng nhất là Tú Anh đã lên tiếng:
- Phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ cứ đứng đây hoài?
Hoàng Tử Bé Hoàng Thân là người có hoàn cảnh khá giống Tarzan Thù, lên tiếng:
- Nói như Thông bác học thì mẹ của Thù đang ở đây, vậy ta cứ gọi cửa hỏi thăm, biết đâu anh ta đang ở trong ngôi nhà này...
Thông bác học phản ứng như điện giật:
- Ấy, đừng kêu cửa...
Minh móm ngạc nhiên:
- Tại sao không?
Thông bác học lắp bắp:
- Vì... vì... rất có thể tên Phái viên cũng đang ở trong đó!
Như sét đánh ngang tai, đám Hải khòm há hốc mồm như thể có ai vừa chặn khúc củi vào miệng. Tú Anh giải thích:
- Trong lúc lục lọi giấy tờ của tên Phái viên, bọn mình phát hiện ra GP Group là cấp chỉ huy của hắn!
Câu nói của Tú Anh như cú sét thứ hai làm văng khúc gỗ vô hình trong mồm Minh móm ra, hắn nổ tức thì:
- Còn chờ gì nữa, tấn công vô ngôi nhà này ngay, bắt tên Phái viên, cứu thằng nhóc em họ mình nữa chứ!
Hải khòm nhìn Minh móm gầm ghè:
- Tưởng bở hả, GP Group là cấp trên của thằng Phái viên, tao chắc chắn tòa nhà này có nhiều cạm bẫy nguy hiểm hơn cả tòa nhà cửa kính màu nho của nó nữa!
Thông bác học khều Hải khòm, hai tên thủ lĩnh tách ra khỏi đám lính gác ô hợp, chúng chụm đầu bàn tán trông có vẻ hữu nghị một cách hiếm hoi. Chỉ vài giây sau, hai tên thủ lĩnh quay lại, lệnh:
- Chung ta không thể kêu cửa, vì làm như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng thằng nhóc em họ Minh móm. Đây là việc nguy hiểm nên Tú Anh và Kim Thúy sẽ đứng ngoài này cảnh giới và hô hoán cầu cứu khi cần thiết. Thông bác học này sẽ cùng Hải khòm và Hoàng Thân leo rào đột nhập vào bên trong cứu thằng nhóc ra!
Minh móm chìa cái cằm nhọn ra, thắc mắc:
- Vậy còn tao?
Thông bác học buông ra một câu “quân lệnh” tàn nhẫn:
- Mày đến chỗ vách rào kia... làm bậc thang cho tụi tao leo vô trong!
Minh móm tức điên lên khi phải làm cái công cụ hèn hạ như vậy ngay trước mặt hai người đẹp, trong lúc này hắn chỉ muốn làm Batman hay Superman! Hắn giận dữ, cà lăm đến sùi bọt mép:
- Tao... tao... đếch làm... làm cầu thang... thang cho... cho...
Hải khòm đánh đòn tâm lý:
- Thằng này ngu thật, làm cầu thang xong, mày ở lại ngoài này “săn sóc” cho Kim Thúy và Tú Anh, khuya khoắt như vầy để hai người đẹp đứng ngoài đường lỡ có chuyện gì không hay thì sao, hiểu chưa?
Minh móm nghe hai tiếng “săn sóc” lập tức toác miệng ra cười, gật đầu cái rụp và lẹ làng chạy đến vách rào úp mặt vô tường cho ba tên kia leo lên đầu lên cổ.
Bọn Thông bác học đã vượt qua được hàng cọc sắt nhọn lễu ở đầu rào, chuẩn bị buông mình xuống đất thì bỗng đâu:
- Hực... hực... hực...!!!
Chung bủn rủn cả chân tay khi nhìn xuống đất, một con chó berger to bằng con bê từ đâu trong bóng tối hiện ra, đang nhảy chòm lên táp vào chân bọn chúng... Ba tên nam nhi run rẩy bám chặt hàng rào, co chân co cẳng mà chịu đựng: chúng không còn thế để đu mình trở lên mà buông mình xuống thì... chắc chắn thành đống thịt vụn dưới hàng nanh của con ác... cẩu!
Đu đưa chẳng bao lâu, Hoàng Thân đã rên lên:
- Mỏi tay quá...
Hải khòm hổn hển nói:
- Ráng chịu... buông tay... là chết... tui cũng... mỏi vậy...
Hoàng Thân đã hoàn toàn kiệt sức:
-Tôi... hết... chịu nổi rồi... vĩnh biệt...!
Đúng vào lúc Hoàng Tử Bé buông tay rơi xuống thì bỗng đâu... một bóng người từ trên cao bay xuống kẹp chặt cổ con berger hung hãn. Thông bác học và Hải khòm thấy thoát chết bèn buông mình rơi xuống, vừa thở hổn hển vừa quan sát cuộc “long hổ sát đấu”, đầy bất ngờ. Con chó to lớn bị người kia xiết cổ chặt đến mức không kêu được một tiếng, nhưng nó lồng lộn, giãy giụa một cách điên cuồng để cố gắng quẳng kẻ thù đang bám chặt trên lưng xuống. Bóng đen trên lưng con berger quả là phải có một sức mạnh cực kỳ, hắn ta dính cứng vào con chó như thể hắn với nó chỉ là một cơ thể. Con berger từ từ cạn kiệt sức lực, nó gục xuống, nằm im như đã chết rồi. Cái bóng đen kia buông cổ con berger ra, đứng dậy, chép miệng:
- Tiếc quá, con chó đẹp thiệt!
Đến lúc này, Thông bác học và Hải khòm mới nhận ra, đồng thanh kêu lên:
- Trời, Tarzan Thù!
Chàng người rừng khoát tay:
- Tui nằm trên ban công kia, thấy các bạn bị nguy hiểm nên nhảy xuống!
Hoàng Thân hỏi:
- Đây là nhà của mẹ anh?
Tarzan Thù gật dầu:
- Nhung... tui chưa vô nhà, tui sợ...
Thông bác học ngạc nhiên:
- Con chó to như vậy mày còn hạ “nốc ao”, sợ cái gì?
Tarzan Thù gãi đầu:
-Tui sợ... mẹ tui!
Hải khòm le lưỡi:
- Cái vụ này là thua rồi, thằng nào chẳng sợ bà già. Ở bên My có một võ sĩ quyền Anh mỗi lần thi đấu chỉ cần tung một cú đấm là hạ nốc ao địch thủ, vậy mà về nhà thì...
Thông bác học cự nự:
- Thôi đi! Thứ nhất là mày lộn rồi, báo đăng tay võ sĩ đó sợ vợ chứ. Thứ hai, lúc này không phải là lúc kể chuyện đời xưa...
Hoàng Tử Bé Hoàng Thân ái ngại nói nhỏ vào tai Thông bác học:
- Có nên nói thật mọi chuyện cho Tarzan Thù nghe không?
Thông bác học lắc đầu, quay sang nói với người rừng:
- Đúng như mày nói, chúng ta nên kín đáo đột nhập vào nhà rồi đột ngột xuất hiện coi mẹ mày phản ứng ra sao, đừng lo bị đòn, có tụi tao yểm trợ, đồng ý?
Tarzan Thù mau mắn gật đầu.
Với sự giúp sức của người rừng, chẳng mấy chốc cả bốn đứa đã ngồi thu lu trên ban công. Khi nhìn vào, thấy bóng dáng lờ mờ của một người phụ nữ đang đi đi lại lại ngay sát cánh cửa kính chỗ chúng ngồi, cả bọn tha hồ đánh lô tô trong bụng!
o O o
Từ trong xó phòng, thằng nhóc em họ Minh móm tiếp tục nghe cuộc đấu khẩu giữa hai mẹ con tên Phái viên. Tên Phái viên ôm vết thương khóc nấc lên:
- Tôi xin hứa với bà, sau khi lành lặn, tôi sẽ khôi phục lại Xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé!
Người đàn bà đứng sững lại, lạ lẫm nhìn hắn:
- Mày đã vi phạm nguyên tắc làm ăn của GP Group! Ai cho phép mày bắt cóc thằng tài năng tin học Hoàng Thân? Tao đã tốn biết bao tiền của để kiếm cho ra một thằng câm điếc giống nó để che mắt thiên hạ, nếu không, vụ đó đổ bể mày đã tù mọt gông rồi con ạ! Ở cái GP Group này, không ai được phép sai lầm lần thứ hai đâu, kể cả tao nữa...
Người đàn bà tiếp tục đi đi lại lại:
-Trong đời tao đã sai lầm lần thứ nhất là lấy phải một ông chồng nghèo, bất lực trước cuộc sống. Tao đã bước qua cái sai lầm đó, đến với ba mày, và sẽ không bao giờ sai sót lần thứ hai được phép diễn ra...
Mắt tên Phái viên long lên:
- Chính vì vậy mà bà vẫn sống với ba tôi, nhưng bà thì ở lâu đài còn ông ta khổ sai ở hầm đá Địa Ngục?
- Đúng vậy! Ông ấy vẫn sống bên tao, vẫn là cha mày... Có điều, lẽ ra ông ấy đừng bao giờ có ý định ly dị với tao thì... bây giờ đâu đến nỗi...
Quay phắt về phía tên Phái viên, bà ta gầm lên:
- Tao cần quyền lực, mà muốn có quyền lực thì phải có tiền, vì vậy tao cần ba mày, hiểu chưa? Tuy mày là con riêng của ông ấy, tao cũng đã xây dựng cho mày mọi thứ rồi: lâu đài này, quyền lực này và tiền nữa. Vậy mà mày đã phá tan tành! Sự việc đã đến cơ sự này, chắc gì bọn cớm để cho tao yên thân, tao lại phải chuẩn bị một chiến dịch xóa dấu vết cho mày nữa đó, con ạ! Việc đầu tiên, mày tạm thời lánh mặt ở một nơi kín đáo nhất của thế giới này, đó là hầm đá Địa ngục!
Tên Phái viên biết không thể nào lay chuyển được quyết định sắt đá của mẹ hắn, hắn buông thõng người trên ghế như một xác chết, đôi mắt trợn trừng hoảng loạn, miệng lẩm bẩm một cách vô hồn:
- Hầm đá... Địa Ngục... Địa Ngục...
Người đàn bà bước đến bên bàn, ấn một chiếc nút, ngay lập tức cửa phòng bật mở và hai gã đàn ông dáng dấp như hai con đười ươi bước vào cung kinh đứng chờ lệnh. Bà ta hất cằm:
- Mang bọn chúng xuống hầm đá, cho ở chung với cha nó, hiểu chưa!
Hai “con đười ươi” tuân lệnh:
- Dạ hiểu!
Đúng lúc ấy, cánh cửa kính thông ra ban công ngay sau lưng người đàn bà bỗng mở toang, bà tay quay phắt lại và sửng sốt thấy ngay trước mặt mình là bốn thằng con trai. Tên con trai ăn mặc quái gở nhất trong bọn chúng bỗng thống thiết kêu lên:
- Mẹ! Mẹ ơi, con đây!
Người đàn bà hốt hoảng bước lùi lại, chới với tựa vào cạnh bàn:
- Mày... mày là... chúng mày là...
Trong bầu không khí nặng nề ấy, một loạt đạn bỗng vang lên nhức óc, tiếp theo là một tiếng thét xé tai, tiếng cửa kính vỡ vụn loảng xoảng nghe đến rợn người...