When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 715 / 27
Cập nhật: 2016-06-22 16:01:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Những Giấc Mơ Trẻ Con
háng 9/2000 (Clare 29 tuổi)
CLARE: Tôi mơ thấy mình đang bước xuống cầu thang tới tầng hầm của nội Abshire. Dấu bồ hóng dài của cái lần con quạ bay xuống từ ống khói vẫn còn trên bức tường bên trái; những bậc thang bụi bặm và tay vịn để lại trên tay tôi một vệt xám xịt khi tôi túm vào nó để giữ thăng bằng; tôi đi xuống và bước vào căn phòng đã luôn khiến tôi sợ hãi khi còn nhỏ. Trong căn phòng này là hàng dãy dài những cái giá đựng đồ hộp, cà chua và dưa chuột muối, nước sốt ngô và củ cải đường. Trông chúng như những xác chết ướp. Bên trong một chiếc lọ là bào thai một con vịt nhỏ. Tôi cẩn thận mở lọ ra rồi đổ con vịt và nước ối vào tay. Nó thở khó nhọc rồi nôn ọe. "Tại sao mẹ bỏ con?" nó hỏi khi nó đủ khả năng để cất tiếng nói, "Con đã đợi mẹ lâu lắm rồi."
Tôi mơ thấy mình và mẹ đang sánh bước cùng nhau trên một con đường vắng vẻ ở Nam Haven. Tôi đang ẵm một đứa trẻ. Trong lúc chúng tôi bước đi, đứa trẻ ngày càng trở nên nặng hơn, cho đến khi tôi không thể bế nổi nó. Tôi quay sang mẹ và bảo bà rằng tôi không thể tiếp tục bế đứa bé được nữa; bà nhận nó từ tôi một cách dễ dàng và chúng tôi tiếp tục bước đi. Chúng tôi về đến nhà và đi qua một lối đi bộ ra phía sau vườn. Trong khu vườn có hai cái màn hình và một cái máy chiếu. Mọi người đang ngồi trên ghế trong bãi cỏ và ngắm những slide về cây cối. Mỗi màn hình chiếu một nửa của một cây. Một nửa là mùa hè, nửa còn lại là mùa đông; chúng cùng là một cây, nhưng khác mùa. Lũ trẻ cười và la hét trong vui thú.
Tôi mơ thấy mình đang đứng trên sân ga Sedgewick đợi chiếc tàu điện Brown Line, tay xách hai chiếc túi mua đồ mà sau khi xem xét kĩ lưỡng hóa ra là những hộp bánh quy giòn mặn và một đứa trẻ chết non bé tí xíu với mái tóc đỏ, được gói trong giấy bọc thức ăn.
Tôi mơ thấy mình đang ở nhà, trong căn phòng cũ của tôi. Đang là nửa đêm và căn phòng được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn từ bể cá. Đột nhiên tôi nhận ra, trong sợ hãi, rằng có một sinh vật nhỏ bé đang bơi vòng quanh bể; tôi vội vàng mở nắp và vớt sinh vật, hóa ra là một con chuột có mang cá, ra khỏi bể. "Mẹ xin lỗi", tôi nói. "Mẹ quên mất con." Con chuột nhỏ chỉ nhìn tôi trách móc.
Tôi mơ thấy mình đang đi lên lầu trong căn biệt thự Sáo Bắc Mỹ. Tất cả nội thất đã biến mất, các căn phòng trống rỗng, bụi bay trong ánh nắng đang đỏ vàng lên sàn nhà làm bằng gỗ sồi bóng loáng, tôi đi dọc hành lang dài, ngó vào các phòng ngủ, rồi bước vào phòng mình, nơi một chiếc nôi gỗ nhỏ nằm trơ trọi một mình. Không một tiếng động. Tôi sợ phải nhìn vào trong nôi. Trong phòng của mẹ tôi, những tấm ga giường trắng muốt đang trải khắp sàn. Dưới chân tôi là một giọt máu nhỏ vừa lem vào góc của tấm ga và loang ra, cho đến khi cả sàn nhà ngập trong biển máu.
Thứ Bảy, 23/9/2000 (Clare 29 tuổi, Henry 37 tuổi)
CLARE: Tôi đang sống dưới đáy đại dương. Mọi thứ có vẻ đang diễn ra chậm rãi và xa tít. Tôi biết có một thế giới ở trên kia, một thế giới vội vã ngập trong ánh nắng, nơi thời gian chạy qua như cát chảy trong đồng hồ cát. Còn ở dưới này, nơi tôi đang sống, không khí, tiếng động, thời gian, cảm xúc dày đặc và nặng nề. Tôi đang ở trong chiếc chuông lặn với đứa trẻ này, chỉ hai chúng tôi tìm cách sinh tồn giữa thế giới xa lạ, nhưng tôi cảm thấy rất cô đơn. Xin chào! Con có ở đó không? Không có tiếng trả lời đáp lại. Thằng bé đã chết rồi, tôi nói với Amit. Không, bà ấy bảo, mỉm cười lo âu, không, Clare, thấy chưa, nhịp tim của thằng bé đây. Tôi không thể giải thích. Henry lảng vảng quanh tôi, nấu cho tôi ăn, mát-xa cho tôi, tìm cách làm cho tôi vui, cho đến khi tôi cáu lên với anh ấy. Tôi đi qua khu vườn đổ vào xưởng vẽ. Nó như một bảo tàng, một lăng mộ, thật tĩnh mịch, chẳng có chút sức sống, chẳng có một hơi thở, không còn những ý tưởng, chỉ có đồ vật, những đồ vật nhìn tôi cáo buộc. Xin lỗi, tôi nói với chiếc bàn vẽ trống trơn của tôi, với những cái khuôn và những chiếc hũ khô ráo, với nửa bức tượng đang làm dở dang. Chết non, tôi nghĩ thầm, nhìn vào phần lõi bức tượng bọc giấy màu xanh diên vĩ đã từng tràn đầy hi vọng hồi tháng Sáu. Hai tay tôi sạch sẽ, mềm và hồng hào. Tôi ghét chúng. Tôi ghét sự trống trải này. Tôi ghét đứa trẻ này. Không. Không. Tôi không ghét nó. Tôi chỉ không thể tìm được nó.
Tôi ngồi xuống bảng vẽ, bút chì trong tay, và một tờ giấy trắng trước mặt. Chẳng có gì đến. Tôi nhắm mắt lại; và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là màu đỏ. Tôi lấy tuýp màu nước ra, màu đỏ đậm, và một nhúm bút vẽ, rồi đổ đầy nước vào lọ và bắt đầu lấp đầy màu đỏ lên tờ giấy trắng. Nó sáng lên long lanh. Tờ giấy mềm ra trong nước, và sẫm tối khi khô lại. Tôi nhìn nó khô. Nó có mùi gôm arabic. Ở giữa tờ giấy, tôi vẽ một quả tim, rất nhỏ, bằng mực đen, nó không phải một trái tim Valentine ngớ ngẩn mà là một quả tim thực sự, bé xíu, như của búp bê, rồi tôi vẽ các mạch máu mỏng manh ra tới tận mép của tờ giấy, móc vào quả tim nhỏ khiến nó trông như một con ruồi giữa mạng nhện. Thấy chưa, nhịp tim của thằng bé đây.
Trời đã tối. Tôi đổ nước trong lọ và rửa bút vẽ. Tôi khóa cửa xưởng đi qua khu vườn và vào nhà qua cửa sau. Henry đang làm sốt spaghetti. Anh ấy nhìn lên khi tôi bước vào.
"Em đã thấy khá hơn chưa?" anh ấy hỏi.
"Đã khá hơn", tôi nói với anh ấy, và với chính mình.
Thứ Tư, 27/9/2000 (Clare 29 tuổi)
CLARE: Nó đang nằm trên giường. Có máu, nhưng không quá nhiều. Nó đang nằm ngửa, cố gắng thở, lồng ngực nhỏ xíu của nó run rẩy phập phồng, nhưng vẫn còn quá sớm, nó co giật, máu chảy ra từ dây rốn mỗi lần tim nó đập. Tôi quỳ gối bên cạnh giường và đỡ nó lên, đỡ thằng bé lên, con trai bé nhỏ của tôi, co giật như một con cá vừa mắc câu, chìm trong không khí. Tôi ôm thằng bé, rất nhẹ nhàng, nhưng nó không biết tôi đang ở đây, đang ôm nó. Nó trơn tuột và làn da gần như chưa thành hình, mắt nó nhắm chặt; tôi nghĩ đến việc hô hấp nhân tạo, gọi 911 và đến Henry. Ôi, làm ơn đừng đi trước khi Henry có thể nhìn thấy con nhưng hơi thở của nó đang nổi tăm, sinh vật biển bé nhỏ thở ra nước, rồi thằng bé mở to miệng và tôi có thể nhìn xuyên qua người nó, hai tay tôi trống trơn. Nó đã biến mất, đã biến mất.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu. Tôi quỳ gối và cầu nguyện. Chúa nhân từ. Chúa nhân từ. Chúa nhân từ. Đứa trẻ quẫy đạp trong bụng tôi. Suỵt. Hãy trốn đi.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Henry đang ở đây. Đứa trẻ đã chết.
Vợ Người Du Hành Thời Gian Vợ Người Du Hành Thời Gian - Audrey Niffenegger Vợ Người Du Hành Thời Gian