Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
20 năm sau ngày chia tay, anh không thể yêu ai ngoài em
M
ình đã cố gắng để không gặp nhau nữa, ngay giữa lúc tình yêu đang đẹp nhất. Em đã khóc "Sau này em không thể yêu người nào được như yêu anh nữa...". Vâng, anh cũng thế mặc dù hai mươi năm sau anh mới nói ra. Anh đã phải hy sinh tình yêu để mong em được hạnh phúc. (Nguyen Duong)
From: Duong Nguyen
Sent: Thursday, October 08, 2009 3:40 AM
Đêm hôm qua anh lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc của mình. Nó cứ lặp lại, lặp lại và lặp lại suốt, ngay cả những lúc anh không ngờ đến, đến nỗi anh tự hỏi em có những giấc mơ như thế không? Chắc hẳn là có...
Giấc mơ đó đưa anh quay trở về đúng 20 năm trước, khi anh hôn em. Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cả hai người, vị ngọt nụ hôn đó chẳng thể nào quên.
Trải qua bao thăng trầm cuộc sống, anh lao đầu đi tìm lại tình yêu với những cô gái tóc ngắn mang hình bóng em, nhưng chỉ là ảo ảnh. Tất cả tình yêu anh đã dành cho em, anh chỉ còn lại tình thương và trách nhiệm với cuộc sống hiện tại.
Anh từng nói tình yêu đã chết, đã tan như sóng biển. Nhưng tình yêu chỉ có một, và anh tin rằng tình yêu là vĩnh cửu...
Giấc mơ khiến anh ngập tràn những kỷ niệm về khoảng thời tuổi trẻ đẹp nhất của đời người.
Ngay khi còn bé, anh vẫn nhớ khi gia đình em dọn đi, mình đã vẫy tay chào tạm biệt nhau. Khi đó mình mấy tuổi nhỉ? Chỉ mới 8 tuổi thôi. Suốt quãng thời gian trẻ thơ mình đã ở bên nhau, cùng nhau vui vẻ tưởng như không bao giờ ngưng.
16 tuổi, anh bỗng gặp lại em sau 8 năm xa cách, hình ảnh cô bé tóc ngắn xinh đẹp đã chiếm toàn bộ tâm hồn anh, ngay cả khi đó anh chưa biết tình yêu là gì và cũng bất kể em là ai.
Anh đã yêu một người mà anh không được phép yêu, có lẽ tình yêu thiêng liêng đến mức vượt quá khỏi những ràng buộc thông thường, mình đã bất chấp tất cả để yêu nhau. Đã có những lúc thời gian như ngừng lại, mình đếm sao trên trời, nhìn những đám mây rồi tưởng tượng ra đủ thứ hình ảnh của những người đang yêu nhau. Rồi bỗng nhiên anh hôn em, nụ hôn đầu tiên của cả hai người lâu đến rát cả lưỡi và nghẹt thở...
Tất cả người trong gia đình đều biết tình yêu của anh và em. Nhưng chẳng ai can ngăn, có lẽ họ hiểu tình yêu của mình lớn đến mức nào. Chuyện thần tiên cứ thế kéo dài tưởng chừng như bất tận... Tình yêu thật đẹp nhưng chẳng bao giờ mình có thể sống bên nhau.
Đến khi mình quyết định chọn con đường riêng, những năm sau đó tất cả phụ nữ trong mắt anh đều biến thành đàn ông. Em có gia đình, hạnh phúc. Anh mải mê đi tìm những thứ anh cố gắng cho đó là tình yêu mới...
Đã bao năm, anh lang thang qua những con đường mình từng đi, đến những nơi mình từng đến. Anh đến lại nơi đó với những người bạn, uống rượu và ngồi bất động hàng giờ, lúc đó chẳng ai biết anh đang suy nghĩ gì... Đến bây giờ, bất cứ khi nào có thể, anh vẫn cố gắng đi qua những con đường nơi em từng ở. Chẳng người bạn nào biết anh yêu ai, cũng chẳng ai biết anh đang thả hồn đi đâu, người ta nói anh là con người vô cảm, tại sao lại cứ thích các cô gái tóc ngắn...
Mình đã cố gắng hết sức để không gặp nhau nữa, ngay giữa lúc tình yêu đang đẹp nhất. Em đã khóc "Sau này em không thể yêu người nào được như yêu anh nữa...". Vâng, anh cũng thế mặc dù hai mươi năm sau anh mới nói ra. Anh đã phải hy sinh tình yêu để mong em được hạnh phúc.
Nhưng vì sao anh và em phải xa nhau nhỉ? Chỉ bởi một điều ông ngoại của em cũng chính là ông nội của anh...
Nhưng tình yêu không nghĩ thế. Ta đến với nhau bằng tất cả trái tim. Tình yêu đó vẫn sống mãi trong tâm hồn anh và em.
Những dòng chữ này sẽ chẳng bao giờ em đọc được. Anh tự nói với chính mình...
Yêu em...