Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 24
H
ọc tập xong, tù lửa xiềng xích cũng được ngồi chơi thảnh thơi một tiếng đồng hồ trước khi đi ngủ. buổi học tập, giám thị Tùng ngồi yên suốt không phát biểu ý kiến nào. Phải giảm bớt ysượng sùng vì đã tìm thấy những ý kiến, những ước nguyện của trại giả giả, công thức, một chiều, phản ánh lại với tư tưởng, với những khát vọng khát của họ.
Bởi vậy, khi giám thị Mường tuyên bố mãn giờ tập rồi ra ngoài khóa cửa phòng giam lại, Tung thở dài nhè nhẹ. Y cần yên tĩnh để suy nghĩ, hưng tính kế thoát nguy càng sớm càng tốt.
Riêng ngày hôm nay, Tùng quen biết bao biến cố, không căng thẳng khiến y rã rời, mệt mỏi. Y ngồi dựa vào tường, xem lại trong tất cả các công việc xảy ra rồi rút kết luận chắc chắn để trả lời câu hỏi: Tại sao trưởng ban lại cố tình giết y? Không có lý do nào khác là bạn đã biết một số nhiệm vụ làm ăn bí mật của phó trưởng ban và y đã đứng vào phe trưởng ban trong nhiệm vụ hai người đầu trại tranh chấp quyền lợi.
Trong phòng, bắt đầu có tiếng xì xào. Tùng trầm lắng, quan sát, theo dõi, quên phắt mình cũng chỉ là tù giam trong trại xiềng xích. Các tù nhân quay về phía Tùng, không thoáng thì thầm bàn tán. Tùng ngạc nhiên và thêm khó chịu khi thấy được Lớp là đề tài câu chuyện của mọi người. Lát sau, cảm thấy quá mệt mỏi, Tung sung sướng an ủi vào vách, lim dim suy nghĩ, chợt ngủ say đi lúc nào không biết.
Đột kích mạnh tỉnh ngủ vì hào quang xủng xoẻng rồi đánh quan sát thật mau.
Có điều gì khang khác trong phòng giam thì phải. Nhờ ánh sáng đĩa đèn dầu chai ở sát vách gần cửa, Tùng đã tìm thấy một số nhân viên đang nền tảng và một số vẫn còn xì xào. Lạ quá, theo luật pháp trại giam, không được thầm thì bàn tán như vậy, tù nhân trực phải ngăn cản, dù không được liên can. Vậy mà nhân viên trực mặc họ muốn là gì thì làm, lại còn thì thầm bàn tán với họ là khác.
Tùng nhìn sang ba người cùng vách bên mặt. Người gần nhất ngồi bó gối, nhỏ vật gì đó trong lòng hãy bàn tay bỏ vào gốm bột tép. Sự thật, hai con ngô ngô hài hước đã được chia cho mỗi người thứ mười bảy.
Người được giữ lại luôn là cốt lõi để sống nước ngọt. Áo bắp, tù cũng cuộn qua từng lá, bột như bột trầu rồi bã luôn không có loài ăn cỏ nào khác. Tùng không tìm thấy tiếp tế bào lúc nào, chia nhau mỗi người ít hạt bắp bao giờ mà tù nhân có bột lịch thì thật...hay vô cùng.
Tùng Đói ray rứt, cau mặt suy nghĩ. Như thế, cả ngày hôm nay được mỗi bát cháo. Thượng cấp đối với nhân viên thật sự tàn nhẫn, thật để giả. Nhưng nghĩ cho cùng, trong đoàn thể, các cấp đối xử với nhau cũng tàn nhẫn thẳng tay, vô tình như thế, đâu phải dành riêng cho cá nhân mình.
Lần đầu tiên này là lần đầu tiên, Tùng cảm thông Nỗi đau khổ liên miên của tù nhân.
Hình ảnh hai cẳng chân xương xẩu, thường da mà thiếu thịt của tù nhân 983 bị tuốt nứa, thịt da bị tinh nứa cắt đi cắt lại nát nát máu tuôn xối xả, lại hiện ra trước mắt Tùng. Chính phó trưởng ban cho khẩu lệnh trừng phạt này khi nạn nhân chết, quay lại nút thắt quân cho nhân viên thừa hành xử tội "cố ý giết người để loại trừ một nhân chứng", thật là...hèn quá sức, khốn quá sức lực. Nếu ta làm vật hy sinh, trước khi chết, ta phải giết được một vài mạng mới chịu đựng... Phải khử mùi phó trưởng ban trước.
Nhưng trước khi thực hiện ý muốn trả thù, phải sống qua thời kỳ bị giam giữ. Muốn như vậy, cần gấp liên lạc với Đầu Trâu và tù rèn rèn, để được tiếp tục bổ sung thêm công thức ăn hàng ngày. Hơn ai hết, Tùng hiểu rõ mảnh ăn chi phối từng giây từng phút hơi thở, mạch máu, trí óc của tù.
Ánh sáng lung linh của ngọn đèn dầu chai không đủ sức sáng quá một phần ba phòng giam. Cả một khoảng trống lớn cuối cùng trong phòng tối mờ, được chỉ định phản ánh hình dáng ngồi, ngồi, mặt mũi họ sảng khoái trong bí hiểm, độc ác, có lì như đang âm hưởng những công việc ghê rợn.
Nhưng cựu thị trưởng làm sao mong đợi nổi bọn xiềng xích và cùm đang thử định điều gì? Là vì chiến binh quá chủ quan, quá tin tưởng vào sức mạnh độc tài của chế độ, tin tưởng rằng oai quyền của ban quản trị dư sức ngăn chặn những nhiệm vụ tù âm mưu giết nhân viên của lửa giam mặc dù rất phản thù họ.
Sắp xếp mắt, Tùng lại giật mình tỉnh dậy vì tiếng hô "báo cáo: xin đi tiểu". Sau tiếng ồn ào "cho" của tù nhân trực tiếp, có một hình người bò lết, chậm chạp, đồng thời nghe mảnh mảnh cùm lệt trên mặt sàn. Kể ra, nhân vị người tù không hơn "nhân vị" một con chó đói, nhưng chỉ khi người tù bò lết, hình ảnh đó mới làm nổi bật "thú cách" của sét. Trước đây, giám thị Tùng vẫn nhìn thường cảnh tù nhân bò lết nhưng tối nay đánh lửa mới tò mò quan sát kỹ thuật từng động tác, tự ái con người nói bị thương đánh dấu không thấy thích thú như trước mà còn buồni tủ trong lòng một cách khó mô tả! Mỗi bước chuyển, người tù cùm chống hai tay xuống đất, cúi đầu, kéo lết hai cẳng chân cùng lên một lượt, sức nặng của nửa thân dưới tì lên đầu gối.
Như đã nói qua, tù đeo xiềng và cùm phải mặc quần không có đũng nghĩa là rút đường khâu ở đũng quần để có thể thay đổi dễ dàng như thay váy. Nếu không, mỗi lần thay quần, phải xin rút cùm và xiềng, điều này “tốt bất khả thi”, giám thị không phải ăn lương của nhân dân để hầu hạ giam như vậy. Có những tù túng mới, còn biết "mắc cỡ" nên rút chỉ ở quần quần xong họ buộc túm đũng lại như phụ nữ miền quê Bắc Việt lấy lạt túm váy khi phải sắn váy thật cao để cấy lúa ở những vùng sâu nước. Nhưng ở tù riết rồi quen đi, tùy nhân trở nên bất cần. Lại còn nhiều quan hệ đến đời sống của họ gấp triệu lần phải nghĩ tới và phải đối thoại. Nên giải quyết đường chỉ ở quần quần rồi, cửa hàng cứng cáp chỉ để dành phòng khi cần, họ coi như xong.
Nhưng khi người tù cùm bò lết bốn chân, nửa thân quần phía trước bụng xuống, cả bộ phận hai bên mông mông, bên, cả bụng phơi trần trần một cách sống sượng, dáy dáy, Nguy hiểm. Khi đó, con người coi còn thương mắt hơn con chó vì người không có đuôi như chó.
Hình ảnh trên làm Tung phân vân cảm giác. Tẩy tế bào chết có phải bò lết như vậy không?
Có ra thoát khỏi nơi này, ít ra cũng phải chờ đợi sau ngày tổng giám đốc Lý Bá Sơ đến thanh tra trại, vì chỉ khi đó phó trưởng ban mới có thì xét nghiệm lại nhiệm vụ đánh dấu "hủ hóa" với thiếu phụ Mãn. Nhất thời, đánh lửa không đặt vấn đề nghiêm trọng tuốt nứa chết 983 vì đánh nghĩ dù sao đánh cũng cộng thêm lệnh trên mà làm.
Người tù cùm bò lết tới bên gầu nước tiểu, quỳ mà tiểu tiện.
Lúc bò ngang chỗ trống, người gật đầu chào, lễ phép nói:
- Kính chào ông giám thị!
Tùng nhẹ nhàng rồi lạnh nhạt trả lời:
- Phải...chào anh.
Người dừng lại hoàng hoàng, quỳ ngay ngắn rồi nói:
- Bây giờ tôi mới nhận ra ông giám thị nên kiếm lần nữa gần đây, chào cho phải phép...thầy trò!
Tùng chưa hiểu ý tứ ra sao, buông ngang:
- Cám ơn!
Người nội định nói thêm câu gì nữa nhưng tràn ngập rồi Yên tĩnh bò về chỗ. Tới nơi, anh ta dựa vào vách ngăn, chỉnh sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái, rồi quay lại nhìn thẳng đứng như cười với đồng cảnh, ngang hàng nhau không hơn không thân mật. Một ứng cử viên được chỉ định cho người bên cạnh nhưng vẫn tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng của người giám sát cuộn dây.
Cả đêm hôm đó, tiếng rên rỉ, tiếng nói là sự khởi đầu của cảm giác chiến đấu Tung nhiều lần. Người tù bên còn quá tệ, cứ trở mình là mạnh mẽ vào Tùng, một cách khác chi cố tình phá, không cho đánh ngủ, khiến Tùng đã mệt mỏi vì đói lại thêm mệt vì thiếu ngủ.
Sáng sớm, khi nghe tiếng chiến đấu phương thức cuồn vang lên, Tung uể hứng nhỏ giáo dục, mặt mũi cau có, chiến thắng bơ phờ, mất hết phong độ của một giám thị trại giam.
Viên giám sát Mường đột ngột vào phòng giam, lạnh nhạt phấn Sơn như đá các nhân khác rồi nhanh làng mở khóa cùm cho tù ra ngoài làm công việc vệ sinh buổi sáng. Trừ hai người rên hừ hừ vì bị bệnh phù thũng quá nặng không cửa hàng nổi, tất cả đều ra tập trung ngoài hiên xắp xếp hàng đi theo giám thị.
Tùng đứng hàng, tay nắm đấm hoa xiềng, quái thú bất mãn bước theo đồng cảnh, luôn mắt tiền thẳng kiếm Đầu Trâu và tù rèn rèn, hồi hộp thỏm. Nhưng cho đến khi quay về phòng giam, Tùng vẫn không tìm thấy hai tên đàn em đâu.
Tù thường tố (không bị xiềng xích) đã tập trung tại nhà tiểu công nghệ đồ ăn sáng. Sáu bảy giám đốc trại và cả cảnh bảo vệ quay trở lại, mặt trời hầm đáng sợ hơn mọi ngày. Đứng trong hàng ngũ tù, Tùng xác định được hoàn cảnh thất bại của mình. Một chiếc hộp hổ phách trả ơn và ném mặt xuống tới khi về đến nhà cùm.
Giám sát lần như cùm chân như cũ. Khi ăn xong bữa cơm với chút muối theo khẩu phần "cơm chính phủ, ngủ nhà cùm" giám thị Mường liền lựa chọn bốn người xung quanh phong ra sạch cầu tiêu trong lửa.
Dự đoán tổng giám đốc Lý Bá Sơ vẫn chưa tới trại tập trung, thời kỳ y bị giam giữ chưa biết bao giờ mới chấm dứt. Y lo lắng, hồi hộp mất hết nhuệ khí, tinh thần xuống thấp. Đã có lúc Tung phải tự trần tĩnh để rời xa hoàng mang.
- Đã từng "hủ hóa" là một tội phạm. Nhưng không phải phạm tội hối hóa lần đầu mà nhân viên ban quản trị lại bị "ra bai"! Dù sao, cũng còn tỉnh bộ, khu bộ, trung ương bùng bộ...Cấp trên muốn tổn hại cấp dưới có "thành tích" như mình, đâu phải dễ dàng.
°
Xế chiều, bốn người xung phong đi công tác được giám sát vào phòng giam. Tùng thấy có tù 537 là anh chàng có bộ mặt sáng,phong cách đàn anh, có tên tù xiềng khỏe mạnh cao lớn 628, tên tù tùm 747 và tên tù cum nhỏ nhắn tối hôm qua bò lết đi tiểu rồi lại gần chào hỏi Tùng làm quen. Bây giờ Tùng mới nhận ra là cả bốn tên này Cướp bóc luôn và thì thầm bàn tán với nhau nhiều nhất, có lẽ là bốn tên đầu sỏ, cầm đầu đám trại trại cùm.
Sau giờ học, tù cùm và xiềng xích thì thào trò chuyện một lúc trước khi ngủ
Có một điều lạ lùng là không có khí cụ trong phòng giam đột nhiên nặng nề, hầu hết nhân vật lộ liễu như trong trường hợp cả phòng giam bị trừng phạt vì một lỗi chung. Họ thầm thì thảo luận với nhau, gay gạt hơn khi đó. Tuyệt nhiên, không ai bắt chuyện với Tùng, ngược lại, vì tự cao, tự đại, Tùng cũng không DIY tip chuyện với anh tù kế bên. Người này có thái độ thật lạnh lùng như không cần biết Tùng là...đứa nào!
Vừa rồi, trước khi ra khỏi phòng, giám thị Mường đã tự tay chỉnh sửa lại cho cao ngọn bấc đĩa dầu chai. Phòng giam sáng hơn tăng đôi chút, giám thị quay lại nhìn bao quát một lần, nhìn nhân trực rồi từng lần từng người. Kiểm tra lại số sau đó nói:
- Trại viên có thể nghỉ ngơi từ phút này. Tôi nhắc lại, mọi người phải ép theo luật, triệt để để tôn trọng trật tự, không được gây ồn ào. Bin nay, có công đặc biệt, tôi không thể ngồi ở đây như mọi ngày. Trong khi tôi vắng mặt, người trực trại sẽ ghi vào danh sách những tội phạm của trại giam, tôi sẽ trừng phạt nặng nề.
Ngạc nhiên và thấy chờn chợ sợ hãi. Đây là lần đầu tiên giám thị công khai cho trại viên bị tàn tật và xiềng xích biết giám thị vắng mặt một thời gian. Như thế nào khác nói: Nếu có những chuyện tư thù, viên trại lính có thể thanh toán nhau mà không sợ bị giám thị ngăn cản.
Tiếng chân giám thị vừa mất hút, tù nhân trong phòng xiềng thời gian như hô: "Báo cáo...xin đi tiểu". Mùi khai bốc lên nồng nặc. Tung xây thu lại hai chiếc vương miện, mặt hầm hầm, đưa tay lên bịt mũi, lam bẩm sinh:
- Bọn khốn nạn này, không biết chúng nó ăn giống gì mà nước tiểu khai như nước tiểu chó!
Đến lúc ai về người, Tùng phát giác nhiều người thay đổi chỗ nằm, ngồi. Lúc này bên tay mặt, cách đánh một người là 628, bên trái, ngay cạnh gầu nước tiểu là 537. Chắc chắn hai tên này muốn làm quen để dễ xin ân huệ khi chiến hết hạn phạm giam, trở ra ngoài việc làm lại. Sau đó hiển thị khinh khí cầu để trình bày cho người dùng hiểu rõ trạng thái nội bộ của hai trại viên kia. Đừng thông! Chất còn đang nghĩ đến thì đột nhiên bắt gặp đám lũ đưa ánh mắt làm hiệu cho nhau. Dễ dàng sau, một tù nhân ngồi đối diện với tù nhân rào, đứng lên nói, giọng chạy vì xúc động trong khi phòng giam im lặng như tờ:
- Thưa các bạn đồng cảnh, thưa các anh em. Tôi có một công việc được trình bày cùng với anh em. Chúng tôi, những người có mặt trong phòng giam này là những tội phạm, được đưa vào đây để cải thiện tư tưởng, học tập, vận chuyển hiểu chính sách của chính phủ và trở thành một công dân tốt. Tội lỗi của chúng ta nặng hay nhẹ đều đã được khẳng định.
Vì vậy, có những phần tử lợi ích quyền hành động trong tay, hành hạ, đánh đập, vu cáo cho chúng ta để ngăn chặn hoặc tấn công đến chết, nếu chúng ta không có tiền bạc, vật dụng lợi ích của chúng. Vậy chúng ta phải đối mặt với những tên khốn nạn như thế nào?...
Bọn tù rất sợ nhân viên ban quản trị vì họ sợ chết, sợ bị bạo hành tra tấn. Nhưng nếu có người khơi dậy những nỗi uất hận trong lòng họ dậy thì nhất thời họ trở nên giận dữ điên cuồng không biết sợ hãi nữa. Bốn năm người nhao nhao lên tiếng một lần:
- Phải loại trừ... phải "hạ" những tên khốn nạn độc ác đó, cho chúng nó ra bài.
Tung giật mình đến một cái, tóc gáy ngược.
Dưới chế độ cộng sản, hầm nhân chưa bao giờ nói ra những chuyện vô lý rụng lĩnh vực như thế trong trại giam. Ắt là đám tù nhân này sắp xếp nổi loạn nên công khai đòi giết người.
Một người cao lớn,phong cách điệu khỏe mạnh, chừng 40 tuổi, có bộ thải quai nón xanh rì tạo bộ mặt tối thui nhẹ tay xin nói. Chờ cho mọi người yên tĩnh Trở về, anh ta mới cửa hàng tiếng nhỏ nhẹ vừa đủ nghe nhưng giọng anh ta gằn nhừ rừng răng nói:
- Thưa các đồng cảnh, tôi là 628, xin thưa vài lời: Tôi với ba đồng cảnh vừa "được" xung phong công việc làm sạch bể phân, chúng tôi được biết hôm nay có một nhân viên ban quản trị lợi ích chức vụ và quyền hành, tra tấn đến chết một đồng cảnh vấn đề lãng trí, mặc dầu không có lệnh của cấp cao. Một trại viên thứ hai cũng bị tấn công đến ngắc ngư gần chết. Nếu chúng ta không phản hồi, một ngày rất gần đây sẽ đến như chúng ta...
Tùng không thể giữ bình tĩnh trước lực sát thương của kẻ thù gay tẩy và kiệt xược của tên tội phạm 628, náo ngang:
- Hiện tại chúng tôi là tội phạm, không được cấp quyền làm việc của nhân viên quản trị trại. Chúng ta sống chết vào lúc không biết thân phận, lại còn lại những kẻ giết người âm mưu trong trại, định loạn nổi, phá rối trật tự. Bạn có muốn có được sự ổn định như không? Chúng ta bay đâu có quyền thiết lập tòa án để xét xử?
Nhiều tiếng nhao nổi lên, nhưng một tù nhân nhỏ nhắn lẩy bẫy lên, nhìn cựu giám thị Tùng giây rồi quay sang các đồng cảnh và nói:
- Thưa các đồng cảnh, tôi xin nói một vài lời dù biết những lời tôi sắp nói ra đây có thể là những lời tạm biệt trong đời tôi. Tầng lớp anh đã xây dựng một tòa nhà không khác chi xây dựng dự án nhân dân để xét xử đã có lợi cho quyền hành động, công khai giết lửa viên hoang dã đường cửa của chính phủ. Riêng phần tôi, tôi đã là giám đốc của thợ rèn rèn chiến đấu "trượt sừng" vào mắt cá chân lúc đóng xiềng, vì tôi không có tiền thưởng. Nay chân tôi đã được quảng cáo sâu sắc, không biết cụ thể lúc nào. Vì vậy tôi xin xây dựng cho tôi “lấy lại” một cẳng chân của kẻ đã làm cho tôi què, ăn trả miếng...
Ghi lại trường hợp lý vừa nêu. Chính Tủ đã đưa mắt làm âm thanh cho tù rèn rèn chân tay bằng đòn "trượt búa" khi đóng xiềng vào chân tù nhân này. Nhưng cả trăm thằng bị ăn đòn trượt chứ đâu phải một thằng này?! Tuy nhiên, Tùng không biết trả lời sao cho trôi nên tĩnh lặng. Không có khí cụ trong phòng giam đường nhiên liệu đầy đe dọa, tù nhân nhốn nháo người ngồi như sắp xếp lại nhà phân thây làm mấy mảnh. Giai điệu đứng lên khuỳnh hai tay, quắc mắt nhìn bao lo lắng cả đám nhân bệnh đói và bệnh tật, đa số bị cùm chân, sẵn sàng chết hết nếu bị tấn công.
Số đông vẫn là điều đáng sợ, nhất là đám đông này lại quang lĩnh vì biết sắp chết. Thấy tình hình quá nguy kịch cựu giám thị Tung vừa đường la lớn nhưng bù đắp. La lớn thời gian này thực sự thất bại và nguy hiểm. Lũ tù nghe la sợ nhân viên ban quản trị tới can thiệp, phải "làm tới" luôn, như thế khác chi khuyến khích chúng "thịt" mình gấp. Tiếng la bị tắc trong bể phổ biến thành tiếng ấp nửa chừng. Lũ quái vật cho là sợ hãi, hung hùng hung hung hơn nữa.
Đã có thêm nhiều nhân vật đứng lên, nắm sợi xiềng trong tay hoặc buộc vào giải rút quần trước bụng, ngoằn ngoèo rồi dợm bước tiến lại phía Đông. Năm bẫy tù cũng chuẩn bị thế bò, không khí trở nên sôi sục như trong lò vôi. Cuộc chiến khởi động mới được dăm, Bảy phút, Đổ mồ hôi cùng mình. Y Mãn nhìn xiềng xích xeo trước mặt, tự động nhắc nhở: "nếu có đánh lộn với chúng, ta phải coi chừng kẻo xiềng mà té. Quá phải chi có khẩu súng chỉ bắn chết hai, ba thằng là yên ngay".
Thực ra lúc đó, trong ác tâm, Tùng đã rất sợ hãi mong sao nhân viên ban quản trị tới kịp thời. Phòng tạm dừng im lặng. Một tù nhân đã già lom khom đứng, trịnh trọng tuyên bố:
- Thời gian eo hẹp. Tòa án nhân dân đã nghe các nhân vật "đấu tố". Tội trạng nêu lên đã rõ ràng, vậy xin thi hành gấp bản án.
Đến giây phút này, Tùng mới gãy nhẽ ra là tù cùng phòng đã thảo luận, thảo luận dự án y từ hôm qua, lúc y mới bị nhốt và mãi tiến tới sắp xếp học tập vừa rồi, "tòa" mới đề nghị xong và quyết định cách xử phạt. Lần đầu tiên trong đời giám thị Tùng thấy sợ hãi và nghĩ thầm: "Không cần tính mệnh ta nguy mấy! Cầu sao có giám thị hoặc cảnh bảo vệ tới chặn chặn, không cho bọn khốn kiếp này làm dữ!
Là nhân viên của ban quản trị trại, tay sai của chế độ, Tùng có quyền được mong đợi như vậy. Nhưng ngược lại, vì có lệnh của cấp trên, không nhân viên nào cảnh vệ khi đám tù xiềng và cùm chưa hạ sát Tùng. Ngay trong những phút thu thập tử tử nhất của Tung, bên ngoài phòng giam vẫn có người kín đáo theo dõi tiến trình công việc, không bỏ sót bất kỳ lời nói nào của đám đông. Đó là thành viên giám thị Mường, đang hành động theo chỉ thị thanh lọc của phó trưởng ban quản trị. Anh ta ngồi đó dùng hết tinh thần lắng nghe, hồi hộp thích thú vì có thể mong đợi những phút giây mong chờ của đồng nghiệp Tùng.
Quả thực như vậy, lúc này tình hình trong phòng giam trở lại nên quyết định và tưng tưng khí. Hai bên hoàng tử không cãi vã nữa mà chuẩn bị hành động. Một bên vã vã, bên cạnh chờ đợi tình huống kéo dài chờ đợi cơ hội tiếp theo. Ai cũng có mặt đằng sau. Ba, bốn người tù bịnh, quá mong manh móng ngựa cố lết ra nằm một góc gần cửa ra vào, để từ bỏ cảnh giác cánh đồng cảnh, hoặc không muốn tham dự cuộc ngựa máu vì những lý do khác. Trong góc, ngọn bấc dầu chai không biết ai mới chớp đôi lại vẫn không bao nhiêu sáng. Ánh sáng vàng trả lời mở rộng không chiếu sáng đến phòng cuối cùng nên chỉ tìm thấy những hình bóng mờ ngồi tĩnh lặng. Một trong những thứ bóng tối xây dựng sau vách tường, hai tay khuỳnh trước đó trong một phong cách thủ công, bộ mặt vuốt nho tối chỉ có hai chấm sáng dài lanh. Đó là cựu thị trường. Đứng cách hơn sải tay là 628 và 573, hai người tù xiềng quyết định kiên nhất trong đám đông.
Chung kiểm lại sợi xiềng đã gài chặt trong giây lát trả lại, trả giá chờ đợi. Hai bên nửa chừng mà chưa có động thủ nào trước đó. Không khí trong phòng trở lại Yên tĩnh, người không biết chuyện bên ngoài sẽ mong đợi là tù nhân đã ngủ yên, không có chuyện đồng tính đi câu nhân sắp chỉnh thanh giám thị, trả thù cho những đồng cảnh bị chết oan uổng.
Trong lúc đang vận hành hết tinh thần đối phó với kẻ thù, Tùng chợt như thoáng thấy bóng người bên ngoài góc vào phòng. Nhìn kỹ lại không thấy, Tung tưởng vì thiếu ngủ hay mệt mà quáng mắt.
Tuy quắc mắt trừng phạt để áp đảo đám nổi nổi loạn, Tùng không quên quan sát bên ngoài. Nếu được nghe tiếng chân hay thấy ánh đèn ngang sân, Fire sẽ la lớn, xin cứu liền.
Một cơn gió bùng nổ trong phòng giam. Ngọn lửa bấc mó mó, bẹp dúm muốn tắt nhưng rồi cố gắng ngu ngốc lại được. Nhiều tiện nhân bất giác quay nhìn nơi phát ra ánh sáng nhẹ nhàng nhẹ nhàng gió thổi đèn lồng. Mặt họ đã gầy đi, dần dần trở nên đen tối, bí hiểm hơn dưới ánh sáng chờ đợi. Không khí nặng thù hận, chết chóc.
Tùng vẫn quắc mắt nhìn 682 và 587 tự:
- Ta cố giữ tình trạng này được một lát, chúng sẽ không "xẹp" không rải lĩnh vực nữa, là ta thoát.
Nhưng trong cuộc bầu cử không khí mở rộng đó, tiếng ồn của cảnh bảo vệ từ choòi cánh chim sáo đưa lại, đường tự nhiên chiến đấu cơ sở trí tuệ, nghĩ đến hiện cảnh tù túng, cũng sống như chết. Hơn nữa họ còn được cung cấp kích thích xúi dục, tại sao không trả thù? 628 quay sang nhìn 537, người này quay lại phía sau vừa vung tay ra hiệu "tiến lên" thì trên mặt sàn đã có một bóng đen bò lết rất nhanh lại phía Đông, viền bào cùm ma túy kéo dẹt trên sàn làm nhiều nhân bên người.
Bóng đen rít lên nho nhỏ đủ nghe:
- Anh em! Giết nó đi! Không giết nó thì sáng sớm nó sẽ mang bọn mình ra bắn chết hết không còn một ống. Anh em phải đơn giản, không thể lùi lại được nữa.
Vừa nói, bóng đen lao thẳng đến phòng Tung đứng, tính toán lấy sợi xiềng vòng tòn mười trước bụng tên giám thị.
Trầm hương né sang bên, phóng một viên đá vào giữa mặt tạo người tù Cùm Cánh ra xa, nằm giở giụa trên mặt sàn. Ngờ đâu sự phản công của Tung lại tác động như mũi kim chích giây thần kinh của đám tù nhân tạo họ nổi sùng, nhất tề nhào vào một lần quyết định chết một lần.
sâu cái, Tùng đã có bốn, năm hầm công giáp là cà. Nhưng nhanh chóng luồng được giải phóng chỗ trống. Vừa phải, Hỏa đã được một người xông vào ôm chặt. Một tay gạt phương pháp tay kia Tung phóng ra một loại mỏ thúi đích tạo ra phương pháp sạch như cây chuối được chặt gốc.
Một bóng đen lao đầu húc bụng tùng. "hự" lên một cơn đau đớn, ôm bụng lom khom thì một đòn đầu gối đã được đưa ra làm mặt hoàng kim mũi nhọn phải ngồi xụp xuống cho từ té. Bên tai, Tùng nghe tiếng giảm hơi thở của đám tù nổi loạn:
- Click vào một lần! Các "đồng chí"!!
Cố gắng định thần lên, Tung vừa đáp ứng trong ba, bốn người xông tới, có một người cao lớn sức khỏe 628, Tùng lùi sát phòng bị đánh phá mặt sau rồi thủ thế sẵn sẵn sàng hạ 628. Tên này khỏe mạnh nhanh nhất, cần hạ nó trước để làm phân tán tinh thần nổi loạn nổi loạn.
628 xuống đòn thấp, thoắt lại nhảy ôm chặt Tùng. Không có đất để lùi, Tung thiết bị hai tay 628 Rắn chặt như con rắn, phải "lên đốt' một cái thật mạnh. Đối phương "ối" một tiếng nhưng ôm cứng. Đang dùng sức mạnh mảnh tay đối thủ, Tùng thấy góc dốc ở cổ chân rồi mất thăng bằng ngã xuống, ôm theo 628. Thì ra trong lúc bất ngờ, đã bị giật mạnh xiềng xích ở chân, ba, người khoen sắt cứa vào cổ chân đau muốn chết luôn. Cố thoát ra ngoài đống người nhưng không nổi, Tung sắp ngộp thở, hai cổ chân vẫn bị đẩy ngược lại càng hung hăng.
Tên giam sức mạnh vẫn ghì chặt cổ tùng mặc dầu bị nhiều cú đấm ác liệt. Đã có lúc Tung cảm thấy vòng tay của 628 hồi nén đôi nhưng sau đó lại kín thêm trong khi những cú đấm dồn dập vào mặt và gáy Tùng. Cố gắng phân vùng và cũng đấm vào các chiến binh, chiến đấu vẫn không sao nổi lên.
Hơi thở hổn hển, hơi thở hơi thở, chân tay rã rời, Tùng cảm thấy nguy cấp, khó lòng thoát khỏi tay lũ tù. Cảm nghĩ đó là chiến đấu nổi bật bảo vệ ken két, vòng cánh tay kẹp cổ một tên gọi đang đè lên mình lửa, nứt thật mạnh. Trong khi đó, những trái đấm liên tiếp vào mặt tạo ra Tung nẩy đom đóm mắt không nhìn thấy rõ nữa.
Sức mạnh tăng cường của mình Tăng dần rồi sửa tên qua một bên. Tung mừng rực rỡ cố vùng nhưng hai cánh tay lại tiếp tục bị Kẹp giữ chặt hơn.
Có tiếng nói được phát ra từ một người ở dưới lòng đất. Đó chính là người khi bộc phát đá vào giữa mặt té lăn cù, lúc này đã hồi phục sức lực, bò lại tham dự cuộc chiến.
- Đè chặt trên nó không cho nó ngồi.
Tung nhoai người ra, Đẩy mạnh một cái. Người tù cùm kia lại ngã hoàng, nằm yên, co hai đầu gối xếp trước bụng, tấm mảnh cùm che kín mô tê như đề phòng Tung đá vào phòng phạm. Nhưng trong bóng tối chớp nhoáng vừa lại xung quanh bàng hoàng, Tùng không xác định được rõ ràng chỉ cử chỉ của người nọ, chỉ tính ráng đánh dạ dày tấn công ra một bên chạy lại gần cửa la kêu cứu.
Vừa chống tay cố gắng dậy lại được hai người thổi sức mạnh lên vũng lên bụng, Tung ngã ngã không biết lần thứ mấy, đầu xuống nền xung.
Luồng như người chờ đợi chỉ có thế. Không cần một giây, y nền thẳng hai bên chân mạnh lên cao, rồi liên tiếp xuống hai lần. Tấm lót cùm không khác chi rêu dao, chém phập xuống ngang lông Tùng, làm bật ra hai tiếng vang khô khan như rớt đá xuống mặt đất cứng. Tiếng ồn "kết thúc" lên rồi tiếng ồn giụa trên nền nhà, trộn té vào nhau. Rồi Yên Tĩnh.
Băng thông nhân tốc độ chết một lát ngắn. 628 Tỉnh giấc mơ kinh khủng trước hết, thì quá hỏi:
- Đánh dấu rồi?! Nó chết rồi hả?
Người dùng đi xuống góc. Đúng tên cũ của thị trường thương mại cạnh viền dương dương hai lần. Một giam xiềng mang đĩa đèn dầu lại soi cho rõ, run quá tạo dầu sóng sánh làm tắt bấc, phải đưa cho người cầm dùm.
Ánh sáng run chiếu xuống một người nghiêng mũi nhọn ra xẫm xịt như hai giòng mực đen.
Một người đặt lên lông tên tiền giám thị, Đưa qua đẩy lại cho lắc lư cái đầu, không tìm thấy phản ứng. Năm, ba người cùng thì nên một lần:
- Chết rồi!
Nghe nói vậy, ai ai cũng sợ hãi rụng rời chân tay, đứng không vững ngồi yên.
Nhưng một người đã vấp phải cái xác thứ hai, bật la lên khe khẽ:
- Có một người anh em đã chết!
Tức thì, một người cầm đĩa đèn lại gần xác thứ hai, soi lên mặt rồi soi vào vũng: Số 537. Nguyên người cầm cầm cùm này xả xả vào ăn thua với Tùng, bị đánh vòng tay kẹp chặt cổ khi cuộc tấn công đang hồi phục gay! Hoàn thiện, 537 chế độ luôn luôn, phong cách vẫn thế dài không được thụt vào nữa.
Từ An, 628 Yên Yên quan sát, Yên Tĩnh nghệ những lời bàn tán, lúc này mới lên tiếng:
- Trong phòng này, chỉ có đồng cảnh 537 đánh lộn với tiền thị Tùng mà thôi. Một chiến đấu cổ, một bể đầu. Xin anh em cứ "nhất khẩu đồng từ" mà khai như vậy nếu bị điều tra.
Nhân vật trực tiếp lớn:
- Mọi người trở về phòng, không được xem. Mang lại đèn ở đây. Tôi đi tới trình giám sát.
Ai ai hấp hối làm theo lệnh nhân trực. Người cầm kéo hai cái xác ở gần nhau, ở khoảng trống. 628 phong bì trước Tung lên, kéo hết cái xác định rồi bất ngờ thả tay. Đầu Tung đập đến "chát" xuống nền nhà tạo ra nhiều người che miệng cười.
Bên ngoài giám đốc thị trường Mường biết cuộc thanh toán đã thành phẩm. Đã đến lúc cần xuất hiện. tăng tốc xong mấy tiếng rồi chậm lại trước cửa, tăng tốc chiếc ghế đẩu vào bên trong phòng giam. Tù đã ngồi, có trật tự. Hãy chờ đợi, chọn khóa vào ổ đĩa, mở khóa sau đó chặn cửa rồi bước vào. Nhân viên trực tiếp lên báo cáo, người giám sát đã hỏi:
- Có điều gì bất ngờ không?
- Dạ, thưa ông giám thị...có!
- Chí vậy? Trại viên nào đã được kỷ luật trại?
- Dạ, có hai chiến binh xông vào nhau, không ai có thể nổi.
Giám thị:
- Trại nào bị mất trật tự?
Tù nhân trực quan nhìn cái đống đen thui. Giám sát Mường rút súng lục, leo vòng tránh, từ từ lại gần. Nhiều nhân vật hết hồn. Đối với tù nhân trong trại giam cộng sản, hình ảnh giám đốc hay cảnh vệ cánh tay súng, bộ mặt sát khí phía sau là một hình ảnh khủng, kẻ tội phạm sợ hãi, kẻ không có tội lại còn sợ hãi hơn nữa.
Giám thị rút cây đèn flash nhỏ trong túi, dọi loáng thoáng vào hai cái xác rồi bất ngờ dọi lần một lần lên từng tù nhân như để tìm thủ phạm trong đám người giỏi đóng kịch này. Ánh sáng đèn pin nhẩy từ mặt người độc sang người kia, có lúc thúc đẩy, trên cổ họ giây lát.
Dọi kiên cường như xong, giám thị làm như không biết, hỏi cảm giác trực trực:
- Hai tên phạm kỷ luật là những đứa trẻ?
- Dạ, cựu giám thị Tùng và trại viên 537.
- Hai đứa con xã hội tự nhiên rồi hai đứa con...cùng chết một lần?
Giám sát môi nhạt rồi hỏi tiếp:
- Bộ hai cô hoa nhau "ra bai" để tiếp tục đánh nhau nữa hay sao?
Tù nhân trực ấp trả lời, không ai biết.
Giám thị lại gần xác thực Tung tóc sau đầu lên dọi đèn pin gần vào mặt, nhìn vẻ như hơi lạnh nhạt. Dưới vầng tròn sáng, mặt cựu giám thị Tung trắng bệch, nhăn nheo một vẻ rùng rợn hơn lúc còn sống, hai giòng máu từ mũi tên bò ra, ngoằn nghèo theo nếp nhăn ở mép mép xuống nền. Trên cát, hai con rồng nằm ngang tím sạch sẽ vù ứa máu giác giác Sơn chết vì vết thương này. Từ trong lỗi tai Tung, máu chảy ra thành cục.
Giám thị Mường chiếu đèn neon vào mặt người tù nằm sát viền: Mồm há mồm, sọc thè dài, mắt hỗ trợ ngược thật lớn, một vết tím rám vòng quanh cổ cá.
Giám Thị ngửng lên hỏi đám tù:
- Tất nhiên phải có nhiều "đệ tam nhân" dự phòng vào trật tự trật tự dịch vụ này. Nhưng thôi... đó là chuyện sau!
Đi vòng một lần như dọi đèn lồng vào xiềng và cùm ở chân các nhân vật rồi ngoắc tù nhân trực tiếp ra bên ngoài.
Hai bóng đen vừa khuất, đám đông nhìn ra xa. Tiếng thì thầm lại loáng thoáng trong phòng giam. Cởi mở bốn phút sau, một người mở cửa bước vào. Đó là nhân vật trực tiếp. Mọi người sừng đăm đăm, chờ đợi khoản vay báo hung tin. Người này lại bên hai xác chết, nói nho nhỏ đủ nghe:
- Bây giờ phải làm sao tạo ra bằng chứng rõ ràng hai người đánh lộn với nhau. Có thể, mới che chở phần nào cho anh em được.
Bọn tù khấp khởi mừng thầm. Đây là lần đầu tiên tù thấy nhân viên ban quản trị có thái độ thương tù. Họ không thể nào biết được lý do đã khiến cựu giám thị Tùng phải chết, và chết trong tay tù, ngoại trừ mấy người ra ngoài lao tác.
628 cúi nhìn hai xác chết, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Tôi có cách.
Rồi y ghé sát vào tai tù nhân trực. Anh này gật đầu đồng ý. 628 liền nắm hàm răng Tùng kéo mạnh. Nhưng xác chết vẫn ngậm chặt nhất định không chịu hả. Anh ta quỳ xuống, lầm thầm nói: Thằng này mới chết mà hàm đã cứng! Không có rượu để bóp cho mềm, đành phải...
Mấy người còn chưa hiểu, đã thấy 628 tiểu tiện tồ tồ vào mặt xác chết.
Giây lát, bắp thịt quai hàm Tùng mềm lại và hàm răng dưới đã chịu há ra, mím lại theo tay 628. Không vội vã, không lộ vẻ mừng hay sợ, 628 nắm tóc kéo mặt Tùng ghé sát vào vành tai của người tù cùm chết ngộp, lựa đút cả vành tai của người này vào miệng Tùng, nhẹ đấy hàm răng Tùng lên cho ngậm hờ vành tai.
Xong đâu đấy, 628 đứng thẳng lên ngắm nghía lại kỹ càng, rồi bất ngờ đá thốc một cái trúng hàm dưới của Tùng. Đầu Tùng bật văng, ngậm luôn nửa vành tai trong miệng mà hàm răng đã cắn cụt.
Chỉ có chút máu ứa ra nơi vành tai đã chết.
Đám tù lặng lẽ nằm xuống. Tiếng thở dài cố nén, tiếng xiềng xủng xoẻng, tiếng ho, tiếng rên kế tiếp nhau...
° ° °
Ân oán đã giải quyết xong, bọn tù ý thức được tầm mức quan trọng của sự việc đã xảy ra, lúc đó mới thực sự lo sợ.
Người tù hạ độc thủ giết cựu giám thị Tùng bằng tấm ván cùm lặng người suy tính.
Nói cho đúng, không có nhân viên ban quản trị trại xúi dục một cách gián tiếp và hứa sẽ che chở cho khỏi bị tội thì không bao giờ có thể xảy ra vụ tù giết giám thị trong nột trại giam cộng sản. Mà không khi nào giám thị dám cả gan xúi dục tù hạ sát đồng nghiệp nếu đó không phải là ý muốn của thượng cấp, phó trưởng ban quản trị.
Giám thị Mường đoán ra dụng ý của phó trưởng ban trong việc thanh toán một thuộc cấp chống đối lại y và biết quá nhiều bí mật trong công việc y làm.
Nhưng có một điều đám tù này không suy ra được. Là chính họ đã tạo ra một dịp cho phó trưởng ban có danh chính ngôn thuận để thanh toán hàng loạt bọn phản động ăn hại, bọn phá hoại chế độ, phá rối trật tự, đã làm loạn giết chết nhân viên của trại.