Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ừ Thái An, Sơn Đông, Tuyết Liên chạy mất. Huyện và thành phố nơi cô sống lại đại loạn, loạn hơn lần trước. Lần trước cô trốn khỏi nhà, huyện còn có thể điểu động số lượng lớn cảnh sát lùng bắt. Lần này cô bỏ chạy từ Sơn Đông, vượt qua địa phận tỉnh, để điều động cảnh sát của Sơn Đông, tốn thời gian và sức lực hơn nhiều. Hơn nữa, điều động cảnh sát ở Sơn Đông cũng chẳng kịp nữa. Tuyết Liên đã từ Thái An chạy đi rồi, quyết không ở lại Sơn Đông. Chắc chắn cô lại đến Bắc Kinh kiện. Giờ đến Bắc Kinh kiện, không còn giống mấy ngày trước nữa. Mấy ngày trước Đại hội đại biểu Nhân dân còn chưa họp, giờ đã khai mạc rồi. Chưa khai còn kịp cứu vãn mọi chuyện chứ bây giờ đang họp mà để cô xông vào Đại lễ đường thêm lần nữa, so với 20 năm trước, hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Lần đầu tiên xông vào Đại lễ đường, cô trở thành “Rau cải thìa” đương đại. Một người phụ nữ mà đến hai lần xông vào Đại lễ đường thì độ nổi tiếng của cô ta chắc sẽ sánh ngang với Bin Laden rồi. Các cấp lãnh đạo từ tỉnh tới thành phố rồi tới huyện, không biết sẽ lại có bao nhiêu người ngã ngựa nữa đây.
Chủ tịch huyện Trịnh Trọng cũng rối như tơ vò. Tuyết Liên chạy rồi, ông ta chưa kịp lo đến cô, mà gọi Chánh án Vương Công Đạo và Ủy viên tòa án Giả Thông Minh tới trước, bực dọc hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Giả Thông Minh không ngờ sự tình lại vỡ lở, sợ đến run lẩy bẩy. Chánh án Vương Công Đạo biết chuyện, anh ta tức giận không phải vì việc Lý Tuyết Liên lại chạy trốn, mà là cấp dưới của anh ta, Giả Thông Minh, đã chủ động nhúng tay vào đống cứt chó này. Lần trước việc Tuyết Liên chạy trốn khỏi nhà thuộc trách nhiệm của cơ quan công an. Lần này việc Tuyết Liên chạy từ Sơn Đông thì có dính dáng đến tòa án rồi. Điều càng khiến anh ta tức giận là nhận ra rằng: Giả Thông Minh nhúng tay vào đống cứt chó này là vì muốn ngồi vào chức phó Chánh án ở tòa án. Việc có toan tính riêng còn có thể tha thứ, nhưng khi Giả Thông Minh tưởng chuyện này đã hoàn toàn thành công, không báo cáo với Công Đạo mà vượt qua cấp trên báo cáo trực tiếp lên Chủ tịch huyện. Ngoài việc tranh công, còn muốn chứng minh Công Đạo bất tài. Việc này đã khiến anh ta rất bực rồi. Nào ngờ Cơm đã chín lại bị vỡ nồi, miếng ăn đến miệng rồi còn để tuột mất, việc này lại khiến Công Đạo cảm thấy mừng thầm khi nhìn người khác gặp nạn. Nhưng Chủ tịch huyện Trịnh Trọng không quan tâm đến mấy việc này. Khi Giả Thông Minh tranh công, không có mặt Công Đạo. Giờ mọi việc đổ bể, đến khi truy cứu trách nhiệm, lại bắt anh ta gánh hết tội nợ, đâm ra Công Đạo càng tức điên lên. Nhưng chủ tịch huyện Trịnh Trọng đang nổi giận, anh ta nào dám biện bạch gì nhiều? Chỉ biết cúi đầu không nói. Giả Thông Minh cũng biết tất cả tại hắn chọc vào ổ. Chánh án Công Đạo cũng đang ôm một bồ bực tức với hắn, chỉ biết lẩy bẩy nói hết sự thật. Vốn dĩ vụ này đã xử xong, Lễ đầu to chuẩn bị kết hôn với Lý Tuyết Liên rồi. Nhưng trong giao dịch giữa Lễ đầu to và Giả Thông Minh, còn có việc của con trai Lễ đầu to vào biên chế tại phòng Gia súc. Lần trước khi báo cáo với Chủ tịch huyện, Giả Thông Minh không báo cáo việc của con trai Lễ đầu to. Khi Lễ đầu to lại truy hỏi việc này, hắn không biết trả lời làm sao, hai người cãi nhau trong điện thoại. Nào ngờ cuộc điện thoại đó bị Tuyết Liên nghe được, vậy là sự tình bại lộ, Tuyết Liên chạy mất. Nghe xong đầu đuôi sự việc, Trịnh Trọng càng cáu, mắng Giả Thông Minh: “Tại sao lần trước cậu không báo cáo? Cậu làm như vậy là giấu giếm tình riêng, là Tham bát bỏ mâm!”
Anh ta dùng thành ngữ giống hệt như lần Chủ tịch Mã Văn Bân lên lớp mình vậy. Công Đạo thấy cơ hội đến, nhân dịp đang ở bên cạnh, bỏ Thêm dầu vào lửa. “Đúng là vì Tham bát bỏ mâm, cậu ta giấu giếm không báo, là nhằm vào cái chức phó Chánh án. Cậu ta có toan tính cá nhân.”
Công Đạo bồi thêm: “Chuyện tốt đẹp hẳn hoi, chỉ vì lợi ích của riêng cá nhân mình, lại khiến các cấp chính quyền rối hết cả lên.”
Sự tức giận của Trịnh Trọng, quả nhiên lại bị lời nói của Công Đạo kích bác, to hẳn lên, chỉ sang Giả Thông Minh: “Tên cậu đặt không sai, cậu không phải ‘Thật’ Thông Minh, cậu là ‘Giả’ Thông Minh. Cậu không phải ‘Giả’ Thông Minh. Cậu quá ư thông minh, tự cho mình thông minh để rồi bị chính sự thông minh đó hại.”
Rồi Trịnh Trọng lại quay sang hỏi Công Đạo: “Lý Tuyết Liên chạy đi đâu rồi?”
Công Đạo run run: “Không biết ạ!”
Thấy Trịnh Trọng lại như muốn nổi cáu, vội nói: “Cứ cái đà này, chắc lại đi Bắc Kinh kiện rồi.”
Trịnh Trọng: “Đã biết như vậy, còn đứng đây làm gì? Mau đi Bắc Kinh, bắt mụ lại cho tôi!”
Công Đạo bần thần, miệng hơi lắp bắp: “Chủ tịch ơi, bắt người là việc của cơ quan Công an, không liên quan đến Tòa án cơ mà?”
Trịnh Trọng: “Sao không liên quan? 20 năm trước, vụ án này chính do tòa án mấy người xử. Hơn nữa, cậu chẳng phải họ hàng của mụ đó thôi?”
Công Đạo vội nói: “Họ hàng gì đâu ạ! Xa đến nỗi bắn bảy ngày đại bác không tới, Trịnh Trọng chỉ vào Công Đạo: “Tôi thấy cậu cũng đang ‘giả’ thông minh đấy, tôi nói cậu biết, chuyện này muốn trốn cũng không trốn được đâu, nếu lại xảy ra chuyện, chức Chủ tịch huyện của tôi không còn nữa thì chức Chánh án của cậu cũng không giữ nổi đâu!”
Đoạn lại lườm Công Đạo một cái: “Đừng hòng lừa tôi, mấy năm trước, tòa án các cậu cũng từng đi Bắc Kinh tìm Tuyết Liên rồi đấy thôi.”
Công Đạo sợ đến toát mồ hôi, vội nói: “Chủ tịch đừng nói gì nữa, em lập tức dẫn người đi Bắc Kinh.”
Trịnh Trọng: “Không phải chỉ đi là xong đâu, phải lục tung từng ngóc ngách Bắc Kinh lên cho tôi, lùng cho kỳ được Lý Tuyết Liên ra đây!”
Vương Công Đạo dẫn Giả Thông Minh theo, chạy thục mạng. Sau khi họ đi, Trịnh Trọng trấn tĩnh lại, quyết định gọi điện cho Chủ tịch Mã Văn Bân. Mã Văn Bân đang họp Đại hội đại biểu Nhân dân ở Bắc Kinh. Lần trước khi gọi điện cho ông ta, báo cáo vụ của Lý Tuyết Liên đã được giải quyết mỹ mãn, cô ta sắp lấy chồng, còn nhận được lời khen ngợi. Nào ngờ mới vẻn vẹn hai ngày sau, lại xôi hỏng bỏng không. Nhưng Trịnh Trọng không dám giấu giếm. Tuyết Liên chạy trốn lần này, tình hình còn nghiêm trọng hơn lần trước. Lần trước cô chạy trốn khỏi nhà là muốn lên gặp cấp trên. Lần này cô cãi lộn với Lễ đầu to, trong lòng còn giữ cả một bụng tức. Lần trước Tuyết Liên chạy trốn, Đại hội đại biểu Nhân dân còn chưa khai mạc. Giờ Đại hội đang họp bừng bừng khí thế. Nếu báo cáo muộn, để Mã Vân Bân biết được, ông ta sẽ không chỉ “hơi thất vọng”, mà sẽ “hoàn toàn thất vọng”. Như vậy sự tình sẽ không thể cứu vãn được nữa. Không phải nói chuyện của Tuyết Liên không thể cứu vãn, đúng hơn là cả cuộc đời chính trị của Trịnh Trọng không thể cứu vãn được nữa. Nhưng cầm điện thoại lên, anh ta lại thấy hơi hãi, hai ngày trước nói chuyện đã được giải quyết mỹ mãn, hai ngày sau đột nhiên lại nói nảy sinh vấn đề mới, sự tình lặp đi lặp lại giống như đang lật bánh nướng vậy. Cho dù báo cáo kịp thời, Mã Văn Bân cũng sẽ tức điên lên mất, giống như Trịnh Trọng tức điên với Vương Công Đạo và Giả Thông Minh. Trịnh Trọng cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống. Cứ như vậy ba lần, anh ta nảy ra ý định, không gọi điện cho Mã Văn Bân ngay, mà gọi cho thư ký trưởng Ủy ban Nhân dân thành phố. Chủ tịch Mã Văn Bân họp tại Bắc Kinh, thư ký trưởng cũng theo ông ta đi Bắc Kinh. Trịnh Trọng định thăm dò ý tứ của thư ký trưởng một chút, sau đó cân nhắc tiếp xem nên nói thế nào với Mã Văn Bân. Lúc này Trịnh Trọng lại than thở, ngày trước anh ta là Kẻ không sợ trời không sợ đất, khi làm phó Chủ tịch thường vụ huyện tại huyện bên, từng xử lý vụ quần chúng vây đánh Ủy ban huyện. Nào ngờ khi điều đến huyện này làm Chủ tịch, ông gặp phải một mụ Lý Tuyết Liên, vì mỗi chuyện của cô ta mà bị giày vò đến mức sợ bóng sợ gió. Điều không thể hiểu nổi là việc Tuyết Liên gây sự là việc liên quan đến ly hôn, 20 năm qua, các cấp chính quyền đã nhúng tay như thế nào mà mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng như vậy? Vốn dĩ Tuyết Liên chỉ là một phụ nữ nông thôn, nhất cử nhất động của cô ta, làm sao mà dắt mũi các cấp lãnh đạo được? Quá trình này diễn biến như thế nào? Rốt cuộc mọi người sợ cái gì? Nhất thời Trịnh Trọng không nghĩ ra, cứ than vãn vậy thôi. Sự tình cấp bách không thể không xử lý ngay được. Mặc dù sự tình căng thẳng, nhưng lại phải ghìm lại. Điện thoại thông máy, Trịnh Trọng báo cáo với thư ký trưởng tình hình vụ Lý Tuyết Liên trở mặt, thư ký trưởng cũng kinh ngạc: “Không phải người phụ nữa đó sắp lấy chồng à? Sao lại muốn kiện nữa?”
Trịnh Trọng không báo cáo việc Giả Thông Minh vì tư lợi cá nhân, tự cho là thông minh, rồi bị chính sự thông minh đó hại. Báo cáo tình hình lên cấp trên mà lại nói cấp dưới bất tài khác nào tự nhận bản thân cũng bất tài. Như vậy sẽ phát sinh vấn đề mới. Thế nên ông chỉ nói: “Vốn dĩ họ sắp kết hôn, hai người ở bên ngoài gây mâu thuẫn, người phụ nữ đó lại chạy rồi.”
Ông đem trách nhiệm đổ lên đầu Lễ đầu to và Lý Tuyết Liên. Thư ký trưởng: “Chuyện này giờ lại thành bị động rồi.”
Trịnh Trọng vội vuốt đuôi: “Đúng là có chút bị động. Nhưng chuyện giữa hai người họ, mình cũng không quản lý được.”
Thư ký trưởng: “Cái bị động tôi nói không phải cái bị động này. Tối hôm qua, Chủ tịch ăn cơm cùng Chủ tịch tỉnh. Trên bàn ăn, Chủ tịch tỉnh cũng hỏi đến chuyện của ‘Rau cải thìa’, Chủ tịch bèn coi chuyện ‘Rau cải thìa’ sắp kết hôn là chuyện cười, đem kể rồi. Lúc đó, Chủ tịch tỉnh cười, các lãnh đạo khác cũng cười. Một ngày sau, chuyện cười quả thật chỉ là chuyên cười để giải trí cho vui. Giờ Chủ tịch biết giải thích lại thế nào với Chủ tịch tỉnh đây?”
Trịnh Trọng nghe xong, toát mổ hôi. Vậy là hiểu, sự tình nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Chuyện đã từ Chủ tịch thành phố lan tới Chủ tịch tỉnh. Mọi việc cứ thay đổi xoành xoạch, Trịnh Trọng không tiện giải thích với Chủ tịch thành phố là một chuyện, giờ thì kéo theo Chủ tịch cũng không biết phải nói sao với Chủ tịch tỉnh nữa. Chủ tịch không phải “hơi thất vọng” với ông ta, cũng không phải “hoàn toàn thất vọng”, nói không chừng lập tức thi hành khai trừ Đảng viên mất. Trong vấn đề dùng cán bộ của Mã Văn Bân, trước giờ đều rõ ràng dứt khoát. Mặc dù Trịnh Trọng là do Mã Văn Bân đề bạt, nhưng Sông có khúc người có lúc. Đúng là Thành bại tốt xấu đều do một người tạo ra. Quần áo trên người Trịnh Trọng ướt sũng. Ông ta thăm dò thư ký trưởng: “Thư ký trưởng, là do tôi không làm tốt công việc, gây họa lớn cho lãnh đạo mất rồi.”
Lại nói: “Thư ký trưởng, việc đến nước này, nên làm thế nào ạ?”
Rồi Trịnh Trọng nói như van xin: “Anh cũng là lãnh đạo của em, không thể thấy chết không cứu được.”
Thư ký trưởng là người trung hậu, cũng nghĩ cho Trịnh Trọng. Trầm ngâm hồi lâu, ông nói: “Việc đến nước này, chỉ có thể dùng biện pháp nặng thôi”.
Trịnh Trọng: “Biện pháp nặng gì ạ?”
Thư ký trưởng: “Cậu đem theo vài cảnh sát ở huyện, cho họ mặc thường phục đến Bắc Kinh trước Lý Tuyết Liên, tại bốn phía Đại lễ đường, ngấm ngầm giăng lưới.”
Rồi ông nói tiếp: “Tất nhiên, ở bốn phía Đại lễ đường đã có một mạng lưới cảnh sát Bắc Kinh canh gác, cậu cho người mai phục ở vòng phía ngoài bọn họ. Nếu Lý Tuyết Liên muốn xông vào Đại lễ đường, trước khi để cảnh sát Bắc Kinh bắt được cô ta thì chúng ta phải bắt được trước. Chỉ cần Lý Tuyết Liên không gây ra chuyên ở Đại lễ đường, dù gây ra chuyện ở nơi khác tại Bắc Kinh, cũng không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nữa. Coi như chúng ta làm bảo vệ cho Đại lễ đường đi.”
Trịnh Trọng nghe xong, cũng sáng mắt lên, cảm thấy biện pháp của thư ký trưởng cao minh, lập tức hưng phấn nói: “Em thay mặt cho hơn một triệu dân huyện, cảm ơn đại ân đại đức của thự ký trưởng.”
Rồi hắn nói tiếp: “Em đi bố trí cảnh sát ngay.
Em cầu xin thêm thư ký trưởng một việc, việc này tạm thời đừng báo cáo cho Chủ tịch biết có được không? Chúng ta cố gắng giải quyết trong phạm vi của nội bộ. Tính của Chủ tịch, anh cũng biết đấy. Tất nhiên, em cũng biết, làm như vậy, anh phải gánh hộ bọn em trách nhiệm nặng nề lắm.”
Thư ký trưởng: “Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng quan trọng vẫn ở các cậu. Cái lưới này phải bố trí như thành đồng vách sắt.”
Trịnh Trọng: “Thư ký trưởng cứ yên tâm, chúng em năm lần bảy lượt sơ ý sai sót. Lần này không thể để xảy ra sai sót nữa, chúng em nhất định bố trí như thành đồng vách sắt, một con muỗi cũng không để nó bay vào.”
Nói chuyên điện thoại với thư ký trưởng xong, Trịnh Trọng lập tức gọi trưởng phòng Công an huyện đến, sai ông ta điều động mấy chục cảnh sát đi đến Bắc Kinh, mặc thường phục, tại bốn phía Đại lễ đường, phía ngoài vòng canh gác của cảnh sát Bắc Kinh, tiếp tục giăng thêm một mạng lưới canh gác khác hòng bắt cho kỳ được Tuyết Liên. Trịnh Trọng nói: “Lần trước, chính các cậu để cho Lý Tuyết Liên chạy thoát. Đây là cơ hội cuối cùng. Lần này xảy ra sai sót thì không còn là vấn đề cách chức cậu đâu, tôi sẽ trực tiếp bắt cậu như bắt Tuyết Liên.”
Lần trước Tuyết Liên chạy thoát ngay trước mắt cảnh sát, trưởng phòng Công an huyện đã như gà mắc tóc. Sau đó nghe nói kẻ chạy trốn Tuyết Liên sắp lấy chồng, không kiện cáo nữa, trưởng phòng Công an huyện mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ lại nghe nói cô ta lại chạy trốn, anh ta lại lập tức thấp thỏm. Lần thứ hai Tuyết Liên chạy trốn không liên quan đến cảnh sát, mà do vấn đề mới phát sinh, nhưng không có lần thứ nhất chạy thì làm gì có lần thứ hai? Giờ thấy sắc mặt Trịnh Trọng nghiêm nghị, trưởng phòng Công an huyện liền nói: “Chủ tịch cứ yên tâm, em lập tức điều người đi tàu hỏa đến Bắc Kinh.”
Trịnh Trọng lại nổi giận: “Lửa cháy đến đít rồi, còn ngồi tàu hỏa cái đéo gì. Không đi máy bay được à? Việc đến nước này, thời gian là tính mạng.”
Trưởng phòng Công an huyện liền nói: “Lập tức đi máy bay. Vâng, đi máy bay ngay.”
Lại giải thích: “Do kinh phí xử án eo hẹp, ngày trước không có thói quen này ạ!”
Lúc này Trịnh Trọng lại nảy ra ý định mới. Việc điều cảnh sát tới Bắc Kinh bày binh bố trận, ông không định nói với Chánh án Vương Công Đạo, mà vẫn bắt Công Đạo dẫn người của tòa án, đến từng ngóc ngách ở Bắc Kinh tìm Lý Tuyết Liên. Một mũi tên trúng hai đích, cũng coi như biện pháp nặng. Trịnh Trọng lại dặn dò: “Đây là hành động bí mật, không được nói cho bất cứ ai, đến tòa án cũng không được nói.”
Trưởng phòng Công an huyện: “Đừng nói là nói với tòa án, đến bố đẻ em em cũng không dám nói.”
Rồi chạy bán sống bán chết.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên