Số lần đọc/download: 2587 / 51
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Đoạn Kết
I
ris York Shepard bực mình hết mức một đứa trẻ bốn tuổi có thể bực mình. Cô bé đứng ở giữa sân sau nhà mình, tay khoanh ngang lồng ngực phẳng lì, bàn chân nhỏ gõ gõ một cách đáng ngại lên cỏ, vẻ cau có trải khắp khuôn mặt không cân xứng bé bỏng đáng yêu. Iris không thích những lúc sự chú ý rời khỏi cô bé quá xa, và thậm chí ông bà ngoại yêu thương của cô cũng đã bỏ đi tới nói chuyện với chú Trev.
Bram thấy con gái anh từ hiên nhà và mỉm cười. Anh biết khá rõ điều gì sắp tới. Cả Georgie cũng vậy, cô đã chú ý thấy vẻ nổi dậy của Iris từ bên kia sân, nơi cô đang đuổi theo đứa con trai chập chững của họ. “Làm gì đi,” cô hét qua đầu các vị khách của họ.
Anh nghĩ đến chuyện ấy. Anh có thể bế Iris lên và cù con bé, hoặc bế dốc ngược người con bé rồi đung đưa, một điều con bé rất thích, hoặc thậm chí là trò chuyện đôi chút với con bé - một điều mà bất ngờ thay anh ngày càng giỏi hơn - nhưng anh không làm gì hết. Để chuyện diễn ra tự nhiên thì vui hơn nhiều.
Hai mươi lăm người bạn thân thiết của Bram và Georgie đã được mời tới bữa tiệc kỷ niệm thường niên ở sân sau nhà họ, bữa tiệc lần này đánh dấu năm năm kể từ hôm đám cưới trên bờ biển của họ. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua. Ngôi nhà cây chỉ là một cú nổ nhỏ nhoi với khán giả đại chúng nhưng lại là một cú nổ kinh hoàng với giới phê bình, điều này đã đưa tới nửa tá vai diễn lý thú cho anh. Rồi, với sự chống lưng của Rory, anh đã sản xuất kịch bản phim của riêng anh. Khán giả yêu nó, và sự nghiệp của anh đã được xác lập.
Còn với Georgie... Cô vẫn đang lý giải thế giới qua ống kính máy quay của cô và làm việc một cách tuyệt vời. Trong ba bộ phim tài liệu của cô cứ bộ phim sau lại tuyệt vời hơn phim trước, và cô đang bắt đầu chất đống các giải thưởng lớn. Nhưng dù cả hai người họ vô cùng yêu công việc của mình, ngay cả việc làm phim cũng không trao cho họ nhiều niềm vui bằng gia đình họ.
Chaz bắt đầu luồn lách đi qua đám đông. Khi Bram nhìn thấy mái tóc vuông đen mượt, bộ váy hai dây ngắn màu đỏ sơ ri, và đôi xăng đan bạc của cô, anh hầu như không nhớ nổi cô gái tuyệt vọng mà anh đã giải cứu bên ngoài quán bar cách đây nhiều năm. Thậm chí cô gái trẻ thường thống trị căn bếp của anh cũng đã dịu xuống. Không phải Chaz đã đánh mất vẻ xấc xược của mình - cô và Georgie vẫn có thể đối đầu vì cái tính ấy - nhưng giờ tất cả họ là gia đình - anh và Georgie cùng các con họ, Chaz cùng Aaron, và tất nhiên, cả Paul và Laura, cặp đôi đã kết hôn ở chính khoảng sân sau này.
Đám cưới của họ đã là công việc đầu tiên của Chaz sau khi rời trường dạy nấu ăn. Thay vì làm việc ở một nhà hàng cao cấp như cô vẫn luôn lập kế hoạch, cô đã làm họ ngạc nhiên khi quyết định mở một doanh nghiệp tổ chức tiệc tại nhà. “Em thích ở trong nhà của mọi người,” là cách cô giải thích cho điều ấy.
Cô dừng lại cạnh anh. “Iris sắp sửa mất bình tĩnh đấy. Anh tốt hơn là nên làm gì đó nhanh lên.”
“Hoặc anh có thể đứng yên đây và nhìn con bé khiến Georgie phát điên.” Anh ăn thử một cái bánh và ra dấu về khu vực bể bơi, nơi cựu trợ lý riêng của Georgie đang mải mê trong một cuộc thảo luận sôi nổi với April và Jack Patriot. “Khi nào thì em mới đưa cậu bé si tình khỏi cảnh khốn khổ và cưới cậu ta?”
“Sau khi anh ấy tạo ra một triệu đô thứ hai.”
“Anh ghét lộ tin mới lắm, nhưng anh nghĩ cậu ấy đã làm được rồi.” Aaron đã thành lập công ty video game của riêng cậu và thành công lớn với một một trò chơi có tên Đội Quân Ngựa Vằn Hiếu Chiến. Với vóc người săn chắc, vẻ oai vệ, và đáng ngạc nhiên nhất là nổi bật với vẻ sành thời trang, cậu thậm chí còn thay đổi nhiều hơn Chaz. Bram cầm lấy một cái bánh khác. “Hai người các em đã mất khá lâu để khám phá ra mình yêu nhau đấy.”
“Em còn phải trưởng thành mà.” Mắt cô dịu lại khi cô nhìn Aaron. “Em sẽ cưới anh ấy một ngày nào đó, nhưng vào lúc này, em còn quá vui sướng khi bắt anh ấy phải cẩn thận dè chừng.”
Paul cuối cùng cũng phát hiện ra cô cháu gái đang bực mình của ông và rời khỏi vợ ông, nhưng đã quá muộn. Iris đã chọn xong bàn của cô bé rồi, một chiếc bàn thép đặt ở chính giữa khoảng sân sau đông đúc, và bắt đầu trèo lên trên.
“Iris!” Georgie cố di chuyển, nhưng một chiếc xích đu và cậu con trai đang ngó ngoáy làm cô mắc kẹt. “Iris! Xuống ngay.” Iris giả vờ không nghe thấy. Thay vào đó, cô bé cẩn thận bước tránh qua một cốc đồ uống ai đó bỏ lại, dang rộng tay, và hiệu triệu cả đám đông bằng một giọng nói chỉ huy quá lớn so với một thân hình bé nhỏ như của cô bé. “Nghe cháu đây, tất cả mọi người! Cháu sẽ hát!”
Aaron đặt ngón tay lên môi và huýt sáo. “Hát đi, Iris!”
Vòng qua đám đông, Bram đi tới bên Georgie và bế con trai họ từ tay cô đúng lúc Iris mở khuôn miệng bé xinh ra và cất cao tiếng hát. Đến lúc cô bé chạm đến đoạn điệp khúc đầu tiên trong bài biểu diễn đoạn mở đầu vở kịch Annie đầy mạnh mẽ và du dương của cô bé, cả Bram lẫn Georgie đều không nỡ lòng kéo cô bé xuống.
“Chúng ta sẽ làm gì với con bé đây?” Georgie nói với một tiếng thở dài.
“Anh đoán cuối cùng thì chúng ta sẽ phải chuyển con bé cho bà Laura thôi.” Anh hôn mái đầu ướt mồ hôi của con trai anh. “Em biết Laura và Paul đang mòn mỏi muốn xem Iris diễn như thế nào rồi đấy.”
“Chúng ta biết con bé sẽ diễn như thế nào mà. Nó sẽ rất chói sáng.”
“Con bé thực sự giỏi, không phải sao?”
“Không một nốt sai. Nó được sinh ra để biểu diễn. Và chúng ta không cần một ngôi sao nhí khác trong gia đình nữa đâu.”
Bram đặt đứa bé chập chững đang ngọ ngoạy của họ xuống đất. “Tin tốt là, con bé sẽ không bao giờ cảm thấy mình phải biểu diễn để giành được tình yêu của ai đó.”
“Đúng vậy. Có rất nhiều tình yêu nơi đây cho con bé.”
Họ còn quá mê mải mỉm cười với nhau để chú ý thấy con trai họ đã ngồi bịch xuống và bắt đầu vỗ tay theo nhịp với bài hát của chị gái. Giọng Bram trở nên khàn khàn, theo cái cách thường xuyên xảy ra khi anh đối diện với niềm hạnh phúc của mình. “Ai lại có thể tưởng tượng được một anh chàng như anh cuối cùng lại có một gia đình thế này chứ?”
Cô tựa đầu vào vai anh. “Skip cũng không thể xuất sắc hơn được.” Và rồi cô nhăn mặt. “Ôi, trời ơi... Đến màn nhảy thiết hài rồi.”
“Ít nhất con bé cũng mặc nguyên quần áo.”
Nhưng anh đã nói quá sớm. Một chiếc váy hoa bé xinh bay vào khóm hồng.
“Con bé thừa hưởng điều đó từ mẹ đấy,” anh thì thầm. “Anh chưa từng biết một người phụ nữ nào lại háo hức được cởi quần áo của mình ra đến thế.”
“Không phải lỗi của em. Anh rất có sức thuyết phục mà.”
“Và em thật không thể cưỡng nổi.”
Skip Scofield chọn đúng khoảnh khắc ấy để gõ vào vai Bram. Ai lại tưởng tượng ra được điều này cơ chứ? Sau rốt anh lại biến thành một người đàn ông của gia đình.
Và một gia đình tuyệt vời xiết bao, Bram nghĩ, nhìn xung quanh.
Iris cúi mình và chuyển tới bài hát kế tiếp. Con trai anh lăn lộn trên cỏ. Và vợ anh, vợ của chính anh, kiễng chân và thì thầm vào tai anh. “Đây là cảnh tái hợp tuyệt vời nhất.”
Anh không thể đồng ý hơn.