Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 13
".. Tên là Khúc Hướng Nam", Trên võ đài, Kim Nhất Sơn giọng nghiêm nói, "Năm đó, lần đầu tiên ông ta tham gia Cup Taekwondo thế giới…".
Khúc Hướng Nam?!
Hiểu Huỳnh bỗng há miệng, vội liếc Bách Thảo ngồi bên.
A!
Hiểu Huỳnh vô cùng sợ hãi.
Chưa bao giờ cô thấy ánh mắt Bách Thảo lạnh lùng và đáng sợ như vậy.
"... Nhưng lại bất ngờ, không thể hiểu nổi đánh bại tuyển thủ các nước, đoạt chức vô địch thế giới"
Hai tay nắm chặt, người Bách Thảo lạnh đến phát run, trực giác mách bảo cô những lời sắp nghe sẽ là gì.
Trong đầu chỉ có một khoảng trống rỗng, mạch máu hai bên tai chảy rần rật, cô nhìn chòng chọc Kim Nhất Sơn trên võ đài thẳng người đứng bật dậy…
Trên vai có một lực ấn cực mạnh.
Cô bị ấn ngồi xuống.
"Ngồi xuống!""
Tai ù lên, ánh nhìn rối loạn, đột nhiên phải một lúc lâu Bách Thảo mới ý thức được đó là khuôn mặt lạnh băng của Nhược Bạch, mà giọng nói của Kim Nhất Sơn trên võ đài vẫn vang lên.
"... Sau đó, ban tổ chức điều tra ra, Khúc Hướng Nam sở dĩ giành chiến thắng...", giọng căm phẫn, ông nói dằn từng chữ, "... là do ông ta dám sử dụng chất kích thích trong thi đấu!".
Dưới võ đài đột nhiên ồn ào!
"Ô…"
"Ô…"
Sau đó, trại viên các nước bắt đầu rì rầm bàn tán.
"Dùng thuốc kích thích, một thủ đoạn hèn hạ để giànhthắng lợi từ lâu đã không phải là hiếm trên diễn đàn thể thao thế giới", mặt Kim Nhất Sơn như tỏa ra hỏa khí, "nhưng trong lịch sử Taekwondo quốc tế, đó lại là lần đầu tiên! Trong giới Taekwondo vốn hết sức đề cao lễ nghĩa, liêm sỉ mà lại có một tuyển thủ như Khúc Hướng Nam, dùng thủ đoạn đê hèn để thi đấu. Đây là một sự sỉ nhục, là sự chà đạplên tinh thần Teakwondo!".
"Ô…"
"Ô…"
Trại viên các nước bàn luận càng to, trại viên của đội Nhật Bản và Iran thỉnh thoảng quay đầu nhìn các đội viên Ngạn Dương lúc này ngồi im như tượng.
Từ ngón tay đến ngón chân, người Bách Thảo lạnh dần, màng nhĩ réo ù ù, giọng nói từ võ đài truyền đến vẫn như chích vào tai! Tay vẫn nắm chặt, xương khớp ngón tay kêu răng rắc, người run bần bật cô cố kìm chế bản thân, tự nhủ, mình đã quen rồi những lòi nhục mạ nhằm vào sư phụ, mình đã tê liệt từ lâu.
Từ lúc bảy tuổi theo sư phụ vào Toàn Thắng võ quán, mỗi ngày cô đều sống trong những lời châm chọc nhạo báng như vậy.
"Mày biết không, sư phụ mày là kẻ vô liêm sỉ! "
"Sư phụ mày là loại người xấu mà người ta viết trong sách, mày là tiểu khốn nạn của một kẻ đại khốn nạn!"
"Mày theo sư phụ, vậy là mày nhận cướp làm cha!"
…
Vì những câu đó, cô đã đánh nhau không biết baonhiêu lần với bọn trẻ của võ quán, mỗi lần dù bị bọn chúng xúm vào đánh thâm tím mặt mày, cô cũng tuyệt nhiên không để bọn chúng được hời, nhất định phải cho bọn chúng trả giá vì đã làm nhục sư phụ cô! Mà sau những lần đánh nhau đó, cô đều nằm sấp trên chiếc ghế đá lạnh ngắt trong sân, cắn môi để sư phụ dùng roi quất vào mông.
Sư phụ cô là người tốt.
Cô phải bảo vệ sư phụ!
Cô quyết không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu sư phụ!
Cho nên, dù mỗi lần bị sư phụ đánh đến rách mông nhưng lần tiếp theo cô vẫn không chịu nhịn!
"Dẫu phải đánh bại mọi người trên thế giới…" Năm chín tuổi, cô đã bị sư phụ đánh đến choáng ngất, khi hơi tỉnh lại, thấy sư phụ đang lặng lẽ nhìn ra cây mai trong đình viện, trên khuôn mặt sớm già trước tuổi của ông hiển hiện vẻ đau khô, nhớ nhung mà cô chưa từng thấy. "... Những gì đã qua không thể nào quay trở lại."
"Bách Thảo..."
Rất lâu sau, khi ánh mắt sư phụ đã rời cây mai quay lại, cúi đầu nhìn cô, không hiểu tại sao cô vội vàng nhắm mắt, giả vờ chưa tỉnh.
"... Có rất nhiêu chuyện không phải chỉ đánh nhau một trận là có thể giải quyết được. Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan, không nghe nổi những lời người ta nói về sư phụ, nhưng con càng bị kích động đánh nhau, người khác càng cảm thấy sư phụ không dạy bảo con đến nơi đến chốn."
Bàn tay già nua của sư phụ nhẹ nhàng vuốt lên trán cô như cha mẹ cô đã làm trước khi qua đời.
"... Sư phụ không muốn con lãng phí tinh lực vào những trận ẩu đả thế này, sư phụ mong con có ngày có thể trở thành tuyển thủ Teakwondo xuất sắc, đứng trên đỉnh cao vinh quang. Đó là ước nguyện cả đời, ước nguyện lớn nhất của sư phụ."
Vậy là, chín tuổi đầu, cô đã hiểu.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đường đường chính chính, hoàn toàn trong sạch đứng lên đỉnh cao nhất, cô mới có thể chứng minh sự trong sạch của sư phụ!
Ðến lúc đó, cô có thể hùng hồn tuyên bố với thiên hạ sư phụ cô, Khúc Hướng Nam, là người tốt, là một người chínhtrực cao cả, trong sạch, tuyệt đối không phải là kè hèn nhát vô liêm sỉ!
Cô phải học cách nhân nhịn, kìm chế.
Cũng học cách yên lặng.
Từ đó, hầu như cô không đánh lại bọn trẻ nữa mà dốc hết thời gian vào luyện tập. cô tưởng mình đã hoàn toàn tê liệt, không còn bị kích động nữa, nhưng…
Lúc này...
Trong hoàn cảnh như thế này, trước mấy chục tuyển thủ đến từ các quốc gia, tận tai nghe thấy tên của sư phụ bị những tiếng nói tượng trưng cho quyền uy tối cao của giới Taekwondo nhục mạ. Hơi lạnh xuyên thấu sống lưng khiến lưng cô cứng lạnh, nỗi phân uất trong lòng dần dần không nén nổi, muốn quẫy đạp gào thét!
Kìm chế!
Nhươc Bạch ấn mạnh vai cô.
… Đúng.
Bách Thảo từ từ nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng kìm nén bản thân, bàn tay nắm chặt run lên.
"Sau khi bị phát giác, Khúc Hướng Nam không những bị tước danh hiệu vô địch, liên đoàn Taekwondo thế giới cũng phá lệ trừng phạt ông ta hết sức nghiêm khắc, tuyên hủy tư cách luyện tập Taekwondo của ông ta, cấm thi đấusuốt đời, con ngươi đáng nhục đó cũng không có tư cách truyền dạy Taekwondo cho bất kỳ ai."
Anh mắt dữ dằn, uy nghiêm lướt qua gương mặt non nớt của các thiếu niên. Kim Nhất Sơn tiếp tục truyền dạy:
"Nếu trong các đệ tử, có ai đó không biết tuân thủ lễ nghĩa, không biết liêm sỉ thì nên lập tức từ bỏ Taekwondo! Không nên để các trò trở thành như Khúc Hướng Nam, trở thành nỗi nhục của giới Teakwondo!"
"Nỗi nhục, vô liêm sỉ", từng chữ khó nhằn nhịn đó như những lưỡi dao đâm vào tim Bách Thảo! Bàn tay năm chặt các khớp xương kêu răng rắc, nhẫn nhịn, khí huyết cuộn từ trong ngực ứ ra, những lời lăng nhục từ võ đài vẫn không dứt.
"Không nên để cho tên của các trò đồng nghĩa với nhục nhã, vô liêm sỉ như Khúc Hướng Nam..."
"Kim Nhất Sơn đại sư!"
Từ sân tập trong thung lũng, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng trang nghiêm bỗng vọng lên, thẳng thừng ngắt ngang lời giáo huấn của Kim Nhất Sơn!
Cả sân lạ lùng, nhìn về phía tiếng nói, thấy một thiếu nữ tóc ngắn, bộ võ phục đã ngả vàng, khuôn mặt trầm lạnh toát ra nộ khí, chậm rãi từ trong hàng đứng lên.
Sơ Nguyên ngoái đầu nhìn cô.
Trong ánh mặt trời thiêu đốt đến nhức mắt, mắt anh hơi nheo lại.
Giây khắc cô từ từ đứng lên đó.
Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên nhạt nhòa, Sơ Nguyên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô rực lửa, như một con hươu bị kích động nhưng cực kỳ kìm chế, ngọn lừa rừng rực trong đáy mắt đó như trái tim cô đã bị đốt thủng một lỗ!
Nhược Bạch lạnh người.
Bách Thảo đứng lên không nhanh lắm nhưng như có sức mạnh ngân cân, lực bàn tay anh đã hoàn toàn không thể chống lại.
"Trước mặt mọi người, dùng những lời nói mang tính hạ nhục như vậy bình luận người khác sẽ làm tổn thương nghiêm trọng danh dự của người đó...", Bách Thảo đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lừng nhìn Kim Nhất Sơn trên võ đài, "đại sư... biết không?".
"Ô…"
Như một tiếng nổ, cô lại dám chất vấn Kim Nhất Sơn đại sư! Trại viên các nước sửng người, một số người hiểu chút ít tiếng Hán thì thầm với nhau. Rất nhanh chóng, cô gái kia nói gì, cả sân đều truyền tai nhau! Cô ta dám ngắt lời giáo huấn của Kim Nhất Sơn đại sư, hơn nữa còn nói Kim đại sư làm tổn thương danh dự người khác!
Lâm Phong, Mai Linh, Thạch Tông, Khấu Chấn cũng sững sờ nhìn Bách Thảo.
Họ biết Bách Thảo rất khó chấp nhận những lời đả kích sư phụ mình trước mọi người như vậy nhưng họ không ngờ, Bách Thảo lại dám phản kích Kim đại sư!
Chiếc bút trên tay Thân Ba dừng lại, ngón tay đẩy nhẹ chiếc kính trên sống mũi, nhìn Bách Thảo đứng thẳng kiên cường, lại nhìn Quang Nhã, phát hiện sắc mặt cô cũng trắng bệch như vậy.
Nghe hết lời dịch của đệ tử Dân Đới, Kim Nhất Sơn thất kinh, sau đó đùng đùng tức giận! Hai mắt trợn trừng hướng về cô gái tóc ngắn vẫn đứng thẳng trang nghiêm, ông hét một tiếng vang như sấm:
"Cô nói gì?"
Âm thanh phát ra khiến các trại viên bên dưới giật mình, cả sân bỗng chốc không có bất kỳ âm thanh nào khác.
"Tôi nói là... Trước mặt mọi người đại sư làm tổn thương danh dự người khác như vậy là một điều vô cùng không hợp lý."
Một làn gió nhẹ lướt tới, bộ võ phục đã ngả màu của cô gái khẽ bay bay, Bách Thảo đứng thẳng lưng, giọng rành rọt: "Danh dự đối với mỗi tuyển thủ Taekwondo đều quý như sinh mệnh, không thể tùy tiện bị chà đạp và tổn thương, xin đại sư trong khi truyền giảng tinh thần Teakwondo, đừng quên tôn trọng người khác, quên nguyên tắc cơ bản nhất này!".
"Ha! Ha! Ha!"
Kim Nhất Sơn tức quá thành cười, như nhìn thấy sự việc kỳ lạ nhất trên đời, hỏa khí khiến mặt ông bỗng chốc trương to như chiếc gương biến yêu trừ tà.
"Cô là loại gì, sao đám nói những lời đó!! Khúc Hướng Nam, nỗi nhục của giới Teakwondo, làm gì có danh dự!"
"Tôi là Thích Bách Thảo!" Tay nắm chặt đến đau điếng, Bách Thảo nói bằng giọng bình tĩnh nhất: "Tôi không phải là loại gì như đại sư vừa nói, nhưng cho dù tôi là người mới nhập môn Taekwondo, ngôn hành của đại sư có gì không đúng, tôi vẫn có tư cách chỉ ra!".
Hít thật sâu, cô nói tiếp:
"Còn nữa, xin đại sư thu lại những từ nhục nhã, vô liêm sỉ bởi đó là những lời nói vô trách nhiệm, không phù hợp với tư cách của đại sư!"
"Thích Bách Thảo! Cô dám nói những lời như vậy với cha tôi!"
Trong hàng của Xương Hải võ quán, Kim Mẫn Châunổi giận đùng đùng, cuối cùng không kìm nổi nhảy lên, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Thảo hét to!
Mặc dù đã được trưởng bối nhắc nhở, cũng miễn, cưỡng nhận lời, trừ phi cầm chắc ưu thế mới giao đấu vớiBách Thảo, nếu không tuyệt nhiên không được chủ động khiêu khích Thích Bách Thảo, nhưng tận mắt chứng kiến những lời công khai của cô ta nhằm vào cha mình trước mắt mọi người, hơn nữa lại còn vì Khúc Hướng Nam xấu xa, nỗi nhục của giới Taekwondo kia, Kim Mẫn Châu hận là không thể lao đến bóp nát cô thành từng mảnh!
"Khúc Hướng Nam dùng thuốc kích thích toàn thiên hạ đều biết! Khúc hướng Nam là nỗi nhục trong giới Taekwondo, toàn thiên hạ đều biết! Cô, đệ tử Khúc Hướng Nam, cũng vô sỉ, xấu xa như vậy! Cô dám cãi cha tôi, tôi buộc cô xin lỗi!"
Kim Mẫn Châu định lao đến chỗ Bách Thảo, nhưng Mân Thắng Hạo đã tóm lấy vai cô ta từ phía sau, Kim Mẫn Châu phẫn nộ vùng vẫy, đấm đá lung tung, miệng không ngừng hét to:
"Bỏ tôi ra! Cô ta phải xin lỗi, tôi sẽ giết cô ta!"
"Ha! Ha! Ha!"
Kim Nhất Sơn lại cười vang một trận, nghiêm giọng nói với Bách Thảo:
"Thì ra cô là đệ từ cửa Khúc Hướng Nam! Con ngườivô sỉ đó vẫn dám lén lút thu nạp đệ tử! Còn dám nói ra hai ra chữ danh dự! Quả nhiên vô liêm sỉ đến mức khiến người ta rùng mình!"
"Đúng? Tôi là đệ tử của Khúc Hướng Nam!".
Ngực phập phồng dữ dội, trong mắt bừng bừng ngọn lửa, cô cao giọng nói:
"Cho nên tôi biết sư phụ mình là người thế nào! Sư phụ là người tràn đầy tinh thần Taekwondo! Phẩm chất cao quý, lương thiện, là một người lương thiện chân chính! Đại sư không thể, cũng không có tư cách bôi nhọ danh dự người khác ở đây!"
"Không thể?"
Nghe Dân Đới dịch lại, lông mày Kim Nhất Sơn dựng đứng, cười gằn một tiếng rối từ từ đứng lên, cơ thể đồ sộ, lù lù như một trái núi thấp. Đứng trên bục cao, mắt nhìn chòng chọc cô gái tóc ngắn, giọng nói vang như sấm:
"Được, có gan lắm! Cô là đệ tử của Khúc Hướng Nam, có nghĩa là sau khi liên đoàn Teakwondo thế giới hủy tư cách thu nạp đệ tử, ông ta vẫn lén làm chuyện đó! Quá nhiên là to gan!"
“…”
Mặt Bách Thảo trắng nhợt.
"Khúc Hướng Nam bị phát giác sử dụng chất kích thích là sự thật đã được ghi vào hồ sơ Cup thế giới năm đó, tôi nói sai chỗ nào?! Khúc Hướng Nam bị liên đoàn Taekwondo thế giới hủy tư cách thi đấu, cấm thi đấu suốt đời, vĩnh viễn không được thu nạp đệ tử, tôi nói sai ở đâu?!Khúc Hướng Nam dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt vinhquang không thuộc về mình, chà đạp lên tinh thần Teakwondo, là nỗi nhục của giới Taekwondo, tôi nói sai chỗ nào?!"
Giọng căm phẫn của Kim Nhất Sơn vang vọng trong thung lũng.
"Dẫu trước mặt ngàn vạn người, tôi, Kim Nhất Sơn, cũng có thế thẳng thắn nhắc lại nhiều lần! Khúc Hướng Nam là kẻ hèn nhát trong giới Taekwondo! Việc ông ta làm là nhục nhã!"
"Ông!"
Hai tay nắm chặt, tai ù ù, một luồng ánh sáng trắng bùng phát trước mắt, một con ác long gầm thét trong người, Bách Thảo hoàn toàn mất khả năng khống chế. Ánh mắt ướt nhòe, trước mắt cô chỉ có mái tóc bạc của sư phụ, cơ thể gầy yếu và khuôn mặt già trước tuổi của ông.
Sư phụ của cô, cô rất hiểu, ông không phải loại người đó!
……
…
"Ông ấy là người tốt."
Lức còn nhỏ, mỗi lần bóng dáng gầy gò của ông rời khỏi hiệu thuốc, cha cô luôn nói như vậy. Ông vừa nghiền những lát thuốc mỏng thành bột vừa nói, năm xưa Khúc sư phụ là người võ nghệ cao cường nhất Toàn Thắng võ quán, hầu như mọi đứa trẻ thích Taewondo trong thành phố đều muốn theo học ông. Khúc sư phụ không bao giờ thu tiền học phí cao như các võ sư khác, thường dạy miễn phí cho bọn trẻ.
"Thang thuốc vừa rồi Khúc sư phụ mua cho một đệ tử cũ của ông ấy."
Cha nói, ngày trước Khúc sư phụ thường thu nạp đệ tử là những đứa trẻ nhà nghèo, thường hỗ trợ tiền ăn cho chúng, khi chúng ốm còn mua thuốc. Mặc dù bấy giờ bọn trẻ còn chưa hiểu biết, a dua theo người khác si nhục sư phụ nhưng mỗi lần chúng ốm Khúc sư phụ vẫn mua thuốc cho chúng.
"Nhà Khúc sư phụ giàu lắm hả cha?"
Vừa xao thuốc giúp cha, cô nhớ lại những người hành thiện trong các chuyện kể đều là người rất giàu.
"Không, Khúc sư phụ cũng nghèo. Năm xưa, khi Khúcsư phụ còn nổi tiếng, rất nhiều võ quán muốn mời ông ấy, hứa trả lương cao, ông đều không đi. Các sư huynh trong võ quán, thường đánh thuê cho các võ quán khác, kiếm thêm tiền, rủ ông đi, ông không đi. "Cho thuốc vào đầy các ngăn kéo, cha cô thở dài, nói tiếp: "Khúc sư phụ là người chính trực, sao có thể làm chuyện đó".
Cô ngẩng mái đầu bé nhỏ, nửa hiểu nửa không.
"Tiểu Thảo à, người ngoài nói những điều xằng bậy về Khúc sư phụ, con đừng tin." Đứng trên chiếc thang nhỏ, cho thuốc vào các ở kéo phía trên, cha phàn nàn: "Những kẻ chỉ trích Khúc sư phụ đã quên rằng, năm xưa có lần trọng tài nhầm lẫn đã phán Khúc su phụ được điểm, nhưng ông nói với trọng tài vừa rồi ông đã không đá trúng vị trí được điểm. Chính một điểm thiếu này đã khiến ông không đạt tư cách tham dự Cup thế giới năm đó. Một người như vậy, không thể làm những chuyện xấu xa. Tiểu Thảo à, nhìn nhận con người nên nhìn tâm người ta, không nên nhìn bằng tai hoặc mắt hiểu chưa?"
…
Mùa thu năm đó, cha mẹ gặp tai nạn qua đời.
"Ăn đi"
Ðưa chiếc bánh bao nóng hổi vào tay cô, Khúc sư phụcúi người. Đồ đạc trong hiệu thuốc đều bị những người lạ mang đi hết, cô đã đói mấy ngày nên ăn ngấu nghiến cái bánh bao, nhìn gương mặt già trước tuổi, tóc hai bên thái dương điểm bạc, cô cúi đầu, không nhận chiếc bánh thứ hai ông đưa.
"Ngày mai họ sẽ đưa con đến cô nhi viện..."
Nhìn chằm chằm vào nhũng ngón chân mình, trái tim bé nhỏ của cô tràn ngập nỗi sợ hãi khôn tả nhưng cố nhịn không dám khóc.
"... Con... con không muốn đi…"
…
Tuy còn nhỏ, nhưng cô vẫn hiểu tiếng cười khinh miệt của sư phụ Trịnh Uyên Hải từ trong nhà vọng ra, đầu tiên ông ta chửi cô nghèo kiết xác, không một xu dính túi, chửi Khúc Hướng Nam đã mất sạch danh tiếng lại còn sỹ diện không chịu đánh thuê ở chợ đen kiếm tiền, chửi Khúc sư phụ không chịu thức thời, cả đời nghèo khó, năm xưa nhân lúc còn đắc thế không chịu kiếm tiền cho võ quán, bây giờ xảy ra chuyện, làm hại võ quán không thể ngóc đầu dậy…
"Trịnh sư phụ không thể thu nạp con làm đồ đệ." Từ trong phòng đi ra, cái bóng cao gầy của Khúc sư phụ đứng trước mặt cô nói.
"... Nếu đi theo ta, con sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi khổ sở."
"Sư phụ!"
Cô bé nhỏ quỳ trước mật sư phụ.
…
……
"Là ông tận mắt nhìn thấy sư phụ tôi dùng thuốc kích thích sao? Chẵng lẽ không có chuyện ban tổ chức nhầm lẫn! Hoặc là cho dù sư phụ tôi có dùng chất kích thích thì cũng không ngoại trừ khả năng có kẻ hãm hại ông ấy! Chân tướng sự việc thế nào ông chỉ nghe kết quả xét nghiệm là đã vội vàng kết luận, là đã có thể tùy tiện hạ nhục danh dự của người khác sao?"
Ngực Bách Thảo lại phập phồng dữ dội.
Mỗi khớp xương trong cơ thể cô như va vào nhau, con rồng phẫn nộ lổng lộn trong ngực. Đúng, cô biết năm xưa ban tổ chức giải Cup Taekwondo tuyên bố sư phụ dùng thuốc kích thích, cô biết ông bị liên đoàn Taekwondo khai trừ, những điều Kim Nhất Sơn nói, cô đều biết có điều...
Cô sống cùng ông, sư phụ là người thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai! Cô tuyệt đối không tin sư phụ là người như Kim Nhất Sơn nói! Cô tuyệt đối không cho phép người khác dùng những từ ngữ thậm tệ như vậy để hạ nhục và làm tổn thương sư phụ!
"Sự thực đã rõ như ban ngày lại còn làm bừa cãi cố, nói năng linh tinh, coi thường bậc trưởng bối, không chút hiểu biết lễ nghĩa! Cái kẻ mà cô gọi là Khúc sư phụ kia dạy cô như thế phải không?!"
Kim Nhất Sơn tức giận hét lên.
"Quả nhiên thầy nào trò nấy! Sư phụ không biết lễ nghĩa vinh nhục, đệ tử cũng một duộc!"
"Không phải cùng một duộc mà là có thầy hay tất có trò giỏi"
Dưới sân, Hiểu Huỳnh cười gằn đứng dậy, đứng bên Bách Thảo.
Có trời chứng giám, cô đang sợ chết khiếp, hai chân run lẩy bẩy. Kim Nhất Sơn là nhân vật đẳng cấp đại sư, hiện lại đang đứng trên lãnh địa của Xương Hải võ quán, sắc mặt Nhược Bạch sư huynh đã rắn đanh như thép, nhưng Bách Thảo là bạn tốt nhất của cô, sao cô có thể giương mắt nhìn Bách Thảo bị dồn vào chỗ bí! Hơn nữa, Khúc Hướng Nam kỳ vọng vào Bách Thảo thế nào, bản thân cô là người tường tận nhất.
Con bé Bách Thảo ngốc nghếch này.
Chỉ dựa vào nỗi phẫn nộ sục sôi trong lòng sao có thể đối lại được Kim Nhất Sơn? Nhưng cho dù không đối lại được, Bách Thảo cũng nhất định không chịu nhượng bộ, cô quá hiểu tính khí Bách Thảo.
"Đại sư, Kim Mẫn Châu là con gái đại sư, chắc cô ấy làngười rất hiểu lễ nghĩa!"
Hiểu Huỳnh khỉnh khỉnh nhìn Kim Mẫn Châu đangquẫy đạp trong tay Mân Thắng Hạo.
"Do ba năm trước bi thua Bách Thảo, đến giờ cô ta vẫn ôm hận trong lòng, rất muốn phục thù. Hôm trước, chúng tôi vừa đến Xương Hải võ quán, còn chưa kịp thu cất hành lý, con gái Kim Mẫn Châu của đại sư đã chặn đường chúng tôi, khiêu chiến Bách Thảo."
Hừ một tiếng, Hiểu Huỳnh tiếp tục:
"Đâu phải là khiêu chiến, rõ ràng thái độ cô ta là muốn đánh nhau! Người không biết sẽ cho là Kim Mẫn Châu luyện tập Taekwondo chỉ là để đánh nhau! Kim Mẫn Châu tâm địa hẹp hòi, khiêu chiến vì tư thù, khi bị sư huynh của mình giải đến xin lỗi, miệng vẫn nhem nhẻm gào thét phải báo thù gì gì đó, điều này tất cả tuyển thủ các nước đều đã tận mắt chứng kiến!"
"Cô! Im mồm!"
Vẫn cố giãy giụa trong tay Mân Thắng Hạo, Kim Mẫn Châu lập tức gào lên. Các đệ tử xung quanh bắt đầu bàn tán, đều nhớ lại sự việc nhìn thấy mấy hôm trước.
Mặt Kim Nhất Sơn biến sắc, trừng mắt với Kim MẫnChâu, từ võ đài đĩnh đạc bước xuống, đến trước mặt KimMẫn Châu, quát:
"Con nói đi, có phải sự thật không?"
"Con... con..." Lắp bắp hai chữ bằng tiếng Hàn, không dám nhìn đôi mắt tức giận của cha, Kim Mẫn Châu cúi đầu, trút ánh mắt căm phẫn vào Hiểu Huỳnh đang đắc ý, chuyển sang nói tiếng Hán: "Cô nói láo! Tôi không thua Thích Bách Thảo. Năm đó, Thích Bách Thảo dùng quỷ kế" Kim Mẫn Châu không muốn mọi người biết mình từng bị đệ tử ồ Khúc Hướng Nam đá bay!
Quỷ kế?
Dưới sân lại một trận ồn ào. Lẽ nào đệ tử của Khúc Hướng Nam, khi thi đấu cũng dùng quỷ kế để chiến thắng?
Bách Thảo lạnh toát người.
Nhìn Kim Mẫn Châu, mắt hừng hực căm giận.
"Cô có dám nói lại lần nữa, tôi dùng quỷ kế không?"
"Không! Không sai, là quỷ kế!
Sau khi giọng nói hơi run một chút, Kim Mẫn Châu trấn tĩnh, ưỡn ngực, khí thế bùng bừng gào lên:
"Là quỷ kê! Không sai!"
Rõ ràng Thích Bách Thảo là chủ tướng của Tùng Báchvõ quán, vậy mà họ đánh lừa cô, nói là người dọn vệ sinh, làngười đứng thứ tư từ dưới lên gì dó! Nếu không phải côkhinh xuất, Thích Bách Thảo kia chắc chắc không bằng ngón chân của cô.
"Xem đấy, Kim đại sư, đây là con gái đại sư", Hiểu Huỳnh khinh khỉnh liếc nhìn Kim Mẫn Châu qua khóe mắt, "Không hề biết lễ nghĩa liêm sỉ, thua người ta lại còn to mồm vu cáo, còn nói người ta dùng quỷ kế, người không biết sẽ cho rằng, cha nào con nấy!"
"Phù!"
Một luồng gió chân cực mạnh hướng vào mặt Hiểu Huỳnh. Hiểu Huỳnh kinh ngạc, trong đầu trống rỗng, cảm thấy không thể tránh kịp, Bách Thảo phẫn nộ, thân nhanh hơn đầu lao đến đẩy Hiểu Huỳnh ra sau, tay phải giơ ra đỡ đòn, chặn đứng bàn chân đó!
"Huỵch!"
Một âm thanh cực lớn, đường lực sung mãn nặng ngàn cân đá trúng cánh tay phải Bách Thảo!
Cả sân kinh ngạc.
Sắc mặt Kim Nhất Sơn lại biến đổi.
Các đệ từ của Ngạn Dương cùng không thể ngồi yên, ai nấy tức tái mặt, chạy đến vây quanh Hiểu Huỳnh và Bách Thảo.
Mặc dù Bách Thảo rất kích động, lời nói của Hiểu Huỳnh rất cứng nhưng Kim Mẫn Châu kia lại ngang nhiên, vùng khỏi tay Mân Thắng Hạo, lao đến đánh lén mạnh như vậy, nếu không có Bách Thảo kịp thời ngăn lại, e Hiểu Huỳnh đã lĩnh trọn cú đá, hàm răng chắc chắn rụng vài chiếc, chung số phận với Nguyễn Tú Mai hôm trước!
"Thế này là thế nào!"
"Ức hiếp chúng tôi ít người hay sao?"
"Ha ha, thì ra đây chính là tinh thần Taekwondo mà Xương Hải đề cao"
“…”
Mai Linh, Khấu Chấn phẫn nộ lên tiếng, Diệc Phong châm biếm, Lâm Phong bình tĩnh, chạy đến xem cánh tay Bách Thảo. Ánh mắt Nhược Bạch cũng nhìn theo, thấy cánh tay Bách Thảo tím bầm một đám lớn, mắt anh sa sầm, mặt lạnh như băng, trao đổi ánh mắt với Sơ Nguyên bên cạnh.
"Tôi là đội trưởng đội Ngạn Dương." Mắt nhìn Kim Nhất Sơn, Nhược Bạch nghiêm giọng nói: "Đối với hành động đánh lén của Kim Mẫn Châu nhằm vào đệ tử đội Ngạn Dương, tôi yêu cầu Xương Hải võ quán…"
"Không được làm nhục cha tôi!"
Giọng nói uất ức ngắt lời Nhược Bạch, ra sức vùng vẫy trong tay Mân Thắng Hạo, hai mắt Kim Mẫn Châu trợn ngược, nhìn Hiểu Huỳnh sắc mặt vẫn trắng bệch trốn sau lưng Bách Thảo.
"Bất kỳ ai cũng không thể bị hạ nhục, không chỉ cha cô!" Cánh tay đau rát Bách Thảo nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
"Hừ, Kim Mẫn Châu, tôi biết vì sao cô tức giận như vậy!"
Mặc dù vẫn chưa hết kinh hoàng, nhưng có Bách Thảo đứng chắn trước mặt, có nhiều đồng đội đứng quanh, Hiểu Huỳnh càng thêm vững dạ. Thò đầu ra từ sau lưng Bách Thảo. cười khanh khách nói:
"Bởi vì vừa rồi tôi nói, cha nào con nấy đã chạm đúng nọc của cô phải không? Cô hận Bách Thảo là bởi ba năm năm trước Bách Thảo đánh bại cô, còn cha cô, Kim Nhất Sơn, luôn công kích Khúc sư phụ của Bách Thảo là bởi vì…"
…
"Mười bày năm trước, cha Kim Mẫn Châu, Kim Nhất Sơn tông sư cũng tham gia Cup Taekwondo thế giới..."
Trong xe, Hiểu Huỳnh nghe rõ ràng giọng Đình Hạo nói qua điện thoại của Bách Thảo.
Sư phụ Khúc Hướng Nam cũng tham gia cuộc thi đó, hơn nữa lại..."
"… Thua Khúc sư phụ ngay từ vòng đầu!"
Dùng hết sức bình sinh, Hiểu Huỳnh cố nói thật to để gió mang tiếng nói của cô truyền đến tai từng trại viên đang ngồi trong thung lũng này. Cô chỉ hận ngoại ngữ của mình không tốt, nếu không cô sẽ nói lại một lượt bằng cả tiếngAnh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Iran.
"Năm xưa, Kim Nhất Sơn đại sư tự phụ cho rằng trình độ Taekwondo của mình đứng đầu thiên hạ, cho rằng chức vô địch đương nhiên thuộc về mình, kết quả ngay trong vòng thứ nhất đã bị thua, không còn mặt mũi nào nên mới hận sư phụ của Bách Thảo nên bây giờ mỗi lần có cơ hội lại công kích Khúc sư phụ, tôi nói đúng chứ?"
Hoàn toàn không để ý tiếng thét điên cuồng của Kim Mẫn Châu và khuôn mặt trương to vì tức giận của Kim Nhất Sơn, Hiểu Huỳnh cười ha hả tiếp tục:
"Bách Thảo tuân thủ tinh thần Taekwondo, kìm chế nhẫn nhịn, rõ ràng biết nguyên nhân Kim Nhất Sơn đại sư chưa quên hận cũ với Khúc sư phụ nên cũng không hề nói ra, nhưng tôi không kiên nhẫn được như vậy, chân tướng sự việc thế nào, mọi người bây giờ đều hiểu cả chứ!"
Không khí im lặng như chết.
Không chỉ tuyển thủ các nước ngồi im phăng phắc.
Ngay đến các đệ từ của Ngạn Dương cũng nhìn nhau, không dám nói gì. Mai Linh là người đầu tiên từ đáy lòng khâm phục Hiểu Huỳnh. Trời ơi, thật là to gan lớn mật, cứ theo cách nói của Hiểu Huỳnh, thì ra Kim Nhất Sơn đại sư do bụng dạ hẹp hòi mới công kích Khúc sư phụ, Khúc sư phụ bị người ta cố tình bôi nhọ...
Sơ Nguyên càu mày.
Sắc mặt Nhược Bạch trầm ngâm, liếc nhìn Hiểu Huỳnh.
Đột nhiên, như một cảnh phim câm.
Tất cả các đệ tử của Xương Hải võ quán có mặt đứng đầu là Mân Thắng Hạ,. tổng cộng khoảng ba chục người, sắc mật lầm lỳ đằng đằng sát khí tự động đứng thành hàng ngay ngắn đằng sau Kim Nhất Sơn. Khí thế uy hiếp đó khiến các đệ tử Ngạn Dương kinh ngạc. Một cách vô thức, đột nhiên họ cũng vươn thẳng người, ưỡn ngực, hùng dũng đứng thành hàng.
"Thế... thế nào, muốn đánh nhau hay sao?" Nhận ra tình hình chuyển biến theo hướng xấu, Hiểu Huỳnh kéo tay Bách Thảo, trấn tĩnh nói: "Sợ... sợ rồi phải không?".
"Đúng vậy, mười bảy năm trước, trong Cup Teakwondo thế giới đó, trong vòng đầu ta đã thua Khúc Hướng Nam!" Bước lên một bước, mặt Kim Nhất Sơn tím lịm như táo chín mục, giọng nói như tiếng chuông đồng, hầm hầm nhìn các đệ tử Ngạn Dương, nói dằn từng tiếng: "Tôi, Kim Nhất Sơn, một đời khâm phục kẻ mạnh, nếu đường đường chính chính bị đánh bại, tôi hoàn toàn khâm phục!".
Thất bại trong cuộc thi đó là thất bại khó chịu nhất trong cuộc đời Kim Nhất Sơn.
Từ trước đến nay, Xưong Hải võ quán đề cao tínhkhiêm nhường trung dũng, không khuyến khích các đệ tửtham gia bất kỳ cuộc đấu nào mang tính cạnh tranh. Mà trận đấu tranh Cup vô địch năm đó, do mấy năm trước thành tích của đội tuyển quốc gia Hàn Quốc luôn rất lý tưởng để nâng cao khí thế luyện tập Teakwondo trong nước, các tôngsư của đại viện quốc gia đặc biệt mời Phong Hách tông sư cử đệ tử đại diện Hàn Quốc tham gia thi đấu.
Xương Hải võ quán cử Kim Nhất Sơn thực lực chỉ sau Vân Nhạc tông sư.
Kim Nhất Sơn đến giờ vần nhớ…
Không khí hừng hực sôi sục trong nước hồi đó!
Xương Hải võ quán trước nay vốn tượng trưng cho trình độ Teakwondo đỉnh cao của Hàn Quốc, lần đầu tiên cử đệ tử tham gia tranh Cup thế giới, hầu hết báo chí, truyền thanh, truyền hình đều đưa tin binh luận. Khi tuyển thủ đại diện ra sân bay sang Nhật dự thi, người tiễn đưa đông như kiến, phóng viên đi theo đưa tin đến hai chục người, hôm diễn ra trận đấu, thậm chí đài truyền hình trung ương trong nước đã mua bản quyền phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên ông tại thua.
Nhưng bất ngờ hơn nữa là lại thua Khúc Hướng Nam một tuyển thủ hầu như còn chưa được biết tên.
Bị loại ngay vòng đầu.
Thất bại của ông khiến Xương Hải võ quán phải gánh chịu những trận bão chưa từng có của búa rìu dư luận!
Niềm hy vọng vụt biến thành mây khói, thành nỗi thất vọng chưa từng có của công chúng lập tức trút lên đầu Xương Hải võ quán, những lời chỉ trích nặng nề rằng, Xương Hải lừa gạt cộng chúng, gian lận thứ hạng, từ lâu đã chỉ còn là bộ khung, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn đẳng cấp Teakwondo hạng nhất!
Thời kỳ khó khăn đó kéo dài mấy năm.
Mãi về sau, để xóa bỏ tiếng xấu, Xương Hải liên tiếp cử đệ tử tham gia những cuộc thi đấu quốc tế, lần lượt mang về cho Hàn Quốc nhiều giải vô địch thế giới, do đó mới củng cố lại uy tín và địa vị của mình trong nước.
Sự việc Khúc Hướng Nam vi phạm quy chế sử dụng chất kích thích, mặc dù đã bị tra ra, nhưng người đời vốn cũng mau quên, tuy nhiên nó để lại vết tích không thể phai mờ ở chính Xương Hải võ quán, lần đầu tiên tham gia trận đấu lớn quy mô quốc tế, ghi một kỷ lục nhục nhã, bị loại ngay từ vòng đầu, tay trắng trở về.
Sư phụ và các sư đệ chưa bao giờ chỉ trích ông, Xương Hải võ quán cũng không có ai nhắc đến trận đấu năm đó nữa.
Nhưng ông suốt đời không quên.
Thất bại đó như một mũi dao mãi mãi xuyên thấu lòng ông!
"Nhưng thua bởi kẻ hèn nhát như Khúc Hướng Nam, là điều nhục nhã!" Hai mắt trợn ngược, ánh mắt Kim Nhất Sơn hung dữ đến mức khiến Hiểu Huỳnh run sợ. "Còn cô, dám dùng những lời sống sượng hủy hoại danh dự của Kim Nhất Sơn tôi! Cô là người của võ quán nào! Võ quán của cô, sư phụ của cô nhất thiết phải trả giá cho phát ngôn vô lối đó!"
Như bị một trái núi nặng ầm ầm áp lại, sức uy hiếp và uy lực tỏa ra khiến sắc mặt Hiểu Huỳnh trắng nhợt, môi run run, cô nỗ lực trấn tĩnh muốn tỏ ra bình tĩnh muốn nói câu gây cười, nhưng trong lúc sợ hãi không nghĩ được câu gì, hai tay run run bấu chặt cánh tay Bách Thảo.
"Đó chỉ là một phỏng đoán."
Mím chặt môi, Bách Thảo đẩy Hiếu Huỳnh ra sau, nhìn trả Kim Nhất Sơn, không chút sợ hãi.
"Cũng giống như tôi cùng đang phỏng đoán, Kim Nhất Sơn đại sư, có thật do đại sư từng thua sư phụ tôi nên mới hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện cũ trước mặt mọi người. Nếu không, đại sư có thể chí cần trần thuật sự việc mà không nhất thiết phải điểm tên đương sự, lại còn dùng những từ ngữ khó nghe như vậy. Bảo vệ danh dự của ngườikhác cũng không cản trở việc truyền giảng tinh thần Teakwondo của đại sư!
Tuy nhiên, đó chỉ là phỏng đoán của tôi, những phỏngđoán đó sẽ làm tổn thương danh dự của đại sư, cho nên mặc dù tôi biết chuyện cũ giữa đại sư và Khúc sư phụ, tôi cũng không dùng câu chuyện đó để chất vấn đại sư!"
Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo nắm chặt tay, kìm chế nói:
"Cũng như vậy, sư phụ tôi, rốt cuộc là do xảy ra chuyện gì mới xuất hiện kết quả điều tra như thế, đại sư không thể chỉ căn cứ vào kết luận nào đó đã có thể biết chân tướng sự việc! Tôi tin sư phụ tôi, sư phụ là một người chân chính, một người tràn đầy tinh thần Teakwondo, ông tuyệt đối không phải là người dùng thủ đoạn lừa gạt để giành chiến thắng như đại sư đã nói! Cho nên... xin ông hãy thu lại những lời đã nói, và từ nay về sau xin ông không nên làm tổn thương danh dự sư phụ tôi nữa!"
Trong làn gió mát hiếm hoi của thung lũng, Bách Thảo thi lễ với Kim Nhất Sơn.
Cảnh tượng đóng khung rất lâu.
Núi xanh, mây biếc, võ phục trắng muốt toàn sân, baonhiêu con mắt nín thở nhìn Kim Nhất Sơn mặt đỏ tía tai vàcô gái tóc ngắn cúi gập người chào ông.
"Ha! Ha! Ha!"
Kim Nhất Sơn ngửa đầu cười khanh khách, tiếng cười chấn động mặt đất thung lũng rồi nụ cười vụt tắt, nộ khí bừng bừng ông nói từng chữ:
"Khúc Hưởng Nam là nỗi nhục của giới Teakwondo, ông ta có danh dự gì! Đối với loại người như Khúc Hướng Nam, tôi nhất định phải để cho cả thế giới biết ông ta là kẻ vô liêm sỉ xấu xa!"
Ánh nắng mùa hạ như thiêu đốt đến nhức mắt.
Những tia phản chiếu chập chờn lấp lóanh hắt lên người Bách Thảo, chói chang đến mức khiến người ta không mở được mắt, chỉ có thể nhìn thấy cái lưng cứng đanh của cô, từ từ, châm chậm vươn thẳng.
"Vậy thì..."
Trong ánh nắng phản chiếu chói chang.
Giọng Bách Thảo cũng cứng lạnh như lưng cô:
"Xin ông chấp nhận lời thách đấu của tôi. Do ông hạ nhục sư phụ tôi, tôi nhất thiết quyết đấu với ông!"
Những ngọn cỏ xanh dập dờn trong gió.
Ngoài tiếng gió, trong thung lũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.
"Cô không đủ tư cách."
Thiếu niên có nước da đen sì Mân Thắng Hạo ngẩng đầu, từ sau lưng Kim Nhất Sơn nhìn về phía cô gái tóc ngắn, giọng lạnh lùng:
"Chỉ có cao thú Teakwondo cấp đại sư mới có tư cách giao đấu với Nhất Sơn đại sư. Nếu Kim đại sư giao đấu với cô gái mười bảy tuổi là cô sẽ mất thể diện của đại sư. Xin cô, trước khi đạt nhất cấp thất đoạn đai đen không nên nói ra những lời thất lễ như vậy."
"Ông đã từng nghĩ chưa, nếu thực lực ông quả rất mạnh." Như không nghe thấy lời Mân Thắng Hạo, trong đáy mắt Bách Thảo lộ một tia khí lạnh đến xương túy, cô nhìn như dồn ép Kim Nhất Sơn.
"... Sao lại thua Khúc sư phụ của tôi, cho dù sư phụ quả có dùng chất kích thích như ông nói! Hoặc là, ông vốn không phải là đối thủ của sư phụ tôi!", Bách Thảo nói chậm, tùng lời như ngưng đọng, "cho nên dẫu tôi thay mặt sư phụ thách đấu, ông cũng không dám chấp nhận!"
"Thích Bách Thảo!"
Kim Mẫn Châu nãy giờ vẫn bị Mân Thắng Hạo giữ chặt, càng tức giận lồng lộn, không thể nhẫn nhịn, gầm lên bằng tiếng Hán, âm thanh chấn động cả thung lũng.
"Được! Tôi thay mặt cha nhận thách đấu của cô!"
Cuối cùng cũng vùng được ra khỏi tay Mân Thắng Hạo, Kim Mẫn Châu lao đến trước mặt Bách Thảo, hét:
"Nếu cô thua tôi! Thích Bách Thảo! Tôi yêu cầu cô quỳ xuống xin lỗi cha tôi! Hơn nữa, từ nay phải từ bỏ Teakwondo!"
"Được!"
Bách Thảo hít một hơi, hoàn toàn không để ý HiểuHuỳnh cuống quýt nói nhỏ: "Đừng, đừng mà!".
"Còn nếu cô thua tôi, Kim Nhất Sơn đại sư nhất thiết phải xin lỗi sư phụ tôi và vĩnh viễn không được hạ nhục danh dự sư phụ nữa!"
Kim Nhất Sơn nghe dịch lại, lông mày dựng đứng.
"Được!" Không dám nhìn sắc mặt cha, Kim Mẫn Châu lại hét: "Vậy thì bắt đầu đi!". Nói xong, cô ta lập tức đứng thế thủ. Mân Thắng Hạo lại bước lên một bước, đứng giữa Kim Mân Châu và Thích Bách Thảo cũng trong tư thế chuẩn bị xuất chiến.
Anh ta nhìn Bách Thảo, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt kiên định của cô, lại nhìn Kim Mẫn Châu, nghiêm giọng nói bằng tiếng Hàn:
"Quyết đấu vì ân oán cá nhân, hơn nữa kết quả thi đấu còn mang tính cá cược, điều này có hợp với tinh thần Taekwondo không?"
Kim Mần Châu hừ một tiếng ngoái đầu, hùng hổ:
"Là cô ta tự yêu cầu! Hơn nữa tự nguyện cá cược, hai bên đều tình nguyện!"
"Bách Thảo!"
Lúc đó, giọng Sơ Nguyên bên cạnh vang lên, cổ lúc này đã cứng đờ, Bách Thảo từ từ ngẩng lên nhìn vào đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng như đại dương của anh, mắt cô đột nhiên đỏ hoe, môi mím chặt.
Nhìn Bách Thảo, Sơ Nguyên thầm nén thở dài.
"Cuộc thách đấu này, chiều nay đội Ngạn Dương chúng tôi sẽ nêu yêu cầu thách đấu với đội Xương Hải võ quán!" Trong thung lũng, đứng cạnh Bách Thảo, Sơ Nguyên nghiêm túc nói với Mân Thắng Hạo.
Mặt Kim Nhất Sơn đại sư lúc này đỏ bừng, hầm hàm phủi tay bỏ đi. Buổi học buổi sáng kết thúc sớm hơm hôm trước một chút. Chưa đến giờ ăn trưa, các đệ từ đội Ngạn Dương đã trở về tụ tập trên sân khu ký túc, chuẩn bị cho cuộc thách đấu buổi chiều với Xương Hải.
Không khí trong phòng vô cùng bức bối.
Mọi người không biết nên nói gì, ngay Hiểu Huỳnh cũng mặt mày lầm lỳ, không nói câu nào, lặng lẽ nhìn Bách Thảo ngồi trong góc phòng không nói không rằng, lòng thấp thỏm, không yên. Mặc dù cô tin tưởng Bách Thảo, trước đây Bách Thảo đã đánh thắng Kim Mẫn Châu, nhưng…
Trình độ của cô ta hình như mạnh gấp bội so với ba năm trước.
Dường như hoàn toàn có thể sánh với Đình Nghi, về sức mạnh và khí thế thậm chí có vẻ còn mạnh hơn cả Đình Nghi!
Bách Thảo liệu có…
Nghĩ tới cảnh trên sàn đấu tối qua, Kim Mẫn Châu quyết liệt tung một loạt chín cú song phi, Nguyễn Tú Mai bị đáđủ mười tám phát, bay khỏi võ đài, mặt đầy máu, gãy hai cái răng, sáng nay vẫn còn nằm bẹp trên giường, lòng Hiểu Huỳnh như thắt lại.
Hơn nữa...
Đó chưa phải điều đáng sợ nhất!
Cô tin rằng, cho dù Bách Thảo thua Kim Mẫn Châu, chắc chắn cũng không thảm hại như Nguyễn Tú Mai.
Điều đáng sợ nhất là...
Nếu thua Kim Mẫn Châu, Bách Thảo sẽ phải quỳ xin lỗi Kim Nhất Sơn., lại còn buộc phải từ bỏ Teakwondo! Cô không dám hình dung ra cảnh Bách Thảo quỳ trước Kim Nhất Sơn. Không! Theo hiểu biết của cô về Bách Thảo, cho dù phải chết Bách Thảo cũng không chịu quỳ trước ông ta. Nhưng… nhưng Bách Thảo đã nhận lời không thể không giữ lời, vậy thì đến lúc đó sẽ thế nào? Trời ơi cô lo đến chết mất.
Còn nửa...
Từ bỏ Taekwondo…
Chỉ vì một chuyện đã qua hơn mười bảy năm trước, Bách Thảo phải từ bỏ Teakwondo?!
Mặc dù biết tình cảm của Bách Thảo đối với sư phụ, nhưng làm như vậy, liệu có quá manh động, không tính đến hậu quả hay không. Hiểu Huỳnh không biết bao nhiêu lần nói thầm trong lòng, thỉnh thoảng liếc trộm Bách Thảo vẫn lặng lẽ ngồi một góc! Bỗng nhiên, cô rùng mình.
Trong phòng có một luồng khí lạnh khác đang ép đến.
Nguồn khí lạnh xuất phát từ một góc khác, cách xa chỗ Bách Thảo ngồi...
Hiểu Huỳnh lạnh người nhìn về phía đó.
Quả nhiên là Nhược Bạch sư huynh.
Nhược Bạch sư huynh ngồi xếp bằng, nhắm mắt, tức giận đến mức không muốn nhìn Bách Thảo nữa. Nhược Bạch sư huynh lần này nổi giận thật rồi, sắc mặt trắng bạch, môi cũng trắng nhợt, giống như... giống như... một bông sen đóng băng.
"Cuộc thách đấu tập thể gồm năm trận cả thảy, mỗi bên cử ra năm người tham chiến." Chính vào lúc Hiểu Huỳnh đột nhiên cho rằng sao mình có thể nghĩ ra hình ảnh so sánh đầy nghệ thuật như vậy thì ánh mắt Sơ Nguyên lướt qua mặt các đệ tử trong phòng. "Chiều nay, nếu không có ý kiến gì khác, đội hình tham chiến của chúng ta gồm có..."
"Thân Ba."
"Có!", Thân Ba đẩy cái kính trên sống mũi, trịnh trọng đáp
"Diệc Phong!
"Có!"
Diệc Phong đang định ngáp, vội ngồi thẳng ngay ngắn.
Lâm Phong, Mai Linh và mấy đệ tử bên cạnh có phần ngạc nhiên, nhìn Sơ Nguyên, lại nhìn Nhược Bạch, nếu người đầu tiên lựa chọn là Thân Ba còn miễn cưỡng có thể, nhưng người thứ hai lại là Diệc Phong chứ vẫn không phải là Nhược Bạch thì quả thực có phần kỳ lạ.
“…”
Lưỡng lự một lát ánh mắt Sơ Nguyên dừng lại trên người Bách Thảo. Thần sắc Nhược Bạch vẫn lạnh tanh, môi hơi tái, lặng lẽ cúi đầu, hình như không hề hứng thú với chuyện lựa chọn đội hình thi đấu. Sơ Nguyên nhìn Khấu Chấn và Thạch Tông ngồi chếch bên phải Nhược Bạch, quyết định nói:
"Khấu Chấn."
Khấu Chấn kinh ngạc, nhìn Nhược Bạch một cách không thể tin được rồi mới vui mừng trả lời:
"Có!"
"Về các đệ tử nữ." Như không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của các đệ tử, Sơ Nguyên tiếp tục tuyên bố: "Lâm Phong".
"Có!", Lâm Phong ngồi ngay ngắn trả lời.
Từ góc phòng, Bách Thảo ngẩng đầu, trong mắt có tia sáng u uẩn, nhìn thẳng Sơ Nguyên!
"Bách Thảo."
Giọng Sơ Nguyên tinh khiết như có hơi thuốc sát trùng. "Em sẽ giao chiến với Kim Mẫn Châu."
Xong rồi!
Hiểu Huỳnh chỉ muốn ngửa cổ lên trời khóc than! Sao lại như thế, cô vẫn hy vọng Sơ Nguyên sư huynh vào phút chót vì tình nghĩa, ngăn cản không cho Bách Thảo giao đấu với Kim Mẫn Châu! Sơ Nguyên sư huynh là người anh minh trượng nghĩa như vậy, sao có thể để mặc Bách Thảo tùy tiện làm theo ý mình!
"Có!"
Câu trả lời của Bách Thảo nhỏ hơn nhưng lại nặng hơn mọi lời đáp trước đó của các đệ tử.
"Không được!"
Một giọng khác vang lên!
Hiểu Huỳnh mừng rỡ quay đầu, tốt quá, cuối cùng đã có người ngăn cản Bách Thảo! Theo tiếng nói nhìn ra, Hiểu Huỳnh ngây người, người nói ra câu đó lại là Quang Nhã vốn trầm lặng đến mức như bị mọi người lãng quên!
"Kim Mẫn Châu sẽ do tôi ứng chiến!" Đứng thẳng người, sắc mặt tái nhợt, Quang Nhã nói.
Mọi người sửng sốt.
Sơ Nguyên nhìn Quang Nhã như lần đầu gặp, thần thái Nhược Bạch hơi xao động. Bách Thảo không dám tin vào tai mình, cô ngẩng đầu, ngây người nhìn Quang Nhã, nặng nhọc cất tiếng:
"Tại sao?!"
Quang Nhã mím chặt môi, nói giọng cứng cỏi:
"Khúc Hướng Nam là cha tôi, người giao đấu với Kim Mẫn Châu phải là tôi!"
"Quang Nhã..."
Đây là lần đầu tiên Bách Thảo nghe thấy Quang Nhã gọi sư phụ là "cha". Đột nhiên có gì trào lên trong mắt, cay cay, ẩm ướt, người hơi run, cô đứng dậy đi lại phía Quang Nhã, xúc động muốn chạm vào người cô nhưng lại không dám.
"Cảm ơn cậu, Quang Nhã..."
Cô không biết nói gì, nếu sư phụ có ở đây, nếu sưphụ tận tai nghe thấy Quang Nhã gọi mình là cha... BáchThảo xúc động vừa muốn khóc vừa muốn cười, luống cuống lặp lại; "Cảm ơn, cảm ơn cậu Quang Nhã... Nhưnghãy cử để mình ứng chiến với Kim Mẫn Châu, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ…"
"Ông ấy là cha tôi! Cậu chỉ là đệ tử của ông ấy!" Ngắt lời cô, Quang Nhã lạnh lùng: "Cô có tư cách gì thay mặt ông ấy giao đấu!"
Bách Thảo ngây người.
"Ồ, Khúc Quang Nhã! Sao cô nói thể! Bách Thảo có lòng tốt!", Hiểu Huỳnh thấy chướng mắt, xen vào.
"Tôi không phải họ Khúc, tôi họ Thẩm", Quang Nhã lạnh lùng nhìn Bách Thảo, "Do quan hệ huyết thống thể thay đổi, nhưng tôi theo họ mẹ tôi thấy nhục khi mang họ Khúc!".
“…”
Bách Thảo sửng sốt nhìn Quang Nhã, nỗi xúc động vui mừng vừa rồi lại lắng xuống. Nhưng không sao, Quang Nhã đã thừa nhận cha mình, hơn nữa còn muốn chiến đấu vì cha đã là đã là tốt lắm rồi.
Hít một hơi dài, Bách Thảo cố nở nụ cưỡi với Quang Nhã.
"Cậu có ý chiến đấu vì danh dự của sư phụ, sư phụ biết nhất định rất vui nhưng lần này cứ để mình được không?"
"Không được!", giọng Quang Nhã lạnh lùng kiên quyết.
"…"Bách Thảo lại ngây người. "... Nhưng cậu khôngđánh nổi Kim Mẫn Châu thì sao?" Bách thảo luống cuống, "Trận đấu này rất quan trọng! Tuyệt đối không được thua!".
"Vì sao không được thua!"
"Chỉ có chiến thắng Kim Mẫn Châu, mới có thể buộc Kim Nhất Sơn xin lỗi, mới có thể buộc ông ta không được làm tổn thương danh dự sư phụ, nếu không..."
"Ha ha ha ha!" Quang Nhã đột nhiên cười khanh khách, người nghiêng ngả, cười đến chảy nước mắt. "Ha ha ha! Danh dự của Khúc Hướng Nam! Buộc Kim Nhất Sơn xin lỗi! Ha ha ha!"
Tiếng cười như điên đại.
Mọi người nghe thấy phát hoảng.
"Thích Bách thảo! Cô dựa vào đâu mà yêu cầu Kim Nhất Sơn xin lỗi!" Nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt, Quang Nhã nổi giận bừng bừng, cao giọng.
"Danh dự của Khúc Hướng Nam! Ông ấy làm gì có danh dự! Thích Bách Thảo, cô đúng là ngu xuẩn! Thần kinh! Điên! Khốn nạn! Cô cho rằng mình giỏi lắm sao! Cô tưởng cô đang giúp đỡ khúc Hướng Nam sao?!"
"Nếu không phải cô ngu xuẩn khơi ra chuyện này, muốn bảo vệ cái gọi là danh dự của Khúc Hướng Nam, có thể mọi người chỉ ngẫu nhiên nghe thấy, hoàn toàn không nhớ ba chữ Khúc Hướng Nam, còn bây giờ thì hay rồi, ba chữ này ai cũng nhớ rất rõ! Ai cùng nhớ Khúc Hướng Namlà kẻ vô liêm sỉ dùng chất kích thích để giành chiến thắng, hại chết người thân!"
Nước mắt Quang Nhã trào ra, căm phẫn từng bước ép sát Bách Thảo.
"Cô là kẻ ngu xuẩn không hiểu gì hết! Kẻ thần kinh! Được! Cô tưởng sư phụ của mình, Khúc Hướng Nam, là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, là người chính trực trong sạch hay sao! Nói cho cô biết! Khi sáu tuổi, tôi đã tận tai nghe thấy ông ấy nói trước bài vị mẹ tôi, chính mồm ông ấy thừa nhận mình sử dụng chất kích thích! Thừa nhận đã hại chết mẹ tôi!"
"Câm mồm!", Bách Thảo phẫn nộ.
Mặc dù Quang Nhã là con gái của sư phụ nhưng cũng không được phép nói sư phụ như vậy! Sư phụ là người thế nào cô hiểu rõ nhất.
"Ha ha ha ha!" Nhìn thái độ Bách Thảo, Quang Nhã lại cười điên dại, tiếng cười còn đáng sợ hơn những lần trước, các đệ tử cảm giác như bị kim châm vào người. "Cô chưa tin phải không? Được, tôi sẽ cho cô xem, sư phụ mà cô tin tưởng là người thế nào! Cho cô xem ông ấy có đáng để mình quỳ trước mặt Kim Nhất Sơn hay không, có đáng vì ông ây mà từ bỏ Taekwondo hay không!"
"Mai Linh, cho mượn di động một lát"
Lau mạnh những dòng nước mắt tuôn ra như suối, QuangNhã nhìn chằm chằm Bách Thảo, giằng chiếc di động từ tay Mai Linh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hấp tấp ấn phím.
"Trịnh sư bá, con là Quang Nhã, phiền sư bá gọi Khúc Hướng Nam nghe điện thoại."
Trong phòng không một âm thanh.
"Khúc Hướng Nam, tôi muốn chính miệng ông nói với Bách Thảo, năm xưa ông có dùng chất kích thích không! Xin ông nói rõ để cô ấy hiểu!" Tay nắm di dộng, mặt đầy nước mắt, Quang Nhã hùng hổ ấn điện thoại vào tai Bách Thảo, cười khẩy nói: "Tôi đã chịu đựng suốt mười mấy năm, cô không thể ngay cả nghe cũng không có can đảm để nghe chứ!".
Hiếu Huỳnh lo lắng nhìn Bách Thảo.
Chỉ thấy Bách Thảo mặt tái nhợt, sau khi nói một câu "sư phụ", người lập tức như bị đóng băng. Dần dần cơ thể Bách Thảo mỗi lúc càng đông cứng, sắc mặt càng tái nhợt, lưng dần dần run run, lưa hổ dài như một thế kỷ, Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn Quang Nhã, lại hình như ánh mắt xuyên qua Quang Nhã, hướng về một nơi xa xăm, hoang vắng.
Tất cả đều không có âm thanh…
Cô không nghe thấy…
Cô nghe không hiểu...
Trong màn sương mờ ảo, cả thế giới hoàn toàn khác hẳn…
"Bách Thảo!"
Thấy Bách Thảo như mất hồn, người cứng đờ lầm lũi ra khỏi phòng, bước chân vừa loạng choạng, vừa gần như muốn chạy, mặt suýt va phải khung cửa, Hiểu Huỳnh không ngồi yên được nữa, bật dậy chạy theo.
"Cứ để mặc cô ấy!"
Nhược Bạch lạnh lùng lên tiếng.
"Cô ấy cần yên tĩnh suy nghĩ"