Số lần đọc/download: 1768 / 11
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:49 +0700
Hồi 28: Thủ túc
V
ào ngày thứ ba, lúc quá trưa, Tô Tiệp vừa từ bếp bưng một bát cháo gà lên lầu thì cửa trước bật mở. Cốc Mục Viễn đã vội vã bước vào, nhìn thấy Tô Tiệp thì vội nói:
- Tô cô nương, bản hội từ Đại gia cho đến Ngũ gia đã đến thăm viếng thương thế của Lục gia. Tô cô nương hãy truyền báo cho một tiếng.
Tô Tiệp vội vàng đặt bát cháo lên bàn rồi chỉnh trang lại y phục, nói:
- Ngươi lên lầu thông báo cho Lục gia. Ta đi cung nghinh ngũ vị đại gia.
Nói xong, nàng liền bước ra cửa. Lát sau, ngũ vị đại gia đã bước vào, do Phàn Khách Đường dẫn lộ. Lúc này, Phàn Khách Đường bước tới mấy bước, cúi người nói:
- Ngũ vị đại gia đến thăm viếng Lục gia.
Vị đi đầu sắc diện hồng hào, đầu trọc, mập mạp, râu bạc trắng, cười lớn nói:
- Phàn Khách Đường, còn không mau dẫn kiến mấy lão già bọn ta hay sao...
Phàn Khách Đường đứng sang một bên, cung kính nói:
- Dạ, hồi bẩm Đại gia, vị này là Tô Tiệp Tô cô nương, có quan hệ thân thiết cới Lục gia... Còn vị này là Lục Hợp hội Tổng Đương Gia vang danh thiên hạ, Cô Vân Khuất Vô Lượng uy chấn giang hồ.
Tô Tiệp cúi người vái lạy, nói:
- Không Động Tô Tiệp khấu kiến Đại lão Khuất hội chủ.
Khuất Vô Lượng vội cười nói:
- Lão Lục quả có mắt, kiếm đâu ra một cô nương xinh đẹp như thế.
Tô Tiệp thoáng đỏ mặt, không biết phải nói sao thì một khôi y lão gia, thân thể thấp lùn, cười ha hả nói:
- Không sai, không sai. Nếu trở lại ba mươi năm trước thì Bào Chiến Khôi ta đây cũng không thua kém đâu.
Khuất Vô Lượng cười mắng:
- Lão không biết xấu hổ.
Tô Tiệp lại đỏ mặt nhìn Bào Chiến Khôi, thì một lão nhân gầy ốm như cây tre đã chen lời nói:
- Ta là Kim Nhất Hạc, Huyền Ba Kim Nhất Hạc.
Một lão nhân khuôn mặt khôi ngô tiếp lời:
- Hoả Lôi Long Tại Điền.
Một vị da trắng, ngũ quan đoan chính, ôn văn nho nhã, nhẹ nhàng nói:
- Đàm Ngộ Xuân, Lại Hà Đàm Ngộ Xuân.
Sau khi Tô Tiệp đã thi lễ từng người một rồi, Khuất Vô Lượng lên tiếng:
- Tô cô nương không cần phải hành đại lễ như thế. Năm người bọn ta chưa chết đâu. Về tuổi tác thì bọn ta có cao hơn Lục gia nhiều nhưng bọn ta không chỉ là cùng một sư phụ mà còn là huynh đệ nghĩa kết kim lan của nhau. Cô nương là bằng hữu thân thiết của Lục gia thì xem như cũng cùng hàng vai vế với bọn ta. Phép tắc nếu vượt quá thường quy thì bọn ta không dám nhận đâu.
Tô Tiệp nhỏ nhẹ nói:
- Ngũ vị đại gia niên cao đức trọng, danh tiếng vang lừng, Tô Tiệp há dám phạm luật sao...
Khuất Vô Lượng cười nói:
- Tuổi cao thì đúng rồi, nhưng đức độ thì không dám nói đến. Tô cô nương cứ dứt khoát kêu bọn ta là đại ca, tiếp đó là nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca giống như lão Lục vậy. Như thế không những thuận miệng, thuận tình mà còn thân thiết gần gũi nữa, cô nương thấy thế nào...
Tô Tiệp bối rối:
- Chỉ sợ thất kính thôi.
Khuất Vô Lượng cười:
- Đừng khách khí. Bọn ta nhất định như vậy đi. Ừm. Thật là một vị cô nương biết lễ nghĩa. Lão Lục trước mặt bọn ta đây, chỉ cần có sự cung thuận bằng một nửa của cô nương thôi thì bọn ta cũng vừa lòng lắm rồi.
Tô Tiệp vội hỏi:
- Trang Dực không nghe lời ngũ vị ca ca hay sao...
Tật Phong Bào Chiến Khôi tiếp lời nói:
- Lão Lục không phải là không nghe lời, mà là có tính cách riêng. Bọn ta năm người cộng lại cũng tranh cãi không lại một mình y. Sư phụ bọn ta nhận y là quan môn đồ đệ và rất là sủng ái y nên bọn ta không sủng ái Lục gia cũng không được.
Lúc này Cốc Mục Viễn từ trên lầu đi xuống kêu lên:
- Ngũ vị đại gia, Lục gia mời các vị.
Khuất Vô Lượng liền hỏi Cốc Mục Viễn:
- So với mấy ngày trước thì lão Lục có khởi sắc không...
Cốc Mục Viễn cúi người nói:
- Cơ hồ khỏe hơn nhiều rồi. Tiếng nói đã có khí lực, nhãn thần đã sáng, nhưng thân thể vẫn còn yếu lắm, ngồi dậy chưa được.
Khuất Vô Lượng gật đầu nói:
- Đây là biểu hiện tất nhiên sau khi bị trọng thương. Lão Lục trận này bị thương khá nặng, không thể xem thường được. Ta thấy cần cử mấy kẻ hầu đắc lực đến cho lão Lục sai bảo. Giờ đi thôi, chúng ta lên xem lão Lục thế nào rồi.
Mấy ngày nay, khí sắc của Trang Dực đã có sự biến chuyển tốt. Lúc này Trang Dực gần như ngồi xếp bằng, sau lưng kê hai chiếc gối.
Khuất Vô Lượng quan sát tiểu đệ của mình, hơi lắc đầu nói:
- Lão Lục, lần sau không cho phép đệ được khinh thường mạo hiểm, đem tính mạng ra mà đùa giỡn. Đệ hãy nhìn dáng vẻ của đệ xem, gầy yếu xanh xao, sống mà như chết vậy. Nếu sư phụ có ở đây thì sẽ đau lòng biết nhường nào đây.
Trang Dực cười cười nói:
- Đệ không biết là sẽ đụng độ với Nhiếp Long và Tào Đơn. Hai bên đã đụng trận thì phải liều mình một phen, chớ không thể quay đầu bỏ chạy được. Hư danh của bản thân thì không sao cả, nhưng không thể để phạm vào uy danh của ngũ vị ca ca được.
Khuất Vô Lượng “hừm” một tiếng, nói:
- Đừng có mượn danh bọn ta để mà nói. Tóm lại là đệ cần phải biết bảo trọng thân thể, để bọn ta không phải ăn ngủ không yên. Đệ không biết chứ, mỗi lần nghe đệ thọ thương là mỗi lần bọn ta lại lo lắng, nóng ruột vô cùng. Lão Lục, bọn ta tuổi tác đã cao rồi, Lục Hợp hội chỉ còn trông mong vào đệ...
Trang Dực cúi đầu, biểu thị sự lĩnh giáo:
- Đệ biết. Sau này nhất định đệ sẽ cố hết sức cẩn thận, không để cho ngũ vị ca ca phải âu lo nữa...
Khuất Vô Lượng nói:
- Như thế thì tốt.
Bào Chiến Khôi trầm ngâm nói:
- Còn Tiêu Thiếu Bảo đó, vì sứ mạng không tròn, đã bị lão Đại xử phạt ba mươi trượng.
Trang Dực vội nói:
- Đệ không trách y, lúc đó vì Hoa Lạc Hồng đã bị trọng thương, lại thêm có Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát đến chi viện nên y cho rằng sẽ không có khó khăn gì nữa, y mới âm thầm hộ tống bọn Phí Lương áp giải phạm nhân về nha môn. Cách làm của Tiêu Thiếu Bảo không sai.
Khuất Vô Lượng “hừ” một tiếng, nói:
- Do Tiêu Thiếu Bảo tính toán sai lầm mà đệ phải chịu trọng thương. Dụ lệnh mà y phải tuân theo là bảo vệ an toàn cho đệ. Lúc đệ bị thương y lại không có mặt, cho thấy y không hoàn thành trách nhiệm. Nếu không trừng phạt thì làm sao mọi người phục chứ...
Trang Dực gượng cười nói:
- Nhưng ba mươi trượng cũng đủ để thịt nát xương tan rồi.
Kim Nhất Hạc chen lời:
- Đừng lo nghĩ quá, chia thành sáu lần đánh thì mỗi lần năm trượng. Tiêu Thiếu Bảo đã luyện mình đồng da sắt nên chịu đau rất giỏi, quá lắm cũng chỉ đau một chút thôi.
Trang Dực nói:
- Y bây giờ ở đâu...
Kim Nhất Hạc nói:
- Đã phái về rồi, vẫn dùng phương pháp liên lạc cũ mà thôi. Song giả như có chuyện xảy ra, ta thấy đệ chẳng cần phải kêu thì y cũng sẽ đến rất mau.
Bào Chiến Khôi cười hì hì nói:
- Tại vì hắn hiểu rõ là nếu sai lầm nữa thì sự trừng phạt lần sau không chỉ là ba mươi trượng mà thôi.
Khuất Vô Lượng tiếp lời:
- Lão Lục, chuyện liên quan đến a đầu Thù Địch của Khởi Bá sơn trang, đệ có hiểu căn nguyên của chuyện đó hay không...
Trang Dực nói:
- Y thị bị Tam quỷ đột nhập sơn trang bắt đi.
Khuất Vô Lượng nói:
- Hoa Lạc Hồng, Nhiếp Long, Tào Đơn sao không kiếm chuyện nơi khác mà lại chui vào miệng hổ của Khởi Bá sơn trang vậy... Chuyện này ắt phải có nội tình.
Tô Tiệp nhịn không được, liền hỏi:
- Đại ca nghĩ ra nội tình ư...
Khuất Vô Lượng nói:
- Không sai. Tam quỷ võ nghệ tuy cao nhưng cũng chỉ hành động vì tiền, thấy tiền bạc nhiều thì không có chuyện gì mà chúng không dám làm. Kẻ chủ mưu sau lưng chúng họ Cung tên Mộ Hiệp, là một kẻ có bản lĩnh cao cường nhưng không lăn lộn trên giang hồ. Tật lớn của kẻ này là rất háo sắc, mới hơn ba mươi tuổi mà đã có một thê, bốn thiếp. Nhưng y lại thường ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ, tiêu dao phong lưu.
Trang Dực như chợt nhớ ra điều gì, nói:
- Đại ca. Cung Mộ Hiệp có phải là nhi tử của vua tơ lụa đất Bắc Cung Siêu Thần hay không...
Khuất Vô Lượng cười, nói:
- Đệ nói không sai. Nhi tử của Cung Siêu Thần chính là Cung Mộ Hiệp. Lão Cung có mở một trang trại tơ lụa ở đất Bắc. Ngoài ra còn có xưởng dệt, trực sản trực tiêu nên bao nhiêu lợi tức lão ôm trọn hết. Gia tài đương nhiên là rất đồ sộ. Nhi tử duy nhất của y là Cung Mộ Hiệp không mất nhiều công sức để kiếm ăn, có thể dựa vào sản nghiệp to lớn của phụ thân mà ăn mấy đời cũng không hết...
Dừng một lát, Khuất Vô Lượng lại tiếp:
- Vào tháng trước, lão mẫu của Cung Mộ Hiệp thân thể bất an, y cùng mấy bằng hữu đến Nguyệt Nương Miếu dâng hương cầu phúc cho lão mẫu. Đúng lúc đó thì Thù Địch cũng tiền hô hậu ủng đi vào miếu tùy hỷ. Cung Mộ Hiệp nhìn thấy Thù Địch, sau đó thăm dò ra xuất thân lai lịch của Thù Địch, liền cử người đến Khởi Bá sơn trang cầu thân mai mối. Tính khí của Thù Kình Tiết thì các ngươi đã biết. Nữ nhi Thù Địch của y thì càng kiêu ngạo, hống hách hơn. Vừa nghe có một nhân vật như vậy đến cầu thân, mở miệng là bao nhiêu tiền, khép miệng là bao nhiêu bạc nên y thị không có thiện cảm. Lại nghe nói Cung Mộ Hiệp có nhiều thê thiếp, lấy về thì y thị cũng chỉ là thiếp mà thôi nên người của Thù gia cảm thấy bị nhục, cho rằng kẻ mai mối đến đây để gây sự, bèn nổi giận ngay tại chỗ. Kẻ mai mối không mai mối xong, lại bị đánh đập nên trong lòng cảm thấy nhục nhã, xấu hổ, lúc quay về báo cáo với Cung Mộ Hiệp không khỏi thêm mắm thêm muối. Cung Mộ Hiệp không chịu nổi, càng nghĩ càng tức, càng tức càng nghĩ. Cuối cùng thì y dứt khoát ra tay, mềm không xong thì dùng rắn. Y lợi dụng quan hệ, tìm gặp bọn Hoa Lạc Hồng, tiến hành kế hoạch cướp mỹ nhân. Sự tình nhân quả tóm lại đại khái là thế.
Trang Dực nói:
- Có một điểm đệ không hiểu rõ là bọn họ đã bắt được Thù Địch ở trong tay, tại sao lại không mang đến ngay Cung Mộ Hiệp mà lại giấu ở trong hố đất bên vách núi.
Đây há không phải là một hành động không cần thiết hay sao...
Khuất Vô Lượng cười ha hả nói:
- Bọn Hoa Lạc Hồng chỉ nhận một số tiền ứng trước, còn toàn bộ tiền thù lao vẫn còn chưa bỏ túi. Nếu đưa Thù Địch đến thẳng chỗ Cung Mộ Hiệp, vạn nhất kẻ họ Cung kia trở mặt, không chịu trả tiền, thậm chí còn giết hại bọn chúng nữa thì sao... Vì vậy để đề phòng bất trắc, bọn chúng hẹn Cung Mộ Hiệp đến kiểm người đưa tiền. Nhưng không ngờ việc này bị lộ, bị đệ vô ý phát hiện, lại bị Khởi Bá sơn trang truy đuổi theo sát gót nên mới vỡ lỡ tất cả.
Trang Dực lắc đầu nói:
- Bọn chúng quả thật cũng quá đa nghi. Chuyện vẫn còn chưa xảy ra mà lại cho rằng Cung Mộ Hiệp chơi hạ sách nuốt lời ư...
Khuất Vô Lượng nói:
- Nếu bọn chúng không đa nghi thì lão Lục làm sao đụng độ được với hlh... Y kiếm Chu Khuê, Bao Triều Sinh chính là nhờ hai kẻ đó đi liên lạc với Cung Mộ Hiệp đó.
Lúc này, Tô Tiệp tỏ ra khó hiểu, chen lời nói:
- Đại ca, căn nguyên cội nguồn chuyện này, đại ca sao lại rành rẽ như vậy...
Khuất Vô Lượng mỉm cười, nói:
- Không phải ta có thần thông gì đâu. Là do Khởi Bá sơn trang tìm ra nguyên nhân đó. Ta có người trong Khởi Bá sơn trang nên tin tức của Khởi Bá sơn trang, bọn ta đều nhận được hết.
Tô Tiệp nói:
- Thế thì bớt nhiều phiền phức.
Khuất Vô Lượng nhìn Trang Dực nói:
- Nghe nói Thù Địch vẫn còn ở chỗ đệ phải không...
Trang Dực vội giải thích:
- Không phải là ở chỗ đệ mà y thị được sắp xếp ở một chỗ ẩn mật. Vì thân thể quá yếu nên tạm thời không thể di chuyển. Vì vậy mà lúc này y thị vẫn chưa rời khỏi Lão Long Khẩu.
Khuất Vô Lượng hỏi:
- Đệ đã thông báo cho Khởi Bá sơn trang đến đón y thị rồi chứ...
Tô Tiệp trả lời thế cho Trang Dực:
- Ba ngày trước đây, muội đã nhờ Tiền Nhuệ thông báo cho Khởi Bá sơn trang, kêu bọn họ đến đón Thù Địch. Người của họ đã đến trưa hôm qua. Hiện nay mọi sinh hoạt của Thù Địch đều do người của Khởi Bá sơn trang lo liệu. Những huynh đệ của ta ban đầu phái đến bảo vệ cho Thù Địch đều đã triệt thoái hết cả rồi.
Khuất Vô Lượng nói:
- Thế thì tốt rồi. Nếu lại có phong ba gì thì cũng không có liên quan gì đến bọn ta hết.
Tô Tiệp liền hỏi:
- Chuyện đã qua rồi thì còn có phong ba gì nữa hả đại ca...
Bào Chiến Khôi chen lời:
- Phiền não là hậu quả sau đó. Khởi Bá sơn trang quyết không tha thứ cho kẻ họ Cung. Còn kẻ họ Cung thì không cam tâm. Y đã mất một món tiền, lại còn tính mạng của Tam quỷ mà hình bóng đại cô nương thì chẳng thấy đâu cả. Y đã mất mát quá nhiều mà chẳng được gì cả. Cái oán này làm sao y nuốt cho trôi được chứ... Theo bọn ta biết thì Cung Mộ Hiệp sau khi nhận được tin tức, đã ngay lập tức rời khỏi nhà, đi đâu thì không rõ. Nhưng trước khi đi, y đã mấy lần biểu lộ sự phẫn nộ, thất vọng của y với thân nhân của y. Với tâm thái bức bách bất ổn như vậy, bọn ta dự đoán rằng chuyện của Thù Địch e rằng không dừng tại đây đâu, mà sẽ còn sóng gió đấy.
Khuất Vô Lượng bình tĩnh nói:
- Hơn nữa, bọn ta cũng phải đề phòng y giáng sự phẫn nộ lên lão Lục vì có thể y cho rằng chính lão Lục làm hỏng chuyện của y.
Tô Tiệp phẫn nộ nói:
- Thật không biết xấu hổ. Thiên hạ sao lại có một kẻ vô sỉ như vậy chứ... Y lấy cớ gì mà cứ bám theo quấy rầy cô nương người ta vậy chứ... Người ta có nợ nần gì với y chứ...
Bản thân y danh bất chính, ngôn bất thuận, thủ đoạn đê tiện hèn hạ, mà lại còn oán hận người khác sao.
Khuất Vô Lượng nói:
- Nói đúng đấy. Kẻ họ Cung chẳng là cái thứ gì cả.
Trang Dực trầm ngâm nói:
- Đại ca, Cung Mộ Hiệp thật sự dám giở trò với Khởi Bá sơn trang ư...
Khuất Vô Lượng nói:
- Y có tiền. Có tiền là có thể sai khiến cả quỷ thần.
Trang Dực bối rối nói:
- Điều này đúng như vậy.
Kim Nhất Hạc chen lời:
- Lão Lục. Việc này quan hệ đến an toàn của đệ nên bọn ta sẽ có sự bố trí phòng bị chu đáo. Nếu Cung Mộ Hiệp dám đến quấy nhiễu đệ thì bất kể hắn có bao nhiêu trợ thủ, ta cũng dám chắc là y sẽ chỉ có đến mà không cò về.
Trang Dực nói:
- Đa tạ các vị ca ca đã quan tâm đến. Song đệ cho rằng kẻ họ Cung kia nếu có hành động thì mục tiêu chủ yếu của y không phải là đệ mà là Thù Địch.
Khuất Vô Lượng nói:
- Cái đó không can hệ gì đến bọn ta cả.
Trang Dực nghĩ ngợi rồi nói:
- Theo tình lý mà nói thì bọn ta nên thông báo cho bọn họ một tiếng để cho người của Khởi Bá sơn trang đề cao cảnh giác, có sự phòng bị thích đáng.
Khuất Vô Lượng nói:
- Ta thấy làm thế cũng không sao.
Hỏa Lôi Long Tại Điền nãy giờ không nói gì, đột nhiên căng tròn mắt, nói:
- A đầu họ Thù đã có tâm ám hại lão gia, lão Lục không ghi hận hay sao...
Trang Dực điềm nhiên nói:
- Đương nhiên là có oán hận chứ Tứ ca, nhưng đệ cũng hiểu rõ là y thị không làm gì được. Điều quan trọng nhất là bọn ta là người trong giang hồ thì nên có ý niệm hành hiệp trừ gian hay không... Giả như có thì giúp họ một tay cũng hợp lý hợp tình, không sao cả.
Long Tại Điền cười hì hì nói:
- Đối với các nương tử xinh đẹp thì nam nhân thường khá là khoan hồng đại lượng.
Tô Tiệp liếc nhìn Trang Dực hỏi:
- Có đúng không, Tổng đề đốc...
Trang Dực vội nói:
- Đừng nghe Tứ ca chọc giỡn. Ý của ta là Thù Địch vẫn chưa phải ác lắm, chỉ cần y thị biết sai lầm mà sửa chữa thì vẫn không phải là người không thể cải hoá được.
Lúc này y thị đang ở trong hiểm cảnh thì ít ra ta cũng báo cho họ biết chút tin tức, có lẽ sẽ giúp được cho họ một chút.
Tô Tiệp bĩu môi:
- Có lẽ cũng chẳng có chuyện gì đâu. Kẻ họ Cung muốn bắt lại Thù Địch thì cũng phải dò la tin tức của Thù Địch. Nơi mà Tổng đề đốc giấu y thị rất là kín đáo. Nếu không có người chỉ điểm thì khó mà truy xét ra được. Đợi cho y thị khỏe rồi, quay về Khởi Bá sơn trang thì kẻ họ Cung khó mà làm được gì nữa.
Trang Dực cười cười nói:
- Nếu như vậy thì tốt. Bọn ta cứ làm hết sức mình, còn chuyện về sau, Thù Kình Tiết xử lý như thế nào thì chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đến.
Lúc này, Khuất Vô Lượng vỗ mạnh vào đùi mình rồi nói:
- Lão Lục hãy nghỉ ngơi đi. Bọn ta đi đây. Tình hình ở đây được sự giám hộ nghiêm mật như vậy thì ta cũng không phải lo lắng nữa. Nếu gặp lão gia thì đừng quên gởi lời thăm hỏi của bọn ta.
Trang Dực chắp tay trước ngực, nói:
- Ngũ vị ca ca lượng thứ đệ không thể tiễn.
Sau đó, năm vị Hội chủ của Lục Hợp hội nối đuôi nhau rời khỏi phòng, đi xuống lầu. Tô Tiệp khéo léo đi phía sau tống tiễn, vô cùng tự nhiên như ngầm tỏ ra nàng thay mặt cho Trang Dực.
* * * * *
Ngày thứ hai sau khi năm vị Hội chủ của Lục Hợp hội đến thăm bệnh, Tổng quản Chiến Bách Thắng của Khởi Bá sơn trang đã đến thăm viếng Trang Dực. Chiến tổng quản lần này giá lâm với tư thái khác hẳn mấy lần trước, không trách hỏi, không bức ép mà khiêm nhường như hối lỗi vậy.
Vừa nhìn thấy Trang Dực nằm ở trên giường, Chiến Bách Thắng bất giác bước tới mấy bước, vái dài rồi nói:
- Thật là làm khổ Tổng đề đốc. Nếu không có Tổng đề đốc hết lòng tương trợ thì Nhị tiểu thư bọn ta không biết như thế nào đây nữa. Mà Tam quỷ liên thủ thì hậu quả thật khó lường. Tổng đề đốc đã lấy thân mình gánh vác đạo nghĩa, ngăn trở tà ác, không hổ khí tiết lẫm liệt thanh cao. Thật là chân quân tử, đại trượng phu. Chiến mỗ này khâm phục vô cùng.
Trang Dực hoàn lễ, nói:
- Chuyện phải vậy mà thôi. Tổng quản quá khen, ta thật sự không dám nhận.
Tô Tiệp ở bên cạnh đẩy một chiếc ghế lại, cười thân thiện nói:
- Chiến tổng quản, mời ngồi.
Ngồi xong, Chiến Bách Thắng cũng cười nói:
- Ấy, đa tạ... đa tạ... không biết cô nương đây là...
Tô Tiệp hơi nghiêng đầu trả lời:
- Ta họ Tô, tên Tiệp, tạm thời qua đây hầu hạ Tổng đề đốc. Có thể tạm gọi ta là quản gia cũng được.
Chiến Bách Thắng vội nói:
- Tốt... tốt lắm. Tô cô nương cũng giống như ta vậy, ha ha... đều là quản gia... đều là quản gia...
Tô Tiệp nhịn cười nói:
- Chiến tổng quản, xin nói chuyện với Tổng đề đốc. Ta đi pha trà đây.
Tô Tiệp đi rồi, Chiến Bách Thắng quay mặt về phía Trang Dực nói nhỏ:
- Tổng đề đốc, ta nghe nói có một vị cô nương rất được Tổng đề đốc sủng ái, hầu hạ bên cạnh. Có phải là Tô cô nương này không...
Trang Dực cười nói:
- Đừng nghe lời trêu chọc của y thị, ở đây y thị là khách nhân. Y thị đến chăm sóc ta dưỡng thương, hoàn toàn là do tình bằng hữu. Nói thật, ta không có đủ thân thế để mời được một vị quản gia như vậy đâu.
Chiến Bách Thắng nói:
- Xem dáng vẻ tựa hồ rất là tinh nhanh.
Trang Dực liền nói:
- Đúng là không khờ đâu...
Ho nhẹ một tiếng, Chiến Bách Thắng trở lại chuyện chính:
- Hôm nay ta đến gặp Tổng đề đốc một là cám ơn thiên đại hồng phúc trợ giúp lúc lâm nguy của Tổng đề đốc, hai là cám ơn sự chăm sóc chu đáo đối với Nhị tiểu thư, ba là một lời thỉnh cầu quá cao, bốn là xin Tổng đề đốc rộng tay cho, đừng bức bách để bổn trang rơi vào khốn cảnh.
Lúc này cửa bật mở nhẹ, Tô Tiệp bưng trà bước vào, đặt ly trà lên một chiếc bàn nhỏ rồi ngồi xuống một bên mép giường, không có ý tránh đi.
Trang Dực khách khí nói:
- Tổng quản không cần đa lễ, bọn ta cứ nói chuyện “lời thỉnh cầu quá cao” và “rộng tay” của Tổng quản. Tô cô nương không phải là người ngoài, Chiến tổng quản đừng e dè.
Chiến Bách Thắng ngập ngừng, tỏ vẻ hơi do dự:
- Lời thỉnh cần quá cao này là Nhị tiểu thư sau khi bị bắt đi đã chịu nhiều gian khổ nên nguyên khí suy nhược, thân thể thập phần suy yếu. Tình huống này thật là bất tiện. Bọn ta vốn định chỉ cần Nhị tiểu thư khởi sắc lên một chút thì sẽ lên đường quay về Khởi Bá sơn trang ngay. Nhưng không ngờ Nhị tiểu thư quá suy bại, tối qua lại phát chứng thương hàn, sốt cao không dứt, lại ho nhiều, toàn thân đau đớn, thần khí hôn trầm. Trong tình hình như vậy e rằng nhất thời không thể quay về được, di chuyển chỗ ở thập phần bất tiện. Do đó xin Tổng đề đốc cho lưu trú thêm mấy ngày nữa, có được không... Đương nhiên là bọn ta sẽ trả nhiều tiền thuê phòng ở...
Trang Dực liền nói:
- Không có vấn đề gì cả. Còn về tiền thuê phòng thì khỏi phải nhắc đến.
Tô Tiệp chen lời nói:
- Chiến tổng quản, Khởi Bá sơn trang phái mấy người đến hầu hạ Thù Địch...
Chiến Bách Thắng thành thật nói:
- Tổng cộng có mười người, hai người trong Tứ Đại Kim Cương cận vệ của Trang chủ, bốn Hồng Y, hai a hoàn, một vú nuôi và ta.
Tô Tiệp nói:
- Tóm lại là đều là người nhà của Nhị tiểu thư cả. Lúc này việc phô trương như vậy cũng là cần thiết thôi.
Nghe giọng nói của Tô Tiệp có vẻ không bình thường, Chiến Bách Thắng vội cười nói:
- Thế bất đắc dĩ, bọn ta cũng vì sợ lộ chuyện ra mà thôi.
Tô Tiệp nhướng mày nói:
- Thù Địch bị bệnh, các người đã tìm đại phu đến khám chưa...
Chiến Bách Thắng vội gật đầu nói:
- Ngay trong đêm đã mời đại phu đến, nghe nói là đại phu giỏi nhất của Lão Long Khẩu. Chỉ một liều thuốc thì bệnh tình đã bị trấn áp ngay. Song theo lời đại phu nói thì Nhị tiểu thư đã bị tổn hại đến nguyên khí, thể lực suy kém, lại bị phong hàn, giống như trên tuyết lại thêm sương, trị liệu càng tốn nhiều công sức, ít ra thì cả tháng mới thuyên giảm. Đại phu dặn dò phải chăm sóc cho thật cẩn thận, thuốc thang đầy đủ. Nếu bệnh đột biến thì e rằng sẽ gay go lắm.
Tô Tiệp cười nhạt, nhìn Trang Dực nói:
- Hai người sức khỏe đều suy kém, giống như một đôi uyên ương đồng bệnh quá nhỉ.
Chiến Bách Thắng ngơ ngác, không hiểu Tô Tiệp muốn nói gì.
Trang Dực trong lòng đã tính trước nên vội vàng chuyển đề tài:
- Chiến tổng quản, chuyện này đã giải quyết xong, không cần suy tính nữa. Còn cái gọi là “rộng tay” đó, ý là thế nào...
Chiến Bách Thắng hớp một ngụm trà, gượng cười nói:
- Có một lời không biết có nên hỏi Tổng đề đốc hay không... Nếu có gì không phải thì xin Tổng đề đốc lượng thứ cho.
Trang Dực liền nói:
- Cứ nói đi.
Chiến Bách Thắng bối rối nói:
- Xin Tổng đề đốc nói rõ cho một lời, lệnh tôn có phải đã được cứu về rồi không...
Trang Dực trầm ngâm một lát rồi hỏi ngược lại:
- Được ai cứu về chứ...
Đặt chén trà xuống, Chiến Bách Thắng siết nhẹ hai tay lại, nói:
- Sự việc quả vừa khéo, cũng quá huyễn hoặc. Tổng đề đốc, cái đêm mà lệnh tôn mất tích cũng là lúc mà Nhị tiểu thư bị bắt đi. Vì vậy mới khiến bọn ta không lường được, không thể chu toàn hai mặt được. Quan hệ đến tai nạn của lệnh tôn, bọn ta không phủ nhận trách nhiệm của mình, nhưng kỳ quaí là đã trải qua tra xét kỹ lưỡng mà vẫn không tìm ra được chút tin tức gì của lệnh tôn cả. Vậy ai đã mắt lệnh tôn đi chứ... Vì cái gì chứ... Bọn ta đã phát động rất nhiều người, dò tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy đầu mối nào cả.
Tô Tiệp chen lời nói:
- Giả như các người tuân thủ lời hứa, sớm thả người về thì làm gì có chuyện xảy ra. Thiếu trang chủ Thù Hiền của các người lại được bọn ta đúng hẹn thả về.
Chiến Bách Thắng tỏ ra khốn khổ nói:
- Phải... phải, Tô cô nương. Điều này bọn ta quả là không phải. Sự thật tình thế bất đắc dĩ, bên trong có điều khó nói.
Tô Tiệp vẫn không buông tha:
- Nghe nói chủ trương của Nhị tiểu thư là muốn mượn chuyện này để kích nộ bọn ta đến đòi người rồi sẽ gây ra xung đột, thừa cơ gia hại lão thái gia. Có phải như thế không...
Chiến Bách Thắng vô cùng bối rối:
- Chuyện quá khứ, ta thấy không nên nhắc đến. Tô cô nương, bọn ta thừa nhận sai lầm. Nhị tiểu thư bây giờ rất lấy làm xấu hổ về hành động cố chấp tùy tiện lúc đầu, nhất là Tổng đề đốc không nhớ đến hiềm khích xưa, đại độ trùng trùng, lấy đức báo oán nên đã khiến cho Nhị tiểu thư càng hổ thẹn vô cùng. Nhị tiểu thư đã mấy lần bày tỏ sự tạ ơn và hối lỗi với Tổng đề đốc.
Tô Tiệp chì chiết nói:
- Chiến tổng quản, thế gian có những lỗi lầm mà mãi mãi vẫn không thể nào bồi thường hay có cơ hội hối lỗi. Sai lầm một lần là di hận thiên cổ, không thể đổi được.
Nhị tiểu thư có hiểu rõ cái đạo lý này hay không...
Chiến Bách Thắng lấm tấm mồ hôi, cơ hồ không kềm giữ nổi, vội nói:
- Hiểu rõ... hiểu rõ. Ta cũng hiểu rõ. Nhưng xem ra chuyện này vẫn còn có thể giải quyết được, không nên làm rối tung thêm để rồi không cách gì giải quyết được. Để xem Tổng đề đốc nói thế nào đã.
Nhìn vẻ quẩn bách của Chiến Bách Thắng, Trang Dực cảm thấy không nỡ, liền hòa hoãn nói:
- Chiến tổng quản, ta trước tiên muốn nghe ý kiến của Thù trang chủ.
Chiến Bách Thắng vội nói:
- Trang chủ đã nói là chỉ cần Tổng đề đốc không truy cứu chuyện lệnh tôn bị mất tích thì mọi chuyện đều bỏ qua hết. Khởi Bá sơn trang trịnh trọng xin lỗi và bằng lòng bồi thường mọi chuyện.
Đây là lời nói có ý là phụ thân người ta ở trong mình, đem độc tử của mình trao đổi với phụ thân người ta. Đến lúc độc tử của mình được an toàn trở về thì lại cầm giữ phụ thân người ta. Kết quả là lão nhân vẫn biến mất ở chỗ của mình, lại còn muốn người ta đừng truy cứu nữa. Cái lý này đi khắp thiên hạ cũng không thuyết phục được ai.
nhưng Chiến Bách Thắng đã nói ra ý ngoài lời, ám chỉ bọn họ đã xác định lão thái gia đã được Trang Dực cứu về, chỉ là không có chứng cứ, muốn nói gì cũng không được.
Với tình huống ngậm bồ hòn làm ngọt thì không thể không hạ mình xuống để cầu sự hòa giải.
Trang Dực lặng lẽ một hồi, mới chậm rãi nói:
- Chiến tổng quản, ta đã thừa nhận với ngươi cái gì chứ...
Chiến Bách Thắng ngơ ngác, hồi lâu như sực tỉnh, hấp tấp nói:
- Không, Tổng đề đốc không thừa nhận chuyện gì cả.
Trang Dực gật đầu nói:
- Được thôi. Chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, xem như là chuyện phải thế.
Còn chuyện bồi thường, xin lỗi của quý trang cũng không cần thiết. Hai bên xem nhau như bình thường, không ai nợ ai cả.
Chiến Bách Thắng hưng phấn nói:
- Tổng đề đốc đại độ khoan dung, tâm ý trung hậu, ta ở đây xin thay mặt Trang chủ đa tạ muôn phần. Nếu nói về bình thường không có gì thì tệ trang quả thật không xứng, mà là đã nợ Tổng đề đốc quá nhiều.
Trang Dực cười nói:
- Khách khí quá, khách khí quá.
Sau khi Chiến Bách Thắng cáo từ ra về, Tô Tiệp tiễn khách về rồi quay lại, chỉ chăm chăm nhìn Trang Dực mà không nói gì. Trang Dực biết trong lòng Tô Tiệp đang suy tư chuyện gì. Đó chính là ý ghen tuôn. Vì thế, Trang Dực liền đưa tay ra, muốn dùng hành động để chứng tỏ tấm lòng không thay đổi của mình, muốn biểu thị sự quan tâm của mình đối với Thù Địch chỉ mang tính khách quan mà thôi. Tô Tiệp quay người làm lơ, không chịu bước đến. Trang Dực cố rướn người tới, vết thương nhói đau khiến Trang Dực không thể không co người, biến sắc. Tô Tiệp hoảng sợ, vội vàng chạy tới, lao vào lòng Trang Dực, nước mắt nóng hổi trào lên khóe mắt.