Số lần đọc/download: 4507 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:44 +0700
Chương 28 Những Niềm Nhớ Không Chỉ Của Riêng Ai
Đừng thức khuya quá nhé!"
Mỗi đêm, cô đều nhận được tin nhắn từ Long như vậy. Thực ra, cô không ghét anh, mà cô chán ghét chính bản thân mình thì đúng hơn. Cô bỏ theo dõi, tắt chat đối với anh, cô muốn anh rời xa khỏi cuộc đời mình. Cô sợ mỗi lần đọc được tin nhắn của Long. Bởi lẽ, cô sợ cái cảm giác tội lỗi dâng lên trong tim mình.
Nhưng cô không làm sai, cô không yêu anh, thứ tình cảm cô dành cho anh chỉ đơn giản là một phút giây yếu lòng.
Bản thân cô luôn là một người hiếu thắng, muốn có được tất cả những gì mình muốn. Nhưng có được rồi, thì lại hoàn toàn không biết trân trọng.
Người ta sẽ không bao giờ thoát khỏi hoàn cảnh cô đơn, khi mà người ra không muốn. Cô chính là như vậy, mọi điều cũ vẫn còn in sâu trong trái tim cô, có lẽ vì thế mà cô không thể trao tim mình cho ai, cũng không thể mở lòng mình với bất cứ điều gì.
Năm cô 18 tuổi, Hoàng là người khiến cô lần đầu tiên biết yêu thương, biết rung động, biết đau lòng vì những điều ngớ ngẩn. Hoàng đến, rồi rời đi, để lại trong lòng cô một lỗ hỏng không thể bù đắp.
Mỗi đêm, cô vẫn thường gửi cho Hoàng những tin nhắn mà chẳng bao giờ có được lời hồi đáp. Đôi lúc là những câu chúc, đôi lúc lại là sự nhớ nhung. Cô không rõ Hoàng có bao giờ đọc những tin nhắn đó, hay là anh sẽ xóa ngang giống như cô xóa tin nhắn của Long bây giờ. Nhưng có vẻ như rõ ràng một điều, cô đang đối xử với Long như chính Hoàng đối với cô năm tháng ấy.
Thỉnh thoảng, cô thấy Long thật phiền, làm sao lại cứ cố chấp đi mở một cánh của đã muốn khóa? Biết bao nhiêu yêu thương là đủ để bù đắp tất cả những tổn thương cất sâu nơi đáy lòng?
Năm tháng đó, cô đã trách cứ Hoàng rất nhiều. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu và cảm thông cho anh nhiều hơn. Bởi lẽ ở bên một người mình không thể rung động thực sự là một điều rất khó. Thứ tình cảm đó đáng trân trọng nhưng cũng rất đỗi phiền hà.
Sự cố chấp không chỉ khiến bản thân cô đau lòng mà còn khiến cho Hoàng thêm phần khó xử. Và bây giờ, Long cũng vậy, còn cô cũng thế. Đối với Hoàng, cô là thứ tình cảm đáng thương nhưng không cách nào có thể yêu thương được và đối với cô Long cũng vậy.
Những tin nhắn cứ được gửi đi mà chẳng bao giờ có hồi đáp. Cuối cùng nhờ Long cô đã hiểu được Hoàng và có thể tha thứ cho anh. Trong lòng cô, bỗng chốc mọi thù hằn đối với Long đã chẳng còn nữa, thay vào đó, tình cảm còn lại cô dành cho anh lại yên ả như mặt hồ ngày xuân xanh, trong lành và tinh khiết nhất. Cô cũng chỉ mong rằng, một ngày nào đó, Long sẽ nhận ra điều đó, cô không tàn nhẫn với anh, chẳng qua là vì cô không thể lừa dối anh và chính bản thân mình. Lúc đó, hẳn anh và cô có thể cười với nhau mà chẳng hề ngại ngùng, cũng chẳng có chút chua xót và phiền lòng như bây giờ.
Trên đời nay, rốt cuộc thì ai cũng sẽ sở hữu một niềm thương như vậy. Bởi luôn có những người sinh ra, vốn là chỉ có thể ở trong tim chứ không thể ở bên cạnh. Nhưng dù có thế nào, thì cô nghĩ đó cũng là một mối duyên phận đáng trân trọng, vì người ra cứ nợ nhau mãi, kiếp này hay kiếp sau cũng thế, mãi mãi chẳng thể có nhau, trọn một đời...
"Có lẽ tôi nên vậy,
Quên anh đi mà sống
Bởi sau cơn giông
Trời lại sáng
Tôi cứ ôm mãi
Những tháng năm cũ
Để làm gì?
..."
Tôi nghĩ kì thực ra, mỗi người chỉ có một lần trong đời là yêu thật lòng mình. Bởi lẽ trái tim đã trao gửi thì đâu có cách nào để lấy lại nữa? Những thứ sau này người ta cảm nhận được, vốn chỉ là những nỗi cô đơn lúc yếu lòng dần dần góp nhặt lại, khiến bản thân nảy sinh cảm xúc muốn có một ai đó để dựa vào mà thôi...