Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 27
Đ
ôi lúc thật khó khăn để những người mẹ chấp nhận rằng những đứa con của mình đã trưởng thành.”Đi ngủ đi.”-Rita Duvall, trong bộ áo ngủ cùng chiếc túi ngủ bó chặt bộ tóc đỏ rối bù, bước nhẹ vào hành lang tối om của nhà trọ. Michael vẫn nằm ườn trên ghế, cạnh buồng điện thoại trả tiền.
- Ngày mai... ba giờ sáng, em nghĩ rằng đã sang ngày hôm sau rồi, đó là lý do anh nên đi ngủ, anh yêu ạ. Nghỉ chút đi.
Michael nói:
- Anh không ngủ được. Rita nói:
- Cứ lên giường đi.
- Anh nghĩ lên giường cũng không thể.
- Em không bảo anh làm điều gì cả ngoại trừ nghỉ ngơi. Thôi nào, hãy để em chăm sóc cho anh, em có thể làm được mà, anh biết đây.
- Nhưng anh không thể.
- Em hết lời với anh rồi. Michael lắc đầu.
- Anh đã gọi lại cho Theresa chưa? Bố già nói:
- Vẫn chưa.
Thật bất bình thường khi Tom không gọi lại khi lần trước hắn gọi cho Michael và nói sẽ thông báo sau. Vậy nên Bố già đã gọi điện cho Theresa để nói rằng đáng lẽ ra Tom phải gọi điện từ một giờ trước. Liên quan đến vấn đề của Tom và Theresa gần đây, cô ta chắc hẳn sẽ nảy ngay đến suy nghĩ là chồng mình đang dan díu với cô ả nào đó. Michael bảo với cô rằng hy vọng có người phụ nữ nào khác thì họ sẽ bớt phải lo lắng. Điều đó làm Theresa nổi trận lôi đình. Bố già đành phải gác máy.
- Anh nghĩ rằng ít nhất phải đợi đến bình minh.
Tốt hơn hết Bố già nên để AL Neri gọi cho Theresa. AL đang trên đường đến đây.
- Mặt trời sẽ mọc một giờ nữa anh yêu.
- Ừ, làm sao em biết?
- Em là người Pháp mà.
- Người Pháp thì có liên quan gì? Ngón tay của cô đan vào nhau.
- Người Pháp tự hào và say đắm mặt trời cũng như bình minh. Hứa hẹn một ngày mới, phải không? Và nhiều niềm vui để hưởng thụ.
- Đúng rồi.
- Nói về ngày mới, anh đã kiểm tra lượng đường trong máu chưa? Bởi vì anh sẽ không cảm thấy khỏe nếu như...
- Anh ổn.
Bố già biết kiểm soát lượng đường của mình. Đã lâu lắm rồi ông ta chưa gặp phải bất kỳ vân đề
nào.
Giọng của Rita xen lẫn một chút sợ hãi:
- Anh không nghĩ rằng chúng ta nên quay trở lại New York. Phải không anh? Đúng vậy, Bố già nghĩ. Không đời nào. Ông ta không thể. Ông ta nói:
- Dĩ nhiên chúng ta sẽ không quay trở lại. Mặt Rita sáng bừng lên.
Rita muốn kết hôn thật nhanh, nhưng Michael sẽ không suy nghĩ đến điều đó cho đến khi cô và
bọn trẻ có mối quan hệ tốt đẹp hơn. Quan trọng hơn, Michael đã hủy vài cuộc gặp với Mary và Anthony vào phút cuối, vì Bố già nghĩ rằng đi một chặng đường dài đến vậy, để rồi không gặp được chúng thì thật tồi tệ. Vì vậy Bố già chuẩn bị quà mang theo, những món quà mà ông ta nghĩ rằng sẽ làm mọi chuyện êm đẹp hơn. Bố già phải giải quyết cho xong chuyện này. Michael nói:
- Có vài lý do khiến Tom không gọi điện. Có vẻ anh lo thái quá. Chẳng có chuyện gì đâu. Rita lên tiếng:
- Nếu thật sự không có chuyện gì, vậy thì anh nên đi ngủ thôi.
Michael nhìn vào điện thoại, như thể Bố già dùng ý chí để bắt nó đổ chuông.
Một lúc sau, ông ta nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Trong vòng khoảng hai phút, Rita xoa tay lên ngực ông ta an ủi, rồi ngủ thiếp đi.
Michael vẫn nằm im lặng và thức cho đến khi mặt trời mọc, ra khỏi giường, tắm rửa, mặc quần áo, rồi đi đến bên buồng điện thoại.
***
Michael nói:
- Cậu lấy cơ sở ở đâu mà nói như vậy. Al Neri nói với người hầu bàn:
- Cho tôi ba quả trứng cùng với xúc xích.
Michael không để ý đến cô hầu bàn, Bố già không đói. Nhưng Bố già cũng gọi món tương tự.
Họ uống cà phê ở quán nhỏ ven đường bên nhà trọ. Rita đã quay trở lại phòng. AI trông có vẻ rất thoải mái. Hắn ta đã nhờ người nào đó lái xe đến đây, còn hắn thì ngủ trong xe. Mắt Michael thâm quầng và mái tóc trắng của ông ta thì rối bù. Neri nói:
- Tôi nghĩ rằng Tom đang bị cảnh sát chăm sóc.
- Chúng ta đã có thông tin gì từ Sid Klein chưa?
- Ông gọi cho Sid Klein chưa?
- Tôi gọi rồi. Nhưng ông ấy cũng chưa nói chuyện với Tom cả tuần nay.
- Tôi không cần thiết phải nói rằng họ giữ cậu ấy vì những chuyện đã xảy ra. - Ý nói đến chuyện Judy Buchanan - Tôi có linh cảm xâu rằng bọn liên bang dính líu đến chuyên này. Tom nói rằng mình có vài cái đuôi FBI khi cậu ấy nói chuyện với ngài, phải không? Vậy nên, mọi người đều có thể loại trừ ra khỏi danh sách dính dáng đến Tom trừ mấy tên cớm. Hơn nữa chúng ta biết rằng FBI có được thông tin từ cô ả ở Arizona. - Ý nói Bev Geraci - Đó là linh cảm của tôi.
- Chỉ linh cảm thôi ư? Neri nhún vai, thì thầm:
- Có lẽ còn hơn vậy. Tom đi thương thảo hợp đồng và bùm, anh ta biến mất. Dù nó liên quan tới hối lộ hay thứ quỷ sứ gì đó khác, tôi không biết. Những gì tôi đang làm là trả lời câu hỏi của ông. Ông hỏi tôi nghĩ gì. Nói thật tôi sẽ thanh thản hơn nếu đó không phải là sự bắt giam.
Michael thắc mắc:
- Thanh thản ư? Thanh thản như thế nào?
- Ông nhìn xem, Tom chẳng khác gì một người anh đối với ông và tôi. Nhưng có một sự thật rằng ông ấy không phải là người Sicily, người Ý cũng không phải. Tôi biết những tay găngxtơ người Ailen bán đứng bạn bè mình.
- Tom là một trong những người của tổ chức.
- Ý tôi không phải vậy. Nhưng nếu cậu ấy đang muốn tìm một án tù nào đó dài hơi để trốn tránh pháp luật thì tôi sẽ lo lắng. Tom có lòng trung thành tuyệt đối, nhưng lại không có lương tâm. Ngài biết điều này hơn bất kỳ ai. Chả có gì ông ấy làm mà không đem lại lợi ích lớn hơn cho bản thân cả. Trung thành với ông và gia đĩnh tốt cho ông ấy, nhưng nếu thời gian thay đổi... - Al uống một ngụm cà phê - Hy vọng chúng ta không phải đối mặt với khoảnh khắc đó.
Michael gõ con dao lên chiếc bàn bằng nhựa formica, nói:
- Tom là anh em với tôi. Tôi sẽ không để ý những gì anh vừa nói.
- Ngài nói đúng, tôi hơi quá đà. Cảm ơn Bố già.
Đồ ăn đến, và Michael thử một ít. Al đã ăn gần hết khi Michael mới bắt đầu chuyển sang món trứng. Michael nói:
- Vậy chúng ta biết chắc chắn rằng Tom đã có được bản hợp đồng kia?
- Tôi nói chuyện trực tiếp với Geary và Tamarkin. Cả hai đều nói rằng hợp đồng đã xong xuôi.
Ben Tamarkin thề rằng Tom đã rời khỏi khách sạn vào khoảng chín giờ tôi. Tất cả đã được kiểm tra.
- Thế còn số’ tiền được chuyển đi thì sao?
- Tiền đã được chuyển. Tôi tin chắc rằng hợp đồng đã xong. Tôi thậm chí còn nói chuyên với vài người mà chúng ta quen ở New Jersey. - Hắn ve vẩy chiếc lánh đen để nhân mạnh rằng mình đang nói đến Black Tony Stracci - Quả bóng đã lăn rồi. vấn đề liên quan đến Thượng viện vào năm 1966, chỉ vậy mà thôi.
- Quên New Jersey đi. Cậu nói chuyên với ai ở Miami? Đó là ai? Neri lắc đầu vô vọng.
- Điều đó nghĩa là gì? Al nói:
- Ngoài Tom ra, chúng ta còn có ai dính dáng tới mấy thương vụ ở đó nữa? Ritchie Nobilio bận tối mắt tối mũi với việc kinh doanh ở New York, còn mấy kẻ mà cậu ấy thuê để quản lý Fort Lauderdale chỉ là những tên cấp thấp. Đó là tất cả những gì mà chúng ta có thông tin ở đó. Không có ai nắm quyền lực dưới đó cả.
- Cậu chắc chứ? Không ai?
Al phải mất vài phút khó nhọc để nhận ra rằng Michael đang ám chỉ đến Nick Geraci. Hoặc có thể Al bị ám ảnh bởi mấy phát cắn cuối cùng vào cái xúc xích của mình. Al nói:
- Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta không thể loại trừ tất cả, nhưng nếu hắn ở khu vực này, tôi không hiểu làm sao mà hắn tóm được Tom. Như kiểu bọn FBI loại trừ Nick một cách vô cớ vậy.
- Chúng ta không moi được thông tin gì từ bọn cớm à?
- Có vẻ ngài đang thiếu ngủ. Làm thế nào mà chúng ta moi được. Michael thở dài:
- Khó khăn đấy. Nhưng không phải là không thể.
- Được rồi, nếu ngài muốn tôi tham gia vụ này, cho tôi chi tiết. Trong thời gian rảnh, tôi sẽ gọi điện tới vài người bạn ở Miami. - Al ra dấu cho cô bồi bàn mang thêm cà phê - Có những kẻ rất được việc ở đó, vậy nên ngài đừng quá lo lắng. Hơn nữa để đề phòng, Tommy cũng đang lái xe tới Panama như chúng ta yêu cầu. Tommy có thể sẽ là người quản lý Miami, nếu thật sự có vấn đề gì ở đó.
Michael nói:
- Tommy, cậu cử Tommy?
- Cậu ấy đang ở Florida rồi.
- Cậu có biết Florida lớn thê nào không? Phải mất mười, mười hai tiếng lái xe. Bất kỳ ai bay từ New York tới đây còn nhanh hơn.
- Nếu ngài muốn tôi cắt cử ai, hãy cho tôi một cái tên. Tôi sẽ không cảm thấy xúc phạm đâu nếu ngài không có đủ niềm tin ở Tommy.
- Tôi chẳng có tí niềm tin nào với Tommy cả. Tất cả những gì tôi biết, Tommy là kẻ phản bội.
Đó là lý do vì sao những con chuột mà nó bám theo chẳng bao giờ cắn nó lấy một cái.
Al nói:
- Tommy không phải kẻ phản bội. Hoặc giả sử nó là kẻ phản bội, tôi sẽ là người đầu tiên thanh toán nó.
- Cậu nói như thể cậu có nhiều lựa chọn khác nữa về việc này.
- Tôi thực sự không muốn sự lựa chọn nào trong vấn đề này cả. Nếu mọi chuyện bắt buộc như
vậy.
Michael gật đầu. Al vẫn là một người trung thành. Dù xấu dù tốt, cả hai sẽ phải cộng tác với
nhau đến hết đời.
- Tommy cũng được. ít nhất là trong thời điểm này.
Bố già đẩy đĩa sang một bên. Có lẽ ông ta đã ăn hết nửa khẩu phần của mình. Bố già nói:
- Nhưng hãy nói cho tôi biết. Geary là kẻ làm ăn lâu với chúng ta rồi, nhưng tại sao chúng ta nên tin tưởng Ben Tamarkin.
- Ngài đừng hiểu sai. Tôi đang lo lắng về ngài đấy. Ben Tamarkin sẽ được lợi gì nếu làm hại
Tom.
Bố già uống một hơi dài cà phê.
- Tôi không biết. Nhưng ngay lúc này chúng ta không nên coi thường điều gì.
- Tôi đã bao giờ như vậy chưa?
Michael nhoài người ra và vỗ lên vai Al.
***
Trong trường hợp của Hagen, Al và lái xe của mình - Donnie Bags, người chứng minh lòng trung thành vài tháng trước khi bám theo Tommy - quyết định ở lại Maine đến khi Bố già rời khỏi đây. Khi phải đón lủ trẻ, họ sẽ lấy xe của Al, một chiếc Coupe De Ville màu đen - vì nó khá lớn. Donnie Bags sẽ ở lại quán trọ. AI ỉà người lái xe. Rita nói huyên thuyên trên cả đường đi về việc không biết làm thế
nào cư xử cho phải với lũ trẻ. Bố già định nói với cô là tất cả những gì cô cần là việc sinh cho mình một đứa con, nhưng Bố già để cho cô tự nói. Đôi lúc với phụ nữ, phải biết lúc nào nên để cho họ tự nói một mình.
Cuối cùng thì họ đã đến con đường đầy gió, với hàng cây hai bên dẫn vào học viện Trask. Không xa ở dằng sau là chiếc xe van và hai chiếc xe tải khác, kéo theo một chiếc thuyền, chiếc khác kéo theo một căn lều. Kay dạy trong trường trung học ở đây. Cô và lũ trẻ sống bên một cái hồ, trong căn nhà bằng đá. Mỗi lần Bố già viếng thăm chỗ này, Michael Corleone không thể kìm dược cảm giác mình đang về nhà. Kay và lũ trẻ chính là gia đình mà Mike đã từng mơ ước trước đây, ngoại trừ việc Mike nhận ra mình là kẻ ngoài cuộc. Bố già hiểu điều gì khiến nó xảy ra. Nhưng giải thích nó là một điều không thể.
Khi ở trường đại học, ông ta từng hy vọng có ngày sẽ được dạy toán ở trường đại học hoặc một trường như thế này. Khi Michael trở thành nhân viên bảo vệ cho một công ty - rồi sau đó ông ta sống ở vùng nông thôn Sicily bên ngoài thị trấn Corleone - Bố già thề rằng mình sẽ nuôi lũ trẻ sau này trong một bầu không khí trong lành, tránh xa những bụi bặm, xô bồ của thành phố. Kay đến từ New Hampshire, sau khoảng thời gian đầu vui vẻ sống ở New York, cô đã chán ngây với nó và cũng cùng chung giấc mơ với Bố già, và rồi họ sống cùng nhau. Căn nhà bên hồ Tahoe là một giấc mơ ngày càng đến gần hơn. Có những lần đến hồ Tahoe, Bố già đi xung quanh và nghĩ rằng, dù gặp bất kỳ khó khăn nào ông ta cũng sẽ khắc phục được. Ông ta chắc chắn sẽ làm được. Nhưng có một khoảng thời gian khó khăn khác, khó khăn nhất trong cuộc đời. Những khẩu súng máy xả đạn xối xả về phía Bố già và gia đình ông ta. Fredo đã phải hứng chịu tất cả. Những cơn ác mộng đẫm máu đằng sau khiến mọi chuyên thêm tồi tệ.
Nơi này vẫn là một chôn bình yên. Bình thường Michael ghét phải suy nghĩ về một quyết định nào đó hai lần, cá nhân hay kinh doanh. Trong thế giới của ông ta, chỉ cần một sai sót cũng có thể làm cho một người bị giết. Nhưng học viện Trask là nơi thích hợp để tập trung tất cả những mơ ước viển vông của Bố già. Nó nằm trên một ngọn đồi rộng lớn, thoải, xung quanh là những khu rừng rậm rạp và chỉ cách một giờ ra tới bãi biển, có cả một đội bóng chất lượng tốt và cơ hội để lớn lên cùng lũ con trai và con gái thuộc tầng lớp thượng lưu Mỹ.
Ông ta đến đây với tư cách một vị khách, cố gắng làm thân với bọn trẻ, giới thiệu với chúng người phụ nữ ông ta đang hẹn hò, người mà lúc nào trong đầu cũng nghĩ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ cưới cô. Bất chấp thời gian trước đây từng làm trong ngành giải trí, Rita là một phụ nữ đáng yêu ở mọi phương diện. Bố già rất tự hào về cô. Bố già cũng quen sống với cô. Cô là người dễ tính. Ai cũng yêu mến cô. Việc Bố già yêu cô cũng không phải một ngoại lệ.
Nhưng khi nhìn thấy Kay bên cạnh ngôi nhà đá của cô, Michael biết rằng mình sẽ không bao giờ cưới một người nào khác ngoài Kay.
Như rất nhiều phụ nữ thông minh khác, Kay càng trở nên mặn mà hơn khi có tuổi. Tóc của cô được cuốn lên, bị những cơn gió từ hồ thổi nghiêng sang một bên. Tay của cô để trần, rám nắng nhưng vẫn nhạt hơn màu chiếc áo đang mặc. Chiếc quần màu kem có đường viền theo kiểu mốt những năm 1940 làm Bố già không thể không nhớ lại lần đầu gặp nhau, nhưng bây giờ với cô, mọi chuyện đã thay đổi khá nhiều. Hông nở rộng hơn, đôi bàn tay đã chuyển màu do bơi lội và chơi tennis, tính tình con gái thuở nào đã bị thay thế bởi sự bình yên, dịu dàng kỳ lạ. Nhưng quan trọng hơn, bên cạnh cô là
những đứa trẻ, vòng tay cô ôm lấy chúng, nhưng không phải là sở hữu thực sự, thực tế có vẻ như cô đang muốn tách con mình xa khỏi cha chúng. Mary, đứng bên trái, là một cô bé đầy sức sống, mười một tuổi trong chiếc váy màu hè, mái tóc đen được tết tỉ mỉ. Anthony đứng bên phải, hơi rụt rè, tuy nhiên lại mang bộ mặt sưng xỉa và xấc láo của thằng bé mười ba tuổi đang lớn. Mặc dù trận đấu của nó còn vài giờ nữa mới bắt đầu, nhưng thằng bé đã mặc bộ quần áo bóng chuyền trên người - với chữ Wolves màu đỏ to tướng trên ngực.Trong vài phút choáng váng, Michael băn khoăn không biết làm cách nào có thể mang Kay trở lại, để hàn gắn lại gia đình đổ vỡ của mình.
- Anh nghĩ gì thế?
Rita nắm lấy tay Bố già làm ông ta giật mình. Ông ta gần như quên mất là mình đang ở đây.
Michael nói:
- Không có gì đâu. Em sẵn sàng chưa? Cô gật đầu.
Rita, so sánh với Kay, trông có vẻ gầy hơn và không đẹp bằng. Một con hồng hạc so với tính cách mạnh mẽ của Kay.
Michael nói:
- Em sẽ làm tốt thôi.
Họ ra khỏi xe. Mary chạy nhanh qua bãi cỏ dể ôm lấy cha mình. Anthony, mang theo vali, thủng thính đi bộ.
Michael mở đầu bằng màn giới thiệu. Điều này không làm ai bất ngờ cả. Tất cả đã biết về nhau và nhìn thây những tấm ảnh. Mọi việc đều bình thường. Kay có vẻ hơi đứng lùi lại phía sau nhưng Michael kéo cô lại. Tuy nhiên điều làm Bố già cảm thấy hơi khó chịu chính là cái nhìn đầy cảnh giác trong mắt Kay khi cô nói. Với nét mặt không thể hiện một chút nào là sự mỉa mai:
- Anh trông vẫn tốt lắm, Michael ạ. Anh giảm cân đấy à?
- Kay. Đây là Margurite Duvall. Kay nói:
- Rất hân hạnh. Tôi đã xem chị biểu diễn ở Broadway trong vở Cattle Call.
- Hãy gọi tôi là Rita.
Dưới góc nhìn của Bố già, hai người phụ nữ bắt tay trông có vẻ gì đó không bình thường lắm.
Anthony hét lớn:
- Đúng vậy. Cháu thích cảnh nhà chứa và bài hát nói về Dallas. Chúng cháu thường nói về vở kịch đó trong câu lạc bộ kịch nói.
Rita cảm ơn thằng bé.
Michael kéo Anthony lại bên mình. Thằng bé có vẻ hơi do dự, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Michael nói:
- Ba nghĩ rằng chúng ta sẽ đi ăn trưa trước trận đấu. Anthony nói:
- Con hơi lo lắng. Con sẽ không ăn trước khi kết thúc trận đấu.
- Thế cũng được. Chúng ta chỉ ăn cái gì đó nhẹ thôi.
- Ba không phải đến trận đấu đâu.
- Con đùa đấy à? Ba sẽ không để lỡ vì bất kỳ lý do gì. Anthony trông có vẻ hồ nghi. Kay nói:
- Sẽ tốt hơn nếu anh, Mary và cô Duvall đi cùng nhau đến đó. Hôm nay em hơi bận.
Michael liếc nhìn Kay và cô ném cho ông ta cái nhìn để thể hiện rằng ông ta sẽ phải đi một
mình.
- Em không muốn anh ở đây à?
- Không, thưa ngài.
Michael sẽ phải thích thú với từ ngài. Nó vừa thể hiện sự tôn trọng, lại như một sự châm chọc.
Nó là thứ mà ông ta sẽ tự hào khi còn trẻ, trước khi lớn lên và hiểu được sự vĩ đại của Bố già Vito.
Đến lúc này, chiếc van và hai chiếc xe tải cũng đã đến nơi. Chúng đậu đằng sau khách sạn Coupe De Ville, và AI Neri ra khỏi xe để giúp. Một chiếc xe kéo cũng chạy đến để trợ giúp.
Kay nói:
- Ôi Chúa ơi! Đây là trò đùa phải không? Anh bảo Al đến đây ư?
Hơi xâu hổ, Al vẫy tay và đến nói chụyện với người đàn ông trên chiếc xe kéo.
Anthony hơi lùi lại và đứng nép phía sau mẹ mình. Đột nhiên nó trông giống một thằng bé hơn một người đàn ông trưởng thànhỄ Có gì đó thể hiện sự sợ hãi trong đôi mắt nó. Kay nói:
- Michael, nếu anh nghĩ rằng anh cần sự bảo vệ của Al Neri thì hãy giải thích cho em anh đang làm gì ở đây? Anh đang làm gì cạnh những đứa con của em?
Anthony, mắt không rời khỏi Al, lùi lại vài bước.
- Con của chúng ta, Kay ạ. Không phải như những gì em nghĩ đâu. Cậu ta đến đây để gửi anh một thông điệp.
- Tại sao anh ta lại không gọi điện.
- Cậu ấy cũng đến đây giúp anh một chuyện. Đây là một lời nói dối vô hại. Kay hỏi:
- Việc gì vậy?
Sau đó cửa sau của căn lều mở ra. Mary hét lên:
- Một con ngựa! Ôi ba ơi! Thật tuyệt.
Cô bé quàng tay ôm lấy cha mình rồi chạy ra chỗ con ngựa. Michael nói với Kay:
- Cô Connie cũng có một con. Kay nói:
- Đợi đã, anh đến đây để thăm bọn trẻ và mang theo... Michael nói:
- Anh đã gọi điện cho hiệu trưởng. Ông ta nói rằng có thể để nó ở đây.
- Anh gọi cho hiệu trưởng mà không phải cho em?
- Còn chiếc thuyền cá này cho con, Anthony ạ. Người đàn ông bên chiếc xe kéo đang kéo một chiếc thuyền đằng sau.
Anthonv giận dữ giông một thằng bé mới lớn:
- Con không bao giờ câu cá cả! Rita nói:
- Cháu sẽ thích thôi. Câu cá rất thú vị, khi cô còn là một cô bé, cha cô... Rita bắt gặp cái nhìn của Kay và Anthony, giọng của cô lạc dần.
Kay có vẻ nói không thành tiếng vì giận dữ:
- Anh cho nó một cái thuyền ư, em... Michael nói với Anthony:
- Dĩ nhiên là con sẽ câu cá. Con thường câu với... - Bố già đột nhiên dừng lại - Chúng ta có thể đi câu cá cùng nhau, tuần này, chỉ có ba và con.
Anthony nói:
- Ba cần phải có giấy chứng nhận. Đấy là luật.
- Chúng ta sẽ có giấy chứng nhận.
- Nhưng nếu không có giấy chứng,nhận, đó sẽ là câu trộm. Michael nói và Anthony lùi thêm vài bước nữa:
- Ba vừa nói gì nhỉ?
Mặt đỏ bừng, Kay chỉ tay vào chiếc xe van.
- Làm ơn hãy nói với em rằng bất kỳ thứ gì đằng sau cái cửa số ba kia... không phải cho em.
Michael bối rối:
- Cánh cửa số ba nào?
Rita nói, người đã xuất hiện trong một vài gameshow gần đây:
- Nó xuất phát từ một chương trình truyền hình. Mặc dù vậy đây không phải trò chơi ô cửa số ba. Hai người phụ nữ lườm nhau. Kay nói:
- Cảm ơn cô, Rita. Rita trả lời:
- Tôi rất hân hạnh.
Mary vẫn đang quanh quẩn bên con ngựa, vui thú đi cùng người giữ ngựa vào chuồng. Gần như tất cả những đứa con gái ở trường - kể cả ở khoa khác nữa - đều đến và quanh quẩn bên con ngựa. Nhưng chỉ có con gái. Có vẻ như con ngựa nhỏ này phát ra những tiếng hí mà chỉ những đứa con gái mới nghe được.
Michael nói:
- Đó là một bàn bi-a. Đó là sự đóng góp của anh cho trường. Mặc dù vậy anh cũng hy vọng rằng lũ trẻ và anh có thể chơi vài ván. Con chơi không, Anthony?
- Cũng không hẳn.
- Ba sẽ dạy con.
Anthony để vali lên xe, nói:
- Con nghĩ vậy. Michael nói với Kay:
- Anh cũng nói với hiệu trưởng về chuyên này. Ông ta nói rằng trường học đang làm lại phòng giải trí.
- Quả là một tin mới với em.
- Đó là ý của ông ấy, Kay ạ. Anh hỏi ông ta trường cần gì và một bàn bi-a xuất hiện trong câu trả lời của ông ấy. Khi ba bằng tuổi con, Anthony. - Michael nói với con mình - Bác Fredo và ba thường đến thành phố và chơi bi-a. Cả hai chơi khá tốt, kiếm được một ít tiền ở đó.
Michael bắt gặp một cái nhìn của Kay.
- Em nghỉ ngơi chút đi, Kay. Từ khi nào em đã trở thành một... - Michael không thốt nên lời - Nó mới mười ba tuổi. Nhưng nó đã là một người đàn ông.
Anthony đập mạnh thùng xe và nhìn vào cha mình, biết ơn vì sự ghi nhận của cha là nó đã là một người đàn ông. Đó là điều mà Michael mong đợi. Kay đồng ý:
- Nó là một người đàn ông. Nhưng nó sẽ không bao giờ là một người đàn ông...
- Thôi đừng nói chuyện này nữa, Kay. Được chứ, nếu em và anh cần nói chuyện riêng, cũng được thôi. Nhưng nếu không, đừng nói ở đây.
Kay hít một hơi dài:
- Thôi quên nó đi.
- Anh sẽ cố quên.
Cô đưa cho Michael một danh sách những điều cần làm và nên tránh được đánh máy cẩn thận - giống như một bài học - cô đùa, nhưng cô nói thật. Nó liệt kê một loạt hành động lũ trẻ sẽ làm trong tuần này, chi tiết như thể Bố già chưa từng quan tâm con mình trước đây bao giờ. Cô bảo với ông ta rằng có một bản sao nếu chẳng may làm mất bản chính.
Tất cả những gì Bố già đang cố làm là giữ bình tĩnh. Xung quanh mọi người, con cái và vợ mình, ông ta phải thật hoàn hảo. Vợ củ của ông ta cũng thế. Thật đáng thương khi nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này.
Đã bao lâu rồi Bố già mong muốn được quay trở lại bên người vợ thân yêu. Ý tưởng này điên rồ làm sao!
Kay nói rằng Michael đang giở trò đạo đức giả khi sử dụng tiền và ảnh hưởng của mình để giúp đỡ cho trường và làm chuyến viếng thăm này trở nên tốt đẹp - Bố già nghĩ như vậy, dù chỉ là thoáng chốc. Kay không cần phải đi dạy, dĩ nhiên, nhưng cô lại muôn làm một cô giáo. Michael không muốn tranh cãi về điều này. Cô cảm ơn chồng mình vì đức tính này. Ở học viện Trask, thực tế là công việc mơ ước của cô, một nơi mà cô thường nói đến khi cô vẫn đang ở trường đại học, khi họ vẫn đang hẹn hò. Theo những gì Michael biết, Kay tin rằng cô cố được công việc này là do chính năng lực mình, không phải nhờ bất kỳ sự đóng góp vô danh nào từ quỹ Vito Corleone. Cô ắt hẳn cũng có những nghi ngờ của riêng mình. Kinh nghiệm trước đây của cô - cô dạy thời gian rất ngắn ở quê nhà, New Hampshire, rồi sau đó không dạy gì trong suốt mười hai năm, gần như không thể thành ứng viên của ngôi trường có lẽ tốt nhất của cả nước.
***
Khi họ đi đến chỗ ngồi, Michael nghe những lời xì xào từ những bậc phụ huynh, nhưng không ai đủ dũng cảm đến và tự giới thiệu mình với Bố già. Al Neri vẫn ở trong chiếc xe Cadillac, theo dõi trận đấu giữa Yankee và Red Sox trên radio. Chiếc xe đậu cạnh một buồng điện thoại.
Họ ngồi ở khán đài đằng sau sân nhà, ngay cạnh cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Michael đi mua vài chiếc hot-dog và soda.
Mary nói với Rita:
- Cháu đã xem vở Cattle Call. Mẹ cháu nói rằng cô diễn vở đó thật tuyệt, nhưng không có ý nói rằng cô là một ả điếm đâu nhé. Cô thấy vui không?
Rita nói:
thành.
- Ừ. Vui lắm. Michael nói:
- Đôi lúc thật khó khăn để những người mẹ chấp nhận rằng những đứa con của mình đã trưởng
Mary không phản ứng gì với câu nói này cúa cha mình. Cô bé hỏi Rita:
- Cô có thích bóng chày không? Rita nói:
- Cô không hiểu nó lắm.
- Cháu cũng không hiểu tại sao người ta lại thích nó. Cháu chỉ thích xem anh cháu chơi mà thôi.
Thỉnh thoảng anh ấy chơi khá hay.
Anthony thực ra không phải là một cầu thủ xuất sắc, nhưng nó chơi cũng khá. Thằng bé chơi ở chốt gôn ba và Michael ngạc nhiên khi con mình bước lên sân thi đấu và ném bằng tay trái. Nó là người thuận tay phải, cả ba người chốt gôn khác đều ném bằng tay phải.
Bố già hỏi Mary tại sao Anthony ném bằng tay trái. Michael nói:
- Hay nó thuận cả hai tay? Bởi vì người bắt bóng là cầu thủ thuận tay phải cơ mà. Mary nói:
- Con không chắc.
Một vài phụ huynh giương đôi mắt nhìn Bố già, lầm bầm đưa ra những lời nhận xét. Không nghi ngờ gì, một người cha không biết được con mình ném bằng tay nào! Đây quả thực là một câu ám chỉ.
Mary vui mừng cổ vũ cho đội Wolves, nhưng thỉnh thoảng cô lại nhìn ra đằng xa. Rita nói:
- Cháu muốn gặp lại con ngựa phải không? Mary nói:
- Không sao ạ. Cháu ổn.
Cô bé dựa người vào Michael và hôn lên má cha mình.
- Ba không cần phải mua con ngựa cho con đâu. Nhưng con cảm ơn ba. Michael hôn con gái mình và nháy mắt với cô bé.
Trận đấu đang diễn ra những phút cuối, đội khách Senator có đồng phục và trang thiết bị đẹp hơn, nhưng đội của Anthony - đội Wolves đang làm chủ trận đấu. Đội Wolves có vài cầu thủ khá hay - cầu thủ chạy ngắn, cầu thủ bắt bóng - một hệ thống hỗ trợ nhau rất đắc lực, và trong thời gian ngắn đã dẫn trước đội khách mười điểm. Với trận đấu như thế này, người ta có xu hướng ra về sớm, ngoại trừ hầu hết những người ở đây đều đón con mình.
Ở lượt chơi cuối cùng, huân luyện viên cho Anthony ra sân đấu. Mary, Michael, Rita cùng đứng dậy vỗ tay, và không biết vì lý do gì, Michael hiểu rằng, vài người nhìn ông ta bằng con mắt khinh bỉ. Anthony ngước nhìn lên khán đài. Michael vẫy tay - và bất chấp mấy người khán giả khó chịu - thằng bé vẫn nhăn nhở cười với cha và vẫy lại. Michael ngồi xuống. “Con tôi đấy.” Bố già chẳng nói với ai cụ thể cả. Ông ta cũng không hét lên, nó đơn giản chỉ là một lời khẳng định đầy tự hào về con trai mình.
Anthony chạy ba vòng đằng sau sân nhưng nó ném không mạnh lắm.
Một vài tiếng hú hét vang lên từ những bậc phụ huynh ở hàng ghế khán giả. Lần này âm thanh còn lớn hơn khi Michael bước vào chỗ ngồi. Có thể đây là do tâm trí của ông ta tự tưởng tượng ra. Theo như phản xạ, Bố già nhìn quanh, và chắc chắn rằng, Al Neri đã ra khỏi xe và đang bước về phía họ. Al dừng lại, ra dấu cho Michael. Michael lắc đầu. Ông ta không thể đi lúc này, khi Anthony đang ở trên sân đâu. Al cau mày và tiếp tục đi về phía họ. Mary hỏi:
- Chuyện gì vậy ba?
Michael không biết. Chẳng có gì liên quan đến Al cả - chẳng ai đang nhìn về phía đó. Thông tin của Al, Bố già nghĩ, chắc liên quan đến Tom Hagen, và dĩ nhiên điều đó không dính dáng tới ai ở đây. Đó có thể là về Anthony, nhưng thật khó hiểu. Làm sao một cầu thủ chạy cánh trong trận đấu không cân sức lại gây ra bất kỳ điều gì, dù cho cha nó có tầm cỡ đến mức nào? Có một vài lo lắng trên khuôn mặt khán giả, người khác thì cảm thấy tức giận. Một huấn luyện viên kéo trọng tài sang một bên. Trọng tài cũng chỉ là một thằng bé, có lẽ là một thằng bé đang học đại học ở nhà trong dịp mùa hè. Michael nghe nó hỏi huấn luyện viên rằng ông ta có chắc không. Huấn luyện viên gật đầu. Khuôn mặt trọng tài tái nhợt đi. Nó đi lên sân đấu rồi quay mặt về phía hàng ghế khán giả. Đằng sau nó, Anthony đang đứng chết trân.
Rita và Michael nhìn nhau, nhưng Bố già lắc đầu. Bố già không biết điều gì đang xảy ra. Trọng tài lên tiếng:
- Thưa quý ông và quý bà. Xin tất cả chú ý. Có một tin... Chúng tôi phải dừng trận đấu... Anthony đi về phía trọng tài.
Al Neri, lúc này đã ở bên cạnh Michael, cúi người và cụp tay để ngăn Bố già nghe thông tin mà trọng tài chuẩn bị thông báo, như thể ông ta sẽ nghe một điều gì đó vẫn còn là một bí mật, như thể ông ta chưa nghe bất kỳ thông tin gì trên radio vậy. Al nói:
- Có người vừa ám sát Tổng thống. Chúng bắn ông ta. Ông ta chết rồi!