Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 27 - Ngôi Nhà Của Bộ Lạc Phù Thủy Bến Cảng
M
ột sự im lặng chóang váng ngự trị trong căn phòng xép. Sự im lặng ấy bị phá vỡ ít phút sau bởi Septimus, kinh hãi thét lên “Cái càu… nó cháy kìa!”
Nicko thôi không chú ý tới Jenna nữa (cô bé đang ngồi bụm chặt một bàn tay vào vết bỏng tròn nhỏ mà Bóng Săn đã để lại trên cánh tay) mà quay sang dòm theo ánh mắt thất kinh của Septimus. Ngọn lửa bùng lên từ cái lỗ cháy thành than mà Bóng Săn gây ra trên cái cầu, và khi cả đám nhìn thấy cái cầu gỗ cũ mục, khô nứt bay vòng lên thành một quả cầu lửa rồi rơi thẳng từ sáu tầng đâm sầm xuống mặt đất.
“Ú.. ú,” Septimus ú ớ
“Đồ chuột bọ,” Nicko lẩm bẩm
“Nó chẳng liên quan gì tới chuột cả,” Stanley phản đối “Tất cả là do cái ông Heap kia kìa. Mà tôi cũng không biết bà y tá sẽ nói sao về cái cầu bị cháy của bà ấy đây”
“Mặc xác mụ y tá già đó muốn nói gì thì nói” Nicko đốp chát “Chuyện đó là do bọn ta không thèm lo. Chú mày quên tụi ta đang ở đâu rồi sao?’
“Bị kê trên đỉnh trụ sở của Bộ Lạc Phù Thủy bến cảng” Septimus ỉu xìu nói.
“Chính xác” Nicko lầm bầm
Lại một màn im lặng khác buông xuống. Thằng Sói áp chặt hai bàn tay bị bỏng của nó vào hai bắp tay và coi bộ lo lắng. Nó nhảy chầm chậm, chuyển hết từ chân này đến chân kia, cố để không nghĩ tới việc hai bàn tay đang đau đớn đến chừng nào. Jenna rũ mình ra khỏi những lo ấu của riêng cô và đi lại gần cậu.
“Đau lắm à?” Cô bé hỏi. Thằng Sói gật đầu, nghiến chặt răng.
“Tụi này phải băng bó cho anh thôi.” Jenna nói “Để bảo vệ hai tay anh. Nào” Cô bé tháo chiếc khăn quàng lụa màu vàng vẫn đeo quanh thắt lưng ra, trước hết là dùng răng, ké đến xé chiếc khăn ralàm đôi.
Septimus và Nicko nhìn jenna cẩn thận quấn miếng lụa màu vàng quanh từng bàn tay bị bỏng của Thằng Sói. Nhưng đầu óc chúng đang ở đâu đâu, cố nghĩ cách để thóat khỏi căn nhà phù thủy này.
“Lắng nghe coi.” Septimus nói nhỏ.
“Gì hả?” Nicko thì thào, Jenna và Thằng Sói lo lắng ngước lên. Septimus đã nghe thấy gì?
“Anh có nghe thấy không?” Septimus thì thầm.
Thinh lặng căng thẳng trong lúc cả đám cũng lắng nghe xem.. Mà cái gì cơ chứ? Những bước chân bên ngòai cửa à? Hay Simon Heap ngay cửa sổ? Hay y tá Meradith phát hiện ra cái cầu của mình cháy thành than? Sau ít phút, Nicko thì thầm “Anh chẳng nghe thấy gì hết, Septimus à”
“Chính xác. Không có gì”
“Ôi, Sep à.” Nicko phản đối “Tụi này cứ tưởng em nghe thấy gì chứ. Lần sau đừng làm thế nữa nghe chưa”
“Nhưng thế mà các anh không thấy sao? Cây cầu rơi xuống sân sau nhà họ một cái rầm như vậy mà đám phù thủy không hề động tĩnh gì. Một tiếng chiếp cũng không. Không gì cả. Bây giờ bình minh rồi và chắc chắn là bọn chúng đã đi ngủ cả. Bà Marcia nói phù thủy Hắc ám thường ngủ cả ngày và lọ mọ làm việc vào ban đêm. Vì thế chúng ta có thể bước ra ngòai. Dễ dàng”
“Ờ, phải, dễ dàng đi xuyên qua căn nhà ọp ẹp kêu cót két đầy những cạm bẫy với phù thủy đang rình rập để tóm lấy em và biến em thành một con cóc, mà ra được khỏi cửa thậm chí còn dễ dàng hơn kia, anh dám cá là cái cửa đã bị Chặn lại bằng một thứ gì đó rất kinh tởm. Phải, dễ ợt à”
Jenne ngước lên khi đã băng xong tay cho Thằng Sói “Không cần phải cằn nhằn, Nik. Đằng nào tụi mình cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tụi mình cần phải băng ngang nhà của đám phù thủy mà thóat ra ngòai. Trừ phi anh muốn nhảy từ khỏang không sáu mét xuống căn nhà rùng rợn đầy búp bê đó.”
0o0
Ít phút sau chúng đã đứng trong hành lang xám xỉn, giăng mắc đầy mạng nhện ở bên ngòai phòng phụ. Nicko vô hình. Cậu đang sử dụng Thần chú Tàng hình. Im lặng với sự giúp đỡ của Septimus, cuối cùng cậu đã xoay sở thực hiện được cho đúng, sau nhiều lần bị nhắc nhở -“Không đúng, Nik, phải là Không thấy, Không nghe, Không thì thầm, Không một lời. Và anh phải tửơng tượng ra thế nữa kia. Chứ cứ đọc rào rào như con vẹt lọan trí thì chẳng được gì đâu” Cho đến giờ thì câu thần chú có vẻ có tác dụng – ít nhất thì bọn chúng cũng ra được khỏi phòng mà không kích hoạt bùa Cót Két trên cánh cửa. Jenna và Septimus cả hai đều có bùa Không Thấy, bùa của chúng không im lặng, nhưng chúng quyết định không dùng tới. Có vẻ không công bằng tí nào khi để lại mỗi mình Thằng Sói hữu hình trước bọn phù thủy.
Chúng đứng lớ ngớ bên ngoài cửa căn phòng xép, tự hỏi phải đi đường nào – thật khó phân biệt được đường nào dẫn lên và đường nào dẫn xuống. Đám Phù Thủy bến cảng là những kẻ rất hung say cải tiến nhà cửa – dù rằng không thể dùng từ “cải tiến” để mô tả kết quả những nỗ lực của họ. Qua bao năm tháng, họ đã biến c8an nhà thành một mớ chằng chịt những hành lang cụt và cầu thang xoắn ốc mà thường kết thúc ở giữa không trung họăc ném người ta ra khỏi cửa sổ. Có những cánh cửa mở vào những căn phòng mà đám phù thủy đã dỡ mất sàn nhà và không màng tới việc gắn lại; rồi những ống dẫn nước rò rỉ lòi ra khỏi các bức tường và trên mỗi bậc thang đều nguy cơ có một tấm ván sàn mục nát đe dọa sẽ gây bục ra và đẩy ta lọt thỏm xuống sàn nhà bên dưới.Phụ họa thêm vào những cụôc cải tiến ngôi nhà là bọn Tai Ương, Hiểm Họa và Tức Bực vào quấy phá căn nhà, bọn chúng được sinh ra là để ngáng chân bất kỳ kẻ xâm nhập bẩt cẩn nào.
Một tên Tức Bực nhỏ quắt màu xanh da trời treo tòng ten trên trần nhà bằng một sợi dây ở ngay bên ngòai, cánh cửa xép. Tức Bực là một sinh vật nhúm nhỏ, mũi nhọn, một mắt, có vây cá bao cóc cáy toàn thân, với mục đích duy nhất trong đời là ngăn cản bất kỳ ai làm cái điều mà người đó muốn làm – nhưng trước hết, để có thể làm bất cứ điều gì, thì nó phải bắt được ánh mắt của người đó đã. Jenna, vì không chú ý tới con Tức Bực, nên đã đâm thẳng vào nó. Ngay lập tức, cô bé lùi trở lại, nhưng đã quá trễ, cô đã ngước nhìn lên và bắt gặp ngay con mắt xanh da trời tròn vo đang nhìn trưng táo vào mình. Và thế là con Tức Bực bắt đầu thực hiện sứ mạng củ nó với niềm hân hoan. Nó nhảy tưng tưng trước mặt Jenna, lè nhè theo kiểu trẻ con của nó. “Chào, cô gái nhỏ ngay thở. Chàooo, đây đây. Côô lạc đường hử? Tôi muốn giúp côô đây. Giúúp đâây”
“Ớ, câm miệng” Jenna chỉ dám càu nhàu tới cỡ đó, cố dịch xa khỏi con vật.
“Ốốối, Thế là lááo nhé. Tôi chỉ muốn giúp cô mà..”
“Sep, anh có thể ngăn con Tức Bực làm em bực ra trước khi em bóp cổ nó không?”
“Anh đang cố nghĩ cách đây. Em phải bình tĩnh lại, Jen. Cố phớt lờ cái vật ngu ngốc đó đi.”
‘Ốốối. Cái thằng hư đốn. H ư đốn…”
“Sep,” Jenne gắt gỏng “Anh còn đợi gì nữa? Tống nó đi ngay không? Mau!”
“Đừng tống tôôii mà. Tôôii đến giúp mà”
“Hừ, câm mồm!”
“Jen, Jen, đừng để nó thắng được em, cách của nó đấy – nó sẽ chọc cho em bực tới mức em không làm gì được. Cho anh vài giây. Anh có ý kiến thế này”
“ồ, ồ. Thằng nhóc gớm guốc có ý kiến. Ôôôôô”
“Em giết nó thôi. Sep. Am sẽ giết nó ngay”
“Ốốối, đồ con gái hư. Nói thế là không hay đâu. Ốốối”
Septimus đang bận lục lọi trong thắt lưng. Học trò của mình “Kiên nhẫn, jen. Để anh tìm bùa Đảo Ngược của anh.A, đây rồi”. Nó lấy ra một lá bùa nhỏ hình tam giác và đặt vào lòng bàn tay, đầu nhọn chỉ về phía con Tức Bực.
Con Tức Bực nhìn vào miếng bùa, vẻ nghi hoặc “Mày có gì đấy, thằng nhóc bẩn thỉu” nó dấm dẳn hỏi
Septimus không trả lời. Nó hít vào thật sâu và niệm thật chậm, thật lặng lẽ để không đánh thức bọn phù thủy dậy
“Hãy làm cho Tức Bực không tức Bực nữa,
Hãy quên đi mi được tạo ra để làm gì”
“Chao ôi,”Tức Bực yếu ớt nói, “Tôi cảm thấy mọi thứ thật lạ thường”
“Tốt,” Septimus lầm rầm “Xem ra đang hiệu nghiệm. Giờ anh nghĩ anh nên kiểm tra thử một cái”
“Cẩn thận đó, Sep” Jenna nói, đột nhiên cảm thấy bớt nóng nảy và ít bực tức đi nhiều.
Lẩm bẩm câu Thần chú Lá Chắn cho mình xong, Septimus buộc mình phải nhìn vào con Tức Bực.
“Chào buổi sáng tốt lành.” Tức Bực hân hoan nói “Tôi có thể giúp cậu được gì nào?”
“Anh có tiến bộ về môn Pháp Thuật này đấy” Jenna thì thầm với Septimus.
Septimus cười tươi rói. Nó yêu thích cái cảm giác trước một câu thần chú công hiệu. Tức Bực treo thòng từ trần nhà xuống, kiên nhẫn chờ câu trả lời “Mi vui lòng ch3i cho chúng ta lối ra được không?” Septimus hỏi con Tức Bực một cách lịch sự.
“Sẵn lòng” Tức Bực đáp “Đi theo tôi” Con vật tự gỡ mình ra khỏi sợi dây và đáp nhẹ hều xuống trước mặt mấy đứa trên cả bốn chân khẳng khiu của mình. Rồi nó hấp tấp bò đi, và trước sự ngạc nhiên của cả đám, nó nhảy qua một cái cửa sập.
“Nhanh lên” Septimus giục “Chúng mình phải bám theo nó. Anh đi trước đi, Nik, để chúng ta vẫn cùng Im Lặng”
Chúng theo sau con Tức Bực xuống một cái thang dây dài, cực kỳ bấp bênh, đưa chúng đi xuyên suốt căn nhà. Chiếc thang dây nảy lên và cong gập lại trước sức nặng bất thường – trước giờ có phù thủy này dám sử dụng đâu – và tới lúc cả bọn đáp được xuống mặt đất thì Septimus đã run lập cập.
Vừa dứt khỏi chiếc thang dây, bước vào bóng tối, cả đám được chào đón bằng một tràng hú rít quỷ quái. Thằng Sói bèn hú đáp lại.
“Gì thế?” Jenna thì thầm.
“Lũ mèo” Septimus nói thầm “Đông lắm. Suỵt, 409, đừng chọc tức chúng” Nhưng tiếng rít rú của Thằng Sói rất được việc – lũ mèo im bặt, sợ rúm ró trước âm thanh của con mèo dữ tợn nhất, to lớn nhất mà chúng chưa từng nghe.
Con Tức Bực đợi cho tất cả rút an toàn khỏi chiếc thang dây “Như quý vị thấy đấy, chúng ta hiện đang ở trong nhà bếp của Bộ Lạc Phù Thủy, nơi đây là trung tâm của mọi hoạt động trong gia đình. Xin hãy theo tôi, và tôi sẽ hướng dẫn quý vị lối ra”
Nhà Bếp Bộ lạc Phù thủy sực mùi mỡ rán ôi và thức ăn mèo. Trời quá tối, chẳng nhận ra thứ gì ngoài cái khối mờ đục của bếp lò và ánh sáng xanh lá cây của một rừng mắt mèo, dõi theo bước đi Im Lặng của chúng qua căn phòng.
Chúng quày quả ra khỏi nhà bếp và bám sát đằng sau con Tức Bực khi nó đi vùn vụt qua một lối đi hẹp. Thật khó mà thấy mình đang đi đâu, bởi vì căn nhà tối om và âm âm u u – những tấm vải đen thui được gắn tịt vào cửa sổ và những bức tường trét đầy sơn màu nâu dơ hày, troe vài bức tranh rạn nứt, về phù thủy, cóc và dơi. Nhưng khi chúng lách mình quẹo vào một góc hẹp, một luồng sáng đầy bụi thình lình rơi xuống ngang hành lang – một cánh cửa cọt kẹt mở bung và một phù thủy lơ ngơ bước vào.
Nicko đứng sựng lại và Septimus, vì không trông thấy Nicko, liền đâm sầm vào thằng anh, theo sát nút là Jenna và Thằng Sói. Chuột Stanley, đang chạy đằng trước Nicko, bị chụp vào luồng sáng.
Mụ phù thủy trố mắt nhìn Stanley, và kinh hãi, Stanley trố mắt nhìn lại mụ ta.
“Chào. Mi là con chuột của ta, phải không nào, nhóc?” Mụ phù thủy nói bằng giọng ngân nga kỳ quái “Để ta biến minh thành một con cóc béo dễ thương nhé?”
Miệng Stanley mở ra rồi ngậm lại, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Mụ phù thủy chầm chậm chớp mắt, rồi quay sang chòng chọc nhìn Septimus, Jenna và Thằng Sói, tất cả đã co rút vào bóng tối.
“Mi mang theo bạn bè nữa à…ừmm, tuyệt. Lũ trẻ, Bọn ta mẹ trẻ con, bọn ra rất.. còn đây là con Tức Bực đặc biệt của riêng ta, mà ta đã treo lên tối qua..”
“Chào Veronica” con Tức Bực nói, vẻ khá thất vọng “Bà lại mộng du nữa à?”
“Mmm” mụ phù thủy lẩm bẩm “Mộng du.. đáng yêu”
“Trở lại giường ngay”con Tức Bực cáu gắt “Không bà lại rơi xuống cửa sập và đánh thức cả bọn dậy hết bây giờ”
“Ừ. Trở lại giường ngay.. quần áo ngủ-quần áo ngủ, Tức Bực” mụ phù thủy lẩm bẩm, và bết bệt lê qua hành lang, mắt mở to và nhìn trợn trừng vào khỏang kông. Jenna và Thằng Sói nép sát vào tường cho mụ phù thủy mộnt du đi qua.
“Ồ, phùùù” Septimus thở phào.
“Giờ xin vui lòng đi lối này, nếu quý vị không phiền” Tức Bực nói líu ríu, rồi vụt biến dưới một tấm màn đen dày, chăng ngang qua hành lang. Septimus, Jenna, Thằng Sói và Nicko Tàng Hình Im Lặng đi vòng qua bức màn đầy bụi, và thở phào nhẹ nhõm – bên kai bức màn là cửa trước.
Con Tức Bực chạy lên cánh cửa giống như một con thằng lằng leo lên một bức tường nóng và lủi hủi chủân bị mở một lô xích xông chốt cửa, then cài, ổ khóa và dây xích, Jenna mỉm cười với Septimus – chúng sắp thóat ra ngoài rồi.
Và khi Tức Bực vừa bắt đầu.
“Ối! Đau quá? Cứu! Cứu!Có ai đó tấn công tôi. Cứu tôi với. Cút đi. Bỏ tao ra” Một giọng đanh sắt rất cao chói lỏi thét lên. Một trong những ổ khóa đã bị ém bùa Báo Động.
“Suỵt, Donald” con Tức Bực cáu kỉnh bảo cái ổ khóa “Ngưng om sòm coi, tôi ấy mà” Nhưng cái ổ khóa không để ai suỵt mình im lặng. Nó dài giọng, lớn tiếng lặp đi lặp lại “Bớ..bớ…bớ cứu tôi vớii..bớ..bớ..bớ cứu tôi vớii..bớ..bớ..bớ cứu tôi vớii”
Thình lình phía trên đầu chúng xúât hiện tiếng những bước chân chạy dồn dập rồi những giọng nói đầy kích động. Phù thủy bến cảng đã thức giấc. Chỉ vài phút sau đã nổi lên những tiếng bước chân nện xuống cầu thang, theo sau bởi tiếng rắc lớn của một tấm gỗ gẫy nứt và tiếng thét
“Đồ hậu đậu, Daphne” Một giọng quang quác “Tao vừa mới ráp bậc thang đó xong, giờ thì nhìn coi. Nát báy rồi.” Một giọng rên rỉ từ Daphne đáp lại.
Một giọng khác oang oang “Ta ngửi thấy mùi kẻ xâm nhập. Ta ngửi thấy mùi chuột. Nhanh, nhanh? Đi xuống bằng lối sau” Am thanh như tiếng một bầy voi dậm thình thịch như sấm phía trên đầu. Căn nhà rung động. Bộ lạc Phù thủy bến cảng đang tới.
“Bớ..ó..ớ cứu tôii vớii. Bớớớ ccứu tôii vớii.”Ổ khóa hét inh ỏi.
“Sep” Jenna quay sang Septimus trong cơn hoảng loạn “Sep.. anh có thể làm gì không?”
“Không biết. Anh đang nghĩ.. kiên nhẫn coi” Septimus sờ sọang trong thắt lưng Học Trò của mình lần nữa và lôi ra một gói nhỏ có dán nhãn Bụi Hối Thúc. Nhanh chóng, nó dốc gói bụi vào lòng bàn tay và ném phụp vào con Tức Bực. Con Tức Bực ho sụ sụ và thở phù phù; thế là bất thình lình nó tăng tốc lên, cho đến khi chỉ còn thấy một vệt xanh mờ mờ thóăt lên thoắt xuống cánh cửa, nạy then cài, tháo ổ khóa và gỡ dây xích, trong khi cái ổ khóa vẫn không ngừng la thét chói óc “Bớ.. bớ..bớ.. cứu tôii vớii. Bớ..bớ..bớ.. cứu tôii vớii.. Bớớớ ccứu tôii vớii.”
Bất ngờ Jenna nghe thấy tiếng bọn phù thủy đã chạy xuống cầu thang nhà bếp, nhưng vừa đúng lúc đó, cửa trước mở bung ra, sập con Tức Bực dẹp lép vào bức tường. Nhanh như chớp, Jenna, Septimus, Nicko, Thằng Sói và Stanley phóng ra khỏi căn nhà và lao bắn đi trên ngõ Dây Thừng, gần như không dám liếc lại đằng sau xem dòng phù thủy có đuổi theo hay không.
Trở lại với căn nhà của Bộ Lạc Phù Thủy bến cảng, nơi nhà chỗ đại sảnh cuối cùng đã sụp sau nhiều năm bị mọt gỗ khổng lồ của Daphne gặm nhấm và lôi toàn thể bộ lạc lộn đầu xuống tầm hầm - ở đó cú rơi của đám phù thủy bị chặn lại bởi những thứ tích lũy từ một ống dẫn nước thải bị lủng.