He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 - Qua Cánh Cửa Hé Mở
au một tuần mong đợi, bác sĩ Mead đã tới. Ông là bác sĩ chuyên khoa có tiếng ở thành phố. Ông có dáng người dong dỏng cao, bờ vai rộng, đôi mắt xám nhân từ và nụ cười cởi mở. Pollyanna mến ông ngay. Em không ngại trò chuyện cùng ông: “Bác ơi, cháu trông bác giống bác sĩ của cháu lắm.”
Nghe giọng nói vui vẻ và chân thật của bệnh nhân nhỏ tuổi, bác sĩ Mead thốt lên: “Bác sĩ của cháu?” Ông ngạc nhiên nhìn bác sĩ Warren đang nói chuyện với cô ý tá cách ông vài bước. Bác sĩ Warren có vóc dáng nhỏ, đôi mắt nâu và bộ râu tua tủa. Qua ánh mắt bác sĩ, Pollyanna như đọc được suy nghĩ của ông. Em mỉm cười nói: “Bác sĩ Warren không phải bác sĩ của cháu đâu bác ạ. Dì cháu mời ông ấy đến. Bác sĩ Chilton mới là bác sĩ của cháu.”
“Ra là vậy!” Bác sĩ Mead thốt lên với đôi chút lạ lùng. Ông đưa mắt nhìn Dì Polly chăm chú làm bà đỏ mặt. Bà vội quay đi.
Ngập ngừng một lúc, Pollyanna mới nói: “Thực lòng, cháu chỉ muốn bác sĩ Chilton tới khám và điều trị vết thương cho cháu thôi. Nhưng dì cháu không tin tưởng bác ấy. Dì cháu bảo bác hiểu biết nhiều hơn bác sĩ Chilton. Bác sẽ chữa lành vết thương ở chân cho cháu, phải không bác?”
Một điều gì đó thoáng qua gương mặt bác sĩ Mead. Ông nhẹ nhàng bảo Pollyanna: “Chỉ thời gian mới có thể trả lời được câu hỏi đó, cháu gái ạ.” Rồi với khuôn mặt nghiêm nghị, ông tiến về phía bác sĩ Warren vừa tới bên giường bệnh.
Sau này nghĩ lại, mọi người trong nhà đều đồng ý rằng do mèo Fluffy đã cào vuốt và cọ mũi vào cửa phòng Polllyanna khiến cánh cửa hé mở. Nếu cửa phòng đóng kín, tiếng Dì Polly đã không vọng đến tai cháu gái.
Hai bác sĩ, cô ý tá và Dì Polly túc trực ở phòng ngoài. Còn trong phòng bệnh nhân, mèo Fluffy vừa chạy tới bên giường Pollyanna, vừa kêu “meo meo” nho nhỏ. Đúng lúc đó, Pollyanna nghe thấy ở phòng ngoài, Dì Polly kêu lên đau đớn: “Không thể như vậy được thưa bác sĩ! Lẽ nào cháu tôi sẽ phải nằm bất động một chỗ suốt đời?” Những câu nói ấy đã đến tai Pollyanna qua cánh cửa hé mở.
Sự việc bỗng trở nên rối loạn. Từ buồng ngủ vọng ra tiếng gọi sợ hãi của Pollyanna: “Dì ơi! Dì ơi!” Dì Polly thấy cửa buồng cháu hé mở, biết lời nói của mình đã lọt vào tai cháu, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời mình, bà ngã xuống bất tỉnh.
Cô y tá hoảng hốt kêu lên: “Ôi, không! Cô bé đã nghe thấy hết rồi!” Cô chạy vội về phía cánh cửa đang hé mở. Hai bác sĩ ở lại bên Dì Polly. Bác sĩ Mead đã kịp đỡ bà khi bà té xỉu. Bác sĩ Warren đứng bên cạnh lúng túng không biết xử lý ra sao trước sự cố bất ngờ này. Chỉ khi cánh cửa phòng bệnh nhân đã được cô y tá khép lại, hai bác sĩ mới bàng hoàng nhìn nhau. Bấy giờ họ mới chợt nhớ ra, họ phải mau chóng làm cho người phụ nữ này tỉnh lại, bất kể điều gì chờ bà sau đó.
Trong buồng bệnh nhân, cô y tá thấy con mèo Fluffy đang kêu rừ...ừ...ừ... trên giường. Nó cố gắng lôi kéo sự chú ý của Pollyanna, nhưng vô ích. Gương mặt cô bé tái nhợt, ánh mắt như con thú hoang. Pollyanna van nài: “Cô Hunt ơi, xin cô cho cháu gặp dì cháu. Cháu muốn hỏi dì cháu một điều.”
Cô ý tá đóng cửa rồi bước nhanh về phía giường bệnh nhân. Khuôn mặt cô cũng tái nhợt. Cô bình tĩnh nói với Pollyanna: “Dì cháu chưa thể vào với cháu ngay được, cháu gái ạ. Chút nữa, dì cháu sẽ vào. Có điều gì thế? Cháu có thể cho cô biết được không?”
Pollyanna buồn bã trả lời: “Cháu muốn hỏi dì về những điều dì vừa nói với hai vị bác sĩ. Cô cũng nghe thấy những lời dì cháu nói phải không ạ? Cháu cần dì cháu nói rằng đó chỉ là nhầm lẫn thôi, rằng điều đó không phải là sự thật!”
Cô y tá không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Thấy vậy, nét sợ hãi càng hiện rõ trên mặt Pollyanna: “Đúng rồi! Cô đã nghe những lời dì cháu nói. Cháu không thể đi lại được nữa sao hả cô ơi? Vậy điều dì cháu nói là thật sao?”
Cô y tá nói, giọng xúc động: “Không, đôi khi bác sĩ cũng nhầm lẫn, cháu gái à.”
“Dì cháu nói vị bác sĩ ấy học rộng hiểu nhiều, sao có thể nhầm được? Bác ấy phải giỏi chuyên môn lắm chứ!”
“Bác sĩ ấy cũng là con người, mà con người thì không tránh khỏi việc mắc sai lầm cháu ạ. Cháu đừng nghĩ ngợi nhiều đến vấn đề đó nữa. Hãy nghe lời cô và cố ngủ đi một lúc.”
Pollyanna vung mạnh cánh tay rồi nức nở thốt lên: “Cháu không thể không nghĩ về điều ấy, nhất là lúc này. Cô Hunt ơi, cháu biết làm sao để được tới lớp học, được tới thăm bác Pendleton và bác Snow bây giờ?” Cô bé nín thở vài giây rồi nức nở to hơn. Rồi đột nhiên, Pollyanna ngừng khóc và ngước nhìn cô y tá. Ánh mắt cô hiện lên nỗi kinh hoàng: “Cô Hunt ơi, nếu cháu không đi lại được thì làm sao cháu có thể cảm thấy vui thú với cái gì nữa đây?”
Lúc này, cô Hunt chỉ muốn dỗ bệnh nhân. Dù đang rất lo lắng và đau lòng với cảnh tượng trước mắt, đôi tay cô vẫn không quên nhiệm vụ. Cầm viên thuốc, cô nhẹ nhàng nói: “Cháu gái, nếu cháu chịu khó uống thuốc, đôi chân cháu mới mau khỏi. Cô tin cháu sẽ đi lại bình thường như trước. Xòe tay ra, cô đưa thuốc cho nào. Không phải lúc nào mọi chuyện cũng tồi tệ như ta lo sợ đâu.”
Pollyanna vâng lời đón lấy viên thuốc và bỏ vào miệng, uống từng ngụm nước trong chiếc cốc cô Hunt cầm.
“Cha cháu cũng từng nói những điều tương tự về việc phải phòng bị cho những điều tồi tệ luôn có khả năng xảy đến bất ngờ. Nhưng cha chưa bao giờ phải nghe người ta nói rằng mình sẽ không đi lại được. Trong trường hợp này thì còn biết làm gì đây?” Pollyanna ngập ngừng, chớp hàng mi ngấn đầy nước mắt.
Cô Hunt lặng im. Biết nói sao đây khi bản thân cô cũng không tin rằng bất kỳ lời an ủi nào có thể xoa dịu tâm hồn cô bé tội nghiệp.
Pollyanna Pollyanna - Eleanor Hodgman Porter Pollyanna