Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 27: Hai Lần Đến Thăm
N
ancy được bà chủ cử đi báo tin tới ông John Pendleton về kết luận cuối cùng của bác sĩ Mead bởi lúc này, bà không còn đủ sức lực để đích thân tới gặp hay viết thư báo tin cho ông.
Nếu vì lí do khác, hẳn Nancy đã cảm thấy vô cùng vui sướng và phấn khích khi có dịp hiếm hoi được vào trong căn nhà bí ẩn nhất thị trấn. Song Nancy chỉ thấy lòng mình trĩu nặng; cô chẳng màng ngó ngàng gì đến ngôi nhà mà cứ đứng yên một chỗ chờ ông Pendleton xuống.
“Thưa ông, cháu là Nancy. Bà chủ bảo cháu tới để thông báo bệnh tình của cô Pollyanna cho ông được biết.” Nancy như hiểu được ánh mắt ngạc nhiên của ông, cô kính cẩn tự giới thiệu.
“Cô bé đỡ đau chưa?”
Mặc dù ông hỏi cộc lốc nhưng Nancy vẫn hiểu được sự lo lắng ẩn sau câu hỏi ấy.
“Thưa ông Pendleton, cô ấy chẳng đỡ chút nào.” Nancy nghẹn ngào.
“Cô nói thế nghĩa là...” Ông ngập ngừng nhìn Nancy đang cúi đầu lo lắng một cách khổ sở, không biết nên giải thích mọi chuyện ra sao.
“Thưa ông, đúng thế ạ. Bác sĩ đã kết luận: cô ấy vĩnh viễn không thể đi lại được.”
Sự im lặng bao trùm phòng khách. Một lúc sau, ông Pendleton mới cất giọng run run vỡ òa: “Ôi, bé con đáng thương!”
Nancy nhìn ông nhưng đôi mắt cô vội sợ hãi cụp xuống. Đâu rồi cái vẻ nghiêm nghị, khó tính, cáu giận thường thấy nơi ông. Trước mặt cô giờ đây là hình ảnh một người đàn ông đã luống tuổi đang run lên từng hồi vì đau xót. Ngừng vài phút, ông Pendleton lại cất giọng run run: “Sao số phận lại ác nghiệt với Pollyanna thế! Chẳng lẽ cô bé không bao giờ còn được tung tăng chạy nhảy nữa hay sao? Ôi, cô bé tội nghiệp của tôi.”
Không khí im lặng lại bao trùm căn phòng. Rồi bất ngờ ông hỏi: “Hiện giờ cô bé có biết tình trạng của mình không?”
Nancy nghẹn ngào trong nước mắt: “Cô ấy biết ông ạ. Giờ đây, tình hình càng trở nên khó khăn hơn cho mọi người và cho cả cô chủ. Và đó là điều khiến bà chủ và cháu không an lòng. Chỉ tại con mèo chết tiệt, không biết cô ấy lôi từ đâu về! Xin ông thứ lỗi cho cháu. Tại con mèo vào làm cánh cửa hé mở nên cô Pollyanna mới nghe được những lời bác sĩ nói với dì cô. Cô ấy buồn lắm ông ạ.”
“Ôi, cô bé tội nghiệp của tôi!” Người đàn ông thở dài nhắc lại.
“Nếu ông nhìn thấy cô ấy bây giờ chắc ông sẽ buồn lắm.” Nancy xúc động nói: “Từ sau hôm cô Pollyanna biết tin, cháu mới gặp cô chủ có hai lần; và lần nào cũng bị nỗi đau buồn xâm chiếm khiến cháu không dám nhìn cô lâu. Điều đó đến với cô quá đột ngột làm cô bị sốc. Lúc nào cô cũng nghĩ về đôi chân bất động và những niềm vui đã mất ông ạ. Có lẽ ông chưa biết trò chơi của cô ấy...” Nancy ngừng lời, lòng tràn ngập thương khổ.
“Ồ, tôi biết. Cô bé đã kể cho tôi nghe.” Ông nói bằng giọng chắc chắn.
“Ông biết rồi ư? Cô Pollyanna chia sẻ về trò chơi với mọi người quanh cô. Nhưng giờ, chính cô lại không thể chơi trò chơi ấy nữa rồi. Cô chủ không thể tìm được mặt vui vẻ, tươi sáng nào của việc phải nằm một chỗ như vậy cả.”
“Sao mà lạc quan được trong tình cảnh ấy!” Người đàn ông đáp lời, gần như gắt gỏng.
Nancy lúng túng: “Cháu cũng nghĩ giống ông. Song, không thể để mặc cô chủ như vậy. Nên cháu đã tìm mọi cách để khiến cô chủ nhớ lại việc cô từng chỉ cho mọi người về trò chơi của mình.”
“Để làm gì?” Giọng ông Pendleton bắt đầu trở nên sốt ruột.
“Cháu chỉ muốn nhắc lại cho cô Pollyanna về việc bà Snow đã chơi trò choi nhỏ ấy như thế nào. Song cô chủ chỉ khóc và nói rằng: ‘Thật dễ dàng để huyên nhủ người đau bệnh hãy vui vẻ lên, cho đến khi chính ta cũng lâm vào hoàn cảnh như họ và phải tự vực bản thân dậy.’ Cô Pollyanna luôn tự nhủ phải vui lên vì ít ra người gặp tai nạn là cô chứ không phải những người cô yêu quý. Song những lời ấy dường như không thể át đi tiếng nói luôn vang vọng trong lòng tiểu thư, rằng từ nay, cô sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa.”
Ông Pendleton im lặng đưa bàn tay che mắt. Với giọng buồn buồn, Nancy nói tiếp: “Cháu nhắc lại cho cô Pollyanna nhớ, chính cô đã nói trò chơi càng khó thì càng thú vị. Nhưng lần này, dường như việc tìm kiếm một đáp án vui vẻ là điều vô vọng. Thôi, chào ông, cháu phải về bây giờ ạ.”
Ra tới cửa, Nancy rụt rè hỏi: “Thưa ông, ông có gặp lại Jimmy Bean không ạ?”
“Hãy nói với Pollyanna rằng tôi chưa gặp cậu bé ấy.” Người đàn ông quan sát Nancy một lúc rồi thốt lên: “Có chuyện gì sao?”
“Thưa ông, cô Pollyanna cảm thấy buồn vì giờ đây cô ấy không thể đưa Jimmy tới gặp ông một lần nữa. Jimmy đã khiến ông không hài lòng ở lần gặp đầu tiên, tiểu thư lo rằng ông sẽ không cần ‘tiếng cười con trẻ’ của cậu bé. Cháu cũng không hiểu rõ ý của cô chủ, thưa ông.”
“Tôi biết cô bé muốn gì.”
“Cháu cũng nghĩ ông biết điều ấy. Cô Pollyanna muốn đưa Jimmy tới gặp ông lần này chỉ để chứng minh: cậu bé là người có thể mang ‘tiếng cười con trẻ’ tới căn nhà của ông. Nhưng cô Pollyanna không thể làm được việc đó nữa rồi. Chỉ tại cái ô tô chết tiệt ấy! Xin ông thứ lỗi cho cháu. Cháu chào ông.” Nancy chạy vội ra khỏi phòng khách.
Chẳng bao lâu cả thị trấn Beldingsville đều biết tin: bác sĩ nổi tiếng từ New York tới đã phải bó tay. Bác sĩ khẳng định Pollyanna sẽ vĩnh viễn không thể đi lại được. Chưa bao giờ thị trấn nhỏ lại xôn xao như thế. Cư dân trong thị trấn đều biết tới cô bé nhỏ nhắn có mái tóc sáng màu, với những đốm tàn nhang trên gương mặt luôn rạng rỡ nụ cười. Hầu như ai cũng biết trò chơi của Pollyanna. Nhưng giờ đây họ không còn được nghe giọng nói vui vẻ, dễ thương cất lên trên đường phố nữa, họ sẽ không còn được nhìn thấy đôi môi luôn nở nụ cười mỗi khi gặp nhau trên đường. Không ai có thể ngờ được vụ tai nạn ác nghiệt như vậy lại xảy đến cho một cô bé như Pollyanna.
Khắp mọi phòng khách, nhà bếp và sân sau, các bà các cô đều trò chuyện về Pollyanna và rơi lệ. Còn ở những góc phố hay cửa hàng, cửa hiệu, giới mày râu cũng xôn xao bàn tán và có người còn khóc thầm lặng lẽ. Mọi người càng thương cô bé tội nghiệp hơn sau khi nghe Nancy kể rằng, điều làm Pollyanna đau buồn nhất giờ đây là việc cô bé không thể tìm được niềm vui trong bất kỳ điều gì nữa.
Thông tin lan tới trường học làm thầy cô và bạn bè vô cùng lo lắng. Dì Polly không khỏi ngạc nhiên vì rất nhiều cuộc gọi, từ những người quen biết cho đến những người khách lạ. Cháu gái bà cũng không thể biết hết số người gọi điện và gửi thư.
Ai vào thăm Pollyanna cũng nói chuyện với cô bé dăm mười phút. Một số người lúng túng đứng trên bậc thềm, mân mê chiếc mũ hoặc túi đồ. Người tặng sách, người tặng hoa hay một vài món ăn ngon. Một số người òa khóc ngay giữa phòng. Một số khác thì quay đi nuốt nước mắt. Mọi người đều lo lắng và ái ngại cho em. Tương lai của Pollyanna sẽ ra sao với đôi chân tật nguyền? Ai đến thăm cũng để lại những lời nhắn nhủ tới Pollyanna. Từng câu chữ ấy cứ trở đi trở lại trong tâm trí Dì Polly, khiến bà quyết định phải tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Đầu tiên là từ ông Pendleton. Hôm ấy, ông tới thăm Pollyanna. Lần này ông không cần đôi nạng. Ông nói với giọng gay gắt: “Tôi cũng bị sốc khi biết về chấn thương của Pollyanna. Chẳng lẽ một bác sĩ nổi tiếng như thế lại bó tay?”
Bà Polly phác một cử chỉ thất vọng rồi nói: “Bác sĩ Mead đã cố hết sức cứu đôi chân cháu mà không được. Ông ấy đã dùng liệu pháp tối ưu để điều trị và kê đơn thuốc hỗ trợ. Còn bác sĩ Warren phụ giúp thêm. Nhưng mọi cố gắng đều vô ích.”
John Pendleton đột ngột đứng dậy. Gương mặt ông tái nhợt. Dì Polly hiểu ngay lí do ông không nán lại lâu khi có bà. Ra đến cửa, ông John quay lại nói:
“Tôi có lời nhắn tới Pollyanna. Xin bà hãy nói với cô bé là tôi đã gặp Jimmy Bean. Tôi sẽ nhận nuôi cậu bé. Tôi nghĩ Pollyanna sẽ rất vui khi biết tin này.”
“Ông sẽ nhận nuôi Jimmy Bean ư?!” Dì Polly kinh ngạc thốt lên.
Người đàn ông ngẩng cao cổ, rồi khẳng định bằng giọng chắc chắn: “Vâng. Tôi nghĩ Pollyanna sẽ vui vì điều đó. Mong bà hãy cho cô bé biết.”
“Vâng, tôi sẽ nói với cháu.” Bà Polly ấp úng.
“Cảm ơn bà.” Người đàn ông cúi đầu chào rồi ra về.
Dì Polly sửng sốt đứng lặng giữa phòng khách, cặp mắt mở to dõi theo bóng ông Pendleton. Bà vẫn không tin điều mình vừa nghe là sự thật. John Pendleton giàu nứt đố đổ vách, sống độc thân, bao lâu nay, tính cách khó gần, nổi tiếng hà tiện và ích kỷ lẽ nào lại nhận một đứa trẻ lang thang làm con nuôi?
Với vẻ mặt ngạc nhiên, bà Polly lên gác tới phòng cháu gái, nhẹ nhàng mở lời: “Pollyanna này, dì có tin mới cho cháu đây. Bác John Pendleton vừa ở nhà mình về. Bác ấy muốn dì nói với cháu: bác ấy đã quyết định nhận nuôi Jimmy Bean. Bác John tin cháu sẽ vui khi biết tin này.”
Gương mặt đăm chiêu của Pollyanna chợt bừng sáng. Cô bé thốt lên: “Vâng, cháu vui lắm dì ạ. Cháu muốn tìm cho Jimmy một mái ấm tình thương. Vậy là giờ đây cháu đã được thỏa nguyện. Cháu cảm thấy mừng cho bác Pendleton vì bác ấy sẽ không còn cô đơn nữa. Giờ thì tổ ấm của bác ấy đã vang lên ‘tiếng cười con trẻ’ rồi!’”
“Cháu nói sao?”
Pollyanna thực sự bối rối trước câu hỏi của dì. Em chưa nói với dì về chuyện ông Pendleton muốn em làm con nuôi của ông. Em đã từ chối vì không thể xa người dì yêu quí và cũng không muốn nói cho dì biết rằng em từng có ý định ấy.
Pollyanna vội nói: “Dì ơi, có lần bác Pendleton nói với cháu: chỉ có trái tim người phụ nữ và sự hiện diện của tiếng cười con trẻ mới tạo nên tổ ấm gia đình. Từ nay bác ấy sẽ có cậu con nuôi bên cạnh. Cháu tin bác ấy sẽ vui lắm.”
“Dì hiểu rồi.” Dì Polly nhẹ nhàng nói. Đúng vậy, Dì Polly đã hiểu tất cả, kể cả gánh nặng đè lên vai cháu gái mình khi ông Pendleton ngỏ ý muốn Pollyanna mang lại “tiếng cười con trẻ” trong tổ ấm mà ông luôn thầm khao khát.
“Dì hiểu rồi.” Bà nhắc lại, đôi mắt nhòa lệ.
Sợ dì hỏi thêm về bác John và việc nhận con nuôi, Pollyanna vội chuyển hướng: “Dì ạ, bác sĩ Chilton cũng nói: chỉ có trái tim người phụ nữ và sự hiện diện của con trẻ mới tạo nên tổ ấm gia đình.”
Bà Polly giật mình quay lại.
“Bác sĩ Chilton nói thế ư?”
“Vâng ạ. Bác ấy nói nơi nhà bác ấy sống chẳng phải là nhà mà chỉ là những căn phòng rời rạc.”
Bà Polly lặng im hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Pollyanna nói tiếp:
“Vậy là cháu hỏi bác Chilton, sao bác ấy chưa lập gia đình và xây cất tổ ấm, nếu bác muốn vậy.”
“Pollyanna!” Dì Polly kêu lên. Đôi má bà chợt ửng hồng.
“Cháu đã hỏi bác Chilton điều đó. Trông bác ấy thật âu sầu, tội nghiệp dì ạ.”
“Ông ấy trả lời thế nào?” Dì Polly hỏi sốt sắng, mặc cho tiếng nói bên trong khuyên bà không nên hỏi.
“Bác ấy im lặng một lúc rồi hạ thấp giọng bảo cháu rằng để nắm giữ một điều như vậy, người ta cần nhiều hơn là mong muốn đơn thuần.”
Dì Polly lại hướng ánh mắt ra cửa sổ. Má bà vẫn ửng đỏ.
Pollyanna thở dài: “Mặc dù nói vậy nhưng bác ấy vẫn luôn thầm mong một gia đình của riêng mình, dì ạ.”
“Sao cháu biết?”
“Thưa dì, vì có một lần, cháu còn nghe bác Chilton nói bác ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được trái tim của một người phụ nữ duy nhất. Dì ơi, thế là thế nào? Dì đi đâu vậy dì?”
Dì Polly vội đứng dậy và bước lại gần khung cửa sổ. Bà nói: “Không có chuyện gì đâu cháu ạ. Dì chỉ muốn đổi vị trí lăng kính thôi.” Mặt bà bỗng đỏ bừng.