Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Gregson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: East Of The Sun
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Liam Nguyen
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 546 / 8
Cập nhật: 2018-08-01 11:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
heo đánh giá của riêng cá nhân Tor, có vẻ Viva hơi nghiêm khắc với Guy, ngay cả khi còn đi trên tàu. Tất nhiên là thằng nhóc hơi ngớ ngẩn và giả tạo một chút, đôi khi khiến mọi việc rối tung rối mù cả lên, nhưng mọi thiếu niên ở độ tuổi mười sáu như nó đứa nào chẳng thế?
Nhưng rồi cú điện thoại của Viva vào sáng thứ Năm để xin lỗi về những lời đã thốt ra với cô trong cơn giận dữ bất chợt vào mấy hôm trước đã giải tỏa những căng thẳng trong Tor. Khi Viva đề nghị cùng tham gia một kỳ nghỉ ngắn ngày ở Ooty, Tor không ngần ngại gật đầu.
"Đi nghỉ vào thời điểm này thì không thể nào hoàn hảo hơn được nữa", Viva nói.
"Chị biết đấy", cô hạ giọng, thì thầm, "nó đã tới".
"Cái gì đã tới?".
"Chị biết mà, là nó. Điều mà em từng lo lắng ấy. Những người bạn".
"Bạn nào?", Viva gần nổi cáu.
"Kinh nguyệt". Thành thật mà nói, Viva, một cô gái thông minh, đôi khi cũng hơi chậm hiểu. "Em đã tắm khá nhiều nước nóng, đến nỗi có cảm giác mình sắp tan rã đến nơi, nhưng trời ơi, đúng là nhẹ cả người. Chị Viva, đấy là khoảng thời gian bốn tuần tồi tệ nhất trong cuộc đời em. Em đã tưởng tượng đến hình ảnh một thân một mình lạch bạch bước lên tàu trở về nhà, sẵn sàng giơ đầu chịu báng".
"Ơn Chúa vì điều đấy. Đúng là nhẹ cả người".
"Đúng vậy, và em dám chắc đấy chính là nguyên nhân khiến mình dứt ra khỏi những ý nghĩ về Guy. Em đã không tài nào chợp mắt được, thậm chí không thể nuốt nổi, chị có thể tưởng tượng được không. Ngoài ra...". Tor im lặng, thận trọng quét mắt quanh căn phòng để kiểm tra xem liệu có người làm nào đang nghe lén câu chuyện của cô hay không, "giữa Ci Ci và em đã xảy ra xung đột hết sức nghiêm trọng. Em sẽ kể cho chị khi gặp mặt. Em bắt đầu thấy ngán nơi này đến tận cổ rồi", Tor thì thầm. "Bà ta đang đánh dấu mong đợi từng ngày em đặt chân bước lên tàu trở về nhà. Em chắc là bà ta đang phát điên vì cái nóng". Tor nói trước khi gác máy, "em không thể chờ đến lúc biến khỏi ngôi nhà này được nữa".
Mặc dù Tor đã cố tỏ ra hài hước khi kể về trận cãi vã ầm ĩ giữa cô và Ci Ci, nhưng những dư âm của chúng vẫn khiến cô đau đớn mỗi khi nghĩ đến. Sau khi gác ống nghe điện thoại, đầu óc cô lại miên man suy nghĩ: cô nên kể cho Viva nghe những gì, và nên giữ kín, chôn chặt tận đáy lòng những gì.
Tình trạng căng thẳng bắt đầu xuất hiện sau khi Ci Ci trở về từ kỳ nghỉ ở Mussoree, với bộ dạng ủ rũ, mệt mỏi hơn so với ngày lên đường. Bà bắt đầu để mắt giám sát chiếc điện thoại với thái độ khá buồn cười, hút thuốc liên tục. Một lần Tor còn chứng kiến tận mắt bà tát thẳng vào má Pandit khi yêu cầu ông già mang cho mình một ly Gin&It không cần đá như thường lệ. Pandit sau vài giây yên lặng như trời trồng, miệng lại tươi cười và rối rít xin lỗi, nhưng sau đấy Tor đã nghe thấy tiếng ông già lầm bầm trong nhà bếp với một vết lằn đỏ hằn sâu trên má.
Tor gần như tin chắc Ci Ci đang có nhân tình. Có lần Ollie đã bộc tuệch kể với cô, rằng hầu hết đám gia nhân đều nhìn thấy hai người bọn họ.
"Sau hai giờ chiều vào mỗi cuối tuần, anh có thể ra khu vực đồi Malabar". Ollie nói, "và làm tình với bất kỳ cô gái nào mà anh muốn, nhưng bọn họ khá tẻ nhạt, và rất kinh khủng".
Và rồi cái gã nhân tình bí mật vẫn thường gửi hoa cho Ci Ci giờ đây đã không còn gửi tặng bà nữa, và Ci Ci cũng đã thôi không còn thủ thỉ "anh y...ê..."," trên điện thoại như một con chim bồ câu mái mãn thì. Đôi mắt của Ci Ci vụt trở nên hung dữ khi bà nhìn thấy những cuống biên lai màu hồng được gửi từ bưu điện đến vào buổi sáng trước khi bà giận dữ ném những bức thư sang một bên. Bà đang sôi máu, và Tor là nạn nhân gần bà nhất lúc này.
Trận khẩu chiến bắt đầu nổ ra giữa đêm khuya, khi Tor đang ngồi bên bàn trang điểm trong phòng của cô, Ci Ci bước vào.
"Cô gái", Ci Ci ngọt nhạt, "con còn nhớ những bộ quần áo ta cho mượn từ những ngày đầu con mới đặt chân đến đây chứ? Giờ ta muốn lấy lại chúng".
"Cô muốn lấy chúng ngay bây giờ sao?". Tor lo lắng, thầm tính toán trong đầu không biết cô có đủ thời gian để đưa vài món cho người giặt ủi dạo vẫn thường đạp xe tà tà qua đây vào mỗi buổi sáng, nhận lấy mớ váy áo đã mặc trong buổi tối hôm qua của Ci Ci, để rồi đến chiều tối lại xuất hiện với những món đồ đã được giặt giũ là ủi tinh tươm. Cô đã làm sút chỉ vài đường may, ngoài ra, chiếc áo khoác lụa Trung Hoa cũng đang dính vài vệt cao thuốc lá trên khủy tay, sản phẩm của Ollie trong cái đêm anh ta dẫn cô ra bãi biển Juhu. Tor đã nhét chiếc áo vào dưới đáy tủ, lúc ấy cô chỉ nghĩ sẽ giải quyết mấy vết bẩn sau.
00:02 / 03:13
"Không lúc nào thích hợp như lúc này", Ci Ci mỉm cười, khuôn mặt méo mó đến độc ác. "Geoffrey vừa thông báo kể từ giờ phút này sẽ cắt giảm khoản trợ cấp dành cho xống áo, và ta nghi ngờ cô không hợp với mấy món đồ ấy đâu, đúng không nào?".
Và Tor, chật căng trong chiếc váy ngủ không tay áo, đã phải lôi hết mớ quần áo của Ci Ci từng tặng cô ra khỏi chiếc tủ rải đầy lên giường dưới con mắt cú vọ của bà ta.
"Cô gái, ta nghĩ mình cần phải nói cho cô biết chuyện này", Ci Ci tiếp tục với giọng điệu rầu rĩ nhiều hơn là giận dữ. "Cô thấy đấy, đã không có gì xảy ra với cuộc đời cô sau những ngày vô kỷ luật vừa qua cả. Ý ta là, chẳng hạn, hiện tại cô được bao nhiêu ký rồi nhỉ?".
Đôi mắt bà ta lướt lên cánh tay trần núng nính của Tor, những ngấn mỡ ngồn ngộn ở ngực và quanh eo. Tôi ghét bà, Tor hét thầm, tôi ghét cái cách bà nói, tôi ghét cái cách bà hút thuốc, tôi ghét cả những câu chuyện khôi hài về tôi mà bà đã kể với đám bạn của mình. Cô có thể tưởng tượng được những gì Ci Ci đã mô tả về cô với đám bạn của bà ta ở câu lạc bộ. Ú na ú nần, như một con lợn, hoặc giả, như một cái thùng phi di động, cỡ lớn ấy nhé, tôi sợ như thế lắm.
Trong khoảnh khắc ấy, thật khó cưỡng lại niềm vui sướng được tát thẳng vào nỗi buồn trong lòng Ci Ci, xua tan nụ cười hợm hĩnh trên khuôn mặt của bà ta bằng cách nói với Ci Ci, rằng không những cô đang mỗi ngày một béo nung núc, mà cô còn đang mong chờ cái ngày đứa bé ra đời, thế nên bà ta sẽ được chứng kiến nhiều điều hay ho quan trọng hơn mấy món đồ tã rách của mình.
"Sáu mươi bảy ký", Tor trả lời. Nói dối. Cô luôn hoảng sợ khi đến bất kỳ chỗ nào xuất hiện chiếc cân. Trong hoàn cảnh như thế này, Tor biết, hẳn Ci Ci sẽ thốt lên, tất nhiên là vẫn bằng cái giọng mỏng lét và chua như giấm ấy, rằng "rồi cô sẽ phải khóc vì hối hận đấy Tor. Cô có cảm thấy mình sắp chảy mỡ hay đại loại cái gì như thế từ trong người ra chưa?". nhưng không, Ci Ci chỉ nhặt chiếc áo khoác lụa kiểu Trung Hoa lên, những móng tay của bà nhọn hoắt như móng vuốt chim đại bàng.
"Cô đã làm cái quái gì với chiếc áo thế này?", bà ta hét lên. "Chiếc áo khoác này được thêu tay ở Paris đấy". Ci Ci tỏ ra mất bình tĩnh, bà gào thét. "Nó đã hỏng hoàn toàn, hỏng tuyệt đối".
"Cháu mặc nó lúc đi dạo trên bãi biển". Tor giật mình, cố gắng định thần xác định xem tiếng gào thét vừa rồi là của ai, và cô cảm thấy bất ngờ khi nhận ra tiếng gầm lúc nãy chính là giọng mình.
"Chỉ vài vết nhựa thuốc lá dính vào tay áo", cô hét lên. "Sao dám mỉa mai mạt sát cháu như thế?".
"Ồ vâng, thế là đúng quá rồi còn gì", Ci Ci cũng đã gân cổ gào lên lại với cô, đôi mắt của bà trợn ngược. "Ôi, thật khoan khoái biết nhường nào! Ý ta là, những gì ta đã làm cho cô trong sáu tháng vừa qua chỉ là cho mượn quần áo và thết đãi trọng thị, cô đúng là một con ngốc phục phịch vĩ đại".
Khi cụm từ "con ngốc phục phịch vĩ đại" vùa thốt ra khỏi miệng Ci Ci, bà đã cố bịt miệng, nhưng đã không kịp. Dẫu sao bà cũng biết mình đã đi quá xa.
Rất nhanh sau đấy, Tor đã hiểu rõ giá trị của những lời mỉa mai châm biếm tiếp diễn ngay sau đấy. Khi cô và Ci Ci mặt đối mặt - đỏ gay, thở hổn hển - đúng lúc ấy, Tor lờ mờ nghe thấy một tiếng nổ nho nhỏ trong khoảng trống giữa hai chân, rồi cô cảm nhận được thứ chất lỏng nhầy nhụa đỏ tươi đang chảy ra từ đấy. Nổi cơn gào thét đã làm được cái việc mà rượu gin và nước nóng đã không thể giúp cô. Đột nhiên Tor quay ngoắt thái độ, tươi cười rạng rỡ với Ci Ci, lúc bấy giờ đang trợn mắt nhìn cô không chớp, hẳn bà ta đang nghĩ con bé đã nổi điên. "Cháu không sao!", Tor ngắn gọn. "Cháu hoàn toàn ổn".
Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra, đôi khi, không có con cũng kỳ diệu như việc ta đang mang trong mình một giọt máu.
Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn với Viva qua điện thoại, Tor lập tức gọi cho Rose để hỏi xem liệu cô bạn thân thiết có thể cùng mình đi nghỉ ở Ooty. Viva chẳng đã bảo với cô sẽ thật tuyệt nếu cả ba lại cùng nhau đến đấy.
Kế hoạch được vạch ra như sau, tối thứ Tư cả bọn sẽ tập trung tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà Daisy, sau đấy Tor sẽ đến ở cùng Viva, hai người sẽ bắt tàu đi Ooty vào sáng hôm sau. Cả hai sẽ gặp Rose ở đấy. Như vậy Ollie sẽ còn lại bốn ngày - Tor bấm đốt ngón tay trù tính - để gọi cho cô và nói rằng, đột nhiên anh ta nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, rằng anh muốn li dị người vợ đang sống ở Anh và cưới cô, hoặc giả, Tor tưởng tượng, cô sẽ gặp được ai đấy thú vị ở Ooty. Một câu chuyện tuyệt vời dẫn đến một kết thúc có hậu, một tiệc cưới dành cho hai người. Thật lạ thường, khi em đã dứt khoát quyết định trở về nước, em ngẩng đầu nhìn lên khách sạn đơn sơ mà mình đã ở cùng những người bạn trong suốt mấy ngày qua, em đã bắt gặp...
Ôi, mình thật ngớ ngẩn. Tor tự nhủ, dứt mình ra khỏi cơn mơ ban ngày.
Mơ mộng chỉ càng khiến lòng ta thêm đau đớn, tốt hơn hết hãy đối diện với sự thật.
Giọng Tor thì thào trên điện thoại mắc trước ngôi nhà, Viva ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt hớn hở rạng rỡ của cô xuất hiện trên ngưỡng cửa.
"Xin lỗi vì căn phòng của chị hơi sơ sài", Viva nói khi dẫn Tor lên cầu thang hướng đến căn phòng của cô. "Bỏ qua đi". Tor trả lời, "em rất nóng lòng được đến đây. Ôi không, Viva, một căn phòng tuyệt vời đấy chứ". Tor thốt lên khi cửa phòng được mở ra. "Thật tự do. Em thích nơi này!". Cô nhìn lên trần nhà lúc này đã được Viva trang trí bằng những cánh diều đủ màu sắc sặc sỡ do bọn trẻ ở trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương tặng, thích thú luồn tay xuống dưới tấm khăn trải giường bằng lụa mát rượi, nhảy phắt lên giường lăn qua lăn lại hệt như một đứa trẻ.
Viva pha hai ly nước chanh, cả hai bước ra ngoài hành lang, Tor khiến Viva cười sặc sụa bởi câu chuyện cô kể về trận đấu khẩu với Ci Ci.
Viva không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ của Tor bằng cách kể cho cô bé nghe về nỗi cô đơn và niềm tuyệt vọng luôn thường trực trong cô khi sống trong căn phòng ngột ngạt này, cả nỗi sợ hãi ám ảnh sau lần xuất hiện đầy bất ngờ và kinh hoàng của Guy. Thay vào đấy, cô chỉ im lặng, nhấp một ngụm nước chanh.
Frank cũng có mặt tại bữa tiệc.
Daisy đã tình cờ kể lại với Viva vài ngày trước.
"Chị đã mời cả anh bạn bác sĩ dễ thương của bọn em đến nữa", Daisy nói. "Anh ta trả lời sẽ tham gia nếu còn ở trong thành phố và không bận việc vào tối hôm ấy".
Sao chút thông tin mơ hồ ấy lại khiến cô bứt rứt chó chịu trong người, Viva không thể hiểu được. Cô đã dự định sẽ bắt tay vào viết chừng một tiếng đồng hồ hoặc hơn trước khi Tor đến, nhưng rồi cô không thể nào tập trung nổi, hết đứng lên ngồi xuống trên chiếc ghế tựa cũ kỹ, lại xoay sở từ trái sang phải nhìn ngắm bóng mình phản chiếu trong tấm gương duy nhất treo đối diện với ngăn kéo trên cùng của chiếc giường.
Loạng choạng đứng trên ghế, cô thử chiếc váy tốt nhất của mình - chiếc váy lụa ánh hồng rực rỡ, vạt váy dài bó sát tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, chiếc nơ hình con bướm thắt điệu đà sau lưng luôn khiến Viva mê mẩn mỗi khi ngắm nó. Mặc thêm chiếc áo khoác được thêu tay đặc biệt yêu thích bên ngoài. Sau một hồi nhìn ngắm, cô lại cởi áo khoác, chọn một cái khác nom chỉnh tề hơn, một chiếc áo bằng vải bông, mỏng và mềm như sa tanh. Trông khá xinh xắn, Viva nhủ thầm, nhưng màu sắc hơi chọi với đôi hoa tai bằng bạc màu san hô của cô.
Chưa kịp hài lòng với diện mạo mới, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc hiện lên trong tấm gương khiến Viva giật mình, một chút hoảng sợ. Anh ấy sẽ không đến, cô nhủ thầm. Ngay cả nếu anh ấy có đến, thì mình cũng chẳng cần.
Khi hai người đến nơi, bữa tiệc được tổ chức tại nhà Daisy đang diễn ra khá nhộn nhịp. Từ dưới phố, Viva và Tor có thể nghe rõ mồn một tiếng cười nói xôn xao hòa cùng tiếng nhạc, một giai điệu nhạc Jazz - với những âm vực cao mà ngắn ngủi, có cả tiếng huýt sáo vụng về chêm vào nữa. Một dãy đèn được thắp sáng bên ngoài ban công.
"Vào đi, nhanh lên". Daisy tươi cười rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng nhạt, mở cửa mang theo những tiếng huyên náo từ trong nhà ùa ra phố, tràn ngập chỗ Viva và Tor đang đứng. Mặc dù cuộc sống của Daisy không mấy dư giả, nhưng cô rất thích tổ chức các bữa tiệc chiêu đãi bạn bè với quy mô khá hoành tráng mà không bao giờ bấn cấn đến vấn đề chi phí, những bữa tiệc của Daisy luôn khiến Viva thán phục. Với Daisy, không bao giờ có ranh giới giữa những lớp người, không nhất thiết phải tỏ ra thận trọng khi sắp xếp nhiều hạng người với nhau trong bữa tiệc của mình, khách mời của cô chính là những con người cô mến - bọn trẻ, những nhà học giả, các nhạc sĩ địa phương, láng giềng thân thuộc - cô nhóm mọi người vào một chỗ, cung cấp đủ đồ ăn thức uống cho tất cả, vặn nút chiếc máy nghe nhạc và dẫn dắt mọi người cùng nắm tay hòa vào từng giai điệu phát ra từ đấy. Một bài học lớn lao trong cuộc đời.
"Vào đây đi". Daisy dẫn Viva và Tor ra ngoài ban công, nơi những tiếng cười đang hòa cùng tiếng nhạc tạo nên âm thanh hết sức náo nhiệt. "Chị muốn giới thiệu bọn em với mọi người".
"Mọi người" là một tập hợp với đủ mọi thành phần: là Jamshed cùng hai cô con gái xinh xắn của ông, Dolly và Kaniz - một trong hai cô đang hào hứng nhảy điệu Charleston. Một nữ nghệ sĩ điêu khắc người Thụy Điển cao lớn và đường bệ trong chiếc áo khoác dài kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, đang theo học bộ môn nghệ thuật chạm trổ tại Elephanta. Những nhân viên công tác xã hội, các viện sĩ, nhà văn, một người đàn ông béo tốt được Daisy giới thiệu là giáo sư âm nhạc, đến Bombay để ghi âm vài bản nhạc. Một số đang ngồi bên bộ tràng kỷ ngoài ban công, rôm rả chuyện trò dưới trời đêm lấp lánh ánh sao, số khác đang nhiệt tình khiêu vũ cách đấy không xa.
Nửa giờ sau, Viva vẫn như một kẻ mộng du lang thang giữa đám đông, huyên thuyên cười nói, các giác quan của cô căng thẳng hướng ra phía cửa chính. Cuối cùng thì anh đã không đến. Như thế cũng tốt, cô tự trấn an mình, nó sẽ khiến mọi chuyện đỡ phức tạp hơn.
"Đến đây tham gia cùng mọi người nào", ông Jamshed tươi cười vẫy Viva và Tor. Jamshed đang ngồi xếp bằng hai chân bên cạnh một chiếc bàn bằng đồng chân thấp. Chiếc đĩa trước mặt ông ngồn ngộn thức ăn, hai cô con gái quây quần bên cạnh. "Chalo jumva avoji", ông gọi, "đến đây cùng thưởng thức với chúng tôi đi. Hai công chúa của tôi đang trêu chọc cha nó là một ông già lỗi thời đây, tôi cần cô đến cho mỗi đứa một roi xem nào", ông già líu lo với Viva bằng thứ tiếng Anh nghe thật dễ thương của mình.
"Một bữa tiệc tuyệt, tuyệt vời", Tor nói sau khi đã yên chỗ, "em được chứng kiến những điều kỳ lạ nhất - suốt cả tối hôm nay, đầu óc em đã không còn vương vấn hình ảnh của Ollie nữa. Đúng là thoải mái thật".
"Chị cũng rất vui, Tor". Suốt cả buổi tối hôm nay, Viva liên tục liếc mắt ra phía cửa chính, sốt sắng trả lời Tor như một kẻ đạo đức giả. Chốc chốc lại lén lút nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ kém hai lăm phút - giờ thì chắc chắn Frank sẽ không đến nữa. Hay tối nay anh quá bận, hoặc giả cũng có thể chẳng bận bịu gì đâu, chắc đang ngồi viết thư cho mấy cô gái ở Anh mà cô hoàn toàn mù tịt về bọn họ, người mà anh si mê điên cuồng ấy; hay đã ra ngoài từ lâu để tham dự cuộc vui tại một bữa tiệc nào khác. Luôn có vô số lý do để giải thích cho những điều đã không xảy ra mà bạn chắc mẩm rằng chúng sẽ.
Ông Jamshed xuất hiện gần chỗ cô đang ngồi. Ông vừa nhả khói thuốc ầm ĩ vừa lớn tiếng cười nói về buổi hòa nhạc sắp tới - gồm một số sáng tác mới rất tuyệt, cô cực kỳ thích nhạc của Bach bởi tính đối xứng trong từng tác phẩm của ông ta - Viva mỉm cười và gật gù với Jamshed, nhưng gần như cô không thể tập trung vào câu chuyện được, bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi.
Chiếc váy đang dính chặt vào lưng, chân cô nhức nhối, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng trở về căn phòng nhỏ bé của mình, ném mình lên giường và cuộc đời sẽ lại bình lặng như bao đêm qua. Và rồi, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, Frank đứng đấy, cao lớn trước ngưỡng cửa nhìn cô không chớp mắt.
"Tôi xin lỗi một chút", cô nói với Jamshed, "tôi..." và vội vã rời khỏi đám đông.
Không nói một lời, Frank nắm tay cô và khẽ kéo nhẹ Viva về phía mình. "Anh đến trễ", Frank thì thầm. Lúc bấy giờ Viva mới quan sát kỹ bộ dạng của anh, đầu tóc rối bù, nhếch nhác, đôi mắt hoang dại, như thể Frank vừa trải qua một cuộc thử thách lớn lao của đời mình vài giờ trước đấy. "Và anh đang đói cồn cào".
"Thật không?". Cô ghét cay ghét đắng tiếng bập bùng rộn ràng trong ngực mình.
00:02 / 03:13
Viva nhanh chóng đi lấy cho Frank một ít đồ ăn, sau khi anh ăn xong, cả hai cùng khiêu vũ, hết bản nhạc đầu tiên, đến bản nhạc tiếp theo.
Ba rưỡi sáng, chỉ còn lại Frank, Viva và Tor ngồi bên nhau ngoài ban công.
"Giống như ngày nào", Tor lên tiếng. "Cứ như chúng ta đang ở trên con tàu Kaiser thêm một lần nữa".
Viva đưa mắt sang Frank, anh đang khẽ lắc đầu, hoài nghi.
Phía xa xa cuối đường chân trời, nơi mặt trời ngày mới sẽ mọc lên từ đấy, một quầng sáng yếu ớt đang dần hình thành. Những mái nhà nhấp nhô đã dần hiện lên trong bóng tối nhạt nhòa cuối cùng của đêm.
Viva mê mẩn nụ cười trên khuôn mặt anh - rất tự nhiên, và quyến rũ - nó xua tan bao mệt mỏi trong cô. Chỉ thế thôi, cô không thể làm được gì nhiều, ngay cả khi cô hãy còn xác định phải thật cảnh giác.
Tor bắt đầu mơ màng trên chiếc chõng.
"Làm thế nào để đánh thức cô ấy dậy vào sáng mai được đây?", Viva đột nhiên nhớ ra. "Mười giờ ba mươi chuyến tàu đến Ooty sẽ chuyển bánh rồi".
"Anh hiểu", Frank nói. "Tor cũng đã rủ anh cùng đi".
Anh rướn người về phía trước âu yếm đưa tay gạt lọn tóc rối lòa xòa trên trán Viva, nhẹ nhàng gài lên sau tai cô.
"Ý em thế nào?".
Viva lưỡng lự. "Em không biết", cô trả lời. Những ngón tay của anh vừa chạm vào lọn tóc đã khiến cô bối rối, Viva đang mất bình tĩnh, lúc này cô cảm thấy không tự chủ được bản thân, và cô không thích điều này một chút nào.
"Đôi khi anh cũng cần được nghỉ ngơi, dứt khỏi những công việc bù đầu ngập cổ ở bệnh viện", giọng Frank bình thản. "Vả lại, sẽ tốt hơn khi em thoát khỏi tầm theo dõi của nó vào lúc này".
"Ai? Là Guy à?", cô nhanh nhẹn hỏi.
"Chính xác, trong chừng mực nào đấy. Hai ngày trước anh vừa nhận được một bức thư của cảnh sát. Có vẻ vấn đề đã bắt đầu trở nên phức tạp rồi đấy. Bọn họ muốn nói chuyện với anh về thằng nhóc".
"Thế họ muốn gặp anh lúc nào?".
"Tuần tới".
"Sao anh không nói cho em biết sớm hơn?".
"Bởi trông em đang rất hạnh phúc".
Họ im lặng nhìn nhau trong thoáng chốc, Tor đột ngột trở mình tỉnh giấc.
"Mệt quá", cô lầm bầm, "rất, rất mệt và cực, cực kỳ nóng nữa. Hãy đến với những ngọn đồi tươi xanh màu rừng trên cao nguyên Bedfordshire".
Viva trở về với thực tại.
"Đến lúc đấy em sẽ quay về", cô dứt khoát, khuôn mặt Viva bỗng chốc đanh lại. "Và Ooty sẽ chỉ là một chuyến đi chơi dành cho các cô gái. Em xin lỗi".
Khi Viva bảo với Tor rằng cô đã đặt trước hai vé hạng ba trên chuyến tàu đi Ooty cho bọn họ, Tor chỉ trả lời, với cô như thế là khá ổn. Cô không còn nhiều tiền, và giả dụ nếu có bị những kẻ buôn nô lệ da trắng bắt cóc thì còn vui vẻ chán so với lễ Giáng sinh ở miền Trung Wallop.
Cái nóng dữ dội của tháng Năm dẫu chỉ mới đầu ngày đã khiến Viva lo ngại có thể cô đã có một lựa chọn sai lầm khi bước chân lên tàu tại nhà ga Victoria.
Tor ngồi bên cạnh cửa sổ dơ bẩn, Viva ngồi ở giữa, đối diện với một bà mẹ trẻ núng nính đang ôm một bọc hành lý căng phồng trên gối. Chỉ khi con tàu từ từ lăn bánh khỏi sân ga nhộn nhạo sặc mùi dầu máy, không khí trong khoang bắt đầu thoáng đãng, bớt ngột ngạt đôi chút, lúc bấy giờ Viva mới cảm thấy khuây khỏa phần nào.
Con tàu đã chạy được ba tiếng đồng hồ, cái nóng mỗi lúc một kinh khủng hơn bởi mùi mồ hôi người hòa cùng mùi thức ăn cay, cả ô kính cửa sổ cũng bắt nóng đến nỗi không thể dụi đầu lên đấy được nữa. Tor hãy còn chuếnh choáng bởi dư âm của những ly rượu gin tối qua, bắt đầu rên rỉ kêu than mệt mỏi.
Có vẻ Viva không buồn quan tâm đến những lời than vãn của Tor. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi thành phố kể từ khi đặt chân đến đây, niềm háo hức mỗi lúc một tăng lên trong cô khi Viva nhìn ra ngoài ô cửa kính con tàu, quan sát những ga xép bé nhỏ, những người đàn bà thản nhiên đội những bình nước đầy ắp trên đầu, khi con tàu băng qua một cánh đồng cằn cỗi, bóng một con lạc đà bé nhỏ bất ngờ hiện ra rồi lại nhanh chóng mất hút giữa đám bụi khổng lồ.
Daisy đã đúng, thật tuyệt vời khi chúng ta lại tiếp tục chuyển động, đấy chính là điều Viva cần lúc này.
Con tàu lọc xọc đổ xuống những dốc rãnh chật hẹp, băng qua những cánh đồng khô rang, nứt nẻ, lách cách lách cách, tiếng bánh tàu nhịp nhàng nghiến lên đường ray át đi tiếng rì rầm trò chuyện của những hành khách Ấn Độ quanh cô. Viva nhắm mắt, bắt đầu mơ màng đến hình bóng William, không phải là Tor, đang bên cô trong suốt chuyến đi lần này.
Chưa bao giờ cả hai có được một kỳ nghỉ trọn vẹn. Lần đầu gặp nhau, William đã cùng cô thực hiện được hai chuyến du lịch. Chuyến đi đầu tiên - một kỳ nghỉ ở Thụy Sĩ - cả hai đã ở trong những khách sạn không thể chê vào đâu được, những người làm ở khách sạn đều biết anh. Một buổi tối - bên hồ Berne - William đột nhiên nổi cơn giận khi chỗ đã đặt trước của hai người bị hủy bởi một sai lầm nào đấy.
Trong giấc mơ chật chội, cô thấy anh băng qua lối nhỏ chật chội giữa các hàng ghế trong toa tàu, đến ngồi xuống bên cô, khuỷu tay anh hờ hững đặt lên mớ hành lý trĩu nặng của người bạn đường mới của cô. Anh tỏ vẻ giận dữ bởi cô đã đối xử với anh như vậy, chính sự hăng hái nhiệt tình của cô đã khiến anh nổi cáu. Mục đích của chuyện này là gì, cô có thể nghe được những lời gắt gỏng của anh, khi mà chúng ta có thể dễ dàng du ngoạn trong khoang hạng nhất? Em đang cố gắng chứng minh điều gì vậy? Và rồi, dần dần những háo hức vui vẻ của ngày hôm nay bắt đầu biến mất.
Frank sẽ không bao giờ ứng xử như thế. Anh luôn bị kích thích bởi những khám phá bất ngờ nho nhỏ - Frank đã rất thích tiệm cà phê bình dân có tên Moustafa’s mà cô đã dẫn anh đến trong buổi tối hôm ấy, đã kể cho cô nghe với thái độ rất phấn khích về những địa điểm đầy bất ngờ mà anh đã vô tình khám phá ra ở Bombay, như chợ bán đồ trộm cắp phi pháp chẳng hạn, và - ôi lạy Chúa. Cô chợt tỉnh giấc, đưa mắt nhìn lên những ngọn cây còi cọc loang loáng vụt qua ngoài ô cửa sổ toa tàu. Cô không nên nghĩ về anh như thế. Tối hôm qua khi cô và Frank khiêu vũ với nhau, cơ thể cô nhẹ bẫng, thơm mát. Cô ngửi thấy mùi gỗ chanh dễ chịu tỏa ra từ người anh, có điều gì đấy từ trong sâu thẳm tâm hồn cô thôi thúc Viva tiến gần hơn về phía anh.
Cô hướng tâm trí mình quay lại với những hình ảnh về William, như một sự điều chỉnh cần thiết cho bản thân.
Viva chìm ngập trong khổ đau tan nát tận nhiều tháng trời sau khi anh rời bỏ cô, đôi khi cô thấy mình thật bẩn thỉu, cảm giác hệt như vừa trải qua một cuộc đổi chác bẽ bàng. Tồi tệ hơn thế, sau sự ra đi của bố mẹ cô, đã không còn ai thân thuộc bên cạnh Viva để giúp cô nhặt những mảnh vỡ đầy ắp buồn tủi. Cô đã đánh mất giá trị bản thân mình - lượn lờ lang thang quanh cuộc sống của anh như một con vật với bộ dạng ủ rũ đau đớn với hy vọng William sẽ lại chú ý đến cô như ngày nào, và anh sẽ nói với cô, rằng những ngày vừa qua chỉ là trò đùa cợt ngốc nghếch nhất của anh. Nếu không có công việc - dạo ấy, cô đã là nữ đánh máy thuê cho bà Driver được vài tuần - chắc chắn cô đã phát điên.
Hãy khắc ghi những ký ức đau đớn ấy.
Con tàu lao từ miền ánh sáng vào vùng bóng tối đặc quánh, một đường hầm xuyên qua vách đá dựng đứng. Nếu Frank cũng đi Ooty (tình cờ Tor tỉnh giấc đúng vào lúc Viva dứt khoát tuyên bố với Frank rằng chuyến du lịch sẽ chỉ dành cho các cô gái, cô đã nghe lỏm được chuyện ấy và lầm bầm phản đối trong cơn ngái ngủ, rằng Frank cũng có thể tham gia cùng bọn họ, có nghiêm trọng gì đâu), nếu anh cũng đến đấy, cô phải hiểu rằng Frank muốn được che chở cho cô, như một người anh. Hoặc giả anh chỉ đến Ooty vì Tor và Rose - sau rốt, thì thật tự mãn với ý nghĩ cô chính là sức hút chính đối với Frank. Cho dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng không được đánh mất sự tự chủ, Viva nhủ thầm, không bao giờ để mình rơi vào trạng thái căm ghét oán thù như trước đây. Đấy là một lời hứa.
Con tàu đã ra khỏi đường hầm, ánh nắng lại tràn ngập không gian, khoang tàu đột nhiên vang lên những tiếng hò hét, Viva choàng tỉnh, cô mở mắt. Người phụ nữ đẫy đà, lùn tịt với hàm ria lờ mờ trên mép ngồi đối diện với Viva đang vỗ nhẹ vào đầu gối cô. Bà đang bày mấy hộp đồ ăn lên đùi, gồm có quả hạch và đậu xanh rang, mấy món đồ rán đang rỉ nước mỡ thấm ra ngoài lớp giấy gói tạo thành những vòng tròn nhờ nhờ, nom rõ kinh khủng.
"Ăn cùng chúng tôi nhé?", người phụ nữ nói bằng tiếng Marathi. Đầu tóc áo quần, giày dép trên người khá giản dị và cũ kỹ, thuộc về những con người nghèo khổ. Khuôn mặt người phụ nữ rạng rỡ với ý nghĩ mình đang đề nghị giúp đỡ đồ ăn cho những người khách ngoại quốc xa lạ.
"Bà tốt bụng quá", Viva cảm ơn. "Bà đang đi đâu?".
"Chúng tôi đến từ khu vực lân cận Bombay, và đang trên đường đi Coonor, gần Madras", người phụ nữ nói, khá phấn khích khi nhận thấy Viva có thể nói được một ít ngôn ngữ Marathi. Mục đích chính của chuyến đi đến Coonor để thăm họ hàng, nhưng còn một múc đích khác nữa, là bà hy vọng có thể được nhìn thấy tận mắt Gandhi tại cuộc mít tinh sắp diễn ra ở đấy. "Tôi đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị mấy món đồ ăn này". Người phụ nữ không hề ngần ngại khi chia sẻ chút đồ ăn của mình cho một người Anh. "Đặc sản của Bombay đấy, cô thử xem sao". Bà bóc lớp giấy gói dính mỡ của món bhel puris, bánh rán bột gạo nhân hành và rau mùi. Bà tiếp tục đưa cho Viva một cái bánh bao nhân nho cùng một ít khoai tây tẩm tiêu cay xè.
Tor đã tỉnh ngủ, đôi mắt cô mở to. "Viva", cô gọi tên Viva, nở một nụ cười hướng về phía người phụ nữ xa lạ ngồi trước mặt, "nếu chị hy vọng em sẽ chén mấy món ăn đấy thì chị sẽ phải nghĩ lại đấy".
Viva cầm một chiếc bánh rán lên và cắn một miếng. "Ngon tuyệt", cô nói với người phụ nữ, "thật không may là bạn tôi không được khỏe lắm. Bà có muốn thử một cái bánh xăng-đuých của chúng tôi không?".
00:03 / 03:13
Viva mở hộp đồ ăn mà cô và Tor đã chuẩn bị từ sáng nay - gồm có pho mát và bánh xăng - đuých, ăn kèm với bánh mỳ đã cũ. Người phụ nữ bối rối, quay mặt sang hướng khác. Có lẽ tôn giáo của bà không cho phép mình được đụng đến đồ ăn của những người thuộc tầng lớp trên. Quá nhiều con đường để dẫn đến sai lầm, Viva thầm nghĩ.
Sau khi kết thúc bữa ăn, người phụ nữ lôi từ trong túi xách của mình ra một chiếc khăn vải và lau sạch hai tay của Viva, sau đấy chỉ vào cô bé to béo, áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang nhẩn nha ngồi ăn bên cạnh bà. "Con gái của tôi", người phụ nữ nói, "nó sẽ hát tặng cô một bài". Cô bé có giọng hát khá hay, nó có thể hát liên tục một hơi suốt bốn tiếng đồng hồ liền không nghỉ. Người phụ nữ chứng tỏ điều bà nói bằng cách đặt một tay lên hông cô con gái và bảo nó hít hà lấy hơi trước khi cất cao giọng hát, rất mạnh mẽ.
"Chị muốn em tỏ ra hưởng ứng khi nói với em điều này", Viva nói với Tor. "Cô bé này sẽ hát tặng chúng ta và đấy là một danh dự hết sức to lớn đấy nhé".
Cô bé dán chặt đôi mắt nâu thẫm vào Viva, hít một hơi thật sâu. Nó bắt đầu hát, giọng của cô bé cao vút, nhưng hơi buồn.
Viva chỉ có thể thốt ra mấy lời: tuyệt vời, tôi rất thích, tôi muốn nghe nữa. "Đấy là một bản tình ca kể về câu chuyện tình yêu của nàng Sita và thần Rama", người mẹ hãnh diện giải thích. "Đấy là món quà mà con bé dành cho hai cô".
Cô bé, sau bài hát, đã không còn rụt rè e thẹn như mấy phút trước nữa, xích lại gần bên Viva, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy những nét hoa văn chạm trổ trên chiếc vòng nhỏ xíu xỏ trên cánh mũi cô bé. Chúng ta khác biệt quá, Viva nhủ thầm. Ngay cả khi mình có sống trên mảnh đất này hàng trăm năm vẫn không bao giờ hiểu được lý do vì sao.
Bài hát của cô bé lại kéo Viva quay trở về với những ký ức buồn bã với William. Hai tuần trước ngày chia tay, anh đưa cô đến một khách sạn nhỏ gần Edinburgh. Tại đây anh đã nói với cô, buồn bã nhiều hơn là giận dữ, rằng anh đã nhận ra những gì mình từng gọi cô bằng ba tiếng "nỗi ám ảnh" cùng với cái công việc cô đang làm thật quá khó khăn để chịu đựng.
(Đấy là lần duy nhất cô nhận ra mình không cần phải làm gì trước những điều anh nói. Một buổi tối, Viva nhận được một cú điện thoại của một người phụ nữ tự giới thiệu đến từ Bath, với giọng điệu hết sức kích động, cô gái thông báo cho Viva biết, rằng William cũng đã hứa hẹn sẽ cưới cô ấy làm vợ).
Nhưng buổi tối hôm ấy, trong khách sạn Buchan, anh đã nói với cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, rằng: cô còn rất trẻ, vâng, và mồ côi cả bố lẫn mẹ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sẽ không bao giờ có chuyện hạnh phúc lại mỉm cười với cô khi Viva không chịu học cách biết thu hút. Anh rất hài lòng vì cô đang có công việc viết lách để làm, nhưng, nếu cô không cho anh là một kẻ lỗ mãng, thì một nữ văn sĩ không bao giờ là một điều gì đấy hấp dẫn được cánh đàn ông.
Nước mắt cô giàn giụa khi nghe những lời anh nói, không phải là những giọt nước mắt ân hận, mà là những giọt nước mắt giận dữ xen lẫn hoang mang. Anh đã chẳng có lần nói với cô, rằng những gì anh nói cũng chỉ là có ý tốt cho cô, và rồi sau đấy, anh lại đè cô ra giường, nồng nhiệt làm tình với cô, và cô chấp nhận điều ấy, còn hơn phải gặm nhấm nỗi cô đơn đang chực chờ bên ngoài cửa phòng khách sạn lạnh lẽo.
Ba tuần sau, anh đã tay trong tay với bà góa trẻ giàu có và đang rất cô đơn ở Bath. Sáu tháng sau, trong bức thư viết gửi cho cô, không một lời đề cập đến việc trở lại (bao giờ chẳng thế, anh ta luôn là kẻ thông minh trong chuyện này), chỉ đơn thuần nói với cô bằng giọng điệu của một người giám hộ không chính thức, rằng giữa hai người vẫn phải xây dựng mối giao hảo, phải giữ nguyên mối quan hệ bạn bè, bởi trước bố mẹ cô, cả hai người đều nợ họ điều đấy.
Cô bé đã ngừng hát. Viva nói với nó: "Rất tuyệt, cảm ơn cháu". Bà mẹ, lúc này đang theo dõi những phản ứng trên khuôn mặt của Viva, lập tức âu yếm vỗ nhẹ vào cánh tay cô con gái, miệng chúm chím. Rõ ràng bà đang rất tự hào xen lẫn thán phục cô con gái tài năng của mình, lúc này đang nhẩn nha với nhúm đậu xanh rang trong tay.
Tor nhón tay nhấc chiếc khăn ướt đang đắp trên thái dương ra khỏi đầu. "Đã an toàn để bỏ chiếc khăn ra chưa? Em tưởng con bé sẽ hát một mạch bốn tiếng đồng hồ liền cơ đấy".
"Dễ thương quá", Viva dịch lại những lời Tor vừa thốt ra cho người mẹ nghe. "Cảm ơn, rất tuyệt".
"Em không ngủ được", Tor thì thầm với Viva khi cả hai đã quay trở lại với thế giới của mình. "Lúc này em đang nghĩ đến chuyện quay trở về nhà và mơ màng đến Ollie, có lẽ em sẽ gửi điện cho anh ấy ngay khi chúng ta đến khách sạn. Có lẽ vợ anh ấy không hiểu gì về Ollie thật, ý em là, nếu cô ta thực sự yêu thương Ollie, cô ta sẽ không bao giờ để cho anh ấy phiêu bạt như thế được, cũng có thể anh ấy đang chờ em nói lời tha thứ cũng nên. Không còn gì để mất nữa rồi, Viva".
Có đấy, Viva nhủ thầm, đau lòng bởi suy nghĩ dại khờ của Tor. Là giá trị của bản thân, là cả cuộc đời em.
"Chẳng nhẽ anh ta là tất cả những gì em muốn?", cô hỏi Tor. Khuôn mặt cô bé vụt ửng đỏ, ngập tràn hy vọng.
"Chị nói đúng, rất đúng". Tor đắp chiếc khăn ướt trở lại lên thái dương.
Vài giây sau, đôi mắt xanh biếc của Tor lại mở to, cái nhìn lần này đầy ắp bối rối. "Em không biết có bao nhiêu người đang cảm nhận được tình yêu thực sự", cô nói. "Ý em là, trong sách vở và phim ảnh, tình yêu chỉ bất ngờ xuất hiện trong một khoảnh khắc vụt lóe sáng, rồi những kẻ đang đắm chìm trong tình yêu ấy vội vã dắt nhau lên tàu hay đưa nhau đi trên những chiếc thuyền, rồi nhạc nổi lên, và cuối cùng là "Hết phim". Sao cuộc đời lại phức tạp đến thế?".
"Chị không biết", Viva trả lời, cô hoàn toàn nghiêm túc trước câu hỏi của Tor.
Phía Đông Mặt Trời Phía Đông Mặt Trời - Julia Gregson Phía Đông Mặt Trời