Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 27
P
aelen đến ống thông gió bên ngoài căn phòng của Joel, người vẫn còn run bần bật vì chuyến đi bầm giập để trở vào tòa nhà. Thoát ra được khỏi cái quạt đó đã kinh khủng rồi. Trở vào còn khủng khiếp hơn.
Joel đang bị nhốt cùng một tầng với thần Diana. Paelen bò tới trước và trườn qua mái hiên của miếng chắn ống thông hơi. Cậu bé đang ngủ.
“Joel,” Paelen gọi.
Cậu bé cựa mình trên giường, rên khe khẽ.
“Joel, dậy đi.”
Lại thêm những tiếng rên khe khẽ phát ra từ chiếc giường.
Paelen biết đặc vụ J rất hung bạo. Nếu hắn có thể làm đau Emily ngay cả khi cô bé đang bị thương, thì cậu e rằng hắn cũng đã làm như thế với Joel.
Cậu mạnh tay mở cửa thông gió và trườn vào phòng của Joel. Paelen đứng bên cạnh giường và chạm nhẹ vào vai cậu bé đang ngủ.
“Joel, dậy nào.” Joel mở mắt ra, mơ màng nhìn cậu.
“Để tôi yên đi.” Cậu bé rên rỉ.
“Nào, nào, Joel,” Paelen thì thầm, “Emily nhờ ta tìm cậu.”
“Em... Emily á?” Joel lặp lại.
“Đúng vậy, cô bé bị thương, nhưng đang hồi phục. Ta cũng đã gặp thần Diana và tuấn mã Pegasus rồi. Dậy đi mà.”
Mặt Joel bầm tím và sưng phồng, đôi mắt cậu đỏ ngầu, húp híp. Khi cậu tung chăn ra và cựa quậy cố ngồi dậy, Paelen nhìn thấy thêm nhiều vết bầm trên cổ, ngực và hai cánh tay của cậu. Có cả những vết do con người tiêm nữa.
“Anh là ai?” Joel vừa hỏi vừa cố tập trung.
“Ta là Paelen.”
“Paelen!” Joel lặp lại. Cậu bé lao tới và chụp lấy cổ Paelen. “Chính anh là người đã gây ra chuyện này.” Khi hiểu ra, cậu gầm gừ giận dữ. Bật dậy khỏi giường, cậu động mạnh Paelen vào bức tường đối diện. “Nếu anh không ăn trộm cái dây cương thì đã không có chuyện gì xảy ra. Pegasus đã không bị sét đánh! Emily đã không bị bọn Nirad làm bị thương! Tôi phải giết anh vì những gì anh đã gây ra!”
Paelen cảm nhận được mấy ngón tay của Joel đang siết quanh cổ cậu, nhưng chẳng có chút sức lực nào hết. Joel rất hung dữ, nhưng cậu ta không phải là một tên sát nhân. Paelen cũng biết Joel có quyền tức giận. Đúng thế. Cậu đã gây ra tất cả những chuyện này. Vì thế cậu không chống trả, dù cậu biết cậu mạnh hơn Joel rất nhiều. Thay vào đó cậu để cậu bé nguyền rủa mình cho hả dạ.
Chẳng mấy chốc, Joel xìu xuống và thả. Paelen ra. “Tại sao vậy hả?” Cậu giận dữ gặng hỏi. “Tại sao anh lại làm thế chứ?”
Paelen thấy Joel đứng loạng choang không vững. Đặc vụ J đã tra tấn cậu bằng những đòn rất đau. Những vết bầm trên tay và người cậu làm Joel phải gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Paelen. Cơn giận của cậu đã tiếp cho cậu sức mạnh, nhưng những vết thương vì bị tra tấn đang trở lại hành hạ cậu.
Paelen đưa hai tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy Joel. “Thôi mà, Joel, lên giường đi. Cậu không được khỏe.”
“Tôi đủ khỏe để đánh anh bầm giập đấy.” Joel nói, giọng khiêu khích, cậu cao hơn Paelen cả một cái đầu.
Paelen mỉm cười. Dù đang trong hoàn cảnh khốc liệt như thế, cậu vẫn rất thích chí khí của chàng trai trẻ này. “Đương nhiên rồi. Nhưng cậu phải để dành sức cho trận chiến sắp tới. Lúc này đây, Emily rất cần cậu.”
Khi nghe nhắc đến tên của Emily, Joel dịu xuống và để Paelen dìu cậu trở lại giường. “Emily đang ở đâu? Cô ấy sao rồi? Bọn chúng đã làm gì cô ấy?”
“Cô bé đang rất sợ hãi.” Paelen giải thích. “Mà em ấy sợ cũng phải. Đặc vụ J đã tra tấn em ấy. Nhưng ta nghĩ rằng hắn tra tấn cậu còn nhiều hơn cô ấy.”
“Tôi không sao.” Joel bướng bỉnh đáp.
“Họ có cho cậu uống thứ thuốc làm các mạch máu cậu nóng như thiêu như đốt không?”
Joel gật đầu, mặt cậu bé tối sầm lại sợ hãi. “Bọn chúng đã làm gì Emily?”
“Đặc vụ J tra hỏi em rất nhiều. Vì Emily không chịu trả lời nên hắn đã bẻ cái chân bị thương của em ấy. Em ấy đã ngất đi vì đau quá.”
“Tôi sẽ giết hắn.” Joel nhổ nước miếng. “Tôi không quan tâm chúng có giam tôi suốt đời không, nhưng tôi sẽ giết hắn vì đã đả thương cô ấy.”
Paelen cười mỉm. “Tôi nghĩ cậu sẽ phải giành cái quyền làm điều đó với thần Diana và Pegasus đấy. Cậu nên tự hào về cô bạn của cậu đi. Em ấy không khai gì với bọn chúng cả.”
“Tôi cũng đã cố không khai.” Joel thì thầm cắt lời. “Tôi nghĩ là tôi chưa kể với bọn chúng về trận chiến ở vùng núi Olympus, nhưng tôi cũng không chắc nữa. Tôi quen với việc đánh nhau quá rồi nên khi chúng đánh tôi, tôi cười vào mặt chúng. Nhưng rồi chúng dùng thứ thuốc đó...”
Joel bắt đầu run rẩy. Cái trải nghiệm ghê rợn ấy hiện lại về trong trí cậu. Bất kể chúng đã làm gì với cậu thì việc đó cũng sẽ để lại một hậu quả dai dẳng.
“Sẽ ổn thôi, Joel,” Paelen nhẹ nhàng nói. “Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
“Bằng cách nào?” Joel hỏi. “Thậm chí tôi chẳng biết chúng ta đang ở đâu nữa.”
“Emily biết. Cô bé nói chúng ta đang ở đảo Governor. Chúng ta đang ở sâu dưới lòng đất, nhưng ta có quyền chọn nơi ta sẽ đi. Có những con mắt rắn canh chừng khắp nơi trong các hành lang, nhưng trong đường hầm và trong phòng của chúng ta thì không.”
“Mắt rắn á?” Joel hỏi lại.
Paelen gật đầu. “Đặc vụ J nói chúng có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong này. Đó là cách chúng biết được khi ta thoát khỏi căn phòng của ta. Ta đã ở trong hành lang và bọn chúng thấy ta.”
“Ý anh là mấy cái máy camera quan sát đó hả?” Joel nói, cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Cậu nhìn quanh phòng mình. “Anh nói đúng. Trong này không có cái nào hết. Tôi đoán chúng không muốn gắn camera trong phòng để tránh chuyện có ai đó sẽ quay lại cảnh chúng tra tấn tù nhân.”
“Chắc vậy.” Paelen đồng tình, và tự hỏi không biết chúng có chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng mà Joel đã phải chịu không. “Nhưng điều đó giúp ta tự do và có thể đến chỗ tất cả các người miễn là có đường hầm. Và khi Pegasus khỏe lại và có thể nhúc nhích được chúng ta sẽ trốn thoát.”
“Có chuyện gì với Pegasus vậy?” Joel hỏi. “Lại là đôi cánh của nó nữa hả?”
Paelen xấu hổ cụp mắt xuống. Cậu giải thích về việc con tuấn mã bị bắn. “Ta đã đem cho nó tất cả những thức ăn nó cần, nhưng có lẽ đã quá muộn. Nó yếu vô cùng. Ta sợ rằng Pegasus sẽ chết mất.”
Joel chộp lấy tay Paelen và la lên. “Nó không thể chết được! Nếu nó chết, tất cả chúng ta sẽ chết. Chỉ có Pegasus mới tìm ra được Con gái thần Vesta thôi!”
Mặt Paelen đanh lại. “Thần Vesta phải làm gì với Pegasus?”
“Emily chưa kể với anh lí do Pegasus đến đây à?”
Khi Paelen lắc đầu, Joel kể với cậu những gì cậu biết về Con gái thần Vesta và Ngọn lửa của vùng núi Olympus.
Paelen bắt đầu đi tới đi lui. “Thì ra đây là lí do vì sao chúng ta không bị tiêu diệt khi bọn Nirad dập tắt Ngọn lửa trong ngôi đền”, cậu nói. “Chúng ta phải ra khỏi nơi này. Pegasus phải hoàn thành nhiệm vụ của nó và đem Ngọn lửa trở về vùng núi Olympus!”
“Không phải chuyện đùa đâu.” Joel mỉa mai nói. “Anh nghĩ thử xem chúng tôi đã cố làm những gì từ bấy đến giờ chứ? Nhưng giờ chúng tôi đang bị ở trong này rồi...”
“Chúng ta có thể ra ngoài.” Paelen vẫn khăng khăng. “Chúng ta chỉ cần bảo đảm rằng Pegasus vẫn còn sống.”
“Anh là thần vùng núi Olympus đúng không?” Một lát sau Joel hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh có mạnh như thần Diana không? Anh có thể phá cửa đưa tôi ra khỏi căn phòng này để chúng ta có thể đến chỗ Emily không?”
“Ta rất mạnh,” Paelen đồng ý. “Và ta có thể phá vỡ cánh cửa này nếu cần. Nhưng giờ chưa đến lúc cậu hành động. Pegasus cần thời gian để hồi phục và cậu cũng thế.”
“Tôi khỏe mà.” Joel suy tư gãi gãi cái cằm bầm tím của cậu. “Thôi được rồi, kế hoạch như thế này nhé. Hãy tiếp tục cho Pegasus ăn đường, thật nhiều vào. Ngay khi nó khỏe lại, hãy trở lại đây và đưa tôi ra. Chúng ta sẽ cứu Emily và rồi sau đó là thần Diana và chú Steve. Phải đủ mặt mọi người mới vượt ngục ra khỏi đây được. Rồi chúng ta sẽ tìm cho ra Con gái thần Vesta để Pegasus có thể đưa cô ấy về vùng núi Olympus.”
Paelen trở lại chỗ ống thông gió. Paelen quyết định không cho cậu bé biết rằng bố Emily không có trong tòa nhà này. Thay vào đó, cậu gật đầu. “Tốt lắm. Tí nữa tôi sẽ gặp Emily và cho cô bé biết tình trạng của cậu. Nếu chúng trở lại tìm cậu, hãy cố tránh những câu hỏi của chúng. Sẽ không lâu đâu, Joel. Cậu sẽ sớm được tự do thôi.”