Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
heo quyết định mặc váy xanh và đeo nhẫn ruby xuống ăn tối. Sau khi cân nhắc, cô đeo thêm cả vòng cổ ruby nữa. Cô khá vui vẻ khi nghĩ mình ăn mặc như hoàng hậu của hải tặc. Hay là nữ hoàng nhỉ? Đến cả gót giày của cô cũng lấp lánh vì có gắn kim cương. Theo nheo mắt nhìn hình ảnh của mình. Chắc chắn rằng bạn đời của một hải tặc sẽ sáng lấp lánh từ đầu tới chân.
Cô đoán hải tặc không có nữ hoàng. Họ có nhiều gái bao. Nhưng rõ ràng không ai có thể nhầm cô với gái bao. Cô trông vương giả, có lẽ còn hơi quá nghiêm nghị. Cứ như cô ít khi cười. Theo lại cau mày nhìn bản thân. Tất nhiên là cô có cười. Suốt ngày.
Nhưng khi xuống cầu thang, cô không nhớ nổi đó là lúc nào. Có lẽ lần cuối cùng cô gặp Geoffrey, anh ta luôn khiến cô cười. Có lẽ giờ anh ta đang có một nhóm nhỏ vây quanh và anh ta đang khiến họ cười rũ rượi nhờ việc miêu tả cảnh gã “man rợ” xông vào Nghị viện vừa kịp lúc dự đám tang của chính mình. Ở Geoffrey có một điều gì đó cực kỳ vô vị, càng hiểu anh ta thì cô càng nhận thấy điều đó rõ ràng hơn. Cô không muốn lôi James ra làm trò cười, cô chỉ muốn thoát khỏi anh. Thực tế thì cô không muốn bất kỳ ai chế giễu anh hết.
Cô vẫn nghĩ về cảnh Geoffrey nhạo báng James khi vào phòng khách. “Phu nhân đến,” Maydrop tuyên bố và đóng cửa lại sau lưng cô. Trong giây lát mắt cô nhìn vào mắt James và rồi nhìn thấy bộ đồ của anh. Môi cô hơi hé ra vì sững sờ, và cô dừng phắt lại.
James đang mặc một trong những bộ trang phục lộng lẫy nhất mà cô từng thấy, kể cả ở Paris. Áo khoác bằng lụa màu vàng sậm sáng lấp lánh. Bên dưới là áo chẽn thêu hoa hồng, khuy màu xanh dương. Cổ áo bằng lụa Ấn Độ rực rỡ, màu chuyển từ cam sang hồng. Cuối cùng? Quần bó bám chặt lấy từng phân của cặp đùi cơ bắp, được thắt nơ màu hồng ngay dưới đầu gối. Hai chiếc nơ đó là thứ phi lý nhất. Cô chậm rãi nhìn lên cơ thể anh. Bộ trang phục đẹp đến mức nữ tính. Vải lạ, may kiểu Paris – cổ áo được cắt sâu và rộng hơn ở Luân Đôn. Quần của anh bó hơn kiểu người Anh hay mặc.
Vậy nhưng không ai có thể nhìn vào kẻ quyền lực không thể nhầm lẫn bao quanh James như một tấm áo choàng và nghĩ anh là nữ cho được. Đó là lần đầu tiên trong hơn một năm, Theo thấy mình bị đóng đinh trước một bộ cánh đẹp đẽ. “Áo của anh… được may bởi Monsieur Bréval, phải không?”
James bước về phía cô, tay cầm một ly champagne. ”Nghe quen đấy,” anh nói một cách hòa nhã, “Một người đàn ông nhỏ con tròn trịa với đôi chân nhỏ và thích đồ mạ vàng?” “Danh sách chờ của ông ta dài hai năm,” Theo nói, nhận ly rượu.
“Ai cũng có giá hết và nếu anh nhớ đúng thì Bréval mê mẩn một viên ngọc hồng lựu. Nếu anh nhận ra ông ta được săn đón như thế thì anh đã bớt bạo lực khi ông ta muốn trang trí chiếc áo này với núm tua rua rồi.” Theo cười và nhấp rượu. Cô nhẹ nhõm tới mức hơi lảo đảo, James không còn giống hải tặc nữa. Cổ áo anh rủ xuống như thác, mái tóc ngắn được chải kiểu Brutus. Đúng vậy, anh vạm vỡ, nhưng người đẹp vì lụa. Anh rất ra dáng một công tước.
“Lụa đẹp quá,” cô nói, rê tay dọc ống tay áo của anh. Thật ngu ngốc nhưng cô vẫn chú ý đến sức mạnh tiềm ẩn bên dưới chiếc áo lụa đó. “Kỳ quặc quá,” James nói sau khi thoáng dừng lại. “Thật khó để bắt chuyện với người bạn đời mà mình đã không gặp bảy năm trời. Không hiểu sao dường như thời tiết không phải là một chủ đề thích hợp để trò chuyện.”
Theo ngồi xuống một chiếc tràng kỷ nhỏ. Trong khoảnh khắc, cô đã nghĩ anh sẽ ngồi xuống cạnh cô, mắt anh toát lên một vẻ gì đó mãnh liệt, gần như sáng lên từ bên trong. Nhưng thay vào đó anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện một cách khá khuôn phép. “Ngài Griffin có ăn tối cùng chúng ta không?”
“Không. Anh ấy định rời đi vào sáng mai để đến gặp vợ ở Bath, nhưng việc phóng viên lẻn vào vườn đã thay đổi suy nghĩ của anh ấy. Anh ấy đi rồi và nhờ anh chuyển lời xin lỗi tới em vì không thể tự mình cảm ơn lòng hiếu khách của em.” “Vợ anh ấy?” Theo kêu lên, phân tâm trước việc còn có một người phụ nữ khác lâm vào tình huống giống mình, “Cô ấy có biết anh ấy là hải tặc không? Và biết anh ấy còn sống?”
“Cô ấy biết anh ấy còn sống,” James nói, “Còn vụ hải tặc thì anh không chắc.” “Hừm.,” Cô gạt bỏ việc ngài Griffin Barry không để mặc vợ mù mờ về sự an toàn của anh ta. Có lẽ họ không chia tay trong khó chịu như cô và James. “Tôi muốn nghe về cuộc sống của hải tặc,” cô nói, hớp thêm một ngụm champagne và rồi đặt nó sang một bên. Cô không thích uống quá nhiều.
“À, cuộc sống của hải tặc,” James nói một cách đăm chiêu. Anh cũng đặt cốc xuống, cho phép Theo nhìn thấy cổ tay áo có đính diềm xếp nếp, viền chỉ màu vàng kim loại. “Ôi!” cô kêu lên, ngắt lời anh, “Diềm xếp ly của anh đẹp quá!”
Anh giơ cánh tay ra, nhìn nó chằm chằm. “Em không nghĩ nó hơi bị thái quá sao? Anh nghĩ là vậy, nhưng rồi một công chúa ở đảo Cascara cũng có chung sự phấn khích với em.” Từ nụ cười của anh, Theo đoán rằng James đã có những ký ức dễ chịu về cô công chúa đó. Cô thẳng lưng dậy.
“Cô ấy đã quyết tâm thuyết phục anh rằng tàu của anh luôn được chào đón nồng nhiệt ở cảng của cô ấy,” anh tiếp tục. “Dù anh không hề neo đậu ở cảng đó.” “Sao không?” Theo nói lạnh lùng, “Quá mệt mỏi đối với một người đàn ông ở tuổi anh à?”
“Quá đông,” anh đáp lại, mắt sáng lên vẻ hài hước tinh nghịch, “Hải tặc thích tìm một hòn đảo nhỏ đến mức chưa có ai đặt chân lên. Bọn anh thích tìm những bến cảng nhỏ nằm mơ mộng dưới nắng. Chờ đợi.” Cô thấy khóe môi mình nở mụ cười một cách không tự chủ. James rất thích chơi chữ khi còn bé. Anh toàn làm cô cười đến đau cả xương sườn. Có lẽ anh không thay đổi nhiều lắm.
“Vậy ra em muốn biết cuộc sống của hải tặc,” James nói, duỗi chân. Theo rời mắt khỏi đùi anh và nhìn lên mặt anh. Khi còn nhỏ, mặt James trông như được tạo bởi nhà điêu khắc tài ba cỡ Donatello. Cô không bao giờ ngạc nhiên khi mẹ anh xem anh như thiên thần – ngoại hình và giọng nói anh hệt như một tiểu thiên sứ, những đứa bé dành cả đời ngân nga những bài hát vui vẻ đến mức chim chóc cũng phải nức nở ghen tị.
Giờ thì không còn nữa. Mặt anh cũng to ra theo cơ thể, xương gò mà thanh nhã hồi xưa giờ vuông và thô hơn. Rõ ràng là mũi anh đã bị gãy trong một trận đánh nào đó. Tất nhiên, còn có cả hình xăm nữa. “Anh thích gì ở cuộc sống đó đến vậy?” cô hỏi và nín thở. Dù vậy, dường như trong không khí vẫn nảy thêm một câu “thích hơn anh thích em rất nhiều.” Chết tiệt, đây không phải là lúc để Daisy yếu đuối xuất hiện.
Vậy nhưng thật đau đớn. Cô đã hai lần cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khỏi lồng ngực. Đó là khi nhận ra James nói dối về lý do kết hôn và khi mẹ cô mất. Ký ức ấy giúp cô thẳng lưng.
“Em biết anh thế nào mà,” James nói một cách lười biếng, lờ tịt, hoặc không hiểu câu hỏi mà cô không nói ra. “Hồi bé, anh luôn chạy ra khỏi nhà, cố làm bản thân bình tĩnh lại bằng cách chạy quanh vườn. Trong ba bốn năm đầu, anh lại liên tục di chuyển. Suốt cả ngày, ngày nào cũng như ngày nào. Ra khơi đã rất vất vả rồi, hạ gục tàu hải tặc thậm chí còn vất vả hơn.” “Em chỉ có thể hình dung thôi,” Theo nói. Cô đứng dậy và đi tới chỗ chuông, cảm thấy không thể chịu đựng thêm sự thân mật này. Tốt nhất là sang phòng ăn, nơi cô có việc để làm với đôi tay của mình, giữa những người hầu. “Thế anh đã thấy những gì?” cô hỏi lại ngồi xuống.
Anh kể cho cô về con cá khổng lồ nhảy khỏi mặt nước để mỉm cười với họ, cánh tay dài của bạch tuộc, mặt trời mọc trên biển khi xung quanh chẳng có gì trừ nước biển xanh ngắt, dịu dàng ôm lấy trái đất. Khi họ chuyển sang phòng ăn, James đuổi người hầu đứng sau ghế của họ bằng một cái hất đầu. Theo định phản đối rằng gia nhân của cô hoạt động trơn tru vì… và nhận ra đây không còn là gia nhân của cô nữa.
Nhưng rồi anh hỏi về nhà máy dệt, và thật thú vị khi được nói chuyện với một người có hứng thú về đề tài này – một người mà cô không trả lương. Nến cháy lập lòe, họ vẫn tiếp tục nói chuyện mê mải. Vài lần cô nhắc lại rằng mình sẽ rời nhà vào sớm mai. Nhưng có vẻ như James phản ứng lại một cách hết sức hòa nhã, không hề giống gã cục súc hung hãn đã chộp lấy cô trong hành lang trước đó.
Trên thực tế, anh đã hộ tống cô lên gác, vào phòng ngủ, cúi chào như một quý ông hoàn hảo rồi lui ra. Phải đến sau khi Amélie giúp cô lên giường, cô mới nhận ra mình cảm thấy hơi buồn. Những con cá biết bay đủ để giữ anh rời xa cô sao?
Cô đúng là đồ ngốc. Không hiểu sao cô vẫn giữ gìn hình ảnh người bạn thuở nhỏ của mình. Còn hiện giờ, khi phiên bản người lớn của người bạn ấy mỉm cười trên bàn ăn, thanh lịch và quyến rũ, cô muốn nhiều hơn. Cô muốn anh tôn thờ cô như cô nhớ. Rõ ràng là anh đã thay đổi.
Sau đó, cô nằm chong chong, nhìn vào bóng tối, cảm thấy hơi đa cảm vì uống quá nhiều champagne. Dù James nói không cập cảng của vị công chúa đó, nhưng có lẽ anh đã vào. Và qua nụ cười của anh thì biết bến cảng đó hết sức quyến rũ. Đầy đường cong, không nghi ngờ gì.
Theo cũng có thể trở nên duyên dáng, có lẽ vậy… Nhưng quyến rũ ư? Không bao giờ. Những nỗi đau cũ của cô lại quay về và giữa đêm, cô quyết định rằng bất kể nhung lụa mà cô khoác lên mình có đẹp đến đâu đi nữa thì cô vẫn cảm thấy xấu xí. Không cần phải nhắc đến lũ vịt. Xấu xí.
Lại còn tự thấy thương thân. Thật phiền muộn.
~*~ Buổi sáng hôm sau, tỉnh dậy và cảm thấy giận dữ - chủ yếu là giận mình, dù cô cũng dành một ít giận dữ cho James. Anh không thể ở yên ngoài biển, sống nốt cuộc đời với những cô gái đảo lấp lánh có những chỗ trú ẩn bí mật sao?
Cô sẽ là góa phụ vui vẻ. Cô sẽ tìm được một người đàn ông có đôi mắt thông minh và khuôn mặt gầy gò. Anh ấy sẽ mạnh mẽ, nhưng săn chắc. Và cực kỳ dịu dàng. Sau chút do dự, cô cho anh ấy thêm một cái cằm hơi dài. Cô không muốn người đẹp. Cứ một lúc cô lại nghĩ về vẻ hòa nhã của James khi đánh giá cô từ bên kia bàn tối qua, và vẻ tử tế của anh khi hỏi han cô - hệt như thể anh là một ông chú tốt bụng mà cô đã mất liên lạc - và đám tro bực bội sẽ lại cháy lên trong bụng cô.
Khi xuống gác ăn trưa, Maydrop đón cô ở chân cầu thang. “Tình hình bên ngoài càng trở nên tệ hơn,” ông ta bảo cô, đi theo cô tới phòng ăn. Cô chỉ mới uống một cốc sô-cô-la nóng trong bữa sáng nên thấy đói rã ruột. “Tệ hơn sao?” cô hỏi, gần như không cần nghe câu trả lời. Cô không đợi ông ta mở cửa phòng ăn mà tự mình làm việc đó.
James đang ngồi ở bàn, có vẻ đang ăn nửa con lợn nướng và đọc báo. Theo hít sâu. Anh ngẩng lên và nhỏm dậy. “Thứ lỗi cho anh vì đã ăn trước. Anh tưởng em sẽ không ăn trưa cùng anh. Anh cứ nghĩ em sẽ ăn trong phòng ngủ.” “Tôi không bao giờ ăn trong phòng ngủ,” Theo nói, cố gắng giữ giọng bình thường.
Lông mày James nhướng lên và anh nhìn Maydrop. “Có vẻ như em không ăn sáng. Không ai trong căn nhà này biết rằng em sẽ biến thành một tu sĩ quay cuồng nếu không ăn thường xuyên sao?” Một người hầu kéo ghế và Theo ngồi phịch xuống. Đến lúc ăn xong một miếng cá hồi được nấu bơ ngon lành, cô cảm thấy đỡ hơn.
James không nói thêm một từ nào nữa. Và anh cũng không ngừng đọc báo. Nếu cuộc sống hôn nhân là như thế thì cô chẳng muốn chút nào. Phép lịch sự khiến cuộc đời dễ thở hơn. Nếu mọi người đọc báo lúc họ nên trò chuyện xã giao thì thà họ ngồi bệt trước lò sưởi và gặm từng tảng thịt lớn như người man rợ cho rồi. Maydrop kể tên ba món tráng miệng khác nhau, mỗi món được bê bởi một người hầu, người đó tiến lên trước đúng lúc món ăn được kể tên. Ít nhất không phải mọi thứ trong nhà cô đều sụp đổ. Cô gật đầu về phía bánh đào.
Bên kia bàn, James kéo dài giọng, “Ta cũng muốn ăn món đó.” Maydrop đi vòng qua bàn, theo sau là người hầu.
“Ta đã thấy những gì được đem lên cho nữ công tước rồi,” James nói một cách nóng nảy, “Không cần đi lại đây.” Anh chỉ dĩa vào cái bánh. Không khí trong ngực Theo nóng lên, như thể cô vừa đi vào lò rèn. Nhưng cô bắt đầu ăn bánh, cố lờ đi việc James vẫn đang đọc báo. Lại còn cười khẽ khi đọc, thế mà không thèm chia sẻ điều gì làm anh thích thú đến vậy.
“Lố bịch thật,” cuối cùng anh nói, ngẩng đầu dậy. Mắt anh vui vẻ. “Trước đây anh chưa từng thấy loại báo này.” Anh giơ một trang lên. “Họ không gọi tên mà chỉ dùng chữ cái đầu.” “Báo lá cải. Tôi không cho người giao báo đó đến nhà,” Theo nói. “Anh lấy nó ở đâu vậy?”
“Maydrop đã cho người đi lấy báo về,” James đáp lại, quay lại với tờ báo của mình, “Anh muốn biết màn bước bào Nghị viện của anh được miêu tả như thế nào. Anh phải thú nhận đó đúng là thói tò mò thô tục.” “Và?” Cô ăn miếng bánh cuối cùng, nó rất ngon.
“Phu nhân sẽ ăn thử bánh mâm xôi,” James nói, chỉ dĩa vào người hầu. “Tôi sẽ tự quyết định!” Theo kêu lên. Cô cố gắng không ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhưng người hầu đã đặt một miếng bánh trước mặt cô rồi. Nó thơm phức và cô cắn một miếng.
“Phần lớn miêu tả khá thiếu trí tưởng tượng và vẽ anh như một gã hung hãn,” James nói, giọng có vẻ phàn nàn, “Town Twaddle là khá nhất, ít nhất họ có nỗ lực.” Theo cảm thấy thật sự khỏe lên. “Cục súc? Quái vật?”
“Là Hải Vương!” James nói một cách hân hoan. “Chờ nhé.” Anh lục lọi chồng báo mà rõ ràng là mình đã thả xuống sàn. Theo nhắm mắt lại trong giây lát. Tất nhiên cô không thể ra lệnh cho Maydrop dọn sạch đống lộn xộn đó ngay lập tức. Một tờ báo bay tới chân cô và cô đá nó đi.
“‘Ngài xuất hiện từ biển như một vị thần’,” James đọc to, “‘vai ngài rộng đến mức có thể mang theo tai ương của một vương quốc’.” Theo khịt mũi.
“Sao? Em không muốn nghe đoạn anh chế ngự sóng biển hả?” James quăng tờ báo cho cô. Nó hạ cánh trên mặt đĩa đang dính nhơm nhớp bánh mâm xôi. Cô tự động nhìn xuống và đọc đoạn tả James. “Anh mang kho báu về nhà à?”
“À, đúng,” James nói, “Anh đã bảo Maydrop xếp nó vào kho cho tới khi em muốn xem.” Mắt Theo tự động đi xuống đoạn bên dưới, nó nói rằng thế giới đang chờ để xem liệu ngài công tước có nhận ra rằng vợ anh chỉ là một con chim giẻ cùi mượn lông công hay không. Họ dự đoán rằng anh sẽ lui về vùng đất chết như Orpheus. Cô không nghe thấy tiếng James di chuyển, nhưng tờ báo biến mất trước mặt cô. Với một tiếng chửi thề mà trước đây cô chưa nghe thấy bao giờ, anh xé tan tờ báo và quẳng chúng đi.
Theo ngẩng lên. “Không tệ lắm mà,” cô nói, gượng cười, “Tôi đã quen bị so sánh với các loài chim rồi.” James gầm lên. Nghư như một con quái vật điên rồ cố gắng giả vờ làm người. Các mẩu báo đang bám lấy bơ, một mẩu còn rơi vào cốc nước của cô.
“Maydrop,” cô nói, “ông hãy gọi xe đi, ta sẽ rời đi trong khoảng một tiếng nữa.” Mặt viên quản gia xuất hiện vẻ bi thảm. “Phu nhân, tôi thấy điều đó là bất khả thi.”
“Ta không đồng ý,” cô nói, giọng không cho phép thương lượng thêm. Viên quản gia thậm chí còn vặn tay, một cử chỉ mà Theo chưa bao giờ thấy ông ta làm. “Căn nhà đang bị bao vây, thưa phu nhân!”
Một giọng nói bên cạnh cô vang lên, “Maydrop, ta sẽ thuyết phục nữ công tước.” Viên quan gia và người hầu rút lui mà không nói thêm một lời nào khi James kéo cô dậy. Đầu Theo quay cuồng. Sao anh dám ra lệnh cho người hầu của cô? Có điều họ không phải người hầu của cô mà là của anh. “Lại đây.” James kéo cô tới cạnh cửa sổ và dùng một ngón tay gạt rèm ra, “Nhìn đi.”
Mọi người không chỉ đứng kín vỉa hè mà còn trải dài xuống đường và có vẻ ngày càng có nhiều người đến hơn. ”Không thể nào!” Theo thở dốc. “Ở đằng sau cũng vậy. Chúng ta không thể rời khỏi nhà trước khi chuyện này lắng xuống, Daisy.”
Theo nghĩ xem có nên quát anh vì không dùng tên cô chọn hay không, nhưng cô kịp thời ngăn mình lại. Cô không thể từ bỏ mọi phép lịch sự chỉ đơn giản vì một gã nhà báo ngu ngốc so sánh cô với chim giẻ cùi. Chim giẻ cùi, vịt, thiên nga… chẳng có gì khác biệt. Trong khoảnh khắc, họ chỉ đứng im tại đó, cơ thể James ấm áp sau lưng cô khi họ ngó qua rèm nhìn đám đông đang đi lại phấn khích.
“Tôi không hiểu tình huống của chúng ta có gì mà thú vị đến vậy,” cô phát biểu, nhìn một nhóm chàng trai vòng qua góc phố và gia nhập đám đông. “Hãy để mấy gã nhà báo có cái mà viết,” James nói.
Trước khi cô kịp trả lời, anh kéo phăng rèm ra, kéo cô vào vòng tay và đáp miệng xuống môi cô. Cô lờ mờ nhận thấy tiếng ồn ào vang lên nhưng không nghe rõ lắm. Cô rất nhớ những nụ hôn. Không phải chuyện giường chiếu, chỉ hôn thôi.
Anh nóng bỏng, sở hữu, và… Bảo vệ. Cô giật đầu ra. Đẩy anh giống như cố di chuyển một khối đá cẩm thạch vậy. “Tôi không cần anh bảo vệ,” cô rít lên.
James liếc ra ngoài cửa sổ. Ngoài đường, mọi người đang nhảy lên nhảy xuống, cố nhìn rõ hơn. Anh giơ tay lên vẫy họ. “Ôi Chúa ơi,” Theo rên lên.
Rồi anh nâng cằm cô lên bằng một tay và đặt thêm một nụ hôn nữa xuống môi cô, trong khi tay còn lại kéo rèm vào. Họ nhìn nhau hồi lâu. Sự tinh tế và thanh lịch của tối qua đâu rồi? Đã bị vứt bỏ. Mặt anh lộ rõ vẻ khao khát trắng trợn.
Khao khát thuần túy, không xấu hổ. Theo hốt hoảng bước lùi lại.
“Daisy,” James nói gắt, “Daisy, em không sợ anh đấy chứ?” Cô không thể nói cho anh sự thật. Tất nhiên cô không sợ anh.
Cô sợ chính mình. Nên cô chạy về căn phòng an toàn của mình.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí