Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 4
C
hiếc intercom trên bàn của cha Dax kêu lên rè rè. Dax quay từ cửa sổ vào, cầm lên. "Vâng, Marcel?"
"Bạn cậu, Robert đã đến".
"Cảm ơn. Bảo cậu ấy vào đi".
Robert bước vào, đưa tay. "Mình đến ngay sau khi nghe tin".
Họ bắt tay kiểu Âu châu, như họ vẫn làm khi gặp nhau hoặc tạm biệt, dù sớm hôm đó họ đã cùng nhau ở sân tập polo.
"Cảm ơn. Sao cậu biết?" Dax hỏi.
"Tay hầu bàn ở câu lạc bộ. Hắn nói với mình về cú điện thoại" Dax cười gượng. Paris cũng chẳng không gì một tỉnh lẻ ở quê nhà. Giờ thì tin tức chắc đã tung toé khắp nơi và chẳng mấy chốc, cánh nhà báo xuất hiện ở cửa. "Mình có thể làm được gì không?"
Dax lắc đầu. "Chẳng ai làm được gì nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi".
"Sáng nay khi cậu rời nhà, ông cụ nặng lắm hả?"
"Không. Nếu thế thì mình đã chẳng đến sân tập".
"Tất nhiên".
"Cậu biết đấy, cha mình không khoẻ. Từ khi đến châu Âu, ông hay bị cảm lạnh, rất nặng, chưa hết trận này đã tiếp trận kia. Hoá ra ông không còn sức đề kháng. Marcel thấy ông gục trên bàn. Anh ấy và Mèo Bự khiêng ông lên gác rồi gọi bác sĩ. Bác sĩ bảo đấy là vấn đề tim của ông, và họ gọi mình".
Robert lắc đầu. "Thời tiết này không hợp với cha cậu. Ông phải sống ở Riviera mới đúng".
"Lẽ ra cha mình chẳng bao giờ phải đến đây. Không khí căng thẳng quá sức ông. Ông hay đau ốm, kể từ khi mất cánh tay".
"Thế tại sao ông không về?"
"Vì ý thức với công việc. Ông làm việc với ngân hàng của cha cậu về đợt tín dụng đầu tiên đã cứu đất nước mình khỏi phá sản".
"Thế thì sau đó ông có thể về nhà chứ".
"Cậu không hiểu cha mình" Dax nhăn mặt. "Đấy mới chỉ là bắt đầu. Ông gõ từng cửa ở Âu châu để giúp đất nước. Tất cả những sự ghẻ lạnh, khinh thị và khước từ đã biến ông thành một ông già. Nhưng ông cứ gắng gỏi".
Dax lấy điếu thuốc nhỏ màu nâu, châm hút. "Cậu biết đấy", Dax nói nhẹ nhàng. "Những năm trước ở đây cũng chẳng hơn gì. Tay lãnh sự cũ đã để lại một bãi rác và cha mình đã dọn sạch. Ông đã trả hết nợ cũ từ tiền túi của ông, mặc dù vì thế mà ông phá sản. Cho đến hôm nay, ông vẫn không biết là mình đã biết rằng tất cả đã dốc vào những tờ hoá đơn tồn đọng ấy - nhà ở Curatu, tiết kiệm của ông... tất cả những gì ông có. Chỉ có một thứ ông không đụng đến, là trang trại ở Bandaya, và cũng chỉ vì ông muốn một ngày nào đó là của mình". Dax rít hơi thuốc dài rồi để khói chầm chậm phả ra từ hai lỗ mũi.
"Mình không biết chuyện đó" Robert nói.
Dax cười gằn. "Nếu học bổng ở De Roque không xuất hiện như một phép màu thì mình đã phải học trường công rồi. Vậy mà cha mình phải từ bỏ tất cả những thứ ông cần để mình được ăn mặc tử tế và có đủ xăng cho xe để Mèo Bự có thể đón mình vào cuối tuần".
Robert De Coyne nhìn Dax. Lạ một cái là không ai ở trường có thể đoán được. Thì cũng phong phanh về những đặc quyền đặc lợi của hoàng phái xa xưa mà nay thì đã phá sản, nhưng mọi người đều biết hai học sinh này là ai. Họ ở đây vì họ đã mang lại địa vị xã hội cho nhà trường. Dax là dân Nam Mỹ và mọi người đều cho là cánh Nam Mỹ giàu có lắm. Họ có mỏ thiếc, giếng dầu và những đàn gia súc khổng lồ. Họ không bao giờ nghèo.
Bỗng, biết bao điều đã xảy ra trong những năm đầu ở trường trở nên rõ ràng hơn đối với Robert. Ví dụ như sự kiện vào cuối tuần đầu tiên ở trường chẳng hạn. Chiều thứ năm, sau giờ học cuối cùng là giờ tự do. Ở hậu trường phòng thể thao, mọi người đứng quanh một trong những học trò mới.
Cặp mắt sẫm mầu của nó hờ hững nhìn họ. "Tại sao tôi lại phải đánh nhau với một trong các bạn?"
Sergei Nikovitch với cái nhìn đầy khinh miệt, giải thích. "Bởi vì tuần sau chúng ta phải rút thăm để xem mày sẽ chung phòng với ai cho đến hết năm học. Nếu mày không đấu thì làm sao chúng tao biết là nên nhận hay nên từ chối mày?"
"Tôi cũng có quyền tương tự chứ?"
"Chỉ khi nào mày thắng. Và mày có quyền chọn bạn ở chung".
Cậu học trò mới nghĩ một lát rồi gật đầu. "Tôi cho là ngu xuẩn, nhưng tôi sẽ đấu".
"Tốt" Sergei nói. "Chúng ta sẽ chơi đẹp. Mày có thể chọn một trong chúng tao để đấu, như thế mày sẽ không phải đấu với một người to con hơn. Nhưng mày không được phép chọn ai bé hơn".
"Tôi chọn anh".
Mặt Sergei bỗng sửng sốt. "Nhưng tao cao hơn mày cả một cái đầu. Như vậy không đẹp".
"Chính vì thế mà tôi chọn anh".
Sergei nhún vai. Nó cởi áo khoác và nhìn mọi người khi Robert De Coyne tiến đến cậu học trò mới.
"Thay đổi ý định đi", nó thành thực nói. "Đấu với tớ đi. Tớ cùng cỡ với cậu. Sergei bự con nhất và là thằng đánh nhau cừ nhất lớp đấy".
Cậu học trò mới mỉm cười. "Cảm ơn. Nhưng tôi đã chọn rồi. Chuyện này thật ngu xuẩn. Vậy còn làm nó tệ hơn làm gì?"
Robert nhìn nó mà kinh ngạc. Đấy là cách mà sau này nó luôn luôn cảm nhận, nhưng nó chưa bao giờ thấy ai dám nói thẳng ra như thế. Dù sao thì đấy cũng là một "lệ làng". Một cách bản năng, nó thấy thích cậu học trò mới. "Dù cậu thắng hay thua thì tớ cũng tự cho là mình may mắn nếu như rút thăm trúng cậu là bạn cùng phòng của tớ".
Cậu học trò mới nhìn nó, bỗng ngượng nghịu. "Cám ơn".
"Sẵn sàng chưa?" Sergei gọi.
Cậu bé bỏ áo khoác rồi gật đầu.
"Mày lại được phép chọn đấy" Sergei nói. "Điểm hay đo ván?"
"Đo ván" nó nói chỉ vì từ kia không rõ nghĩa lắm đối với nó.
"Tốt. Trận đấu kết thúc khi một bên đo ván".
Thực ra thì trận đấu đã kết thúc trước đó rồi. Và cũng kết thúc luôn cái "lệ làng" này ở De Roqueville, nhanh đến mức cả bọn vẫn còn đang chờ một cái gì đó sẽ xảy ra.
Sergei đưa hai tay ra ở tư thế vật truyền thống và bắt đầu vận động quanh cậu bé. Cậu bé xoay người theo, hai tay buông thõng. Rồi Sergei tóm cậu bé, còn những động tác của cậu bé chỉ là những loáng mờ của tốc độ. Lòng bàn tay cậu ta gạt cánh tay Sergei đưa ra, cánh tay này thõng xuống như liệt vị. Cậu ta xoay người để tăng thêm chưởng lực coh bàn tay kia chém ngang sườn đối thủ. Chỉ đủ thời gian để thấy biểu hiện kinh ngạc trên mặt Sergei khi nó cúi gập người vì đau, rồi cậu bé thoắt đã ở phía sau, thoi vào gáy hắn bằng những chồi xương của nắm đấm. Sergei gục xuống sàn.
Cậu học trò mới nhìn hắn rồi nhìn mọi người. Mọi người nhìn cậu bé mà chưa tin vào mắt mình. Nó vẫn thở đều, bình thản đến lấy chiếc áo khoác được gấp cẩn thận đặt trên sàn, rồi bước đi, rồi ngoái lại nói với Robert "Tớ chọn cậu làm bạn cùng phòng". Rồi liếc Sergei vẫn nằm trên sàn. "Cậu nên giúp nó. Tay gẫy rồi, cả hai xương sườn nữa. Nhưng sẽ ổn thôi. Tớ không giết nó".
Người gác cửa ở khách sạn Royale Palace trông thật đường bệ. Cao lớn, tới hai mét, và đôi ủng cùng chiếc mũ Cossack càng làm cho ông ta cao hơn. Còn bộ đồng phục xanh và hồng cùng với hai cầu vai và cặp dây nạm vàng đeo chéo ngực làm ông có diện mạo của một ông tướng ở nhà hát Franz Lehár.
Ông làm nhiệm vụ của mình tại cửa khách sạn như một vị tướng. Các xe đẩy hành lý được xếp gọn gàng trong góc kín và sẽ lôi thôi cho cậu gác dan nào không để lại các xe này theo đúng cách ấy. Giọng oang oang với ngữ điệu nặng nề của ông được đồn là có thể kêu taxi ở cách ba dẫy nhà. Người ta còn đồn rằng đã có thời ông thực sự là một đại tá trong quân Cossack, nhưng chẳng ai xác minh cả. Song người ta biết chắc ông từng là Bá tước, một người họ hàng xa của nhà Romanov. Một đêm đông năm 1920, ông xuất hiện, hoàn toàn suy sụp, trước cửa khách sạn, và ở lại đấy luôn. Bá tước Ivan Nikovitch không phải là người thờ chữ tín, càng không phải là nó như có thể bàn thảo chuyện riêng tư. Một vết sẹo do kiếm kéo dài trên má và được giấu đi phân nửa dưới bộ râu đen tỉa tót cẩn thận đã đủ để làm nản lòng những ai định tìm những phẩm chất ấy ở ông.
Giờ đây, ông đang ngồi một cách khó chịu trong chiếc ghế bị coi là quá nhỏ với ông, nhìn xuống thằng con trai đang nằm trên giường. Ông không cáu, cũng không thương thằng con, chỉ phiền lòng mà thôi. "Mày là thằng ngu", ông nói. "Không ai đấu với một đối thủ không biết luật. Có thể bị giết như chơi. Luật lệ được làm là để bảo vệ chính mày, và cả kẻ thù của mày nữa. Chúng ta đã thua bọn Bolshevich là vì thế đấy. Chúng nó không hề biết luật".
Điều đó làm Sergei đau hơn cả vết thương. Nó đã bị đánh gục với sự dễ dãi và tốc độ của một thằng bé chỉ bằng nửa nó. "Con không biết là nó không biết luật".
"Lẽ ra mày phải giải thích cho nó, nói nhiều vào. Nội thế đã đủ để làm cho nó bối rối, và như vậy thì dễ dàng cho mày hơn".
Sergei nghĩ một lát rồi lắc đầu. "Con không nghĩ thế. Con nghĩ là nó phớt tất".
Có tiếng ồn ào dưới cửa sổ. Đám sinh viên tan lớp. Bá tước Nikovitch đứng lên, ra cửa sổ nhìn xuống.
"Bố muốn thấy thằng bé. Nó có ở trong bọn này không?"
Sergei nghển đầu nhin qua cửa sổ. "Kia, thằng da ngăm ngăm đi một mình ấy".
Bá tước nhìn Dax đi ngang sân sang toà nhà bên kia mà không hề liếc nhìn những đứa trẻ khác. Ông quay lại bên con trai "Có lẽ con đúng. Thằng nhỏ này sẽ luôn luôn làm luật riêng cho nó. Nó không sợ đi một mình".
Năm sau Dax và Robert chuyển đến khu cư xá chính của trường, và chỉ chuyển dần xuống tầng sau từng năm học, cho đến khi tới tầng trệt là chấm dứt những năm tháng ở De Roqueville. Bây giờ thì chúng đã thành ma cũ. Và đấy cũng là lý do để Sergei nhập bọn cùng. Học sinh lớn thì ba đứa chung một phòng.
Đấy là chủ trương của nhà trường dựa trên niềm tin rằng ba là con số sáng tạo hơn so với hai hoặc bốn. Bốn trong một phòng thì thường là kết thúc với hai chống lại hai. Hai trong một phòng thì không kinh tế. Dax và Robert chỉ mới bắt đầu mở đồ đạc thì có tiếng gõ cửa. Robert ra mở. Sergei đứng đấy, vali trong tay.
Không thể nói được ai trong họ ngạc nhiên hơn. Sergei kiểm tra lại thẻ phòng mà nó vẫn đang cầm ở tay, rồi số phòng gắn trên cửa. "Chính là phòng này, được thôi".
Nó đặt vali xuống. Dax và Robert cứ lặng nhìn. "Tớ không đề nghị, các cậu biết đấy", nó nói. "Thằng chung phòng với tớ thôi học và lớp trưởng chỉ định tớ đến đây".
Hai đứa vẫn lặng thinh. Từ sau cuộc đấu, Sergei và Dax vẫn cố tránh mặt nhau. Bỗng Sergei cười. Có một sinh lực ấm áp trong cái cười ấy. "Tớ rất mừng vì chúng ta không phải đấu nữa, bởi chắc là xương sườn của tớ sẽ không kham nổi".
Robert và Dax liếc nhau, nụ cười trả lời hé trên môi hai đứa.
"Môn văn của cậu thế nào?" Robert hỏi.
Sergei lắc đầu. "Chẳng ra gì".
"Toán, lý, hoá?" một biểu hiên thểu não thoáng qua khi Sergei cứ lắc đầu quầy quậy. "Thế thì cậu khá môn gì?" Robert hỏi. "Đấy là những môn cần nhất đấy".
"Tớ không biết" Sergei khai. "Đấy cũng là những môn yếu của tớ".
"Sử, địa thể chế?" Dax hỏi.
"Những môn này tớ cũng chẳng khá".
Dax liếc Robert. "Chúng tớ cần một bạn chung phòng có thể dạy chúng tớ một cái gì đó. Có lẽ cậu cũng không khả dĩ lắm".
"Không", Sergei buồn rầu trả lời.
"Có cái gì cậu có thể dạy chúng tớ không?"
Sergei nghĩ một lát rồi mặt nó sáng lên. "Tớ biết mười bảy cách thủ dâm".
Hai đứa đồng thời đưa tay lên đầu chào. "Chúc mừng gia nhập câu lạc bộ!"