Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Phần II: Cái Hố Cuối Cùng - Chương 27
C
ó thay đổi về thời tiết.
Theo chiều hướng xấu đi.
Không khí ẩm ướt không sao chịu nổi. Thân hình đẫm mồ hôi của Stanley phơi dưới ánh nắng hung hãn. Những giọt nước nhớp nháp chạy dài theo cán xẻng, cứ như trời nóng đến mức chính không khí cũng đang đổ mồ hôi nhễ nhại.
Một tiếng sấm nổ xé toang bầu trời, dội ầm xuống vùng hồ vắng lặng.
Một cơn bão đang di chuyển về hướng tây, phía bên kia dãy núi. Stanley đếm được hơn ba mươi giây giữa tia chớp lóe và tiếng sấm nổ. Như vậy là cơn bão cách đây chừng ấy thời gian. Âm thanh đi được rất xa trên vùng đất hoang vu này.
Thường vào giờ này trong ngày, Stanley không tài nào nhìn thấy rặng núi. Thời điểm duy nhất núi hiện ra là đúng lúc mặt trời mọc, trước khi không khí biến thành màn sương mù. Thế nhưng, lúc này bầu trời đen kịt ở hướng tây, và mỗi lần ánh chớp lóe lên thì bóng dáng lù lù của ngọn núi lại nháng hiện ra trong chớp mắt.
- Mưa đi, mưa đi! - Tia X la hét ầm ĩ - Mưa đằng này này!
- Không chừng mưa lớn đến nỗi lấp đầy cả cái hồ này cho coi - Mực Ống bông phèng - Tụi mình sẽ phải bơi đã đời mới thoát ra được.
- Mưa bốn mươi ngày đêm luôn - Tia X tiếp - Ái chà, tụi mình phải đóng một chiếc thuyền thật lớn đi là vừa, rồi cho lên thuyền mỗi loài vật hai con, đúng không?
- Đúng - Dích Dắc tán thành - Hai con rắn chuông. Hai con bọ cạp. Hai con tắc kè đốm vàng.
Hơi ẩm, hoặc cũng có thể là điện tích vương vất trong không khí làm cho đầu tóc Dích Dắc trông càng thêm hoang dại. Mái tóc vàng rối bù của nó dựng đứng cả lên.
Đường chân trời sáng rực, nhì nhằng ánh chớp như tấm mạng nhện khổng lồ. Trong nửa giây, Stanley nghĩ cậu đã trông thấy một tảng đá hình thù quái dị trên đỉnh một ngọn núi thuộc dãy núi đằng kia. Trông nó giống như một nắm đấm khổng lồ, với ngón tay cái chĩa thẳng lên.
Rồi nó biến mất.
Và Stanley không chắc mình có trông thấy nó thật hay không.
- Tôi đã tìm ra nơi nương náu trên ngón tay cái của Chúa.
Đó là câu mà người ta bảo cụ cố tổ nhà cậu đã nói sau khi Kate Barlow cướp sạch tài sản và bỏ mặc cụ bơ vơ trong sa mạc.
Không ai hiểu ông cụ nói như thế là ý gì. Cụ lảm nhảm mê sảng trong khi nói.
- Nhưng làm thế nào cụ cố tổ sống được ba tuần mà không có thức ăn và nước uống? - Stanley từng hỏi ba cậu như vậy.
- Ba không biết. Ba đâu có ở đó - ba cậu trả lời - Lúc đó ba chưa chào đời. Cha của ba cũng chưa sinh ra. Bà cố của ba, tức bà cố tổ của con là nữ y tá trong bệnh viện, đã chữa trị cho cụ cố tổ của con. Cụ luôn kể lại chuyện bà đã đắp khăn ướt lên trán cụ. Cụ nói rằng chính vì thế mà cụ đem lòng yêu bà. Cụ nghĩ bà là một thiên thần.
- Một thiên thần thật?
Ba của Stanley không biết.
- Thế còn sau khi cụ cố tổ bình phục thì sao? Có bao giờ cụ giải thích ngón tay cái của Chúa là gì hoặc cụ đã sống sót như thế nào không?
- Không. Cụ chỉ đổ lỗi cho người-cha-ăn-trộm- lợn-chết-tiệt-xấu-xa-bẩn-thỉu của cụ mà thôi.
Bão di chuyển thật xa khỏi hướng tây, cuốn phăng luôn mọi hy vọng trời mưa. Nhưng hình ảnh nắm đấm và ngón tay cái vẫn in đậm trong đầu Stanley. Ánh chớp nháng lên đằng sau ngón tay cái, nhưng thay vì thế, trong tâm trí Stanley, chớp lại phóng ra từ ngón tay cái, như thể nó là ngón tay cái của Chúa vậy.