Số lần đọc/download: 884 / 13
Cập nhật: 2016-06-03 16:21:21 +0700
Mảnh Vườn Của Pete
C
ó một góc đường phố nhộn nhịp
bên cạnh một trạm xe buýt, nơi
mà những đứa trẻ chuyển xe buýt trên đường
đi học. Góc đường này không thể nào gọi là một
địa điểm xinh đẹp được. Có rất nhiều tiếng ồn
xe cộ và bên cạnh những tòa nhà màu xám khó
ưa. Thật ra thì nó không được quan tâm, chăm
sóc đúng mức. Tuy nhiên, ở đó có một mảnh
vườn xinh đẹp. Mảnh vườn nhỏ ấy được gọi
là “Mảnh vườn của Pete”, vì Pete đã tạo ra nó
trong khoảng thời gian 9 phút rưỡi.
Pete là một trong những đứa trẻ phải đợi
chờ 9 phút rưỡi mỗi ngày ở đấy để chuyển xe
buýt. Mảnh vườn không phải là một chỗ thích
thú và dễ chịu để có thể bước ra. Trạm xe buýt
thì ồn ào và có mùi xăng xông lên. Ở đó từng
có một khu vườn, nhưng bây giờ thì nó là nơi
chướng mắt. Trẻ em và người lớn đã vứt những
cái lon nước uống ở đó sau khi họ dùng xong,
cùng với những giấy bọc bánh mì và những cái
hộp đựng thịt gà rán. Ai đó đã viết những lời
chửi rủa, những điều mà Pete cho là khá thô
tục, lên các bức tường. Nó không phải là địa
điểm tốt để trải qua 9 phút rưỡi vào mỗi ngày
đi học khi tất cả các em học sinh muốn về nhà
cho nhanh.
Nhưng Pete phải đứng đó. Cậu ta không có
sự lựa chọn nào khác, nếu cậu muốn về nhà thì
đây là con đường duy nhất.
Cậu cảm thấy như là cậu ta đang lãng
phí cuộc sống của mình. Không có gì để nhìn,
không có gì để suy nghĩ, không có gì để cầm, và
ngồi bó chân như thế mỗi ngày khiến cho cậu
muốn phát khùng. Cậu bé biết là cậu ta không
thể làm gì để có thể thay đổi lịch chạy của công
ty xe buýt, nhưng, cậu bé bắt đầu nghĩ, cậu có
thể làm cho 9 phút rưỡi của mình trở nên có ý
nghĩa hơn cho bản thân và cho người khác.
Cậu ta đã xin mẹ những cái túi đựng rác
và những đôi găng tay làm vườn. Tuần đó, cậu
mang đôi găng tay vào và lấp đầy 9 phút rưỡi
mỗi ngày của mình bằng cách nhặt rác bỏ vào
trong những cái túi.
- Này bạn, bạn điên hay sao vậy? - Những
bạn cùng lớp của Pete trêu chọc. - Bạn sẽ thay
đổi được gì nào? Tại sao bạn lãng phí thời gian
như thế?
Họ không biết rằng Pete đã lãng phí thời
gian rất nhiều khi ngồi không ở đó.
Vào cuối tuần, cậu nhờ bố chở đến đó và thu
gom những cái túi rồi đem chúng đến bãi rác.
Vào ngày thứ hai, mảnh đất trông sạch sẽ và
đẹp hơn nhiều.
Và tuần tiếp theo đó, Pete bắt đầu nhổ
những cây cỏ dại xung quanh các cây già cỗi, đã
bị che khuất đằng sau những thứ rác rưởi và cỏ
dại. Một trong những người bạn của Pete cũng
cảm thấy chán khi phải trải qua chín phút rưỡi
mỗi ngày mà không làm gì đã đến giúp. Mẹ và
bố của Pete đã đến đó vào cuối tuần để thu gom
một đống túi, cắt xén những bụi hoa hồng già
đã nhiều năm không ai trông thấy, và đưa ra
cho Pete một số gợi ý chăm sóc.
Không lâu sau đó mảnh đất ấy trông đẹp
hơn nhiều, nhưng những lời chửi rủa, những
chữ thô tục trên bức tường ở phía sau thật sự
khiến Pete khó chịu. Chúng dường như làm
giảm đi giá trị những gì cậu ta đã làm.
- Con có thể làm gì? Pete hỏi bố.
- Con muốn làm gì?
Bố cậu hỏi lại, đẩy vấn đề trở về cho Pete.
Pete nảy ra một ý tưởng. Cậu bắt đầu dành
dụm túi tiền của mình. Rồi cậu nhờ bố đến xin
với ông chủ của tòa nhà để sơn lại bức tường, và
ông ấy đã nhanh chóng chấp thuận. Cậu đi đến
tiệm bán đồ gia dụng để mua các thùng xịt sơn
bằng chính số tiền đã dành dụm của mình. Ở
trên tường, cậu đã phác thảo một bức bích họa
bằng phấn để che tất cả những chữ nhơ bẩn,
và khi cậu bắt đầu pha những bình xịt sơn để
vẽ thì có nhiều bạn cùng trường của cậu cũng
muốn tham gia trong 9 phút rưỡi mỗi ngày của
họ.
Bây giờ thì cả nhóm trẻ con khá tự hào
về mảnh vườn ấy, và họ tin chắc là sẽ không
có những trẻ em hay người lớn khác làm bẩn
mảnh đất ấy nữa. Chúng tưới những cây hoa
hồng thường xuyên, chúng đã trồng những
bông hoa tươi tắn, và một trong số những người
bố của bọn trẻ đã cho chúng một chiếc xích đu
cũ, chúng đã sơn lại và đặt ở mảnh vườn ấy.
Chúng đi dạo trong mảnh vườn trong khi phải
chờ đợi chuyến xe buýt tiếp theo. Chúng nhặt
rác, nhổ một vài cây cỏ, và ngồi ghế xích đu.
Và đôi khi bạn đi qua đó, bạn thậm chí có thể
thấy có cả người lớn đang ngồi ghế xích đu giữa
những cây hoa hồng.
Tuy nhiên, vào một ngày chủ nhật nọ, khi
đang ngồi trên xe buýt đến trường, Pete đã rất
lấy làm ngạc nhiên. Như thường lệ, cậu ta nhìn
về phía mảnh vườn. Có cái gì đó đã thay đổi. Có
một biển hiệu ở trước mảnh vườn. Những người
bạn của cậu đã làm nó, trên đó viết: “Mảnh
vườn của Pete”.
George W. Burns