Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 6
B
a buổi sáng liên tiếp, anh nhìn thấy cô gái đi từ dưới nước lên. Cô như một nữ thần hiện lên từ dưới biển. Cô mặc bộ đồ tắm trắng toát bó sát lấy cơ thể dường như nó là da cô. Bộ ngực chắc khoẻ, cái eo thon thả, cái mông nở nang như được tạc từ đá cẩm thạch trắng. Cô chậm rãi kéo mũ bơi ra khỏi đầu. Một mớ tóc vàng óng ánh xoả xuống ôm lấy khuôn mặt rám nắng.
Cô uyển chuyển đi dọc bãi tắm đến chổ trải chân của mình. Cô cúi xuống lấy khăn tắm rồi lau người kỹ. Chưa bao giờ anh thấy một người ra khỏi mặt nước với vẻ thích thú như cô gái này. Anh biết là cô sẽ làm gì tiếp sau đó. Cô sẽ nằm dài trên tấm chăn, tháo dây đeo của bộ đồ tắm và tắm nắng. Cô không hề ngước nhìn lên cái gò đất con con nơi có ngôi nhà của anh lấy một lần. Sau khi tắm dưới ánh mặt trời khoảng một tiếng cô sẽ trở dậy xếp gọn ghẽ đồ đạc của mình vào một cái túi đi tắm biển. Sau đó cô mặc váy ra ngoài đi ra đường lên một chiếc Cabriolett tý hon rồi phóng đi.
Và cứ thế lập đi lập lại mỗi buổi sáng. Anh gần như có thể lấy đồng hồ theo cô. Từ của sổ phòng ngủ của mình, anh có thể mỗi buổi sáng nhìn thấy cô đi trên bãi tắm vào lúc mười một giờ. Ngày nào cũng vậy, kể từ cuối tháng một - như vậy là gần ba tuần nay rồi từ khi anh đến bang Florida này. Anh nhìn thấy cô ta lần đầu tiên sau bữa tiệc ở toà thị chính.
Anh tỉnh dậy bởi một cảm giác tê dại rất khó chịu và gọi người hầu mang lên cho mình ít nước cà chua. Nhưng Tom lại bị nghễn ngãng và không thể nghe thấy tiếng anh gọi. Cũng có thể là anh ta không muốn nữa. Bực tức anh loạng quạng ra khỏi giường đến bên cái chuông bên cửa sổ. Anh ngái ngủ cúi người về phía trước, nhìn ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi mặt nước. Trong làn hơi sương của buổi sáng anh cứ ngỡ là cô đang khoả thân. Đến khi đầu óc dần dần tỉnh táo lại anh mới biết cô mặt bộ đồ tắm màu trắng. Anh quay người lại và cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc. Tuy vậy buổi sáng hôm sau anh bước đến bên cửa sổ để ngắm cô.
- Đồ ngốc! - Anh nói với chính mình - mày là Gordon Payner cơ mà. Người ta nói mày là sự kiện lớn trong mùa này. Mỗi một bà mẹ ở bang Florida đếu muốn giành đứa con gái của họ cho mày, thế mà mày lại thèm một cô gái như thế kia. Mày cũng chưa một lần biết đến cô ta là ai. Có thể là một con nhỏ không nghĩ gì khác ngoài mặt trời và cát.
Đột nhiên anh cảm thấy người hầu của mình đã bước đến bên cạnh. Anh vội vàng quay người lại Tom đang đăm đăm nhìn xuống bãi biển.
- Đúng là một cô gái xinh đẹp, thưa ngài Paynter!
Gordon mỉm cười.
- À, bởi vậy mà sáng sáng không bao giờ tôi gọi được bác phải không? Bác cũng ngắm cô ta chứ gì?
Tom nhìn anh. Ông ta nói với giọng thân mật đã được tạo nên từ những ngày tháng sống bên nhau.
- Tôi có thể đã già rồi, cậu Gordon ạ, nhưng mắt tôi còn rất tinh.
- Thế bác có biết cô ta là ai không?
- Không. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ta ở đâu đó. Chỉ ở đây.
- Theo bác, liệu cô ta sẽ đến ăn trưa chứ?
Ông gìa nhìn anh bằng đôi mắt thông minh rất hiểu biết của mình.
- Cái đó không thể biết được trước khi hỏi cô ấy.
Gordon lại liếc xuống bãi biển. Nằm dài trên tấm chăn cô không khác cát trắng là mấy. Anh mỉm cười.
- Đi đi, bác Tom. Mời cô ấy dùng cơm.
Cô nằm im trên cát, đầu gối lên hai cánh tay.
Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt lưng cô. Một cái nóng trong sạch dễ chịu. Không phải là cái nóng nhầy nhụa của những chiếc đền pha đã hắt xuống cô trong buổi biểu diễn đêm qua. Cô nghĩ đến những người đàn ông mà những cái nhìn thèm muốn của họ như sờ soạng vào thân thể cô. Họ là những người đàn ông kiểu gì không biết mà lại tìm thấy khoái cảm trong những buổi biểu diễn như vậy.
Cái khó nhất của toàn bộ công việc là ở chỗ, sau mỗi buổi biểu diễn làm cho họ hiểu rằng tất cả chỉ có vậy thôi. Cả hai chẳng còn gì để chiều ý họ nữa. Cô và Evelyn mặc quần áo vào rồi đợi ngoài xe trong khi Joe đi thu cho mình một nửa số tiến kia của họ.
Bình thường thì Joe và Evelyn còn đi đâu đó, nhưng cô thì về ngay nhà và nhảy vào bồn tắm. Một bồn tắm nóng có thể rủ được nhiều dơ bẩn. Sau đó cô lên giường nằm đọc sách một lúc và ngủ thiếp đi. Đôi khi cô cũng bị thức giấc lúc Joe và Evelyn về nhà. Buổi sáng hôm sau bao giờ cô cũng dậy trong khi cả hai còn đang ngủ. Cô mặc bộ đồ tắm vào và ra xe phóng xuống bãi tắm. Nói chung thì cả hai đều đã dậy khi cô trở về. Rồi bình thường thì cô chuẩn bị bữa ăn sáng. Sau đó thì Joe và Evelyn trang điểm và đi đến trường đua. Mãi đến chiều tà họ mới trở về. Thỉnh thoảng họ thua sạch số tiền của mình và cả hai lại phải vay của cô một ít để cho ngày hôm sau. Chẳng bao giờ họ trả lại cô số tiền này cả nhưng cô thấy tốt hơn là đừng hỏi họ.
Nhìn chung thì cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Cô cũng đã tiết kiệm được năm trăm dollar gửi trong một nhà băng ở Miami. Mỗi tuần một lần cô đi vào thành phố, xem một bộ phim, ăn trưa ở đó rồi ra nhà băng. Những kinh nghiệm nào đó mà Evelyn đã kể với cô từ lâu đã chẳng làm cô phải bận tâm. Cô đã quen với ý nghĩ coi chuyện này hoàn toàn không dính dáng đến mình. Mà kết cục tất cả chẳng là cái gì khác hơn một buổi trình diễn. Ở đó người ta không cần phải cảm thấy gì hết.
Lưng cô nóng ran, mặt trời đã bắt dầu thiêu đốt. Khi quay trở người sang phía bên kia cô nhận thấy có ai đó đang đứng cạnh mình. Cô vội nhỏm dậy hai tay giữ chặt dây đeo của bộ đồ tắm. Một người da đen tóc bạc trắng, mặt nhiều nếp nhăn đang đứng đó và mỉm cười với cô.
- Thưa cô! - Ông ta nói với một giọng vui vẻ.
- Không dám - Cô lạnh lùng đáp lại.
- Ngài Gordon Paynter sẽ rất vui mừng nếu cô đến dùng cơm ở nhà ông ta, thưa cô - Người đàn ông lón tuổi trình bày rất lễ phép.
Theo cánh tay chỉ, đôi mắt cô hướng lên ngôi nhà trên gò đất cao. Cô đã để ý nó từ trước rồi. Ngôi nhà của một chủ giàu có, bốn phía đều được bọc bởi hàng rào sắt chạy dài tới bãi tắm. Cô quay lại phía người da đen.
- Xin ông nói với ngài Paynter rằng tôi cảm ơn lời mời của ông ta, nhưng nếu ông ấy muốn mời tôi dùng cơm thì ông ấy cũng có thể tự mình đến mời được chứ.
Một nụ cười ánh lên trong đôi mắt ông già.
- Xin vâng, thưa cô - Ông ta nghiêm nghị nói - Tôi sẽ báo lại với ông ấy.
Ông ta hơi cúi chào rồi quay trở lại ngôi nhà. Mary nhìn theo ông già đang đi lên nhà rồi nằm duỗi dài ra trên cát, mắt nhắm lại. Một kiểu làm quen với phụ nữ rất kỳ lạ - Sai người hầu đến chỗ người ta. Cô tự hỏi không biết cái ngài Paynter này trông ra làm sao. Có thể đó là một con dê già đang chuẩn bị xuống lỗ. Cô sẽ cho hắn một bài học đích đáng. Nằm mơ màng chút nữa rồi chuẩn bị ra về. Mọi thứ đã cho vào túi cô đang định đi ra xe thì nghe thấy tiếng chân bước trên cát, cô quay người lại.
Một người đàn ông còn trẻ đi lại phía cô.
Anh ta mặc quần vải trắng và áo sơ mi dệt kim cũng trắng. Mái tóc anh ta màu nâu sáng và bị gió biển thổi bù lên.
- Cô gì ơi! - Anh ta gọi - cô gì ơi!
- Tôi đang sợ đến nơi thì cô không còn ở đây nữa - Giọng anh ta nói pha lẫn tiếng thở hổn hển sau sự cố gắng phi thường này - Nhưng tại tôi cần phải mặc quần áo.
Cô chẳng nói gì. Đột nhiên anh ta mỉm cười.
- Trời đất, tôi kém quá! Gần như tắc thở. Xin được phép tự giới thiệu: tên tôi là Gordon Paynter.
Anh ta chăm chú quan sát cô. Không thấy gì chứng tỏ cái tên này đã tác động đến cô. Và cô vẫn chưa trả lời.
- Tôi vẫn thường trông thấy cô bơi. Nói chung thì mọi người ít đi xa thế này lắm. Ở đây quá buồn tẻ - Hơi thở của anh bây giờ đã nhẹ nhàng hơn.
Giọng cô khe khẽ cất lên.
- Bởi thế tôi thích chỗ này. Tôi không muốn bị người khác quấy rầy.
- Xin lỗi cô - Anh ta phân bua - Tôi không có ý định quấy rầy cô. Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ rất vui, nếu...
- Cảm ơn ngài Paynter - Cô quay người đi.
- Tôi được phép đưa cô ra xe chứ? - Anh ta hỏi - Chắc chắn là tôi đã gặp cô ở đâu rồi đấy. Hay là trong bữa tiệc ở toà thị chính chăng?
Cô liếc anh bằng một cái nhìn thật nhanh. Vẻ mặt anh ta rất chân thành, không chút ác ý. Anh ta không thuộc hạng đàn ông hay đến xem những buổi biểu diễn của cô. Anh ta chỉ đơn giản tìm một cớ để bắt chuyện. Cô bắt buộc phải mỉm cười.
- Tôi không tin là chúng ta đã gặp nhau rồi, ngài Paynter ạ.
- Cô có chắc thế không? Cô...cô...?
Mary không đáp. Khi họ đến bên chiếc xe, cô vứt cái túi lên ghế sau rồi trèo vào xe.
- Cô từ New York đến - Anh nói sau khi nhìn biển số - Tôi cũng thế. Có thể ở đó chúng ta đã một lần...
- Không Mr. Paynter - Cô mở máy - Tôi chắc chắn chúng ta chưa gặp nhau bao giờ.
- Cô nghe tôi nói đã, cô... cô... - Anh đành chịu không thể đợi cô nói tên mình được nữa - Tôi chỉ hy vọng là tôi đã không làm cô phải bỏ bãi tắm mà đi.
- Tất nhiên không - Cô vội nói - Tôi rất thích chỗ này.
- Hay mai cô đến dùng cơm nhé - Anh hỏi như khẳng định. Động cơ rú lên.
- Có thể - cô vừa cười vừa hét to - Thế tại sao ngài không hỏi tôi điều đó ngày mai có tốt hơn không, ngài Paynter - Chiếc xe phóng đi.
Anh đứng bên lề đường mắt nhìn theo cô và đưa tay lên gãi đầu - Cô gái kỳ lạ. Cô ta không có biểu hiện gì chứng tỏ là cô đã được nghe về anh. Gordon tự hỏi hay là cô ta cố tình làm vậy. Anh lắc đầu trên đường trở về nhà. Có thể ngày mai anh sẽ tìm ra.