Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Lửa Ma Sợ Oai Đều Liễm Tích - Kim Yêu Hành Hung Ám Hại Lén
a khỏi thành Lan Châu, Thiên Tứ và hai nàng Thiến Thiến thúc bò và hươu chạy thẳng về phía Đông Nam, qua Dư Trung, An Định mới tới Hoa Gia Lãnh. Ba người lại tiếp tục đi như trước, nhờ có con bò và con hươu đi nhanh như bay, nên chưa đến hoàng hôn hôm đó đã đến một thị trấn tên là Cam Thảo Yến rồi.
Vì sợ người trong trấn nhìn thấy hai con kỳ thú sẽ làm phiền bọn mình, nên ba người để cho chúng ở lại ngoài thị trấn tự kiếm ăn lấy, còn ba người thì tiến thẳng vào trong thị trấn. Thị trấn này rất nhỏ chỉ có vài quán ăn kiêm khách sạn thôi.
Hoa Thiến Thiến đi trước, tiến thẳng vào trong tiểu điếm đang thắp đèn lờ mờ. Thiên Tứ bước vào bên trong liếc nhìn thấy có năm chiếc bàn gỗ, nhưng không có lấy một thực khách nào hết. Tên phổ kị đang ngủ gật cạnh quầy. Hàn Thiến Thiến tính vẫn trẻ con, nên đến chỗ tên phổ ky vỗ mạnh lên mặt bàn đến “bộp” một tiếng lớn rồi quát bảo:
- Này, có người đến ở trọ đó...
Tên phổ ky đang ngủ say, nghe tiếng “bộp” thực lớn, y giật mình đánh thót một cái kêu “ối cha”, còn người y thì suýt nữa ngã lăn ra đất. Bọn Thiên Tứ trông thấy thế thì không sao nhịn được, đều bật cười.
Tên phổ ky mới hay là có khách tới thực, y vội quay đầu lại thấy Hàn Thiến Thiến đứng cách mình một thước, y kinh hoảng đến trống ngực đập thình thịch. Y tưởng như mình đã được tiên nữ chiếu cố, đang định nịnh hót, ngờ đâu lại trông thấy phía sau lại có một kim đồng và tiên nữ khác, y càng hoảng sợ và nghĩ: “Lạ thực, hôm nay là ngày gì mà Cam Thảo Yến...”. Nghĩ tới đó, y lại thấy hai hai vị tiên nữ này quen quen. Y nhìn lại lần nữa, bỗng nhớ ra, liền quỳ xuống vài lạy Hoa Thiến Thiến và nói:
- Thì ra là thiếu bảo chủ đã tới! Chắc là thiếu bảo chủ chưa ăn uống gì, tiểu điếm có sẵn thịt muối khô và rượu Đại mạch...
Thoạt tiên Thiên Tứ thấy lạ, nhưng chàng liền nghĩ ngay thì ra mình đã vào tới phạm vi thế lực của Hoa Gia Bảo rồi. Hoa Thiến Thiến liền mỉm cười đáp:
- Được cứ dọn ra đây, chúng ta ăn xong còn đi ngay có việc. Hôm nay không uống rượu.
Tên phổ ky đã hết sợ hãi, liền cười hì hì nói:
- Thưa thiếu bảo chủ, thiếu bảo chủ là mình vàng lá ngọc, không nên đi đêm như thế. Hơn nữa hôm nay trời rét, thiếu bảo chủ uống hai chén cho đỡ rét...
Hàn Thiến Thiến xen lời nói:
- Chú phổ ky này cũng không ngoan lắm, thôi được rồi dọn lên đây.
Tên phổ ky liền chạy vào trong, lớn tiếng gọi:
- Cho dọn thịt muối khô và rượu lên nhé.
Hàn Thiến Thiến thấy tên phổ ky đi khỏi, liền hỏi:
- Sao đại tỷ lại quen tên phổ kị ấy?
Hoa Thiến Thiến mỉm cười, lườm Thiên Tứ rồi nói:
- Những lần trước, ta đi Lũng Tây hay ghé vào đây, nên y nhận ra. Tên phổ ky này khá lý thú. Ở đây, chỉ mình y là phổ ky mà lần nào cũng kêu vào trong, như là có nhiều tên ấy.
Mọi người đang nói chuyện thì phổ ky bưng thức ăn lên, Thiên Tứ liền hỏi:
- Chú phổ ky, mấy hôm nay chắc làm ăn khá, có thấy ai lạ mặt qua đây không?
Tên phổ kị thành thật mỉm cười đáp:
- Có có, sáng nay có hai người đàn bà nhưng có một người trông hung dữ lắm.
Bọn Thiến Tứ liền đoán biết đây là Vương Mai rồi. Vì thế, Hàn Thiến Thiến lại càng lo cho cha nuôi, liền hỏi:
- Thế có thấy hai ông già qua đây không? A... hai ông cũng rất đặc biệt, một người thì lúc nào cũng mếu máo như khóc....
Tên phổ ky nhanh nhảu nói:
- Còn một ông hay cười hi hi. Hai ông gì cũng kỳ lắm, vừa nghe thấy hai phụ nữ lúc sáng cũng qua đây, vội vàng ăn xong liền bỏ đi luôn.
Ba người nghe thấy Bại Sự lão nhân và Thích Thích Ông đã qua đây rồi, liền không ai có tâm trí nghe nữa. Hàn Thiến Thiến định đuổi theo luôn, nhưng Thiên Tứ bảo ăn uống qua loa rồi hãy đi, vừa ăn vừa bảo tên phổ ky:
- Chú xem còn bánh bao mang ra đây một đĩa, chúng ta ăn xong còn đi ngay.
Một lát sau ăn xong, bọn họ liền đứng dậy đi luôn. Ra khỏi thị trấn, cưỡi bò và hươu phóng nước đại. Đi được một đoạn thì trời đã tối và lạnh, nhưng nhờ mấy viên kim cương đó để trong túi nên họ không cảm thấy gì cả. Đi được một tiếng, họ đã vào trong rừng sâu. Thiên Tứ cưỡi trên lưng bò, suy tính: “Bò và hươu đi hai tiếng đồng hồ bằng Bại Sự lão nhân và Thích Thích Ông đi nửa ngày trời, nhưng không biết đêm tối hai ông ấy có còn đi tiếp nữa không? Hay là vào trọ khách điếm rồi? Mà khách điếm nào là chỗ họ nghỉ trọ?”.
Nghĩ như vậy nhưng chàng hỏi Hoa Thiến Thiến thì biết quanh đây không có khách điếm nào cả, chỉ có dịch trạm do quan phủ đặt ra, nhưng không bao giờ tiếp khách giang hồ. Ba người đi tới lưng núi bỗng nghe có tiếng động binh, vội chạy tới đó, Hàn Thiến Thiến nghe thấy mừng rỡ khôn tả nói:
- Đại ca, chắc cha nuôi và lão đại ca đang đấu với sư phụ tên ma đầu rồi cũng nên.
Thiên Tứ khẽ đáp:
- Chúng ta nên lẳng lặng đi tới đó thôi, bò và hươu đi nhanh sẽ gây tiếng động làm chúng phát hiện sẽ chạy mất, chi bằng chúng ta xuống đi bộ thì hơn.
Hai nàng nghe chàng nói có lý, liền nhảy xuống, giở khinh công lao về phía đó. Thiên Tứ dặn hai con vật rồi giở Bách Biến Quỷ Ảnh đuổi theo hai nàng. Ba người đi một lúc, thấy phía trước có ngôi nhà bẩy tám gian làm bằng đá kiên cố, căn chính giữa thắp đèn soi ra ngoài sân, thấy có bẩy cái xác nằm ngổn ngang.
Vừa nhìn chàng đã biết đấy là bọn lính dịch trạm, trông thấy trong nhà không có bóng người nào hết, liền ngăn hai nàng và ra hiệu tiến về phía hò hét. Xuyên qua rừng thông tới bìa rừng, thấy một bãi đất trống đang có nhiều người ở đó. Xung quanh có 12 người đang đứng lược trận, hai người bên trong đánh nhau. Từ xa nhìn không rõ mà chỉ lờ mờ thấy có hai người đàn bà, chàng liền nghĩ bụng: “Dù sao bọn này cũng liên quan tới vụ giết các lính tốt dịch trạm kia”.
Bỗng nghe thấy có tiếng cười ha hả và tiếng nói:
- Con quỷ này có mau nằm xuống không?
Thiên Tứ nghe thấy mừng rỡ nghĩ bụng: “Đó chả là Bại Sự lão nhân là gì?”. Chàng liền phi thân tới, và lên tiếng hỏi:
- Có phải Âm lão tiền bối không? Thiên Tứ đã đến rồi đây.
Tiếng nói của chàng không khác gì sấm sét, khiến mọi người tại trường cả kinh thất sắc. Tiếp theo lại có tiếng “hự” và tiếng cười nổi lên. Lúc đó Thiên Tứ đã tới gần, chàng thấy người vừa “hự” là kẻ đấu với Bại Sự lão nhân, còn lại là tiếng cười của Bại Sự lão nhân và Thích Thích Ông hai người. Thích Thích Ông hớn hở hỏi:
- Chú em khỏi hẳn chưa? Tiểu muội đâu?
Thiên Tứ chưa kịp trả lời thì đã có bốn người áo đen, trong số mười hai người vây lấy chàng. Thiên Tứ ung dung nhìn rồi cười ha hả nói:
- Chắc các vị đều là thủ hạ của ma đầu Thiết Diện Điểu Trảo phải không? Sao cả bốn người vây đánh một mình ta đấy à?
Bốn người không biết vì chưa nhận được lệnh hay khiếp sợ oai danh của Thiên Tứ, mà chỉ thấy vây quanh chưa dám tấn công. Trong đấu trường, hai tên đánh với Bại Sự lão nhân một tên đã bị đánh ngã, chỉ còn lại một tên, với một thiếu nữ ăn mặc lịch sự. Còn một đôi khác đang đấu là Vương Mai và Thích Thích Ông, mặc dù đấu bằng tay không, nhưng cả hai ra tay như chớp.
Thiên Tứ như thiên thần trên trời xuống khiến Vương Mai kinh hãi, Thích Thích Ông liền thừa cơ đây lùi hắn, sau đó lại gần Thiên Tứ và hỏi tiếp:
- Chú em đã khỏi rồi à? Mau lại đây cho lão ca xem.
Giọng ông ta run run xem ra rất xúc động, Thiên Tứ thấy thế cảm động vô cùng, liền phất hai tay phóng về hai tên trước mặt quát:
- Tránh ra...
Chàng vừa nói đã thấy Vương Mai cười nham hiểm, tay hắn vung một ám khí kim quang về phía sau lưng Thích Thích Ông. Thiên Tứ cả giận quát:
- Tiện tỳ to gan thực!
Chàng liền dở Bách Biến Quỷ Ảnh hoa lên một cái, vượt qua bốn tên áo đen đến bên Thích Thích Ông. Bọn áo đen cả kinh thất sắc, không ngờ khinh công chàng cao như vậy. Thiên Tứ bên cạnh Thích Thích Ông quát:
- Này, để ta trả lại cho mi...
Thì ra Vuơng Mai nhân lúc Thích Thích Ông không để ý đã dùng Phù Cốt Độc Trâm định ám toán. Nhưng ngờ đâu bị Thiên Tứ phát hiện, nên cứu Thích Thích Ông thoát hiểm. Vương Mai vô cùng kinh hãi, không ngờ trong bóng tối như thế Thiên Tư vẫn trông thấy. Cho nên khi vừa nghe thấy Thiên Tứ quát “trả lại cho mi” y thị đã nhẩy lùi về sau tránh né. Ngờ đâu, thị tránh né được nhưng tên áo đen đứng sau vô phương tránh thoát, mũi kim phóng vào mắt xuyên qua óc, khiến y chết không kịp kêu lên tiếng nào.
Thiên Tứ thấy tên đó chết ngay, không ngờ mũi kim ác độc như vậy, mọi người thấy thế cũng thất kinh hồn vía. Vương Mai thấy thế cười khẩy, cất giọng ồ ồ nói:
- Tiểu tử ra tay đối phó thủ hạ ta như thế là nghĩa lý gì? Ngươi tưởng như thế mà Hùng Phụng Vương Mai ta không dám ra tay đối phó mi sao?
Thiên Tứ lúng túng không biện bác được, chàng vốn biết thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo toàn là kẻ độc ác, nhưng chàng ra tay như thế cũng là quá tàn nhẫn. Bại Sự lão nhân và Thích Thích Ông thấy chàng vẻ mặt như thế, biết chàng là người chính trực không giỏi ngụy biện, nên mắng Vương Mai:
- Yêu nữ không biết hổ thẹn, ngươi ra tay ám toán lão phu trước, sao người dám đổ tội cho chú em ta giết hại người của mi?
Nói xong, Thích Thích Ông quay lại nói với Thiên Tứ:
- Chú em, đối phó với những quân chó má này không nói đạo lý được. Chú không nhớ bọn chúng đã đầu độc, định giết hại chú sao?
Lúc bấy giờ Thiên Tứ mới tỉnh ngộ:
- Nếu ngươi không ra tay ném ám khí trước tiên, thủ hạ ngươi đâu chết oan như thế? Chuyện này bỏ qua không nói vội, trước hết ta hỏi ngươi tại sao bỏ độc vào rượu hãm hại La mỗ như vậy?
Lúc này chàng mới nhìn thấy thiếu nữ ấy, thì ra là Tô Xảo Yến. Thoạt tiên chàng thấy nàng ta có vẻ kinh hãi, sau lại giận dữ. Chàng rất thắc mắc không hiểu sao cô ta đi cùng Vương Mai, lại còn cả gan đối địch với Bại Sự lão nhân nữa?
Nhưng chàng suy nghĩ một lát là biết Xảo Yến vốn là người rất ác độc, do ghen mà hóa cực đoan đi vào con đường độc ác. Chàng vốn định tiến lên chào hỏi nàng mấy câu, nhưng thấy nàng như vậy, thầm nghĩ không khéo nàng không trả lời có khi còn mắng mỏ mình nữa. Như thế, có phải mất sĩ diện không? Cho nên chàng bỏ qua liền hỏi:
- Mấy cái xác ở bên nhà dịch trạm, có phải cũng do bọn ngươi ra tay phải không?
Vương Mai mắt đảo liên hồi, nàng ta biết võ công mình còn kém xa Thiên Tứ. Mặc dù chưa giao đấu lần nào, nhưng chỉ cần nhìn hành động vừa rồi đủ thấy Thiên Tứ võ công cao minh hơn mình nhiều. Tuy nhiên, trước mặt thủ hạ, nàng không thể để mất uy danh của mình và sư phụ được. Suy nghĩ một hồi, Vương Mai ồ ồ đáp:
- La Thiên Tứ, ngươi có bằng chứng gì dám bảo Vương Mai ta hạ độc như thế? Nếu quả thật ta ra tay thì ngươi làm gì còn sống được?
Tuy rằng nàng ta không nhận, nhưng trong lòng rất thắc mắc, không biết Thiên Tứ làm cách nào cứu chữa nổi chất độc lợi hại như thế. Thiên Tứ cười nhạt nói:
- “Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn” là thứ thuốc độc đáo của Thiết Diện Điểu Trảo. Mặc dù ngươi không ra tay nhưng cũng là do thủ hạ của ngươi, cứ tạm để đấy đã. Còn việc những xác chết ở dịch trạm thì ngươi tính sao?
Việc này Vương Mai không thể chối cãi, nên hắn cười khẩy nói:
- Mấy tên ấy tội đáng chết lắm, ta giúp chúng chết một cách nhanh chóng như thế đã là một đặc ân. Bọn chúng liên quan gì đến ngươi, mà ngươi can thiệp vào?
Bại Sự lão nhân không nhịn được liền cười ha hả, mỉa mai nói:
- Tội ư? Tội gì? Chả lẽ là tội trêu hai cô gái đồng trinh các ngươi?
Ngờ đâu Vương Mai nhìn nhận, ung dung nói:
- Chính thế, lão già kia đừng có lẻo mép nữa. Liệu hồn, không bổn cô nương xẻo lưỡi lão ra đấy.
Bại Sự lão nhân đứng cạnh đó tưởng mình nói thế sẽ làm cho Vương Mai tức giận, không ngờ trái lại còn bị trách mắng. Tuy ông ta biết Vương Mai sợ oai Thiên Tứ không dám làm tàng, nhưng cũng đứng đờ ra không biết nói gì cho phải? Thích Thích Ông cả giận xen vào:
- Yêu nữ, ngươi giọng nói khàn khàn, lại có bọn thủ hạ đi theo, ta không tin là có ai dám trêu ghẹo ngươi. Có lẽ, ngươi sợ lão đệ ta nên mới đổ tội cho họ như vậy?
Vương Mai hậm hực đáp:
- Ngươi đừng có lẻo mép, các ngươi có tài ba gì mà làm cho ta sợ cơ chứ?
Lúc này Bại Sự lão nhân đã tìm ra lý lẽ, nói:
- Nói thực không? Già này không dám tin lời nói của mi là thực được...
Ông ta nói như vậy coi như khiêu chiến rồi. Đúng lúc ấy, trong rừng có tiếng còi vọng lại, Thiên Tứ giật mình vội nhớ đến hai nàng Thiến Thiến. Chàng thấy tiếng còi như thế, đoán trong rừng thế nào cũng còn đồng đảng của Vương Mai đang mai phục. Vương Mai nghe tiếng còi, biết là thủ hạ của mình canh gác phát hiện ra có người đột nhập. Nàng nhìn Thiên Tứ, thấy hắn vẻ mặt lo âu, biết ngay đồng bọn Thiên Tứ, liền nghĩ bụng: “Chắc là con bé họ Hàn chứ không còn ai vào đây nữa”. Vương Mai lớn tiếng nói:
- Số một, hai, ba. Trong rừng có người sa lưới đấy, mau bắt đem lại đây để ta xét xử.
Ngờ đâu, ba tên chưa vào đã nghe thấy trong rừng vọng lại hai tiếng còi dài và hai tiếng còi ngắn rất cấp bách vọng vào. Vương Mai kinh hãi vô cùng, mồm vội nói:
- Hai tên ư, được. Số bốn ngươi cũng đi đi, hai người khiêng một.
Vương Mai nói thế khiến không chỉ Thiên Tứ mà hai ông già bị mắc hỡm, cũng tin là thật. Thiên Tứ kinh hãi vô cùng, đừng nói hai nàng bị thương mà dù chỉ bị người rờ vào mặt cũng mất mặt vô cùng. Cho nên không đợi bọn kia tiến bước, chàng đã rú lên một tiếng dài, dùng khinh công thượng thừa lao đi như gió.
Tiếng rú của chàng như tiếng hổ gầm, thì đằng xa đã có tiếng ngân ngưu và mai hoa lộc trả lời luôn. Đồng thời, tiếng chuông của chúng từ xa đang phi tới. Hai ông lão thấy vậy cũng nóng lòng sốt ruột, không đếm xỉa bọn Vương Mai, phóng ngay vào rừng.
Vương Mai không ngăn cản gì hết, mặt vừa lộ vẻ kinh hãi vừa đắc ý, rồi y thị rú lên và vội kéo tay Xảo Yến với giọng dịu dàng khẽ nói:
- Yến muội chúng ta đi thôi.
Xảo Yến đứng ngẩn người nhìn theo bóng Thiên Tứ, mắt lộ vẻ oán độc. Chỉ khi nghe Vương Mai gọi, nàng mới tươi cười rồi nhìn Vương Mai, cười khanh khách nói:
- Chị Mai tài ba thật! Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Vương Mai vừa đi vừa giơ tay ôm ngang eo Xảo Yến, với vẻ rất dâm đãng, cười “hặc hặc” như vịt đực kêu, rồi mới nói:
- Bây giờ chúng ta đi đến chỗ nào thanh tĩnh, để cùng Yến muội tiếp tục trò phong lưu kia...
Xảo Yến không biết xấu hổ gì hết, để cho Vương Mai sờ ngực, véo vào má mà không tức giận chút nào hết, trái lại còn nũng nịu trả lời:
- Ban ngày ban mặt mà cũng dám nói lời lẽ này. Chị thực mặt dầy quá, thôi chúng ta đi đi.
Nói xong nàng mềm nhũn, ngã ngay vào lòng Vương Mai.
Nhìn mặt Xảo Yến một hồi, rồi nhìn vào rừng thông một hồi, Vương Mai mới cười “khằng khặc”, nói tiếp:
- Cô em đáng yêu đi không nổi ư? Thôi được, để chị ẵm em đi cũng được...
Y thị vừa nói vừa ôm Xảo Yến lên hôn một cái, rồi mới quay người đi về phía đèo núi ở gần đó luôn.
Hãy nói Thiên Tứ, sau khi phi vào rừng khi tới gần, nghe thấy tiếng chưởng phong vù vù, cả mừng nghĩ bụng: “Bên dưới còn ác chiến, thì hai vị Thiến muội vẫn chưa bị bắt đâu”. Tuy nghĩ vậy nhưng chàng vẫn không yên tâm hỏi:
- Hai vị Thiến muội làm gì thế?
Hàn Thiến Thiến vội trả lời:
- Đại ca chúng em đang đánh nhau, còn bên đại ca đánh xong chưa?
Thiên Tứ nghe thấy giọng nói của Hàn Thiến Thiến có vẻ phấn khởi, biết là nàng thắng thế rồi, vì vậy mới yên tâm. Đồng thời, cũng biết Vương Mai đánh lừa mình. Chàng vừa nghĩ vừa phi thân lên ngọn cây quan sát, nói to:
- Vẫn chưa đánh nhau, nhưng Vương Mai đã sợ ngu huynh mà đào tẩu rồi. Ngu huynh cũng tìm thấy cha nuôi và lão đại ca của muội rồi.
Thiến Thiến vừa đấu vừa hớn hở, la lớn:
- Có thực không? Tên này giỏi thực, hãy chịu một chưởng của bổn cô nương. Hì hì, đại ca, thân pháp đại ca dậy cho linh nghiệm lắm! Đại tỷ, chị...
Đang lúc nàng nói, Thiên Tứ xuống tới nơi. Hoa Thiến Thiến đang đối phó hai địch nhân, bỗng nghe thấy Hàn Thiến Thiến “ối cha”, nàng quay lại thấy nàng ta tay đã trúng ám khí rồi. Nàng cả kinh la lớn:
- Tứ đại ca! Mau lại đây nhanh, Thiến muội đã trúng phải ám khí rồi.
Nàng chưa nói dứt thì hai tên đấu với nàng thấy đồng bọn thắng thế, liền vung tay phóng ra sáu bẩy cái kim, rồi quay mình chạy mất, không kể kết quả ra sao. Thiên Tứ nghe thấy thất kinh vội phóng đến, đúng lúc thấy Hàn Thiến Thiến trúng kim, còn tên áo đen đang bổ xuống mặt nàng. Hoa Thiến Thiến thì đang múa tít hai ống tay để phất những mũi ám khí, nên mấy tên kia có cơ hội tẩu thoát. Thiên Tứ tức giận quát lớn:
- Tên giặc vô sỉ, ngươi to gan thật.
Thiên Tứ vội lấy ra ba viên kim cương ném về ba tên áo đen. Tên áo đen đang đánh xuống Hàn Thiến Thiến, nghe thấy tiếng ró rít, thầm biết nếu mình có giết được Hàn Thiến Thiến thì cũng chết vì ám khí, vội xoay người dùng dao gạt ám khí. Còn hai tên kia thì nghe thấy vội luồn ra sau thân cây chạy.
Nhưng ba viên ám khí Thiên Tứ bắn ra như có mắt. Tên đại hán dùng dao gạt ám khí, nhưng ám khí bỗng bay vòng qua, sau đó bắn vào huyệt Kiên Tĩnh rồi xuyên qua người hắn bay mất, hắn liền lăn ra đất chết tốt. Còn hai tên kia tưởng tránh sau thân cây là thoát, nào ngờ ám khí vòng qua thân cây, phi vào huyệt mê sau ót, chúng liền lăn ra đất. Sự việc xảy ra rất nhanh, thoáng cái đã có ba người hôn mê và một người chết.
Lúc này Thiên Tứ ôm Hàn Thiến lòng nhưng trời tối quá không thấy mặt nàng biến đổi ra sao, liền bảo Hoa Thiến Thiến thắp lửa lên để chàng chữa trị cho Hàn Thiến Thiến. Sau khi có lửa, Thiên Tứ nhìn thấy mặt Hàn Thiến Thiến trắng bệch, mắt thì lờ đờ, chàng biết ngay là nàng trúng độc rất nặng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
- Thiến muội bị kim độc bắn trúng chỗ nào thế?
Như người không có hơi sức, Hàn Thiến Thiến khẽ nói:
- Nơi đây này, đại ca ạ! Tại sao người em tê liệt không còn chút hơi sức nào cả? Có phải em sắp chết không?
Thiên Tứ vội điểm yếu huyệt cánh tay nàng, rồi cất giọng an ủi:
- Không sao đâu, quý hồ ngu huynh lấy mũi kim độc ra là vô sự ngay. Muội đừng có nghĩ vớ vẩn như thế làm chi. Không khi nào em lại chết được...
Tuy nói như vậy nhưng chàng đã mủi lòng thầm, nên vừa nói tới đó đã vội bảo Hoa Thiến Thiến ẵm hộ nàng, rồi xé ngay tay áo của nàng để tìm vết thương. Hàn Thiến Thiến thấy cánh tay mình sưng húp đen xì, kinh hãi vô cùng, ứa nước mắt nói:
- Đại ca em trúng phải chất độc rất mạnh, em đáng chết lắm. Em đã thắng y rồi, muốn giết y lúc nào chả được, nhưng em lại không ra tay cho nên...
Thiên Tứ đã thấy cái đuôi của kim độc rồi nên kéo ra ngay, nhưng ba cây kim còn lại đều cắm sâu, không sao kéo ra được. Chàng lại nghe nàng nói thế nên càng nóng lòng thêm, mồ hôi ra như tắm nhưng vẫn tươi cười nói:
- Em đừng nói nữa, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi giây lát đã. Thế nào... anh… anh… cũng có cách cứu chữa.
Hàn Thiến Thiến vẫn nói tiếp:
- Trong lòng em khó chịu lắm,... có lẽ khó chữa... đại ca sau khi em chết, anh có nhớ em không? Còn em lúc nào cũng nhớ anh như lúc mới quen biết, anh... trên thế gian có ma quỷ thật không? Nếu có ma thực, thế nào em cũng biến thành ma đi theo anh chị và bảo vệ cho anh chị luôn.
Thấy Hàn Thiến Thiến như thế, Hoa Thiến Thiến không chịu được nước mắt cứ ứa ra, nhưng nàng phải cố nhịn không để cho Thiến Thiến biết. Vì những lời nói của Hàn Thiến Thiến làm cho Thiên Tứ cuống lên, nhất thời không biết chữa trị thế nào nữa? Sau chàng nghe nàng nói: “Em không nỡ tay giết y” vội nghĩ đến bọn kia trên người thể nào cũng có thuốc giải độc chứ.
Chàng vừa đứng lên định lục soát thì hai người Bại Sự lão nhân và Thích Thích Ông phi tới. Hai ông già nhờ có ánh sáng nơi đây nên mới tìm được tới. Vừa tới nơi đã thấy Hoa Thiến Thiến ôm Hàn Thiến Thiến nằm trong lòng, cánh tay đanh thâm tím đều kinh hoảng vội đồng thanh hỏi:
- Con gái cưng của lão làm sao thế này?
- Cô em nhỏ bị sao vậy?
Hàn Thiến Thiến ngửng đầu lên, với đôi mắt lờ đờ nhìn lên ông già gượng mỉm cười:
- Cha nuôi và lão đại ca đến rất đúng lúc, Thiến nhi sắp chết rồi. Nếu Thiến nhi chết thực, cha nuôi và đại ca phải trả thù cho Thiến nhi mới được. Hai vị nên giúp đại ca diệt trừ bọn khốn nạn kia. Hà, cha nuôi nhận lời cho con kết hôn với đại ca nhé. Sư phụ của đại ca có viết thư để cầu hôn, cha có nhận lời không.
Chưa bao giờ Bại Sự lão nhân chảy nước mắt cả, nhưng bây giờ thấy con gái nuôi của mình đang thoi thóp sắp chết, ông ta đau lòng vô cùng, nước mắt cứ chảy ra. Rồi ông ta quỳ xuống đất, khẽ nắm tay trái thâm tím của Hàn Thiến Thiến lên xem mồm thì nức nở đáp:
- Cha nhận lời rồi! Chờ con khỏi là sẽ cho con thành hôn ngay. Bây giờ... con hãy nghỉ ngơi một chốc lát đã...
Thích Thích Ông cũng rơi nước mắt như Bại Sự lão nhân, ông ta còn ngầm thề quyết phải tìm bọn ác ma đầu để tận diệt bọn chúng, trả thù cho Thiến Thiến.
Thiên Tứ rất đau lòng nhưng chàng vẫn còn một chút hy vọng cứu chữa được. Chàng đã đi lại cạnh cái xác kia để lấy cái túi da ở lưng tên ấy, ngờ đâu chưa kịp chạm đã ngửi thấy mùi tanh hôi không chịu nổi từ cái xác ấy. Chàng nhìn lại mới hay cái xác đã bắt đầu thối nát, đôi mắt của tên ấy đã không còn, chỉ còn lại hố mắt trống hoác.
Chàng giật mình kinh hãi, vội bảo mọi người lui ra xa ngay. Thích Thích Ông trông thấy đã biết là thủ đoạn đặc biệt của Thiết Diện Điểu Trảo, ông ta vội lấy cành cây đào một cái hố để chôn cái xác, nếu không chất độc sẽ hại chết những động vật và con người xung quanh đây.
Thiên Tứ vội chạy lại tìm trên người hai tên kia ở sau gốc cây, nhưng tìm mãi không thấy có gì cả. Chàng tức giận vô cùng, vội xé chiếc khăn đen che mặt của chúng, ngờ đâu mặt mũi của hai tên này lại là...
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu