Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Bạn Giả Vờ
gày thứ Hai sau Lễ Tạ ơn, chúng tôi bị kẹt phải ăn trưa ở căn-tin trường. Người đàn ông không mặc quần áo đã quay lại, ông ta chạy nhong nhong trên đường Broadway và chúng tôi không được phép ra ngoài.
“Chạy ngoài đường trong bộ đồ Adam vào thời tiết này thì hơi bị lạnh đấy!” Colin nói khi đi ngang bàn chúng tôi để đến bàn của đám con trai. Annemarie cười khúc khích. Tôi thấy Sal cũng ở đó. Cậu ấy liếc nhìn chúng tôi một lần nhưng làm như thể không nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn đám con trai, tất cả đều đang cố gắng nói to hơn những người khác. Sal cũng làm thế - thỉnh thoảng tôi lại nghe giọng cậu ấy vang to, và nó nhắc tôi nhớ đến trò chơi mà chúng tôi thường chơi trên xe buýt khi còn nhỏ. Sal đứng cầm cây cột vịn trên xe buýt, tôi cũng sẽ nắm cây cột nhưng nắm ngay phía trên tay cậu ấy. Khi đó Sal sẽ chuyển tay lên nắm cây cột phía trên tay tôi, và tôi chuyển tay lên phía trên tay cậu ấy. Cứ thế cho đến khi hai đứa cùng đứng kiễng chân, nắm cây cột ở phía gần trần xe. Thường thì sẽ có một người lớn la chúng tôi không được chơi trò vớ vẩn đó nữa, xe buýt đông người và một trong hai đứa chúng tôi sẽ té ngã vào người khác.
Annemarie mở gói đồ ăn ra. Điều tệ hại nhất khi bị kẹt ở trường là căn-tin trường toàn những món béo ngậy.
“Không biết anh Jimmy có tự đếm bánh mì không,” tôi nói, “Chắc là không đâu. Dường như anh ta chỉ thích mình làm việc đó thôi.”
Cô ấy gật đầu: “Để bạn có việc để làm.”
“Hừm, cảm ơn nhé,” tôi quăng ống hút sữa của mình vào Annemarie.
“Này, mình không có ý...”
“Phải rồi, bạn không có ý gì hết!”
Bỗng nụ cười của Annemarie biến mất. Cô vẫn nhìn tôi nhưng có một cái gì đó thay đổi, như thể một chiếc công tắc vừa bị tắt đi bên trong cô ấy. Như thể cô ấy vẫn ở đó nhưng đang làm một cái gì khác trong đầu.
“Annemarie?”
“Đừng!” Julia đứng ngay sau lưng tôi, cầm một hộp sữa trong tay. Trước khi tôi kịp nói gì, Julia đã trượt xuống chiếc ghế ngồi bên cạnh chúng tôi, vẫn nhìn chằm chằm vào Annemarie: “Chút nữa bạn ấy sẽ ổn.”
“Bạn ấy bị gì thế?”
“Đợi đã!” Julia không buồn nhìn tôi. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Annemarie.
Gương mặt Annemarie có chút cử động. Cô đặt tay xuống bàn, chớp mắt và hỏi: “Gì thế?” như thể cô bỏ lỡ điều gì tôi vừa mới nói.
“Bạn ổn chứ?” tôi hỏi.
Julia đá chân tôi dưới gầm bàn. “Đừng hỏi gì hết!” cô rít lên nho nhỏ.
Dường như chỉ đến lúc đó Annemarie mới thấy có Julia đang ngồi. “Chào Julia!” một nụ cười nở trên mặt cô.
Julia mỉm cười lại: “Chào!” rồi cô quay sang tôi, làm như thể chúng tôi đang nói chuyện: “Sao, Miranda, cái sân chơi thế nào rồi? Ý mình là Đường Chính ấy.”
Cô ấy muốn nói chuyện về Đường Chính? Bây giờ ư?
Julia nhìn thẳng vào mắt tôi: “Mình nghe nói đề xuất của bạn đã được duyệt. Chúc mừng nhé!”
“Ừm... cảm ơn.”
“Sẽ có xích đu phải không? Bạn định làm xích đu như thế nào?”
Tôi bắt đầu hiểu ra rằng Julia đang muốn cho tôi thấy điều gì đó, dạy tôi làm thế nào để giúp Annemarie.
“Kẹp giấy” tôi nói, “Mình dùng kẹp giấy để làm sợi xích cho xích đu, và mình sẽ cắt những miếng cao su nhỏ từ vỏ xe để làm ghế ngồi.”
Julia gật đầu: “Tuyệt đấy!” Tôi gần như có thể tưởng tượng ra chúng tôi là những người bạn thật sự đang nói chuyện với nhau.
“Gì nữa không?” cô hỏi.
“Cái gì?”
Julia có vẻ khó chịu. Tôi không nhanh trí lắm. Cô nói: “Về cái sân chơi ấy, còn gì nữa không?”
“À... ừm... bập bênh. Chắc chắn sẽ có vài cái bập bênh.”
Annemarie lên tiếng: “Bạn biết không, gỗ balsa làm bập bênh tốt lắm - nó rất dễ cắt. Hình như ba mình có đó"
“Thật à?” tôi nói, “Mình có thể sơn nó màu cam, giống như những cái bập bênh ở Công viên Riverside ấy.”
“Ừ,” Annemarie nói, “Bọn mình có thể bắt đầu làm nó ở nhà mình - có thể hôm nay luôn nếu bạn muốn.” Cô nhìn Julia: “Bạn muốn đến không? Giúp Miranda làm cái bập bênh?”
Trước khi Julia kịp trả lời, tôi nói: “Không gấp đâu. Kế hoạch của mình mới được phê duyệt thôi. Mình có thể bắt đầu vào tuần sau. Dù sao thì bạn cũng định đến nhà mình hôm nay mà,nhớ không Annemarie?”
Tôi cảm thấy Julia không muốn tham gia. Cô đứng lên: “Nói chuyện sau nhé.”
“Chào bạn,” tôi nói.
Annemarie ngẩng lên: “Chào Julia!”
Vài phút sau, chiếc loa thông báo của trường vang lên, gọi Annemarie đến Phòng Y tế.
Annemarie nhún vai, mỉm cười bước đi, bảo tôi: “Chút nữa gặp lại nhé.”
Nhưng cô ấy không quay lại.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn