Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 28
-Chị phải tới, nếu không em sẽ giận chị luôn cho mà coi.
Quỳnh Như mỉm cười chỉ xuống bụng mình:
-Bắt chị vác cái trống chầu này đi dự sinh nhật em thì tội nghiệp cho chị quá.
-Chỉ có tụi mình với nhau thôi mà! Anh Phong khó tính là vậy mà em còn mời được chẳng lẽ chị lại nhất định không đi? Mặt Thu Minh méo xệch.
-Thôi được rồi! Đừng có mè nheo nữa -Quỳnh Như bẹo má cô nàng- Biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?
Thu Minh cười hì hì:
-Có thế chứ! Thôi em về nghen. Chiều mai chị phải tới sớm đó.
Mai là sinh nhật Thu Minh tròn 22 tuổi, nhưng nếu ai không biết chỉ đoán cô nàng vào khoảng 18 đến 20 tuổi. Thu Minh trẻ cả gương mặt lẫn tính tình.
-Mẹ thấy nó năn nỉ mà tội nghiệp -Bà Hân bảo con gái.
-Con chỉ ngại...chỗ đó toàn các cô chưa chồng mà mình thì bụng mang dạ chửa...coi kỳ quá –Quỳnh Như có vẻ băn khoăn.
-Thu Minh đã nhiệt tình như vậy, con không đi nó sẽ buồn lắm. Thôi thì tới chơi một lát rồi về cũng được -Bà Hân động viên con.
Lúc nãy Thu Minh than vãn:
-Bà chị của em thật cà chớn! Khi không tới ngày sinh nhật của người ta bỏ đi chơi Vũng Tàu mất! Nếu mà chị không tới nữa thì em chán lắm.
Nhìn vẻ hồn nhiên nhí nhảnh của cô bé, bất giác Quỳnh Như chạnh lòng. Tuổi 22 của nàng đã trôi qua với bao lo toan, phiền muộn. Chưa bao giờ uỳnh Như nhớ đến sinh nhật mình. Nàng chỉ nhớ duy nhất một ngày...Đó là ngày mà cuộc đời nàng đã bị giẫm nát bởi một người đàn ông xa lạ.
-Có cậu Phong tới kìa con -Tiếng bà Hân vang lên.
Quỳnh Như rời mắt khỏi bức ảnh của Huy được phóng to treo ngay trước mặt, chậm chạp rời khỏi phòng.
-Chiều thứ bảy anh không đi đâu chơi sao? -Nàng hỏi khi ngồi xuống trước mặt Phong.
Anh lắc đầu:
-Chẳng có chỗ nào để đi cả! Anh mang đến cho em quyết định nghỉ việc đây -Từ lâu Phong đã quen xưng hô như thế.
Vừa nói anh vừa chỉ vào cái hộp giấy trước mặt. Quỳnh Như lấy làm lạ.
-Gì vậy anh?
-Em xem thì biết! -Phong tủm tỉm cười.
Quỳnh Như mở nắp chiếc hộp, ngạc nhiên vì những thứ trong đó.
-Tại sao anh lại mang cho em những thứ này?
-Đây là loại kem chống nám và chống nhăn da mà tuần tới công ty của ba anh sẽ sản xuất hàng loạt. Anh nghĩ là em cần đấy -Giọng Phong thật phấn khởi.
Bây giờ thì Quỳnh Như đã biết anh thật dễ tính, đặc biệt với nàng và Thu Minh.
-Sao...em có vẻ không vui vậy? -Không nghe Quỳnh Như nói gì, Phong lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu:
-Em cám ơn anh...nhưng từ nay anh đừng lo lắng cho em như vậy nữa.
Phong trầm ngâm châm một điếu thuốc, nhưng rồi sực nhớ đang ngồi trước mặt Quỳnh Như nên lại dụi tắt.
-Anh biết là em không bằng lòng cho nên cố bắt mình phải vô tư khi chăm sóc cho em.
-Em đã nghe nói rất nhiều về gia phong lễ giáo của gia đình anh. Em ngại một sự hiểu lầm sẽ làm cho anh gặp phiền phức -Giọng Quỳnh Như thật chân tình.
-Em thật thông minh và nhạy cảm. Nhất định sau này cưới vợ anh sẽ cưới một người giống như em. À, còn bao lâu nữa em sinh con? -Phong hỏi rất tự nhiên.
-Dạ khoảng một tháng nữa! –Quỳnh Như nhẩm tính.
-Quỳnh Như này! Anh muốn em được nghỉ ngơi luôn từ bây giờ. Như vậy sẽ tốt cho em hơn.
-Em bị đuổi rồi phải không? –Quỳnh Như lo lắng hỏi.
-Anh bảo đảm là không bao giờ có chuyện đó mà -Phong lắc đầu- Nhưng em cần phải nghỉ ngơi -Anh nói thêm- Mẹ anh bảo như vậy.
-Sao mẹ anh biết? –Quỳnh Như ngạc nhiên.
-Anh hỏi bà về việc nữ nhân viên có thai đến bao giờ mới được nghỉ việc thì nghe bà bảo như vậy.
Quỳnh Như đã từng nghe các cô gái ở cửa hàng kháo nhau về chuyện khó tính của mẹ Phong. Là con trai Út,lại là con trai độc nhất nên việc chọn con dâu của bà hết sức khắt khe. Chính vì vậy mà cho đến giờ vẫn chưa có cô gái nào lọt đến vòng chung khảo trong cuộc sát hách của bà.
-Anh đã tìm được người thay thế em chưa? –Quỳnh Như sực nhớ.
Phong lắc đầu:
-Tạm thời thì bảy người quán xuyến công việc cũng được rồi. Chỗ của em sẽ để trống. Sinh con xong em sẽ lại đi làm, khỏi cần phải sắp xếp, dời đổi cho mất công. Em sẽ được nghĩ đúng sáu tháng theo tiêu chuẩn của nhà nước.
Chẳng biết Phong nói đùa hay nói thật nên Quỳnh Như phì cười:
-Như vậy thì anh phải tăng lương cho bảy người còn lại vì công việc của họ bây giờ sẽ nhiều hơn.
-Họ hưởng lương khoán sản phẩm mà lo gì -Phong gật gù- Quên nữa, mai em có đi dự sinh nhật Thu Minh không?
-Em định không đi, nhưng nó năn nỉ quá trời.
-Vậy thì anh đến chở cho đi. Anh cũng hứa với cô ấy.
Phong nói xong đứng dậy cáo từ. Dường như anh chẳng có ẩn ý gì trong câu nói của mình. Đã biết tính cha mẹ nên chưa bao giờ Phong dám nghĩ đến điều gì khác ngoài sự cảm phục và quý mến đối với cô nhân viên của mình.
Còn Quỳnh Như lại có lý do riêng để mà lo sợ. Nàng không muốn nhận lấy bất cứ sự thương hại nào bởi vì sống ở đời, lòng thương hại thường làm cho người ta dễ bị ngộ nhận dẫn đến sự tự hạ thấp mình. Bà Hân biết ý con nên cũng yên tâm.
Chiều hôm sau lúc họ đến nhà Thu Minh thì bữa tiệc sinh nhật cũng vừa bắt đầu. Thu Minh láu lỉnh bảo:
-Mời anh chị ngồi lên đây để em chụp cho "pô" hình.
Quỳnh Như lúng túng:
-Thôi đi, hình họ gì cho mệt vậy.
-Cười tươi lên nào! –Thu Minh tỉnh bơ một, hai, ba...chụp nè.
Ánh đèn plash lóe lên cắt đứt mọi sự phản đối. Chụp xong Thu Minh trao máy cho bạn rồi ngồi sà xuống cạnh Quỳnh Như:
-Chụp đi! -Cô bảo bạn mình.
Lần chụp này Quỳnh Như có vẻ tươi tỉnh hơn. Nàng khẽ mỉm cười, Thu Minh trêu:
-Đảm bảo không lấy phần bụng.
-Đồ quỷ! –Quỳnh Như phát nhẹ vào vai cô nàng- Ủa, ba mẹ và nội đâu Minh?
-Ba má em đi vắng. Chỉ có nội ở trên lầu. Chị thấy anh Hai em đẹp trai ghê không?
Thấy cô bé lại trêu mình, Quỳnh Như vờ bực bội gắt:
-Lải nhải nữa là chị đi về bây giờ.
Vậy thì thôi trả chị lại cho anh Phong đó! –Thu Minh cười lủi nhanh sang chỗ khác.
Mấy cô bạn làm chung vẫn hay ganh tỵ với Thu Minh vì sự hồn nhiên vô tư của cô nàng. Con gái út có khác.
Đang nghĩ ngợi bâng quơ chợt Quỳnh Như nghe bụng mình đau nhói lên một cái. Dường như có ai vừa ngắt nhéo trong đó. Chắc là tại mình ăn bánh kem nên bị chột bụng. Nghĩ vậy nên Quỳnh Như cố gắng chịu đựng...Nhưng cơn đau không dừng lại trước bụng mà bắt đầu lan tỏa ra sau lưng. Quỳnh Như có cảm giác như xương sống mình sắp gãy vụn. Nàng bấu chặt tay vào bàn, mồ hôi tuôn đằm đìa trên trán. Cuối cùng nàng đành phải quay sang Phong:
-Anh đưa em về giùm.
Đến lúc này Phong mới thấy vẻ mặt tái mét của Quỳnh Như. Tuy chưa biết đích xác có chuyện gì nhưng anh cũng vội vã đứng lên xin phép cáo từ.
Ra đến ngoài đường Phong mới hỏi:
-Em bị làm sao vậy?
Quỳnh Như thú thật:
-Em đau bụng quá...chắc là tại ăn bánh kem.
-Đau bụng hả? Không xong rồi?
Phong luýnh quýnh:
-Em có tính lộn ngày tháng không vậy?
-Em cũng không biết. Anh cho xe chạy nhanh nhanh giùm em.
Phong lên ga cho xe lao vọt đi. Anh linh tính đây không phải là cơn đau bụng bình thường...
-Thôi, ghé vô đây cho chắc ăn! -Phong rẽ vào bệnh viện phụ sản.
Quỳnh Như không còn sức để phản đối. Vả chăng nàng cũng vừa nghĩ đến chuyện mình sắp sửa sinh con.
Người nữ hộ sinh khám cho Quỳnh Như nhẹ nhàng bảo:
-Đã có dấu hiệu sinh rồi. Chậm lắm là đến sáng mai là sinh. Em có mang đồ đạc theo không?
Quỳnh Như lắc đầu thú thật:
-Em đi dự tiệc nửa chừng bị đau nên vô đây luôn.
-Vậy thì bảo ảnh về nhà lấy đồ vô nhanh lên.
-Em...em về lấy được không chị? –Quỳnh Như ngập ngừng.
-Trời đất! Giờ này còn đi đâu nữa em? Không sợ bị đẻ rớt dọc đường sao?
Nói xong chị bước ra gọi Phong:
-Này, anh ơi! Vợ anh sắp sinh rồi, anh về mang đồ đạc vào đây.
Biết chị hiểu lầm nhưng Phong không có thì giờ để đính chính. Anh chạy vù về khẩn cấp báo cho mẹ nàng.
-Quỳnh Như sanh rồi bác ạ.
Bà Hân hốt hoảng:
-Trời ơi! Nó sanh hồi nào? Trai hay gái?
Phong ngớ người ra và sực nhớ. Anh cười bẽn lẽn:
-Cháu nói lộn rồi! Quỳnh Như bị đau bụng, cháu chở vô Từ Dũ, người ta bảo cô ấy sắp sinh nên bảo cháu về nhà lấy đồ đạc.
Đến lượt bà Hân luýnh quýnh:
-Vậy mà nó tính còn tới cả tháng nữa. Đây rồi, đồ đạc bác đã sắp sẵn trong giỏ xách nó. Đi nhanh nhanh lên cháu.
Vừa nói bà vừa kéo tay phong. Anh đỡ lấy giỏ xách đồ trên tay bà:
-Bác ơi! Bác quên khóa cửa nhà rồi kìa.
-Ừ, bác quên mất -Bà lúng túng đến tội nghiệp.
Quỳnh Như sinh thiếu gần một tháng nên thằng bé chỉ nặng có 2 ký 7. Cơn đau chuyển dạ kéo dài mãi đến 9 giờ sáng hôm sau. Lúc đó nàng đã gần như kiệt sức.
-Chao! Nó giống thằng cha nó như đúc! -Bà Hân phấn khởi bảo.
Quỳnh Như mỉm cười, thằng bé nhỏ quá nên nàng chẳng biết nó giống ai. Đôi mắt nó nhắm nghiền, cái miệng chóp chép trông thật dễ thương. Duy có cái mũi thì thật đúng là cái mũi của cha nó.
-Mẹ! -Quỳnh Như gọi khẽ.
-Gì đó con? -Bà Hân rời mắt khỏi cháu.
-Bây giờ thì con đã hiểu thế nào là mang nặng đẻ đau -Giọng Quỳnh Như nghèn nghẹn.
Mẹ nàng âu yếm nhìn con:
-Người đàn bà nào cũng nhận lãnh trách nhiệm đó con à.
Không những vậy, Quỳnh Như còn hiểu cả ý nghĩa của những từ "đi biển một mình" mà từ lâu nàng chỉ biết trong sách vở. Bất giác, nàng thấy mình lớn lên thật nhiều.
-Mẹ ơi! -Nàng lại gọi.
-Gì nữa con? -Bà Hân khẽ chớp mắt.
-Đặt cháu tên là gì hả mẹ?
Bà Hân nhìn cháu hồi lâu, chợt mắt bà sáng lên:
-Thì cái tên thằng cha nó đặt.
-Ôi mẹ! Có vậy mà con cũng không nghĩ ra -Quỳnh Như reo thầm.
Nàng nhờ mẹ bế con lên giùm để cho nó bú. Thằng bé đã thức và mở mắt nhìn hết bên này sang bên kia thật ngộ! Quỳnh Như ôm con vào lòng. Trước mắt nàng chợt hiện lên những ngày hạnh phúc ngắn ngủi đã qua. Có lẽ Huy không ngờ được rằng nàng đã kịp đánh cắp của chàng báu vật thiêng liêng này.
Mãi đến trưa, Thu Minh và Phong mới vào thăm:
-Ôi, một thằng nhóc thật xinh! -Thu Minh reo lên- Chị đặt tên cho cháu chưa?
-Rồi -Quỳnh Như cười cười.
-Tên gì vậy?
-Minh lém.
Biết Quỳnh Như trêu mình, Thu Minh vênh mặt.
-Không nhờ ăn bánh kem của em thì bữa nay chưa có thằng nhóc này đâu.
Phong phì cười vì bỗng nhớ tới chuyện Quỳnh Như bị đau bụng tối hôm qua. Ai đời đau bụng sinh mà cứ đổ thừa ăn bánh sinh nhật của người ta.
-Bác ở trong này rồi ai nấu cơm cho em? -Phong bỗng hỏi.
-Hai mẹ con ăn cơm bệnh viện luôn cho tiện! -Bà Hân đáp thay con gái- Họ nấu ăn cũng được lắm cháu à.
Phong có vẻ nghĩ ngợi, xong gật đầu.
-Như vậy cũng được! Cháu đã bàn với Thu Minh, định nhờ cô ấy lo giùm chuyện này.
-Khỏi cháu à! -Bà Hân vui vẻ bảo- Bác còn quên chưa kịp cám ơn cháu về chuyện hồi tối nữa kìa.
Phong cười hồn nhiên:
-Hôm qua các cô hộ sinh còn tưởng cháu là ông xã của Quỳnh Như nên sai chạy vắt giò lên cổ.
Thu Minh cười khúc khích trong lúc Quỳnh Như không giấu vẻ ngượng ngùng. Khi đã "qua sông" rồi nhìn lại những người đi sau mình, nàng mới thấy...không có gì xấu xí cho bằng gương mặt của những người đau bụng đẻ! Cũng may là lúc đó Phong đã ra về và nàng cũng không thuộc loại những người sinh đẻ xấu tính, xấu nết.
Lúc đó nàng chỉ thèm mỗi một điều là được giống như bao nhiêu người phụ nữ khác, được có người đàn ông của mình bên cạnh! Nhưng đối với nàng điều đó chỉ có thể hiện về trong những giấc mơ...