You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
m bỏ lỡ cơ hội gặp Nick rồi. Ông ấy vừa đi được hai mươi phút.” Sally vẫy tay gọi Lola vào nhà, háo hức kể với cô mọi chuyện. “Không phải ông ấy rất tuyệt sao? Ông đã đợi em về. Cuối cùng ông phải đi nhưng bọn chị đã có mấy tiếng trò chuyện làm quen rất dễ thương. Ông ấy quá_____”
“Ôi không, bố đợi mấy tiếng cơ ạ? Sao bố không gọi cho em nhỉ?” Lola không để tâm, quờ quạng tìm điện thoại. “Chết tiệt, em tắt nó đi lúc nào nhỉ?”
“Không vấn đề gì đâu. Bọn chị đã nói chuyện không ngừng nghỉ đấy. Thực ra___”
“Chờ em chút, em gọi cho bố cái đã.”
Sally nóng lòng chờ Lola buông điện thoại xuống; cô đang vô cùng muốn kể với Lola họ nói chuyện hợp nhau thế nào và bố cô là một người đàn ông quyến rũ ra sao. Không phải vì Lola có lí do gì phải bận tâm, mà vì phép lịch sự, cô sẽ đùa xin phép cô ấy trước khi chính thức bắt đầu quan hệ lãng mạn với ông.
“Khỉ thật, giờ thì đến lượt bố tắt máy.” Lola lắc đầu rồi ngẩng lên nở một nự cười rõ tươi. “Xin lỗi chị, em không để ý.Cái ngày gì không biết! Vậy là chị gặp Nick rồi. Chị thích bố chứ?”
Ha, có chút! “Ông ấy rất tuyệt,” Sally hứng khởi nói. “Chị rất thích ông ấy, thật ra___”
“Chúa ơi, em mừng quá, vì chị cứ nghĩ mà xem, phải làm gì nếu mà gặp bố đẻ của mình và hóa ra ông ta là một kẻ tồi tệ thì sao? Đó chẳng phải là thứ tồi tệ nhất thế giới ư? Nhưng ông ấy không tệ, và bọn em rất hợp nhau, em không thể_____”
“Bọn chị cũng thế. Hợp nhau ấy,” Sally buột miệng.
“Thấy không? Chính xác là thế, ông ấy thực sự là một người tử tế. Vì thế em biết em có thể làm được.”
“Làm gì cơ?”
Lola có vẻ tự mãn. “Đưa họ về với nhau.”
Làm gì cơ?
“Nhưng, nhưng…”
“Không phải như thế quá hoàn hảo sao chị?” Lola mắt long lanh, gỡ cái khăn của mình ra rồi ngồi phịch xuống ghế. “Và giờ thì em quyết rồi. Em sẽ biến điều đó thành hiện thực. Phải, khởi đầu không được tốt lắm nhưng đó là vì sốc quá thôi. Hôm nay em về nhà cùng mẹ và bọn em đã nói mọi chuyện với nhau. Lần đầu được nghe những chuyện này quả là bất ngờ. Và chị xem bà đưa cho em gì này.” Lola lấy ra một cái phong bì từ trong túi xách và cẩn thận kéo ra một tấm ảnh. “Là hai người họ đấy, trước khi em ra đời.”
Sally chết lặng nhìn chăm chăm vào bức ảnh. Mẹ Lola, tóc đỏ ánh kim vờn quanh vai, bà ta mặc váy hè màu trắng và tím, một cái áo len sọc màu xanh lá cùng đôi giày bệt màu trắng cục mịch. Nick, ngồi trên tường cạnh bà ấy, đặt một cánh tay lên vòng eo nhỏ của bà ta vẻ sở hữu, mỉm cười nhìn vào ống kính. Ông hai mươi tuổi, cao ngạo và ưa nhìn trong áo khoác bò và quần jeans, với mọi thứ hợp với thân hình ông. Mẹ Lola trông như Jane Asher ngày trẻ – trừ khoản ăn mặc – còn Nick là Paul McCartney.
“Và đây là lí do mà em biết em sẽ làm được,” Lola nói, tay gõ gõ lên bức ảnh. “Mẹ em đã giữ nó suốt bao năm qua. Điều đó có nghĩa mẹ vẫn quan tâm đến bố.”
Sally chầm chậm thở ra. Nỗi thất vọng đáng mỉa mai. Tại sao những thứ thế này luôn luôn xảy đến với cô? Cố hết sức tỏ ra bình thường, cô nói: “Có lẽ mẹ em chỉ quên ở đấy thôi. Ở nhà chị còn ảnh sinh nhật từ năm bảy tuổi nhưng điều đó đâu có nghĩa chị quan tâm tới bọn nhóc mà chị học mẫu giáo cùng. Chị còn chẳng nhớ tên bọn nó nữa.”
“Cái đó hoàn toàn khác.” Lola lắc đầu. “Chị chỉ mới bảy tuổi thôi. Trong chuyện trai gái thì chị không bao giờ treo ảnh của người mà chị không còn thích nữa. Chị sẽ không muốn những thứ ấy tồn tại! Nhưng nếu chị vẫn còn quan tâm tới một người, chị giữ lại những bức ảnh. Cũng giống như em vẫn giữ ảnh em với Dougie.”
“Có lẽ thế, nhưng nó còn giữ ảnh em không? Dù sao thì,” Sally chống trả, “đó cũng là thứ riêng tư. Một số người bất kể thế nào cũng vẫn giữ ảnh lại đấy.” Ý là cô còn giữ. Chúa ơi, nếu cô xé hết tất cả đống ảnh chụp cùng bạn trai cũ, những kẻ bỏ rơi cô, cô sẽ chẳng còn cái nào cả. Chết tiệt, và giờ thì cô thậm chí không được phép tán tỉnh bố Lola vì Lola – hoàn toàn ích kỷ – muốn ông quay về với mẹ cô ta.
Chết tiệt.
Cánh cửa sau lưng họ mở ra và trong tích tắc, trái tim khờ dại của Sally nhảy cẫng lên vì nếu Nick vội vã quay lại để nói với cô rằng ông không thể sống thiếu cô, rằng đối với ông đó cũng là tình yêu sét đánh, rằng ông không hề có hứng thú quay lại với Blythe…
Ôi, và rằng ông bí mật có một chiếc chìa khóa dự phòng nên ông có thể vào được căn nhà.
“Họ cố ý làm thế,” Gabe lên tiếng, cù chân Lola rơi khỏi sofa rồi anh thả mình xuống kèm một tiếng thở dài tuyệt vọng. “Anh thề có Chúa, sứ mệnh của họ ở cuộc đời này là chính thức làm anh phát điên lên. Những người nổi tiếng ấy.” Anh thở dài, luồn tay qua mái tóc vàng mềm mại của mình. “Không ai có thể cuộn họ vào một cái thảm đỏ lớn rồi đẩy họ xuống vách đá à?”
“Một đêm không ổn hả anh?” Lola thông cảm.
“Vô dụng đến khốn nạn. Hoàn toàn lãng phí thời gian. Anh đã đợi ba tiếng đồng hồ để chờ cô diễn viên đó ra khỏi tiệm làm tóc ở Primrose Hill. Anh càng ngày càng khát, nhưng anh cứ bám trụ ở đó vì anh biết cô ta cũng sắp xong. Rồi cuối cùng anh không chịu được thêm một phút nào nữa liền chạy nhanh qua cửa hàng bên kia đường. Anh chỉ ở trong đó đúng năm mươi giây, không hơn. Và lúc anh đi ra, cái xe limo của cô ta vừa lăn bánh. Nói cho cô biết, anh chỉ muốn ném đá vào nó thôi.”
“Tội nghiệp anh.” Lola siết cánh tay anh. “Eo ơi, anh sắp đóng băng rồi này. Tất cả những thứ trong túi anh là gì thế?” Cô lục lọi, kéo ra mấy cái vỏ bánh sandwich, bịch đựng khoai tây chiên và một tờ giấy A4 bị gấp lại.
“Bài tập về nhà đấy. Colin giao cho anh.” Gabe mệt mỏi lắc đầu. “Đấy là danh sách số đăng ký xe của các ngôi sao. Nếu em nhìn thấy một trong số này ở trên đường thì em sẽ biết họ đang ở gần đấy. Anh phải học cả danh sách đấy. Ôi quỷ tha ma bắt, anh không làm nổi nghề này. Sao mà anh có thể nhận ra tất cả bọn họ trong khi có quá nhiều người như thế? Và mọi chuyện còn tệ hơn với những cô có tóc vàng duỗi thẳng. Trông họ chẳng khác nhau tẹo nào hết!”
“Rồi anh sẽ thạo việc thôi.” Giọng Lola đầy an ủi. “Những phóng viên khác thì sao, họ thân thiện chứ?”
“Họ cũng không tệ,” Gabe càu nhàu. “Nhưng họ toàn móc mỉa anh vì anh nhầm lẫn mọi thứ. Anh nghĩ mình trông thấy Britney Spears bước ra từ Waterstones với một chồng từ điển nhưng không phải cô ta. Sáng nay anh còn chụp được ảnh George Clooney đẩy nôi trong công viên Hyde Park cơ, nhưng hóa ra đó là một gã nào đó trong chương trình Big Brother năm ngoái. Anh đúng là trò hề. Họ cứ chỉ vào một ông già vô gia cư trên phố rồi bảo: “Nhanh lên Gabe, Pierce Brosman kìa!” rồi “Này, Gabe, đó không phải George Bush sao?”
“Nhưng ảnh anh chụp Tom Dutton và Jessica Lee mới được đăng lên Heat tuần này mà,” Lola nói. “Nhìn xem anh kiếm được bao nhiêu tiền nhờ mấy kiểu ảnh đấy nào. Họ chỉ ghen tức thôi.”
“May mắn thôi. Anh có lẽ sẽ làm việc thêm năm năm mà không bao giờ có một cơ hội như thế nữa.”
“Hoặc là có thể có ngay ngày mai,” Sally chen vào. “Thế đấy, anh không bao giờ biết được đâu. Cũng giống như đãi vàng ấy.”
“Chúng ta cứ chờ xem. Việc này chẳng hề hay như tôi từng nghĩ. Và tôi con phải làm việc cả đêm Giao thừa nữa,” Gabe cằn nhằn. “Quả là một cách tồi tệ để chờ hết đêm, lượn lờ ngoài vòng tất cả các bữa tiệc tuyệt nhất, khiến cho cái đầu mình đóng băng lại.”
Sally tự mãn: “Anh có thể chụp hình tôi nếu muốn. Tôi sẽ đi dự một bữa tiệc tuyệt vời hào nhoáng hôm Giao thừa đấy.”
“Còn ba ngày nữa.” Nhìn đám đĩa đầy vụn bánh, đám cốc bẩn, đám vỏ hồ trăn cùng túi đồ trang điểm trên bàn trà, Gabe lạnh lùng nói: “Có thể dọn hết đám này trước khi cô đi được không?”
“Thấy chị phải đối mặt với điều gì chưa?” Sally đảo mắt cười với Lola. “Hoàn toàn điên loạn!”
Lúc ấy là bảy giờ tối Giao thừa. “Em không tin được điều gì vừa xảy ra đâu,” Sally gào lên, ùa vào căn hộ của Lola. “Ông sếp rồ của chị vừa mới đổi ý, cho chị leo cây rồi.”
Lola nhảy lò cò với một chân đi giày, một chân không, nói: “Đến bữa tiệc sang trọng của chị ấy ạ? Chị có thể đi cùng bọn em tới White Hart nếu chị muốn. Sẽ không sang trọng đâu và chị chắc chắn sẽ bị té bia lên người nhưng vui đấy ạ.” Thật ra đó sẽ là một đêm đông đúc, vô cùng ồn ào và đẫm mồ hôi nhưng Tim làm cùng cô đã bắt mọi người phải mua vé và Lola thì lại chẳng nỡ từ chối. Lola thêm vào đầy thuyết phục: “Mười đô la một vé và chị có thể ăn bao nhiêu bánh tùy thích.”
Sally tỏ vẻ hoảng hốt. “Trời đất ơi, chị không thể tưởng tượng có thứ gì khủng khiếp hơn thế đâu. Vé đến Carrick của chị đáng giá một trăm năm mươi bảng đấy.”
“Chúa ơi, với cái giá đó em muốn một cái đĩa vàng với bánh nạm kim cương đấy.”
Nhưng rồi Lola biết đó là để làm từ thiện. Và chắc chắn họ không phục vụ bánh kẹp ở trong một khách sạn năm sao, nhất là khách sạn Carrick hào nhoáng. Đây là một sự kiện gồm bữa tối cùng trò chơi câu đố, mỗi bàn có mười người tạo thành một đội cạnh tranh với nhau. Tiến sĩ Willis, sếp của Sally, có nhiệm vụ đồng hành cùng cô tới dự tiệc – một cách rất đơn thuần, đương nhiên, vì ông đã sáu tư tuổi và đam mê thiên văn mà – nhưng ông ấy vừa gọi xin lỗi vì cuối cùng ông không đi được vì con gái ông đã nài nỉ ông ở nhà trông đám cháu ngoại.
“Vì thế tiền vé đã trả rồi,” Sally kết luận. “Bỏ phí thì thật đáng tiếc. Em có muốn đi với chị đến Carrick hơn là chen chúc vào cái quán rượu bẩn thỉu trải thảm nhớp nháp không?”
Do dự, Lola nhăn mặt lại; cô ghét làm người khác thất vọng. “Tim hi vọng là em sẽ đến đó. Em không muốn làm cậu ta thất vọng.”
“Em chắc không? Sẽ vui đấy.” Sally đưa ra con chủ bài. “Doug ngồi cùng bàn với chị.”
Chà, mọi người ở Kingsley’s sẽ tới White Hart, cũng chẳng phải Tim ở đó một mình. “Vậy mình đi đi chị.” Tim Lola đập nhanh hơn vì đây sẽ là cơ hội để cô thực sự gây ấn tượng với Dougie. “Chị trói được chân em rồi.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ