Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 28
V
à vì vậy cô trả lời câu hỏi đó bằng cả trái tim của mình. “Anh muốn biết sự thật phải không, Zarek? Em muốn ở cùng anh bởi vì có cái gì đó ở anh khiến em nóng và run rẩy. Bất kỳ lúc nào em cảm thấy anh ở gần em, em đều muốn vươn tay ra và chạm vào anh. Muốn kéo anh ngã vào em để em có thể ôm chặt lấy anh và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Rằng em sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương anh đâu.”
“Tôi không phải là một đứa trẻ.” Anh nói một cách giận dữ.
Cô vươn tay ra trong bóng tối và tìm thấy bàn tay anh trên sàn nhà ngay phía trước cô. Cô nắm lấy tay anh trong tay mình và giữ chặt lấy nó. “Không, anh không phải là một đứa trẻ. Anh không bao giờ là một đứa trẻ. Trẻ con lẽ ra phải được bảo vệ và chăm sóc. Anh không có một ai để ôm lấy anh mỗi khi anh khóc. Không một ai từng dỗ dành anh. Họ không bao giờ kể chuyện cho anh nghe hay khiến anh cười khi anh buồn.”
Thảm kịch của đời anh quấn lấy cô, xuyên thủng trái tim cô, khiến cô muốn khóc cho những bất công mà anh đã phải gánh chịu.
Những thứ mà cô được trao tặng vô điều kiện khi còn là một đứa trẻ lại bị tước đoạt khỏi anh. Tình bạn, hạnh phúc, gia đình, niềm vui. Và hơn hết là tình yêu.
Cô lướt bàn tay mình dọc lên cánh tay cơ bắp của anh, luồng nó vào mái tóc anh để cô có thể vuốt ve da đầu anh. “Làm tình với em đi Zarek. Em không thể lấy đi quá khứ của anh, nhưng giờ đây em có thể ôm lấy anh. Em muốn chia sẽ cơ thể em với anh, thầm chí dù chỉ trong giây lát thôi.”
Anh kéo mạnh cô về phía anh và hôn cô say đăm. Cô rên rỉ, uốn cong lưng mình khi anh đặt cô xuống nền nhà.
Astrid đá đôi giày của mình ra, rồi cởi quần và quần trong của mình xuống. Cô kéo áo sơ mi và cởi khóa áo ngực của mình ra.
Cô nên cảm thấy xấu hổ - trước đây cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt người khác. Chưa bao giờ khỏa thân trong khi người khác còn mặc đồ.
Mặc dù vậy cô không cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
Cô cảm thấy mạnh mẽ khi ở cùng anh. Cảm thấy mình là phụ nữ thật sự. cô biết anh muốn cô và cô chỉ khao khát làm anh hài lòng.
Cô nằm ngửa trên sàn nhà lọng cóng của anh.
Như bị thôi miên, Zarek không thể nhúc nhích khi Astrid gập đầu gối mình lên và mở rộng hai chân đầy như một lời mời gọi.
Đầu nhũ hoa của cô se lại vì lạnh và khao khát. Tóc cô xõa ra, đổ tung xuống vai cô và hai tay cô thì đạt trên bụng mình.
“Zarek, em lạnh.” Cô thì thầm. “Anh sẽ sưởi ấm cho em chứ?”
Anh nên đứng dậy và để cô ở đó như thế.
Anh không thể.
Chưa một ai từng trao cho anh món quà quý giá đến thế.
Chưa một ai ngoại trừ Astrid.
Anh túm lấy mấy tấm chăn từ cái nệm rơm của anh và quấn chúng quanh cô. Anh cởi bỏ quần áo của mình rồi đến bên cạnh cô. Mở hai chân cô rộng hơn, anh dành một giây để nhìn ngắm phần riêng tư nhất của cơ thể cô.
Cô thật xinh đẹp.
Anh lướt ngón tay mình xuống khe hở của cô, khiến cô run rẩy dư dội hơn dù đang được bao phủ bởi những tấm lông ấm áp thú của anh. Dùng hai ngón cái của mình, anh tách cô mở ra, rồi cúi xuống để chiếm lấy cô bằng miệng mình.
Astrid thở dốc trước cảm giác lưỡi anh quét qua cô. Anh liếm và trêu chọc cô, hơi thở của anh sưởi ấm phần dưới của cô.
Bàn tay nóng bỏng của anh ôm lấy mông cô, kéo cô gần hơn về phía miệng và vùng da lởm chởm trên mặt anh.
Anh rên rỉ như thể mùi vị của cô giống như thiên đường. Liếm môi mình, cô cúi xuống để ôm lấy gương mặt anh trong khi anh mang lại khoái lạc cho cô.
Tim cô nện thình thịch trước cảm giác từng đường cong của quai hàm anh bên dưới bàn tay cô.
Trong những giấc mơ của cô, sự đụng chạm của anh là quá tuyệt vời, nhưng trong thực tại cảm giác đó còn mãnh liệt hơn.
Thỏa mãn hơn.
Đầu cô quay mòng mòng trong khi tim cô nện thình thịch… Cảm giác sung sướng không thể tả được xuyên qua người cô và khiến cô gọi to tên anh trong khi cô ấn người mình chặt hơn vào môi anh
Và khi cô lên đến đỉnh, cô thét lên, ôm lấy đầu anh trong khi cả cơ thể cô tan rã thành hàng ngàn tia sáng khoái cảm.
Anh vẫn tiếp tục liếm láp và trêu ghẹo cô cho đến khi cô rên rỉ vì hạnh phúc.
Zarek lùi người lại để nhìn cô thở hổn hển trên sàn nhà của mình. Phần thân trên của cô được che phủ bởi những tấm lông thú và chăn của anh, nhưng phần thân dưới của cô thì trần trụi, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng.
Gương mặt cô ửng hồng, đôi mắt cô sáng rực.
Trước đây anh chưa bao giờ cùng với một người phụ nữ tại nơi ở của mình. Nhất là không phải một người phụ nữ đang khỏa thân.
Anh kéo những tấm chăn ra khỏi cô. Cô thở hổn hển khi chúng cọ vào vùng ngực sưng phồng và nhạy cảm của mình. Zarek lùi khỏi cô đủ lâu để cởi bỏ quần áo của mình.
Cô vươn tới anh khi anh phủ cơ thể mình lên cơ thể cô và để hơi ấm của anh sưởi ấm cô.
Zarek gầm gừ khi hai đầu nhũ hoa se cứng của cô cọ xát vào ngực anh. Đầu nhọn vật đàn ông của anh ép vào những sợi lông ẩm ướt giữa hai chân cô.
Astrid bao lấy hai người bọn họ bằng những tấm chăn và ôm chặt lấy anh bằng cả cơ thể mình.
Thánh thần ơi, cảm giác có cô bên dưới anh như thế này tuyệt vời đến nhường nào. Mặt đối mặt. Hai chân cô quấn lấy thắt lưng của anh. Tay cô vuốt ve vùng lưng trần của anh.
Anh hạ đầu xuống và hôn cô, thăm dò miệng cô bằng lưỡi của mình.
Nhưng miệng cô không phải là thứ anh muốn thâm nhập…
Anh lần bàn tay mình dọc xuống cánh tay của cô cho đến khi anh có thể lồng những ngón tay của mình vào những ngón tay của cô. Giữ tay cô đặt phía trên đầu họ, anh hôn sâu hơn.
Astrid nuốt nghẹn khi cô cảm thấy Zarek chuyển sức nặng của anh, phần đàn ông căng cứng, sống động của anh phủ lên phần nữ tính của cô.
Anh ấn phần đỉnh đầu vật đàn ông của mình vào trung tâm của cô. Cô cong lưng, chờ đợi anh lấp đầy cô.
Anh hôn cô sâu hơn, và với một cú thúc mạnh, anh trượt vào sâu trong cô.
Astrid co rúm người lại và thút thít trước cơn đau đột ngột lấn áp mọi khoái cảm của cô.
Zarek ngay lập tức rút ra. “Ôi, trời ơi, Astrid, em đau sao? Anh xin lỗi. Anh không biết việc này sẽ đau.”
Lời hối lỗi của anh quá chân thành và thành khẩn đến nỗi nó khiến cô còn choáng váng hơn cả cơn đau.
Những lời xin lỗi và Zarek là hai thứ kết hợp cùng nhau giống như con nhím và bong bóng
Hiển nhiên là anh không biết những điều mà cô biết.
“Ổn mà anh.” Cô nói, hôn anh cho đến khi cả người anh thả lỏng. “Nó sẽ đau vào lần đầu tiên.”
“Tin anh đi. Lần đầu tiên của anh chẳng đau tẹo nào cả.”
Cô bật cười trước câu nói đó. “Đây là chuyện của phụ nữ, hoàng tử quyến rũ ạ. Em ổn mà, thật đấy.”
Cô lướt tay dọc xuống cơ thể anh và nhận thấy anh vẫn còn cương cứng và rộn ràng. Anh rên rỉ trong cổ họng khi cô vuốt ve anh.
Cắn môi, cô kéo anh trở về với cô.
Anh cứng người, từ chối cô đưa anh trở về nhà. “Anh không muốn làm em đau.”
Niềm hạnh phúc lấp đầy cô. “Zarek, anh sẽ không làm em đau đâu. Em muốn anh bên trong em.”
Anh do dự trong vài phút trước khi anh chậm rãi trượt vào bên trong cô một lần nữa.
Cả hai người bọn họ cùng rên rỉ.
Astrid cong lưng trước cảm giác mới lạ của anh cương cứng sâu bên trong cô. Anh quá to lớn. Quá đòi hỏi.
Cô lướt tay mìn lên tấm lưng và bờ vai cơ bắp của anh.
Thứ duy nhất hoàn hảo hơn cả việc này chính là có thể nhìn vào mắt anh trong khi anh đang yêu cô. Đó là thứ duy nhất cô nhớ ở anh trong những giấc mơ của mình. Mặc dù giờ đây cảm giác có anh chân thật hơn nhiều, nhưng cô vẫn ước mình có thể một lần nữa nhìn vào mắt anh.
Rên rỉ tên cô, anh chôn vùi môi mình trong cổ họng của cô, cọ cọ răng nanh của mình vào da cô trong khi anh chậm rãi và mạnh mẽ cưỡi lên cô.
Tim Zarek nện thình thịch trong khi anh thưởng thức cảm giác ấm nóng và ẩm ướt của cô. Anh để cơ thể mềm mại của cô xoa dịu anh.
Những cái chạm của cô mang đến cả thiên đường. Âm thanh của tên anh trên môi cô mang lại cả thiên đường.
Chưa một lần nào nào anh dám mơ tưởng chiếm lấy một người phụ nữ có thể mang lại những cảm giác mà cô đang mang lại cho anh.
Cô ôm lấy mặt anh trong tay mình.
“Em đang làm gì vậy?” Anh thì thầm.
“Em muốn nhìn thấy anh.”
Anh đặt tay mình lên tay cô và xoay đầu lại để có thể hôn vào lòng bàn tay của cô.
Astrid tan chảy trước hành động dịu dàng đó của anh trong khi anh chuyển động chậm rãi và mạnh mẽ trong cô. Hàm râu quai nón của anh đâm vào tay cô, nhưng bờ môi anh lại thật mềm mại và dịu dàng.
Anh như một con báo đã được thuần hóa. Con vật vẫn mang theo sự hoang dã trong tim mình những nó cũng sẽ chạy đến và cọ cọ mũi vào tay bạn nếu bạn chăm sóc nó và không cư xử quá vồn vã.
Anh nghiêng người về phía cô và vùi môi mình vào cổ cô. Cô rùng mình khi hai tay cô lướt dọc xuống tấm lưng khỏe khoắn của anh, xuống thắt lưng của anh.
Cô yêu cái cảm giác anh ở đó đến nhường nào. Cái cảm hông anh thúc vào hông cô.
Cô dịch chuyển tay mình đến phía trước anh và trượt chúng vào giữa cơ thể họ. Mái tóc anh cọ vào da cô trong khi cô bao bọc chiều dài ẩm ướt của anh bằng để cô có thể cảm nhận anh trượt vào trong và ra khỏi cô.
Zarek nín thở khi cô chạm vào anh trong khi anh đang cưỡi lên cô. Ôi, sự ngọt ngào của bàn tay cô trên anh…
Anh hôn cô khi cô khám phá nơi mà họ giao nhau, và khi cô nhẹ nhàng siết lấy vật đàn ông của anh anh gầm gừ vì anh gần chạm đến mốc cực khoái một cách nguy hiểm.
“Bình tĩnh nào, công chúa.” Anh thì thầm, kéo tay cô ra khỏi anh. “Anh vẫn chưa muốn đạt đến đỉnh. Anh muốn cảm nhận em thêm một chút nữa.”
Astrid mỉm cười với chất giọng khàn khàn của anh. Anh giữ tay cô trên đầu mình và cúi đầu xuống cắn nhẹ ngực cô.
Cô yêu người đàn ông này đến nhường nào.
Với những lỗi lầm và tính khí cáu bẳn và tất cả mọi thứ.
“Em là của anh, cưng à.” Cô thì thầm. “Anh cứ thong thả.”
Và anh nghe theo cô. Anh hôn từng centimet những phần của cô mà anh có thể với đến trong khi anh vẫn ở bên trong cô.
Ảnh hưởng của từng cái vuốt ve dịu dàng tăng dần bởi vì cô biết đấy là những cử chỉ hiếm hoi. Đây không phải là một người đàn ông có thể ôm ấp bất kỳ ai. Anh không tự nguyện đến với bất kỳ phụ nữ nào mỉm cười với anh.
Mỗi cô mới có thể chế ngự anh.
Anh sẽ không bao giờ thuộc về ai theo cái cách mà anh thuộc về cô.
Astrid một lần nữa lên đến đỉnh và gọi lớn tên anh.
Anh thúc vào nhanh hơn và cùng cô lên đỉnh sung sướng, đầu anh quay mòng mòng.
Anh nằm trên cô thở hổn hển và mệt lã, lắng nghe nhịp tim cô nện thình thịch bên lồng ngực của anh.
Không có nơi nào anh muốn ở hơn là cùng cô, để mùi hương của làn da ngọt ngào, đầm mồ hôi của cô ru ngủ và xoa dịu anh.
Anh chưa bao giờ quá ấm áp. Quá thỏa mãn.
Quá hạnh phúc như vậy.
Tất cả những gì anh muốn là nằm đây trần trụi cùng cô và lãng quên phần còn lại của thế giới.
Thật không may, đó là thứ duy nhất mà anh không thể thực hiện.
Nhẹ nhàng hôn cô, anh lùi lại. “Chúng ta nên mặc đồ vào. Anh không biết liệu Thanatos có đến đây hay không, nhưng anh đặt cược là hắn sẽ đến.”
Cô gật đầu.
Zarek ngập ngừng khi anh nhìn thấy máu trên chân cô gần nơi anh đã đâm lủng màng trinh của cô.
Nghiến răng, anh quay đi, xấu hổ trước sự thật rằng rốt cuộc thì anh đã chiếm lấy cô trên sàn nhà như một con thú. Cô không xứng đáng bị thế.
Anh đã làm gì vậy nè?
Anh đã hủy hoại cô.
Cô ngồi dậy và chạm vào vai anh. Cảm giác đó xé toạc anh. Thứ cảm xác quen thuộc.
Đó là cảm giác thăng hoa.
Vậy tại sao nó lại khiến bụng anh nhức nhối?
“Zarek? Có chuyện gì không ổn sao anh?”
“Không.” Anh nói dối, không đủ khả năng để nói cô nghe điều anh đang nghĩ. Cô đáng ra không nên ăn nằm với một thứ như anh. Anh quá thấp kém so với cô đến nỗi anh không xứng đáng với lòng tốt của cô.
Anh không xứng đáng với bất kỳ điều gì cả.
Và dù vậy cô đã cúi xuống và chạm vào anh. Với anh nó chẳng hợp lý chút nào.
Cô tựa má vào lưng anh và vòng tay quanh eo của anh. Anh gần như không thể thở khi cô lướt bàn tay mình lên ngực anh như một cử chỉ xoa dịu.
“Em không thấy hối tiếc đâu, Zarek. Em hy vọng anh cũng cảm thấy như vậy.”
Anh tựa vào cô và cố không để cho trái tim nhức nhối của mình che phủ những gì mà họ đã chia sẻ.
“Làm sao anh có thể hối hận về đêm tuyệt vời nhất trong đời mình chứ?” Anh cười cay đắng khi anh nhớ đến mọi thứ đã diễn ra kể từ lúc Jess lay anh dậy. “À, ngoại trừ việc Kẻ hủy diệt đang truy lùng chúng ta và việc một nữ thần muốn anh chết và…”
“Em hiểu toàn bộ viễn cảnh rồi.” Cô vừa nói vừa cười. Cô rúc vào cổ anh, gây nên cho anh một cơn rùng mình. “Chuyện này có vẻ vô vọng quá, phải không anh?”
Anh suy nghĩ về nó. “‘Vô vọng’ hàm ý rằng nơi đó đã từng có hy vọng. Và đó là một từ khác nữa mà anh không hiểu nổi. Hy vọng chỉ hiện hữu với những người có quyền lựa chọn.”
“Và anh không có sao?”
Anh chơi đùa với một lọn tóc vàng của cô. “Astrid, anh là một tên nô lệ. Anh không bao giờ biết đến hy vọng. Anh chỉ làm thứ anh được bảo mà thôi.”
“Phải anh chưa bao giờ có hy vọng.”
Điều đó không hoàn toàn chính xác. Khi là con người, anh chưa bao giờ dám mở miệng biện hộ cho bất kỳ điều gì. Anh đã bị đánh đập, hạ nhục triền miên mà vẫn không dám phản ứng lại.
Chỉ khi là một Thợ săn đêm anh đã học cách chiến đấu.
“Anh có nghĩ Sasha sẽ ổn chứ?”
Cô đột ngột đổi chủ đề khiến anh bất ngờ. “Anh cho là ổn. Jess là bậc thầy về động vật. Thậm chí là với một người Katagaria.”
Cô cười tủm tỉm trước câu nói đó. “Sao vậy, Zarek, em tin là sau cùng thì anh cũng đã học cách an ủi người khác. Em nửa mong đợi anh nói anh đang hy vọng cậu ấy đang nằm chết trong một cái rãnh nào đó.”
Anh cúi nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô trên người anh, đặt ngay trên tim anh. Đó là sự thật. Cô đã chế ngự được anh.
Biến đổi anh.
Và điều đó còn khiến anh sợ hơn việc con quái vật kia đang ở bên ngoài săn lùng họ.
Thanatos thì anh có thể giải quyết được, nhưng những cảm xúc này…
Anh trở nên vô dụng trước cô.
“À, vâng, nếu may mắn thì cậu ấy còn không cần đến sự giúp đỡ.”
Cô bật cười trước câu nói đó, rồi hôn nhẹ vào lưng anh. Cô thả anh ra và mặc quần áo vào.
Zarek dõi theo cô, tim anh nện thình thịch. Điều gì ở cô khiến anh muốn trở thành một thứ gì đó tốt đẹp hơn con ngươi hiện tại trong anh?
Vì cô, anh thậm chí muốn trở nên lịch sự. Tốt bụng.
Nhân đạo.
Những đức tính mà anh chưa bao giờ có.
Buộc bản thân mình đứng lên, anh quẳng bộ quần áo cũ của mình vào trong thùng rác và lấy một bộ đồ mới ra khỏi tủ. Ít nhất thì anh cũng không còn một cái lỗ đằng sau chiếc áo khoác của mình nữa. Anh dành vài phút để cài nút chiếc áo khoác tha cũ mà anh mặc vào cho cô.
“Cái này là gì vậy anh?” Cô hỏi khi anh choàng nó qua vai cô.
“Nó sẽ giữ ấm cho em tốt hơn cái áo khoác của em.”