To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Lava Pe
eate không thể chịu nổi mùi hôi thối quá vài phút nên phải chạy bổ ra ngoài. Người cô gập đôi lại trong lúc Harry bước ra và ngồi xuống bậc thềm hút thuốc.
“Anh không ngửi thấy à?” Beate rên rỉ, dãi rớt nhỏ xuống từ mũi, từ miệng.
“Chứng loạn khứu giác.” Harry trầm ngâm nhìn đầu thuốc cháy sáng. “Mất một phần khứu giác. Có một số thứ tôi không còn ngửi thấy nữa. Aune bảo rằng đó là vì tôi đã ngửi mùi xác chết quá nhiều rồi. Tổn thương cảm xúc, kiểu vậy.”
Beate lại ọe tiếp. “Tôi xin lỗi,” cô rên rỉ. “Là lũ kiến. Ý tôi là, tại sao những sinh vật tởm lợm đó lại phải dùng hai lỗ mũi như một kiểu đường cao tốc hai làn thế?”
“Ừm, nếu cô nhất định muốn biết, thì tôi có thể nói cho cô hay chỗ nào có nguồn chất đạm phong phú nhất trên cơ thể người.”
“Không cần, xin cảm ơn!”
“Xin lỗi.” Harry dụi điếu thuốc lên nền đất khô. “Cô đã ứng phó rất tốt lúc ở trong đó, Lønn ạ. Nó không giống như khi xử lý những cuốn băng đâu.” Anh đứng dậy và lại đi vào trong.
Lev Grette đang lủng lẳng trên một sợi thừng ngắn buộc vào cái móc treo đèn trên trần nhà. Hắn lơ lửng cách sàn nhà ít nhất nửa mét, còn cái ghế bị đá đổ, và đó là lý do lũ ruồi nhặng đã độc quyền tận hưởng cái xác trước lũ kiến vàng, lúc này vẫn đang tiếp tục cái đám rước ngược xuôi trên sợi dây thừng.
Beate đã tìm thấy điện thoại di động với cục sạc trên sàn nhà bên cạnh ghế xô pha và nói cô có thể xác định cuộc gọi cuối cùng của hắn. Harry đi vào bếp bật đèn lên. Một con gián màu xanh bóng đang chễm chệ trên một tờ giấy A4, hai cái râu rung rung hướng về phía anh, rồi nhanh chóng lẩn vào trong cái nôi.
Harry nhấc tờ giấy lên. Nó được viết tay. Anh đã từng đọc đủ loại thư tuyệt mệnh và rất ít trường hợp văn vẻ ra hồn. Những lời trăng trối thường là những câu lảm nhảm đầy bối rối, những tiếng kêu tuyệt vọng cầu xin giúp đỡ hoặc những lời chỉ dẫn khô khan về việc trao quyền thừa kế cái máy nướng bánh hay máy xén cỏ cho ai. Một trong những lá thư có ý nghĩa hơn cả mà Harry từng đọc là khi một người nông dân ở Maridalen viết bằng phấn trên bức tường trong chuồng gia súc: Một người đàn ông đã treo cổ tự vẫn ở đây. Làm ơn hãy gọi cho cảnh sát. Xin lỗi. Từ những kinh nghiệm đó, bức thư của Lev Grette, nếu không phải là độc nhất vô nhị thì chí ít cũng là bất thường.
Trond yêu quý,
Anh vẫn luôn tự hỏi cái cảm giác khi chiếc cầu đi bộ đột ngột há hoác dưới chân ông ta thì như thế nào. Khi cái vực thẳm mở ra và ông ta biết có gì đó hoàn toàn vô nghĩa sắp sửa xảy ra. Ông ta sắp chết chẳng vì lý do gì cả. Có lẽ ông ta vẫn còn mong muốn nhiều điều. Có lẽ ai đó đang ngồi đợi ông ta vào buổi sáng hôm ấy. Có lẽ ông ta nghĩ ngày hôm ấy sẽ là khởi đầu cho một cái gì đó mới mẻ. Ông ta đã đúng, theo một cách nào đó…
Anh chưa từng kể với em rằng anh đã tới thăm ông ta trong bệnh viện. Anh đã mang theo một bó hoa to và kể rằng anh đã nhìn thấy mọi chuyện diễn ra từ cửa sổ căn hộ nhà mình; anh đã gọi xe cứu thương và tả lại cho cảnh sát về thằng nhóc đó cùng với chiếc xe đạp của nó. Ông ta nằm trên giường, nhỏ bé và xám ngoét, nói cảm ơn anh. Rồi anh hỏi ông ta một câu hỏi ngớ ngẩn kiểu một bình luận viên thể thao: “Cảm giác của ông lúc đó thế nào?”
Ông ta không trả lời, chỉ nằm yên đó giữa mớ dây nhợ loằng ngoằng và túi dịch truyền, nhìn anh. Rồi ông ta lại cảm ơn anh và y tá bảo anh phải ra ngoài.
Vì vậy anh chẳng bao giờ biết được cái cảm giác đó là thế nào. Tới một ngày, khi vực thẳm cũng mở ra dưới chân anh. Nó không xảy ra khi anh chạy lên phố Industrigata sau vụ cướp. Hoặc sau đó, trong lúc anh đếm tiền. Hoặc trong khi anh đang xem bản tin thời sự. Nó xảy ra đúng y như đã từng xảy ra với ông già đó. Một buổi sáng, anh đang vui vẻ đi dạo, không hề nghĩ có gì hiểm nguy. Nắng tưng bừng, anh đã an toàn trở về d’Ajuda, anh có thề nghỉ ngơi và bắt đầu nghĩ ngợi. Anh đã tước đoạt từ người mà anh yêu nhất, cái mà nó yêu nhất. Anh đã có hai triệu krone để sống, nhưng chẳng còn mục đích để sống tiếp nữa. Điều đó đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay.
Anh không hy vọng là em sẽ hiểu được, Trond ạ. Anh đã cướp một ngân hàng, anh đã thấy cô ấy nhận ra anh, anh bị mắc kẹt trong một trò chơi với những luật chơi của chính nó, những thứ không có chỗ trong thế giới của em. Anh không hy vọng là em sẽ hiểu việc anh sắp làm lúc này, nhưng có lẽ em có thể hiểu rằng cũng có khi người ta cảm thấy chán điều này. Chán sống.
Lev
Tái bút: Lúc ông già đó cảm ơn anh nhưng không mỉm cười, anh không nghĩ ra. Nhưng ngày hôm nay thì anh đã ngẫm nghĩ về chuyện đó, Trond ạ. Có lẽ ông ấy chẳng còn ai, cũng chẳng còn gì chờ đợi mình nữa. Có lẽ ông ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi cái vực mở ra và ông ta nghĩ mình sẽ không phải tự tay làm việc đó.
Beate đang đứng trên một chiếc ghế bên cạnh xác Lev thì Harry bước vào. Cô đang chật vật uốn cong một ngón tay của Lev vào để có thể gí nó vào mặt trong của một cái hộp kim loại nhỏ bóng loáng.
“Điên quá,” cô nói. “Miếng mút thấm mực bị phơi nắng ở khách sạn nên khô cong mất rồi.”
“Nếu cô không lấy được dấu vân tay rõ nét thì chúng ta sẽ phải sử dụng phương pháp của lính cứu hỏa.”
“Là gì?”
“Bàn tay của những người bị kẹt trong đám cháy thường tự hoạt động không theo điều khiển của họ. Bởi vậy, thậm chí trên một cái xác cháy đen, lớp da trên đầu ngón tay của họ có thể vẫn còn nguyện vẹn và cô có thể sử dụng dấu vân tay để nhận dạng cái xác. Đôi khi, vì những lý do thực tế, lính cứu hỏa phải cắt một ngón tay và đưa tới cho Pháp y.”
“Thế gọi là mạo phạm thân thể đấy.”
Harry nhún vai. “Nếu cô nhìn sang bàn tay kia của cái xác thì sẽ thấy hắn đã bị mất một ngón rồi.”
“Tôi thấy rồi,” cô đáp. “Trông như thể nó đã bị cắt vậy. Thế có nghĩa là sao?”
Harry tới gần hơn và chiếu đèn pin vào. “Nghĩa là mãi lâu sau khi hắn treo cổ ngón tay mới bị cắt. Có lẽ có ai đó đã tới đây và thấy hắn đã làm thay việc của mình.”
“Ai?”
“Ừm, ở một số nước, dân Di gan trừng phạt kẻ trộm bằng cách cắt ngón tay chúng,” Harry nói. “Nếu chúng ăn trộm của dân Di gan thì sẽ bị như vậy.”
“Tôi nghĩ là tôi đã lấy được một dấu vân tay khá rõ,” Beate nói, quệt mồ hôi trên trán. “Chúng ta hạ hắn xuống chứ?”
“Không,” Harry đáp. “Ngay sau khi đã xem xét hết nơi này, chúng ta sẽ xóa sạch dấu vết rồi chuồn. Tôi đã thấy một cái bốt điện thoại ngoài đường cái. Tôi sẽ ra đó gọi nặc danh cho cảnh sát để thông báo về cái xác. Khi về tới Oslo, cô có thể gọi điện cho cảnh sát Brazil và yêu cầu họ gửi báo cáo pháp y. Tôi chắc chắn là hắn đã bị chết vì nghẹt thở, nhưng tôi muốn biết thời gian chết.”
“Thế còn cánh cửa?”
“Chúng ta chẳng làm gì được với nó cả đâu.”
“Còn cổ anh? Cái băng đã đỏ ối rồi kìa.”
“Quên nó đi. Tay tôi còn đau hơn đây này. Tôi đã đè lên nó khi lao qua cửa.”
“Đau đến mức nào?”
Harry gượng nhẹ giơ cánh tay lên và nhăn mặt. “Không cử động thì không sao.”
“Hãy nghĩ là anh may chán vì không bị mắc chứng múa giật Setesdal.”
Hai trong ba người trong căn phòng phá lên cười, nhưng tiếng cười của họ nhanh chóng lắng xuống.
Trên đường về khách sạn, Beate hỏi Harry xem anh có thấy toàn bộ sự việc đó có gì khó hiểu không.
“Từ góc độ chuyên môn thì không. Còn ngoài chuyên môn thì tôi chưa bao giờ thấy tự sát là điều dễ hiểu cả.”
Anh búng tàn thuốc. Nó vạch một đường vòng cung trong màn đêm đen đặc như sờ thấy được. “Nhưng đấy là tôi.”
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù