Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 27 - Mọc Lên Và Mọc Xuống
B
ên Trên và Bên Dưới, cả hai thế giới thảy đều yên lặng như tờ. Tất cả mọi người, cả khổng lồ lẫn tí hon, đều trừng trừng ngắm nhìn những dây đậu thần đã từng là Vua Barf. Tôi rũ sạch đất bụi khỏi mái tóc và trèo xuyên qua đám dây leo và cành lá. Khi tôi nhô ra từ cái cây, tất cả mọi người lại trân trối nhìn tôi.
“Jack!” Bố kêu lên. Ông bứt khỏi đám đông và chạy về phía tôi. Bố nhấc tôi lên trong vòng tay và ôm tôi thật chặt, chặt hơn cả Vua Barf, nhưng tôi cảm thấy an toàn đến mức tôi chẳng buồn quan tâm là mình đang không thở nổi.
“Con đã làm được,” bố nói. “Con đã chinh phục gã khổng lồ.” Tầm nhìn của tôi nhòa đi khi lệ dâng lên trong mắt và lăn dài xuống đôi má.
Tiếng kim loại loảng xoảng chợt vang lên. Bố và tôi buông nhau ra, tôi vội chùi mắt. Những người lính khổng lồ đều đã buông rơi hết kiếm, rìu và khiên. Một trong số họ tiến lên phía trước và quỳ xuống trước mặt tôi. “Cậu tên là gì, cậu bé?” Ông ta dịu dàng hỏi.
“Jack ạ,” tôi đáp bằng giọng nói run rẩy.
Người đàn ông đón lấy tôi trong lòng bàn tay và nâng tôi lên cao để mọi người cùng nhìn thấy. “Hoan hô, Jack! Người đã chiến thắng Vua Bartholomew Archibald Reginald Fife!”
“Hoan hô, Jack!” Những người khác đồng thanh reo hò, ngoại trừ Frederick. Hắn xô dạt những người lính khác, tay vẫn nắm chặt ngài Bluberys.
“Thì sao chứ?” Frederick khạc ra. “Đức vua quá khờ dại nên mới bị rơi vào bẫy của bọn tí hon. Chúng vẫn cứ nhỏ hơn chúng ta. Chúng vẫn là nô lệ của chúng ta!”
Bất thình lình Bruno nhảy bổ vào Frederick như một con cừu đực. Ngài Bluberys bay khỏi bàn tay của Frederick, tôi với bố vội vàng chạy lại giúp ông ta đứng dậy. Bruno chụp lấy một thanh gươm và kề nó vào cổ Frederick.
“To lớn hơn không khiến cho anh thành bá chủ!” Bruno thét.
Frederick nuốt nước bọt khi thanh gươm dí mỗi lúc một sát hơn vào cổ hắn. Tôi đồ rằng Bruno đã bị trêu ghẹo và bắt nạt quá nhiều phen.
“Phải đó, chàng trai trẻ!” Ngài Bluberys hô lớn khi ông ta lảo đảo đứng lên trên đôi chân. “Hãy vùng lên!”
Frederick chậm chạp lùi về phía sợi dây thừng. Bruno trỏ thanh gươm, và Frederick cun cút trèo lên như một con bọ. Hắn biến mất vào Màn Xanh, khiến cho một cơn mưa đất khác ào ào rơi xuống.
o O o
Tin tức về cái chết của Vua Barf lan truyền đi chóng mặt. Nữ hoàng Opal ra lệnh phóng thích tất cả những người tí hon về quê hương và bồi thường cho họ bất kỳ loại lương thực nào mà họ muốn.
Trong suốt nhiều tuần sau đó, ngôi làng của chúng tôi phục hồi từng chút một. Hiệu bánh của ông thợ bánh Baker đã được đưa ra khỏi hầm ngục và đặt trở lại vào chỗ cũ trong làng, cũng như tiệm giày của ông thợ giày và cái cối xay bột. Bà góa Francis yêu cầu được trao cho chiếc giày bà đã từng sinh sống trong suốt thời gian ở cửa hàng giày khổng lồ, bởi vì lũ con bà rất thích nó. Lũ trẻ cũng mang theo George, con bê của Trắng Sữa. Bà góa Francis muốn trả lại nó cho nhà tôi, nhưng bố từ chối. Bố nói rằng lũ trẻ yêu thương George còn hơn Horace yêu Cindy.
Cô Lettie Nettle chấp thuận hình thức đền bù một chiếc bắp cải khổng lồ cho vườn bắp cải bị đánh cắp của bà, và mặc dù chúng tôi không tổ chức Hội chợ làng, nhưng ai nấy đều nhất trí rằng nó sẽ giành được giải cao trong hạng mục rau củ quả.
Nữ hoàng bổ nhiệm Bruno làm Sứ giả của những Người Tí hon còn Frederick làm chân sai vặt cho cậu ta, chịu trách nhiệm mảng phân phối phân bón. Nhu cầu phân bón rất bức thiết, bởi lẽ mùa màng đang phát triển trở lại, cả Bên Trên lẫn Bên Dưới.
Tôi kể với Bruno về hầm ngục bên dưới cái lò sưởi của Đức vua và những hạt giống nằm bên trong quả trứng vàng. Vì phép thuật chứa trong các hạt giống có thể giúp chúng mọc rất nhanh, những người khổng lồ có thể xây dựng đủ kho chứa để bảo quản chúng qua suốt mùa đông. Chúng tôi cũng đã có đủ các loại hạt giống khổng lồ từ những quả trứng vàng để gieo trồng lương thực cho bản thân mình. Tom, Annabella và tôi bỏ ra nguyên một ngày bắn súng cao su, rải hạt giống khổng lồ khắp những cánh đồng xung quanh cây đậu vĩ đại mọc ra từ Vua Barf. Chúng tôi trồng cà chua, dâu bụi khổng lồ, và những trái bí ngô to lừng lững tựa cỗ xe ngựa. Chúng tôi gọi nó là Vườn Barf.
“Nghe không vệ sinh cho lắm nhỉ,” mẹ phàn nàn trong khi đi thu hoạch một trái bí dài.
“Nhưng nó buồn cười mà mẹ,” tôi nói. “Hơn nữa, khu vườn lớn nhanh như thổi.”
Mẹ đảo mắt và lắc đầu.
“Anh Jack nói đúng đấy mẹ ạ,” Annabella xen vào. “Và nó sẽ luôn luôn gợi nhắc chúng con rằng một thứ đắng cay, chua chát như vua Barf có thể biến thành những thứ ngọt ngào, ngon lành này.” Con bé ngoạm một miếng vào trái dâu tây cao bằng cả người nó.
“Giống như sữa chua biến thành pho-mát vậy,” Tom lẩm bẩm, ngước nhìn lên bầu trời. Tôi biết rằng nó đang nhớ bà Martha với những khúc pho-mát khổng lồ và cái hũ đường của nó. Có lẽ thỉnh thoảng nó còn nhớ nhung cả cảm giác bị nuốt chửng nữa. Không ai ép nó ở lại, nhưng dường như có điều gì đó đã giữ chân thằng bé ở đây.
Khi mùa đông đến, thế giới khổng lồ đóng lại với chúng tôi. Cây đậu vẫn vươn thẳng lên bầu trời, nhưng kể cả khi có thể leo đến đỉnh trong những cơn mưa tuyết tầm tã, chúng tôi vẫn ngờ rằng Màn Xanh đã đóng băng. Tôi không thực sự hứng thú với việc đào bới xuyên qua đó, vì vậy chúng tôi kiên nhẫn đợi đến mùa xuân. Chúng tôi ngồi cạnh lò sưởi và kể chuyện. Chúng tôi kể những giai thoại về cụ tổ Jack, và cả những câu chuyện thật về cuộc phiêu lưu của chính chúng tôi.
Bạn bè và bà con làng xóm cũng kể lại vô số mẩu chuyện về thế giới khổng lồ. Bên cạnh những chuyện rất buồn bã và ảm đạm, cũng có những chuyện khá tếu, giống như việc một ông khổng lồ bí mật bỏ người tí hon vào trong túi áo của mấy đứa con, bất cứ khi nào lũ trẻ trở nên càn quấy, mấy người tí hon lại thì thầm những lời nói dọa rồ bọn trẻ! Chúng tôi đều phì cười khi nghe đến đó. Nếu tôi là một trong số những người tí hon nằm trong túi của một đứa bé, có lẽ tôi sẽ chỉ xúi giục nó càn quấy hơn.
Nhưng thật ra, tôi cũng không còn càn quấy quá đáng nữa. Phải, không quá đáng. Ngoại trừ việc mỗi khi trời đổ tuyết, tôi lại vo tròn nó trong lòng bàn tay và nhắm vào cô em gái...
“Anh Jack!” Annabella gào lên. Con bé chạy mất, và tôi cứ ngỡ nó lại chuẩn bị chạy đi mách lẻo, nhưng chỉ một phút sau một cục tuyết đã nện thẳng vào gáy tôi. Tôi la lên và nhảy loi choi nhằm rũ hết tuyết lạnh cóng ra khỏi áo, còn Annabella cứ đứng đó cười ngặt nghẽo. Rồi Tom ném một quả cầu tuyết vào đít quần tôi, mở màn cho một trận ném tuyết lịch sử. Chúng tôi đắp pháo đài, ném tuyết và vật lộn trong tuyết, cho đến khi Tom bỗng nhiên hóa đá như một thằng người tuyết. Nó ngây ra không nhúc nhích, ngay cả khi tôi chọi trúng nó bằng một quả cầu tuyết to tướng.
“Kìa Tom?” Tôi vỗ vai thằng bé, nhưng nó vẫn trừng trừng nhìn ra phía xa xa.
“Anh có nghĩ rằng anh ấy bằng cách nào đó đã hóa thành đá không? Một lời nguyền chẳng hạn?” Annabella hỏi.
Đôi mắt Tom mở to thao láo, và tôi nhìn theo ánh mắt nó. Kia là ông thợ hàn nồi Jaber, đi cà nhắc dọc theo đường mòn, một tay dẫn con bò và một tay kéo cái xe cút kít. Ông ta nghêu ngao hát:
Tommy, Tommy, Tommy
Láu cá, bốc phét, gan lì, tinh ranh
Tối ngày gây chuyện loanh quanh
Chọc bà chủ nổi tam bành bao phen.
Tom vẫn tiếp tục nhìn trân trối. Tôi đoán nó đang quan sát chiếc chân gỗ của Jaber. “Đó là Jaber,” tôi nói. “Ông ta chính là người đưa cho tớ những hạt đậu thần để lên được thế giới khổng lồ.”
“Jack phải đổi cả con bò sữa của gia đình em lấy chúng đấy,” Annabella nói. “Mẹ đã giận điên lên.”
“Chà, việc đó hoàn toàn xứng đáng, phải không nào? Chúng ta đã đưa được bố trở về.”
Tom lầm bầm điều gì đó, quá nhỏ nên tôi không thể nghe rõ. Điều gì đó về bố.
“Phải,” tôi đáp không chắc chắn lắm. “Jaber đã giúp tớ tìm ra bố.”
Tom vẫn cứ nhìn đăm đăm, và giờ thì ánh mắt của Jaber cũng đã dán vào Tom. Ông ta dường như đóng băng ngay chính tại nơi ông ta đang đứng.
“Jack,” Annabella thì thào, “anh có nghĩ Jaber chính là...”
“Bố!” Tom kêu lên, và nó vùng chạy.
Jaber buông phắt con bò và cỗ xe, lao đi nhanh hết sức có thể trên cái chân gỗ.
Dĩ nhiên rồi! Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn cơ chứ? Tom chính là Tommy, đứa bé trong bài ca mà Jaber lúc nào cũng nghêu ngao hát. Và cả câu chuyện Jaber đã kể về một người đàn ông và đứa con trai bị bắt đi bởi gã khổng lồ ngày hôm đó, chính là kể về Tom và Jaber. Jaber bị ngã, một chân bị thương nghiêm trọng đến nỗi buộc phải cưa bỏ, còn Tom thì bị bắt lên trên thế giới khổng lồ mà ông ta không thể đi theo.
Ngay khi chạy lại bên nhau, họ ngã nhào xuống mặt tuyết. Họ vừa cười vừa khóc, ôm lấy nhau thật chặt, khiến tôi nghĩ rằng không một ai, kể cả người khổng lồ, có thể chia cắt hai bố con lần nữa.
Thế là ông Jaber và Tom ở lại cùng chúng tôi suốt mùa đông ấy. Chúng tôi quây quần ấm cúng trong căn nhà. Có đôi lúc, chúng tôi khiến mẹ bực mình, nhưng mỗi khi chúng tôi gây chuyện, mẹ lại trừng phạt bằng cách bắt chúng tôi ăn đậu khổng lồ. Mẹ đã tích trữ chúng rất ngăn nắp trong tầng hầm. Mặc dù chưa khi nào nghĩ đậu là thứ thực phẩm ngon nhất trên đời, nhưng tôi vẫn ăn. Bởi vì chính tay tôi đã trồng nên chúng, và cũng vì trồng trọt, sinh sôi là điều gì đó thật màu nhiệm.