Số lần đọc/download: 2895 / 39
Cập nhật: 2015-11-18 14:17:00 +0700
Hồi 28: Hy Sinh Trinh Tiết Cứu Người Yêu
M
ột ngày một đêm sau Thù Thiếu Phong mới tỉnh lại, vừa chớp mắt mở ra đã thấy Nhu Thục ngồi bên cạnh, định chỏi tay ngồi dậy nhưng tứ chi bị trói cứng chẳng thể giở lên.
Nhu Thục buồn bã khẽ giọng:
- Phong huynh, anh đã bị trúng Độc Tơ Ngũ Sắc của Ma Vương Pháp Sư.
Thù Thiếu Phong nghe xong toàn thân như bị phải vạn mũi nhọn chích vào người, vì chàng đã từng nghe sư phụ nói rõ Độc Tơ Ngũ Sắc là một loại tơ kịch độc, được chế tạo từ nọc độc của bạch xà ngàn năm luyện thành, ai bị trúng phải toàn thân chẳng những nhích động không được mà công lực từ từ sẽ tiêu tán trong vòng mười tám ngày. Chất độc này hiện vô địch thiên hạ, chưa một ai trừ khử được, ngoại trừ một người, đó là chủ nhân của nó Ma Vương Pháp Sư ở đất Hồi Cương.
Chàng thầm nghĩ:
"Trong người ta đang mặc Băng Lân Y thế mà cũng vẫn...".
Nhu Thục lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của chàng:
- Phong huynh, anh đã nghĩ ra cách nào chưa?
Thù Thiếu Phong chặt lưỡi:
- Chỉ còn một cách sang Hồi Cương nhờ lão cứu chữa mà thôi.
Nhu Thục lắc đầu chán nản:
- Nhưng muội sợ thời gian sang đó không kịp lúc.
Thù Thiếu Phong thở dài:
- Chứ biết làm sao hơn! Họa phúc hai đàng khó tránh, nếu là họa không rước nó cũng đến. Hay là muội đưa huynh qua đất Hồi Cương tìm Pháp Sư tiền bối được chăng?
Nhu Thục nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp:
- Muội nghe thiên hạ đồn rằng lão ta là một ác ma, e khó bề thuyết phục.
- Còn nước còn tát, chẳng lẽ nằm đây chịu chết hay sao.
Nhu Thục lại trầm tư giây lát, khẽ khàng:
- Em sẽ đưa anh đi!
Tại sao nàng lại do dự như thế khi tình cảnh của chàng thập phần nguy kịch?
Dường như nàng có một linh tính báo cho rằng, trong chuyến đi Hồi Cương này sẽ xảy ra một chuyện thương tâm. Trong hai người chưa biết là ai?
Nếu người bạc số là nàng thì nàng đành cam chịu, song le là chàng thì nàng sẽ sống ra sao khi chuỗi ngày còn lại vắng bóng chàng?
Cỗ xe do tứ mã kéo được Nhu Thục mua tại thị trấn Hoành Dương giục vó chạy như bay, nhắm hướng tây trực chỉ.
Lòng như lửa đốt lo lắng cho số phận Thù Thiếu Phong, Nhu Thục đêm ngày chẳng dừng vó ngựa, bôn ba mất mười ngày liền mới đặt bước tới địa phận đất Hồi Cương.
Thêm hai ngày nữa rong duổi hỏi han nơi chốn của Ma Vương Pháp Sư, Nhu Thục mới đưa được Thù Thiếu Phong đến tịnh cốc của lão.
Tịnh cốc của Ma Vương Pháp Sư nằm sâu trong dãy Hoành Phong Vỹ, suốt năm âm u cảnh sắc tiêu điều hoang vắng.
Dừng trước cửa cốc, Nhu Thục ẵm chàng trên đôi tay chậm rãi chui vào cốc.
Lòng hang tuy chật hẹp, song nàng vẫn cố gắng mang chàng đi.
Chui qua một tòa cửa đá, cảnh tượng bên trong thật hoành tráng, song cũng thật ghê rợn vì chung quanh vách động treo toàn sọ người, nơi góc thạch thất trên chiếc giường bằng đá là một lão già với bộ mặt gớm ghiếc, nửa người nửa ngợm như quỷ âm ti hiện thế. Đôi mắt lão ánh ngời hung khí, miệng rộng toang hoác tận mang tai, chiếc mũi vừa to lại vừa nhọn quặp như mỏ két. Trông là biết ngay một ác ma hiểm hung, Nhu Thục thầm nghĩ trong bụng:
"Lão già này chắc là Ma Vương Pháp Sư đây.".
Nàng đặt nhẹ Thù Thiếu Phong xuống đất, đoạn cung kính vái chào:
- Xin hỏi lão tiền bối, có phải tiền bối là Nhữ Pháp Sư danh chấn vùng Hồi Cương, khiến người người tôn kính là một thần y chăng?
Lão già nọ mở lớn đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới người Nhu Thục, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng như thèm muốn. Lão cười khề khề, hai tay xoa vào nhau:
- Không sai! Cô em tìm lão phu có việc gì?
Nghe âm thanh hòa dịu của đối phương, Nhu Thục bớt phần nào lo lắng, bởi trên đường đi qua, những lời mà những người được nàng hỏi đều cho rằng lão là một tay háo sắc và dữ dằn vô tưởng. Nàng thầm nhủ:
"Chắc bề ngoài của lão làm người ta đã đánh giá sai lạc chăng?".
Nàng vừa thoáng nghĩ như thế thì chợt thấy đôi mắt của lão dán chặt lên đồi ngực của mình, bất giác nàng rúng động cả bản thân. Nỗi lo đã trào dâng trong tâm tư nàng, song vì sự sống của người yêu, Nhu Thục đành ngậm đắng nuốt cay vòng tay nhỏ giọng:
- Xin lão tiền bối ra ân cứu mạng Thiếu Phong, tiện nữ này kết cỏ ngậm vành ơn lão tiền bối đến lúc nhắm mắt.
Tia mắt nhục dục quét khắp người nàng, Ma Vương Pháp Sư khẽ chau mày:
- Gã tiểu tử kia là gì của cô bé?
Nhu Thục bạo gan đáp:
- Là hôn phu!
Thù Thiếu Phong nằm dưới đất nghe nàng nói như thế, lòng không khỏi cảm kích sự ân cần và lo lắng của nàng cho mình.
Ma Vương Pháp Sư lại tỏ vẻ khó chịu sau lời đáp của Nhu Thục, bèn xua tay như xô đuổi một con chó ghẻ:
- Không được, không được!
Nhu Thục như ngầm hiểu ý của đối phương, liền nó:
- Lão tiền bối, nhưng tiện nữ và chàng chưa làm lễ thành hôn.
Gương mặt Ma Vương Pháp Sư bỗng thay đổi hẳn, lão thốt:
- Cô bé nói thật chứ?
- Trăm ngàn lần tiện nữ không dám dối gạt lão tiền bối.
Ma Vương Pháp Sư vội hỏi:
- Cô bé đã ăn nằm gì với tiểu tử kia chưa?
Nghe hỏi vậy, Nhu Thục đỏ bừng đôi má ấp úng thưa:
- Bẩm lão tiền bối, tiện nữ... tiện nữ chưa một lần... hai người chưa chung đụng xác thịt.
Bật lên một tràng cười đắc ý, lão Ma Vương Pháp Sư thốt ngay:
- Tiểu tử kia bị trúng độc gì?
- Độc Tơ Ngũ Sắc!
Ma Vương Pháp Sư nghe xong biết ngay thủ phạm không ai khác ngoài Lâm Kiếm Hùng, bỗng dưng lão tưởng tượng cảm giác ngất ngây cùng ba nàng thiếu nữ mà Lâm Kiếm Hùng đưa dâng cho lão để đối lấy Độc Tơ Ngũ Sắc. Đoạn lão thầm suy tính:
"Ta cần một trinh nữ nữa mới luyện thành Huyết Trinh Kỳ Kinh, đây là món hàng quý tự dưng dâng đến, hơn nữa nàng như một tiên nữ, ta há bỏ qua cơ hội quý thuận tiện này.".
Lão bật thành tiếng:
- Nhưng phải có điều kiện!
Nhu Thục chẳng cần suy nghĩ đáp ngay:
- Điều kiện chi, thưa lão tiền bối?
Lão đằng hắng lên một tiếng như thể muốn tăng phần trịnh trọng của lời sắp thốt:
- Lão phu đang luyện môn công Huyết Trinh Kỳ Kinh, cần phải có máu đồng trinh của thiếu nữ và hiện tại chỉ thiếu một người. Đó là điều kiện của lão phu, nếu cô bé không đồng ý thì có thể rời đi được rồi.
Nhu Thục nghe xong tối tăm mặt mày muốn ngã, Thù Thiếu Phong lại càng rúng động tâm thần, chàng gọi lớn:
- Nhu Thục, chúng ta đi thôi. Ngu huynh thà chịu chết chứ không để muội như thế được.
Ma Vương Pháp Sư không dằn được cơn giận thét to:
- Hai nhóc con ra khỏi nơi đây mau!
Tuy nói thế, song Ma Vương Pháp Sư không khỏi đưa cặp mắt dục tình lướt nhanh lên người Nhu Thục, lão muốn nhảy xô đến lột hết quần áo trên người nàng mà nhai ngấu nhai nghiến cho hạ bớt cơn thèm khát đang trào dâng trong máu huyết nội thể.
Nhu Thục sau phút định thần, khẽ giọng:
- Lão tiền bối, xin tiền bối bớt giận, tiện nữ có điều xin thưa.
Lão mừng rơn ra mặt:
- Cô bé nói nhanh, nếu không lão phu đổi ý là tiểu tử kia trước sau gì cũng về chầu diêm phủ.
Nhu Thục đau đớn nói:
- Lão tiền bối cho tiện nữ suy nghĩ được chăng?
Nhìn sắc diện của Thù Thiếu Phong, Ma Vương Pháp Sư đoán ra ngay chàng đã bị trúng phải Độc Tơ Ngũ Sắc trên mười ngày rồi. Lão hỏi:
- Thời gian cấp bách lắm rồi, cô bé còn chần chừ là không kịp nữa đâu.
Thù Thiếu Phong vội xen lời:
- Thục muội, chớ vì ngu huynh mà em hy sinh trinh tiết của mình một cách phi lý như thế. Ngu huynh vạn lần mong em đưa ngu huynh ly khai gấp nơi này.
Nhu Thục đau khổ nói qua màn lệ:
- Nhưng anh chỉ còn thời hạn có hai ngày nữa thôi...
Ma Vương Pháp Sư liền cướp lời:
- Không sao, cô bé cứ suy nghĩ đi hai ngày nữa sẽ trả lời cho lão phu cũng được!
Dứt lời lão thoăn thoắt bước vào trong, tuy lão đã mất dạng song thanh âm của giọng cười lão vẫn còn vọng lại, khiến Nhu Thục nghe như từng ngàn nhát búa đập mạnh lên tâm khảm.
Thù Thiếu Phong ôn tồn nói:
- Thục muội, em đã hy sinh vì anh quá nhiều rồi, anh không muốn thảm cảnh trên xảy ra. Thà em giết chết anh đi còn hơn...
Nhu Thục bật khóc thành tiếng, nàng nức nở ngắt ngang lời chàng:
- Anh Phong, dù thân xác này có ra sao đi nữa mà bảo toàn được sinh mạng anh, em đã an ủi lắm rồi!
Không sao khuyên nhủ được nàng, Thù Thiếu Phong chép miệng thở dài chán nản:
- Nếu em hy sinh trinh tiết cho lão ma dâm kia, mà khi anh giải tỏa được Độc Tơ Ngũ Sắc, người đáng giết không phải là lão ta mà là em.
Nhu Thục nhếch môi thành nụ cười chua chát:
- Em chết dưới tay Thù Thiếu Phong là mãn nguyện trong đời em.
Thù Thiếu Phong cười trong đau đớn:
- Không thể như thế được... không... không... không...
Chàng lịm dần đi trong nỗi căm phẫn vô biên...
Nhu Thục đi đi lại lại trong tòa thạch cốc, suối bi thương đã âm thầm rả rích trong lòng, nàng mím môi lẩm bẩm:
- Số kiếp của ta thôi đành chịu vậy, chứ biết làm sao hơn!
Nàng nức nở nghẹn ngào ngồi xuống cạnh Thù Thiếu Phong, bất giác nàng cúi xuống hôn nhanh lên đôi môi lạnh giá của chàng.
Những giọt nước mắt nàng vô tình rơi xuống đôi mắt Thù Thiếu Phong, khiến chàng bừng tỉnh nói như trong mơ:
- Nhu Thục, em đấy ư?
Đôi dòng lệ thảm cứ mãi tuôn rơi nơi khóe mắt, Nhu Thục gục đầu nhìn chàng thì thầm trong tiếng nấc não nùng:
- Anh Phong, kiếp này thôi lỡ hẹn, xin gặp lại kiếp sau...
Thù Thiếu Phong nghe từng lời thốt của nàng như từng ngọn giáo xuyên thủng trái tim, chàng sững sờ đến lặng người:
- Tại sao em lại nói như vậy chứ?
- Vì em yêu anh...
Thù Thiếu Phong tức giận:
- Không còn cách nào khác hơn nữa sao?
Nhu Thục lắc đầu vô vọng:
- Anh Phong, chẳng còn cách nào hơn. Anh mang nhiều trọng trách trên đôi vai, anh còn những việc đại sự cần phải làm trong tương lai. Anh phải sống... Còn phần em, em như những người con gái bình thường khác, không có em mặt trời vẫn mọc, không có em hoa lá vẫn xanh tươi.
Một ngày trong thạch cốc qua đi một cách nặng nề chậm chạp, những tiếng côn trùng nỉ non réo gọi bên ngoài vọng vào trong, khiến hai trái tim nằm kề bên nhau muốn bay thoát ra ngoài lồng ngực, để hòa nhịp lẫn nhau gõ lên khúc nhạc yêu đương say đắm.
Họ nằm bên nhau nhưng trong tâm tư mỗi người lại trái ngược hẳn nhau, một bên quyết hy sinh sự trinh tiết của mình để cứu sống người yêu, một đằng không chấp nhận sự hy sinh đó, sẵn sàng nhận lãnh số phận đã an bài cho mình.
Khi bên ngoài tiếng vạc ăn sương văng vẳng vọng đến, Thù Thiếu Phong bừng tỉnh, liếc mắt không thấy Nhu Thục, lòng vừa sợ hãi vừa hờn giận nàng, chợt chàng nghe tiếng khóc nỉ non của một người con gái xen lẫn tiếng rên ư ử và giọng cười khả ố của một lão già.
Chàng nhận ra ngay tiếng khóc đau đớn ấy là của Nhu Thục, còn tiếng cười dâm dục và giọng rên khoái lạc kia chẳng ai khác ngoài Ma Vương Pháp Sư. Chàng căm hờn hét to như rống:
- Nhu Thục em... Anh đã hại em rồi!
Chàng thét xong lại chìm vào cơn mề trầm trầm...
Trong cơn mê ấy, chàng loáng thoáng cảm nhận được có một bàn tay khẽ cậy miệng mình ra, nhét hoàn dược vào.
Khi chàng vừa tỉnh lại thì thoáng thấy bóng áo trắng vừa đi vừa chạy ra khỏi tòa thạch thất, lồng với tiếng khóc ai oán não nùng.
Chàng thất thanh gọi:
- Thục em... hãy trở lại!
Nhưng nàng hình như không muốn nghe lời kêu gọi của Thù Thiếu Phong cứ thế hấp tấp chạy đi, thoáng chốc mất hút sau cánh cửa thạch thất.
Hoàn thuốc sau khi được nhét vào miệng Thù Thiếu Phong từ từ tan biến rồi lan thấm khắp cơ thể chàng, vài phút sau những sợi tơ ngũ sắc trên mình Thù Thiếu Phong cũng dần dần tan biến...
Thù Thiếu Phong bỗng dưng cảm thấy trên người mát lạnh, tứ chi liền nhẹ nhàng và cử động tự do.
Chàng lập tức ưỡn người ngồi dậy, phóng ra cửa thạch thất đuổi theo Nhu Thục.
- Nhu Thục... Thục muội... em Thục.
Nhưng tiếng kêu của chàng chỉ đập vào vách động rồi dội bắn trở ra, chứ nào có lời đáp trả của nàng.
Chàng chạy ra đến cửa cốc, dáo dác nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng nàng liền hừ lên một tiếng, rút phăng thanh bảo kiếm cấp tốc xoay người trở lại tiến nhanh vào lòng cốc.
Vừa bước đến ngưỡng cửa thạch thất, Thù Thiếu Phong thoáng thấy Ma Vương Pháp Sư từ bên trong đi ra với nụ cười thỏa nguyện:
- Ha... ha... ha... Chỉ một thoáng nữa thôi ta sẽ luyện thành Huyết Trinh Kỳ Kinh, mộng xưng bá võ lâm của ta mấy chục năm nay sẽ thành hiện thực...
Thù Thiếu Phong căm hận nạt ngang:
- Lão già khốn khiếp im miệng ngay!
Trố chuỗi cười quái tợn, Ma Vương Pháp Sư nhếch mép:
- Lỏi con, mi chưa rời khỏi nơi đây à?
Thù Thiếu Phong hừm sắc lạnh:
- Hừm! Cái đầu ngươi còn dính trên thân hình, ta nào bỏ đi được!
Ma Vương Pháp Sư bắn hung quang về phía chàng:
- Ôn con, mi dám phụ ơn cứu tử của ta thế sao?
Thù Thiếu Phong dằn từng tiếng một:
- Ta thà chết còn hơn mi cứu tử. Sống làm chi khi nàng hy sinh cả trinh tiết để cứu mạng ta. Ha ha... ha ha, Ma Vương Pháp Sư đã cứu mạng của ta để đối lấy sự trinh tiết của nàng rồi, ta chẳng mang nợ gì với mi cả. Thù Thiếu Phong hận mi như hận kẻ thù. Ta trở lại đây trước là lấy cánh tay trái mi trả lại trinh tiết nàng, tiếp đến là chặt đứt tay phải mi để loại bỏ một mầm mống bại hoại cho võ lâm. Mi đừng mơ luyện thành Huyết Trinh Kỳ Kinh, nếu hôm nay bỏ qua cho mi thì tương lai võ lâm như thế nào, chắc là đến hồi mạt kiếp.
Ma Vương Pháp Sư cười ngạo mạn:
- Ranh con, mi đứng trước Thái Sơn mà không nháy mắt, chắc chắn đầy tuyệt kỹ, ranh con ráng đỡ một chỉ này của lão phu!
Lời vừa thốt dứt, ngón tay trỏ lão xỉa thẳng tới hướng Thù Thiếu Phong.
Chỉ phong vù ra nhanh như đường sao xẹt, ào ào vạch xô không khí, nhắm ngay vào huyệt trên ngực chàng lao tới.
Thù Thiếu Phong mặt chẳng đổi sắc, đứng im chờ luồng chỉ kình đến giữa đường, lập tức co tay lại thành quyền tống ra một chiêu Quyền Trấn Chưởng.
Chỉ kình và quyền phong tông mạnh tạo một tiếng nổ rung rinh cả tòa thạch thất.
Trước thần uy của chàng, Ma Vương Pháp Sư cũng âm thầm khủng khiếp:
"Bản lãnh tên ranh này quả đáng nể!".
Lão thò lò đôi mắt bật thành tiếng:
- Mi là chi của lão trọc thúi Pháp Tĩnh Thiền Sư?
Lão vừa dứt lời vừa chớm bước tiến lên, Thù Thiếu Phong đã thét to lên vì giận dữ:
- Hạng võ biền như lão già khốn khiếp mi không được vô lễ với bực hào kiệt nhất nhì Trung Nguyên.
Ma Vương Pháp Sư nhếch môi cười sắc lạnh:
- Nếu ta vô lễ thì sao?
Tay lão đã quấn thành vuốt quỉ chụp thẳng vào ngực chàng trai.
Tuy cách xa Thù Thiếu Phong hơn mười bước, nhưng trảo kình tủa đến vô cùng hùng hậu, mường tượng như từng đợt sóng to, lớp sau đùa lớp trước.
Thù Thiếu Phong vụt bừng sát cơ, hữu thủ một chiêu kiếm, tả thủ một ngọn chưởng đồng thời phát xuất cùng một lượt.
Phằng... Phằng...
Sau hai tiếng nổ xé toang không khí, song phương đều trôi về phía hậu ba bước, như vậy qua hai chiêu giao tay, đôi đối thủ đồng tài ngang sức.
Lòng đố kỵ bỗng trào dâng, sát cơ theo đó ngút cháy cân não, Ma Vương Pháp Sư nghĩ thầm:
- Mộng san bằng võ lâm Trung Nguyên trước mắt bị cản trở ắt hẳn là gã ranh này, ta quyết phải chôn sống hắn tại đây.
Lão lập tức quát to một tiếng, song chưởng nhất tề đẩy mạnh về phía chàng.
Trông thấy kình phong của đối thủ ùn ùn ụp tới như mấy đỉnh sơn nhạc, Thù Thiếu Phong thoáng nghĩ nhanh mình vừa mới phục hồi công lực, nếu đón thẳng chưởng kình của đối phương e thảm bại, chàng liền ứng biến thật nhanh, dùng ngay môn công tuyệt luân Tiết Tiết Cao Thăng lắc mình như biến.
Hai luồng kình phong kình mãnh dị thường của Ma Vương Pháp Sư nhập lại thành một, ập đến chẳng trúng mục tiêu đã định của chủ nhân, cứ thế lao đi tống thẳng vào vách động vang sầm một tiếng khủng khiếp.
Từng mảnh đá vụn bị luồng chưởng kình dữ tợn kia khoáy sâu mấy tấc, bay tung tóe khắp thạch thất.
Giữa làn cát đá mù mịt ấy, bỗng hiện ra một bóng xanh và tiếp theo đấy là một tiếng rú thất thanh, đồng thời cánh tay trái cùng một mảng vai lìa khỏi thân hình.
Ma Vương Pháp Sư tay phải ôm lấy vết thương đang phún trào máu như vòi, thụt lùi, thụt lùi tìm bóng dáng đối thủ.
Song lão chưa kịp định thần đã nghe tiếng nói:
- Lão ma tặc, đấy là món nợ phải trả cho nàng, còn đây là món nợ của võ lâm mà lão phải tạm ứng trước.
Lời vừa thốt dứt, ánh thép lạnh loang loáng nhoáng lên, lại một tiếng thét não nùng phát ra từ cửa miệng của Ma Vương Pháp Sư.
Cánh tay phải cùng bờ vai bị tiện lìa khỏi thân thể, Ma Vương Pháp Sư loạng choạng bước lui, khi định thần lại đã thấy Thù Thiếu Phong sừng sững trước mặt. Lão vội quỳ xuống, nước mắt trào ra van xin:
- Mong thiếu hiệp nể tình lão phu đã giải tỏa Độc Tơ Ngũ Sắc mà tha mạng.
Thù Thiếu Phong quát lớn:
- Vì còn nghĩ tình ấy mà ta không nỡ giết mi!
Thuận chân chàng đá một cước vào ngực lão rồi xoay lưng bỏ đi.
Chàng thất thểu rời tịnh cốc của Ma Vương Pháp Sư với những bước chân nặng nề, lặng lẽ...
Màn đêm âm thầm nuốt dần tấm thân cô lẻ của chàng.
Đâu đây vọng tới tiếng thét gầm của chúa sơn lâm...
Thù Thiếu Phong ngửa mặt hú lên một tràng bi thương lẫn phẫn nộ...
Sau khi rời khỏi dãy Hoành Phong Vỹ, Thù Thiếu Phong ngày đêm bươn bả trên lộ trình từ Hồi Cương trở về Trung Nguyên để tìm Hoài Nhu Thục.
Nhìn thấy lá vàng lác đác rải khắp lối đường, chàng không khỏi bùi ngùi xúc cảm khẽ ngâm:
"Người ơi gặp gỡ làm chi, Trăm năm hỏi có duyên gì hay không?".