Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 27
D
Ó LÀ MỘT TRONG NHỮNG ngày nắng đẹp nhất ở San Francisco khi bầu trời đầy nắng và không khí mát mẻ khiến bạn thấy rằng mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ. Ít nhất, là Paul/Garland nghĩ vậy khi hắn ngồi trên ghế đá nhấm nháp một ly cà phê pha sẵn quan sát thành phố Vịnh bắt đầu thức giấc. Sự chú ý của hắn tập trung vào khu căn hộ bên kia đường, đó lại là khu nhà mà Suzy đã bước vào tối hôm trước. Chỉ mới hơn bảy giờ sáng và Paul/Garland đã thấy hơi bồn chồn. Có lẽ đây không phải là ý kiến hay, hắn nghĩ. Thực ra, chuyện này có thể trở nên rất tệ, hoặc rất xấu. Có lẽ hắn nên kìm lại. Nhưng rồi cửa mở và Suzy bước ra, nheo mắt trước mặt trời sáng chói. Cô thò tay vào túi xách và lấy ra cặp kính mát, đẩy nó lên trên sống mũi trước khi thả bước xuống đường Telegraph Hill.
Paul/Garland thở ra một hơi dài, hớp lớp bọt cuối cùng trong ly cà phê, và đứng dậy. Hắn vứt cái ly vào thùng rác và bắt đầu theo Suzy xuống đồi.
Ở góc cuối đường Telegraph Hill và đường Grand, Suzy quẹo và bắt đầu bước dọc đường Grand tới khu Broadway. Cô đang đi với tốc độ khá nhanh nên Paul/Garland thực sự phải chạy để theo kịp.
Khi theo kịp, hắn giảm tốc độ và đi kế bên cô. Cô quay sang hắn chỉ để xem hắn có phải là người mà cô quen hay không và khi không nhận ra gương mặt quen thuộc, thì cô định quay đi.
Đó là lúc hắn lên tiếng, “Suze ơi. Đi chậm lại một chút.”
Cô dừng lại và nhìn chằm chằm vào người lạ vừa nói chuyện với cô cứ như đã quen biết.
“Xin lỗi!” cô ngắt lời.
“Suze. Anh đây.”
“Tôi, a. Chắc anh nhầm tôi với ai đó rồi.” Cô bắt đầu bỏ đi, nhưng hắn theo bước cô và đi kề bên.
“Làm ơn. Anh phải nói chuyện với em.”
“Tôi có quen anh không?” cô hỏi trong khi tiếp tục bước đến khi đèn giao thông ở góc Broadway và Grand chuyển sang đỏ và cô phải dừng lại. Trớ trêu thay, chỗ đó cách nơi Garland bị bắn chỉ vài mét.
“Hắn ta là ai?”
“Ai là ai?” cô hỏi, vẻ mặt lộ vẻ giận dữ. “Nghe nè. Tôi không biết anh là ai. Và anh đang bắt đầu khiến tôi bực mình rồi đó. Vậy biến đi chỗ khác đi, được không?”
“Thằng mà anh thấy đi với em tối hôm qua.”
“Được rồi. Vậy thì đây. Có ông cảnh sát đứng ở góc đường đằng kia. Tôi nghĩ anh nên đi chỗ khác ngay đi.”
Đèn chuyển màu và cô bắt đầu băng qua đường.
“Anh có thể đem tới vài món em thích, vài món Thái và một phim DVD.”
Suzy dừng giữa đường. Chầm chậm, cô quay lại và nhìn người lạ mặt đang đi về phía mình.
“Coi nào,” hắn nói, nắm lấy tay cô. “Chúng ta không thể đứng ở đây.”
Xe hơi bắt đầu bấm còi inh ỏi khi đèn đổi màu và hắn kéo cô khỏi giao lộ lên trên vỉa hè.
“Năm phút,” hắn nói. “Anh chỉ cần nhiêu đó thôi. Mình vào trong này uống một ly cà phê nhé. Em sẽ muốn ngồi xuống khi nghe chuyện này đó.”
Suzy không nói nên lời. Cô chớp mắt không tin vào tai mình. Những suy nghĩ ngổn ngang dồn dập trong tâm trí cô. Cuối cùng cô nói.
“Được rồi. Cho dù Garland nghĩ anh ta sẽ đạt được gì, hãy nói với anh ta là tôi không quan tâm. Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra. Tôi rất tiếc mình không phải là người mạnh mẽ. Tôi xin lỗi mình không thể ở bên anh ta nữa. Tôi...”
Hắn giơ tay lên. “Được rồi. Anh hiểu rồi.”
Suzy nhìn có vẻ lúng túng.
“Chỉ cần cho anh năm phút. Làm ơn nhé.” Rồi hắn tạo tiếng póc póc bằng miệng quen thuộc như Garland thường làm, và Suzy lắc đầu.
“Không. Chuyện này quá kỳ lạ. Tôi trễ giờ làm mất.”
“Không đâu. Chín giờ em mới bắt đầu làm việc. Em chắc là sẽ đi mua báo rồi dừng lại ở tiệm bánh mì lớn trên đường Kearny và mua một ổ bánh mì kẹp đủ các thứ với pho mát kem và hẹ, kèm với một cốc cà phê mocha-java pha bằng hạt cà phê rang cháy.”
Suzy dừng lại và dựa vào một tòa nhà.
“Là anh thật đây, Suze à. Anh biết chuyện này... vượt ngoài thế giới này. Chuyện này kỳ cục không diễn tả được. Nhưng anh có thể giải thích. Năm phút thôi. Em ăn bánh. Anh sẽ nói. Sau khi anh nói xong, nếu em muốn đi, thì em cứ bỏ đi và em sẽ không bao giờ nghe hay gặp lại anh lần nữa.”
“Anh làm tôi sợ đó,” cô nói.
“Anh biết. Và anh xin lỗi. Anh có thể làm gì để em tin anh?”
“Tôi có một hình xăm ở mé dưới lưng, ngay phía trên mông. Garland đã mướn người ta xăm với ý nghĩa...”
“Đôi cánh thiên thần, cho thiên thần của anh.”
Đôi mắt Suzy tràn nước mắt. Hắn ôm lấy cô trong tay khi cô bắt đầu nức nở, rưng rức cả người. Hắn đưa khăn giấy cho cô và cô hỉ mũi.
“Đi nào. Chúng ta kiếm cái gì đó cho em ăn rồi anh sẽ cho em biết làm sao điều không thể lại trở thành có thể.”
Năm phút kéo lên thành ba mươi. Suzy đã ăn xong “ổ bánh đủ thứ” trong khi Paul/Garland hầu như không đụng tới ly cà phê của mình, chủ yếu vì hắn nói liên tục. Họ ngồi trong cửa kính trong khi thế giới bên ngoài vẫn chuyển động theo nhịp độ bình thường. Vỉa hè đầy người đến chỗ làm, dừng lại để mua cà phê và bánh nướng hay bánh mì và pho mát kem. Với Suzy, mọi thứ sẽ không bao giờ còn bình thường nữa.
Cô lắng nghe và chăm chú vào mọi điều hắn nói; chỉ có điều cô không thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này, mặc dù trong thâm tâm cô biết đây là sự thật. Rằng Garland Daniels đã tìm cách chuyển hồn mình, như một loại vi rút nhiễm bằng đường thư điện tử, vào nhận thức của người đàn ông ngồi đối diện cô trong quán cà phê xập xệ ở North Beach này.
“Bệnh viện cho rằng anh đã rơi vào hôn mê,” cuối cùng cô nói.
“Hãy cho anh thời gian để chấm dứt chuyện anh đã bắt đầu.”
“Anh không thể làm vậy,” cô van nài.
“Nhưng anh có thể. Anh làm được.”
“Anh hạ gục cả hai băng nhóm, Garland. Em gọi anh là Garland nhé? Hay tên của ông ta là gì?”
“Paul. Paul Freeman.”
“Paul Freeman.”
“Em có thể gọi anh là Garland. Garland là người đang nói chuyện với em. Garland đang trong thân xác này. Thân xác của Paul Freeman.”
“Vậy thì Paul Freeman đâu?”
“À... thì, lần cuối anh gặp thì anh ta đang trong không gian ảo. Nhưng hình như anh ta đã tìm được cách thoát ra và thực tế là đang trong thân xác một người khác. Anh ta đang lần theo anh để lấy lại thân xác.”
“Làm sao anh biết?”
“Anh có thể đọc được suy nghĩ của anh ta.”
“Garland. Hãy nghe em nói. Chuyện anh đang làm. Là chuyện sai trái. Báo chí nói rằng...”
“Anh không giết hắn ta. Hắn ta vẫn còn sống khi anh bỏ đi.”
“Anh đang tự sát đó,” Suzy nói. “Một nhân viên DEA và một bác sĩ giải phẫu không ngu như hai thằng đại ca buôn ma túy đâu. Anh sẽ bị bắt, bị giết hoặc bị tống vào tù rất lâu đó.”
“Bởi thế nên anh mới cần em giúp đỡ.”
“Em sẽ không giúp anh làm hại người ta đâu.”
“Bọn chúng là lý do tại sao Garland Daniels trở thành người thực vật. Chúng là nguyên nhân vì sao em không thể sát cánh cùng người đàn ông mà em từng không thể thiếu trong cuộc sống. Bọn chúng phải trả giá cho những gì đã làm, Suzy à. Và chúng sẽ trả giá cho dù em có giúp anh hay không. Anh chỉ hy vọng chúng ta có thể kề vai nhau trong chuyện này.”
Suzy vươn ra và nắm lấy tay Garland. “Garland. Đó là một tai nạn. Một tai nạn bi thương.”
“Một tai nạn đã có thể tránh được.”
Suzy đứng lên. “Sao lại là ông bác sĩ? Ông ta cố gắng cứu mạng anh mà.”
“Bằng cách biến anh thành một thằng bại liệt sao? Anh thà chết còn hơn.”
“Em xin lỗi. Nếu anh đã nghĩ rằng em sẽ giúp.” Cô bắt đầu đi ra cửa, nhưng Paul/Garland chuyển người chắn đường cô.
“Anh cần em, Suzy. Anh chỉ cần một nơi để ở. Hai ngày nay anh chưa ngủ. Anh sẽ không đòi hỏi gì thêm. Anh hứa.”
Suzy cúi đầu. Cô nhìn đồng hồ. “Em sắp trễ giờ rồi.”
Hắn nhìn sâu vào mắt cô và đưa cô điện thoại của mình. Cô nhìn nó và biết hắn muốn cô làm gì. Cô cầm lấy điện thoại và bấm số.
“Chào. Tôi đây. Sáng nay tôi thấy không được khỏe lắm. Chắc là viêm dạ dày hay gì đó. Tôi sẽ nghỉ ngơi. Cám ơn nhé.”
Cô gập điện thoại và đưa trả cho hắn. Hắn cầm lấy nó trong tay cô rồi cầm lấy tay cô và hôn. Họ quay lại và bắt đầu đi bộ trở ngược lại đường Grand đến khu chung cư trên đường Telegraph Hill.