Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
oger đang cưỡi ngựa về nhà. Một điều quá dễ, anh tự bảo mình. Chỉ cần thúc gót chân vào con ngựa, cậu hai à, và đi về hướng đó là xong.
Nhưng vừa mới nghĩ tới việc trở về, hai tay anh lại bắt đầu run rẩy. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, mà càng cố gắng hít, luồng khí anh nhận vào lồng ngực càng ít hơn.
Vì một lý do lạ lùng nào đó mà anh không thể thở được. Dường như cổ họng anh đột ngột bị thít lại, bị bịt kín bởi một đống lùm lùm sợ hãi và hèn nhát.
Anh không dám nhìn lại phía khu rừng. Nếu làm vậy chắc anh sẽ không rời đi nổi. Anh sẽ quay ngựa trở lại khu rừng nơi kẻ thù không thể tìm nổi anh, nơi anh không phải sống với ý nghĩ kẻ giết mình có thể đứng ngay đằng sau.
Thời khắc anh trở về nhà thì bất cứ kẻ nào mong anh chết cũng sẽ biết rằng y đã thất bại. Và sự thật là Roger sợ rằng kẻ thù của anh có thể thử lần nữa và sẽ thành công.
Trước đây, anh luôn nghĩ mình bất khả chiến bại. Ý nghĩ của tuổi trẻ, anh đoán vậy, nhưng khi anh đã dằn mặt thần chết rồi thì anh khôn ngoan hơn. Đủ khôn ngoan để biết sợ.
Anh cố gắng nắm chặt dây cương, nhưng có cảm giác chúng ươn ướt. Mồ hôi lấm tấm trên đường chân tóc và anh có thể thấy chúng nhỏ giọt xuống thái dương.
Anh nghĩ về nhiệm vụ của mình với Edward, nhưng chẳng ích gì. Anh nghĩ về những người bạn của mình, như Merrick, người chẳng hay anh đã ở đâu. Nhưng điều đó cũng chẳng có ích chi. Anh nghĩ về mẹ mình và các chị em gái, nhưng họ sống trong vùng đất của cha anh, dưới ngón tay chỉ đạo của cha anh.
Hình ảnh của người cha vụt hiện lên trước mắt. Cha anh là người đã từng một lần, hồi Roger còn non trẻ, buộc tội anh đã lẩn tránh khó khăn thay vì đối mặt với nó.
Những lời nói ấy tấn công anh một cách thấm thía, làm cho anh giận dữ tới mức huých ngựa chạy nhanh. Con Ả rập đi về phía những ngọn đồi trập trùng, chạy tự do và thoải mái. Gió quất ngang mặt và làm mắt anh giàn giụa nước. Con ngựa chuyển động xuôi rót tới mức anh có cảm giác cứ như đang cưỡi một con ngựa lý tưởng vậy, một con vật có thể hiểu chính xác những gì anh muốn dù chỉ bởi cái ấn của cẳng chân hay gót chân anh.
Bất chợt anh có cảm giác tự do, điều mà anh nghĩ mình đã đánh mất. Anh thấy có vô vàn không khí để thở, như thể không khí đã tới với anh. Anh liếc xuống và thấy đôi tay đang giữ cương lại là của anh, bình tĩnh và chắc chắn; không còn run rẩy nữa.
Anh cúi người xuống thấp và để con Ả rập dẫn đường, để nó chạy, thoải mái và tự do, không chạy đi mà chạy về nhà, về phía cha anh, về phía kẻ thù giấu mặt của anh.
o O o
Teleri nhảy xuống khỏi cành cây thấp nhất và đáp xuống đất đánh uỵch thốn cả người. Cô trượt chân và ngã đau điếng. Cô ngạc nhiên bật lên hít hà và lấy tay che miệng, rồi cười khe khẽ. Con Ó đã quạc lên một tiếng, vỗ vỗ đôi cánh rồi lại yên vị trên vai cô.
“Cú đáp chẳng đẹp đẽ gì, phải không nào Ó?” Teleri vuốt nhanh mình nó rồi quay người và đi dọc con đường nhỏ dẫn trở lại nơi ẩn náu của cô ở giữa rừng.
Cô chưa đi được bao xa thì nghe tiếng bước chân. Những bước chân đang chạy.
“Trông kìa! Mụ phù thủy trong rừng! Tao bảo mày là tao nghe thấy tiếng nó! Thấy không? Nó đó!”
Teleri quay người lại.
“Bắt lấy nó!”
Một giây sau, viên đá đầu tiên phang mạnh vào ngực cô. Một viên khác trúng vào vai cô khiến Ó phải quạc quạc và vỗ cánh trước mặt cô.
Cô giơ tay lên và hướng về phía mấy thằng bé. “Không! Tôi không phải là phù thủy!” cô khóc. “Làm ơn dừng lại đi! Dừng lại đi, làm ơn!”
“Bắt lấy nó! Nhanh lên! Nếu nó nhìn vào chúng ta thì mình sẽ bị biến thành đá đấy!” một thằng bé có màu tóc như đồng bạc hét lên.
Cô quay người bỏ chạy, chạy thục mạng. Cô chạy tới chỗ cây cối và lùm bụi. Ó quạc quạc và bỗng nhiên bay mất.
Cô ngước nhìn lên. “Ó ơi! Ó ơi!” Nhưng cành lá táp vào mặt và cào xước tay cô. Cô không thấy được nó và không dám dừng lại nhìn. Cô phải chạy. Cô phải chạy cho thoát.
Tim cô đập dồn dập. Đôi bàn chân trần của cô lướt trên mặt đất. Bước này tiếp bước kia, mỗi lúc một nhanh hơn. Cô lao những bụi cây và gai mọc. Nhưng bọn chúng vẫn theo sau cô rất nhanh.
Đá vụt qua đầu và làm xào xạc lá cây chung quanh cô. Cô thụp người xuống, rồi bước sang bên, và đá dội vào thân cây rồi rơi lộp cộp xuống đất.
Nhưng vài viên phang trúng cẳng và bàn chân cô. Một số va vào da thịt và làm xương cô thâm tím. Vài viên trúng vào lưng cô.
Cô chạy tắt sang hướng bắc, dấn qua bụi cây ở bìa rừng và chạy qua bãi cỏ về phía những ngọn đồi, chạy xa khỏi nơi riêng tư cô gọi là nhà và chạy về phía những tảng đá nơi dân làng sợ hãi tới đó.
“Bắt lấy nó! Nhanh lên!” chúng hét lên, chạy ngay đằng sau cô. “Bắt lấy nó!”
Một viên đá đập vào tai cô buốt nhói. Cô hét lên. Một viên nữa đập cô thật mạnh vào đầu và cơn đau làm cô sụm đầu gối xuống đất.
Cô không nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên. Giống như những ngôi sao băng trước mắt. Cô đưa hai tay lên đầu và tai và rên rỉ, bởi chỗ đó đau quá. Cơn đau cùng cực lan khắp đầu cô và đi xuống tới cổ.
Lúc chạm vào da mình cô cảm thấy máu nóng nhỏ từng giọt xuống tay và mặt. Cô chớp mắt lần nữa rồi nhìn xuống bàn tay đẫm máu.
Có cái gì đó ấm và ướt nhỏ vào trong mắt cô. Cô nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng Ó kêu chít chít đằng xa và nhìn lên.
Thế rồi chẳng còn gì ngoài mảng đen trống rỗng.
o O o
Roger vừa cưỡi ngựa qua một quả đồi thì có con chim rồ dại nào đó đâm sầm từ trên cao xuống và mổ vào đầu anh.
“Mẹ đồ khốn kiếp!” anh quát lên, vung một tay về phía nó lúc con chim bay lên. Anh nhìn nó lượn vòng và lao xuống lần thứ hai. Anh vẫy tay giận dữ nhưng con chim bay qua và đậu lên vai anh, kêu quác quác.
“Trời ơi, mày ở đâu tới vậy hả?” Anh nhận ra nó. Đó là con ó, con vật duy nhất gây tiếng quác quác. Con vật chưa bao giờ bay.
Anh nhìn con chim, nửa mong chờ nó mổ mắt mình ra. Không. Nó gù lên cả loạt âm thanh kỳ dị trong không trung như mong anh hiểu.
Roger lắc đầu và tiếp tục cưỡi ngựa về phía trước. “Tao đoán mày muốn đi nhờ về Camrose chứ gì,” anh lẩm bẩm như mong con chim hiểu mình. Cứ như nó hiểu anh mà anh cũng hiểu nó vậy. Ngu xuẩn, anh lắc đầu nghĩ. Chuyện này là như vậy đấy.
Con chim bắt đầu quác quác dữ tợn hơn.
Roger lơ nó đi.
Nó mổ vào cổ anh. Rất mạnh.
“Khốn kiếp! Dừng lại!”
Nhưng cứ khi nào Roger muốn cưỡi ngựa lên phía trước, con chim lại mổ anh hoặc kẹp tai anh hoặc kéo một nắm tóc anh. Và bất cứ khi nào anh muốn đập nó, nó lại bay lên và lượn một vòng tròn quanh đầu anh, kêu chít chít và lao xuống vỗ cánh điên dại.
Roger vung nắm tay lên. “Mày mà lao vào tao một lần như thế xem, tao thề đó là lần cuối của mày!”
Con chim bay vòng vòng vèo vèo rồi lên cao cho tới khi nó chỉ còn là một đốm nhỏ trên bầu trời xanh xám.
“Thoát nợ,” Roger lẩm bẩm và thúc con Ả rập đi tiếp.
Một lát sau con chim lao xuống qua người anh nhanh như ánh chớp màu nâu và mổ vào mông con ngựa.
Con Ả rập dựng hai chân trước lên.
Roger ngã rầm xuống đất mạnh tới mức anh suýt cắn phải lưỡi. Tới khi anh không thấy đom đóm lóe lên nữa, con ó đã đậu trên mặt đất cạnh anh và nhảy lò cò, lắc lư về phía khu rừng, rồi nó dừng lại và nhìn anh, rồi lại quác quác và tiếp tục.
Anh nhìn con chim chằm chằm, cảm thấy khó hiểu, rồi nhìn về phía xa. Con Ó lại nhảy lò cò và mổ vào cổ găng tay của anh, bắt đầu kéo và nhảy lò cò.
“Mày muốn tao quay lại,” anh bảo con chim.
Con ó nhảy lò cò, kêu quác quác và chít chít và tiếp tục nhảy lò cò về phía nam, về khu rừng nơi anh đã bỏ Teleri ra đi.
Roger ngồi dậy và phủi bụi trên người rồi lại lên lưng ngựa và ghìm cương con Ả rập, cưỡi trở lại khu rừng, con ó bay ngay trên đầu anh.
Anh tự hỏi mình đang làm cái gì thế khi quay trở lại và còn nói chuyện với chim chóc. Anh tự hỏi đó có phải là một lời bào chữa cho việc anh không quay trở lại nhà nơi vốn dĩ là của anh không.
Vì thế anh cảm thấy thật ngu ngốc khi đi qua một quả đồi đầy cỏ mọc và gò cương rất mạnh khiến con Ả rập dựng đứng hai chân lên rồi lùi lại phản đối vì anh đã kéo cương quá ngớ ngẩn.
“Xin lỗi,” anh nói, vuốt vuốt cái cổ dài của con ngựa trong lúc nhìn lướt qua thung lũng phía dưới.
Rồi anh nhìn thấy cô, nhìn thấy cô chạy trong rừng như đang bị bầy chó ngao địa ngục săn đuổi. Một lát sau, một tốp trẻ con theo sát cô.
Anh nhìn thấy một hòn đá bay tới và cơn giận dữ của anh biến thành sinh vật; nó hóa ánh nhìn của anh thành đỏ như máu.
“FitzAlan đây!” anh hét lên, tiếng hét xông trận của anh thật mạnh và đáng sợ, vọng xuống thung lũng như thể vọng đến từ chính Quỷ dữ. Roger giơ nắm tay lên cao và thúc ngựa về phía trước.
Lúc ấy anh thấy cô ngã xuống.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã