The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hi về đến nhà của Dallie thì Francesca đã đờ đẫn cả người. Cô chệnh choạng ra khỏi xe, trong đầu tua đi tua lại đến lần thứ một trăm cuộc chạm trán ở mỏ đá. Phần lớn đàn ông sẽ vô cùng sung sướng khi không bị choàng vào cổ một đứa trẻ con không mong muốn. Cớ sao cô không chọn được một kẻ trong số họ?
“Thưa…Cô Day?”
Tim Francesca trĩu xuống khi cô nghe thấy một giọng con gái gọi mình từ chỗ rặng hồ đào bên lối xe chạy. Không phải tối nay, cô nghĩ. Không phải bây giờ, khi cô đang cảm thấy mình đang mang gánh nặng ngàn cân trên vai. Làm thế nào mà bọn họ luôn tìm được cô vậy?
Thậm chí trước cả khi quay về hướng giọng nói, cô đã biết mình sẽ nhìn thấy gì – một khuôn mặt non nớt tuyệt vọng, bơ phờ và ủ dột, quần áo rẻ tiền chắc chắn đi kèm đôi hoa tai lòe loẹt. Cô còn biết cả câu chuyện mình sắp nghe. Nhưng tối nay cô không muốn nghe. Tối nay bản thân cô đã có quá nhiều phiền muộn để mà rước thêm phiền muộn của người khác.
Một cô gái vận quần jeans và áo jacket hồng nhem nhuốc chỉ bước chớm vào rìa vùng sáng lờ mờ hắt từ cửa sổ bếp ra lối xe chạy. Con bé trang điểm rất đậm, và mái tóc rẽ ngôi giữa rũ xuống mặt như một cánh cửa đôi.
“Cháu…ừm….lúc nãy cháu trông thấy cô ở trạm xăng. Thoạt đầu cháu không nghĩ đó là cô. Cháu…ờ…có một người bạn quen đã lâu kể cho cháu về cô…rằng cô biết…cô có thể, ừm…”
Mạng lưới truyền tin của dân dạt vòm. Nó đã bám theo cô từ Dallas tới St. Louis, rồi đến Los Angeles và New York. Có vẻ cái tiếng khờ khạo cả tin của cô đã nổi như cồn đến mức lan đến tận Wynette. Francesca vận ý chí để quay lưng bỏ đi. Nhưng đôi chân cô không chịu nhúc nhích.
“Làm sao cháu tìm được cô?” cô hỏi.
“Cháu – cháu hỏi thăm. Người ta chỉ cháu đến đây.”
« Cháu tên gì? »
« Dora – Doralee. » Nó đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lên rít một hơi.
« Hãy bước ra chỗ sáng để cô trông thấy cháu. »
Doralle vâng lời, miễn cưỡng di chuyển, như thể nhấc đôi giày sneaker cao cổ bằng vải bố đỏ rực lên đòi hỏi một nỗ lực kinh người. Con bé không thể quá mười lăm, Francesca nghĩ, nhưng chắc chắn nó sẽ thề là mình mười tám. Cô bước lại gần nhìn mặt con bé. Đồng tử không giãn, nói năng ngập ngừng, nhưng không líu lưỡi. Ở New York, nếu nghi ngờ đứa nào dính vào ma túy, cô sẽ đưa nó đến một tòa nhà xây bằng đá nâu ở Brooklyn giao cho các xơ chuyên giúp đỡ đám thanh thiếu niên nghiện ngập ở đó.
« Lần gần đây nhất cháu ăn uống tử tế là khi nào? » Francesca hỏi.
« Cháu vẫn ăn uống bình thường, » con bé ngoan cố đáp.
Chắc lại ăn kẹo, Francesca nghĩ. Và bánh cupcake Styrofoam phủ đầy đường hóa học. Vài bận chúng góp tiền làm một bữa khoai tây chiên gọi là ăn tươi. « Cháu có muốn vào nhà nói chuyện không? »
« Cháu nghĩ là có. » Con bé nhún vai và búng điếu thuốc xuống đất.
Trong lúc đi trước về phía cửa nhà bếp, Francesca như nghe được cái giọng khinh khỉnh của Holly Grace chế nhạo mình. « Cô và đám điếm non của cô! hãy để nhà nước lo cho đám trẻ này theo nghĩa vụ của họ. Thề có Chúa là trí khôn ngoan của cô đã rơi đâu mất rồi. » Nhưng Francesca biết nhà nước không đủ khả năng lo hết cho lũ trẻ này. Họ chỉ đưa chúng về với bố mẹ, nơi mà mọi vấn đề lại diễn lại từ đầu.
Lần đầu tiên Francesca vướng vào một đứa trẻ bụi đời là ở Dallas sau khi cô kết thúc một trong những chương trình truyền hình thuở mới vào nghề, với chủ đề mại dâm ở trẻ vị thành niên, và Francesca bàng hoàng trước quyền lực ghê gớm của bọn ma cô đối với những cô gái, mà xét cho cùng, hãy còn là những đứa trẻ. Còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, cô đã thấy mình đưa hai đứa về nhà và sau đó quấy rầy bên an sinh xã hội cho đến khi họ tìm được mái nhà mới cho chúng.
Tiếng lành đồn xa, kể từ đó cách vài tháng lại có một đứa trẻ lang thang tìm đến cô. Lần đầu ở Dallas, rồi Los Angeles, rồi ở New York, tối muộn đi làm về cô sẽ gặp một đứa đứng bên ngoài tòa nhà, qua tin tức vỉa hè được biết Francesca Day hay giúp những bé gái gặp rắc rối. Thường thì chúng chỉ cần thức ăn, còn đâu là một chỗ để trốn bọn ma cô. Hiếm khi chúng nói quá vài câu; chúng đã gặp phải quá nhiều sự xua đuổi. Chúng chỉ vụng về đứng trước mặt cô như con bé này, hút thuốc hoặc cắn móng tay và hy vọng rằng cách nào đó Francesca sẽ hiểu cô là hy vọng cuối cùng của chúng.
« Cô phải gọi cho gia đình cháu, » Francesca bảo khi hâm lại đĩa đồ ăn trong lò vi sóng rồi đem ra bàn, cùng với một quả táo và cốc sữa.
« Mẹ cháu chẳng cần biết cháu sống chết ra sao đâu, » Doralee nói, hai vai chúi xuống đến mức đuôi tóc gần chạm vào bàn.
« Cô vẫn phải gọi, » Francesca kiên quyết. Trong lúc Doralee mải miết với đĩa thức ăn, Francesca quay số ở New Mexico mà con bé đã miễn cưỡng đưa cho cô. Đúng như lời nó nói. Mẹ nó không nhấc máy.
Ăn no bụng, Doralee bắt đầu trả lời những câu hỏi của Francesca. Đang vẫy xe xin đi nhờ thì nó thấy Francesca rẽ vào trạm xăng hỏi đường đi mỏ đá. Nó đã sống ở hè đường Boston một thời gian rồi dạt đến Austin, bị tên ma cô quản lí đánh đập dã man vì không kiếm được đủ tiền cho hắn. Nó bắt đầu lo lắng về bệnh AIDS.
Francesca đã nghe câu chuyện này hàng trăm lần – những đứa trẻ nghèo khổ bị ném ra giữa đời khi còn quá non nớt. Một giờ sau, cô đặt nó vào chiếc giường kiểu sofa trong phòng may rồi rón rén đánh thức Miss Sybil dậy để kể cho bà nghe chuyện ở mỏ đá.
Miss Sybill thức cùng cô mấy tiếng đồ hồ cho đến khi Francesca cương quyết bắt bà quay về giường. Biết mình có cố cũng chẳng thể ngủ được, cô tráng đám đĩa bẩn từ bữa tối của Doralee rồi cho vào máy rửa bát. Rồi cô đi lót các ngăn tủ bếp bằng chỗ giấy lót tìm thấy trong chạn. Hai giờ sáng, cô đi nướng bánh. Cốt làm sao để cái đêm dài đằng đẵng trôi mau.
« Con gì đằng kia vậy, bác Skeet? » Teddy nhấp nha nhấp nhổm trên ghế sau và chỉ ra ngoài cửa sổ xe. « Ở trên đồi ấy? »
« Đã bảo phải thắt dây an toàn cơ mà, » Dallie nạt nộ sau tay lái. « Teddy, tao không muốn mày nhảy loi cho như thế khi tao đang lái xe. Thắt dây an toàn vào ngay không tao dừng xe lại bây giờ. »
Skeet cau mày với Dallie rồi ngoái lại Teddy, đang quắc mắt nhìn gáy Dallie hệt như kiểu Dallie quắc mắt với những kẻ mình không ưa. « Đó là những con dê angora. Người dân ở đây nuôi chúng để lấy len. »
Nhưng Teddy đã không còn hứng thú với lũ dê. Nó gãi cổ và mân mê một đầu dây an toàn vẫn để mở.
« Đã thắt chưa? » Dallie truy hỏi.
“Ừ-ừm,” Teddy rờ rẫm cái dây một cách chậm chạp nhất mà lòng can đảm cho phép.
“Dạ rồi,” Dallie quở trách. « Nói chuyện với người lớn phải thưa gửi đàng hoàng. Chỉ vì mày sống ở miền bắc không có nghĩa mày nhiễm cung cách ở đấy, nghe chưa? »
« Ừ-ừm. »
Dallie quay phắt lại.
« Dạ rồi, » Teddy lụng bụng trong miệng, rồi nó nhìn Skeet. « Lúc nào cháu mới được gặp mẹ? »
« Không lâu nữa đâu, » Skeet đáp. « Sao cháu không lục cái thùng lạnh đằng kia xem có tìm được lon Dr Pepper nào không? » Trong lúc Teddy loay hoay với cái thùng. Skeet bật radio và chuyển âm thanh sang loa sau để người ngồi sau không nghe lỏm được. Dịch lại gần Dallie, ông nhận xét, « cậu biết mình đang cư xử như một tên vô lại chứ? »
« Đứng ngoài chuyện này đi, » Dallie độp lại. « Chẳng hiểu sao tôi lại gọi anh tới nữa không biết. » Anh im lặng hồi lâu, những khớp ngón tay siết vô lăng gồ lên. « Anh thấy cô ta làm gì thằng bé chưa? Nó đi rêu rao khắp nơi về I.Q và chứng dị ứng của nó. Và nhìn xem chuyện gì xảy ra ở nhà nghỉ khi tôi thử chơi ném bóng với nó. Nó là thằng bé vụng về nhất tôi từng thấy. Nếu nó không thể xử lí được một quả bóng đá, anh hình dung xem nó sẽ làm gì với một quả bóng golf. »
Skeet ngẫm nghĩ một lúc. « Thể thao không phải là tất cả. »
Dallie hạ thấp giọng. « Tôi biết. Nhưng thằng nhóc cư xử thật ngớ ngẩn. Chẳng hiểu nó nghĩ những gì sau cặp kính kia, và nó kéo quần cao tới nách. Anh có thấy đứa nào mặc quần như nó không? »
« Có thể nó sợ quần tụt xuống. Hông nó chẳng lớn hơn đùi cậu là mấy. »
« Vậy sao? Đó lại là chuyện khác. Nó là đứa còi cọc. Danny thì mập mạp ngay từ lúc mới sinh ra. »
« Mẹ của Danny cao to hơn mẹ Teddy nhiều. »
Quai hàm Dallie nghiến thành một đường rắn đanh, và Skeet không nói gì thêm nữa.
Dưới ghế sau, Teddy nheo một mắt nhòm vào bên trong lon Dr Pepper, tay gãi gãi những nốt mẩn ngứa ở bụng bên dưới áo T shirt. Dù không nghe thấy hai người đằng trước nói gì, nó vẫn biết họ đang nói về nó. Và nó cũng chẳng quan tâm. Skeet tốt tính, nhưng Dallie là một kẻ khốn đáng đem bắn bỏ.
Chiều sâu của lon Dr Pepper có thể làm mờ tầm nhìn của nó, và nó cảm thấy như có một con ếch xanh to tướng đầy bùn đang ngồi trong họng mình. Ngày hôm qua cuối cùng nó đã thôi tự giả bộ là mọi việc vẫn ổn, vì nó biết không phải thế. Nó không tin mẹ đã nhờ Dallie đưa nó rời khỏi New York như lời hắn ta nói. Nó nghĩ có thể là Dallie đã bắt cóc nó, và nó cố không tỏ ra sợ hãi. Nhưng nó biết có chuyện gì đó bất thường, và nó muốn gặp mẹ.
Con ếch trương phồng lên trong họng, khiến nó muốn gào tướng lên như một đứa bé bẳn tính, thế nên nó liếc nhìn phía trước. Khi thấy Dallie đang tập trung lái xe, nó len lén lần tay tới khóa an toàn. Âm thầm không tiếng động, nó mở khóa. Không một kẻ ác ôn nào được phép sai bảo Lasher vĩ đại phải làm gì.
Francesca mơ thấy bài tập khoa học của Teddy. Cô bị nhốt trong lồng kính với lũ sâu bọ bò lổm ngổm khắp người, và có ai đó đang dùng một cái ghim lớn ra sức xiên những con bọ để đóng khung chúng. Cô là con tiếp theo. Và cô nhìn thấy Teddy ở bên kia lồng kính, gọi cô. Cô cố gắng bò đến chỗ thằng bé, với đến nó…
“Mẹ! Mẹ!”
Cô choàng tỉnh. Trong trạng thái vẫn còn lơ mơ, cô thấy một vật thể nhỏ bé bay qua giường đáp xuống cô, vướng lùng nhùng trong chăn và thắt lưng áo choàng của cô. “Mẹ!”
Trong vài giây, cô còn lẫn lộn giữa mơ và thực, và rồi niềm vui vỡ òa. “Teddy! Ôi Teddy!” Cô giữ lấy thân hình bé nhỏ của nó và ôm nó vào lòng, vừa khóc vừa cười. “Con yêu…” Tóc nó cọ vào má cô lành lạnh, như là nó vừa mới từ ngoài vào. Cô đỡ nó ngồi thẳng lên và ôm lấy khuôn mặt nó trong hai bàn tay, hôn lấy hôn để, hân hoan chìm trong cảm giác thân thuộc của đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô, người nó áp vào người cô, mái tóc mềm, mùi cơ thể của nó. Cô những muốn liếm má nó như một con mèo mẹ.
Cô biết rõ Dallie đang đứng tựa cửa vào cửa phòng ngủ quan sát họ, nhưng cô quá sung sướng vì con trai trở về để mà bận tâm đến điều đó. Một bàn tay của Teddy lùa vào tóc cô. Nó úp mặt vào cổ cô, và cô cảm thấy nó run rẩy. «Ổn rồi con ạ, » cô thì thầm, nước mắt lăn trên má. « Ổn cả rồi. »
Khi ngẩng đầu lên, mắt cô vô tình đụng phải ánh mắt Dallie, trông buồn và cô đơn đến mức, trong giây lát, cô có một thôi thúc điên rồ là đưa tay ra vẫy anh tới với mẹ con họ. Anh quay ngoắt người đi khỏi, còn cô thấy ghê tởm chính mình. Nhưng rồi cô quên bẵng Dallie vì Teddy đã chiếm toàn bộ sự chú ý của cô. Đó là khi hai mẹ con đã đủ bình tĩnh lại để nói chuyện. Cô nhận thấy người Teddy nổi đầy mẩn đỏ, và nó cứ gãi sồn sột. « Con đã ăn ketchup, » cô nhẹ nhàng quở trách, luồn tay vào áo xoa lưng cho nó. « Sao lại ăn hả? »
« Mẹ, » nó nói khẽ, « Con muốn về nhà. »
Cô thả chân xuống thành giường, vẫn nắm tay nó. Biết nói sao với thằng bé về Dallie đây? Đêm qua trong lúc lót ngăn kéo tủ và nướng bánh, cô đã quyết định tốt nhất cứ đợi đến khi họ quay về New York và cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường. Nhưng giờ đây, nhìn gương mặt nhỏ bé đầy vẻ đề phòng của nó, cô biết việc trì hoãn là không thể.
Khi nuôi dạy Teddy, cô không bao giờ cho phép mình thốt ra những lời nói dối tiện miệng mà hầu hết các bà mẹ nói với con mình để được yên thân. Thậm chí cô còn không biết kể câu chuyện về ông già Nô en sao cho thuyết phục. Nhưng giờ cô bị mắc kẹt vào lời nói dối cô đã nói với nó, một lời nói dối trắng trợn.
« Teddy, » cô mở đầu, nắm lấy cả hai tay nó, « chúng ta đã nói rất nhiều về tầm quan trọng của việc nói thật. Mặc dù có những lúc một bà mẹ gặp rất nhiều khó khăn để làm được điều đó, nhất là khi đứa con quá nhỏ để hiểu được. »
Teddy đột ngột giật tay ra và nhảy xuống giường. « Con phải đi tìm Skeet. » Nó nói. “Con đã hẹn với bác ấy, con đi đây.”
“Teddy.” Francesca lao theo túm kịp tay nó trước khi nó ra đến cửa. “Teddy, mẹ cần nói chuyện với con.”
“Con không muốn,” nó lầm bầm.
Thằng bé biết, Francesca nghĩ. Bằng trực giác, nó biết mình sắp nói điều mà nó không muốn nghe. Cô vòng hai tay qua vai nó. “Teddy, là chuyện về Dallie.”
“Con không muốn nghe.”
Cô ôm nó chặt hơn, thì thầm bên tóc nó. “Cách đây rất lâu, Dallie và mẹ đã quen nhau. Bọn mẹ - bọn mẹ đã yêu nhau.” Cô nhăn mặt trước lời nói dối quá thể này, nhưng thế còn tốt hơn làm con trai cô hoang mang với những chi tiết mà nó không hiểu. “Vì tính tình không hợp, nên bọn mẹ đã chia tay.” Cô quỳ xuống nhìn vào gương mặt nó, nắm lấy hai cổ tay bé nhỏ vẫn đang cố vùng ra. “Teddy, những gì mẹ nó về bố con – chuyện mẹ quen ông ấy ở Anh, và ông ấy đã qua đời –“
Teddy lắc đầu quầy quậy, khuôn mặt nhọ nhem méo xệch trong khổ sở. “Con phải đi! Thật đấy mẹ! Con phải đi! Dallie là kẻ xấu xa! Con ghét ông ta!”
“Teddy-“
« Không! » Vận hết sức lực, nó vặn thoát khỏi tay cô và trước khi cô kịp bắt lại, nó đã lao ra khỏi phòng. Cô nghe thấy tiếng chân nó nện thình thịch trên cầu thang.
Cô ngồi phịch xuống. Con trai cô, người yêu quý tất cả những người đàn ông nó gặp, lại không thích Dallie Beaudine. Có một sự thỏa mãn dâng trào trong thoáng chốc, nhưng rồi cô chán chường nhận ra rằng dù cô có án cảm tới đâu đi nữa, Dallie cũng nhất định sẽ góp phần vào cuộc sống của Teddy. Điều gì đã tác động đến con trai cô khiến nó căm ghét người đàn ông mà, sớm muộn gì, nó cũng ắt nhận ra là bố nó?
Sục hai tay vào tóc, cô đứng lên đóng cửa lại để thay quần áo. Trong lúc xỏ quần dài và áo len, trước mắt cô hiện lên vẻ mặt của Dallie lúc anh nhìn hai mẹ con. Có nét gì đó quen thuộc trên vẻ mặt ấy, nó làm cô nghĩ đến những cô gái lầm lạc đợi cô bên ngoài trường quay mỗi tối.
Cô cau mặt với mình trong gương. Cô quá đồng bóng rồi.
Dallie Beaudine đâu phải là một thiếu niên trốn nhà, và cô không muốn lãng phí niềm xót xa vào một người đàn ông chẳng khác một tên tội phạm là mấy.
Sau khi ngó vào phòng may để yên tâm rằng Doralee vẫn ngủ, cô dành ra vài phút lấy lại tự chủ bằng cách gọi điện bố trí một cuộc hẹn với một nhân viên xã hội. Sau đấy cô đi tìm Teddy. Cô bắt gặp nó ngồi ườn trên ghế đẩu cạnh chiếc bàn thợ dưới tầng hầm nơi Skeet đang đánh bóng đầu gỗ của một cây gậy golf. Chả ai nói với ai câu nào, nhưng sự im lặng mang vẻ thân tình hơn là thù địch. Cô trông thấy những vệt đáng ngờ trên má con trai mình và choàng tay qua vai nó, tim nhói lên vì thương nó. Mười năm rồi cô mới gặp Skeet, nhưng ông gật đầu với cô một cách tự nhiên như thể đó là mười phút. Cô gật đầu đáp lại. Đường ống sưởi trên đầu cô kêu lạo xạo.
“Cậu Teddy đây sẽ làm trợ thủ trong lúc tôi bọc lại cán mấy cây gậy sắt kia,” Skeet thông báo. “Tôi gần như chưa từng nghĩ đến việc để một đứa nhóc giúp mình bọc cán gậy, nhưng Teddy là thằng bé có ý thức cao nhất tôi từng gặp. Nó biết khi nào nên nói, khi nào không. Tôi thích tính cách đó ở người đàn ông.”
Francesca những muốn hôn Skeet, nhưng vì không thể làm thế nên cô hôn lên đỉnh đầu Teddy. “Con muốn về nhà,” đột ngột Teddy nói. “Khi nào chúng ta mới về nhà?” Và rồi Francesca thấy người nó bỗng cứng đờ.
Cô biết được Dallie đã vào phòng sau lưng họ trước cả khi nghe thấy giọng anh.
“Skeet, trong bếp có bánh chocolate đấy, ông đưa Teddy lên nhà để hai bác cháu nghỉ tay ăn uống nhé?”
Teddy nhảy xuống khỏi ghế với sự nhanh nhẹn mà cô ngờ rằng vì mong muốn thoát khỏi Dallie hơn là thèm thuồng chiếc bánh của cô. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người mà khiến Teddy khổ sở nhường này? Nó luôn yêu thích những câu chuyện của Holy Grace cơ mà. Dallie đã làm gì khiến nó xa lánh anh triệt để như thế? “Đi nào mẹ,” nó nắm chặt tay cô. “Đi ăn bánh thôi. Đi thôi, bác Skeet.”
Dallie chạm vào cánh tay Teddy. “Nhóc và Skeet lên trước đi. Ta muốn nói chuyện với mẹ cậu một lát.”
Teddy siết chặt hơn bàn tay Francesca và quay sang Skeet. “Chúng ta phải bọc lại những cán gậy đúng không? Bác đã nói chúng ta phải bọc lại những cán gậy. Hãy bắt đầu luôn bây giờ. Mẹ có thể giúp chúng ta.”
“Để sau đi,” Dallie dằn giọng hơn. “Ta muốn nói chuyện với mẹ cậu.”
Skeet đặt đầu cây gậy gỗ xuống. “Đi nào chàng trai, đằng nào ta cũng có mấy cái cúp muốn cho cháu xem.”
Mặc dù Francesca rất muốn trì hoãn chuyện này, nhưng cô biết không thể lảng tránh được nữa. Nhẹ nhàng gỡ tay Teddy ra, cô hất đầu về phía cửa. “Đi đi con. Một phút nữa mẹ lên.”
Quai hàm Teddy sắt lại bướng bỉnh. Nó nhìn cô rồi nhìn Dallie. Rồi nó bước đi, chân kéo lệt xệt, nhưng gần đến cửa nó quay ngoắt sang hùng hổ với Dallie. “Ông khôn hồn đừng hại mẹ tôi!” Nó hét lên. “Nếu ông làm gì bà ấy, tôi sẽ giết ông!”
Francesca choáng váng, nhưng Dallie không nói nửa lời. Anh chỉ đứng nhìn Teddy.
“Dallie không làm hại mẹ đâu,” cô vội vã can thiệp, lo lắng trước sự bùng nổ của nó. “Chú ấy và mẹ là bạn cũ.” Từ ngữ gần như tắc trong họng, nhưng cô ráng nặn ra một nụ cười. Skeet nắm cánh tay Teddy kéo nó ra cầu thang, nhưng con trai cô đã kịp ném lại một ánh mắt đe dọa qua vai.
“Anh đã làm gì với nó vậy?” Fracesca chất vấn ngay khi Teddy ra khỏi tầm nghe. “Tôi chưa bao giờ thấy nó cư xử như thế với bất cứ ai.”
“Tôi không cố gắng giành được sự yêu mến của nó,” Dallie lạnh lùng đáp. “Tôi muốn làm bố nó, không phải bạn tốt của nó.”
Câu trả lời của anh khiến cô vừa tức vừa sợ. “Anh không thể cứ thế nhảy bổ vào cuộc đời nó sau chín năm và chiếm lấy vai trò một ông bố. Trước hết, nó không muốn anh. Và thứ hai, tôi sẽ không cho phép điều đó.”
Một thớ thịt giật giật nơi quai hàm anh. “Như tôi đã nói với cô ở mỏ đá, Francesca – hoặc chúng ta tự giải quyết chuyện này, hoặc chúng ta giao nó cho đám luật sư hút máu. Những người bố giờ đây có đầy đủ quyền lợi, hay cô đã quên tìm hiểu? Và nếu thông minh thì hãy quên đi những ý đồ bay về miền đông trong mấy ngày tới mà cô đang ấp ủ. Chúng ta cần thời gian để làm chuyện này cho ra lẽ.”
Ở đâu đó trong tiềm thức cô cũng đồng quan điểm ấy, nhưng lúc này cô nhìn anh ngờ vực. “Tôi không định ở lại đây. Tôi phải đưa Teddy trở lại trường. Chúng tôi sẽ rời Wynette vào chiều nay.”
“Tôi không nghĩ đó là một ý hay, Francie. Cô đã có chín năm. Giờ cô nợ tôi có mấy ngày.”
“Anh đã bắt cóc thằng bé!” cô kêu lên. “Tôi chẳng nợ nần anh gì hết – “
Anh chỉ thẳng tay vào không khí như trong một tờ áp phích tuyển mộ lính. “Nếu cô không thể thu xếp được vài ngày giải quyết chuyện này, thì tôi thấy mọi lời hoa mỹ cô nói với tôi ở mỏ đá về điều gì mới là quan trọng trong cuộc sống đều là nhảm nhí hết?”
Vẻ gây chiến của anh khiến cô tức điên. “Anh làm thế này để làm gì? Anh đâu có quan tâm đến Teddy. Anh chỉ sử dụng thằng bé để trả đũa tôi vì đã làm xây xát cái sĩ diện đàn ông của anh thôi.”
“Đừng đem tâm lý đám đông áp đặt lên tôi, cô Fancy Pants,” anh lạnh lùng nói. “Cô chẳng mảy may biết tôi quan tâm đến điều gì.”
Cô hếch cằm lên và trừng mắt với anh. “Tôi biết chắc rằng anh đã khiến cho một đứa trẻ vốn yêu quý tất cả mọi người – nhất là nam giới – phải lánh xa anh.”
“Vậy sao?” Dallie mỉa mai. “Không có gì lạ, vì đời tôi chưa thấy đứa trẻ nào cần có sự tác động của một người đàn ông đến như thế. Phải chăng cô quá bận rộn với sự nghiệp chết tiệt của mình nên không thể dành ra vài giờ đưa nó vào một đội bóng thiếu nhi hay đại loại?”
Cơn giận lạnh lẽo xâm chiếm Francesca. “Đồ khốn,” cô rít lên. Đẩy anh qua một bên, cô xăm xăm đi ra cầu thang.
“Francie!” Cô làm ngơ tiếng gọi sau lưng. Tim đập thình thịch trong ngực, cô tự nhủ mình đúng là kẻ đại ngu vì đã tốn thời gian thương cảm cho gã ta. Cô lao lên cầu thang và đẩy mạnh cánh cửa dẫn vào hành lang sau nhà. Gã cứ việc ném tất cả những tên luật sư khát máu trên thế giới này vào cô, cô thề với lòng, nhưng hắn đừng hòng xớ rớ gần con trai cô lần nữa.
“Francie!” Cô nghe thấy tiếng chân trên những bậc thang, nhưng cô càng bước nhanh hơn. Rồi anh bắt kịp cô, kéo tay cô lại. “Nghe này, Francie, tôi không có ý – “
“Đừng chạm vào tôi!” cô giãy giụa, nhưng anh giữ chặt, quyết đi đến cùng. Cô ý thức được anh đang tìm cách xin lỗi, nhưng cô quá tổn thương để lắng nghe.
“Francie!” Anh giữ lấy cả hai vai cô và nhìn xuống cô. “Tôi xin lỗi.”
Cô đẩy anh ra. “Buông tôi ra! Chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Nhưng anh không buông. “Tôi sẽ nói chuyện với cô cho dù có phải trói cô lại –“
Đột ngột anh buông tay vì một cơn lốc nhỏ không biết từ đâu táp vào một chân anh. “Tôi đã bảo ông không được đụng đến mẹ tôi – “ Teddy la hét, đấm đá anh túi bụi. “Ông là đồ khốn, là đồ khốn!”
“Teddy!” Francesca hốt hoảng quay sang nó khi Dallie buông cô ra theo bản năng.
“Tôi ghét ông!” Teddy hét vào mặt Dallie, gương mặt nó đỏ bừng vì tức giận, nước mắt ràn rụa trên má theo độ gia tăng của những cú đánh. “Tôi sẽ giết ông nếu ông hại mẹ tôi!”
“Ta không làm hại cô ấy,” Dallie nói, lùi tránh những cú đấm tới tấp của Teddy. “Teddy! Ta sẽ không hại mẹ cậu!”
“Dừng lại, Teddy!” Francesca kêu lên. Nhưng giọng cô quá gắt khiến mọi chuyện càng tệ hơn. Trong thoáng chốc, ánh mắt cô chạm phải mắt Dallie. Nhìn anh cũng bất lực y như cảm giác của cô hiện giờ.
“Tôi ghét ông! Tôi ghét ông!”
“Ái chà, chẳng phải đây chỉ là trò đấu vật thôi sao?” một giọng nữ kéo dài từ đầu kia hành lang.
“Holly Grace!” Teddy vùng ra khỏi Dallie và chạy đến một trong những bến bờ an toàn nhất mà nó biết có thể nương náu trong một thế giới càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
“Chào Teddy.” Holly Grace đón lấy nó và ôm mái đầu bé nhỏ vào ngực mình. Rồi cô xoa xoa đôi vai mảnh dẻ của nó. “Cháu làm khá lắm, nhóc. Dallie to lớn thế mà cháu vẫn đấu ngang ngửa.”
Francesca và Dallie nhất loạt lên tiếng.
“Làm sao chị có thể nói những lời như thế với thằng bé?”
“Holly Grace, em thật là..!”
Holly nhìn họ chằm chằm qua đỉnh đầu Teddy, thu vào mắt bộ dạng xộc xệch và gương mặt bừng bừng của họ. Đoạn cô lắc đầu. “Khỉ thật. Hình như tôi vừa bỏ lỡ cuộc hòa giải thắm thiết nhất kể từ hồi tướng Sherman tiến vào Atlanta.”
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)