Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hành phố nơi cung điện của Cardinia tọa lạc là một hòn ngọc trong một thung lũng đầy sương mù, nguy nga tráng lệ mặc dù là với khí hậu rất ảm đạm. Đó chính là những gì Alexandra nhìn thấy được từ xa, và khí hậu u ám vào ngày họ đến đây rất giống như tâm trạng của cô. Ngay cả khi sương mù đã tan hết trước khi bọn họ đến được con đường trải sỏi đầu tiên, và mặt trời cũng đã ló dạng nhưng tâm trạng của cô vẫn không khá hơn.
Nó là một thành phố lớn trải dài qua cả những bức tường xây thành cũ, những bức tường đã quá cũ gần như đổ nát và chứng tỏ là cần nên tháo bỏ hơn là cần được sửa chửa. Cái cũ phải bỏ đi để cái mới có thể đến. Thật đáng tiếc là hôn ước của cô đã không thuộc vào loại đó.
Sương mù lại xuất hiện vào buổi sáng khi họ rời khỏi ngọn núi Carpathian, sau khi trải qua một đêm ở tại nhà nghỉ riêng của vua Stefan. "Nhà nghỉ riêng" là từ thích hợp nhất dùng để diễn tả lời này, vì đó đúng là nơi mà hoàng thượng thường đến mỗi khi anh muốn ở một mình, và chỉ có một căn phòng ngủ để khẳng định là anh sẽ không mang theo bạn bè hay người thân với anh. Dĩ nhiên là anh có những ngôi nhà khác lớn hơn, nhưng căn nhà này là gần những dãy núi nhất.
Chuồng ngựa không đủ lớn để chứa hết những con ngựa, nhưng tuyết còn chưa rơi ở chân núi nơi tọa lạc của căn nhà, nhưng thật may mắn là đại sảnh của căn nhà rất rộng.
Alexandra vẫn còn đang giận sôi sùng sục vì chuyện Vasili nói là sẽ bán đi đàn ngựa của cô, cho nên đã không hỏi xem cô có thể xử dụng căn phòng ngủ duy nhất đó hay ko, cô chỉ thông báo với anh và chiếm lấy nó.
Tâm trạng của anh cũng không khá mấy cho nên anh muốn gây với cô."Sao lại vậy chứ?"
"Anh nên tập làm quen với những chuyện bất tiện này đi," cô nói với anh."Anh sắp sửa có một cô vợ đấy."
"Đến lúc đó thì chúng ta sẽ dùng chung..."
"Đừng đặt hy vọng vào chuyện đó!" và cô đóng sầm cánh cửa trước mặt anh.
Cô đã không nói chuyện với anh kể từ lần đó. Nhưng sự giận dữ của cô kéo dài không quá lâu và nhanh chóng chuyển sang tuyệt vọng. Những ngày vừa qua trời quá u ám, với sương mù cứ bám theo gót họ và tâm trạng của cô rơi vào trạng thái xấu nhất kể từ khi cô lên đường đến Cardinia.
Nina và các anh của cô cũng không được vui, mặc dù là Konrad nghĩ là Vasili đã không có ý định bán đi những con ngựa giống như anh đã nói.
"Anh ta quá giàu có nên không cần tiền đến nỗi phải bán đi những con ngựa. Tại sao anh ta lại bán chúng nó chứ?"
"Để trả thù tôi đã không giải thoát anh ta khỏi số mệnh mà còn tệ hơn là chết." là câu trả lời của cô.
Konrad chỉ nói đơn giản, "Nếu anh ta muốn được giải thoát, thì bản thân anh ta cũng có thể làm được chuyện này."
"Anh nghĩ là tôi đã không nói với anh ta chuyện này à?"
Và hôm qua Nina đã không giúp được gì khi báo với cô," Lazar hỏi tôi chuyện tại sao cô lại không muốn kết hôn với Vasili đấy."
"Cô không nói gì với anh ta chứ?"
Nina trả lời với vẻ vô tội," Chuyện đó là bí mật hả?"
"Nó không liên quan gì với bọn họ."
Nina khịt mũi."Chắc chắn là liên quan đến Vasili rồi, và cô nên nói với anh ấy đi."
"Anh ta chưa bao giờ hỏi đến... cô đã không nói hết mọi chuyện với Lazar chứ?"
"Ý cô là chuyện những năm tháng chờ đợi hoang phí...?" khi thấy Alexandra đỏ mặt, Nina chối."Dĩ nhiên là không. Tôi bảo anh ta đi hỏi cô đi."
và Alexandra đã tin vì anh đã không hỏi cô, anh quên đi chuyện đó rồi. Và cô có thể hy vọng là anh sẽ không nhắc lại với Vasili. Nhưng cô không biết chắc là tại sao cô lại cảm thấy như vậy.
Cho dù là Vasili biết được chuyện của Christopher thì cũng không làm khác được chuyện gì. Nếu anh sẽ làm một cử cách cao thượng và rút lui bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông khác, thì anh làm là vì bản thân của anh. Và không phải là cô lo lắng là anh quan tâm đến chuyện đó. Anh sẽ không bao giờ.
Cô nghĩ chỉ là vì cô thấy xấu hổ. Cô chỉ không muốn anh biết được chuyện cô đã đợi một người đàn ông hết bảy năm... và vẫn còn đang chờ đợi.
Bây giờ cô thấy chán nản hơn bao giờ hết khi bọn họ đi vào thành phố mà Alexandra đã từng dám chắc là cô sẽ không bao giờ đến đây. Cô đã làm tất cả những gì mà cô có thể nghĩ ra để cho Vasili bỏ cuộc, nhưng cô vẫn còn bị ràng buộc với anh, và cô không còn nhiều thời gian nữa.
Cô đang được đưa về nhà anh. Có người đã nói vậy với cô, cô không nhớ rõ là ai. Nhưng cô biết là cô đang đi gặp mẹ Vasili ở đó, và cô sợ khiếp đảm cuộc gặp gỡ này vì nó sẽ hoàn tất hôn ước.
Và cô còn chưa quyết định là cô sẽ tiếp tục giả vờ làm một nữ hầu tước quê muà thô kệch hay là nên quên chuyện đó đi, vì rõ ràng là chuyện đó đã không có chút tác dụng gì đối với Vasili, chuyện cô có thái độ giống như một người nông dân quê kệch có tác dụng với mẹ anh ta không nhỉ? Nếu như có, thì bà ta có buộc anh ta thay đổi ý định không? Có lẽ là không, nhưng Alexandra nghĩ là cho dù chỉ có một tia hy vọng mong manh thì cô cũng sẽ nắm lấy. Chuyện đó sẽ càng khó khăn hơn khi phải giả vờ có cách cư xử thấp hèn khi có sự có mặt của một người đàn bà quí tộc khác, thay vì chỉ có Vasili và người của anh. Và người đàn bà quí tộc này lại là vợ của người bạn thân của cha cô.
Và có một giọng nói nho nhỏ vang lên trong đầu cô kể từ khi bọn họ rời khỏi ngôi làng của bọn thổ phỉ ở trên núi, nó nói với cô là đừng nên chống chọi nữa và nên kết hôn với anh ta. Dĩ nhiên là cô phản đối không nghe theo. Có cả trăm lý do làm cô không thể kết hôn với anh ta hay là không muốn kết hôn, và chỉ có một lý do mà cô muốn kết hôn với anh, và lý do đó ngay từ đầu cô đã không nên học biết được, ít ra là trước khi kết hôn.
Cô tự khiển trách mình mỗi khi nghĩ tới chuyện đó, cố không nghĩ tới... hầu hết thời gian... khi Vasili giữ khoảng cách với cô. Nhưng khi anh ở gần kề, hay khi cô nhìn thấy anh, cô sẽ nhớ lại chuyện làm tình với anh một cách rõ rệt, nó làm cho cô như bị hụt hơi. Và mỗi tối, khi không có chuyện gì để đánh lạc hướng chú ý của cô, hồi tưởng đó lại xâm nhập vào đầu cô. Chuyện càng lúc càng làm cho cô thấy tuyệt vọng là sự sợ hãi khi cô nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra và cô buộc phải kết hôn với anh, cô có lẽ là nên quên đi những lý do biến anh thành một người chồng xấu xa, và chấp nhận anh chỉ để hưởng thụ khoái lạc.
Cô có thể nói với bản thân mình là chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng trước tiên cô sẽ chối chuyện cô đã không chống nổi sự cám dỗ của nhục dục, nhưng cô chỉ làm chuyện đó có một lần thôi. Vì thế nó có thể xảy ra, và chuyện không muốn nó dường như đã không làm cho cô được khuây khỏa.
Cô cũng không muốn đến Cardina, nhưng bây giờ cô đang ở đây, sắp sửa kết hôn. Khi nào thì hôn lễ sẽ được cử hành nhỉ? Ngay cả chuyện này cô cũng không biết. Trong vài ngày tới, hay vài tuần nữa? Dù cho là khi nào thì nó cũng quá sớm đối với cô.Và cho dù là cô có làm được chuyện gì để trì hoãn thì cũng không trì hoãn được lâu.
Một trong những trì hoãn này dường như rất hợp lý, bởi vì cô thật sự làm cho mình mệt mỏi và lo lắng về chuyện đó quá độ. Hay là sự lo lắng về chuyện gặp mặt mẹ của Vasili? Nếu như bà ta vui vẻ chấp nhận cô, cô có lẽ là sẽ ói mửa lên mình bà ta.
Alexandra rùng mình, tưởng tượng cảnh đó và quyết định là cuộc gặp gỡ này ít ra là có thể trì hoãn được ngay bây giờ với một ít quanh co. Với quyết định đó, cô đưa con Sultan Kiêu Hãnh đi đến kế bên con ngựa của Vasili.
"Anh sống với mẹ anh hả, Petroff?"
Anh nhìn sửng sốt, cô chắc chắn là anh làm bộ vậy."Em nói chuyện lại với tôi rồi à?"
Cô có thể tham gia trò chơi này."Anh thật đã nhận thấy được là tôi đã không nói chuyện với anh à?'
Anh chịu thua quá nhanh, thở dài."Tôi tin là tôi không nhìn thấy là em nói chuyện lại với tôi."
"Câu hỏi lúc nãy của tôi?"
"Không, tôi không sống chung với bà."
"Vậy thì đưa tôi đến chỗ ở của anh đi."
Lần này anh ngạc nhiên thật."Bây giờ à?"
"Dĩ nhiên là bây giờ."
Anh nghĩ đến Fatima và sự chào đón nồng nhiệt của cô mỗi khi anh đi xa một thời gian cho dù là ngắn ngủi, và anh lắc mạnh đầu."Nó là nơi ở của một kẻ độc thân. Sẽ không thích hợp đưa em đến đó trước khi chúng ta kết hôn."
Chuyện bị từ chối làm cho Alexandra càng có quyết tâm hơn."Nếu anh lo lắng về chuyện "thích hợp" thì anh không nên kết hôn với tôi. Dắt tôi về nhà không thôi tôi sẽ cắm trại tại đây ngay trên đường đấy."
"Làm vậy em sẽ bị bắt đấy."
"Thật à?" cô hỏi với vẻ thích thú. "Anh nghĩ là tôi không thích bị nhốt vào tù..."
Anh nổi giận."Còn ngục tối thì sao? Cái đó có thể sắp xếp được."
Cardinia không có ngục tối nào, nhưng ngay lúc này, Vasili đang nghĩ đến chuyện xây một cái chỉ dành riêng cho cô. Và cô bắt đầu nghi ngờ sự thoái thác quanh co mà anh đang làm chỉ vì một yêu cầu nho nhỏ.
"Có chuyện gì ở nhà mà anh không muốn cho tôi biết à?"
"Tôi chỉ là có rất nhiều chuyện phải làm hôm nay, vì bây giờ tôi về đến nhà, và chúng không bao gồm chuyện dắt em đi tham quan..."
"Được thôi!" cô cắt ngang."Vậy thì tôi sẽ tham quan nó vào ngày khác vậy, khi anh không có mặt ở đó. Tôi chắc chắn là có người nào đó ở nhà mẹ anh có thể dắt tôi đi."
Bất cứ người làm nào trong nhà mẹ anh cũng có thể làm được chuyện đó, và không có chuyện gì xảy ra cả nếu Alexandra đến nhà mà không có anh. Nhưng rồi, cô ta đã hăm dọa là sẽ cắt đứt những lỗ tai của những kẻ ở gần anh khi cô có cơ hội làm.
"Em lúc nào cũng gây khó dễ như vậy à?" anh hỏi, không che dấu sự bực bôị.
Cô tặng cho anh một nụ cười."Với anh thôi, Petroff, tôi sẽ cố gắng làm."
"Vậy thì cứ tự nhiên đi, hoan nghênh em đến căn nhà nhỏ bé của tôi," anh nói một cách khô khan, và đưa tay chỉ căn nhà mà họ vừa đi ngang qua.
Cô tặng cho anh cái nhìn gắt gỏng. "Đâu có mất nhiều thời gian của anh đâu, phải không? " cô nói bằng giọng điệu chế giễu, và xoay ngựa lại hướng về căn nhà không nhỏ bé tí nào.
Vasili không trả lời. Anh đang thét gọi Lazar tiếp tục đi trước với đoàn người và ngựa. Khi Alexandra nhận thức được là cô sẽ ở lại đây một mình với anh, cô gần như định thay đổi ý định. Nhưng căn nhà to lớn, cao ba tầng chắc chắn là có rất nhiều người hầu. Bất cứ người giàu có nào như Vasili cũng sẽ không cho họ tạm thời nghỉ làm chỉ vì anh ta sẽ rời khỏi nhà trong một hay hai tháng.
Và cô đã đúng khi cùng anh dừng lại trước cửa và gõ nó. Trong khi họ chờ đợi, cô cảm nhận được là anh không chỉ bực mình vì cô đang làm khó anh. Anh dường như... đang lo lắng? Bộ anh thật sự lo lắng chuyện cô sẽ nghĩ gì về căn nhà của anh à?
Khó tin quá. Cô chắc là đang tưởng tưởng thôi, và cô quan tâm đến để làm gì chứ? Cô thấy rất thất vọng là căn nhà của anh quá gần và chuyện tham quan nó sẽ không mất nhiều thời gian như cô đã hy vọng nó sẽ làm được. Sự thất vọng của cô quay về, và với nó, làm cho cô có tính lãnh đạm thờ ơ để tự bảo vệ mình. Cho dù là mẹ anh không thích cô thì có gì khác đâu chứ? Chuyện cha của cô sẽ mất thể diện vì cách cư xử của cô thì có quan trọng gì đâu chứ? vì thế chuyện Christopher mất cô nếu như hôn lễ được tổ chức thì có quan trọng gì chứ?
Cánh cửa bật mở và Vasili được chào đón bởi giọng nói gắt gỏng của một người hầu, người làm cho Alexandra ngạc nhiên vì kích cỡ của ông ta. Ông ta là một người cao nhất, to con nhất mà cô từng gặp qua trong đời, một gã khổng lồ thời tiền sử thật sự với mái tóc trắng và những nếp nhăn. Nhìn ông là cũng biết được là ông nên về hưu vào hai mươi hay ba mươi năm về trước. Ông ta chắc chắn là quá già để làm một người quản gia, chuyện mà rất hiển nhiên vì ông bắt đầu la lệnh cho những người hầu đang đứng đợi, bao gồm chuyện sai người ra chăm sóc những con ngựa. Cô phải thầm công nhận là ông đã không gặp vấn đề gì khi cần phải đuổi cổ những người khách không mời... Cô đang nghĩ gì thế này nhỉ? Ông ta vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Vasili đang nói chuyện với ông, anh gọi ông ta là Maurus, là anh sẽ không ở lại, nhưng sẽ quay lại vào buổi tối. Anh không màng giới thiệu Alexandra vì thế cô lờ bọn họ và dán mắt vào lối vào đẹp nhất mà cô từng đặt chân vào.
Sàn nhà bằng đá hoa cương trắng phản chiếu những tia sáng đủ màu từ cánh cửa sổ to lớn làm bắng kiếng màu nằm bên trên cánh cửa, tạo thành một cầu vòng rực rỡ màu sắc, càng sáng rực hơn dưới sự phản chiếu của ba ngọn đèn làm bằng pha lê đang treo thòng xuống từ lầu hai tạo thành những tia chiếu lấp lánh. Đó là một lối vào sâu và dài, và rộng lớn, với một cái cầu thang to lớn đặt ngay giữa hành lang chạy dọc hai bên để đi sâu vào nhà.
Có rất nhiều căn phòng được đóng cửa chạy dọc theo bên trái hành lang, chỉ có hai cánh cửa đôi ở bên phải, cánh cửa thứ nhất đang mở rộng để lộ thảm trải nhà màu trắng. Cô có thể nhìn thấy được một vài thứ đồ đạc làm bằng gỗ hồng mộc, một bộ ghế sô pha bọc vải màu xanh lợt và màu vàng, chứng tỏ đó là phòng vẽ.
Ngoài những bức họa đủ kích cỡ được treo đầy những vách tường cao lớn đó, còn có vài tấm kiếng lộng lẫy lồng trong những cái khuôn rất dày, với hoa hồng được đặt trên những giá đỡ hay trên chiếc bàn dài chạy dọc theo vách tường đặt trước những tấm kiếng. Những bông hoa nhìn thật thích mắt trong mùa đông. Trên những hoa hồng đó, Alexandra thóang thấy bóng mình qua những tấm kiếng và nhăn mày.
Cô nhìn không bị lấm bụi bặm như mọi khi vì con đường mà họ đi qua kể từ hôm qua được bảo quản khá kỹ.. nhưng những lọn tóc xoăn của cô như thường lệ buông thõng xuống từ chiếc mũ lông của cô. Cô cũng có một vết dơ trên cằm, cô không thể nghĩ được là từ cái gì. Áo quần của cô dĩ nhiên là bị nhăn nheo, và cô nhìn mệt mỏi... chán chường, thật ra thì... nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Một chuyến đi đúng ra là chỉ mất ba tuần lễ đã kéo dài đến năm tuần vì những cỗ xe, nhưng Vasili chỉ để họ lên đường có vài tiếng đồng hồ mỗi ngày khi trời còn sáng. Tuy vậy, quầng thâm dưới mắt cô là vì bị thiếu ngủ... giọng nói nho nhỏ đó cứ làm phiền cô trong mấy ngày qua và nhất là vào ban đêm.
Cô nghĩ là cô có nên vui hay không vì cô nhìn quá tệ hại cho cuộc gặp gỡ đầu tiên với mẹ Vasili, hay là cô nên bỏ vài phút để chăm sóc lại dung nhan. Cô không thể làm gì được với những quầng thâm ở dưới mắt, nhưng Vasili chắc chắn là người hầu có thể nhanh chóng ủi thẳng quần áo của cô. Và tóc cô cũng dễ dàng...
"Chủ nhân!"
Alexandra lập tức xoay người lại. Cô nhìn thấy Vasili trợn tròn mắt trước, rồi nhìn về phía tiếng chân dồn dập chạy xuống những nấc thang, nơi một người đàn bà nhỏ bé, tóc đen trong cái áo dài thắt lưng bằng lụa in bông hoa... một chiếc áo quá mỏng chỉ thích hợp mặc trong phòng ngủ... cô ta đang chạy xuống thang lầu. Cô ta dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi và rất dễ thương, mái tóc đen dài tận đến đầu gối, đôi mắt to màu đen sẫm, thân hình mong manh và đáng yêu ngay cả trong những cử động vội vã, thân hình của cô ta hấp dẫn và khiêu gợi.
Alexandra chỉ nhướng một bên chân mày và nói với Vasili trong khi cô ta vẫn còn xa."Chủ nhân?"
"Fatima là một người nô lệ khi cô ta được tặng cho tôi, " anh nói với vẻ cáu tiết."Tôi đã giải phóng cô ta, nhưng cô ta xuất thân từ hậu cung và khăng khăng trong cách gọi tôi..."
Alexandra phải cắt ngang bởi vì Fatima đã đến gần họ và định nhào vào người của Vasili."Dừng lại ngay," cô nói, giọng nói như ra lệnh có thể ngăn chặn được cả một tiểu đoàn. Cô gái đã từng làm nô lệ lập tức vâng lời ngay.
Lạ một điều là Alexandra không thấy giận, mặc dù là địa vị của người đàn bà này quá rõ ràng. Cô phải nên giận dữ, nếu cách đây vài ngày có lẽ là cô sẽ làm vậy. Nhưng hôm nay tâm trạng của cô đang quá u ám vì mất hết hy vọng cho nên không có chỗ cho những cảm giác khác.
Nếu cô không cần phải tiếp tục đóng kịch với Vasili thì cô có lẽ là đã không ngăn cô ta lại, có lẽ là sẽ lẳng lặng rời khỏi để cho đôi tình nhân có thể có được một cuộc đoàn tụ vui vẻ. Ít ra thì bây giờ cô cũng hiểu được là tại sao anh đã không muốn đưa cô về đây. Và cô có thể thấy đưọc là anh đã chuẩn bị cho sự công kích của cô, chờ đợi điều tệ hại nhất.
Cô làm cho anh ngạc nhiên khi chỉ nói với Fatima, "Cô phải tìm một việc làm ở chỗ khác."
"Nhưng tôi sống ở đây, thưa cô."
"Không còn nữa. Chủ nhân của cô sắp sửa kết hôn."
Fatima xoay qua Vasili, rõ ràng là đang nghĩ vì là một người đàn ông, lời nói của anh sẽ là phán quyết sau cùng về chuyện này. Và để chắc chắn là quyết định của anh sẽ nghiêng về phía cô ta, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Chuyện đó làm cho Alexandra nổi giận. Một trong những chiêu thức xấu xa mà đàn bà thường làm là cô ta sử dụng những giọt nước mắt để kích thích bản năng muốn che chở của anh với cô ta. Và nếu như anh có thì anh sẽ thể hiện bản năng này, nhưng sẽ không thành khi có sự có mặt của Alexandra.
Vasili nhìn cô tháo ngọn roi đang đeo trên nịt lưng xuống, nhưng cô đã quất ra một roi trước khi anh có thể đến gần được cô. Âm thanh làm cho anh nhớ lại những cảm giác đau đớn của vết thương mà anh vẫn còn mang trên người, nhưng nó cũng sẽ không làm cho anh dừng lại nếu như cô có ý định gây thương tổn. Vì tất cả những gì cô làm là chỉ quất một roi vào không khí để cho đôi mắt to của Fatima chú ý đến cô, và cô đang quấn cuộn ngọn roi lại, anh quyết định không chọc vào cô nữa... chết tiệt anh đi nếu anh không làm.
Anh giật lấy cuộn roi trên tay cô, nhưng cô chỉ tặng cho anh cái nhìn kinh tởm và bực bội."Anh nên nhớ là tôi luôn cảnh cáo trước, Petroff... và tôi còn có những ngọn roi khác." rồi phản ứng của cô trở thành đe dọa khi ánh mắt màu xanh của cô nhìn Fatima tối sầm nói, "Cô muốn nằm chung giường với anh nữa thì cô sẽ phải trả giá đấy. Cô có chắc là mình muốn làm vậy?"
Fatima đã quá sợ hãi để trả lời. Cô thỉ rú lên và chạy về phía sau nhà. Vasili bị giằng kéo giữa chuyện đuổi theo cô để trấn an cô là cô không bị nguy hiểm gì, ít ra thì chưa, và siết cổ Alexandra. Anh bước tới một bước gần Alexandra.
Cô thụt lùi lại, nhưng phản ứng của cô vẫn không thay đổi. Nếu có gì thay đổi thì chỉ là cô nhìn giống như bây giờ cô muốn móc mắt anh ra, nhưng trước tiên cô tấn công anh bằng lời nói.
"Anh là người đàn ông bội bạc, dâm đãng, đáng ghét nhất trên đời! Anh đi rước cô dâu của mình, nhưng vẫn giữ cô tình nhân ngay ở trong nhà sao? Anh không thể đưa cô ta đến một căn nhà khác à?"
Cô đang la thét anh. Anh trả lời cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng khi anh buộc cô phải thụt lùi thêm bước nữa."Tôi đến Nga để tống khứ một cô dâu, không phải mang cô ta về với tôi. Em đúng là có đủ thông minh để nhận thấy là chúng ta sẽ không thể nào hợp nhau. Nhưng hãy an tâm đi, những cô nhân tình khác của tôi thì ở những căn nhà khác, và Fatima sẽ được sắp xếp ở chỗ khác trước khi hết ngày."
"Nhưng anh sẽ không rũ bỏ họ hả?"
"Tôi đã cảnh cáo em là tôi sẽ không làm rồi, em yêu. Vì thế tại sao em lại không vui mừng hoan hỉ và nhận thức được là nó tạo cho em cơ hội để chấm dứt chuyện này chứ?"
"Tôi không chỉ là bị ràng buộc vào hôn ước đó thôi, đồ ngốc, tôi còn bị buộc phải giữ lời hứa của mình là kết hôn với anh nữa. Khi nào thì anh sẽ nhân thức được là nó có nghĩa là hôn lẽ sẽ xảy ra cho dù là anh có làm gì, ngoại trừ một chuyện chứ? Từ chối không kết hôn với tôi, và sẽ chấm dứt mọi chuyện."
Một bước nữa và người cô đụng trúng vách tường, và anh đặt hai tay án hai bên cô."Tôi bắt đầu thích cuộc hôn nhân này, chỉ để cho tôi có thể làm cho em khốn khổ suốt đời."
Alexandra đã quá giận cho nên bắt chước anh."Kẻ khốn khổ thích có người khổ chung đấy anh yêu," cô độp lại."Vì thế đừng nghĩ là tôi sẽ phải chịu đau khổ một mình." cô cúi người chuồn khỏi cánh tay anh và đi sầm sầm về phía cánh cửa.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh