Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 56
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54,55
ôi một giọt nước mắt cũng không rơi, tôi cảm thấy đây nhất định là giả, nhất định là đang trong cơn ác mộng, buổi sáng lúc mẹ ra khỏi nhà, còn dặn dò người giúp việc nấu canh cho tôi, bà nói gần đây tôi gầy quá, nấu canh thịt bò bồi bổ cho tôi. Gầy đây tôi ăn gì cũng không vô, mẹ tôi nói: “Đứa nhỏ này không ngoan như con hồi đó, hồi đó lúc mẹ mang thai con, ăn cái gì cũng nuốt trôi, một lần có thể ăn ba chén cơm, ăn canh húp một cái chính là nửa nồi“.
Mẹ tôi vốn không muốn tôi sinh đứa nhỏ này, nhưng tôi kiên trì, bà cũng chấp nhận. Trên đời không gì có thể lay chuyển được lòng cha mẹ thương con, trừ phi cha mẹ thật sự không thương con cái, bằng không cho dù con cái có gây ra chuyện đại nghịch bất đạo mất mặt xấu hổ thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghĩ cách dỗ nó ăn cơm, đừng để nó gầy đi.
Còn bây giờ mẹ tôi nằm trong phòng bệnh, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc vĩ đại duy trì hơi thở của bà, tim bà còn đập, nhưng không có ý thức. Dù tôi gọi thế nào, bà cũng sẽ không trợn mắt nhìn tôi nữa.
Bác sĩ vất vả giải thích với tôi, mẹ tôi không phải trở thành người thực vật, người thực vật còn có khả năng thức tỉnh, nhưng mẹ tôi thì đã chết não rồi, hiện giờ chỉ là chết lâm sàng, não chết không thể cho là đã chết, cho nên bây giờ chỉ có thể duy trì, chờ quyết định của tôi.
Cảnh sát giao thông tuy là nam, nhưng tính cách rất ôn hòa, đặc biệt thương cảm nhìn tôi, nói: “Còn người thân thuộc nào để báo tin không? Để bọn họ đến đây với cô. Sau này còn rất nhiều thủ tục phải làm“.
Tôi nói: “Tôi không có thân thích“.
Tôi ngay cả cha là ai cũng không biết, mẹ tôi đã sớm chặt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ của bà. Hai mẹ con tôi cô đơn sống trên đời này, mẹ tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có tôi thôi.
Cảnh sát giao thông hỏi: “Luật sư của bên gây ra tai nạn muốn nói chuyện với cô, cô có muốn gặp anh ta không?”
Luật sư của bên gây ra tai nạn?
Tôi hỏi: “Người gây ra tai nạn là loại người nào?”
“Một người tuổi còn trẻ, mới lấy bằng lái không lâu, lại là say rượu điều khiển xe, đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm“. Cảnh sát giao thông nói, “Gia đình rất có tiền, cô xem chuyện đã thế này, hay là nói chuyện với đối phương trước, bảo họ đền tiền thuốc men“.
Tôi nói: “Tôi không cần tiền“.
Cảnh sát giao thông có lẽ đã từng gặp qua trường hợp người nhà bị kích động nghiêm trọng như tôi, cho nên an ủi tôi mấy câu rồi đi, sau một lúc lâu hai người đi tới, một người trong đó là luật sư, trước tiên anh ta an ủi tôi vài câu, sau đó nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào, có yêu cầu gì, xin cô cứ đề xuất“.
Tôi nói: “Tôi không cần gì hết, chỉ cần mẹ tôi còn sống thật khỏe mạnh“.
Luật sư lại nói chuyện với tôi thêm một lát, không nhận được đáp án gì, đành phải rời đi.
Tối hôm đó tôi ngủ trong bệnh viện, ICU không có giường, tôi liền thuê một cái giường gấp ngủ ở hành lang, trong hành lang đèn sáng, còn có nhân viên điều dưỡng không ngừng đi tới đi lui, nhưng tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong mơ tôi như trở lại thời điểm lúc còn nhỏ, thời tiết quá nóng, tôi và mẹ ngủ trên chiếc giường trúc, mẹ tôi cầm quạt đuổi muỗi cho tôi, tôi ngủ mơ mơ màng màng, còn nghe được tiếng mẹ tôi hát dỗ tôi ngủ.
Nếu người ta không có lớn lên thì tốt biết bao, nếu cuộc sống năm mười tám tuổi, bất quá chỉ là một giấc mộng, thì tốt biết bao nhiêu. Hạnh phúc giống như ảo cảnh trên sa mạc, trông sống động như thật, đợi đến khi ngươi thật sự tin tưởng nó, nó sẽ theo gió trôi đi, không bao giờ gặp nữa.Có lẽ tôi thật sự đang ngủ, bởi vì tôi mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh đến bệnh viện thăm tôi, an vị ngồi bên cạnh giường tôi, nước mắt của tôi thấm ướt tóc, dán ở trên má, anh giúp tôi đẩy phần tóc ướt sũng kia ra, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh thở dài, giấc mộng này sao mà chân thật, tôi nghĩ nghĩ bản thân vẫn là không quên được anh, trong lúc đau lòng khổ sở như vậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là anh.Tôi từ trong mộng tỉnh lại, ngọn đèn hành lang sáng chói mắt, tôi vẫn đang một mình nằm trên chiếc giường gấp chật hẹp, bởi vì ngủ không thoải mái, tứ chi của tôi run run. Có hộ sĩ nằm ở giường bên cạnh tôi, tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy mấy giờ rồi, cô ấy nói đã ba giờ sáng.
Tôi định ngủ tiếp một chút nữa, nhưng rốt cuộc ngủ không được, tôi nằm đó trơ mắt chờ đến hừng đông. Tôi nghĩ sau khi trời sáng mình phải làm gì, hẳn là đi tính toán tiền bạc. tiền thuốc men của mẹ là một dãy số vĩ đại, mỗi phút bà nằm trong ICU đều là tiền, nhưng nếu có thể cứu tỉnh bà, dù có tán gia bại sản, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Ánh mặt trời sáng sớm làm khơi dậy tinh thần của tôi lên một chút, tôi gọi điện thoại cho một người bạn của mẹ là luật sư, nhờ cố vấn cho tôi một ít luật. Ông ấy rất nhiệt tình giải đáp nghi vấn của tôi, còn nói nếu có chuyện gì cần có thể tìm đến ông. Trò chuyện với luật sư xong, tôi quyết định không hòa giải với người gây ra tai nạn, mặc kệ anh ta gặp phải chuyện gì, say rượu điều khiển xe dẫn đến thương vong, nếu tôi và anh ta hòa giải không thành, anh ta sẽ ngồi tù. Anh ta khiến tôi mất mẹ, đó rõ ràng là một tính mạng, anh ta hẳn phải nhớ rõ giáo huấn này, thành thành thật thật ngồi trong nhà giam mấy năm đi. Tôi không định tha thứ cho anh ta, cho nên cũng sẽ không lấy tiền của anh ta.
Sau khi kiểm tra phòng buổi sáng xong, tôi được phép tiến vào phòng ICU, thời gian thăm hỏi chỉ ngắn ngủi có mười phút, tôi đứng đó cái gì cũng không làm được, chỉ có thể kiểm tra tay chân cho mẹ, tay bà vì truyền dịch mà trở nên lạnh lẽo. Tôi nhịn xuống không khóc, tôi muốn kiên cường.
Tôi đến thẩm mỹ viện của mẹ, tìm được kế toán trưởng, cô ấy lúc này mới biết mẹ tôi xảy ra chuyện, cho nên vô cùng hoảng loạn. Tôi hỏi cô ấy có thể lấy ra bao nhiêu tiền, cô ấy hỏi lại tôi cần bao nhiêu. Tôi kỳ thực cũng không biết, đành phải dựa vào tiền viện phí ngày đầu tiên cấp cứu cho mẹ nói với cô ấy, tôi nhấn mạnh: “Mỗi ngày đều cần số tiền như vậy, mỗi ngày“.
Kế toán trưởng họ Lý, đã làm việc cho thẩm mỹ viện của mẹ tôi rất nhiều năm, tôi cũng từng gặp qua cô ấy vài lần, tôi nói: “Chị Lý, chị phải giúp em nghĩ cách“.
Cô ấy nói: “Em yên tâm đi“.
Tôi cầm tiền trở lại bệnh viện, trong lòng cảm thấy yên ổn một chút. Luật sư của bên gây tai nạn lại đến tìm tôi, anh ta uyển chuyển đưa ra đề nghị, muốn ngừng hệ thống máy móc duy trì sự sống của mẹ. Tôi rất bình tĩnh bảo anh ta cút.
Buổi sáng tôi có hỏi luật sư, ông ấy nhắc nhở tôi đối phương có khả năng sẽ đưa ra tố tụng, yêu cầu đình chỉ việc duy trì sinh mệnh của mẹ tôi, bởi vì tương lai khoản phí này sẽ do người gây tai nạn gánh vác, khoản tiền lớn như vậy, đối phương có khả năng sẽ không đồng ý gánh chịu.
Tôi nói: “Bọn họ không chịu con chịu“.
Bác sĩ cũng có nói với tôi, tôi cũng biết rõ việc này không có ý nghĩa, nhưng mẹ tôi còn nằm đó một ngày, tôi cuối cùng vẫn là có hi vọng, hi vọng kỳ tích xuất hiện, hi vọng bác sĩ chẩn đoán sai, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại. Trong y học có nhiều kỳ tích như vậy, có lý do nào để tôi tin tưởng, rằng mẹ tôi thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Luật sư bên đối phương thấy tôi hoàn toàn không phối hợp, cười lạnh nói: “Đến lúc đó cô đừng hối hận“.
Có gì để mà hối hận, tôi muốn cứu mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, người sinh tôi nuôi tôi, mẹ tôi.
Ở bệnh viện vài ngày, thật sự quá mau, cũng thật sự quá chậm. Mỗi ngày tôi nhìn thấy y tá ăn cơm, cũng gọi cho mình một phần cơm. Kỳ thực ăn không trôi, ăn xong cũng là ôm bồn cầu nôn. Lúc tối nằm trên giường gấp, luôn ảo tưởng bác sĩ gọi tôi dậy, nói với tôi kỳ tích đã xuất hiện, mẹ tôi tỉnh dậy rồi.
Giai đoạn đó tôi bị áp lực rất lớn, trong lỗ tai luôn ong ong vang vang, như có 100 chiếc máy bay giáng xuống đầu. Tôi chạy đến phòng khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ chuyên khoa nói là do áp lực quá lớn, lo lắng hệ thần kinh của tôi sẽ gây điếc. Bà khuyên tôi hãy thoải mái, nhưng tôi làm sao có thể thoải mái được.
Cuộc sống đã đẩy tôi vào vực sâu, nó lại còn cảm thấy không đủ, lại ném xuống vực sâu một khối đá to.
Chị Lý Kế toán trưởng của mẹ tôi bỏ trốn, nghe nói chị ta lấy tiền công dùng để mua đất, còn đi vay nặng lãi. Hôm đó sau khi đưa cho tôi mấy vạn tiền kia, liền ôm tiền bỏ trốn. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ lập tức chạy tới thẩm mỹ viện, phòng tài vụ lộn xộn, nhân viên tài vụ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, đang ngồi ở chỗ kia lo sợ đến phát khóc. Tôi báo cảnh sát, sau đó nhờ luật sư giúp tôi tìm người đến kiểm toán, cuối cùng tra ra thiếu hụt ngược lại khiến tôi hút một ngụm khí lớn. Cảnh sát đối với việc truy tìm tội phạm kinh tế vẫn rất nghiêm túc, nhưng nghe nói chị Lý là người nhập cư trái phép, muốn bắt chị ta có thể nói là không có khả năng. Điểm chết người chính là, cho dù có bắt được người, số tiền này cũng không thể lấy lại được.
Lần trước bị cha con Lý Chí Thanh gài bẫy, thẩm mỹ viện vốn đã bị tổn hại rất lớn, hiện giờ không khác gì cái thùng rỗng. Lại bị chị Lý làm như vậy, họa vô đơn chí, cách ngày đóng cửa là không xa rồi.
Trong lòng tôi mệt mỏi vô hạn, rốt cục trở về nhà ngủ cả đêm, tối hôm đó kỳ thực tôi cũng không thể nào chợp mắt, tôi đang nghĩ, có nên bán nhà hay không.
Năm đó lúc mẹ mua căn biệt thự này đặc biệt rất đắc ý, nói với tôi: “Sau này con kết hôn, là từ căn phòng này xuất giá, thể diện biết bao nhiêu“.
Mẹ tôi kỳ thực đâu có học chữ, có đôi khi tôi cũng e ngại bà tục tằng, nhưng bà luôn luôn nỗ lực cho tôi những điều tốt đẹp nhất trên đời, có điều vinh hoa phú quý, bất quá cũng chỉ là trăng trong kính, nước trong hoa(*).
(*) Ý chỉ ảo ảnh phù du.
Người gây tai nạn có quyền có thế, đại khái cũng nghe nói bên tôi xảy ra chuyện, sợ tôi đòi họ khoản lớn tiền thuốc men, lập tức đưa ra đề nghị tố tụng, yêu cầu ngừng hệ thống máy móc duy trì sự sống của mẹ tôi. Thời điểm tôi nhận đơn khởi tố, chân chính là cùng đường, nản lòng thoái chí.
Con người trong lúc khốn cảnh, sẽ đặc biệt yếu ớt, có đôi khi tôi cũng nghĩ không bằng chết đi, xong hết mọi chuyện. Nhưng tôi lại lập tức khuyên nhủ bản thân, mẹ tôi năm đó cũng gặp nhiều khó khăn như vậy, tôi có lý do gì mà không sống thật tốt.
Nhưng sống thì phải đối mặt với mọi khó khăn, giải quyết hết thảy vấn đề. Luật sư đối phương đoán chừng tôi sẽ không từ bỏ ý định, cũng sẽ không hòa giải với bọn họ, cho nên thái độ càng ngày càng mạnh, còn thông qua một người bạn của mẹ tôi chuyển lời, nói cho tôi năm mươi vạn, muốn tôi đừng truy cứu nữa.
Tôi cười hỏi lại người trung gian: “Nếu cho ngài 50 vạn mua tính mạng của mẹ ngài, ngài đồng ý không?”
Người trung gian biết không thể đồng ý, ngược lại khuyên tôi: “Thất Xảo, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng đã xảy ra rồi, chỉ có thể tận lực bù lại...”
Tôi nói: “Cái gì cũng không thể bù được, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống thật tốt, cho dù phải mất cho bọn họ 50 vạn hay năm trăm vạn tôi đều đồng ý“.
Đàm phán cứ như vậy rơi vào cục diện bế tắc, nhưng chuyện phiền toái ở thẩm mỹ viện thì việc tiếp nối việc, quan trọng nhất là, tôi không có tiền.
Không có tiền bệnh viện sẽ ngừng dùng thuốc cho mẹ tôi, ngừng tất cả mọi máy móc dụng cụ duy trì sinh mệnh, tôi rốt cục đem căn nhà của mẹ ra rao bán, rất nhanh bên đại lý gọi điện thoại tới, nói có người muốn mua.
“Người mua rất có thành ý, cô cũng biết, hiện giờ giá trị của ngôi biệt thự rất cao, nhưng là nhà cũ trang hoàng lại, bán không được giá lắm. Mà người này mua thật sảng khoái, nhìn một lần liền quyết định mua, giá cả cũng không thèm hỏi tới“.
Tôi nói: “Tôi muốn trả bằng tiền mặt, trả một lần“.
“Có, cô đã nói trước với tôi rồi mà, cho nên ngay từ đầu tôi đã nói chuyện này với đối phương, đối phương nói không thành vấn đề“.
Tôi suy nghĩ, nói: “Ông hẹn người mua nhà ra gặp đi, tôi muốn gặp mặt giao dịch“.
“Điều đó đương nhiên, rất nhiều hợp đồng phải do cô đích thân ký“. Bên đại lý đoán chừng do tôi lo lắng ông ta lừa gạt giá cả tiền bạc, cho nên vỗ ngực cam đoan, “Hôm nào cô có thời gian, tôi sẽ hẹn người mua ra, ba bên giáp mặt ký vào hợp đồng“.
Tôi nói: “Ngày mai là được“.
Hôm sau tôi lái xe đến gặp bên đại lý, người mua nhà kia diện mạo xấu xí, cái gì cũng không cần hỏi nhiều, chỉ nói có thể trả tiền ngay lập tức, trả một lần duy nhất.
Tôi đánh giá anh ta một lát, đột nhiên cười lạnh, nói: “Anh về nói với Tô Duyệt Sinh, nhà này tôi bán cho ai cũng không bán cho anh ta, bảo anh ta chết tâm đi“.
Người nọ hết sức ngạc nhiên, qua vài giây mới cười rộ lên, nói: “Cô Trâu quả nhiên cơ trí, nhưng tôi thực sự không phải do Tô tiên sinh phái tới, tôi là do Tô Tiếu Lâm tiên sinh phái tới“.
Lại là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi không biết đến cùng thì ông ta có bao nhiêu trợ lý, cũng không biết vì sao ông ta muốn mua ngôi nhà này, tôi lạnh lùng nói: “Dù sao tôi cũng không bán cho người nhà họ Tô“.Tôi đứng lên bỏ đi, người nọ gọi tôi lại, chậm rãi hỏi tôi: “Cô Trâu không phải đang cần tiền sao? Vì sao không chịu bán?”
Tôi cũng không biết bản thân đang mang loại tâm tình gì, mới đầu tôi có ý nghi ngờ người đứng sau màn mua nhà này là Tô Duyệt Sinh, tôi không lấy chi phiếu của anh, có lẽ anh cảm thấy áy náy, tìm người đến mua nhà cho tôi. Nhưng khi biết được chân chính người mua là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng cảm thấy không thể bán cho ông ta.Tôi không biết trong đó có vấn đề gì, nhưng từ khi cha của Tô Duyệt Sinh phái người đến, mọi thứ liền thay đổi. Tô Duyệt Sinh muốn chia tay với tôi, đó là do anh yếu đuối, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào dùng thế lực ép buộc mình, đối mặt với cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Đúng vậy, mẹ tôi là nhà giàu mới nổi, tôi là con gái của nhà giàu mới nổi, có lẽ đời này hoàn toàn không xứng với con trai ông ta, nhưng có một số chuyện, tôi có thể tự mình làm chủ, tỷ như đầu gối cứng rắn mạnh mẽ, không chấp nhận quỳ xuống.
Chẳng sợ cùng đường, tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ không vui nếu tôi bán nhà cho người của Tô gia. Bà giống tôi, trong lòng vẫn có kiên cường. Đối với người khinh thường con gái của bà, bà thà chết cũng sẽ không vui vẻ mà đi giao tiếp với loại người này.
Người nọ thấy tôi không vui, ngược lại vừa cười vừa hỏi: “Tô tiên sinh rất muốn gặp mặt cô Trâu một lần, nhưng không biết cô Trâu có đồng ý gặp ngài ấy một lần hay không“.
Người nọ nói: “Cô Trâu không hiếu kỳ sao? Vì sao Tô tiên sinh muốn mua nhà của cô Trâu, vì sao Tô tiên sinh muốn gặp mặt cô một lần“.
Tôi nói: “Không có hứng thú“.
Người nọ nói: “Trước khi tôi tới, Tô tiên sinh cố ý dặn tôi, nói nếu cô Ngưu cái gì cũng không hỏi, bán nhà, như vậy tôi cái gì cũng không cần phải nói, trả tiền sang tên là xong. Còn nếu cô Trâu đoán được, người mua nhà là một người khác, như vậy Tô tiên sinh rất vui lòng gặp cô Ngưu đây. Cô Trâu, trên đời này chỉ có người thông minh mới có cơ hội, vì sao cô lại từ chối đổi thông minh tìm cho mình cơ hội?”
Tôi không biết Tô Tiếu Lâm là người như thế nào, nhưng qua mấy lời từ trợ lý của ông ta nói ra, có uy hiếp có dụ dỗ, quả thực là người có bản lĩnh, tôi cũng vì vậy mà sinh cảnh giác, một ông trùm chân chính của giới kinh doanh đương nhiên sẽ có những thủ đoạn của riêng mình.
Tôi nhìn người kia vài giây, nói: “Được rồi“.
Tô Tiếu Lâm cũng không phải hổ, không việc gì phải sợ ông ta ăn thịt tôi.
Nơi mà tôi và Tô Tiếu Lâm gặp mặt là ngôi nhà của một hội sở tư nhân, ngôi nhà cũ đặc biệt u tĩnh, từ bên ngoài nhìn vào, tựa như một gian nhà phổ thông bình thường, kỳ thực hoa cỏ cây lá sum suê, lối nhỏ vào nhà yên tĩnh.
Dáng vẻ Tô Tiếu Lâm và Tô Duyệt Sinh cũng không hoàn toàn giống nhau, ông ta trông có vẻ hưu nhàn thoải mái, nhìn thế nào cũng giống một người hiền từ, không hề lộ rõ bản lĩnh cá nhân, đối xử với tôi vô cùng khách sáo, dặn người làm cho tôi một lý nước ép lựu tươi mới.
Ông ta một chút cũng không thay đổi sắc mặt, tôi lại cảm thấy con người ông ta sâu không lường được. Tôi thích nước lựu, điều này không ai biết, bởi vì hàng quán bên ngoài ít khi có nước lựu, Tô Duyệt Sinh biết được là vì mỗi khi tôi ngẫu hứng tự mình nấu cơm, tôi cuối cùng vẫn thường mua lựu về nhà ép nước uống. Vì sao Tô Tiếu Lâm biết, có lẽ ông ta đã điều tra về tôi thật sự cặn kẽ, dù sao tôi thiếu chút nữa đã thành hôn với con trai ông ta rồi.
Bản thân Tô Tiếu Lâm uống bạch trà, tương xứng với món điểm tâm tinh xảo, ông ta hỏi tôi: “Cô Trâu có muốn nếm thử không?”
Tôi tự nói với bản thân phải vững vàng, nhưng tôi thậm chí còn cười không nổi: “Vì sao Tô tiên sinh muốn gặp tôi“.
“Chuyện của cô Trâu, cũng do bên này tôi không xử lý tốt, kỳ thực Duyệt Sinh giống hệt tôi hồi còn trẻ, làm việc quá xúc động, cho nên dễ mắc phải sai lầm. Nó là con tôi, nếu có chỗ nào không tốt, người làm cha này cũng phải có trách nhiệm. Lần này cũng là có ý muốn nói lời xin lỗi với cô Ngưu, ngôi nhà là tôi thành tâm muốn mua, cô Trâu bán cho người khác hay bán cho tôi, đều như nhau mà. Giá cả dù cao, chúng tôi cũng đứng ở lập trường kinh doanh mà nhìn vào thôi“.
Tôi không nghĩ tới ông ta mở miệng ra sẽ là nhận lỗi với tôi, hơn nữa thái độ rất thành khẩn, tôi nói: “Không có gì, đã qua rồi“. Tôi hơi ngừng một chút, nói: “Nhà tôi sẽ không bán cho ông, bởi vì tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà các người“.
“Cô Trâu nói không muốn có bất cứ quan hệ nào với người nhà chúng tôi, nhưng hiện giờ cô Ngưu đang mang cái thai hơn tám tuần tuổi, có vẻ như đang dự định sinh đứa nhỏ này ra... Đối với Tô gia chúng tôi mà nói, sao có thể không có quan hệ được chứ?”
Tôi bỗng chốc đứng lên, dự định rời đi, đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, Tô Duyệt Sinh đột nhiên xông tới, không biết anh từ đâu chạy tới, bước chân rất vội vàng, trên trán đầy mồ hôi, tôi vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy trong lòng đau xót, sau buổi tối hôm đó, tôi chưa từng gặp lại anh. Bất quá thời gian mới có mấy ngày, lại tựa như đã qua mười năm rồi vậy.
Người xưa nói, một ngày không thấy như cách ba thu. Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng rời xa người mình yêu, mỗi một khắc, mỗi một giây đều dài lâu như vậy.
Tô Tiếu Lâm rõ ràng cũng không ngờ Tô Duyệt Sinh sẽ xông tới đây, không khỏi sợ run một chút. Tô Duyệt Sinh túm chặt tay tôi, nói: “Đi“.
Tôi nói: “Đừng đụng vào tôi!”
Tô Duyệt Sinh sợ run, chậm rãi buông tay tôi ra, tôi cảm thấy anh cũng không hề cảm thấy khoái trá, bởi vì tay anh đang nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi buông xuống dần đến bên chân. Tôi nói với Tô Tiếu Lâm: “Tôi không cần tiền, đứa nhỏ tôi nhất định sẽ sinh, ông không cần quan tâm“.
Tô Tiếu Lâm dường như thoải mái đứng lên, nói với Tô Duyệt Sinh: “Con đến rất đúng lúc, con khuyên cô Trâu đi. Ba đi tưới nước cho cây Lan“.
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại