Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hì giờ còn lại trong buổi tối của Lâm Tạo và Bội Cầm khá vui.
Lâm Tạo tốt bụng lịch sự duyên dáng nhưng lạ thay anh vẫn không hấp dẫn nàng như Nhật Nam.
Khi rời khỏi "Vườn Sen" họ đi dạo, đi ăn tối, xem kịch nhảy đầm. Lâm Tạo rất lịch thiệp, anh lo cho nàng tất cả.
Thật sự cũng có nhiều lúc nàng quên tất cả, nàng không còn thì giờ để suy nghĩ nữa, nàng chỉ biết cạnh nàng hiện giờ là Lâm Tạo.
Khi họ về đến khách sạn Bách Hoa Lâm thì trời đã khuya. Trên bầu trời không trăng, chỉ còn lại vài vì sao nhỏ bé đang run rẩy. Có lẽ chúng sắp sửa biến mất trên bầu trời bao la rộng lớn vần vũ những bóng mây đen kịt.
Anh mở cửa xe cho nàng xuống rồi mỉm cười nói:
- Nếu tối nay đi chơi có gì sơ suất cô bỏ qua cho tôi nhé, Bội Cầm.
Nàng cũng mỉm cười lại. Dưới những ánh đèn đường mờ nhạt nụ cười của nàng làm anh ngây ngất.
Nàng khe khẽ:
- Cám ơn anh Lâm Tạo. Đêm nay tôi rất vui.
- Anh còn vui gấp trăm lần em nữa đấy. Ngày mai anh đến đón em nhé.
Nàng khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh tiễn nàng đến tận cửa chào tạm biệt rồi hôn nhẹ lên bàn tay của nàng.
Anh nói ngay như vừa nhớ ra 1 chuyện gì quan trọng:
- À, quên nữa! Có lẽ em chưa lãnh lương đâu. Hãy cầm lấy số tiền này mà xài.
Nói xong, anh giúi xấp giấy 50 ngàn trên tay mà Bội Cầm lúng túng. Số tiền anh đưa bằng cả 2- 3 tháng lương của nàng. Mới quen cô 1 bữa đầu tiên mà anh tốt và lo cho nàng như vậy sao?
Nàng biết tình cảm của Lâm Tạo dành cho nàng buổi tối hôm nay cũng đủ chứng minh điều đó. Nếu nàng không yêu anh, nàng không đáp lại tình cảm của anh thì nàng không thể nhận tiền của anh được.
Đúng là ở đời không thể nào thoát ra khỏi 2 chữ định mệnh.
Nàng sợ phải dẫm lên con đường đau khổ của mẹ ngày xưa, ấy thế mà nàng lại yêu Nhật Nam. Trong lúc bên cạnh nàng còn có 2 người đàn ông rất muốn lo lắng cho nàng là Hoàng Lâm Thao và Lâm Tạo. Ôi! Nàng điên mất rồi.
Nàng lững thững bước vào nhưng khi nàng đi tới bờ hồ nàng đã nhìn nhận ra ngay trong bóng đêm trên chiếc ghế xếp là 1 bóng dáng to cao lực lưỡng đang ngồi đó.
Nàng phải bật thốt lên:
- Nhật Nam?
Phóng tiến nhanh về phía anh và hỏi:
- Sao anh lại ở đây vào giờ này?
Nhật Nam mỉm cười, nhưng nàng cảm thấy nụ cười của anh thật buồn. Chẳng lẽ anh đã trông thấy Lâm Tạo đưa nàng về chăng.
Nhật Nam nói:
- Anh chờ em từ chiều tới giờ.
Nàng liếc nhìn căn phòng bà Lam Hằng. Đèn đã tắt, rèm đã kéo, nàng cám thấy an tâm khi biết rằng bà đã đi ngủ.
Nàng hỏi dồn:
- Anh chờ em làm gì?
Anh đưa tay chỉ vào cái áo đang đặt bên cạnh anh. Cái áo đêm hôm qua đến lều của anh bị mắc mưa và ướt.
Anh nói:
- Trả lại cái áo cho em.
Bội Cầm nhìn vào chiếc áo đã được anh giặt sạch và xếp ủi ngay ngắn. Nàng xúc động nói:
- Anh chờ em 1 tí, để em lên lấy chiếc áo khoác trả lại cho anh.
Anh đưa tay ngăn lại:
- Không cần gấp đâu. Em có thể ngồi đây với anh 1 tí được không?
Nàng ngó về phòng bà Lam Hằng 1 lần nữa rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh nói ngay:
- Em đi đâu thế?
- Em đi dự tiệc.
- Với gã thanh niên giàu có lúc nãy à?
2 chữ giàu có của anh nghe thật chua chát.
Nàng nói nhỏ:
- Anh ấy đưa em về.
- Thật sự em cũng muốn như vậy phải không? Sao em không về chung với bà chủ của em?
Đột nhiên nàng nổi quạu:
- Chuyện em đi với ai, về với ai thì có liên quan gì đến anh chứ.
- Anh xin lỗi! Anh hồ đồ quá! Anh đã là gì của em đâu mà cấm đoán em chứ. Anh nghèo mà.
Nàng càng tức hơn. Anh đã vu oan cho nàng. Thật sự ra trong suốt buổi tối hôm nay lúc nào nàng cũng nghĩ về anh, vậy mà bây giờ anh lại nói như vậy.
Nàng hét to:
- Phải đó. Tôi mê giàu thì sao? Ai biểu anh nghèo, anh giàu có đi tôi sẽ lấy anh ngay.
Nói xong nàng cảm thấy hối hận vô cùng khi nhận thấy đôi mắt anh run run.
- Anh xin lỗi.
Nàng nhẹ giọng:
- Thật ra bà Lam Hằng bắt em đi chơi với Lâm Tạo mà thôi.
- Cám ơn em đã nói câu nói ấy để anh vui.
- Không phải. Em không muốn cãi lời bà Lam Hằng. Em không muốn mất công việc mình đang làm.
Nhật Nam thở dài rồi đứng dậy.
Bội Cầm hỏi ngay:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi về! Anh đã đem quần áo đến cho em rồi, anh còn ở đây làm gì.
Thật sự nàng không muốn anh về. Nàng muốn anh ở lại đây với nàng. Thậm chí nàng có thể thức đến sáng bên cạnh anh cũng được.
Nàng nói ngay:
- Đừng về! Chân anh đã hết đau chưa?
Anh bước lại gần nàng hơn, đưa tay nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt anh.
- Lành rồi. Tại sao anh phải ở lại hả?
Nàng ấp úng:
- Em... em...
Anh ngồi xuống cạnh nàng:
- Thật ra anh cũng muốn ở lại với em lắm. Nhưng... nhưng...
- Nhưng gì mà anh cứ ấp úng mãi vậy?
- Anh phải rời khỏi đây trong đêm nay. Có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng anh được gặp em ở cái thành phố biển này.
Nàng hốt hoảng. Trời ơi! Nàng không muốn xa anh đâu.
Nàng nói:
- Tại sao? Tại sao? Hay là anh giận em? Anh hãy ở lại đi. Em hứa là sẽ không bao giờ đi chơi với Lâm Tạo nữa.
Anh buồn bã:
- Anh không vì chuyện đó. Anh đã nói rồi, anh đâu có tư cách gì mà ghen chứ.
- Vậy tại sao anh phải ra đi chứ hả?
Nhật Nam im lặng thật lâu. Anh nhìn lên bầu trời đang văng vẳng tiếng sấm.
Nàng thấy anh yên lặng khá lâu nên nàng hối thúc.
- Có chuyện gì mà anh khó nói vậy hả?
- Thôi em đừng hỏi.
- Anh không coi em là bạn sao?
- Có. Nhưng anh không muốn nỗi buồn của mình lây sang em.
Bội Cầm xiết chặt tay anh.
- Anh không nghe người ta nói buồn được sang sẻ buồn vơi đi 1 nửa hay sao? Anh nói đi, nói cho em nghe đi.
Anh nói:
- Thật ra, anh thiếu nợ người ta quá nhiều. Ngày mai nếu không có tiền trả thì anh khó lòng mà sống với họ. Nên anh buộc lòng phải trốn khỏi nơi đây.
Nàng im lặng suy nghĩ. Thật sự anh thiếu nợ người ta hay bắt đầu lợi dụng mình như bà Lam Hằng đã nói: "Anh là kẻ chuyên mồi chài tiền phụ nữ".
Nàng hỏi:
- Anh nợ người ta bao nhiêu?
- 10 triệu.
Không còn chần chờ nàng móc ngay ra trong túi xấp 5 triệu mà Lâm Tạo vừa đưa nàng lúc nãy.
- Anh cầm lấy số tiền này trả lại cho người ta, còn lại bao nhiêu ngày mai em sẽ đưa cho anh.
Anh đẩy xấp tiền về phía nàng:
- Em đừng làm vậy. Em cũng cực khổ mới có tiền, anh không nỡ lấy tiền của em đâu.
- Nếu anh coi em là bạn thì anh hãy cầm lấy.
- Anh nói không là không.
- Thì coi như em cho anh mượn, khi nào có tiền có việc làm anh sẽ trả lại cho em.
- Em không nghĩ anh đã lợi dụng em chứ.
- Không, em không nghĩ vậy.
Anh cầm lấy.
- Cám ơn em! Anh hứa sẽ trả lại cho em mà. Em tốt với anh quá.
- Không có gì đâu.
- Em mới lãnh lương à?
Nàng nói dối. Nếu nàng nói Lâm Tạo đưa cho nàng thì anh sẽ nghĩ sao?
- Phải! Em mới lãnh lương.
Nàng đã hứa với anh là nàng sẽ đưa anh số tiền còn lại vào ngày mai. Trời ơi! Tại sao nàng lại hứa 1 chuyện vượt quá khả năng của mình như thế? Nàng lấy đâu ra? Mượn bà Lam Hằng chăng? Không được. Nếu bà biết mình đưa cho Nhật Nam thì bà ấy sẽ đuổi mình ngay. Hay là nàng mượn Lâm Tạo? Cũng không được! Anh sẽ nghĩ mình là kẻ đào mỏ. Và nếu anh bằng lòng cho mượn mà không nghĩ ngợi gì nàng đã tự buộc mình vào Lâm Tạo mất rồi.
Đột ngột trời đổ cơn mưa lớn.
- Thôi, anh phải về.
- Không được! Anh không thể về dưới trời mưa như thế này được, hay anh lên phòng em trú mưa 1 lúc đi. Tạnh mưa hãy về.
- Cũng được.
Anh nói rồi cùng nàng chạy lên lầu.
Những bước chạy của họ thật khẽ.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm