Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Độc Cô Hồng
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2835 / 50
Cập nhật: 2016-06-25 10:10:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Tịnh Không Thánh Ni
ghe cô gái nói lạ tai, Bạch Cương hỏi lại:
- Cô nương muốn điều kiện thế nào?
Doãn Tố Trinh cho đến lúc này đã nghĩ ra là Bạch Cương hiểu lầm ở trong động có giam Thiết Đảm Cuồng Lão Đinh Hào, nên nàng vội đáp ngay:
- Điều kiện dễ lắm, ngươi chỉ cần đi khỏi nơi đây. Thiết Đảm Cuồng Lão đang chờ ngươi ở chỗ cũ đấy.
Làm sao Bạch Cương có thể tin lời cô gái, bởi chàng đã đọc được lá thư cấp báo của Đinh Hào ở ngôi nhà gỗ. Chàng tự nghĩ sự thật Đinh Hào đang bị giam hãm nơi đây, mà cô gái muốn gạt chàng thôi.
Chàng liền bật cười:
- Làm sao ta tin lời cô nương được?
Trước sau vẫn thực lòng và có cảm tình với chàng trai, vậy mà Tố Trinh vẫn bị chàng hỏi những câu chạm tự ái, làm sao nàng chẳng nổi cơn tức giận.
Trong đầu nàng nghĩ thầm:
- Ta phải sử dụng Mâu Ni thần công cho chàng nếm một đòn mới nói cho chàng nghe được.
Thế là nàng “hứ” một tiếng, quay lưng phóng vào cửa động.
Bạch Cương đâu hiểu ý ngầm của cô gái, thấy nàng xoay lưng lại tạo dịp tốt cho mình. Chàng liền phóng theo, xuất chỉ phong điểm vào huyệt Tiếu Yêu của cô gái nhanh như chớp.
Không ngờ Tố Trinh dùng kế dụ địch. Tuy quay lưng lại, song nàng đã sẵn sàng chiêu thức và vận kình công đối phó.
Bởi khinh suất, Bạch Cương xuất chỉ phong, thấy cô gái chưa phản ứng đã vội mừng. Bất ngờ chàng nhận ra cô ta thụp đôi vai xuống và quay ngoắt lại nửa vòng, làm chỉ phong của Bạch Cương đi lệch. Chàng giật mình chưa kịp xuất chiêu đã thấy kình lực cuộn tới như thác đổ...
“Ầm” một tiếng rung chuyển núi non, thân thể Bạch Cương cùng tuyết và bùn bị hất tung lên không trung thật kinh hồn khiếp vía.
Tố Trinh đã sử dụng chiêu Phá Thạch Kinh Thiên mạnh nhất trong bộ Thạch của Mâu Ni thần công.
Bạch Cương bất ngờ làm sao chịu nổi. Giữa cơn nguy hiểm, chàng vận Ngũ Cầm Khinh Thế nương theo sức chưởng của Tố Trinh bay đi, rồi sẽ chuyển thế Xà Du và Điêu Tử Phiên Thân buông nhẹ mình xuống núi.
Doãn Tố Trinh đâu biết nội lực và thân pháp phi thường của Bạch Cương. Bởi thế, vừa xuất tuyệt chiêu đánh văng được chàng trai lên không trung là nàng lại lo cho tính mạng của chàng, nên vội phóng theo Bạch Cương, định chụp lấy chàng đưa xuống.
Đột nhiên một bóng trắng từ sau sơn động xẹt ra, bay thẳng lên trời đỡ lấy Bạch Cương... Chớp mắt đã chao xuống núi thật nhẹ nhàng.
Doãn Tố Trinh giật mình nhận ra bóng trắng kỳ ảo ấy chính là sư phụ Tịnh Không thánh ni.
Nàng vội lướt tới kỳ dưới chân vị lão ni, miệng nói nhanh:
- Trinh nhi tội đáng chết, đã không đủ sức canh giữ sơn động, để tên tiểu tử bướng bỉnh làm phiền.
Tịnh Không thánh ni nở nụ cười hiền từ, rồi bảo:
- Thôi đi, con còn mắng mỏ chàng thiếu niên này nữa sao? Sử dụng chiêu Phá Thạch Kinh Thiên suýt nữa con giết người ta rồi.
Bà nhìn sang Bạch Cương, thấy sắc diện chàng ta vẫn bình thường như chẳng có gì xảy ra thì tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ một thiếu niên đã chịu nổi một chiêu Mâu Ni thần công khủng khiếp.
Bà liếc qua Tố Trinh, phẩy tay:
- Cho đồ nhi đứng dậy, ta sẽ hỏi chuyện sau.
Khi đó Bạch Cương cũng đang bàng hoàng nhớ lại những việc vừa xảy ra nơi cục tràng.
Do vận dụng những thân pháp trong Ngũ Cầm kỳ kinh nên mặc dù sức chưởng của Doãn Tố Trinh quá mạnh, chàng cũng không hề hấn gì. Vả lại, chàng đã ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bích Mai Linh Quả, lại luyện Ngũ Cầm Thiết Thế dù trúng chưởng Mâu Ni thần công cũng chẳng đến nỗi trọng thương như người võ công trung đẳng.
Khi Bạch Cương lướt qua sóng chưởng của Tố Trinh, vừa tính chuyển từ thân pháp Xà Du sang Điêu Tử Phiên Thân để chao mình xuống núi, thì bỗng cảm thấy bên hông hơi căng lên và cánh tay có người nắm chặt dìu chàng xuống một mỏm đá an toàn.
Bạch Cương ngó qua, nhận ra một lão ni áo trắng đang nắm tay chàng, còn cô gái áo lục đã kỳ trước mặt. Chàng hiểu vị lão ni khinh công siêu tuyệt này là sư phụ của cô gái, bèn nghĩ:
- Chẳng trách võ công của nàng không vừa...
Buông cánh tay Bạch Cương ra, Tịnh Không thánh ni mỉm cười độ lượng và dịu dàng hỏi rằng:
- Hảo thiếu niên thân thủ phi phàm, chẳng hay lệnh sư là vị nào thế?
Thấy lão ni là người đạo hạnh, lại vừa ra tay cứu mình, Bạch Cương vội vòng tay trả lời cung kính:
- Bẩm tiền bối, vãn bối chưa hề may mắn có tôn sư. Những chiêu thức thi triển đều tình cờ học được trong núi và vãn bối ra công rèn luyện.
Nói xong, chàng lại nghĩ sơn động này của vị lão ni, chắc hẳn không là nơi giam giữ Đinh Hào, nên chàng nói tiếp:
- Bây giờ vãn bối đang có việc cần lên Bạc Kính Hồ cứu người. Ơn của tiền bối giải nguy xin hẹn có ngày báo đáp.
Dứt lời, chàng vội vã quay mình đi.
Tịnh Không thánh ni sửng sốt nghĩ thầm:
- Ôi có lẽ tiểu tử có võ công siêu việt này chính là kẻ Sở nhi của ta ngày đêm mong nhớ...
Bà liền kêu lớn:
- Hãy khoan, hảo thiếu hiệp dừng bước đã.
Bạch Cương vội đứng lại, thì chuyện đã qua về Tiêu Sở Quân đã lần lượt như diễn ra trong tâm tưởng lão ni...
* * * * *
Tiêu Sở Quân từ lúc tiễn đưa Bạch Cương ra đi từ ngày đêm thương nhớ. Nàng biết chàng đi tìm học võ công là để trở về trả thù cho cha nàng. Song sự cách biệt với người thương làm sao khuây khoả.
Nhật nguyệt đổi thay đã trăm tám mươi ngày, đúng theo hẹn ước Bạch Cương sẽ trở về mà vẫn chẳng thấy bóng chàng đâu. Hôm đó Sở Quân yêu cầu Hà Thông lên đường đi tìm Bạch Cương. Lúc màn đêm buông xuống, nàng lại đốt đèn ngồi một mình trong phòng, cô đơn chiếc bóng.
Lúc đó, từ bên ngoài có gã trung niên mặt trắng, áo xanh lẻn vào.
Chưa nhìn rõ mặt người, Sở Quân đã vui mừng kêu lên:
- Ôi, Bạch ca phải không? Tiểu muội biết ca ca thế nào cũng về đúng hẹn. Nhưng ca ca không gặp Hà Thông hay sao?
Bóng người mới vào “a” một tiếng, vung chưởng vẫy tắt ngọn đèn rồi ôm xiết lấy Sở Quân hôn hít.
Sở Quân bất ngờ bàng hoàng, bởi Bạch Cương với nàng chung sống với nhau từ thuở bé, tình thân hơn ruột thịt, từng nắm tay dạo chơi và ngồi sát bên nhau tâm sự. Song chưa bao giờ Bạch Cương tỏ ra xuồng xã vượt qua vòng lễ giáo để ôm ấp hay hôn hít nàng.
Hiện tượng xảy ra trong lúc đèn tắt đã làm Sở Quân biết kẻ mới vào là quân gian. Nàng lập tức vùng vẫy rồi vả vào mặt gã nọ bốp một cái.
Nhưng ngay lúc đó, Sở Quân cảm thấy tê buốt dưới rốn. Nàng bị điểm huyệt hôn mê luôn, không biết gì nữa...
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu. Khi Sở Quân từ từ hồi tỉnh, nàng nghe có giọng nói của người già bên tai mình:
- Tội nghiệp con bé yếu đuối mà sa vào tay kẻ gian. May ta có việc đi ngang giải cứu, nếu không nó bị giày vò chết mất.
Lại có giọng nói thanh tao của một cô gái:
- Bẩm sư phụ đã thương cô ấy thì nhận cô ấy làm đệ tử, con sẽ có thêm một sư muội dễ thương...
Thần trí chưa tỉnh hẳn, Sở Quân nghe những lời đối đáp mà cứ nghĩ là mình đang sống trong mơ. Nàng khẽ cựa quậy rồi mở mắt nhìn thì thấy mình nàng ở trong một thạch thất, nằm trên nệm cỏ.
Phía trước nàng nhận ra một lão ni áo trắng ngồi trên bồ đoàn. Bên cạnh bà là cô gái tuyệt đẹp mặc áo màu lục.
Sở Quân xúc động vươn mình toan ngồi dậy, nhưng lão ni đã nhìn thấy và lên tiếng:
- Con mới lâm nạn, hãy nằm yên cho Trinh nhi đả thông kinh mạch, sau đó muốn nói gì cũng được.
Cô gái áo lục tươi cười bước lại gần, bàn tay mềm mại xoa nắn khắp mình Sở Quân. Vì cùng là bạn gái, nên Sở Quân nằm yên cho cô áo lục nắn bóp và cảm thấy một luồng nhiệt khí lan tỏa khắp châu thân, thông tỏa kỳ kinh bát mạch. Chẳng những thân mình nàng hết đau đớn mà tinh thần sảng khoái vô cùng...
Lúc đó Tiêu Sở Quân nhớ ra mình bị một tên gian toan làm nhục. Chắc là thầy trò vị kia đã cứu mình.
Khi cô gái áo xanh lục vừa ngưng tay xoa bóp, Sở Quân liền ngồi dậy, bước tới kỳ trước vị lão ni và nói:
- Tiểu nữ là Tiêu Sở Quân, được sư thái cứu nạn, ơn sâu như trời biển... Mong sư thái cho biết đạo hiệu để ghi ơn.
Vị lão ni mỉm cười hiền từ đáp:
- Trên đời mọi sự đều có duyên số. Ta là Tịnh Không thánh ni, tình cờ cứu con trong tay kẻ gian cũng là một kỳ duyên. Con hãy nên hoan hỉ vì vừa thoát khỏi một đại nạn.
Bà lại ngắm kỹ Sở Quân rồi hỏi:
- Trên dung mạo của con, nơi ấn đường quá u ám, hẳn gia đình con cũng vừa mắc nạn lớn phải chăng?
Nghe lão ni hỏi chuyện buồn, Tiêu Sở Quân bật khóc, liền thuật hết chuyện riêng của gia đình mình.
Tịnh Không thánh ni nghe chuyện của Sở Quân cũng xúc động mạnh, bà nhìn sâu vào đôi mắt nàng và hỏi chậm rãi:
- Con có muốn báo thù cho phụ thân chăng?
Sở Quân vội đáp:
- Thù cha mà không trả, có khác nào súc vật. Nhưng con chưa biết kẻ thù là độc thủ nào? Vả lại con yếu đuối, chẳng biết võ công, nên cũng khó lòng tầm thù rửa hận.
Lão ni trầm giọng:
- Ở đời chẳng có gì khó, chỉ sợ ta không có chí thôi.
Sở Quân nhìn lên, thấy cô gái áo lục đưa mắt thì hiểu ý, liền phủ phục nói rằng:
- Tiểu nữ xin sư thái chu toàn cho.
Tịnh Không thánh ni ngắm kỹ tướng mạo Sở Quân, nhận ra đôi mi có làn sát khí, góc mắt lại xếch lên. Bà biết rằng cô gái này sát nghiệp còn nặng, mà nghiệp tình còn sâu. So với ái đồ của bà là Doãn Tố Trinh, hai nàng vô tình giống hệt nhau, làm bà ngại nhận một đệ tử như thế nữa. Song nghĩ lại Sở Quân là con của Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ, một trong hai Long Hổ song hiệp lừng danh giang hồ, hoàn cảnh cũng đáng thương, nên bà dịu dàng bảo:
- Thôi được, thông cảm thân phận và gia phụ của con, ta thu nhận con làm đệ tử. Kể từ nay con là sư muội của Lục Y Doãn Tố Trinh.
Tiêu Sở Quân vui mừng đến ứa lệ, vội lạy ba lạy làm lễ tôn sư.
Tịnh Không thánh ni lại nghiêm giọng bảo:
- Sở nhi, muốn học Mâu Ni thần công của ta, con phải dứt bỏ lục dục thất tình, sau đó là chịu đau đớn bởi thay tuỷ sửa gân, con có thể nào chịu đựng được chăng?
Sở Quân cúi đầu đáp:
- Bẩm sư phụ, dẫu đau đớn thế nào con cũng chịu được hết.
Nhẹ gật đầu, Tịnh Không thánh ni liền giải thích thế nào là lục dục thất tình, rồi nói thêm:
- Luyện võ công mà muốn thành tựu lớn, là tâm phải chánh ý phải thành. Phải tẩy sạch hết mọi tạp niệm. Trong một năm, trước khi căn cơ được vững chắc, tuyệt đối không được giao thiệp với nam tử. Việc này con tuân thủ được không?
Tiêu Sở Quân giật mình sửng sốt, nhưng suy nghĩ giây lát, nàng đáp:
- Sở nhi xin tuân thủ.
Thật ra người trai nàng thương nhớ chỉ có Bạch Cương. Sở Quân suy nghĩ bây giờ nàng đã ở Liêu Đông, xa cách Bạch Cương ngàn dặm, trong một năm dễ gì Bạch Cương tìm ra nàng, nên Sở Quân mạnh miệng xin tuân thủ điều kiện sư phụ đưa ra.
Song Tịnh Không thánh ni là người lão luyện, thông đạt tâm lý, bà thấy Sở Quân do dự một khắc mới trả lời, thì nghi ngờ có sự khuất tất bên trong, nên bà nghiêm giọng:
- Con thật sự tuân thủ chứ?
Tiêu Sở Quân đáp nhanh:
- Thưa đúng vậy.
Thánh ni lại bảo:
- Con hãy ngước mặt thề nguyện với Trời Phật đi.
Tuy bàng hoàng, nhưng Sở Quân thấy vẻ nghiêm trang của Thánh ni liền hoảng sợ, vội nhìn trời phát lời trọng thệ:
- Tiểu nữ Tiêu Sở Quân xin thề với trời đất, toàn tâm toàn ý tu luyện võ công đức hạnh để được thành tài, nếu không chọn lời thề xin nhận cái chết thảm thiết.
Mạnh miệng thề thốt tới đây, Sở Quân lại nhớ đến Bạch Cương nên xúc cảm suýt rơi nước mắt.
Đứng phía sau lưng, Tịnh Không thánh ni thấy đôi vai Sở Quân rung động mạnh, xét đoán tinh tế làm bà giật mình, liền vỗ nhẹ vào mái tóc cô gái, tỏ lời dịu dàng:
- Này đồ nhi, sư phụ buộc con tuyên lời trọng thệ là muốn cho ý chí của con được kiên định, luyện võ rửa thù. Bởi chỉ trong một năm mà luyện được Mâu Ni thần công thành đạt là việc khó hơn lên trời nữa. Nếu chẳng may ba mươi năm sau mới luyện thành, kẻ thù của con đã già chết đi rồi, con tìm ai để trả thù cho thân phụ đây? Bởi vậy, đã thề rồi, con phải toàn tâm toàn lực tu luyện võ công mới mong thành đạt.
Lời giáo huấn dịu dàng mà nghiêm túc của Tịnh Không thánh ni làm Sở Quân xúc động mạnh...
Nàng vội cúi đầu nói:
- Bẩm sư phụ, Sở nhi không dám giấu chuyện mình. Nguyên Sở nhi có người bạn trai từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau. Chàng gọi gia phụ là thúc phụ, nhưng đã xem như cha ruột. Cách đây không lâu, chàng vào hoang sơn chịu trăm ngàn nguy hiểm tìm thuốc quý chữa ác bệnh cho gia phụ. Lúc gia phụ qua đời thì chàng lại lên đường học võ công, thề quyết tầm thù rửa hận. Chàng hẹn lâu lắm là một năm sẽ trở về đoàn tụ với Sở nhi. Song giờ đây mỗi kẻ một nơi, nghĩ đến chàng, Sở nhi có hơi do dự. Nhưng bây giờ Sở nhi đã thông suốt lý tưởng, thù cha không thể nhờ ai rửa giúp. Sở nhi xin chịu quên tất cả để rèn luyện võ công rửa thù báo hiếu.
Nghe Sở Quân giãi bày tâm sự, Tịnh Không thánh ni vừa mừng, vừa lo, vừa ân hận đã buộc cô gái phát lời trọng thệ. Tuy Sở Quân đã biết trọng hiếu đạo, coi thù cha là trên hết. Nhưng xét tình cảm của chàng trai kia với cha con nàng cũng quá nặng, làm sao nàng quên hẳn được để toàn tâm tu luyện võ công. Lỡ một hôm nào đó, chàng trai tìm được tới đây, ta làm sao ngăn cấm được đôi thiếu niên gặp gỡ?
Trong lòng không yên, nhưng chuyện đã lỡ rồi, Tịnh Không thánh ni quay sang Doãn Tố Trinh truyền lệnh:
- Trinh nhi, từ nay con là sư tỉ của Sở Quân. Con đưa sư muội qua Trì Giới Thất, lo cho nó ăn uống để ta truyền võ công. Con tuyệt đối không cho bất cứ ai bước chân vào Phong Nham cốc. Tốt nhất phải ngăn được tất cả mọi người ngoài cửa núi. Việc bên ngoài ta giao trọn quyền xử trí cho con. Trước mắt là thời hạn hai mươi mốt ngày, dù sự kiện quan trọng cỡ nào con cũng không được làm kinh động tới ta và sư muội.
Từ hôm đó Tịnh Không thánh ni dùng công lực sửa gân thay tuỷ và đả thông kinh mạch cho Sở Quân. Đúng vào giai đoạn truyền lực sắp viên mãn, bà bỗng nghe có tràng cười của một thiếu niên nam tử ngoài cửa động rất hào sảng vọng vào.
Tràng cười ấy làm Tiêu Sở Quân chấn động tâm thần. Nơi huyệt Hội Âm và Ngọc Chẩn của nàng đột nhiên căng lên. Hai tay Tịnh Không thánh ni lúc đó đang vịn Sở Quân, bà cảm thấy lực phản động từ cô gái dội qua bà mãnh liệt, bất giác kinh hãi. Bà vội hít luồng chân khí, gia tăng kình công, bức lực phản trở vào cơ thể Sở Quân.
Lập tức cô gái có cảm giác đau đớn vô cùng tột, như bị một quả chuỳ ngàn cân đập vào tim mình, làm nàng sắp hôn mê phải bừng tỉnh. Bên tai nàng vẫn văng vẳng tiếng cười của Bạch Cương, người nàng ngày đêm thương nhớ. Nhưng mở mắt ra, Sở Quân gặp ngay tia nhìn giận dữ của Tịnh Không thánh ni. Nhớ đến lời thề, nàng xúc động ràn rụa nước mắt.
Ai cũng biết rằng luyện võ công mà để tâm ý ngoại cảnh chi phối, xúc cảm đột ngột sẽ Tẩu Hỏa Nhập Ma dễ dàng bị mất mạng, nếu nhẹ cũng sẽ điên cuồng. Vì vậy nhân vật võ lâm tài năng cao diệu đến đâu mỗi lần bế quan cũng nhờ người bảo vệ.
Tiêu Sở Quân lúc này bị tiếng cười của Bạch Cương làm xúc động, huyết khí lập tức đảo lộn, đau đớn tận xương tuỷ... Tính mạng có thể lâm nguy.
Tịnh Không thánh ni đã khổ công hai mươi mốt ngày đêm Đãi Tuỷ Tẩy Gân cho đệ tử, lẽ nào chịu thất bại như dã tràng se cát. Bà liền thét lớn một tiếng, vỗ chưởng vào huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu Sở Quân làm nàng tĩnh tâm trở lại.
Bà lắc đầu một mình, thở một hơi dài như vừa qua một đại nạn. Cũng may Sở Quân tiếp nhận chân khí còn yếu, nếu không dù Tịnh Không thánh ni võ công thâm hậu tới đâu cũng khó tránh lực xung phản từ cô gái tạo nên tình trạng lưỡng bại câu thương vô cùng nguy hiểm.
Tuy nhiên, bà cũng phải tốn công vỗ chưởng đều khắp cơ thể Sở Quân, điều chỉnh khí huyết lưu thông bình thường trở lại, làm tinh thần của nội lực của bà hao tổn không ít.
Tịnh Không thánh ni vận công điều tức một lúc, lại sợ Sở Quân không thu nhiếp được tâm thần, liền vỗ nhẹ lên Bách Hội của nàng rồi lớn tiếng bảo:
- Này Sở nhi, giai đoạn đầu gần viên mãn. Nếu con không lên được đỉnh núi là té xuống vực sâu. Lúc này con không định được tâm thần, khí huyết nghịch chuyển, nguyên âm mất hết, sư phụ cũng chẳng tài nào cứu được con.
Nghe những lời nghiêm trọng của sư phụ, Tiêu Sở Quân kinh hãi. Nhưng tiếng cười ngoài kia đúng là Bạch Cương. Chàng phải chịu bao vất vả gian lao đến được sơn cốc này tìm nàng. Đôi bên chỉ cách nhau một bức tường đá mà như bị chia lìa bởi một vực thẳm nghìn trùng ghê gớm. Nghĩ như vậy, Sở Quân lại đau khổ, lệ tuôn như suối.
Trước tình cảnh đó, Tịnh Không thánh ni khó xử vô cùng:
- Còn lại hai giờ nữa. Tuy là giai đoạn cuối cùng, song con vẫn chưa được chính thức truyền võ công. Con suy nghĩ kỹ đi, nếu còn vấn vương chuyện tình riêng tư, tinh thần không dứt khoát thì nói thẳng ra. Bần ni sẽ khôi phục cho con trở lại tình trạng bình thường.
“Trở lại tình trạng bình thường”, mấy tiếng ấy làm Sở Quân hoảng hốt hiểu rằng Tịnh Không thánh ni sẽ không nhận nàng làm đệ tử. Đang là sư phụ, bà tự xưng là “Bần ni” thật là lạnh lùng...
Tiêu Sở Quân bật khóc:
- Sư phụ,vì sao không muốn truyện đạt võ công cho con?
Tịnh Không thánh ni vuốt mái tóc cô gái và bảo:
- Con không nên buồn khổ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Nếu con tu luyện võ công mà tình cảm vương vấn sâu nặng thì chỉ hại cho con, mà hại cả cho ta nữa.
Như bừng tỉnh cơn mê, đôi mắt Tiêu Sở Quân ráo hoảnh, những giọt lệ đã khô từ bao giờ.
Nàng nói thầm trong đầu:
- Bạch Cương ca ca, xin hãy chờ tiểu muội một thời gian nữa...
Tâm ý đã quyết, Sở Quân mạnh dạn nói:
- Sở nhi lòng đã nguội như tro tàn, cầu xin sư phụ chu toàn cho con.
Nghe những lời kiên quyết của Sở Quân, Tịnh Không thánh ni mỉm cười hài lòng.
Bà quát to một tiếng, quyết định đả thông Sinh Tử Huyền Quan của Sở Quân để truyền thụ Mâu Ni thần công.
Sau tiếng hét, bà vỗ chưởng vào đỉnh đầu cô gái. Sở Quân như bất tỉnh và cảm thấy luồng khí nóng từ xương sống chạy lên đỉnh đầu, lại chạy về Đan Điền, xuyên qua Hội Âm đến Cửu Cốt... Toàn thân đau đớn khủng khiếp và bên tai nàng nghe nổ một tiếng bụp khiến nàng hôn mê luôn không biết gì nữa.
Đó chính là lúc Sở Quân được khai thông Sinh Tử Huyền Quan để sẵn sàng tiếp thu võ học.
Tịnh Không thánh ni thở một hơi dài nhẹ nhõm...
Bà vận công điều tức một lúc, tự phục hồi chân nguyên cho mình, rồi đứng lên cảm động nhìn Sở Quân đang thiêm thiếp. Chỉ lát nữa, kinh mạch điều hòa, cô gái sẽ tỉnh lại và thông suốt khác thường.
Lấy chiếc mền da báo đắp cho Sở Quân kỹ lưỡng, Tịnh Không thánh ni liếc nhìn nàng cảm thấy an tâm, bà mới nhẹ nhàng bước ra khỏi Trì Giới Phòng.
Dùng hai tảng băng lớn tấn kín cửa thất, bà vừa toan về nơi nghỉ ngơi của mình, không ngờ tai lại nghe tiếng quát tháo của Tố Trinh.
Nhanh như chiếc bóng, Tịnh Không thánh ni lướt ra ngoài cửa động, đã thấy Tố Trinh đang đánh nhau với một thiếu niên nam tử.
Nhìn chiêu thức cực kỳ xảo diệu của thiếu niên kia, vị lão ni phải ngạc nhiên, bởi chưởng pháp, thân thủ lạ lùng chưa từng thấy.
Bà lặng lẽ quan sát, chỉ đến lúc Doãn Tố Trinh giận dữ dùng chiêu Phá Thạch Kinh Thiên đánh bay chàng thiếu niên lên cao, bà mới tung mình bay lên không trung giải cứu.
Trong đầu Tịnh Không thánh ni đã đoán được hồi nãy Tiêu Sở Quân suýt bị Tẩu Hỏa Nhập Ma trong Trì Giới Thất là do chàng thiếu niên tuấn tú có võ công siêu việt này đây.
Bởi vậy, khi chàng ta từ tạ ra đi, thì bà đã kêu dừng lại...
* * * * *
Bạch Cương đang muốn lên Kính Bạc hồ tìm Thiết Đảm Cuồng Khách, mà lão ni còn kêu đứng lại... Chàng bực tức thầm nghĩ thầy trò của cô gái vì sao cứ ngăn cản chàng đi cứu người. Bởi thế dù không dám tỏ ý phản ứng, sau bước dừng chân, Bạch Cương lại lặng lẽ quay mình đi.
Nhưng vèo một tiếng, bóng áo xanh đã vọt tới, cô gái chao mình chặn trước mặt Bạch Cương, thét lớn:
- Sư phụ ta truyền cho ngươi đứng lại, ngươi dám cãi lời sao?
Bạch Cương trừng mắt quát:
- Tránh ra, đừng chọc giận ta nữa.
Tố Trinh tức quá vỗ ngay một chưởng, kình khí đùng đùng xô ập vào Bạch Cương như thác đổ...
Song Tịnh Không thánh ni đã thoáng lách mình tới chụp lấy cổ tay Tố Trinh, đồng thời tả chưởng hóa giải chiêu thức của nàng trong chớp mắt. Bà gằn giọng bảo:
- Trinh nhi không được vô lễ...
Quay sang Bạch Cương, bà hỏi:
- Hảo thiếu niên, Kính Bạc hồ chu vi rộng hàng trăm dặm, chỉ có tuyết băng và rừng rậm bao quanh đầy lang sói nguy hiểm, ngoài thầy trò ta đây thì chẳng ai lai vãng, cậu muốn đến đó làm gì?
Nghe giọng nói ôn hòa của lão ni, Bạch Cương cũng phải đáp lại thật đàng hoàng nghiêm túc:
- Bẩm tiền bối, vãn bối được tin Thiết Đảm Cuồng Khách đang bị vây khốn ở Kính Bạc hồ nên phải lên đó giải cứu cho ông ấy.
Lão ni mỉm cười gật gù:
- Ngoài ra, có việc gì khác nữa không?
Bạch Cương lắc đầu:
- Bẩm, không có việc gì khác.
Tịnh Không thánh ni liền quay sang Tố Trinh:
- Đinh hiệp khách lên núi hồi nào? Sao con không nói cho hảo thiếu niên này được biết?
Tố Trinh liếc xéo Bạch Cương một cái và đáp:
- Thiết Đảm Cuồng Khách không có lệnh của sư phụ làm sao dám lên núi. Hiện giờ lão đang ở chân núi phía nam, nơi chàng kia từ đó đến đây. Con đã nói, mà chàng chẳng chịu tin lời.
Bạch Cương tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Sao lão tiền bối ấy bảo rằng mình đang bị vây khốn nơi Kính Bạc hồ?
Trông bộ điệu Bạch Cương, Tố Trinh bật cười:
- Có phải chính miệng lão nói với ngươi chăng?
Bị cô gái vặn lại, Bạch Cương đâm lúng túng. Bởi chàng chỉ đọc tờ thư, có thể đó là thư giả mạo. Tuy nhiên đã lên được tới đây, lẽ nào chàng không đến Kính Bạc hồ xem qua cho chắc?
Chàng bèn nói:
- Xin mạn phép tiền bối. Tuy Kính Bạc hồ là nơi ẩn cư của tiền bối, song vãn bối muốn được phép ngoạn cảnh một phen...
Doãn Tố Trinh bực tức quát:
- Ngươi nằm mộng giữa ban ngày, nên mới mong đến Kính Bạc hồ.
Nhưng Tịnh Không thánh ni vẫn bình tĩnh, bà bảo:
- Hảo thiếu hiệp, Đinh lão quả thật không có ở Kính Bạc hồ mà cũng không có trong cốc này. Nếu cậu không tin, hãy cùng nữ đệ tử của ta đi tìm người ấy, Tố Trinh có thể giúp cậu một tay.
Bạch Cương thầm nghĩ:
- Như thế càng tốt, có gì xảy ra ta sẽ nắm giữ cô gái này làm điều kiện trao đổi.
Nghĩ nhanh như vậy, rồi chàng vòng tay cúi đầu:
- Vãn bối xin tuân lệnh.
Lão ni liền bảo Tố Trinh:
- Con hãy đưa hảo thiếu hiệp này đi tìm Đinh lão khách, tới Kính Bạc hồ dù thấy Đinh Hào hay không, cũng phải trở về đây ngay.
Lời chưa dứt bà đã như cái bóng trắng biến mất dạng.
Bạch Cương giật mình, chàng chưa từng thấy người nào có khinh công siêu tuyệt và thân pháp kỳ ảo như Tịnh Không thánh ni. Thật quả nếu không có ý nhân nhượng thì chàng cũng chẳng thắng nổi thầy trò lão ni võ công siêu tuyệt này.
Thấy Bạch Cương ngẩn ngơ nhìn nơi chân trời mãi, cô gái nhắc:
- Nào, đi ngay thôi, còn suy tư gì vậy?
Dứt lời, nàng phóng vèo đi trước...
Bạch Cương lật đật phi hành theo sau. Cả hai đều là tay khinh công siêu tuyệt nên theo sát nhau như hình với bóng...
Nhìn cô gái rất giống Tiêu Sở Quân, Bạch Cương chợt xúc động trong tim.
Xem tiếp chương 29 Kim Độc Xuyên Tâm
Chưởng Hồn Chiêu Chưởng Hồn Chiêu - Độc Cô Hồng Chưởng Hồn Chiêu