Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
àng Nhuần bừng thức lúc hai giờ sáng. Thoạt tiên là tiếng còi đánh thức của đại đội trưởng Trần Hòa. Bộ đội vùng dậy trong trật tự. Đã thành nếp, nhất cử nhất động của dân chúng trong làng lâu nay đều nương theo sinh hoạt của bộ đội. Huống hồ, từ lúc mười hai giờ đêm, sau hơn một ngày đường rừng ròng rã, Tiển đã đưa được thư của anh Tố tới, một cuộc họp khấn cấp quân dân chính[128] đã được triệu tập. Và ngay sau đó lệnh tản cư cấp tốc đã được phổ biến đến từng người dân.
Đêm yên tĩnh vỡ ra muôn mảnh rì rào. Trong ánh sáng nhờ nhờ của hạt sương phản quang, là bóng người thoăn thoắt chạy đi chạy lại. Là tiếng chân chạy bập bõm, tiếng ba lồ đập lịch bịch trên lưng người. Là tiếng súng đạn chạm nhau lách cách. Tiếng trẻ con khóc ngái ngủ. Tiếng mõ trâu toọc toọc, keng keng.
Đại đội trưởng Trần Hoà đầu mũ sắt, lệt xệt cây kiếm Nhật, đi đến từng khóm nhà, ân cần và điểm tĩnh:
- Đồng bào cứ bình tĩnh tản cư vào lán bí mật. Tuyệt đối không để một con lợn con gà, một sói thóc nào ở lại.
Tang tảng sáng. Đã nhìn rõ những dòng người đang lặng lẽ tuồn ra khỏi làng. Người gánh. Người địu. Người dắt trâu. Người dắt lợn. Màn sương tơi ra một thoáng rồi lại khép kín.
Đại đội trưởng Trần Hòa tiễn Tiển ra đầu làng, cầm tay Tiển rồi tần ngần:
- Cảm ơn Tiển nhé. Nhờ em mà cả làng Nhuần tản cư an toàn rồi. Em về báo cáo với anh Tố, ngay ngày mai, anh sẽ chia đơn vị thành các tổ tam tam xuống các thôn xã trong vùng, xây dựng lực lượng dân quân du kích, chống âm mưu gây phỉ của địch. Nhưng bây giờ, theo ý anh, em nên ở lại đây vài ngày nghỉ ngơi chút ít đã. Vừa rồi đi như thế không mệt à?
- Em không thấy mệt. Với lại anh Tố đã dặn em là phải về ngay. Vì em nghe nói sắp tới, cơ quan huyện ủy có thể sẽ chuyển về Dào San để tiện cho việc chỉ đạo. Mà như thế thì chắc là anh Tố sẽ bận lắm, anh ạ.
- Ừ, vậy thì em đi nhé. Cẩn thận. Bọn biệt kích hồi này hay giở trò phục kích dọc đường lắm đấy. Em cầm mấy cái bánh giầy này để ăn đường này.
Rời cái ôm choàng của anh Trần Hòa, Tiển còn nhìn theo anh cho đến khi bóng anh khuất sau mấy búi cây rồi mới quay đi. Tang tảng sáng. Trên cao, trong gió hiu hiu, những tàu lá cọ xanh non nhè nhẹ đung đưa. Vui vui trong lòng, chân Tiển bước nhẹ thênh thênh.
Kìa! Vẳng lại đâu đây tiếng mõ tre lốc cốc. Tiển dừng chân. Con trâu nhà ai đang đứng vơ cỏ cạnh bụi nhót kia. Hứ, con trâu này! Sao mày còn ở lại đây. Muốn chúng nó cho vào chảo, hả? Đi! Khó khăn lắm mới kéo được con trâu ra khỏi bụi nhót, dẫn nó lên tới cửa rừng và đuổi nó vào đấy rồi Tiển mới quay trở lại con đường. Trời đã sáng bạch. Tàu cọ trên cao xanh biếc, ướt nhoáng sương. Đường làng vắng ngơ. Nhưng kìa, lạ chưa? Lù lù giữa đường một cái hòm gỗ bôi phẩm đỏ của ai thế này? Tiển nhấc cái hòm. Không nặng. Lắc nhẹ nghe thấy tiếng lanh canh. Chắc là đồ nữ trang. Vác cái hòm lên vai, Tiển đi ngược lại. Theo con đường mòn lên núi, đi được một quãng thì gặp một chị đang hớt hải chạy xuống. “A lúi! Cái hòm đi làm dâu của em gái tôi!” Chị vồ lấy cái hòm, cảm ơn Tiển rối rít rồi vác cái hòm chạy ngược dốc.
Khi Tiển trở lại làng thì nắng đã in những vệt sáng bóng trên ngọn cọ tơ. Không khí đang ấm dần. Khoan khoái, Tiển bước gấp gấp. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Còn gì vui thích hơn!
o O o
Đúng như dự tính của anh Tố, De Bernard đã quyết định mở cuộc càn quét lớn vào làng Nhuần, với mục đích tiêu diệt đại đội chủ lực Trần Hòa và thiết lập ở đây một cứ điểm án ngữ con đường phát triển sang phía tây của ta, đồng thời bảo vệ Phong Sa từ xa. Kế hoạch cuộc càn này được giao cho tổng đoàn Nông Văn Ngao thực hiện, sau khi Ngao được thăng chuẩn úy và trở thành thành viên của tổ chức GCMA[129] - Đội biệt kích hỗn hợp nhảy dù. Và đây là điều bất ngờ đã xảy ra trong chiến tranh. Đúng ngày dân làng Nhuần thực hiện kế hoạch tản cư và bộ đội Trần Hòa phần tán về cơ sở thì Ngao dẫn quân về làng Nhuần.
Lần mò đi trong đêm, thực hiện chiến thuật bao vây vồ mồi, gần sáng, trung đội biệt kích của Ngao mới tới cánh đồng làng Nhuần và Ngao lập tức cho quân hình thành một vòng vây đối phương vào lúc trời vừa hừng đông.
Hưng hửng sáng. Nắng mùa đông he hé vàng tươi. Cánh đồng anh ánh những chấm chân rạ bàng bạc. Ven con suối chảy men làng lúp xúp một hàng lều che cối nước. Làng Nhuần lố xô bóng cọ xanh đậm, sự trù phú bốc dậy ngùn ngụt từ những bóng lá xanh um.
Nằm sau một mô đất, nhìn vào làng Nhuần, Ngao bỗng thấy nhớ cái làng Nhớn, xã Cam Đồng quê mình, nơi Ngao đã bỏ chạy sau khi suýt bỏ mạng. Và lòng Ngao lại một lần nữa rực cháy lên nỗi căm hờn. Không! Ngao đâu đã chịu thua! Ngao còn sống thì Ngao sẽ đòi lại tất cả những gì Ngao đã mất. Mắt đỏ đọc, răng nghiến chặt, nóng nảy Ngao bật dậy từ mô đất, giơ cao khẩu súng ngắn, quát khe khẽ:
- A lê, lính! Tiến! Tiến theo tôi. Nhớ điều tôi dặn!
Thực hiện đúng điều lệnh đã được phổ biến, bọn lính nhổm dậy, súng lăm lăm trong tay, chầm chậm bước theo Ngao. Và tới bờ con suối dưới chân làng Nhuần thì cả bọn theo Ngao đồng loạt nằm rạp xuống sau các bụi dứa dại.
Hẫng một nhịp tim đập, Ngao ngẩng lên. Nửa mừng nửa thắc mắc, Ngao nhận ra trước mặt mình là khung cảnh một làng Nhuần hoàn toàn không như Ngao hình dung. Im ắng quá! Làng Nhuần im ắng quá! Mà sao lại có thể như thế nhỉ? Hàng cối gạo ven suối chổng ngược cần, nước lặng lẽ trườn qua cánh quạt vầu. Trên các mái nhà gồi[130], tịnh không một sợi khói. Không có tiếng con lợn cọ mình sàn sạt vào bờ chuồng. Không có cả tiếng con gà gáy oai vệ buổi sớm mai.
Bò dọc theo bờ suối, Ngao bứt rứt khó chịu như da thịt đang có hàng triệu con kiến đốt nhoi nhói. Sao lại có thể như thế được? Sốt ruột, Ngao lội ào qua con suối và đứng thẳng dậy.
Sao cái làng đang bị bọn Ngao bí mật bao vây lại có thể yên tĩnh như thế được? Bóng những chiếc sân phơi đổ nghiêng trên mặt đất. Vắng lặng, nghe được cả tiếng vo ve ong liệng quanh những khóm hành hoa trồng trong những cái máng lợn cũ. “Đúp pú mưng! Mẹ chúng mày! Hay là định chơi trò mai phục và đưa chúng ông vào tròng? Đừng có hòng, các con nhé!” Vừa nghĩ thầm vậy, Ngao vội đổ sập người xuống đất và thấy mồ hồi chảy ròng ròng xuống tới cả cái cằm không râu. Có người? Có người thật rồi. Nó đang đi ở bên kia con suối. Hừ, có thế chứ. Lẽ nào trăm bó đuốc lại vồ chẳng được một con ếch?
Ngao đã không nhầm. Bên kia suối có tiếng chân người thật. Đó là tiếng bước chân của Tiển. Tiển đang đi qua làng, trên đường trở về Hoàng Liên. Đường làng! Đường bản quê, đâu cũng giống đâu. Đó là con đường trâu đi, chỗ lồi chỗ thụt lâu ngày đã khắc thành ngấn, đều đặn vừa tầm chân người.
Gió sớm bay bay những phiến lá mai hình mũi giáo. Hoa cải xoè cái ngồng hoa vàng tươi ngó nghé qua các khe hở hàng rào. Hàng cọ trải đều hai bên đường, cây nào cây ấy đều nhẵn nhụi như hằng ngày được người xoa vuốt. Quả cọ bóng như sừng, kết từng chùm ở tít trên cao. Có con quạ nào đang ăn quả cọ trên đó, đánh rơi liền mấy quả xuống đất nghe lộp bộp như tiếng quả còn rơi trong ngày hội xuống đồng đầu năm ở làng quê năm xưa. Nghe nói, cọ năm nay sai quả là mùa đông sẽ rét lắm. Kìa! Một quả cọ vừa rơi xuống vũng nước bên đường. Cạnh quả cọ là một con quay to bằng nắm tay, chắc của đứa trẻ nào đánh rơi sáng nay.
Chà, con quay gỗ gụ nặng trịch. Cúi xuống nhặt con quay, đứng dậy, xốc lại quai súng và vừa định lội qua con suối, Tiển vội dừng phắt lại. Và nhảy phốc lại sau một gốc lim xanh cổ thụ.
Đoàng!
Một phát súng nổ đột ngột, phá vỡ toàn cảnh ắng lặng của làng Nhuần.
Nằm phục xuống gốc cây, Tiển ghếch khẩu các bin lên ngang tầm mắt.
Bên kia suối có tiếng quát:
- Đứa nào nổ súng đấy!
- Bẩm, có Việt Minh!
- Nả ma[131] chúng mày! Ông dặn thế nào. Đồ chó! Đã thế thì thôi. Alê! A la xô![132]
Bên kia suối lổm ngổm những bóng áo đen. Bọn dõng đang vòng một cánh cung rộng bao vây làng Nhuần. Tiển nhổm dậy, xách súng chạy trở lại vào làng. Chú luồn qua mấy cái gầm sàn, một vườn chuối, bò qua một bụi nhót, nhảy xuống một con đường mòn.
Bỗng Tiển dừng lại. Cách Tiển khoảng năm chục bước chân, vừa xuất hiện một bóng người mặc quần áo lính vàng rộm. Nó to béo như một con gấu ngựa. Nó đang thập thễnh chạy tới. Hình như một chân nó què. Thấy Tiển, nó chợt đứng sững. Mặt to phệnh, nung núc thịt. Đôi vai lệch bên.
Bàng hoàng, quên cả khẩu súng đang lăm lăm trong tay, Tiển suýt kêu thành tiếng: Tổng Ngao! Tổng Ngao, đích thị là tổng đoàn Nông Văn Ngao rồi. Chính tên này đã bắt anh Sào của Tiển để nộp cho Tây. Chính tên này là hung thần đã gây ra bao thảm cảnh khổ đau cho dân Cam Đồng. Ngày Cam Đồng nổi dậy võ trang tranh đấu giành chính quyền, Tiển đã bắt được nó và sau đó nó đã lập mưu trốn thoát, để bây giờ xuất hiện ở đây.
Trong giây phút cả hai cùng sững lại ấy, Ngao cũng vừa kịp kinh hoàng nhận ngay ra người đang đối diện với mình là Tiển! Phạ ơi! Năm, tháng đã qua đi, Ngao đã gặp gỡ, tiếp xúc với bao con người, từ những kẻ tai to mặt lớn quyền cao chức trọng tới lớp người khố rách áo ôm, cùng đinh, khốn khổ, vậy mà trí óc hắn vẫn tươi nguyên nếp nhớ gương mặt thiếu niên kia. Thằng oắt con ở Cam Đồng, một gương mặt tròn tròn, hai cái tai lá mít, cái mũi hếch cao cao, láu lỉnh và vô cùng khôn ngoan. Tháng ngày lần lượt qua đi. Mặn ngọt chua cay đã nếm trải đủ điều. Khi lên voi, lúc xuống chó. Khi vinh hiển được tâng bốc lên tận mây xanh, lúc sa cơ thất thế bị dập vùi xuống tận đất đen. Cuộc sống là một chuỗi tháng năm xô bồ nhộn nhạo. Đã tưởng là sẽ quên đi tất cả! Là cuộc sống sẽ rỗng không, sẽ không có cái gọi là kí ức là nỗi nhớ nữa. Vậy mà không! Không! Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ Ngao có thể gột rửa được cái vết hằn khắc khẳm nỗi nhục nhã, tủi hổ ấy trong trí nhớ của mình! Cái nỗi tủi nhục do thằng bé ấy gây nên. Phải rồi! Dân Cam Đồng nổi dậy đêm ấy, Ngao đã bỏ chạy, Ngao đã rúc được Ạ vào đống rơm rồi, vậy mà cuối cùng lại bị thằng oắt con nọ phát hiện, lôi ra, chĩa súng vào ngực, bắt giơ hai tay lên trời và điệu về cái gốc bồ kết ở ven suối để bọn du kích chúng trói gô Ngao lại.
Căm thù bốc lên phừng phực trong đầu, Ngao hồng hộc vụt lên. Nhưng, không được rồi. Tiển vừa vung tay. Trời! Lựu đạn! Ngao liền vội ập xuống đất. Một phút, hai phút... Run rẩy, Ngao nép mình núi thở. Mồ hôi ứa đẫm ngực. Không có tiếng nổ. Chống tay, từ từ đứng dậy, mắt Ngao hoa hoa. Một con quay! Giống như con quay đã làm khiếp vía Ngao hôm nào đó đã xa, trong một cuộc họp, Ngao đang quát tháo các binh thầu, giáp trưởng ở Cam Đồng.
Súng nổ đoành đoành một loạt ầm ã, hốt hoảng. Bọn dõng tụ lại, ngơ ngác. Ngao quát:
- Không nghe lệnh tao, hả! Không được bắn! Bắt! Bắt sống nó cho tao!
- Bẩm, thằng nào kia ạ?
- Kia kìa! Nó vừa chạy ra phía kia kìa! Đuổi! Đuổi ngay!
Tiển chạy. Nhanh như một con sóc, Tiển nhảy qua một mương nước, luồn qua khu rừng cấm ở đầu làng rồi lọt vào một vùng rừng vầu sau làng Nhuần. Lát sau, theo dải đường mòn chênh chếch, lên cao dần, quay lại, Tiển nhìn thấy bọn lính dõng đen sầm một vệt đang hò nhau ngoi lên ở chân dốc.
“Không thể để lộ bóng hình mình được.” Nghĩ vậy, Tiển liền khom lưng chui vào một bụi đom đóm. Bò trong vòm đom đóm trống toang được chừng hai chục bước, Tiển tới vùng cây sẹ[133]. Sẹ xanh rờn miên man, thân cành đan dọc đan ngang, chồng đè dằng dịt như mặt giàn. Đang trườn như con thằn lằn dưới vòm cây sẹ, bỗng Tiển thấy tối sầm, người lạnh băng. Nắm vội một thân sẹ ngáng trên đầu, Tiển ngoi lên. Thì ra, Tiển đã tụt xuống một hố nước đọng.
Bọn dõng đã leo tới đỉnh đồi.
Chúng đứng lại, thở ào ào. Ngao cởi khuy áo, mặt đỏ phừng, hai con mắt rừng rực, bức bối:
- Nó chạy phía nào, chúng bay?
- Bẩm... Không thấy!
- Rõ ràng tao thấy nó lên tới đây mà.
- Có thể quan nhìn nhầm ạ.
- Nhầm cái con mẹ mày! Tìm! Kẻ thù không đội trời chung của tao đấy! Tìm!
Bọn dõng tản ra bốn phía. Chúng xộc vào các bụi cây. Đứa cầm gậy đập phùm phụp vào các vòm cây. Đứa sục vào các bụi rậm. Đứa lom khom ngó nghiêng. Bỗng ba bốn đứa cùng đồng thanh la: “Đây rồi! Đây rồi! Ra đi. Khôn hồn thì ra đi, không ông bắn bỏ mẹ bây giờ.” Khấp khởi, Ngao khập khiễng chạy tới:
- Đâu? Đâu? Thấy nó ở đâu?
- Bẩm! Chúng con doạ bóng thế thôi ạ.
- Con khỉ! Chui vào mà tìm nó đi chứ. Đứa nào bắt được nó sẽ có thưởng to!
- Bẩm, bụi cây ở đây nhiều gai lắm, có phải đống rơm đâu mà chui vào được ạ.
Ngao cau mặt. Thằng nào nói kháy tao vậy. Tội mày để đấy tao xử sau. Còn bi giờ... Bị thúc, bọn dõng mở rộng vòng tìm kiếm. Đích thân Ngao chui vào từng búi đom đóm, bụi cây sẹ. Có một lúc hắn đứng ngay cạnh vòm lá sẹ nơi Tiển giấu mình. Ngửi thấy cả mùi hôi nách của nó, Tiển nín thở, rê rê đầu khẩu các bin. Đàn muỗi kêu e e bay tới bu đầy mặt Tiển. Mặt Tiển ê ê dại dại.
May mắn, lát sau trong mê mê tỉnh tỉnh, Tiển nghe thấy tiếng bọn dõng tao tác như tiếng gà ban chiều xa dần xa dần. Qua kẽ lá, Tiển nhận ra ánh mặt trời chiều đông lóa nhóa sau đám mây xám và vòm cây sẹ phía trên đầu lòa nhòa như có mạng nhện giăng. Yên tĩnh như không có thật vì đã nghe thấy hơi gió luồn êm ả vào bụi sẹ, khiến những phiến lá mỏng mảnh bay bay như muôn nghìn cái dấu phẩy.
Chân tay tê cóng, Tiển nhoai lên khỏi miệng hố nước, bò ra khỏi vòm lá sẹ. Bốn bề im ắng quá. Nghe thấy cả tiếng rung nhè nhẹ trong không khí của mỗi cánh dơi chao liệng. Trên đỉnh núi, tráng non một mảnh cong cong vàng ánh lửng lơ như một cánh diều lạc.
o O o
Đêm nay, Ngao quyết định đóng quân ở lại làng Nhuần. Liên lạc với chỉ huy sở ở Phong Sa, Ngao cho biết, trước sau thế nào Ngao cũng sẽ biết được tung tích và tiếp đó sẽ tiêu diệt gọn cả đại đội Trần Hòa. Và đầu mối của chiến công này sẽ là một cuộc càn quét dài ngày kết hợp với một vòng vây giăng khắp các ngả đường của đại đội biệt kích dưới sự chỉ huy của hắn. Một vòng vây giăng khắp các ngả đường thì không một tên Việt Minh nào có thể chạy thoát, kể cả tên Việt Minh oắt xà lai, kẻ thù không đội trời chung của hắn. Phải rồi. Kể cả, nhất là tên Việt Minh thiếu niên nọ.
Nói "nhất là tên Việt Minh oắt con" là đúng với tâm trạng Ngao lúc này. Ngao cay lắm. Ngao uất lắm. Không tóm được Tiển cũng có nghĩa là chưa trả được mối hận thiên thu với Việt Minh. Cũng có nghĩa là chưa thể ăn ngon ngủ yên lúc này, đêm nay. Đêm nay, đã quá nửa đêm rồi. Cơm no rượu say rồi. Đệm chăn êm ấm trải sẵn rồi. Việc gác xách đã được cắt cử đâu vào đấy. Lại vốn là kẻ hễ đặt mình xuống giường là đã ngáy o o. Vậy mà đêm nay Ngao vẫn không sao có thể yên lòng mà nhắm mắt được!
Ngồi dậy, khoác áo ca pốt[134], Ngao chầm chậm chui ra khỏi căn lều bạt. Chiều nay, theo lệnh của Ngao, một cuộc hỏa thiêu quy mô lớn đã được thực hiện ở đây! Ây dà! Việt Minh đã thực hành chiến thuật vườn không nhà trống thì ta cũng cho bọn mi sạch sành sanh luôn thể. Hơn bốn chục căn nhà sàn đã bị làm mồi cho lửa. Giờ, không khí còn sặc sụa mùi khói than. Khắp nơi, những cây cột nhà đang cháy dở, chốc chốc lại nứt tách, bung lên trời một đám bụi đỏ khé.
Bên kia đường làng, lom đom một đống lửa, lúi húi mấy bóng lính. Rượu thịt no nê rồi, chúng đang tán gẫu. Chúng tán gẫu những chuyện gì vậy? Chuyện rắn rết, hổ báo, đười ươi, chuyện ma quỷ. Chuyện ma xó ai ăn vụng nó đếm từng miếng thịt. Chuyện ma cà rồng đêm đêm xỏ chân vào hai lỗ mũi bay vù vù đi hút máu người. Chuyện ma kì lân. Chuyện ma cối ngàn cao lêu nghêu, răng trắng ởn, kêu ngoeo ngoeo như tiếng mèo khóc.
Sầm sập bước tới rồi đứng sững lại, Ngao khe khẽ rùng mình. Một tên lính ngẩng lên:
- Bẩm quan, ngài có tin là thằng Việt Minh con ấy có tài độn thổ không ạ?
- Thôi, không nói chuyện vớ vẩn nữa. Tập trung vào mà quan sát đi. Cả ngày hôm nay chúng bay chỉ là một lũ gà thiến tập đá, chẳng làm được trò trống gì. Mà này, mày nói nó có tài độn thổ. Độn thổ nghĩa là thế nào?
- Dạ. Có thật là quan không biết độn thổ là gì không ạ?
- Ừ thì mày cứ thử nói cho tao nghe xem nào.
- Dạ dạ... Là nó đang không bỗng chui tọt xuống đất, rồi thình lình xuất ki bất ý vụt cái nó hiện lên đứng ngay trước mặt mình ạ.
- Ối giời! - Mấy tên dõng cùng giật mình thét.
Trống ngực nện thình thình, Ngao cố nghiêm nét mặt:
- Độn thổ với lại thăng thiên là cái mẹ gì! Chui đi đâu, bay đi đâu mà thoát được khỏi tay tao. Chỉ nay mai thôi, tao nói thật, tao sẽ tóm hết, không bỏ sót một tên nào về đây cho chúng mày xem. Kể cả và nhất là thằng Việt Minh oắt con ấy. Ôi giời!
Vừa dứt câu, Ngao bỗng giật nảy mình. Mấy tên dõng vụt đứng dậy. Phía đầu làng vừa có tiếng súng nổ. Có tiếng chân chạy rậm rịch. Một tên dõng gầy, quần áo bê bết bùn, hớt hải chạy lại, mồm há hốc, cổ ngoẹo như bị gió độc. “Cái gì thế?” “Bẩm, bẩm tôi đang đứng gác.” “Đứng gác làm sao?” “Dạ. Thấy một bóng người ở trên gờ núi sau làng.”
Ngao giậm chân đánh phịch:
- Đúng thằng nhãi nhép ấy rồi! Tất cả vào vị trí! Chặn hết các ngả đường cho tao!
- Thưa quan, trời tối quá, không nhìn thấy gì ạ.
- Đèn pin đâu? Bật hết cả lên!
- Báo cáo! Tôi nhìn thấy nó!
Một tên dõng có chiếc răng nanh bịt bạc chen tới, hổn hển. Ngao quay lại, quát:
- Ở đâu?
- Báo cáo! Nó lò dò đi xuống khu ruộng cạnh con suối, nghe tôi hỏi: “Ai?” Nó vội vàng chạy ngược lên rừng rồi ạ.
Tên dõng răng bạc báo cáo đúng. Chính là Tiển lúc ấy lợi dụng đêm tối đã mò xuống khu ruộng ở đầu làng để tìm đường trở về Hoàng Liên. Bị địch phát hiện, Tiển đành phải dạt lên núi. Và chú hiểu, thế là tất cả các ngả đường đi của chú đã bị bọn biệt kích ngăn chặn hết rồi!
Chim Én Liệng Trời Cao Chim Én Liệng Trời Cao - Ma Văn Kháng Chim Én Liệng Trời Cao