We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Mươi Sáu
ì Ethel đang quỳ gối ở khu vườn trước nhà, trồng những củ hoa xuân cho năm sau.
Dì Ethel không phải dì thật của tôi, nhưng tôi gọi bà là dì Ethel từ hồi chúng tôi chuyển vào căn nhà ngay bên cạnh nhà bà khi tôi năm tuổi, và thói quen này có vẻ khó bỏ.
Dì Ethel đứng thẳng dậy, nheo mắt nhìn qua cái máy cắt cỏ về phía Cyd, Peggy, Pat và tôi khi chúng tôi trèo ra khỏi chiếc Beetle VW cũ kỹ của Cyd, và trong một giây lát tôi cảm thấy như thể mình lại là một đứa trẻ con, hỏi dì Ethel cho xin lại quả bóng.
“Harry? Là cháu à Harry?”
“Chào dì Ethel,” tôi nói. “Dì đang gieo gì đấy ạ?”
“Uất kim hương, thủy tiên, lan dạ hương. Và kia là Pat nhà cháu à? Không tin nổi! Nó lớn chưa này? Chào Pat!”
Pat miễn cưỡng giơ thanh kiếm ánh sáng chào dì. Chúng tôi chưa bao giờ thuyết phục được nó gọi dì Ethel bằng đúng ngôi xưng của bà, và rõ ràng là cu cậu cũng sẽ không bắt đầu việc đó bây giờ. Dì Ethel quay sự chú ý sang Peggy, một đám mây bối rối bay qua khuôn mặt già nua quen thuộc của bà.
“Và cô bé này...”
“Đây là con cháu,” Cyd nói. “Chào dì Ethel. Cháu là Cyd. Bạn của Harry. Dì có khỏe không ạ?”
“Như Sid James à?”
“Như Cyd Charisse.”
Mắt dì Ethel lấp lánh sau cặp kính.
“Cô vũ công,” bà nói. “Với Fred Astaire trong Tất lụa. Một cặp chân đẹp.” Dì Ethel nhìn Cyd một lượt. “Hệt như cháu!”
“Em thích dì Ethel nhà anh,” Cyd thì thầm, khoác tay tôi khi chúng tôi đi lên dốc vào nhà. Rồi tôi cảm thấy vòng tay cô siết chặt hơn. “Ôi Chúa ơi, kia hình như là mẹ anh.”
Mẹ tôi đang đứng trước cửa, mặt tươi cười, và Pat chạy ra chào bà.
“Chúc mừng sinh nhật!” bà thốt lên, ôm chầm lấy thằng bé trong vòng tay của mình. “Năm tuổi! Cháu lớn chưa này - ối!” Vẫn bế thằng bé trên một tay, bà ẩn cái vũ khí Jedi ra với tay còn lại. “Đao ánh sáng khỉ gió,” bà cười, nhìn xuống Peggy. “Chắc hẳn cháu là Peggy. Cháu không có cái đao ánh sáng nào chứ?”
“Không, cháu không thích Chiến tranh giữa các vì sao lắm. Cháu chỉ chơi là vì bạn ấy thích.”
“Đấy là trò chơi của bọn con trai nhỉ?” mẹ tôi nói, chưa bao giờ ham hố gì việc thay đổi khuôn mẫu giới tính truyền thống.
Peggy theo đuôi Pat vào trong nhà và mẹ tôi cười với Cyd, lúc này đang giữ khoảng cách nửa bước chân phía sau tôi và vẫn ghì lấy tay tôi. Tôi chưa bao giờ thấy cô bẽn lẽn. Mẹ tôi ôm lấy cô và thơm vào má.
“Và chắc hẳn cháu là Cyd. Vào đi và cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“Cảm ơn bác,” Cyd nói.
Cyd vào trong căn nhà nơi tôi đã lớn lên và mẹ tôi cười chớp nhoáng với tôi sau lưng cô, lông mày nhướn lên như một phụ nữ ngạc nhiên trong mấy cái thiệp ảnh nhả nhớt trên bờ biển cổ lỗ.
Đã một thời gian rồi, nhưng tôi cũng đã đưa về nhà khá nhiều cô gái đủ để biết cái nhìn đấy nghĩa là gì.
Nó nghĩa là Cyd là người mà mẹ tôi cho là hấp dẫn.
Và ở vườn sau là cái mà mẹ tôi gọi là một bữa tiệc khá thịnh soạn.
Bàn bếp đã được khênh ra sau và được phủ chiếc khăn trải bàn in hình cơ man là những quả bóng bay, những chai sâm banh bật nút và những con thỏ cười đùa.
Bàn đầy ắp nào những bát bim bim, đậu phộng và cái thứ màu cam chóe vị phô mai nhỏ xíu, mấy đĩa bánh mì kẹp đã cắt viền, hàng khay bánh kẹp xúc xích mini và sáu cái đĩa giấy chứa thạch và hoa quả đóng hộp. Ở trung tâm yến tiệc này là một cái bánh sinh nhật hình mũ trụ của Darth Vader, với năm cây nến.
Khi tất cả chúng tôi đã ngồi xuống quanh bàn và đã hát vài lần bản “Chúc mừng sinh nhật, Pat yêu quý”, cha tôi mời mọi người chỗ bánh kẹp xúc xích mini và nhìn tôi sắc lẹm.
“Cá là mấy đứa phải mệt phết mới vào được cái xe thể thao bé tẹo ấy nhỉ,” ông nói.
Từ phòng khách tôi có thể nghe thấy một trong những đĩa nhạc ưa thích của ông. Nó là bài cuối mặt hai của Các ca khúc dành cho các tình nhân đang nhún nhảy!, Frank đang lả lướt hát “Sao cũng được” của Cole Porter.
“Chúng con không đi cái MGF cha à,” tôi nói. “Chúng con đến đây bằng xe của Cyd.”
“Hoàn toàn không thực dụng, cái xe kiểu đấy,” ông tiếp tục trong khi lờ tôi đi. “Chẳng có chỗ nào cho trẻ con, đúng không? Một người đàn ông phải nghĩ về những chuyện này khi mua xe. Hoặc đúng ra là phải thế.”
“Cha cháu có một cái mô tô đấy,” Peggy nói với ông.
Cha tôi nhìn cô bé chằm chằm, miệng nhai cái bánh kẹp xúc xích mini, không nói nên lời. Cha con bé? Một cái mô tô?
“Hay quá nhỉ, cháu yêu,” mẹ tôi nói.
“Và bạn gái người Thái.”
“Tuyệt vời!”
“Tên cô ấy là Mem.”
“Tên hay quá nhỉ.”
“Mem là vũ công.”
“Chúa ơi.”
Tất cả chúng tôi chứng kiến trong im lặng, đợi những tiết lộ khác, trong lúc Peggy mở bánh mì kẹp ra và xem xét thành phần. Những tiết lộ khác không đến. Peggy đóng bánh mì kẹp lại và nhét nó vào mồm.
Tôi nhai răng rắc mấy cái thứ màu cam chóe vị phô mai ấy, lòng ủ rũ.
Cha mẹ tôi đang cố gắng hết sức. Nhưng cô bé tí hon này đã có một cuộc đời khác mà họ sẽ không bao giờ muốn và không bao giờ có thể tham gia. Sự vui sướng vô bờ họ cảm thấy với đứa cháu mình sẽ không bao giờ có được với Peggy. Cái kiểu tình yêu vô điều kiện ấy đã bất khả thi rồi. Cô bé sẽ luôn luôn còn hơn cả một người lạ. Tôi buồn cho họ. Và cho cả Peggy nữa.
“Mem không hẳn là vũ công,” Cyd nói, theo dõi khuôn mặt tôi, đọc ý nghĩ của tôi. “Cô ấy là vũ nữ thoát y thì đúng hơn.”
Cha tôi ho ra một miếng bim bim vị BBQ.
“Cha bị nghẹn,” cha giải thích.
Mẹ tôi quay ra nhìn Cyd với nụ cười rạng rỡ. “Thạch không?” bà nói.
Khi chúng tôi đã miêu tả công việc của Mem xong, bữa tiệc cũng nguội dần. Và cha mẹ tôi thích Cyd. Tôi có thể thấy là họ thích cô rất nhiều.
Có cả đống bãi mìn phải vượt qua - cha tôi có vấn đề với những người mẹ đơn thân được nhà nước trợ cấp và mẹ tôi có vấn đề với những người mẹ đi làm - nhưng Cyd đã vượt qua chúng mà không làm đổ chút thạch nào.
“Nhà nước không bao giờ có thể thế chỗ một phụ huynh, thưa ông Silver - và họ cũng không nên cố gắng làm gì.”
“Con cứ gọi bác là Paddy,” cha tôi nói.
“Một số phụ nữ phải đi làm, thưa bà Silver - nhưng điều đó không có nghĩa con họ không phải là ưu tiên số một ạ.”
“Con cứ gọi bác là Elizabeth,” mẹ tôi nói.
Cô nói chuyện với Paddy và Elizabeth về tất cả những thứ họ muốn nói - những loại phim mà trẻ năm tuổi nên được phép xem với mẹ tôi, thời điểm hợp lý để bỏ bánh phụ ra khỏi xe đạp của một đứa trẻ con với cha tôi.
Và cô cất lên toàn những âm thanh chính xác - thán phục bánh kẹp xúc xích của mẹ tôi (“Tự làm đấy con. Nếu con muốn bác sẽ đưa công thức cho”) và vườn của cha tôi (“Harry chưa từng hứng thú gì với vườn tược - chính bác cũng chẳng hiểu nổi thái độ đấy”).
Nhưng Cyd không phải một cô gái địa phương nào đấy tôi nhảy cùng đôi lần trong một câu lạc bộ ngoại ô, một trong những cô Kim và Kelly mà tôi mang về nhà suốt cho đến ngày tôi mang về nhà Gina.
Cyd rõ ràng là một người phụ nữ có quá khứ - nghĩa là một quá khứ có chứa hôn nhân, mang thai và ly dị, cho dù không bắt buộc là theo thứ tự đó. Và có cảm giác như cách duy nhất cha mẹ tôi có thể xoay xở với cái quá khứ đó là lờ nó đi.
Cuộc nói chuyện của họ tròng trành giữa thời thơ ấu của cô ở Houston và hiện tại ở London, như thể tất cả những thứ ở giữa đã bị cắt đi bởi các nhà kiểm duyệt.
“Cháu bảo là Texas à?” cha tôi nói. “Bác chưa từng đến Texas. Nhưng bác có gặp vài người Texas trong chiến tranh.” Ông ghé lại gần cô một cách bí ẩn. “Chơi bài giỏi, người Texas ấy.”
“Chắc là tuyệt vời lắm khi có chị em,” mẹ tôi nói. “Bác có sáu người anh. Cháu có tưởng tượng được không? Sáu người anh! Một số phụ nữ không thích xem bóng đá và quyền Anh trên ti vi. Nhưng nó chẳng bao giờ làm bác bận tâm cả. Vì bác có sáu người anh.”
Nhưng cuộc hôn nhân đổ vỡ của Cyd luôn ở đó, chờ đợi bị lôi ra. Cuối cùng, Cyd đối xử với nó thản nhiên như thể nó chỉ là một cái bánh kẹp xúc xích ôi phải tìm cho ra và vứt sang một bên. Cô chưa bao giờ đậm chất Mỹ như bây giờ đây.
“Gia đình cháu cũng giống gia đình bác,” cô nói với mẹ tôi. “Rất gắn bó. Cháu chỉ sang đây là vì Jim - cha Peggy - là người Anh. Chuyện đó không thành, nhưng vì một lý do nào đó mà cháu chưa từng quay về. Giờ khi cháu đã gặp con trai bác, cháu mừng là mình đã không làm vậy.”
Và thế là xong.
Mẹ tôi nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là Ryan O’Neal và Ali MacGraw trong Chuyện tình. Ngay cả cha tôi cũng trông như đang lau đi một giọt nước mắt. Rồi tôi nhận ra đấy chỉ là một mảnh vụn bánh kẹp xúc xích mini.
Đến khi Pat thổi tắt năm cây nến và cắt xong bánh thì cha mẹ tôi đã xử sự như họ quen biết Cyd và Peggy cả đời rồi.
Nếu họ có bực tức rằng cô gái trong mơ của tôi đã chọn ai khác để chia sẻ giấc mơ của mình trước tôi, thì họ cũng che giấu điều đó khá giỏi. Chuyện này đáng lẽ phải làm tôi vui hơn bây giờ mới đúng.
Trong khi Cyd giúp mẹ tôi dọn bàn còn cha chỉ cho Pat và Peggy cách ông giải quyết bọn ốc sên, tôi vào phòng khách và ra chỗ dàn âm thanh.
Các ca khúc dành cho các tình nhân đang nhún nhảy! đã ngừng chơi được hàng tiếng đồng hồ rồi nhưng bìa đĩa, một chiếc đĩa than vinyl bản rộng đã cũ - cha tôi chưa bao giờ gia nhập vào cuộc cách mạng CD - vẫn đang tựa trên dàn âm thanh Sony.
Cái bìa đĩa nhạc đó luôn mang một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi. Sinatra - cà vạt xộc xệch, mũ phớt vành bẻ phía sau đầu - đang mỉm cười nhìn cặp đôi hoàn hảo của thập kỷ năm mươi, một Romeo chải chuốt trong bộ veston với nàng Juliet ngoại ô đeo khuyên ngọc trai và bộ váy đỏ nhỏ xinh.
Trông họ như một cặp đôi thông thường - ta không thể tưởng tượng ra cảnh họ đi chơi cùng nhóm Rat Pack(1) ở Vegas. Nhưng họ trông như thể đã vắt ra được nhiều hạnh phúc từ thế giới này hơn bất kỳ ai. Và hồi nhỏ tôi luôn thích ngắm cặp đôi ấy, vì tôi luôn nghĩ rằng trông họ giống cha mẹ tôi ở chính xác cái khoảnh khắc mà họ phải lòng nhau.
Có ai đó từ ngoài vườn gọi tên tôi nhưng tôi nhìn chằm chằm bìa Các ca khúc dành cho các tình nhân đang nhún nhảy!, vờ là mình không nghe thấy gì.
Người ta không làm ra được những điều đó nữa, tôi tự nhủ.
“Mọi người đều vui,” Cyd nói.
“Có vẻ ổn phết,” tôi nói.
Chúng tôi đã quay lại London và về căn hộ của cô.
Peggy và Pat đang ngồi trên xô pha xem băng Pocahontas (lựa chọn của Peggy). Mệt mỏi vì đôi tiếng đồng hồ trong chiếc Beetle khò khè cũ kỹ của Cyd, hai đứa bắt đầu cãi cọ. Tôi muốn về nhà.
“Mọi người đều vui,” Cyd lặp lại. “Pat thích quà của nó. Peggy ăn nhiều đến mức em sẽ chẳng phải cho nó ăn thêm gì cả tuần. Và em rất thích được gặp cha mẹ anh. Họ là những con người rất dễ mến. Ừ, mọi người đều vui cả. Trừ anh.”
“Em đang nói cái gì thế? Anh cũng vui mà.”
“Không,” cô nói. “Và điều làm em tổn thương - điều thực sự làm em tổn thương - là anh còn không cố gắng vui. Cha mẹ anh đã cố gắng. Em biết họ yêu Gina và em biết là chuyện này hẳn không dễ dàng gì cho họ. Nhưng hôm nay họ đã thực sự cố làm cho mọi chuyện suôn sẻ. Nhưng anh thì không thèm, phải không?”
“Em muốn anh làm gì? Bắt đầu nhảy lambada sau vài lon Diet Coke à? Anh đã vui hết cỡ có thể vui ở tiệc sinh nhật của một đứa con nít.”
“Em là một người phụ nữ trưởng thành và em có một đứa con, được chưa? Anh phải học cách làm quen với chuyện đó, Harry à. Vì nếu anh không thể, thì chúng ta chẳng có tương lai gì đâu.”
“Anh thích Peggy,” tôi nói. “Và anh với nó rất hòa hợp.”
“Anh thích Peggy khi nó chỉ là một bé gái chơi đùa với con trai anh,” cô nói. “Anh thích con bé khi nó chỉ là đứa trẻ con nhỏ xinh dễ thương chơi ngoan ngoãn trên sàn nhà anh. Thứ mà anh không thích là cái mà con bé giờ đã trở thành khi anh bắt đầu hẹn hò với em.”
“Và đấy là cái gì?” tôi hỏi cô.
“Đống vỏ ốc của một gã đàn ông khác,” cô nói.
Đống vỏ ốc của một gã đàn ông khác? Cái đấy hơi nặng lời. Ta không thể tưởng tượng nổi cảnh Sinatra cho câu đấy vào một trong những bìa đĩa của mình.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con