Số lần đọc/download: 0 / 25
Cập nhật: 2020-11-02 22:24:48 +0700
Chương 25
T
ài Thụ như thằng điên, thằng khùng kể từ khi hắn nghe tin Bà Lớn đã về Huế. Hắn không thiết làm ăn chi nữa. Bao tiền nong dành dụm được hắn uống rượu say sưa rồi lại đi hút thuốc phiện cho đỡ buồn nhưng hễ càng say rượu lại càng phải đi hút á phiện cho mau tỉnh. Và hễ tỉnh tài Thụ lại nhớ đến hình ảnh của Bà Lớn khi gian dâm với hắn. Đôi mắt của Bà Lớn là mắt bồ câu đen nháy miệng cười rất duyên dáng nên khi tài Thụ ở bên Bà Lớn làm nghĩa vụ của người yêu thì Bà Lớn nhắm nghiền mắt lại, miệng Bà Lớn rên khe khẽ, tay Bà Lớn ôm ghì lấy tài Thụ. Có khi Bà Lớn như người điên cắn vào vai vào má tài Thụ. Có những lúc lạc thú đang lên cao vót, Bà Lớn đề cha, đề mạ tài Thụ để chủi, rồi Bà Lớn chửi cả Cụ Lớn Tổng Đốc. Thú tánh của Bà Lớn hiện ra và đó là lúc mà tài Thụ mơ tưởng đến Bà Lớn nhiều nhứt. Càng mơ đến cái hình ảnh khốn nạn đó, tài Thụ lại càng đau khổ, cáng nhớ thương Bà Lớn hơn nữa...
Tài Thụ chán nản, hắn ôm mặt khóc hắn không biết cái thai mà Bà Lớn nói là chính là con của tài Thụ không biết bây chừ ra răng nữa? Tài Thụ nhớ thương oán hận. Hắn buồn quá không còn thiết tha đến sự sống...
Khi tình yêu đã mất, khi con người đã tuyệt vọng vì tình, vì quá say mê họ không thiết chi nữa, họ chỉ thấy những cái chết đến với họ có lẽ đó là lúc sung sướng nhứt, là thời gian quên đời nhứt xóa được tất cả những hình ảnh say đắm mê ly nhứt.
Tài Thụ không còn thiết sống nữa. Hắn lục tiền trong tủ của hắn, coi còn được bao nhiêu nữa!
Từ ngày hắn thôi tài xế trong dinh cụ Tổng Đốc hắn còn có một số tiền dành dụm được hai năm trời lên đến 26.000$, một số tiền lớn lao bằng 2 triệu 6 trăm ngàn đồng bây gời. Thế mà hắn chỉ tiêu trong vòng ba tháng đã vơi đi gần một nửa, thân hình tài Thụ gần sọp đi xanh xao chán nãn.
Đếm xong tiền còn lại 14.000$00. Hắn cầm 1$00 ra mua một hộp thuốc phiện với năm xu dấm thanh thêm một bánh pháo xiết, hòa với nhau ngâm cho đến đêm. Bây chừ hắn đi nằm hút thuốc phiện cho thật say sưa rồi đi mưa 2$00 hoa tươi đem về nhà vứt khắp gian phòng của hắn nằm.
Hắn nằm hút từ sáng đến chiều, tối ra tiệm ăn uống xong, còn mua một chai rượu chát mới trở về nhà rót rượu chát uống thêm. Cho đến 11 giờ khuya hắn mới ực một ngụm bự thuốc phiện dấm thanh và pháo xiết rồi vào trong giường vặn quạt máy nằm ềnh ra giường.
Lát sau hắn thiếp đi, thuốc phiện, dấm thanh và pháo xiết hành hạ quật tài Thụ từ trên giường xuống đất mà tài Thụ không hay biết chi hết. Miệng tài Thụ ứ ra hàng đóng máu.
Trong khi ấy tại mâm đèn của ông Phán Thành, nơi tài Thụ vẫn thường đến hút, vào đêm tài Thụ uống dấm thanh thuốc phiện và pháo xiết để tự vận, chỉ còn có hai nhà báo từ Hà Nội vô Nghệ An chơi gặp người bạn ở Nghệ An đưa đến mâm đèn của ông Phán Thành nằm hút á phiện rồi ngủ luôn bên mâm đèn cho đỡ phải mướn phòng ngủ... Buổi chiều hôm đó hai nhà báo từ Hà Nội vô Vinh đã được gặp tài Thụ đến mâm đèn ông Phán thành nằm hút. Tuy không chuyện trò với nhau nhưng khi đã gặp ở mâm đèn, họ cũng đã biết nhau rồi.
Vào khoảng 12 giờ khuya, ông Phán Thành và hai nhà báo ở Hà Nội ra tiệm mua sôi lạp xưởng ăn rồi lại trở về nằm mâm đèn để hút. Khi vô đến mâm đèn cả ba người ngạc nhiên khi thấy tài Thụ nằm lù lù bên cạnh mâm đèn.
Ông Phán Thành có ý không bằng lòng vì của nhà ông Phán Thành đã đóng chặt rồi sao tài Thụ lại mở cửa vào giữa lúc trong nhà không có ai ở nhà. Tài Thụ vẫn nằm im, không chào hỏi chi ai hết. Ông Phán Thành có vẻ gắt gỏng nói:
- Chú Tài đã hút say rồi, đêm khuya còn đến đây mần chi nữa. Răng chú không về nhà chú mà nằm, định hút nữa hả?
Hai nhà báo thấy ông Phán có vẻ không bằng lòng về sự hiện diện của tài Thụ nên một nhà báo nói:
- Tôi cụ Phán ơi, thân tôi cũng như thân cò có lẽ bác tài Thụ đi ăn tối rồi lại muốn hút cụ tiêm cho bác ấy điếu thuốc hút cho rồi...
Tài Thụ vẫn nằm ì ra, ông Phán đâm ức giục...
- Muốn hút thì đứng dậy cho người ta nằm tiêm cho mà hút chớ nằm ì ra đó, ai nằm ghé được mà tiêm. Chú này dạo này có vẻ bê bối lắm rồi đó hỉ!
Nghe cụ Phán Thành nói có vẻ giận, tài Thụ đứng dậy rồi lẳng lặng đi ra, nét mặt có vẻ buồn rầu.
Một nhà báo sợ tài Thụ giận nên gọi giật lại:
- Bác tài Thụ, đi đâu đấy? Vào đây nằm chơi một lát đã bác nằm bên này với chúng tôi, để bên đó cho cụ Phán nằm tiêm...
Tài Thụ vẫn lặng lẽ đi ra không nói năng chi cả...
Cụ Phán thấy tài Thụ có vẻ giạn, cụ lại càng ức nói:
- Mặc kệ chú ấy! Người ta nói không phải răng mà giận?
Một nhà báo định theo ra kéo tài Thụ lại nhưng khi ra đến cửa bỗng anh ta rùng mình, rợn tóc gáy, có vẻ sợ sệt, chẳng thấy bóng dáng tài Thụ đâu nữa. Anh chàng viết báo lấy làm lạ bèn hỏi:
- Lạ chưa, bác tài Thụ vừa đi ra đây mà biến đâu mất...
Cụ Phán Thành nói:
- Hắn đâu đó có lẽ, mắt ông kém không thấy hắn. Hắn vừa đi ra đó...
Anh chàng viết báo thứ hai cũng chạy ra coi tài Thụ đâu. Nhìn ra ngoài lộ chẳng có một bóng người qua lại. Trời hơi lành lạnh về khuya bốn bề vắng lặng làm anh ta rùng mình sờ sợ nói:
- Ừ, lạ chưa không thấy bác tài Thụ đâu cả? Ồ hay, người hay là ma đây mà kỳ lạ thế?
Cụ Phán Thành cười nói:
- Ma chi, hắn nằm rề rề ra đó, ai cũng thấy thì răng là ma cho được? Thôi, hai ông đi vô. Lát nữa hắn lại quay lại đó mà...
Hai nhà báo quay vào nằm bên mâm đèn mà lòng vẫn thắc mắc không hiểu tài Thụ đi đâu mà lẹ thế?
Cụ Phán Thành tiêm mấy điếu thuốc hút bỗng cụ trợn trừng mắt há hốc miệng, tay cụ chỉ về phía sau hai nhà báo định nói gì nhưng lại không nói được vì quá sợ nên trông dáng điệu cụ Phán thật kinh dị. Thương tên một nhà báo thấy cụ Phán có cử chỉ lạ kỳ, bèn hỏi:
- Chi đó cụ Phán? Làm sao thế này cụ Phán?
Hoạt, tên người viết báo thứ hai vội vùng dậy, nắm tay cụ Phán Thành lay gọi:
- Gì đấy mà người cụ tái xám lại, chân tay run rẩy thế này. Trời ơi tay cụ Phán lạnh quá chừng... Sao thế này cụ Phán ơi...
Thương và Hoạt vội đỡ cụ Phán và lay gọi, thấy người cụ Phán cứng lại tay chân lạnh toát với dáng điệu quá sợ. Hoạt vội đánh thức con cháu cụ Phán dậy xoa dầu cù là, đốt lửa đánh gió cho cụ Phán. Lát sau cụ Phán mới tỉnh dậy, cụ thở dài khẽ nói:
- Lạ quá tui sợ có chuyện chi xẩy ra rồi...
Thương hỏi:
- Cụ thấy những gì mà cụ bảo là có chuyện chi xẩy ra?
Cụ Phán nói:
- Lúc tôi vừa tiêm xong mấy điếu thuốc và hút xong, ngước mắt lên thì thấy tài Thụ đứng sau lưng ông Hoạt. Mặt nó tái xám miệng ứ máu, mắt cũng có máu. Trông tài Thụ thật kinh sợ, tôi định hỏi nhưng không làm sao mở miệng được, tay chân cứng đờ, miệng như có gì bịt lấy chẹn họng...
- Thật kỳ lạ tôi e rằng có chuyện chi xảy ra cho tài Thụ rồi. Chiều ni các ông có thấy tài Thụ có vẻ buồn lắm phải không?
Hoạt khẽ gật đầu:
- Bây giờ cụ nói, chúng tôi mới dám nói. Hồi nãy khi theo tài Thụ ra ngoài cửa, tôi chẳng thấy tài Thụ đâu mà chân tay run rẩy tóc gáy của tôi dựng lên...
Thương nói tiếp:
- Tôi cũng thế khi thấy anh nói, tôi không hiểu tài Thụ biến đầu, tôi chạy ra chẳng thấy một ai ở ngoài lộ, tui cũng thấy run run lo sợ mà không dám nói ra. Có lẽ tài Thụ có chuyện chi xảy ra nhất là bất đắc kỳ tử thì luôn luôn là hồn linh.
Cụ Phán Thành khẽ thở dài nói:
- Chẳng lẽ thằng tài Thụ tự vận. Làm răng mà hắn phải tự vận? Tôi nghe nói hắn làm trong dinh Cụ Thượng, hai cụ thương hắn lắm mà, việc chi hắn phải tự vận...
- Chuyện đời mà thưa cụ. Vả lại chuyện ngang trái nghiệp chướng thì khó mà nói lắm. Có khi chuyện chẳng ra gì mà cũng có thể tự tử được dễ dàng.
Cụ Phán nói:
- Hay là tôi và các ông đến nhà tài Thụ coi ra răng?
Thương gạt đi nói:
- Cụ còn mệt, đi ra ngoài sương gió nhiều, chưa biết tài Thụ có việc chi không mà cụ lại mang bệnh thì nguy lắm. Thôi thì cứ để sáng mai coi ra sao.
Cụ Phán Thành nghe theo lời Thương và Hoạt, cụ lại ra chỗ đặt mâm đèn nằm tiêm cho bọn Hoạt và Thương nằm hút.
Không khí sợ sệt bao trùm trong căn nhà của Phán Thành vào khoảng ba giờ sáng. Cụ Phán cũng như Thương và Hoạt đã mệt mỏi nên cả ba người cùng nằm lim dim ngủ. Cụ Phán Thành vừa nhắm mắt bỗng cụ ú ớ mớ. Hoạt vội vàng đánh thức cụ Phán:
- Gì đấy cụ Phán? Cụ mơ gì đấy?
Cụ Phán toát mồ hôi, nghẹn ngào nói:
- Đúng là tài Thụ đã chết rồi! Tôi lại vừa thấy tài Thụ hiện lên khóc với tôi nói:
- Cụ Phán ơi, con chết rồi cụ Phán ơi. Ngày mai cụ Phán đến nhà con mà coi xác con, con còn 14.000đ00 để trong ví, con để trong ngăn tủ sách, trong cuốc tự vị Hán Việt Tân Từ điển của Đào Duy Anh. Cụ lấy tiền đó mà mướn đòn đám táng cho con.
Cụ Phán Thành nói đến đây cụ lẩm bẩm khấn:
- Lạy vong hồn anh tài Thụ, sống khôn thác thiêng, nếu quả anh đã chết rồi thì sau khi anh đã báo mộng cho tôi, anh hãy làm ra điều chi nữa cho tôi tin rằng đúng là anh đã chết rồt...
Thương hỏi:
- Thưa cụ, cụ có biết vì lý do nào mà tài Thụ phải tụ vận như thế không? Chắc có chuyện chi uất hận nên tài Thụ mới không thiết sống nữa chứ?
Cụ Phán Thành đáp:
- Thật quả tôi không hiểu vì nguyên nhân nào mà tài Thụ phải tự vận. Trước kia anh làm tài xế cho cụ Tổng Đốc tỉnh này nhưng anh ta vừa bị mất việc vào khoảng nửa tháng nay. Vào khoảng một tuần lễ nay anh ta có vẻ buồn lắm. Anh ta cứ hút á phiện nhưng coi bộ ham lắm. Trước kia vài tháng anh ta mới hút một hai điếu nhưng vào khoảng 10 ngày nay, anh ta hút liên miên, tôi ngại anh ta ghiền, nên thường hay khuyên anh ta không nên hút nhiều và hút luôn.
- Có lần khi nghe tôi khuyên, anh ta chán nản nói:
- Con cám ơn cụ, con có nhiều chuyện buồn lắm, con chẳng thiết sống nữa...
- Nói rồi, anh ta rưng rưng nước mắt.
- Thật quả, tôi không biết lý do nào mà anh ta buồn như thế?
Ngay khi ấy, Hoạt chỉ một con đom đóm thật lớn từ ngoài bay vào trong nhà và nói:
- Kìa, cụ Phán nhìn coi con đom đóm này bự không? Tôi thấy con đom đóm bay vào trong phòng này sau khi cụ Phán khấn vong hồn tài Thụ báo hiệu cho cụ tin tưởng rằng tài Thụ đã chết. Con đom đóm này bay quanh phòng.
Cụ Phán Thành nhìn về phía con đom đóm bự bằng cái chén tống. Cụ gật đầu nói:
- Nếu đúng là vong hồn của anh tài Thụ thì hãy bay đậu trên vai của tôi đây nè, tôi mới tin.
Cụ Phán Thành khấn xong lại nằm xuống tiêm á phiện để hút.
Trong gian phòng có đặt mâm đèn á phiện bao trùm một bầu không khí thê thương, ám ảnh cụ Phán Thành tiêm xong điếu thuốc phiện bèn quay dọc trao cho Hoạt hút, Hoạt vừa bắt tay lấy dọc tẩu định hút bỗng anh ta ngừng lại đưa tay chỉ vào người cụ Phán Thành nói:
- Kìa cụ Phán, con đom đóm bay đậu trên vai của cụ kìa!
Thương nhìn về phía vai phải của cụ Phán Thành thì quả có con đom đóm bự đậu, lập lòe ánh sáng và nói:
- Như thế này thì quả tài Thụ đã chết rồi. Có lẽ hắn đã tự vận chết.
Cụ Phán Thành gật đầu:
- Thật đáng thương, không hiểu tại sao tài Thụ lại chết một cách khốn khổ như thế. Không hiểu hắn tự tử như thế nào nữa?
Cụ Phán Thành và hai ký giả Hoạt và Thương nằm bàn tán cho đến sáng rõ, cả ba người lại ra quán cà phê rồi mới đến nhà tài Thụ coi sự việc ra sao? Có phải tài Thụ đã chết rồi không?
Cụ Phán Thành và Hoat, Thương đến nhà tài Thụ thì bên trong có nhiều người nhốn nháo. Cụ Phán Thành hỏi thăm một gã thanh niên:
- Chuyện chi đó cậu?
- Bác tài Thụ đã tự vân chết...
Cụ Phán giật mình hỏi:
- Rứa hỉ! Chết lúc mô cậu?
Cậu nhỏ đáp:
- Không biết chết khi mô nữa! Sáng ni mấy người lối xóm thấy cửa nhà bác tài Thụ mở chả có ai trong nhà nên một người lối xóm đi vô coi vì răng nhà mở cửa lại không có ai trong nhà. Lúc vô trong nhà thấy bác tài Thụ đã chết từ lâu, miệng ứ máu, mắt và tai cũng đầy máu, mới tri hô lên, người lối xóm chạy lại nhưng không mần răng cứu được nữa.
Ký giả Hoạt nói:
- Có ai đi trình nhà chức trách chưa cậu?
- Rồi, ông Trưởng phố đã đến. Sau đó ông Trưởng phố đi trình Quan Ban Tá Thị và ông Chánh Cẩm rồi.
- Nhà chức trách chưa đến à?
Bỗng cậu nhỏ chỉ ngược về phía đường chợ nói:
- Tê, xe chở ông Chánh Cẩm và Quan Bang Tá đến đó...
Hoạt và Thương quay lại quả nhiên một xe hơi chở Cảnh Sát và ông Chánh Cẩm, ông Bang Tá đến khám nghiệm thi hài của tài Thụ, cụ Phán Thánh là một nhân sĩ ở Nghệ An nên giới quan lại cò bót đều biết cụ nên khi viên Bang Tá đến thấy cụ Phán bèn hỏi:
- Thưa cụ đi mô đây?
Cụ Phán đáp:
- Tui được tin tài Thụ tự vận nên đến thắm hắn...
Viên Bang Tá mời cụ Phán và Hoạt, Thương vô nhà tài Thụ, tài Thụ nằm trên chiếc giường đệm trắng, máu loang ra chiếc drap trắng tinh, trên chiếc bàn còn một ít thuốc phiện với dấm thanh và hai bánh pháo xiết. Viên Chánh Cẩm cầm ly dấm thanh và hai bánh pháo xiết nói:
- Uống thế ni thì chết lẹ lắm, mà uống pháo xiết không thế răng chữa được. Pháo xiết vô trong ruột làm đứt ruột ngay...
Mắt tài Thụ vẫn mở trừng trừng, dáng điệu có vẻ uất hận điều chi. Một vài người thấy mắt tài thụ vẫn mở bèn tìm cách vuốt mắt hắn xuống nhưng chẳng làm sao mắt của tài Thụ nhắm được. Có người bảo lấy rượu xoa lên mí mắt của tài Thụ rồi hãy vuốt mắt thì mắt mới nhắm được, nhưng dù có bôi rượu cũng không làm răng cho mắt tài Thụ nhắm được. Cụ Phán Thành tin tưởng tài Thụ chết bất đắc kỳ tử thì hồn của hắn rất linh nên cụ Phán khẽ khấn:
- Chú Tài có sống khôn thác thiêng, chú có ân hận điều chi thì cũng cố mà giữ lấy với linh hồn của chú, chớ chú đừng làm như vậy, chú chết mà mắt còn mở thiên hạ chê cười cho. Chú linh thiêng thì nhắm mắt lại, tôi vuốt mắt cho chú đây...
Nói rồi cụ Phán lấy tay vuốt mắt cho tài Thụ, sau cái vuốt mắt nhẹ của cụ Phán, mắt tài Thụ nhắm nghiền lại.
Cụ Phán thấy tài Thụ hồn linh như rứa, bèn nói với Bang Tá Thị Xã Vinh rằng:
- Tối qua tôi với hai ông bạn làm báo đây nằm chơi bên mâm đèn thì thấy hồn chú tài Thụ về báo mộng cho biết là chú đã chết rồi, chú ấy nói chú ấy có 14.000đ00 để dành được. Chú ấy để trong cuốn tự điển Pháp Việt của Đào Duy Anh cất trong tủ sách. Vậy Quan Lớn thử mở tủ sách tìm tập tự điển Pháp Việt của Đào Duy Anh coi có thấy tiền bạc chi không?
Ông Bang Tá nghe theo lời cụ Phán Thành, lấy chìa khóa mở tủ sách lấy tập tự điển Pháp Việt của Đào Duy Anh quả thấy số bạc 14.000đ00 toàn giấy 100đ00 cái kim hẳn hòi.
Viên Bang Tá hỏi cụ Phán và những người láng giềng của tài Thụ coi tài Thụ có anh em chi không để ông có thể giao số tiền 14.000đ00 này cho người ấy ma chay cho tài Thụ.
Người lối xóm cho biết tài Thụ không có anh em họ hàng chi hết vì tài Thụ là người ở Quảng Trị ra Vinh làm tài xế cho cụ Tổng Đốc chớ không phải là người ở đây.
Viên Bang Tá hỏi thăm mới biết tài Thụ đã thôi mần việc cho Quan Tổng Đốc rồi. Không ai biết rõ nguyên nhân nào đã đưa tài Thụ đến chỗ chết.
Trong khi ấy tại Huế, phu nhân của Quan Tổng Đốc đã trở về nhà riêng của ông bà tậu được ở Huế và cũng là nơi các con của bà ở để ăn học tại Huế. Mục đích của phu nhân là tránh không muốn gặp lại tài Thụ gã tài xế mà phu nhân đã chọn làm thú tiêu khiển trong thời gian phu nhân ghen và giận Quan Tổng Đốc lang chạ với kẻ khác. Nay, qua thời gian gần một năm trời gian dâm với chú tài xế Thụ, phu nhân đã thọ thai. Đứa con mà phu nhân đang mang trong bụng là giòng máu của tài Thụ chớ không phải là giòng máu của Quan Tổng Đốc chồng chính thức của bà, bà thấy hối hận vì giai cấp trong tâm hồn của bà trỗi dậy. Bà thấy không thể nào một giòng máu khác giai cấp một đứa không phải là giòng con quan không thể là con phu nhân được nên phu nhân đã dứt tình đuổi chú tài xế Thụ và trở về Huế để tìm cách trục cái thai đó ra. Phu nhân đã có mang được ba tháng cái thai mới chớm nở thì việc trục cái thai không khó khăn chi.
Phu nhân về đến Huế, việc đầu tiên phu nhân làm là tìm cho được mụ Cửu Ngọt, một mụ đỡ đẻ vườn, nhưng có tài nấu thuốc trục cái thai. Phu nhân của Quan Tổng Đốc giả làm cô gái quê tìm đến nhà mụ Cửu Ngọt nói dối rằng, bà là con gái chồng vừa chết, chẳng may bị một đứa khốn nạn cưỡng hiếp nên đã có thai, bà sợ thiên hạ chê cười nên đến nhờ mụ cho uống thuốc trục cái thai ra, mụ Cửu Ngọt đòi 5đ00 bà Tổng Đốc năn nỉ mãi cũng phải trả 3đ00 mụ Cửu Ngọt mới cho uống thuốc để trục thai. Mụ Cửu Ngọt buộc Bà Lớn phải nằm lại nhà mụ một tuần lễ. Bà Tổng Đốc đồng ý ở lại nhà mụ Cửu Ngọt.
Ngày đầu tiên phu nhân vừa uống thuốc thì người đâm nóng sốt. Phu nhân nằm mê man trong nhà mụ Cửu Ngọt. Trong giấc mơ phu nhân đã thấy tài Thụ về bên cạnh phu nhân, tài Thụ chăm lo săn sóc cho phu nhân rất chu đáo, tài Thụ đã nằm bên cạnh phu nhân và trong lúc mê man phu nhân lại dâng hiến tài Thụ. Phu nhân có cảm tưởng như khi phu nhân và tài Thụ vẫn còn khắn khít trong những ngày ở Nghệ An. Phu nhân bừng tĩnh bà ngạc nhiên vì thân hình của bà mỏi mệt đúng như khi bà giao hoan với tài Thụ trước kia.
Phu nhân tỉnh dậy thì bà đã nổi cơn đau bụng. Bà ôm bụng nhăn nhó. Khi ấy mụ Cửu Ngọt đi ra thăm thai cho phu nhân. Mụ vừa cởi quần áo cho phu nhân bỗng mụ bật ngửa ra, mặt của mụ Cửu Ngọt đỏ ửng một bên má. Mụ Cửu Ngọt cau mặt nhìn phu nhân hỏi:
- Răng cô lại đánh tui? Tui mần chi cô mà cô đánh tui như thế ni?
Phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Tui đánh mụ lúc mô. Tui còn nằm như ri mần răng tui đánh được mụ?
Mụ Cửu Ngọt nhìn phu nhân còn nằm ngửa trên giường, dĩ nhiên bà không làm sao tát được mụ. Mụ Cửu Ngọt càng ngạc nhiên hơn nữa nói:
- Lạ thật, rõ ràng có người đánh tui cái bạt tai đau điếng nên tui mới ngả bật ngữa như thế ni. Ở đây chỉ có mình tui với cô, cô không đánh tui thì ai đánh tui nữa?
Nghe mụ Cửu Ngọt nói, phu nhân cũng ngạc nhiên.
- Tui đánh mụ mần chi? Tui đang cần mụ làm thuốc cho tui mà...
Mụ Cửu Ngọt ngẩn ngơ, suy nghĩ rồi nói:
- Trời ơi, rõ ràng mà, có người đánh tui một bạt tai làm tôi bật ngửa người, chớ lẽ là ma à?
Nghe mụ Cửu Ngọt nói đến ma, phu nhân Quan Tổng Đốc lo sợ, nghĩ đến giấc mơ vừa qua, tài Thụ đã hiện về ăn nằm với phu nhân như khi bà còn là tình nhân của hắn, phu nhân bèn hỏi:
- Mụ có thấy chi không?
Mụ Cửu Ngọt đáp:
- Tui thấy rõ ràng có người đánh tui cái bạt tai nhưng tui hoa mắt không thấy rõ mặt nên tôi ngờ là cô đã đánh tôi...
Phu nhân lắc đầu đáp:
- Tui không đánh mụ đâu? Thôi bây chừ mụ làm thuốc cho tui đi...
Mụ Cửu Ngọt đưa cả bàn tay vào cửa mình của phu nhân để thăm coi cái thai đã ra sao chưa. Mụ vừa cho tay vào mình phu nhân thì rõ ràng mụ nhìn thấy một gã đàn ông cao lớn trông thật đẹp trai ngồi bên cạnh chỗ phu nhân nằm, mặt hầm hầm nhìn mụ Cửu Ngọt. Mụ Cửu Ngọt ngạc nhiên vì căn phòng này mụ chỉ dành riêng cho phu nhân nằm để trục thai mà thôi, răng lại có một gã đàn ông mô vô trong ni mần chi? Mụ bèn hỏi:
- Chú ở mô? Răng chú lại vô trong ni? Ai cho chú vô? Chú có ra không, đàn ông chi mà lạ rứa, chỗ đàn bà người ta làm thuốc đàn ông vô đây mần chi? Chú có quen với cô ni không?
Gã đàn ông không nói năng chi cả. Hắn chỉ ngồi trừng mắt nhìn mụ Cửu Ngọt với dáng điệu căm thù, phu nhân hốt hoảng mở mắt nhìn xuống thì quả thấy gã đàn ông cao lớn ngồi quay lưng về phía phu nhân nên phu nhân không trông rõ mặt. Phu nhân vội đuổi:
- Chú là ai, vô trong ni mần chi? Có ra không?
Gã đàn ông quay lại nhìn phu nhân, phu nhân giật mình thét lên một tiếng ngọng cả lưỡi vừa ríu lưỡi thất thanh:
- Trời ơi tài Thụ? Chú vô mần chi? Ai cho chú biết nơi ni mà chú vô chú tài Thụ...
Phu nhân vừa nói dứt lời thì người đàn ông mà phu nhân gọi là tài Thụ biến mất, không để lại một dấu vết chi hết! Phu nhân hốt hoảng ngồi dậy không thấy tài Thụ đâu? Thế là phu nhân ngã luôn xuống và ngất đi!
Mụ Cửu Ngọt hốt hoảng lay gọi phu nhân dậy...
Phu nhân vẫn mê man bất tỉnh, máu trong người phu nhân ra đầm đìa. Chiếc bào thai mới được ngoài ba tháng mới dựng bằng cục thịt nhỏ ra theo với những giòng máu đỏ. Thế là việc trục chiếc thai ngoại tình của phu nhân đã xong nhưng phu nhân đâm mê man, bất tỉnh, người phu nhân nóng như lò lửa làm mụ Cửu Ngọt hoảng sợ. Mụ Cửu Ngọt cuống lên không biết làm cách nào cứu chữa được.
Trong khi ấy, phu nhân mê man. Trong giấc mơ phu nhân lại thấy tài Thụ về săn sóc phu nhân. Tài Thụ ngồi bên cạnh phu nhân với dáng điệu buồn thảm hắn sờ lên trán phu nhân rồi hỏi:
- Bà Lớn nóng quá! Sao Bà Lớn đã hắt hủi tôi, tôi chết rồi thì còn đứa con của tôi, Bà Lớn nên giữ lại cho giòng họ của tui khỏi tuyệt tự, nỡ lòng nào Bà Lớn lại giết luôn cả nó nữa...
Phu nhân Quan Tổng Đốc hốt hoảng không hiểu vì sao tài Thụ lại nói hắn đã chết rồi? Vậy ai ngồi ni? Phu nhân bèn hỏi:
- Anh biểu anh tự vận chết, rứa răng anh lại ngồi đây mí tôi...
Tài Thụ buồn rầu đáp:
- Tôi vẫn về đây thăm Bà Lớn thì mới biết Bà Lớn đi phá thai tại nhà mụ Cửu Ngọt ni? Thật ai oán cho đời tui... Nếu tôi không được làm chồng phu nhân thì rồi đây oan hồn của tui cũng sẽ nhập vào nhà phu nhân, làm con phu nhân vậy!
Bà Tổng Đốc có vẻ hối hận trước những lời nói chân thành của tài Thụ gã tình nhân của phu nhân suốt thời gian phu nhân giận nhau với Quan Tổng Đốc, phu nhân của bà. Phu nhân bèn an ủi tài Thụ:
- Thôi anh đừng giận tui nữa, vạn bất đắc dĩ tui mới phải làm như rứa!
Tài Thụ gay gắt hỏi:
- Ai bắt Bà Lớn phải mần như rứa? Chẳng qua Bà Lớn tự ý mần như rứa chớ Quan Tổng Đốc đâu có biết chuyện tui vơi Bà Lớn...
Nói rồi tài Thụ đứng dậy lảo đão đi ra...
Phu nhân thét lên gọi lớn:
- Tài Thụ... Tài Thụ... Tài Thụ...