Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 28
C
ánh cửa mở ra thực nhẹ làm như do một bàn tay bí mật và bà Nhất bước vào. Bà đứng dừng lại ở ngưỡng cửa một lát. Lúc trông thấy bà sơ đang cười và nét mặt pha trò của Waddington trên môi bà thoảng một nụ cười nghiêm nghị. Rồi bà tiến lại, đưa tay cho Kitty bắt.
- Có phải bà Lane đây không?
Bà nói tiếng Anh sai giọng rất nhiều nhưng rất đúng mẹo. Bà hơi nghiêng mình, nói tiếp:
- Tôi rất sung sướng được biết bà, ông nhà là một vị bác sĩ can đảm và rất tận tâm.
Bà nhìn Kitty đăm đăm, dò xét, nhưng cái nhìn lại rất thẳng thắng nên Kitty không cho như thế là mất lịch sự. Cứ trông hai mắt cũng đủ biết là bà vẫn quen xét đoán người đời và không bao giờ che giấu ai điều gì cả. Bà niềm nở mời khách ngồi và tự kéo lấy ghế cho mình. Bà sơ Saint Joseph vẫn tươi cười, nhưng im lặng, đứng bên cạnh bà Nhất, hơi lùi lại về phía sau.
Bà Nhất nói:
- Tôi biết người Anh thích uống trà. Tôi xin lỗi bà cho phép tôi được mời trà theo lối người Tàu vậy. Riêng ông Waddington thì có lẽ ông thích rượu whisky hơn, nhưng lại tiếc là không thể đãi ông về khoản ấy.
Bà mỉm cười, trông đôi mắt đoan trang có lóe một tia hóm hỉnh.
- Nhưng thưa mẹ, cứ nghe mẹ nói thì ai cũng tưởng tôi phải là một tên say sưa bất trị.
- Thế ông có dám bảo là ông không bao giờ uống rượu không nào?
- Mà cũng đúng đấy. Tôi thì lúc nào cũng vẫn cứ uống tràn.
Bà Nhất cười và dịch câu trả lời táo bạo ấy lại cho sơ Saint Joseph nghe. Bà nhìn Waddington một lúc, cái nhìn đầy vẻ nhân từ.
- Đối với ông Waddington thì chúng tôi rất khoan dung. Ông đã giúp đỡ chúng tôi hai ba phen giữa lúc chúng tôi khổ sở không biết phải làm thế nào để nuôi các trẻ mồ côi.
Bà sơ phục dịch, lúc nãy đã mở cửa cho Kitty và Waddington, bước vào, bưng theo một khay chén, một bình trà và một đĩa bánh ngọt.
Bà Nhất nói:
- Bà phải ăn những bánh này mới được. Bánh do chính tay sơ Saint Joseph làm lúc sáng nay để thết bà.
Rồi mọi người nói với nhau những câu chuyện không quan trọng. Bà Nhất hỏi Kitty sang đây đã được bao lâu, nàng đi đường có mệt lắm không. Thời tiết có làm nàng khó chịu không? Nàng đã sang Pháp hay chưa? Không khí xung quanh mang lại cho câu chuyện tầm thường nhưng thân mật một vẻ đậm đà kỳ lạ. Trong cảnh yên tĩnh của phòng khách ta khó tin đang ở giữa một đô thị đông đúc, ồn ào. Ở đây chỉ có sự bình yên. Tuy thế ở xung quanh bệnh dịch tả đang hoành hành và chỉ riêng có ý chí cương quyết của viên chỉ huy quân sự là mới ngăn nổi sự nhốn nháo của dân chúng. Đằng sau bức tường nhà dòng, bệnh viện chật ních những người lính đang bị bệnh hoặc đang hấp hối. Đám trẻ mồ côi được các bà sơ mang về nuôi đã chết mất một phần tư.
Kitty hóa ra rụt rè, nàng chăm chú nhìn bà sơ oai vệ đang lễ phép hỏi thăm nàng. Mẫu hình Trái Tim Cứu Rỗi là điểm mầu sắc duy nhất làm tươi bộ áo tu hành. Bà trạc bốn mươi hay năm mươi tuổi. Thời gian trôi qua không ghi lại một dấu vết nào trên khuôn mặt đều đặn và xanh của bà, nhưng cứ nhìn cái thái độ oai nghiêm, cái uy quyền của bà, cái vẻ gầy guộc của hai bàn tay đẹp và khỏe mạnh, ta đoán là bà không còn trẻ nữa. Khuôn mặt trái soan, miệng rộng, răng to nhưng đều, mũi cao nhưng thon và đẹp. Chính đôi mắt to, sâu thẳm nằm dưới hàng lông mày đen đã làm cho vẻ mặt có một nét gì vừa nồng nhiệt vừa bi thảm. Cái nhìn nghiêm nghị, sắc sảo chứng tỏ tính bình tĩnh, quả quyết của bà. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ rằng hồi trẻ bà rất đẹp, nhưng sau đó ta hiểu ngay là vẻ đẹp ấy là phản ảnh của cá tính của bà, một vẻ đẹp có lẽ càng đậm đà theo năm tháng. Dù nói tiếng Pháp hay nói tiếng Anh giọng bà cũng vẫn chậm rãi, nhỏ và chững chạc. Điều đáng chú ý ở bà là vẻ nghiêm chỉnh của kẻ chỉ huy. Đối với bà, làm cho người khác phải tuân lời mình là một việc mà bà xem là tự nhiên, nhưng bà lại rất mềm mỏng, từ tốn trong việc thi hành kỷ luật. Bà không bao giờ nghi ngờ quyền lực mà Giáo hội đã giao phó cho bà. Kitty nhận thấy bên dưới vẻ nghiêm khắc ấy có tiềm ẩn một sự bao dung êm ái đối với các tội lỗi của con người. Nét mặt của bà khi nghe Waddington thốt lên những câu sổ sàng chứng tỏ bà rất thấu hiểu những thói đời lố bịch.
Nhưng ở bà Nhất lại có một cái gì khác nữa, một cái gì Kitty linh cảm mà không sao xác định được. Một cái gì khiến nàng dè dặt, lúng túng như một cô học trò nhỏ, mặc dù đối với nàng, bà Nhất đã tỏ ra nồng hậu, dịu dàng.