Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Lần Đầu Tiên Gặp Mặt Triệu Truyền
iên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài là...
Một nhân viên lập tức dùng giọng có chút chần chờ nói với Trương Thanh Vân.
- 3571, là khách của Triệu tiên sinh.
Cảnh Sương chỉ tùy tiện nói một câu, nàng nói xong thì lấy ra một tấm card màu đỏ rồi vung vẫy trước mặt.
- Thì ra là Cảnh tiểu thư! Triệu tiên sinh đã có lời dặn dò, mời tiểu thư đi vào!
Cảnh Sương tiện tay ném chìa khóa cho một người nhân viên, một người nhân viên khác lập tức dẫn đường, ba người tiến bước vào trong cửa chính.
Vừa vào cửa thì cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi, lúc này Trương Thanh Vân mới nhìn rõ cách bố trí của Hồng Lâu hội sở. Thì ra đây là một hội sở dưới lòng đất, bề ngoài ngọn núi không có bất kỳ thứ gì, tất cả kiến trúc đều làm ngầm bên trong, ngay cả trường đua ngựa cũng ở bên trong.
Toàn bộ kiến trúc của Hồng Lâu hội sở khoảng vài nghìn mét vuông, mỗi ngôi nhà đều cực kỳ xa hoa, được thiết kế cực kỳ đặc biệt, cũng vì vậy mà tạo ra một hương vị hoàn toàn khác. Khi Trương Thanh Vân vừa đi xuống một tầng dưới lòng đất thì rõ ràng cảm nhận được bầu không khí náo động.
Tầng một dưới đất chính là một sòng bạc, những trò như Russian Roulette*, xúc xắc, bài cào, máy đánh bạc...Cái gì cũng có. Trương Thanh Vân cảm thấy chấn động, hắn thầm nghĩ Vũ Đức là một thành phố trong đất liền mà thậm chí còn có một sòng bạc quy mô lớn thế này, đúng là không thể tưởng tượng được.
Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì đối với các sòng bạc, kiếp trước hắn đã từng qua Macao, đã từng đi vào sòng bạc bên Macao. Tuy sòng bạc này so ra vẫn kém Macao nhưng cách chơi, mức độ chuyên nghiệp, mức độ xác thực đã đạt đến tiêu chuẩn, nhân viên phục vụ, bồi bàn, chia bài đều cực kỳ đầy đủ. Trương Thanh Vân thầm quan sát cẩn thận thì thấy các con bạc mỗi lần đưa ra số tiền không hề nhỏ, mỗi thẻ bạc đều có giá từ hai trăm đến hai ngàn đồng.
Trương Thanh Vân nhìn thấy bên cạnh đại sảnh còn có rất nhiều phòng nhỏ, hắn biết đấy là những phòng VIP.
- Dưới mặt đất tổng cộng có bốn tầng, phía dưới còn có những tụ điểm giải trí đặc biệt khác, anh có biết ông chủ hội sở này là ai không?
Cảnh Sương khẽ đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng dịu dàng nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu, thế giới này và thân phận của hắn có cách biệt quá lớn. Hắn cũng không muốn biết tất cả bên trong, nhưng khi quan sát cẩn thận tình cảnh thì phát hiện ra đám người trong sòng bạc đều dùng tiếng phổ thông, rõ ràng không phải tiếng địa phương Vũ Đức.
Có thể thấy rất nhiều người trong sòng bạc không phải là người Vũ Đức. Vũ Đức là một tỉnh vùng Giang Nam, là một địa phương nằm ở trung tâm sáu tỉnh vùng Trung Nguyên**, Vũ Đức có đường giao thông nhanh gọn và tiện lợi, vì vậy mà Trương Thanh Vân phán đoán khách hàng mà Hồng Lâu hội sở hướng đến là toàn bộ Trung Nguyên. Trương Thanh Vân tin nếu chỉ là một thành phố như Vũ Đức thì hoàn toàn không thể nào nuôi sống được một hội sở như vậy.
Vẻ bình thản của Trương Thanh Vân làm Cảnh Sương rất kinh ngạc, một quan chức nhỏ ở vùng núi nghèo nàn nhìn thấy tình cảnh này mà có thể không chút chấn động, không cẩn trọng và mất tự nhiên, khí độ này của Trương Thanh Vân đã thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Cảnh Sương.
- Mời hai vị đi bên này.
Tên nhân viên thấy Trương Thanh Vân và Cảnh Sương chợt dừng bước thì lập tức dùng giọng ân cần nói.
Cảnh Sương vội vàng kéo lấy tay Trương Thanh Vân đi rất tự nhiên. Lúc này Trương Thanh Vân cũng đã thấy rõ mục tiêu, địa phương mà hắn sắp phải đi vào chính là một căn phòng VIP.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn vốn muốn tiếp tục đi xuống xem bên dưới được bố trí như thế nào nhưng xem ra mục tiêu này không thể thực hiện được. Dù sao trường hợp này cũng quá mẫn cảm, sau này nếu dù hắn có tiến vào những nơi như thế này có lẽ cũng cố gắng áp chế chính mình để không phải dính vào. Dù những quan chức khác như thế nào nhưng Trương Thanh Vân hắn có con đường làm quan riêng của mình, hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm khi thường xuyên đi vào những địa phương như thế này, đồng thời cũng không phù hợp với tính cách của hắn.
Một lát sau tên nhân viên đã đưa Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đến trước cửa phòng VIP. Trương Thanh Vân rõ ràng cảm giác được phòng VIP này và những phòng khác hoàn toàn khác biệt, chỉ là cánh cửa phòng cũng rộng rãi hơn những phòng khác.
- Cốc cốc cốc!
Tên nhân viên mặc âu phục lập tức gõ vào cửa ba tiếng, đến khi bên trong vang lên tiếng trả lời thì hắn mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
- Triệu tiên sinh, Cảnh tiểu thư đã đến!
- Được rồi, không còn chuyện của cậu, cậu lui ra đi.
Trong phòng lập tức truyền ra một giọng đàn ông cực kỳ hùng hậu.
- Triệu đại ca, chào anh!
Cảnh Sương đẩy cửa ra rồi nở nụ cười nói, nàng lập tức kéo tay Trương Thanh Vân, hai người tiến vào trong phòng.
Vừa vào cửa thì Trương Thanh Vân đã thấy có năm người ngồi trên một chiếc bàn bầu dục trong phòng. Người được Cảnh Sương gọi là Triệu đại ca đang nhìn thẳng vào Trương Thanh Vân hắn, người này khoảng hơn bốn mươi, mặc thường phục nhưng ánh mắt rất có thần. Hắn ngồi trên mặt ghế mà lưng thẳng tắp, quả nhiên là một quân nhân.
Mấy người khác ngồi bên cạnh vị Triệu đại ca, ngoài một người vẫn còn là thanh niên thì ba người còn lại đều hơn bốn mươi tuổi. Nếu xem xét về mặt khí chất thì rõ ràng đây đều là những kẻ giàu sang phú quý.
- Thanh Vân, để em giới thiệu với anh, vị này chính là Triệu đại ca, đây là Cảnh Chiến em trai của em, còn những vị này là...
- Đây là những người bạn của tôi.
Cảnh Sương vừa nói được một nửa thì vị Triệu đại ca kia đã lên tiếng.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu về phía Triệu đại ca, hắn dùng giọng nho nhã và lễ độ nói:
- Chào Triệu đại ca, chào các vị, tôi là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vừa nói xong thì tất cả đám người trên bàn đều quay đầu nhìn hắn. Người thanh niên trẻ tuổi nhất trên bàn là Cảnh Chiến, ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân bùng lên cái nhìn có chút kỳ dị. Những người còn lại thì đều rất bình thản, cũng không thể biết rõ bọn họ đang nghĩ đến điều gì.
- Chào cậu, tôi là Triệu Truyền, A Sương đã nhắc đến cậu rất nhiều rồi.
Vị Triệu đại ca kia khẽ cười nói:
- Biểu tử, ngừng lại đi, đưa thẻ cho Trương tiên sinh, chúng ta chơi một vòng nữa cho tan cuộc.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, lúc này hắn mới thấy đám người đang ngồi chơi bài, nhìn tình cảnh trên mặt bàn thì có lẽ đang chơi xì phé. Kiếp trước Trương Thanh Vân cũng thường xuyên chơi bài, xì phé cũng thường tham gia nhưng chưa từng chơi trong sòng bài, hơn nữa dù chơi cũng không lớn.
Nhưng tình cảnh lúc này lại hoàn toàn khác, chỉ cần xem xét những thẻ bạc thì thấy ít nhất cũng là năm trăm đồng, xem ra đám người Triệu Truyền chơi không nhỏ.
Cảnh Chiến vừa nghe thấy Triệu Truyền lên tiếng thì lập tức đứng dậy, hắn mỉm cười với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Mời anh đến đây, xì phé chơi rất đơn giản, chắc trước đây anh cũng đã từng chơi rồi.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân có chút do dự, nếu xét về khí chất thì thân phận đám người nơi đây chắc chắn không tầm thường, hắn cũng không biết mình gia nhập có thích hợp hay không. Lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy khó thể quyết định, hắn đành phải chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Cảnh Sương.
Lúc này Cảnh Sương cũng rất xấu hổ, nàng luống cuống tay chân nhưng trong lòng vẫn không hy vọng Trương Thanh Vân tham gia, vì vậy mà liên tục nháy mắt muốn hắn chối từ.
- Sao vậy? A Sương, lúc này đã bắt đầu chế độ quản lý quân nhân rồi sao?
Vẻ mặt Triệu Truyền lập tức biến đổi, hắn nói xong thì lập tức chuyển ánh mắt lên người Trương Thanh Vân:
- Bảo cậu chơi một ván thì cứ ngồi xuống, là một người đàn ông mà nhăn nhó sao được? Phục tùng mệnh lệnh ngay.
- Được!
Trương Thanh Vân nói, khoảnh khắc này hắn đột nhiên có một cảm giác rất muốn cười. Quân nhân coi câu nói phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm, Triệu Truyền này vừa nhìn thấy mình thì đã lập tức ra lệnh, thật đúng là làm cho người khác sinh ra cảm giác khóc chẳng được cười chẳng xong.
(*: Rô - lét chính thức (Russian roulette) là một loại trò chơi đánh bạc tàn nhẫn, cùng với nó chính là bài poker, tứ sắc các loại hình thức bất đồng chính là, xuất xứ đổ cụ của Russian roulette là chơi trò bắn súng Colt có ổ quay cùng đặt cược với chính tính mạng của con bạc, cách đánh cược của Russian roulette rất đơn giản: đặt vào trong sáu lỗ nạp đạn của ổ đạn một viên đạn hoặc là nhiều hơn, sau đó tùy ý quay tròn rồi lắp ổ đạn vào súng. Người tham gia trò chơi sẽ lần lượt chĩa họng súng vào đầu chính mình rồi bóp cò súng, người bị trúng đạn đương nhiên là rời khỏi cuộc chơi xuống trình diện Diêm Vương, trò chơi cứ lần lượt như thế, người nào có thể kiên trì sống sót đến cuối cùng là chiến thắng, những người đứng xem bên ngoài thì lựa chọn tính mạng của từng người tham gia mà đánh cược!
Nghe nói, loại hình đánh bạc này xuất hiện đầu tiên vào Đại chiến thế giới lần thứ nhất, binh lính Nga chiến bại tại quân doanh uống rượu tiêu sầu rồi dùng trò chơi này để trợ hứng. Vì vậy loại hình đánh bạc này được gọi là "Nga la tư luân bàn đổ" (Nga la tư = Russia). Vào năm 1978, ca sĩ chínhTerry Karsh của một nhóm nhạc rock tại Chicago, Hoa Kỳ đã biểu diễn loại trò chơi này và đã trở thành oan hồn, trước khi chết trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm "không có việc gì, lần này chắc chắn là không có đạn!"
Trò Russian roulette trong sòng bạc chính là một chiếc dĩa quay có đánh số mà người đánh đặt thẻ vào.)
(*: Vùng Trung Nguyên chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây.)
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo