Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
rên chuyến bay về New York, Michael ráng ngủ một chút cho đỡ mệt, nhưng không ngủ được. Giai đoạn cam go, kinh khủng nhất trong đời nó đã gần kề. Có thể cũng là thời gian chí mạng của nó. Mọi việc đã sẵn sàng, đã được thu xếp, sửa soạn từ hai năm nay. Không thể trì hoãn thêm được nữa. Tuần trước, khi Ông Trùm chính thức tuyên bố về hưu với sự có mặt của hai lão caporegime và các thành viên của gia đình Corleone, Michael hiểu ngay, đó là cách thức ông già cho nó biết thời gian đã đủ chín muồi.
Nó về nhà đã gần ba năm và đã cưới Kay được hơn hai năm. Suốt ba năm học hỏi việc nhà, nó đã bỏ ra nhiều giờ ngồi với Tom Hagen, nhiều giờ liền ở bên ông già. Nó đã kinh ngạc không ngờ gia đình nó giàu có, thế lực đến như vậy. Gia đình nó là chủ nhân những bất động sản to lớn ngay trung tâm thành phố New York, hai văn phòng chứng khoán để người khác đứng tên tại phố Wall, nhiều cổ phần trong các ngân hàng, các công ty quần áo may sẵn, cộng thêm vào tất cả tài sản đó, còn những hoạt động cờ bạc bất hợp pháp nữa.
Tìm hiểu về công việc làm ăn của gia đình trong quá khứ, điều thú vị nhất là nó được biết Bố Già đã có khoản thu nhập lớn, nhờ bao che cho đám làm dĩa nhạc giả, chẳng bao lâu thời hậu chiến. Đám này in lậu đĩa hát của những ca sĩ danh tiếng, làm bao bì khéo léo đến nỗi chưa hề bị phát hiện. Chỉ có điều tiền bán được, chúng đút túi hết, mấy anh chị ca sĩ nhà ta chẳng được xu nào. Michael nhận thấy như vậy thằng Johnny Fontane bị mất khoản tiền chủ quyền rất lớn, vì giai đoạn đó là thời kỳ huy hoàng, nổi tiếng nhất của nó trên khắp nước.
Michael hỏi Hagen, tại sao Ông Trùm lại cho phép tụi in dĩa giả ăn gian tiền bạc của Johnny, thằng con đỡ đầu của ông? Hagen bảo vớ vẩn, làm ăn
là làm ăn. Vả lại thời gian đó, ông già đang ghét nó vì cái tội bỏ vợ con, đi lấy con đào Margot Ashton. Chuyện này là ông chúa ghét.
– Rồi sao đám này bỏ nghề? Bị cớm về à?
Không, vì ông già không bao che, bảo vệ cho nữa. Ngay sau đám cưới con Connie đó.
Có một trò nó thường thấy nhất là giúp đỡ những kẻ bất hạnh của Bố Già, những bất hạnh có phần do chính ông tạo ra, nhưng có lẽ chỉ vì ông có nhiều quyền lợi phức tạp quá, hay vì bản chất tự nhiên của cuộc đời là cái xấu, cái tốt đan xen vào nhau một cách tự nhiên.
Michael cưới Kay ở New England. Một đám cưới đơn giản, chỉ có gia đình và vài người bạn của cô tham dự. Rồi hai vợ chồng dọn về cơ ngơi nhà Corleone tại Long Beach. Michael không ngờ Kay mau thân thiết với ông bà già và những người trong nhà như thế. Và điều giúp cô hòa hợp với mọi người hơn là đúng kiểu gái Ý lối xưa, cưới xong là có bầu liền. Mới năm thứ hại, lại sắp có thêm nhóc nữa.
Chắc Kay sẽ đón nó ở phi trường. Mỗi chuyến đi xa về, cô luôn đi đón nó. Cô rất mừng gặp lại chồng. Nhưng lần này Michael không thể vui được. Vì sau chuyến đi này, nó phải bắt tay hành động. Ông Trùm đang đợi nó. Hai lão caporegime đang đợi nó. Và chính nó, Michael Corleone phải ra lệnh, phải đưa ra những quyết định sẽ định đoạt số mệnh nó và cả Gia đình nó.
Mỗi buổi sáng, khi Kay cho con ăn sớm, lại thấy một gã vệ sĩ lái xe đưa bà Trùm ra khỏi nhà, và trở về một tiếng sau. Sau đó cô mới biết sáng nào mẹ chồng cũng đi nhà thờ. Thường thường, mỗi lần về, bà lại ghé vào thăm cháu nội và uống ly cà phê.
Lần nào bà cũng hỏi Kay sao không theo đạo Thiên Chúa, làm như không biết gì về việc Kay đã cho con làm lễ theo đạo Tin Lành. Những lúc
đó Kay lại hỏi mẹ chồng tại sao sáng nào bà cũng phải đi lễ, có phải đó là điều bắt buộc khi theo đạo Thiên Chúa không?
Chắc bà Trùm sợ con dâu ngại khó mà không chịu cải đạo, nên vội nói:
– Ồ, không, không đâu. Nhiều bổn đạo chỉ đi lễ Phục sinh, Giáng sinh thôi.
Kay cười hỏi:
– Vậy sao sáng nào mẹ cũng đi? Bà nói rất đơn giản:
– Mẹ đi vì ông ấy. Bà chỉ xuống sàn:
– Để ông ấy không bị xuống dưới này. Rồi bà chỉ tay lên trần, nói tiếp:
– Mỗi ngày mẹ cầu xin cho linh hồn ông ấy được lên trên đó.
Bà cười tinh quái, làm như có thể xoay chuyển được ý chí của ông, gần như một lối đùa chơi của mấy bà già Ý, làm uy khi vắng mặt chồng.
Kay lễ phép hỏi:
– Còn bố nghĩ sao, hả mẹ? Bà Trùm nhún vai:
– Từ khi bị bắn, ông ấy đâu còn như xưa nữa. Ông giao hết việc nhà cho chồng con. Ông chỉ vui với mảnh vườn, đám ớt, đám cà chua. Ông ấy cứ làm như vẫn là nhà nông vậy. Đàn ông ấy mà.
Sáng sáng Connie cũng thường dẫn hai con sang thăm và trò chuyện với Kay. Kay rất mến cô em chồng, vì nó nhanh nhẩu và tỏ ra rất quý anh Michael. Nó cũng dạy cô làm vài món Ý, thỉnh thoảng lại bưng qua mấy món chế biến đặc biệt để ông anh nếm thử.
Sáng nay, cũng như thường lệ, Connie cứ theo hỏi Kay, anh Michael nghĩ gì về thằng Carlo, chồng nó? Anh ấy có thương chồng nó thật tình như anh ấy vẫn tỏ ra không? Trước kia Carlo cứ luôn gây những rắc rối nho nhỏ cho gia đình, nhưng mấy năm nay đã thay đổi khá nhiều rồi mà. Nó bảo chồng nó làm việc vất vả ghê lắm trong nghiệp đoàn lao động. Nó cũng luôn mồm bảo chồng nó quý anh Michael lắm. Ai mà chẳng thương anh, cũng như ai mà chẳng thương ông già. Anh Michael lại sắp lo việc nhà thay bố. Anh Michael mà quản lý công việc dầu ăn của gia đình thì còn gì bằng.
Không cần đợi Connie nói Kay mới biết mối liên hệ của thằng Carlo với gia đình nhà vợ. Cô cũng muốn nói giúp nó vài câu. Cô đâu có ngốc mà không thấy con Connie phát khiếp vì chẳng biết anh Michael có thương chồng nó hay không. Một đêm cô cũng đem chuyện này ra bàn với Michael. Cô cũng nhắc đến chuyện chẳng ai nhắc nhở, bàn tán gì đến ông anh chồng, Sonny Corleone, hay là chỉ khi có mặt cô. Có lần cô ngỏ lời chia buồn với bố mẹ chồng. Đáp lại là một sự im lặng kỳ cục. Cô có ráng hỏi chuyện Connie về ông anh cả, nó cũng im thin thít.
Sandra, vợ của Sonny đã đưa con về bên ngoại ở Florida. Sonny không để lại tài sản gì, nhưng vợ con nó vẫn được cung cấp đầy đủ để có thể sống thoải mái.
Michael miễn cưỡng nói cho Kay biết sơ sơ về cái đêm Sonny bị giết. Đêm đó thằng Carlo đánh vợ. Con Connie gọi về nhà, gặp ngay anh Sonny nghe phôn. Sonny giận dữ đến mù quáng, lao vội tới con em. Vì vậy mà Connie và chồng nó đều nghĩ rằng cả nhà đều oán chúng nó gián tiếp gây ra cái chết của Sonny. Nhưng có gì đâu, bằng cớ là chúng nó được phân phối nơi ăn chốn ở trong khuôn viên nhà. Thằng chồng nó được giao cho một công việc quan trọng trong cơ cấu nghiệp đoàn lao động. Thằng Carlo cũng đã tu tỉnh làm ăn, không còn rượu chè, đi bợm, cũng không giở trò
láu cá nữa. Cả nhà đều hài lòng với công việc và tư cách của nó hai năm gần đây. Chẳng ai trách cứ gì nó vì những chuyện đã qua.
Kay hỏi:
– Vậy tại sao thỉnh thoảng anh không kêu tụi nó qua chơi, nói cho Connie yên tâm. Con bé cứ áy náy không biết anh nghĩ gì về chồng nó. Anh phải nói với nó chứ. Bảo nó đừng lo nghĩ vớ vẩn nữa.
Michael bảo:
– Anh không nói được. Trong nhà anh không đề cập đến những chuyện này.
– Anh có muốn em kể lại những lời anh nói với em không? Michael suy nghĩ thật lâu mới bảo vợ:
– Anh thấy là em không nên nói. Chẳng đi tới đâu. Nó vẫn cứ lo thôi.
Chẳng ai có thể làm gì được hết.
Kay hơi ngạc nhiên thấy chồng luôn có vẻ lạnh nhạt với Connie, mặc dù con bé rất quý ông anh. Cô hỏi chồng:
– Thật tình anh không trách Connie vì vụ anh Sonny bị hại chứ? Michael thở dài:
– Tất nhiên là không. Nó là đứa em gái út của anh. Anh rất thương nó. Anh cũng cảm thấy tội nghiệp nó. Vì thằng Carlo có thay đổi, nhưng nó vẫn là thằng chồng chẳng ra gì. Vấn đề là ở đó. Thôi quên chuyện ấy đi.
Thì bỏ, tính Kay không ưa rầy rà. Vả lại Michael không phải loại người dễ điều khiển. Cô biết mình là người duy nhất có thể làm nhụt ý chí của chồng, nhưng dùng lợi khí đó nhiều lần, thì chính cô sẽ mất nốt cái uy tín đó. Hai năm chung sống, cô càng yêu quý chồng hơn.
Cô yêu chồng vì tính thẳng thắn, công bằng của nó đối với tất cả mọi người chung quanh. Không bao giờ độc đoán, áp đặt một điều nhỏ nào với
ai. Cô cũng nhận thấy chồng cô bây giờ là người đầy quyền lực, nhiều người tới tham vấn, xin ân huệ, với một vẻ đầy trọng vọng. Nhưng có một điều làm cô yêu quý chồng hơn tất cả: Từ khi về nhà, mọi người đều thúc giục Michael đi giải phẫu chỉnh hình. Nhất là bà Trùm. Một chủ nhật, với đầy đủ cả nhà quây quần quanh bàn ăn, bà la Michael: "Trông con giống mấy thằng ăn cướp trong phim quá. Hãy vì Chúa lòng lành và con vợ tội nghiệp, đi sửa cái mặt đi. Chứ cứ để sụt sịt mãi như mấy thằng Ái Nhĩ Lan bợm rượu à?"
Ngồi đầu bàn, Ông Trùm ngó tất cả, rồi hỏi Kay: "Cái mặt nó có làm con khó chịu không?"
Kay lắc đầu. Ông quay lại bảo vợ: "Đó, nó đâu còn là của bà nữa, bà không phải bận tâm."
Bà Trùm nín bặt, không phải vì sợ, mà cãi chồng trước mặt con cái là vô phép với ông.
Connie vừa từ bếp ra, mặt đỏ gay vì hơi nóng lò nấu, lanh chanh lên tiếng: "Đúng đấy, anh ấy phải đi sửa mặt thôi. Trước kia, anh ấy đẹp trai nhất nhà mà. Nào, Mike nói đồng ý đi."
Michael lơ đãng ngó con em, như thật tình chẳng nghe gì hết.
Connie đến sau lưng Ông Trùm, âu yếm choàng tay lên vai ông, vuốt ve cổ ông. Cả nhà chỉ mình nó dám biểu lộ tình cảm bằng cách rờ mó tới ông, vì nó là cục cưng của Bố Già. Nó thỏ thẻ: "Bố bảo anh ấy đi sửa đi."
Ông Trùm vỗ vỗ tay con gái:
– Cả nhà đói lắm rồi. Đem mì ra thôi, rồi muốn nói gì thì nói. Connie bảo chồng:
– Carlo, anh nói với anh Mike đi. Chắc anh ấy chịu nghe anh đấy.
Nó như muốn chứng tỏ cho mọi người thấy Michael và thằng chồng nó thân thiết nhau hơn tất cả.
Thằng Carlo đẹp trai, da rám nắng, tóc tai gọn gàng. Từ ngày được về ở hẳn bên nhà vợ nó thay đổi hẳn. Nhưng nó biết thân biết phận, không dám xía vào chuyện nhà. Nó nhấp chút rượu, bảo:
– Chẳng ai bảo được anh Mike phải làm gì đâu.
Có điều gì đó đang diễn ra trước mắt, làm Kay không hiểu. Là đàn bà, cô có thể thấy rõ ràng là Connie rất thương yêu bố, cử chỉ rất dễ thương, rất chân thật. Nhưng vẫn có vẻ như không xuất phát từ đáy lòng. Còn câu trả lời của thằng Carlo rõ ra vẻ thuần phục chân thành. Mà Michael thì cứ lờ đi như không thấy gì hết.
Kay không quan tâm vì mặt chồng bị biến dạng, nhưng cô lại lo bệnh sổ mũi liên miên của chồng. Giải phẫu mặt có thể trị dứt được căn bệnh đó. Vì vậy cô rất muốn Michael đến bệnh viện để lo cho xong việc giải phẫu. Nhưng cô hiểu, kỳ lạ là, chồng cô lại khoái cái mặt thương tật đó. Cô chắc bố chồng cũng hiểu rõ chuyện này.
Nhưng sau khi sinh đứa con đầu lòng, Kay ngạc nhiên nghe chồng hỏi:
– Em có thật sự muốn anh đi sửa mặt không? Kay gật:
– Anh biết trẻ con mà. Con chúng ta sẽ buồn khi lớn lên, thấy mặt anh không bình thường. Thành thật mà nói, em thì chẳng sao, em chỉ lo cho các con thôi, Mike à.
Michael cười:
– Được thôi. Anh sẽ làm.
Đợi vợ con ở nhà bảo sanh về, Michael thu xếp nhập viện. Cuộc giải phẫu thành công tốt đẹp. Vết thương trên má gần như không thấy.
Cả nhà đều mừng, nhưng vui nhất là Connie. Ngày nào nó cũng kéo chồng vào bệnh viện thăm "anh Mike". Hôm Michael về nhà, Connie ôm chặt anh, vừa hôn vừa nói: "Bây giờ anh lại là ông anh đẹp trai của em ngày xưa rồi."
Chỉ có mình Ông Trùm nhún vai, tỉnh bơ phán một câu: "Có khác gì đâu".
Kay thì vừa mừng vừa biết ơn chồng. Cô biết Michael đã làm một việc trái ý, nó làm vì chiều cô, và để cô thấy trên đời này chỉ có mình cô có thể yêu cầu nó làm trái ý mình.
Trong buổi chiều Michael trở về từ Vegas, Rocco Lampone lái xe đưa Kay ra phi trường đón chồng.
Kay thấy Michael bước xuống phi cơ cùng Tom Hagen và gã vệ sĩ mới của chồng, thằng Albert Neri. Cô không ưa Neri lắm, nó làm cô nhớ lại hung thần Luca Brasi cũng với vẻ âm thầm tàn bạo ấy. Thằng Neri đứng sát Michael, đảo mắt quan sát tất cả những người chung quanh. Rồi chính nó chỉ cho Michael thấy nơi cô đang đứng.
Kay chạy đến sà vào vòng tay chồng, nó hôn vội lên má cô rồi kéo cô vào xe, cùng Tom Hagen, trong khi thằng Neri biến mất tăm. Kay không nhận ra là Neri đã chui vào một cái xe khác, với hai thằng đã chờ sẵn. Và cái xe đó lăn bánh sát sau xe Michael về tới tận nhà.
Không khi nào Kay hỏi han về chuyện làm ăn của chồng, chẳng phải vì sợ Michael không lịch sự trả lời, nhưng luôn nhớ lại cái ranh giới cấm kỵ đã được đề ra từ khởi đầu cuộc hôn nhân. Tuy nhiên khi nghe Michael nói, sẽ mất cả buổi tối để tường trình về chuyến đi cho Bố Già, Kay vẫn hơi nhăn mặt, thất vọng. Michael an ủi:
– Anh xin lỗi. Tối mai vợ chồng mình sẽ đi New York xem hát, rồi ăn tiệm, OK?
Nó nhẹ vỗ lên cái bụng bầu gần bảy tháng của vợ:
– Sau khi nhóc này ra đời, em lại chẳng đi đâu được. Trời đất, em là dân Ý chứ đâu phải Mỹ. Hai năm hai đứa. Giỏi thật.
Kay nói mỉa:
– Còn anh là Mẽo chứ đâu phải Ý.
Vừa về nhà là đâm đầu vào công việc liền, cô mỉm cười nói vuốt:
– Đừng về trễ nhé.
– Cũng phải tới nửa đêm. Đừng đợi kẻo mệt.
– Em cứ đợi.
Có mặt trong buổi họp tối đó gồm Ông Trùm, Michael, Tom Hagen và hai lão caporegime, Clemenza và Tessio.
Không khí buổi họp hôm nay hoàn toàn không giống những lần trước kia. Vì từ khi Ông Trùm tuyên bố về hưu, giao quyền cho Michael đảm trách việc nhà, cũng có vài sự việc căng thẳng. Việc kế thừa cai quản giang sơn quan trọng này, đâu phải chuyện cha truyền con nối. Ở những Đại gia khác, caporegime có uy cỡ Clemenza và Tessio đã rất có thể được thay thế chức vụ Ông Trùm. Hay ít ra, cũng được tách rời, thành lập một Đại gia mới.
Rồi còn vụ từ khi Ông Trùm cầu hòa với đám Ngũ Đại Gia, sức mạnh nhà Corleone giảm hẳn. Phe nhà Barzini rõ ràng là phe mạnh nhất New York, kết đồng minh với phe Tattaglia, chúng chiếm địa vị của nhà Corleone. Chúng còn âm thầm tém dần thế lực nhà Corleone, bằng cách lấn sân vào ngành cờ bạc, thử sức sự phản ứng của nhà Corleone, nếu thấy đối phương suy yếu, chúng sẽ bung ra làm ăn lớn.
Cánh Barzini và Tattaglia hớn hở vì việc Ông Trùm về hưu. Thằng Michael cũng chứng tỏ là một thằng đáng gờm, nhưng làm sao so sánh được với sự khôn ngoan và thế lực của bố nó. Í t ra cũng phải mười năm
nữa mới có hy vọng được như Ông Trùm. Gia đình Corleone đang suy sụp thấy rõ.
Thêm vào đó lại còn cả đống bất hạnh. Thằng con thứ hai, Fred, giỏi lắm cũng chỉ làm nổi thằng quản lý quán ăn, một thằng mê gái, một thằng ranh con bám vú mẹ. Tóm lại là một thằng không đáng mặt nam nhi. Lại còn thảm họa, cái chết của thằng Sonny. Nó là một thằng đáng sợ, không thể coi thường. Tất nhiên nó cũng có lỗi trong việc để thằng em Michael đi thịt thằng Thổ và lão đại úy cảnh sát. Dù đó là chiến thuật để giải quyết chiến lược lâu dài, nhưng vẫn chứng tỏ một sự lầm lỗi nghiêm trọng. Đến nỗi Ông Trùm phải rời giường bệnh và đẩy thằng em đi biệt xứ, uổng phí hai năm không được gần gũi để học hỏi kinh nghiệm quý giá của Bố Già. Không thể không nhắc đến vụ một thằng Ái Nhĩ Lan là consigliori được. Đúng là một sự điên khùng duy nhất mà Ông Trùm phạm phải. Làm sao một thằng Ái Nhĩ Lan có thể khôn ngoan bằng một thằng Sicily được. Tất cả các phe khác đều chung ý kiến như vậy. Và tất nhiên họ coi trọng cặp đồng minh Barzini – Tattaglia hơn hẳn nhà Corleone. Ý kiến của họ đối với Michael là nó không thể so sánh với Sonny về thế lực, dù thông minh, khôn khéo hơn, nhưng lại kém xa Bố Già. Nó chỉ là một thằng thừa kế tầm thường không đáng ngại.
Và mặc dù được toàn thể các phe ngưỡng mộ khi đưa đề nghị cầu hòa, nhưng việc không trả thù cho cái chết của Sonny, Ông Trùm đã làm giảm lòng trọng vọng đối với nhà Corleone rất nhiều. Việc cầu hòa, không trả thù chứng tỏ nhà Corleone quá yếu.
Tất cả những con người đang ngồi trong phòng họp này đều biết những nghi ngờ, đồn đại đó. Thậm chí có người còn tin đó là sự thật. Chẳng hạn, thằng Carlo chỉ mến Michael chứ không e dè, sợ sệt như với Sonny trước đây. Lão Clemenza cũng vậy, lão công nhận công trạng của Michael trong vụ hạ thằng Thổ và đại úy cảnh sát, nhưng vẫn chưa đủ cứng rắn để trở thành một ông Trùm. Clemenza vẫn nuôi hy vọng được phép tách khỏi nhà
Corleone để thành lập một giang sơn riêng, một đế quốc riêng. Nhưng Ông Trùm tỏ ra không đồng ý, lão đành chấp nhận vì lão luôn kính trọng Ông Trùm. Tất nhiên là cho đến khi tình hình không thể nào còn chịu đựng nổi nữa.
Lão Tessio thì lại đánh giá Michael khá hơn. Lão cảm giác gã tuổi trẻ này biết khéo léo giấu sức mạnh thực sự của nó trước mắt mọi người, nó theo đúng phương châm của Bố Già: cứ để bằng hữu tưởng mình không đủ tài và cứ để kẻ thù tưởng mình lắm tật.
Riêng Ông Trùm và Tom Hagen thì chẳng mơ hồ gì về Michael. Nếu không tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của nó, thì ông đã chẳng về hưu, trao quyền điều khiến việc nhà. Hai năm vừa qua, Hagen là thầy dạy của Michael, đã phải kinh ngạc vì nó thấu hiểu việc nhà rất mau lẹ. Nó đúng là con của Bố Già.
Hai lão Clemenza và Tessio rất bực chuyện thằng Michael đã không tái lập lực lượng của Sonny, lại còn giam quân trong lực lượng của hai lão. Hiện nay, nhà Corleone chỉ còn hai đơn vị tác chiến, mà đều thiếu hụt quân số. Như vậy là định tự tử sao? Nhất là trong khi liên minh Barzini – Tattaglia đang tìm cách bành trướng đế quốc của chúng. Vì vậy hai lão hy vọng những sai lầm đó sẽ được chỉnh đốn lại trong buổi họp đặc biệt do Ông Trùm triệu tập này.
Michael mở đầu bằng báo cáo chuyến đi Vegas và việc Moe Green từ chối bán cổ phần. Nó nói:
– Nhưng chúng ta sẽ đưa một đề nghị để hắn không thể từ chối. Vì tất cả đều biết rằng gia đình Corleone dự định di dời công việc về miền Tây. Tại đó chúng ta có bốn khách sạn sòng bài. Nhưng không phải ngay lúc này. Chúng ta cần có thời gian để sắp đặt cho ổn định mọi việc.
Nó nói thẳng với Clemenza:
– Tôi mong chú và chú Tessio sẽ hợp tác với tôi trong một năm nữa, không thắc mắc, không giới hạn. Sau đó, hai chú có thể tách ra làm ăn riêng. Tất nhiên, tôi không hề trách các chú về chuyện này, và tình cảm thân thiết của chúng ta vẫn bền chặt như xưa. Nhưng cho tới thời điểm đó, tôi mong hai chú chỉ làm theo hướng dẫn của tôi, đừng lo lắng, áy náy gì. Xin hai chú kiên nhẫn một chút.
Lão Tessio lên tiếng:
– Nếu thằng Moe Green muốn nói chuyện trực tiếp với Bố Già, sao không để nó nói thử coi? Ông Trùm có tài thuyết phục, chưa có ai chống lại, khi đã được nghe ông nói điều phải trái.
Ông Trùm nói ngay:
– Tôi về hưu rồi. Tôi can thiệp vào sẽ làm giảm uy của cháu Mike. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nói gì với thằng đó.
Phải rồi, Tessio nhớ lại những lời đồn đại vụ thằng Green tát tai thằng Fred nơi công cộng. Lão đánh hơi thấy mùi chuột chết rồi, thằng Green coi như đã cầm án tử. Nhà Corleone không còn hứng thuyết phục Moe Green nữa. Hiểu ra vậy, Tessio không nói gì nữa, lẳng lặng dựa lưng vào thành ghế.
Carlo bật hỏi:
– Vậy là nhà mình dẹp hết các hoạt động ở New York à? Michael gật đầu:
– Chúng ta sẽ bán lại cơ sở dầu ăn. Những việc khác, có thể chúng ta nhường lại cho hai chú Clemenza, Tessio. Nhưng cậu đừng lo, Cậu lớn lên ở Nevada. Cậu rành đường đi nước bước, con người ở đó quá mà. Tôi dự trù cậu sẽ là cánh tay mặt của tôi khi chúng ta chuyển về đó.
Thằng Carlo sướng đỏ cả mặt. Thế là thời cơ của nó đã đến, nó sẽ là ngôi sao sáng đầy quyền lực.
Michael tiếp tục:
– Tom Hagen sẽ không là consigliori nữa. Anh ấy sẽ là luật sư cho chúng tôi ở Vegas thôi. Khoảng hai tháng nữa, anh ấy sẽ cùng vợ con dọn hắn tới đó trước. Với trách nhiệm thuần túy của một luật sư. Kể từ giờ phút này, ngoài vấn đề pháp lý, Tom Hagen không còn gì dính dáng tới những công việc khác. Vì thật tình, nếu tôi cần ý kiến, thì còn vị cố vấn nào hơn ông già tôi được, phải không?
Mọi người đều cười. Nhưng cũng đều hiểu rằng câu nói đùa của nó là một thông điệp: Tom Hagen không còn chút quyền hành nào nữa. Họ liếc nhìn, coi phản ứng của Hagen, thấy nó vẫn tỉnh bơ, thản nhiên như không.
Lão mập Clemenza ậm ừ hỏi:
Vậy là sau thời gian một năm, tụi tao được tự ý hành động, phải không? Michael lễ phép trả lời:
– Không chừng ít hơn, chú ạ. Tất nhiên, nếu thích, chú vẫn là một thành viên của gia đình. Nhưng hầu hết công việc, tài sản của nhà Corleone sẽ chuyển về miền Tây, nên các chú hoạt động riêng rẽ sẽ tốt hơn.
Tessio bình thản hỏi:
– Nếu thế, tao thấy mấy nên đồng ý cho tao tuyển thêm quân, tụi khốn Barzini cứ khoét vào lãnh địa tao hoài, sao chịu nổi. Phải cho tụi nó biết thế nào là lễ độ chứ.
Michael vội lắc đầu:
– Không được, chú ơi. Cứ án binh bất động. Trước khi nhà dời khỏi đây, mấy vụ đó sẽ được thanh toán hết.
Lão Tessio vẫn không thể yên tâm. Lão nói thẳng với Ông Trùm, hy vọng ông sẽ thay đổi lập trường của Michael:
– Xin lỗi Ông Trùm, hãy vì tình bạn suốt bấy nhiêu năm mà hiểu cho tôi. Tôi thấy cả ông và cháu đều lầm khi tính chuyện làm ăn ở Nevada. Làm sao có thể hy vọng thành công ở đó, khi bỏ hậu phương hùng mạnh của chúng ta ở đây? Phải giữ sức mạnh ở đây để làm hậu thuẫn bắt tay cùng làm mới được. Nếu ông đi, tụi Barzini – Tattaglia sẽ trở nên quá mạnh với chúng tôi. Sớm muộn gì, chúng cũng sẽ đè bẹp tôi và Clemenza. Ý tôi là ông đi cũng được, nhưng đi trong thế mạnh, chứ không ra đi trong khi ta đang thất thế. Í t nhất, ta phải tăng cường lực lượng, lấy lại phần đất chúng ta bị mất ở đảo Staten đã chứ.
Ông Trùm nhẹ lắc đầu:
– Sao được, tôi đã tuyên bố hòa bình, bây giờ lại nuốt lời à? Tessio không nín được nữa:
– Ai cũng thấy từ ngày đó, đám nhà Barzini luôn khiêu khích ông. Nếu bây giờ thằng Mike làm thủ lĩnh, cái gì ngăn nổi chúng nó manh động đây. Chúng có tôn trọng tuyên bố hòa bình của ông đâu.
Michael nói với Tessio, sắc gọn, chững chạc, đúng giong một thủ lĩnh:
– Những việc đang thu xếp sẽ trả lời những thắc mắc và giải quyết những nghi ngờ của chú. Nếu chú không tin lời tôi, xin hỏi Ông Trùm.
Nhưng lão biết mình đã đi quá xa, nếu lão hỏi Ông Trùm, lão sẽ mua thù chuốc oán với thằng Michael. Nên lão chỉ nhún vai, nhỏ nhẹ:
– Tao nói vì quyền lợi của cả nhà, không phải cho cá nhân tao. Thân tao, tao tự lo được.
Michael thân mật cười với lão:
– Chú Tessio, cháu không hề nghi ngờ chú điều gì. Tuyệt đối không. Xin chú tin cháu. Dĩ nhiên, cháu không thể so sánh với chú, chú Clemenza trong những chuyện này, nhưng dù sao cháu được bố cháu chỉ dạy. Cháu sẽ không tệ lắm đâu. Tất cả chúng ta rồi sẽ toại nguyện.
Buổi họp chấm dứt, với những tin trọng đại: Hai lão Clemenza và Tessio sẽ được tách ra thành lập giang sơn riêng. Tessio nhận mối cờ bạc và bến bãi ở Brooklyn, Clemenza được trao mối cờ bạc ở Manhattan và những hợp đồng đua ngựa của Gia đình tại Long Beach.
Hai lão caporegime ra về mà lòng còn ấm ức. Carlo hí hởn tưởng đã được gia đình vợ tin tưởng như một người trong nhà, nhưng mau chóng cảm thấy thằng anh vợ nói không thật lòng. Lúc lủi thủi bước ra, nó thấy thằng vệ sĩ Albert Neri kèm sát nó, rồi đứng chắn ngay cửa, chờ cho nó đi khuất.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, những con người có thể thoải mái với nhau, đã bao năm chung một mái nhà, chung một gia đình. Michael rót cho Ông Trùm chút rượu Hồi và một ly scotch cho Hagen. Nó cũng tự làm một ly, một chuyện hiếm thấy.
Tom Hagen hỏi:
– Này Mike, tại sao mày đẩy tao ra ngoài vậy? Michael có vẻ ngạc nhiên:
– Ủ a, anh là nhân vật số một của tôi ở Vegas cơ mà. Tất cả việc chúng ta làm đều là hợp pháp và anh là người lo phần pháp lý cho tôi. Quan trọng quá đi chứ.
Hagen cười, hơi hơi buồn:
– Tao không nói chuyện đó. Tao hỏi mày về vụ mày cho thằng Rocco Lampone thành lập một đội bí mật, mà không cho tao biết kìa. Tao hỏi mày về vụ mày móc nối trực tiếp với thằng Neri, thay vì qua tao hay một ông caporegime kìa. Hay mày mù mịt, không biết thằng Lampone đang làm gì?
Michael vẫn điềm tĩnh hỏi:
– Sao anh biết vụ thằng Lampone lập đội riêng?
Hagen rùn vai:
– Đừng lo. Không ai khác biết nữa đâu. Nhưng vì ở cương vị tao, tao phải thấy những gì đang xảy ra thôi. Tao biết mày cho nó mối làm ăn, cho nó được tự do thoải mái. Để tao cho nó nhu cầu tuyển người phụ giúp trong cái tiểu vương quốc của nó. Nếu có kẻ nào thấy cũng không nghi ngờ đó là lính của mày. Nhưng tất nhiên nó tuyển người thì phải báo cáo bảng lương cho tao. Tao nhận ra có những thằng rất khá, ăn lương cao mà chỉ làm những việc tầm tầm. Nó biết cách ém quân đấy. Mày chọn thằng Lampone là chọn đúng người rồi. Nó làm việc tuyệt lắm.
Michael cau mày:
– Tuyệt mẹ gì. Nếu tuyệt thật thì làm sao anh biết được. Nhưng chính Bố Già tuyển nó đấy, đâu phải tôi.
– Thôi được. Vậy thì tại sao mày gạt tao ra ngoài cuộc? Michael nhìn ngay mặt nó, không đắn đo nói thẳng:
– Anh không phải là một cố vấn, một consigliori thời chiến, Tom ạ. Trong chuyến di chuyển mà chúng ta đang ráng thực hiện này có nhiều cam go lắm, có thể chúng ta sẽ phải đụng độ. Tôi chỉ muốn đưa anh ra khỏi tầm đạn thôi.
Hagen đỏ mặt. Phải chi Ông Trùm nói mấy lời đó, nó còn đỡ nhục. Thằng Michael đã là cái thá gì mà phê phán như quất vào mặt nó như vậy? Nó ráng từ tốn nói:
– Được. Nhưng tao cảm thấy chú Tessio có phần đúng, khi bảo chương trình này của mày sai hoàn toàn. Mày dời nơi này trong hoàn cảnh yếu thế, kém uy lực. Như vậy là dở. Mày nên nhớ, thằng Barzini giống như một con sói, nếu nó xé mày ra từng mảnh, những phe kia sẽ không động tay giúp nhà ta đâu.
Lúc này Ông Trùm phải lên tiếng:
– Tom, không phải chỉ Mike tự làm đâu. Bác cố vấn cho nó những chuyện này đấy. Có những việc có thể bắt buộc phải hành động, mà bác không muốn gánh trách nhiệm. Chưa bao giờ bác nghĩ cháu là một consigliori tồi. Bác chỉ nghĩ thằng Sonny nhà bác là một ông Trùm dở. Nó có tấm lòng đấy, nhưng không phải là người đứng đầu, cáng đáng việc nhà. Còn thằng Fredo, ai ngờ nó trở thành thằng đốn mạt, hèn hạ vì đàn bà chứ? Đừng tự ái, con ạ. Ta tin tưởng con cũng như thằng Michael vậy. Có những lý do con chưa hiểu nổi, con không nên tham dự vào những gì sắp xảy ra. Bác cũng bảo Michael, đội quân bí mật của thằng Lampone không qua được mắt con đâu. Bác đoán trước vậy, con thấy bác biết nhìn người và tin tưởng ở con nhiều lắm chứ.
Michael cười ha hả:
– Thật tình tôi không ngờ anh biết đấy, Tom.
– Tao giúp gì được chú mày không? Michael cương quyết lắc đầu:
– Không. Anh đứng ngoài.
Uống cạn ly rượu và trước khi ra về, Hagen nhẹ nhàng sửa lưng Michael:
– Mày gần ngon lành như bố rồi đấy. Nhưng có một điều mày cần phải học.
– Điều gì
– Học cách từ chối – Hagen trả lời. Michael nghiêm túc gật đầu:
– Anh nói đúng. Tôi sẽ ghi nhớ.
Khi Hagen đi khỏi, Michael hỏi đùa ông già:
– Bố đã dạy con đủ thứ, bây giờ bố phải dạy con cách từ chối sao mà người ta vẫn hài lòng.
Ông Trùm đến ngồi sau bàn làm việc:
– Đừng luôn luôn nói "không" với người mình yêu. Đó cũng là một bí quyết. Còn khi cần nói, thì nói sao ra vẻ như "có" vậy. Hoặc phải làm sao cho chính họ mở miệng nói "không". Cứ gặp rắc rối nhiều mãi vào, rồi sẽ biết. Mà chúng mày là thế hệ mới, bố cổ rồi, đừng nghe theo bố.
Michael cười:
– Vâng. Còn việc anh Tom ra khỏi vụ này, bố đồng ý chứ? Ông gật:
– Không nên để nó dính vào. Michael lặng lẽ nói với ông:
– Bố ạ, cũng đến lúc con phải nói với bố, những chuyện con sắp làm không chỉ thuần túy phục thù cho Apollonia và anh Sonny đâu. Đó là chuyện phải làm, chú Tessio và anh Tom nói rất đúng về lão Barzini.
Ông Trùm gật gù:
– Chuyện phục thù như rượu, càng để lâu càng ngon. Thời gian càng kéo dài, càng thấm, càng tính được kỹ. Nếu không vì mạng sống của mày thì bố ký kết hoà bình với chúng nó làm chi. Bố ngạc nhiên không ngờ thằng Barzini còn làm cú chót với mày. Có lẽ chúng nó sắp đặt từ trước, nên sau cuộc hòa đàm, không ngăn lại kịp. Mày có chắc chúng không nhắm Ông Trùm Tommasino chứ?
Michael nói:
– Chúng làm ra vẻ như định nhắm ông Tommasino. Chúng dàn kịch hoàn hảo lắm, đến bố chắc cũng không ngờ được. Nhưng chính mắt con
thấy thằng Fabrizzio lén lút chạy qua cổng. Và sau khi ở bệnh viện về, con đã điều tra.
Ông Trùm hỏi:
– Họ tìm ra thằng chăn cừu đó chưa? Michael trả lời:
– Con tìm ra rồi. Con tìm ra nó từ một năm nay rồi. Nó làm chủ một quán nhỏ bán bánh pizza ở Buffalo. Nó thay tên đổi họ, thông hành, giấy tờ giả tuốt. Nhưng đúng là thằng chăn cừu Fabrizzio.
Ông Trùm hỏi:
– Vậy thì còn chờ gì nữa? Chừng nào mày làm? Michael bảo:
– Con muốn chờ Kay sinh xong. Sợ lỡ có chuyện gì chăng. Con cũng muốn anh Tom ổn định ở Vegas đã, như vậy anh ấy sẽ không dính dáng tới vụ này. Con tính năm tới...
– Con thu xếp đâu vào đấy cả rồi nhỉ? – Ông Trùm hỏi mà ngó lơ chỗ khác.
Michael ôn tồn nói:
– Bố đừng tham gia. Bố không có trách nhiệm gì hết. Bố để con lãnh trách nhiệm này. Nếu bố phản đối, con sẽ bỏ nhà đi. Và con sẽ tự lo việc của con.
Ông Trùm im lặng hồi lâu, rồi thở dài, lên tiếng:
– Vậy đó. Có lẽ chính vì vậy mà bố về hưu, mà bố trao hết công việc cho mày, bố đã làm trọn phần hành trong đời, bố chẳng còn lòng dạ nào làm gì nữa. Vả lại cũng có những việc mà người tài giỏi nhất cũng không thể đảm đương. Vậy đó.
Năm đó Kay Adam Corleone sinh thêm được đứa con trai. Cô sinh dễ dàng và khi trở về nhà được đón rước như một công nương. Cô Connie tặng cháu một tấm nệm dệt tay của Ý cực đẹp. Connie kể lể với Kay:
– Anh Carlo mới lùng ra được đấy. Em tìm khắp mà chẳng có gì ưng ý.
Thế là anh ấy lùng sục khắp các cửa hiệu, mới vớ được tấm đệm này.
Kay mỉm cười, cám ơn nó. Cô biết ngay ý nó muốn cô kể lại với Michael về công lao chồng nó. Kay sắp thành dân Sicily chính gốc rồi.
Cũng trong năm đó, Nino Valenti chết vì xuất huyết não. Cái chết của Nino chạy kín trang nhất của nhiều tờ báo, vì cuốn phim nó đóng vai chính vừa được tung ra vài tuần trước và rất thành công. Các báo cũng đưa tin chính Johnny Fontane đứng ra lo tang lễ, và tang lễ sẽ cử hành trong vòng thân mật, chỉ có gia đình và bạn thân của người quá cố. Một chuyện cảm động được kể đi, kể lại là trong cuộc phỏng vấn, Johnny đã tự trách mình vì cái chết của bạn. Đáng lẽ anh ta phải cưỡng ép bạn vào nằm điều trị trong bệnh viện thì đâu đến nỗi. Nhưng người phóng viên viết bài đó cho rằng chỉ vì quá xúc động, nên con người nhạy cảm như Johnny thốt lên những lời đó thôi. Johnny Fontane đã giúp một người bạn tuổi ấu thơ trở thành ngôi sao điện ảnh, bạn bè như vậy dễ được mấy người?
Không có ai trong gia đình Corleone đến California dự đám tang, trừ Fred. Người ngoài thì có Lucy và Jules Segal. Ông Trùm rất muốn đi, nhưng vì lên cơn đau tim, phải nằm giường bệnh cả tháng. Thằng vệ sĩ Albert Neri đại diện cho gia đình Corleone với một vòng hoa khổng lồ.
Hai ngày sau đám ma của Nino, Moe Green bị bắn chết trong nhà con bồ là ngôi sao điện ảnh. Thằng Albert Neri biến mất khỏi New York cả tháng. Nó đi du hí ở bờ biển Caribe, khi trở lại làm việc, da phơi nắng đen ngòm. Michael đón nó bằng một nụ cười và mấy lời khen, kèm với tin nó sẽ được thưởng phần lãi của tổ ghi đề khu Đông của gia đình.
Thằng Neri rất thỏa mãn. Nó hài lòng vì nó được làm việc và sống với những người biết người, biết của.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già