Số lần đọc/download: 1809 / 21
Cập nhật: 2015-10-21 20:47:58 +0700
Chương 27
Chưa có buổi chiều nào lại kéo dài lê thê trong khi tôi phải mòn mỏi đợi chờ màn đêm buông xuống mang theo Henry cùng tòa tháp bỏ hoang như hôm nay.
– Em đã ở đâu cả ngày hôm nay vậy? – Henry hỏi ngay khi chúng tôi vừa đặt chân đến nơi.
Tôi yêu nơi này thậm chí còn hơn cả căn phòng chim. Yêu cảm giác đứng cao hơn mọi thứ. Yêu những ngọn cây và đại dương trải dài dưới ánh trăng soi, yêu tiếng kêu ám ảnh của lũ quạ trong tòa tháp bên cạnh.
– Em đến vịnh Robin Hood cùng Sylvia và tiểu thư St. Claire.
Lúc nhắc đến tên cô ta, giọng tôi đột nhiên trở nên đắng nghét.
– Nhưng em không về chung với họ. – Anh nói, giống như đang hỏi.
– Không. Em… có việc khác phải làm. Nhưng, như anh thấy đấy, em vẫn an toàn ngồi đây đấy thôi.
Anh chỉ nhìn chứ không đáp lại, song tôi vẫn cảm thấy anh muốn nói điều gì.
– Anh lại định dạy dỗ em về cách cư xử đúng mực đấy à? – Tôi nhướng mày thách thức.
Anh lắc đầu.
– Không. Anh chỉ định nói là anh rất mong được đi với em. Từ rất lâu rồi anh đã muốn đưa em đến thăm vịnh Robin Hood.
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.
– Em xin lỗi.
Henry nhún vai:
– Không quan trọng. – Tối nay anh dường như hơi xa cách, ẩn ẩn lửa giận mà tôi chẳng rõ vì sao. Lại càng chẳng biết làm thế nào để sửa chữa cái lỗi lầm mình không tỏ ấy nữa.
Thế nên tôi đành nói:
– Chúng ta tiếp tục thôi chứ? Nếu anh thích, đêm nay anh có thể hỏi điều anh muốn biết trước.
Henry khoanh hai tay trước ngực và nhìn tôi như thể đang đối diện với kẻ thù:
– Anh muốn biết vì sao em lại chống đối hôn nhân đến vậy.
Tôi hít sâu một hơi. Anh từng hỏi tôi câu này rất nhiều lần trước đây và lần nào tôi cũng viện cớ tránh né. Song hôm nay tôi buộc lòng phải trả lời anh, ý nghĩ phải thẳng thắn đối mặt với nó khiến tôi sợ hãi.
Cằm run run. Tôi quay mặt đi, lẳng lặng lục lọi thứ gì đó làm nơi bấu víu cho lòng can đảm. Ấn Độ. Phải rồi, vì Ấn Độ, vì cửa lồng rộng mở, vì tự do. Vì cuộc trốn chạy đến miền đất xa lạ và không phải chứng kiến cảnh Henry kết hôn với tiểu thư St. Claire. Giữ được lòng can đảm, tôi liền biến nỗi hoảng loạn thành căm giận và đanh rắn. Nghĩ đến mẹ và cha mình, nghĩ đến chị Eleanor và chồng chị ấy, anh James. Tôi đáp:
– Hôn nhân là gông cùm và khổ nạn.
– Gông cùm khổ nạn? – Giọng Henry trở nên thảng thốt. Anh lắc lắc đầu. – Anh lại nghĩ khác. Hôn nhân là tình bạn của hai tâm hồn đồng cảm. Là mối dây ràng buộc, phải, nhưng là kiểu ràng buộc khiến người ta mạnh mẽ hơn. Là quãng đường đồng hành cùng người bạn thân thiết nhất, chân thành nhất của cuộc đời. Anh tin rằng, đó mới chính là hôn nhân.
Chẳng hiểu vì sao sự chân thành trong lời nói của anh lại khiến lòng tôi bùng lên lửa giận:
– Vậy ra đó chính là cuộc hôn nhân lý tưởng mà anh muốn xây dựng cùng với tiểu thư St. Claire?
Đầu Henry giật phắt lên như thể vừa bị tôi giáng cho một cái tát.
Anh hít sâu hai lần rồi trả lời:
– Chúng ta không phải đang bàn về tương lai của anh. Mà là dự định của em.
– Đó không phải câu trả lời thỏa đáng, Henry Delafield.
Một nụ cười kiểu cách nhếch lên khóe môi anh.
– Em lúc nào cũng lôi cả họ lẫn tên anh ra gọi khi nổi cáu lên. Làm như em là mẹ anh vậy.
Tôi quắc mắt lườm anh.
– Còn anh lúc nào cũng giở trò đánh trống lảng khi không chịu thẳng thắn nhìn vào vấn đề. – Chẳng thèm nghĩ ngợi gì, tôi giơ tay túm lấy ngực áo anh rồi kéo anh xuống ngang tầm mắt mình. Tất cả những gì tôi thấy trong mắt anh chỉ là sự ngạc nhiên và thích thú. – Sao chỉ mỗi mình em phải chịu thiệt thòi? Anh đã bắt em phải phơi bày bí mật thì chính anh cũng nên nói ra đi chứ! Vậy mới công bằng.
Henry vươn tay qua người tôi, chống lên mặt tường phía sau lưng và vây tôi vào giữa. Tôi lập tức thả áo anh ra (Không biết tôi đã nghĩ gì nữa?) nhưng anh vẫn tiếp tục cúi xuống, gần đến độ tôi có thể nhìn thấy thái độ đùa cợt của anh bỗng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường.
– Em muốn anh nói gì?
– Lời thật lòng. Điều mà anh chưa từng kể với bất kỳ ai khác. Bí mật của chính anh. – Ngừng lại một lát, tôi bổ sung. – Về tiểu thư St. Claire chẳng hạn.
Anh lắc lắc đầu.
– Cô ấy chẳng liên quan gì ở đây cả. Đây là chuyện giữa em và anh.
Henry chối phắt khiến tôi chực nổi đóa. Anh chưa bao giờ nói một lời nào về tiểu thư St. Claire. Tất cả những gì tôi biết về cô ta đều thông qua Sylvia. Suốt ngần ấy năm, Henry luôn giữ vị hôn thê của mình kín như bưng, làm tôi ghen tỵ đến điên lên. Tôi căm ghét điều bí mật mình không thể biết của Henry. Căm ghét việc mỗi năm lại có một tháng anh ở đây, bên cạnh cô ta, mà không có tôi trong đó. Và từ kinh nghiệm của bản thân, tôi biết rằng, bí mật giấu kín nhất của một người chính là bí mật có giá trị nhất của người đó.
Cố chống lại thôi thúc đẩy anh ra, tôi khoanh tay trước ngực để kiềm chế cơn bốc đồng.
– Anh chưa bao giờ nói về cô ấy. Trong khi em đã bộc bạch với anh mọi thứ, thì hành động giấu giếm đó thật đáng khinh bỉ.
– Anh sẽ cho em biết một bí mật. Nhưng không phải về Juliet.
Juliet. Mới thân mật làm sao. Như thể giữa họ đã tồn tại đính ước. Như thể anh đã trao cho cô ta lời cầu hôn. Và như thể họ đã ràng buộc bên nhau.
– Nói thế nào thì em cũng ghét cái tên đó. – Tôi lầm bầm.
Henry mỉm cười, cứ như sự căm ghét của tôi khiến anh thích thú lắm vậy. Thậm chí còn vô cùng vui vẻ.
– Thế ư? Vì sao vậy?
– Nghe hơi tự phụ.
– Hừm. – Henry gật gù. – Tự phụ.
– Phải! Nó toát lên hơi hướm cổ điển. Làm như cô ta là nhân vật chính trong vở bi kịch của Shakespeare vậy. Chẳng phải thế là quá ư tự phụ? Cha mẹ cô ta không thấy rằng con gái mình không xứng với cái tên đó hay sao? Bởi vì ngay lần đầu gặp cô ta, em đã vô cùng thất vọng trước vẻ đoan trang dịu dàng ấy.
Tôi im bặt, nhận ra mình đã đi quá xa. Hai mắt Henry híp lại. Tôi vừa nói xấu cô gái anh định cưới làm vợ. Hoặc đã là vị hôn thê của anh. Lẽ ra tôi không nên nói những lời như vậy.
– Đoan trang, dịu dàng? À, anh hiểu rồi. Em không thích bởi vì cô ấy không bướng bỉnh, ngang ngạnh và bộc tuệch như em?
Tôi mím chặt môi, nguyền rủa cái miệng lắm điều của mình. Song vẫn không hề tỏ ra yếu thế.
– Ừ. Em nghĩ vậy đấy.
Anh khẽ nói:
– Nhiều đàn đàn ông thích phụ nữ trầm tính.
– Nhưng anh không thích kiểu phụ nữ như vậy. – Tôi nói, vênh cằm lên. – Đúng không? – Câu hỏi ấy thốt ra từ lòng kiêu hãnh của bản thân tôi. Kiêu hãnh hỏi rằng anh có chấp nhận con người tôi không. Đó giờ, tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chưa từng thắc mắc liệu Henry có tán thành những nét tính cách của tôi chăng? Nhưng lúc này, tôi buộc phải hỏi rõ.
Anh chăm chú nhìn tôi một lúc, nụ cười nhàn nhạt kéo dài trên khóe môi, đoạn nhẹ giọng nói:
– Anh thấy em hơi định kiến với tiểu thư St. Claire rồi đó. Cô ấy là một người thông minh và tinh tế.
Lời tán thưởng đó càng khiến cho cảm tình của tôi giành cho cô ta tụt dốc thảm hại.
– À, nếu đó là tiêu chí tìm vợ của anh thì xin chúc mừng, em tin rằng anh sẽ hạnh phúc bên cạnh cô tiểu thư St. Claire thông minh tinh tế của mình. – Tôi không thể ngăn mình không nói thêm. – Cho dẫu cô ta có không phân biệt nổi Phaeton và Icarus.
Môi anh cong lên.
– Ê? Anh cười cái gì vậy?
– Em đang ghen. – Henry cười phá lên.
– Em mà thèm? – Tôi bĩu môi.
Anh vẫn cười không ngớt, tựa như từng lời của tôi rót vào tai đều khiến anh vô cùng thỏa mãn.
– Vậy em có muốn biết bí mật của anh không nào? – Anh hạ giọng hỏi.
Tôi hít thở sâu. Anh đang đứng quá gần.
– Có.
Anh đổi trọng tâm, nghiêng người về phía tôi, gần đến độ tôi cảm thấy chông chênh như cả thế giới đang chao đảo dưới chân và nếu không bám vào đâu đó, tôi sẽ bị rơi ra ngoài. Trái tim tôi thi nhau gõ nhịp, cả hô hấp cũng không khá khẩm gì hơn. Tay anh vòng qua hai bên mình, là đỡ hay trói tôi cũng không phân biệt nổi nữa.
Im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi, giãn căng đến mức tưởng chừng nghe thấy âm thanh rạn vỡ. Anh nhìn tôi tựa hồ có quá nhiều bí mật để chia sẻ, khiến cho nỗi tò mò trong lòng tôi như được khoác thêm lớp áo sợ hãi.
– Lông mày của em. – Cuối cùng, anh cất tiếng.
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
– Lông mày của em làm sao?
– Anh thích chúng. – Anh nói, nghiêm túc như thật.
Tôi bật cười, hổn hển lắc đầu:
– Nó đã đen lại còn rậm.
– Không. Nó khiến gương mặt em có nét. Và nom rất… thanh nhã. – Giọng anh nhỏ dần thành tiếng thì thầm. – Có lẽ nhờ vào đường cong nên trông nó giống đôi cánh đang bay lượn của một chú chim vậy.
Tôi đỏ mặt và lấy làm cảm kích vì trời đêm đã giấu hộ mình nét thẹn thùng. Henry khẽ cử động, đưa tay lên mặt tôi.
Tôi bất động trong nỗi kinh ngạc tột độ, trái tim chèn ngang cuống họng. Anh dịu dàng và cẩn trọng chạm vào mặt tôi như khi chạm vào chú chim lông đen bị nhốt trong lồng.
Đầu ngón tay miết nhẹ lên hàng mày bên trái, ánh mắt lần theo nét tay đưa. Tôi chấn động, nhịp tim tăng tốc. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má, rồi trượt xuống dưới cằm, mỗi chỗ nó đi qua đều để lại cảm giác nóng rẫy như thiêu đốt.
– Chưa bao giờ anh nhìn một chú chim mà không nghĩ đến em, – Anh nói. – Anh tự hỏi em sẽ làm gì khi tìm ra đôi cánh của chính mình. Và tự hỏi đôi cánh ấy sẽ mang em đến tận đâu. Anh sợ hãi, cho mình, nhưng cùng lúc ấy, anh cũng hy vọng, cho em.
Tôi hít vào một hơi, cảm nhận không khí lùa vào phổi mà vẫn chẳng thể thốt một lời. Anh chưa bao giờ chạm vào tôi như thế. Chưa bao giờ nhìn tôi như thế. Và chưa bao giờ nói với tôi như thế. Tôi đè tay lên ngực, hai má nóng hổi, những nơi anh chạm vào đều bắt đầu rần rật phản ứng.
– Giờ, – Anh nói, giọng khàn khàn, ánh mắt chiếu thẳng vào tôi không chút nao núng. – … đã công bằng chưa? Anh phơi bày đủ rồi chứ?
Tôi đã có thể rướn tới hôn anh. Anh đang ở quá gần. Nhịp tim nện thình thịch, mắt dán vào môi anh. Tôi ghì chặt bức tường đá sau lưng, thầm nhủ bản thân không được lao tới, không được đặt môi mình lên môi anh, không được ôm anh thật chặt rồi thủ thỉ rằng tôi không muốn xa anh.
Giây phút này thật quá mỏng manh, khi hai chúng tôi cùng chung một nhịp thở, cùng chia sẻ những bí mật nửa vời. Trong khoảnh khắc căng thẳng nhường này, sẩy chân một bước, lỡ miệng một lời đều sẽ khiến mọi thứ ngoặc sang sai lối. Vì vậy, tôi chỉ gật gật đầu mà không dám cất tiếng, kinh hoảng nghĩ rằng một lời thốt ra sẽ hoàn toàn phá vỡ thứ mà chúng tôi đang cố giữ thăng bằng – tình bạn mỏng manh, sâu sắc và nồng cháy.
– Tốt. – Henry thì thầm, đoạn vươn thẳng lưng rồi lùi ra sau một bước. Tôi rùng mình vì bị mất đi hơi ấm đột ngột.
– Em có muốn vào trong không? – Anh hỏi, để ý đến sự run rẩy của tôi.
– Không. Hãy… hãy kết thúc luôn đi. – Đầu lưỡi tôi cũng trở nên cứng nhắc. – Anh muốn biết vì sao em lại phản đối chuyện hôn nhân phải không?
– Thật ra, anh đổi ý rồi. Điều anh thực sự muốn biết là vì sao em lại sợ hãi tình yêu đến vậy.
Hơi thở trở nên lạnh buốt. Tôi cố gắng cười to nhưng không thể. Anh không thể hỏi tôi điều đó. Anh thậm chí còn không thể biết mà hỏi như vậy. Ấy thế mà anh lại khoanh tay đứng tựa tường, tựa hồ muốn cho tôi hay anh sẵn sàng đợi cả đêm nếu buộc phải vậy
Tôi cũng bắt chước khoanh tay hòng bảo vệ chính mình, và lấy một hơi dài, tôi nói:
– Tình yêu em là nỗi đau khôn tả…
– Em định trích dẫn Shakespeare à? – Anh lắc lắc đầu. – Anh nghĩ em phải làm tốt hơn thế chứ.
Tôi lừ mắt nhìn anh, cuộn tay thành nắm đấm. Giận dữ ít rối rắm hơn sợ hãi; phòng vệ bớt mạo hiểm hơn phơi bày.
– Nhưng, nó đâu có sai. Tình yêu giống như một chứng bệnh. Tàn phá. Hủy hoại mọi thứ trên đường thức tỉnh của nó. Em chỉ là biết khôn mà tránh xa nó ra như tránh xa căn bệnh truyền nhiễm mà thôi. Chỉ trái tim yếu đuối mới cho rằng một thứ khởi đầu bằng đam mê có thể trường tồn. Đam mê là ngọn lửa bùng cháy và thiêu rụi mọi thứ. Thật vô lý và phi thực tế. Tình yêu là sự suy sụp của đàn ông và bẫy lừa của phụ nữa. Nó là chiếc lồng mà một khi thò chân vào, không ai có thể thoát ra.
– Em đã chứng kiến nhiều rồi. Mẹ em. Cha em. Eleanor. Và giờ là Maria. Nó là tai họa đối với tất cả những điều dịu dàng và tốt đẹp. Nó là sự phản trắc. Không thiên vị bất kỳ ai. Nó gây ra cảnh ngục tù, đau khổ, thất tín, oán giận… – Trái tim thình lình bị bóp nghẹn, tôi phải ngừng một lát và nuốt khan. Đoạn đặt tay lên ngực, nơi trái tim nhức nhối đến không thở được. – Đó là tất cả những gì tình yêu cho em thấy. Đó là lý do vì sao em né tránh nó. Em khôn oan hơn cha mẹ, chị em và tất cả những ai bị vướng vào lưới tình phù du để rồi phải chịu đựng nó trong suốt phần đời còn lại của họ.
Henry bước lại gần tôi, cho đến khi ánh trăng soi sáng vẻ mặt anh. Nó toát lên sự đau đớn, thương hại và không tán thành:
– Điều mà em nói ấy không phải là tình yêu. Em thấy được chẳng qua chỉ là biến tướng mục nát của tình yêu mà thôi. Cha mẹ em chưa từng yêu nhau. Chị em em chưa hề thật lòng. Mà anh cũng rất nghi ngờ họ có biết yêu là gì hay không. Nhưng còn em, Kate yêu quý… – Anh lắc đầu. – Em không giống họ.
Nhỡ em cũng giống họ thì sao? Câu hỏi ấy cứ xoay đi xoay lại trong đầu, chực xé toạc tôi ra thành trăm mảnh. Thế rồi tôi ngước nhìn trời đêm thăm thẳm và thở dài.
– Em đã trả lời anh rồi đó, Henry. Giờ đến lượt anh.
Tôi không nhìn anh, chỉ chòng chọc ngắm những vì sao trên trời. Thầm ao ước thời gian có thể quay ngược, tôi sẽ không dại dột nghe lỏm cuộc trò chuyện trong buổi khiêu vũ năm ấy. Thầm ao ước cuộc đời được làm lại lần nữa, tôi sẽ chọn sinh ra trong một gia đình khác.
Cái chạm tay của Henry lúc này là điều tôi hoàn toàn không ngờ tới. Tôi giật nảy mình, lia mắt về phía anh. Không chỉ đơn thuần phủ lên tay tôi. Những ngón tay của anh lướt xuống mu bàn tay, dịu dàng mơn trớn rồi vòng qua cổ tay, trượt vào lòng bàn tay, luồn qua các khe ngón. Trái tim tôi rộn ràng khua gióng khi anh nâng tay tôi lên rồi cúi xuống đặt lên nó một nụ hôn.
Nỗi hoang mang rầm rập chạy vào lòng tôi bằng những nhịp tim gấp gáp. Và còn nữa. Thứ gì đó đang âm ỉ tan chảy tận sâu trong lòng, khiến tôi càng cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết.
– Kate. – Anh thì thầm, tiến lại gần tôi một bước. – Em không giống mẹ mình. Khác với các chị em của mình. Tâm hồn em bao la và sâu thẳm. Em dũng cảm, trung thực và chân thành. Em có một trái tim lương thiện. – Anh đưa tay tôi lên ngực mình và ôm trọn lấy nó bằng tay anh. – Trái tim em vẫn còn rụt rè e ngại. Nhưng anh hứa sẽ nâng niu nó bằng tình yêu của mình, nếu em trao nó cho anh. – Anh cúi đầu và hôn lên những ngón tay của tôi.
Toàn thân tôi như bị lửa thiêu, nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng cao. Trái tim chực nảy ra khỏi lồng ngực. Đầu gối chực khuỵu xuống bởi lòng đang tan chảy. Những ý nghĩ vùn vút lướt qua đầu, mỗi tế bào trong tôi run lên bần bật, tôi vội vàng chộp lấy ý nghĩ khả thi đầu tiên mình nghĩ ra.
Bằng một giọng run run, tôi đáp:
– Cảm ơn anh, nhưng, không.
Tôi cảm thấy anh lần chần do dự. Nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt anh đã rời khỏi tôi, và chân anh đang xoay đi, thả tay tôi chơi vơi giữa không trung. Tôi rụt tay về, yếu đuối và thương tổn. Lưng anh xoay về phía tôi, mái đầu hơi ngả ra sau, có thể thấy anh đang ngước nhìn những vì sao. Hoặc có lẽ lũ quạ đang làm tổ ở tòa tháp bên cạnh mới là thứ anh đang nhìn.
Sau một khoảng lặng kéo dài, anh với lấy chiếc đèn đặt trên tường rồi nói:
– Hai rồi. Chỉ còn một lần nữa thôi.
Tôi gật đầu, xua đi sự yếu đuối đang đe dọa phá vỡ sự bình tĩnh của mình.
Đó là điều đã định. Nó sẽ trao cho tôi giấc mơ của mình – chuyến đi Ấn Độ. Đó là điều đúng đắn.
Chúng tôi lặng lẽ trở về bằng lối đi bí mật, câu nói duy nhất của Henry trước khi chia tay tôi ở chái Tây là: “Chúc em ngủ ngon.”