Nguyên tác: Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:08:50 +0700
Chương 28
C
hương 28: Bạn trai ngang ngược
Giang Phỉ híp mắt, giả vờ giả vịt kéo ra một nụ cười với người bên dưới, sau đó rụt đầu lại, động tác rất mạnh mà đóng cửa sổ lại.
Hàn Chiêu Chiêu đang sấy tóc hoảng sợ: “Sao thế?”
“Không sao cả.” Giang Phỉ tới gần cô, sắc mặt có hơi âm u. Cầm lấy máy sấy từ trong tay của cô, tay kia nhẹ nhàng vén tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.
“Cô nhóc lừa đảo đúng là khiến người ta yêu thích mà.”
Tóc của cô đang ở trong tay của anh, rõ ràng là gió nóng nhưng không hiểu sao lại khiến cô hơi ớn lạnh.
“Vừa rồi anh thấy dưới tầng có người đang nhìn chằm chằm cửa sổ nhà em đấy, hình như là cái cậu trúc mã của em. Không ngờ là cậu ta cũng si hán(*) đấy nhỉ.”
(*) ý chỉ người quá yêu thích mê mẩn một thứ gì đó, tương tự như thâm tình.
Giang Phỉ tiếp tục khoan thai nói, trong lời nói lạnh lẽo như rắn độc thè lưỡi, lưỡi rắn lạnh lẽo lướt qua cổ của cô giống như giây tiếp theo sẽ cắn xuống.
Thật lạnh người.
“Vậy Chiêu Chiêu nghĩ thế nào, có phải cũng rất thích cậu trúc mã kia không? Có phải muốn mời cậu ta lên tầng ngồi một chút không?”
Con rắn mở miệng, chậm rãi tới gần cổ tuyết thon mảnh của cô, nhìn chằm chằm mạch máu mê người, cuối cùng quyết định phải cắn một cái.
“Không có không có!”
Hàn Chiêu Chiêu sợ tới mức đứng cả lên, động tác đột ngột. Tay của Giang Phỉ giơ giữa không trung, bởi vì cô đột nhiên đứng dậy mà tóc trong tay anh trượt xuống.
Sao anh lại có biểu cảm như này? Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu toát mồ hôi, cảm thấy không thể cứ thế ngồi xuống được, nếu không thì đợi tới khi tóc sấy khô cô sắp bị dọa chết trước rồi. Đầu óc dịch chuyển cực nhanh, cô cẩn thận nhìn Giang Phỉ nói: “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Thiếu niên duy trì động tác dừng lại rất lâu vì sấy tóc cho cô, nghe thấy lời của cô mới khó khăn thu lại, tắt máy sấy, thần sắc không rõ nói: “Được.”
Hàn Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô không thấy cặp lồng của Triệu Vân Khải đưa cho đâu, cô nhìn mắt của Giang Phỉ, trong lòng không biết phải làm sao.
“Anh…. khi nào về?”
Giang Phỉ chầm chậm gắp một miếng đồ ăn đưa tới trước mặt Hàn Chiêu Chiêu: “Em muốn anh đi như thế à? Sau đó có thể mời trúc mã của em lên đây à?”
Không hiểu kiểu gì. Người này từ nãy đã bắt đầu nói cái gì thế, sao cứ nói về Triệu Vân Khải mãi không buông thế.
Hàn Chiêu Chiêu không nói lời nào.
Giang Phỉ rất kiên nhẫn gắp đồ ăn tới trước mặt cô: “Nào, há miệng ra.”
Anh híp đôi mắt đào hoa lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hàn Chiêu Chiêu, hơi thở trong mắt lại không cho phép từ chối.
Hàn Chiêu Chiêu há miệng nhận lấy đồ ăn anh gắp.
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười: “Ngon không?” Anh hỏi.
“Anh có dịu dàng không?”
Dịu dàng sao? Không có một chút nào. Trong mềm có gai, rõ ràng là bức bách không thể từ chối.
Nhưng sau khi Hàn Chiêu Chiêu ngây người thì vẫn khó khăn gật đầu.
Ánh mắt thiếu niên đen bóng: “Vậy sau này mỗi ngày anh đều dịu dàng đưa đồ ăn sáng cho em nhé, có được không?”
Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự kháng cự.
“Hả?” Thiếu niên nghiêng đầu độ cong trên miệng lồ lộ, rõ ràng là khuôn mặt đang cười nhưng lại không có một ý cười nào.
“Không cần, phiền phức lắm.”
Hàn Chiêu Chiêu quay đầu đi, âm thanh nho nhỏ không có lực.
“Không sao, anh không sợ phiền phức.”
Giang Phỉ gắp một miếng khác lại đưa tới bên miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu sợ hãi mở miệng, sau khi đồ ăn vào miệng lại không có tâm tư nhấm nháp hương vị của nó, máy móc mà nhấm nuốt, trong lòng suy nghĩ chuyện khác.
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì.