Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 27
V
ào lúc ấy, Mary vẫn đi tới đi lui trên nền nhà bếp của nàng. Nàng hút thuốc liên tục. Mỗi lần đi qua chiếc điện thoại, nàng nhìn nó đăm đăm. Nó treo ở tầm mắt như một thần vật có thể làm phép lạ. Tất cả những gì nó phải làm, là reo lên. Nhưng nó vẫn lặng thinh.
Suốt trong thời gian qua, nàng đã liên tiếp quay số nhà ga. Nàng không biết đấy là một ga xe lửa. Nàng đã cho nó reo mãi. Có ai đấy, lúc đầu, đã nhấc máy lên. Sau đấy, chẳng có gì cả. Một cái điện thoại giữa lòng thành phố reo, theo như nàng biết, là reo vào khoảng không.
Nàng rút một điếu thuốc, đốt lên, rít vài hơi, dập tắt và hầu như ngay lập tức, đốt một điếu khác. Nàng đi đi lại lại từ cái chậu đến bàn ăn, ba bước đi tới, ba bước trở lại. Nằm trên bàn là chiếc ví tay đầy ắp tiền của nàng. Cái gạt tàn cạnh đấy sắp tràn. Mary rất ít khi hút thuốc, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này cần phải có một cây mới đủ dùng trong ngày.
Chuyện cứ quay hoài số điện thoại ấy có vẻ vô dụng. Bây giờ nàng đang chờ được liên lạc - chờ điện thoại riêng của nàng reo với những chỉ thị thêm. Nàng không biết phải làm gì khác. Cuộc đời nàng hình như đang vây phủ nàng, cùng với những bức tường của căn phòng này. Ngay cả ngày cũng đang vây bủa, con nàng sẽ về nhà bất kỳ lúc nào, và sau đấy là Joe. Rồi gì nhỉ?
“Alô?” Bỗng nhiên điện thoại reo lên. Trong lúc vươn tay ra chụp nó, nàng đã hất cái gạt tàn rơi xuống sàn nhà.
“Có gì xảy ra nhỉ? Tôi có quyền biết. Bà phải cho tôi biết.”
Loftus. Giọng hắn đầy vẻ kinh hoàng, hoặc hoàn toàn sợ hãi. Điều này có hiệu quả thường lệ đối với Mary. Nó làm nàng giận hắn và cơn giận, ít ra là bề ngoài, làm nàng điềm tĩnh lại.
“Chẳng có gì xảy ra cả.”
“Bà hứa bà sẽ gọi mà.”
“Khi tôi có gì để cho ông biết tôi sẽ gọi, không phải gọi trước lúc ấy. Ông đang làm trở ngại điện thoại đấy. Cả hai điện thoại ông và tôi đấy.”
“Bà đã nói chuyện với hắn chưa?”
“Ai đó đã trả lời,” Mary nói sau một lúc, “và cũng đã gác máy.”
“Tại sao hắn làm thế nhỉ?”
Để hành hạ mình, Mary nghĩ thế, nếu không tại sao nhỉ?
“Ồ, lạy Chúa,” Loftus bảo.
“Ông đang làm trở ngại điện thoại đấy.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đợi hắn liên lạc với chúng ta vậy. Bây giờ, mời ông tránh điện thoại ra cho ạ.”
“Tôi sẽ điên lên đấy,” Loftus bảo.
Billy vừa vào bằng cửa sau, lập tức theo sau là em gái nó. Mary trố mắt nhìn con và chẳng nói chẳng rằng, nàng gác máy bỏ mặc Loftus.
Chúng đi thẳng đến tủ lạnh. Nàng nhìn chúng một lúc rồi nhìn vào chiếc gạt tàn dựng đứng trên sàn nhà. Nàng sắp quét dọn chỗ bừa bãi bỗng điện thoại reo lần thứ hai, Nàng lại vươn tay ra cầm ống nghe. Lúc đầu nàng tưởng có lẽ Loftus gọi lại, nhưng không phải.
“Tôi muốn bà gặp tôi đấy,” giọng của Judith Adler. “Bà có thể đi đến đây nhanh được không nhỉ?”
Mary nghĩ rằng nàng phải ở gần điện thoại nên cuống cuồng liếc chung quanh tìm cách thoái thác. “Tôi bận con tôi ở nhà.”
“Chúng nó khá hơn để có thể ở nhà một mình mà,” Judith gắt lên.
Mary đang tập trung vào những vấn đề riêng của nàng. Tuy vậy, giọng nói của Judith làm nàng kinh ngạc. Nó cũng làm nàng sợ hãi nữa. “Tôi vừa sắp bắt đầu ăn tối,” nàng bảo. “Gần giờ ăn tối rồi,” nàng van. “Chồng tôi sẽ về bất kỳ lúc nào.”
Judith bảo, “Chồng bà có thể đợi, con bà có thể đợi. Nhưng tôi có thể đợi bà cho đến bao giờ đây?”
“Cô có thể,” Mary lên tiếng sau khi ngừng một lúc,“cho tôi biết lý do không?”
“Không. Hãy ghi địa chỉ này. Bà đến đây càng sớm, bà về càng sớm. Tôi sẽ đợi bà ngoài cổng.”
Hoàn toàn bối rối, Mary chạy lên lầu và khóa chặt vào những gì nàng cho là quần áo đi phố. Trong nhà bếp, nàng nhặt chiếc ví tay nặng khỏi mặt bàn làm bếp. “Hãy đi xem TV đi.” Nàng bảo con, “Mẹ phải đi một chút.” Nàng suy nghĩ có nên để lại lời nhắn cho Joe hoặc bất kỳ ai khác có thể gọi đến, nhưng quyết định không nhắn lại gì cả. Nàng đi ra cửa sau và bước vào trong xe nàng.
Phụ tá giảo nghiệm y khoa, Bác sĩ Blumberg, là người cuối cùng rời hẻm. Khi cái xác đã được đưa đi mất, ông không còn công việc gì ở đây cả, tuy nhiên ông vẫn ở lại. Được ở bên trong chướng ngại vật của cảnh sát, không như tất cả những người tò mò đứng xem trên các vỉa hè ở bên ngoài, là điều làm ông hài lòng. Thêm vào đấy, ông thích xem xét các phạm trường, ông là một nhà bệnh lý học. Ông thích bệnh lý học đủ loại. Phần lớn các nhân viên cảnh sát cũng thế, ông để ý như thế. Đó có lẽ là một điều tốt vì họ đã thấy quá nhiều. Bệnh lý học giống như bất kỳ lạc thú bất hợp pháp nào. Dù bị vướng vào đấy, rất ít khi người ta thừa nhận nó công khai. Những người khác sẽ không hiểu được.
Các phạm trường cũng là những dấu hỏi. Bác sĩ Blumberg không thích bỏ phạm trường này đi trước khi một số câu hỏi của ông được giải đáp. Cái xác, bây giờ đang trên đường xuống phố dưới, sẽ đợi ông. Đó không phải là một cái xác thú vị mấy trong bất kỳ tai nạn nào. Một số là như thế. Đôi lúc hầu như ông không thể đợi để về lại nhà xác và sục sạo trong tử thi. Nhưng lần này ông chỉ có một cái sọ để tách ra thôi, ông tin như thế. Phần còn lại của tử thi trông có vẻ ở điều kiện hoàn hảo. Chẳng có bệnh lý học nào ở đấy cả. Một sinh vật trẻ, khỏe, bình thường.
Ông nhìn những nhân viên điều tra đạn đạo đang quỳ gối xem xét đống gạch vụn để tìm những mảnh đạn. Các ngọn đèn pha rọi xuống đầu họ. Một người trong bọn họ có một vết hói sau đầu. Bác sĩ Blumberg chợt nghĩ rằng một phạm trường giống như một vết thương nằm trên da của xã hội. Các nhân viên cảnh sát bu lại đấy như dòi. Máu hấp dẫn họ. Họ ăn nó. Họ tìm ra vết thương và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Hẻm này vẫn còn đông cảnh sát sắc phục. Họ đứng như những du khách trên một bãi chiến trường cũ và ngẫm nghĩ về những biến cố đau thương đã xảy ra ở đây, những biến cố đã lùi nhanh vào quá khứ, khi máu đã khô, khi cảnh sát đã bỏ đi không tài nào triệu tập lại cho được. Nếu người ta muốn ngẫm nghĩ, thì ngay bây giờ hoặc chẳng bao giờ cả.
Viên cảnh sát chụp ảnh đã làm xong nhiệm vụ và đang thu dọn đồ nghề. Anh lấy đi phần lớn các ngọn đèn pha và đi ra khỏi hẻm. Các nhân viên cảnh sát sắc phục bắt đầu bỏ đi dần. Viên trung sĩ điều tra phụ trách vụ án từ sân trong đi vào hẻm cùng với viên thanh tra mất tinh thần đã gây ra vụ bắn. Họ đang nói chuyện về luật sư. Viên thanh tra bảo rằng chàng không muốn người nào cả. Viên trung sĩ hình như nghĩ ngợi về điều này một lúc. Cuối cùng ông ta bảo viên thanh tra, “Trong trường hợp này, thưa ngài, ngài được tự do để đi.” Bác sĩ Blumberg phải bước qua một bên nhường lối cho họ.
“Ông vẫn còn đây à, Bác sĩ?” Viên trung sĩ hỏi ông trong lúc đi qua. Bác sĩ Blumberg quyết định đây là lúc phải đi. Gợi được chút gì thật là khó. Lúc này chắc tử thi đã được đưa đến nhà xác - có lẽ đã sẵn sàng chờ ông. Nó sẽ được lột quần áo ra, cân, đo, chụp ảnh, chuẩn bị sẵn cho ông trên tấm gỗ. Chắc người phụ tá của ông sẽ bày những dụng cụ ra. Cái hộp sọ ấy có thể là điều thú vị đấy, khi ông đã tách nó ra - trước tiên là dao mổ, rồi đến chiếc cưa sọ.
Lúc ra khỏi hẻm, ông quyết định xem mình muốn dùng lưỡi dao nào trong đó. Ông đi qua đám đông đến chỗ xe của ông và lái xuống phố dưới.
o O o
Qua điện thoại, Judith nhận ra sự kích động của Mary nhưng hiểu sai nguyên do của nó. Bà ấy không muốn gặp mình, nàng nghĩ. Bà ấy tìm cách bám vào những công việc nội trợ trong nhà. Việc bà ấy bám vào công việc nội trợ là điều mỏng manh, và mình là một đe dọa. Sự đe dọa mới là điều bà ấy đáp ứng chứ không phải bản thân nàng. Lúc này, trong lúc chờ bên ngoài vỉa hè, nàng nhìn Mary đi bộ đến. Trời bắt đầu tối. Mary đang mặc một chiếc váy và một chiếc áo gi-lê bằng da thắt dây nịt ở lưng.
“Tôi đã phải đậu xe cách đây hai khu nhà,” nàng nói và gượng nở một nụ cười vui vẻ. Tình cảm thực sự của nàng, Judith trông thấy là sợ hãi.
“Có gì quá bí ẩn như thế?” Mary hỏi.
Judith nhìn nàng liếc mắt nhìn lên tường của tòa nhà và giật mình khi đọc bảng hiệu ở đấy: “Văn phòng BÁC SĨ GIẢO NGHIỆM Y KHOA.”
“Joe ư?” Mary hỏi hầu như bằng một tiếng thì thầm.
“Không, không phải Joe,” Judith gắt lên. “Nào đi.” Và nàng dẫn đường vào bên trong.
Họ đi vào một phòng tiếp tân có trải thảm trên sàn và những tờ tạp chí trên chiếc bàn cà phê. Nhân viên tiếp tân mỉm cười và thay mặt họ nói vào điện thoại. Phòng ấy giống như phòng đợi của Nha sĩ, dù những tử thi đang được cắt ra khắp nơi trong tòa nhà. Đấy là công việc duy nhất ở đây. Lúc họ đang đợi, Mary có vẻ càng lúc càng sợ hãi. Thỉnh thoảng nàng cười gượng với Judith và không thể giữ đôi tay yên tĩnh được, nhưng nàng không hỏi thêm câu nào nữa.
Judith thấy tất cả điều này nhưng vẫn yên lặng. Nàng không hề thương hại Mary.
Một người phụ trách đến và đưa họ xuống tầng dưới. Họ di dọc theo một hành lang. Có những ô cửa sổ để nhìn vào, Qua các cánh cửa sổ người ta có thể trông thấy hàng hàng những chiếc xe đẩy đậu đây đó dựa vào tường, vì có lẽ tất cả các tủ lạnh đều đầy ắp cả. Hai người đàn bà bên nhau đi theo người phụ trách dọc hành lang, Họ đi qua một nhóm thân nhân đang nhìn qua một ô cửa sổ và một tử thi trên một chiếc xe đẩy. Người phụ trách đứng cạnh nó vừa kéo tấm vải liệm ra sau để lộ một khuôn mặt xanh xao sưng húp, và nhóm thân nhân bắt đầu long trọng gật đầu. Judith nhìn Mary. Nàng nhanh nhẹn quay mặt đi. Họ còn đi qua thêm nhiều ô cửa sổ, nhiều chiếc tủ lạnh nữa. Bên sau tất cả những tủ lạnh ấy là những tử thi trần truồng trên những hộc có thể kéo ra được, hầu hết đều chết vì những lý do không tự nhiên. Đấy là một cảnh mà người ta đã quá thường xem trong những phim xi nê, Judith nghĩ thế. Mary sẽ nhận ra điều ấy. Tuy nhiên xi nê không thể chuẩn bị một con người cho thực tế được. Thực tế là sự đầy đủ của cái chết, sự phổ biến của nó, số nhiều của nó. Quá nhiều tủ lạnh. Người chết tầm thường như nhựt trình, một thứ ít giá trị sẽ được vứt đi vào ngày mai và bị quên lãng chẳng bao lâu sau đó. Mary bước đi với đôi mắt nhìn xuống sàn nhà.
Khi người phụ trách bảo họ dừng lại ở ô cửa sổ cuối cùng, Mary xoay lại và quay mặt vào bức tường đối diện, trong lúc Judith nhìn vào phòng phẫu thuật.
Từng hàng bàn đá mang những cái xác trần truồng, đầy những toán người mặc áo choàng trắng. Các vị bác sĩ ra sức làm việc như cố gắng để cứu sống họ. Nhưng chuyện cứu sống không phải là trò chơi ở đây. Những dụng cụ bằng i-nốc đưa lên hạ xuống đều đặn, lấp lánh ánh sáng, và thỉnh thoảng khuôn mặt trung tâm tại mỗi chiếc bàn nói vào một máy vi âm treo ở giữa bàn.
Bác sĩ Blumberg trông thấy Judith và vẫy tay. Ông đi ra qua một cánh cửa trong tường và đứng cạnh họ.
Ông có vẻ rất vui. “Tôi sẽ cho mang hắn ra ngay bây giờ.”
Một người phụ trách đẩy một chiếc xe lăn đến cửa sổ và lột tấm vải liệm xuống ngang ngực trần.
Mary vẫn nhìn đăm đăm vào bức tường đối diện. Judith nói với nàng với vẻ gay gắt: “Xin mời bà nhìn cái này.”
Sau một lúc, Mary quay lại, nàng chẳng nói gì cả. Nàng nhìn xuống tên George Lyttle đã chết.
Một chiếc khăn quấn nhanh phần trên đầu hắn. “Tôi đã làm đẹp cho hắn một tí,” Bác sĩ Blumberg giải thích bằng một tiếng cười khúc khích. “Chúng tôi không muốn làm ai phải sửng sốt quá nhiều.”
Judith lạnh lùng bảo Mary, “Một người nào bà biết chứ?”
Mary gật đầu.
“Phải hắn không?”
Mary lại gật đầu.
“Nếu bà biết rõ xin hãy nói như thế.”
Mary nuốt nước bọt rồi mới nói được. “Vâng.”
“Văn phòng của cô khéo gọi tôi đúng lúc,” Bác sĩ Blumberg lên tiếng phê bình. “Tôi sắp sửa đi sâu vào trong người hắn đấy.”
Những lời ấy có vẻ hầu như gợi ý khéo léo theo nội dung của nó, và Judith ý thức được như thế. “Cám ơn ông, bác sĩ Blumberg.” Nàng dẫn Mary trở lại theo hành lang. “Bây giờ bà không phải lo lắng về hắn nữa” nàng bảo, “Thế có tốt không? Phương pháp trị liệu tốt nhất trên thế giới, bà sẽ nói gì nhỉ?”
Đấy là một sự nhận dạng chẳng giúp được bất kỳ điều gì cho luật pháp cả, vì Judith đã biết tất cả từ đầu. Cơn giận của nàng biến mất để được thay thế bằng một cơn xấu hổ đột ngột. Tại sao mình mong mang người đàn bà ấy đến đấy nhỉ? Tại sao mình bắt bà ấy trải qua con đường này nhỉ? Mình đã bắt đầu hành động phi lý như chồng bà ấy.
Hai người đàn bà đi lên tầng mặt đất và bước ra ngoài vỉa hè. Họ đứng im lặng nhìn xe cộ đi dọc Đại Lộ I. Cuối cùng Mary lên tiếng, “Có việc gì thế?”
“Một nhân viên cảnh sát đã bắn hắn.”
Đầu Mary gật lên gật xuống nhiều lần. Dường như nàng đã biết câu trả lời cho câu hỏi tiếp theo, nhưng dù sao cũng phải hỏi. “Chồng tôi ư?”
Judith cảm thấy chán nản như một người đàn bà bị ruồng bỏ. Nàng đáp, “Chồng bà đấy, vâng.”
“Anh ấy có ổn không?”
“Tất nhiên. Tôi đã trông thấy ông ấy một lúc trước đây. Ông ấy vẫn khỏe đấy.”
Giọng Mary vỡ ra. “Tôi có thể gặp anh ấy không?”
“Ông ấy đã lấy xe lái đi mất, tôi được cho biết như thế. Hình như chẳng ai biết ông ấy đi đâu cả.”
Từ vẻ mặt của nàng, Mary cố gắng nén lại tiếng khóc. Nàng hỏi, “Cái người đằng sau kia, tên hắn là gì thế?”
“George Lyttle”.
”Hắn có mang theo người thứ gì - thứ gì của tôi không?”
“Tôi không biết,” Judith bảo và ước muốn làm Mary tổn thương đã trở lại. “Tốt hơn bà nên hỏi chồng bà.”
Sau một lúc ngưng lại, Mary hỏi, “Việc gì sẽ xảy ra cho Joe nhỉ?”
“Điều ấy để cho Đại Bồi Thẩm Đoàn quyết định.” Tại sao mình lại cho bà ấy biết điều ấy nhỉ? Judith tự hỏi. Bây giờ cả ba chúng mình đều đau khổ cả. Hai không đủ rồi ư?
Mary nói, “Tôi sẽ về nhà đợi anh ấy. Chắc anh ấy sẽ về nhà. Tôi chắc như thế.” Nàng dừng lại. “Hoặc ít ra là gọi điện thoại về,” nàng nói bằng một giọng thều thào. “Ít ra anh ấy sẽ gọi. Cô không nghĩ như thế ư?”
Nhưng Judith không đáp
Mary bỏ đi men theo đường, mắt dán xuống đất, đầu gật lên gật xuống. Trong lúc nhìn nàng, lần đầu tiên Judith hiểu tại sao nàng đã đưa Mary đến đây, tại sao nàng đã buộc Mary đi qua cái nhà xác khủng khiếp ấy, tại sao nàng đã buộc nàng thực hiện việc nhận dạng vô ích, tại sao nàng bắt cả hai phải chịu đựng kinh nghiệm rùng rợn này. Đấy là vì nàng muốn có một cái nhìn khác vào người đàn bà mà Joe Hearn đã quá yêu đến nỗi phải giết người.