Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
úc đầu, nàng rất căm ghét thai nhi trong bụng. Nhưng một ngày nọ, nàng cảm thấy thứ nho nhỏ trong bụng mình lại nhè nhẹ cử động, giống như có một xúc tua mềm mại nhẹ nhàng vỗ về, một cảm xúc khác thường nảy nở trong lòng nàng.
Sắc mặt nàng càng lúc càng dịu dàng, cuối cùng trong ánh mắt đã mang theo sự thương yêu.
Tiên nữ đã đi qua rất nhiều nơi, tại núi Lao ở phương bắc, nàng đã thấy một việc chấn động lòng người.
Nàng nhìn thấy một hồ yêu đang hạ sinh, trên trời liên tiếp giáng xuống cửu đạo thiên lôi.
Cuối cùng nàng không cầm lòng được, ra tay cứu sống hồ yêu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, thế nhưng hài tử trong bụng hồ yêu đã bị sấm sét đánh cho chỉ còn lại một đống tro tàn.
Hồ yêu suy yếu ôm lấy đống tro, gào khóc thảm thiết.
Hồ yêu nói với nàng, khi tộc Hồ sinh con, cũng đồng thời phải gánh chịu thiên kiếp. Nếu thoát khỏi cửu đạo thiên lôi, hài tử mới có thể sống sót. Cho nên mỗi lần trong tộc có người hoài thai, lúc sinh nở phải nhờ các trưởng lão trong tộc hoặc những tiền bối có pháp lực cao cường bảo hộ. Còn như hồ yêu ngày hôm nay, nếu không có thượng tiên ra tay cứu giúp, kết cục chắc chắn là mẫu tử cùng chết.
Tiên nữ đỡ cái bụng của mình, chân mày nhíu chặt.
Nàng đi đến núi Bồ Đề ở tận cùng phía nam, thỉnh giáo một địa tiên đã già đến không thể nhìn ra tuổi tác.
Bồ Đề địa tiên nói: “Tộc thú phải chịu nạn kiếp đã là lẽ trời, cho dù nhờ người tới bảo hộ cũng khó có thể an toàn tuyệt đối, cách tốt nhất chính là phong ấn pháp thân của mình lại, giả vờ mượn lấy một thân xác phàm trần để hạ sinh”.
“Tuy nhiên, cách này đi ngược với lẽ trời, đối với bản thân người thực hiện cũng có những điểm bất lợi, trước khi nguyên thần xuất ra trở lại với pháp thân, người này không chỉ bị phong ấn hết pháp lực, tất cả những chuyện trước kia cũng quên sạch, thậm chí có khi còn xuất hiện những chuyện không thể lý giải được.”
Nàng trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.
Đúng lúc đó trong thôn nọ có một nữ nhân hoài thai vừa chết, phu quân nàng ta là một kẻ bạc tình, gã dùng một cái chiếu rách cuốn lấy thi thể của nữ nhân rồi tùy ý vứt đại trên một ngọn núi hoang.
Trên ngọn núi hoang đó, nàng dùng Cơ Canh kiếm tạo một sơn động, sau đó dùng pháp lực hơn vạn năm thiết lập một kết giới vững chắc xung quanh, tiên nguyên mang theo đứa bé vẫn chưa thành hình trong bụng cùng rời khỏi thân thể, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau đó…
Chuyện sau đó, ta đều biết cả rồi.
Bởi vì ta cũng chính vào lúc này bị đày xuống trần gian, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau khi xem xong tất cả những chuyện này, đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.
Vị tiên tử đó rõ ràng là giống hệt ta.
Thế nhưng ta chính là tiên tử trên thiên giới bị đày xuống trần gian nhập vào xác nàng ấy mà. Nếu như vị tiên tử kia là ta, vậy những gì ta đã gặp phải ở tầng thứ nhất thiên giới là sao? Lẽ nào chỉ là một giấc mơ?
Ta nghiêng đầu quan sát một phen, sắc mặt Đế quân vừa trắng bệch vừa khó coi.
Với những chuyện nhìn thấy trong Tam Sinh thạch, quả thật rất đáng thương.
Tâm trạng bản tiên cô cũng cực kỳ hoang mang, bàng hoàng kêu một tiếng: “Meo”.
Đế quân hơi nghiêng đầu: “Tam sư muội, sau khi muội xem hết những chuyện trước kia rồi, phải chăng sẽ không thể tha thứ cho ta được nữa?”.
Ta kích động “meo” lên một tiếng, hy vọng Đế quân chú ý đến ta. Nhưng ánh mắt của y hiển nhiên là hướng về một chỗ khác. Trong lúc ta còn đang sững sờ, tên yêu quái chiếm lấy thân xác ta bước ra từ bụi hoa, thâm tình nói: “Sư huynh, tâm tư của muội đối với huynh vẫn y hệt như trước đây”.
Sau đó, trước mắt ta, hai người ôm chặt lấy nhau, như thể tình cảm sâu đậm không thể kiềm chế, như thể hành động xuất phát từ tận đáy lòng.
Tên yêu quái hiền dịu tựa trên vai Đế quân, âm hiểm nháy mắt với ta.
Bản tiên cô nhất thời kích động, trên mặt đất lại bị ta cào thành hai hố.
Lúc này bỗng vang lên tiếng thét dữ tợn: “Hai người đang làm gì đó?”.
4.
Hoành Thanh chưa bao giờ uy phong lẫm liệt như vậy, một kiếm đã tách đôi uyên ương gối đầu vào nhau kia ra rồi.
Yêu quái đi đến trước mặt ta, bồng ta lên.
Đế quân và Hoành Thanh đều đồng thời nhìn ta. Hoành Thanh nói: “Ý, sư muội, con tiểu miêu này ở đâu ra thế?”.
Yêu quái cười âm hiểm bấm mạnh vào bụng ta, sau đó nhấc cổ ta lên, tứ chi của ta không thể khống chế được mà quẫy đạp lung tung.
“Đáng yêu không?”
“Ờ…”, Hoành Thanh kín đáo nói: “Nếu sư muội thích tiểu miêu tiểu cẩu, bao giờ ra khỏi đây huynh sẽ tìm uội vài con thuần chủng và xinh xắn hơn”.
“Cảm ơn sư huynh”, yêu quái cười híp mắt, còn đá long nheo với Hoành Thanh. Hoành Thanh ngẩn người, thần sắc kỳ lạ thoáng qua trong chớp mắt, hai má bắt đầu đỏ ửng. Bản tiên cô suýt chút nữa là da gà nổi đầy người. Đế quân sa sầm mặt, xoay người bỏ đi.
Tên yêu quái túm chặt ta trong tay, chúng ta rời khỏi âm phủ bằng con đường thông với Hội Âm sơn.
Hoành Thanh cố ý quấn lấy yêu quái, hai người trên đường đi cười đùa vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Hoành Thanh nhét thanh Cơ Canh kiếm đang cầm vào tay yêu quái, vẻ mặt nhìn ả ta càng lúc càng buồn nôn: “Sư muội, muội đừng bỏ thanh kiếm này đi nữa, trảm yêu diệt ma là sứ mệnh của muội, cho dù có trốn tránh cũng vô dụng thôi”.
“Nhưng muội cứ yên tâm, Lệ Ma này có đáng sợ như thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn có Đại sư huynh ở đây.”
Yêu quái mỉm cười, ánh mắt gian xảo “ừm” một tiếng.
Đến khi lên trên mặt đất ta mới biết, thì ra một ngày dưới âm phủ bằng một tháng tại nhân giang. Từ lúc chúng ta rời đi đến giờ đã trôi qua hơn hai tháng.
Trong hai tháng này, Tư Đàn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của phủ Hội Âm sơn chủ. Nhi tử ta cũng lớn lên nhiều, nhìn nó ngoan ngoãn gọi yêu quái là “mẫu thân”, tâm trạng vui vẻ của ta liền như bong bóng nước, lộp bộp vỡ tan.
Yêu quái đến gần nhi tử, làm bộ làm tịch mà xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé. Ta há mồm, cắn vào mu bàn chân của yêu quái, chân hắn liền run lên, lập tức hất ta ra. Đế quân ôm lấy A Hàn, yêu quái tỏ ra mẹ hiền vợ thảo mà đứng một bên. Ở bên kia, Tư Đàn bắt đầu bám chặt lấy Hoành Thanh, chỉ có mỗi nhóc trọc đầu là cầm một cành cây đến trêu chọc ta: “Ý, tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại mang theo một tiểu miêu? Bộ dạng hung dữ nhe nanh trợn mắt, xấu quá đi!”.
Lúc lên đèn, chuyện ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy đến, trong phòng chỉ còn mỗi nhi tử ta và yêu quái.
Đêm nay là đêm dài nhất trong suốt những ngày tháng mà ta đã trải qua.
Khi Đế quân sắp đi, ta ngoạm lấy ống quần y, nhất quyết không để y rời đi.
Đế quân nhíu mày nhìn ta, Hoành Thanh bên cạnh thì khuôn mặt tỏ ra cực kỳ chán ghét: “Tiểu miêu này thật kỳ quái, vẻ ngoài cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, sư muội, hay là muội vứt nó đi, sau này huynh tìm uội một con tiểu miêu ngoan ngoãn, xinh xắn hơn”.
Hoành Thanh… Huynh giỏi lắm! Trong lòng ta hừng hực như thể khi dầu sôi còn cho thêm một mồi lửa.
Yêu quái túm lấy ta: “Muội thấy nó đáng yêu lắm mà”.
Hoành Thanh nhìn tới nhìn lui, đột nhiên bắn ra một vòng ánh sáng màu xanh nhạt, chỉ trong chớp mắt đã bọc lấy thân thể ta: “Con mèo hoang này lai lịch không rõ, trên người còn có một luồng khí màu đen, yêu khí rất mạnh. Nếu sư muội thích thì ta cũng hết cách, có điều không được gần gũi nó quá”.
Ta ra sức giãy giụa, nhưng răng nanh và móng vuốt đều như bị quấn bằng một bó tơ, không thể giương ra được, đành mở to mắt nhìn vị cứu tinh đi mất.
Yêu quái vừa đánh ta vừa cười mỉm nhìn nhi tử. Hàn Nhi của ta đứng bên cạnh bàn, cũng không biết nó đã nhìn được bao lâu, chân mày dần dần chau lại, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc nghi ngờ.
Nó đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”.
Suýt chút nữa thì bản tiên cô chảy nước mắt đầm đìa. Quả nhiên là không uổng công ta yêu thương nhi tử trong suốt bốn năm như vậy! Nhưng mà, nhi tử ngốc của ta ơi, sao con lại đem sự ngờ vực trong lòng mà nói thẳng ra như vậy chứ? Những việc mà một con mèo có thể làm là gì? Ta không biết, ta vô thức nhảy đến trước mặt nhi tử, tất cả lông trên người dựng đứng cả lên, hướng về phía con yêu quái mà phát ra tiếng “meo” chói tai thật dài, đầy thù hận.
Trong lòng có bao nhiêu sợ hãi chỉ có một mình ta mới tỏ.
Tên yêu quái ngẩn người ra, sau đó mới cười xòa: “Nhi tử ngốc, ta là mẫu thân của con đây mà. Ừm, trông cũng thật trắng trẻo đáng yêu. Ta rất thích con”. Nói xong, nó liền lướt đến, xoa đầu nhi tử ta, tim ta suýt nữa thì ngừng đập.
Nhi tử dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta một lượt, để cho yêu quái xoa đầu hồi lâu, thình lình nói: “Mẫu thân, con muốn đi mao xí”.
Yêu quái trìu mến lắc đầu: “Đã khuya lắm rồi, không được”.
Rồi nó chỉ lên giường: “Nhi tử ngoan, con đi ngủ đi nhé, chút nữa mẫu thân qua ngủ với con”.
Nhi tử ta ngừng lại, liếc nhìn ta một cái, rồi ngoan ngoãn đi về phía chiếc giường. Ta nhìn tay chân nhỏ bé của nhi tử loay hoay trèo lên giường, cứ mặc nguyên y phục như vậy mà nằm xuống, ngay đến bộ đồ ngủ nó thích nhất cũng không thèm thay.
Yêu quái nhéo cổ ta kéo lên, ghé sát vào tai ta nói nhỏ: “Có phải là căng thẳng lắm không?”.
“Nhi tử của ngươi đáng yêu lắm, ta cũng không nỡ xuống tay. Nhưng nó mẫn cảm quá, ngày mai ta sẽ khiến nó thành một đứa trẻ ốm yếu.”
Ta tức giận vô cùng, hướng về phía yêu quái kêu lên một tiếng thật dài.
Yêu quái ném ta vào trong tủ, tiếp theo đó bên ngoài truyền đến tiếng đóng mở cửa, chắc gã đã đi ra ngoài.
Ta kêu lên “meo meo”, không ngừng cào vào cánh cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra, bàn tay nhỏ bé của nhi tử thò vào, cố sức ôm lấy ta.
Ta liếm liếm tay nhi tử, dùng sức cọ vào người nó, sau đó chạy đến cạnh cửa, cố gắng cào cào. Nhi tử ta cũng bước tới: “Có phải ý ngươi muốn bảo ta chạy trốn không?”. Ta dùng sức vẫy đuôi.
Nhưng cả cửa chính và cửa sổ đều không thể mở ra được. Hiển nhiên là lúc tên yêu quái ra ngoài đã dùng yêu pháp phong kín rồi.
Ta không còn cách nào khác, đành nhảy lên giường, cố sức cào cào, tỏ ý nhi tử hãy tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngủ. Nhi tử làm theo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát lại, đôi mắt to tròn ánh lên thần sắc nghi hoặc bất an: “Ngươi biết mẫu thân ta ở đâu sao?”. Ta “meo” một tiếng, liếm lên khuôn mặt nó, đuôi vỗ bồm bộp lên giường. Một lúc sau, nó cuối cùng cũng chịu nằm trở lại trên giường ngủ. Ta khen ngợi liếm tay nó, sau đó ta nhảy lên bàn cạnh cửa sổ, cao giọng kêu lên, hy vọng tiếng kêu của ta có thể thu hút ai đó đến đây.
Thế nhưng dự tính của ta lại không được như ý.
Lúc sau, yêu quái trở về.
Gã cầm lấy Cơ Canh kiếm đang đặt trên bàn, khuôn mặt hiện lên nụ cười giả tạo.
“Ngươi đoán thử xem ta nghe thấy điều gì?”
Ta lui vào trong góc, cảnh giác nhìn gã.
“Ngươi yên tâm, trước khi ta hút hết nguyên thần trên người ngươi, ta sẽ không làm gì ngươi đâu”, hắn lại véo lấy gáy ta mà kéo lên, ghé sát lại gần tai ta nói khẽ: “Ta nghe thấy một chuyện rất thú vị, có muốn nghe không?”.
“Ước định giữa hai vị sư huynh của ngươi chính là ngươi trao kiếm cho ai, người kia phải tự động rút lui, hì hì, rút lui khỏi cái gì đây?”
Ta sững người, yêu quái vẫn tiếp tục cười giả lả: “Có phải ngươi thích người mặc y phục trắng không? Vậy ta sẽ trao kiếm cho người mặc y phục màu xanh là được rồi”.
Cả đời bản tiên cô gặp qua vô số yêu quái, nhưng kẻ đứng trước mặt ta là xấu xa nhất.
Ta phẫn nộ “meo” một tiếng.
“Còn có một chuyện thú vị nữa”, yêu quái cúi đầu, tiếp tục tiết lộ: “Lệ Ma mà các ngươi phải đối phó, chính là ta đây nè”, nói xong còn quay qua ta lộ ra hàm răng trắng ghê rợn.
Lần đầu tiên bản tiên cô phát hiện ra, khuôn mặt của mình lại có thể âm hiểm kinh khủng như vậy.
“Đừng hy vọng hai vị sư huynh của ngươi có thể phát hiện ra. Điểm lợi hại nhất của ta là có thể ẩn nấp dưới đủ loại hình dáng, thiên biến vạn hóa. Ta đã hút tinh khí của ngươi, nguyên thần trên người ta sẽ giống hệt với ngươi. Hai vị sư huynh của ngươi sẽ không phát hiện ra đâu.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Ta co ro ở chỗ cũ mà run lên cầm cập, nhìn thấy Lệ Ma ra mở cửa, người đứng ở cửa chính là Đế quân.
Ngọn lửa hy vọng trong lòng ta lại bắt đầu bùng cháy mãnh liệt.
Trên tay Đế quân còn bưng một chén gì đó đang tỏa khói nghi ngút. Ta từ xa ngửi được mùi bánh trôi nước hương hoa quế.
“Sư muội, bình thường trước lúc đi ngủ, Hàn Nhi luôn luôn ăn thêm bữa khuya, hôm nay sao muội lại quên mất thế?”
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ