Số lần đọc/download: 4797 / 38
Cập nhật: 2015-11-19 04:56:49 +0700
Chương 27
Ă
n tối xong, ngồi thêm cả tiếng đồng hồ nữa Diệp lão mới để hai vợ chồng Diệp Hạo về nhà. Diệp lão còn đích thân tiễn cháu dâu yêu quý ra tận xe, tha thiết nói với Nhạc Ân hàng ngày qua nhà ông đánh cờ, nói chuyện, còn lấy quà ra dụ dỗ,quyết giành lấy cơ hội bằng mọi cách.
Diệp Hạo dựa người vào xe nhìn ông nội diễn thuyết, chỉ mĩm cười im lặng, cho đến khi Nhạc Ân quay đầu nhìn anh đầy mong chờ, còn Diệp lão lén trừng mắt cảnh cáo anh, Diệp Hạo mới lên tiếng:
" Được rồi, chiều mai cháu lại đưa cô ấy qua đây. "
Một câu nói làm cho hai người Nhạc Ân và Diệp lão đồng thời nở nụ cười hài lòng, cuối cùng Diệp lão vỗ vai Nhạc Ân cho phép ra về.
…
" Andy, ông nội bảo là mua cho Ân con gấu to đùng đó. " Nhạc Ân ngồi trên xe đang vô cùng vui vẻ.
" Ừ, em qua nhà ông nhớ đừng chạy lung tung, nghe chưa? " Diệp Hạo nhìn phía trước, khuôn mặt không biểu tình dặn dò Nhạc Ân, ngày mai anh đi làm, anh không ở đó với cô được, tuy là có ông nội, nhưng mà...
" Ân không chạy." Nhạc Ân gật đầu, chợt nhớ điều gì đó, quay mặt qua Diệp Hạo ngập ngừng nói: " Nhưng mà ra vườn hoa chơi được không Andy ", vườn hoa to, lại có rất nhiều hoa, chiều nay nhìn thích vô cùng, nhưng toàn đánh cờ với Diệp lão nên cô không đi xem được.
Hồ nước nằm ở phía Bắc ngôi nhà, cách xa nhà ông nội,lại có hàng rào xung quanh, chắc là không nguy hiểm tới cô ngốc này. Diệp Hạo nhíu mày suy nghĩ, rồi nói:
" Ừ, gọi Thôi quản gia đi với em, ông ấy sẽ chỉ cho em biết rõ hơn."
" ÂN biết rồi."
" Đừng đi quá xa nhà ông, nhớ chưa, đi xa thì sẽ gặp nguy hiểm, anh đến đón cũng không tìm thấy em." Diệp Hạo vẫn còn lo lắng, đành dọa cô.
Nhạc Ân nghe vậy chớp chớp mắt, cũng biết sợ mà gật đầu:
" Không đi, không đi xa, chờ Andy đến đón."
" Ngoan lắm. " Diệp Hạo thở dài, nhưng quay mặt qua nhìn cô là mĩm cười khích lệ, dù sao Diệp lão không phải là rảnh rỗi, qua vài ngày là ông lại bận đi đây đi đó túi bụi, đến lúc đó.... Diệp Hạo lại thở dài lần nữa, anh không muốn nghĩ đến một điều ích kỉ lúc này,đó là anh chỉ muốn giữ cô ở bên anh mà thôi....................
Ngày hôm sau, Diệp Hạo đợi thím Trương đến làm, báo cho bà biết là trưa hôm nay anh sẽ về nhà đưa Nhạc Ân qua nhà Diệp lão, anh biết nhà thím Trương cũng không xa nhà anh, nên dặn thím Trương buổi chiều cứ về trước. Thím Trương gật đầu đã hiểu, thấy Diệp Hạo trước khi rời khỏi nhà cứ nhìn cửa phòng Nhạc Ân với vẻ mặt lưu luyến thì thấy hơi kì lạ, có vẻ như cậu ấy không an lòng khi để Nhạc Ân qua nhà Diệp lão a, thím Trương suy nghĩ.
Nhạc Ân vẫn còn nằm ngủ trên giường, lúc trước Nhạc Ân vốn cũng dậy trễ, mấy hôm nay càng không thể dậy sớm, Diệp Hạo ép buộc đến khuya thì sao mà dậy nổi đây.
Dù vậy, chỉ một lúc sau, đúng một giờ nhất định, sẽ có một người vào đánh thức Nhạc Ân.
" Tiểu Ân, dậy thôi, ra ăn sáng rồi coi phim tiếp, hôm nay mình đem tập mới đến này " Tiếng Tiểu Hoa oang oang bên tai Nhạc Ân,Tiểu Hoa kể từ ngày đầu tiên đến đây, mấy hôm sau không ngày nào không thiếu mặt cô ở nhà Nhạc Ân, dù sao việc học hành hiện tại cũng không bận rộn lắm mà.
"... ưm... ngủ đã a... " Nhạc Ân vẫn còn buồn ngủ, xoay người kháng nghị Tiểu Hoa
" Đồ heo ngủ, bạn ngủ cả đêm chưa đủ hay sao hả???" Tiểu Hoa than thở, thường chỉ là gọi Nhạc Ân cho có vậy thôi, cũng không phải là kiên quyết đánh thức Nhạc Ân dậy.Tiểu Hoa nhìn Nhạc Ân vẫn ôm chặt cái gối mà ngủ thì đi ra ngoài nói chuyện với thím Trương, cô phát hiện thím Trương rất hợp với cô, rất đam mê phim.
Nhưng Tiểu Hoa vừa đóng cửa phòng lại, thì Nhạc Ân cũng mơ màng mà mở mắt. Hình như cô mới nghe ai gọi mình, chắc chắn là Tiểu Hoa rồi, mấy hôm nay, toàn Tiểu Hoa đánh thức cô dậy mà. Nghĩ vậy bèn lò mò ngồi dậy, ngồi một lúc cho tỉnh táo mới đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
" Ai, thế sao, thật là ghê gớm mà, chậc... " Nhạc Ân mở cửa phòng đã thấy thím Trương ngồi cùng Tiểu Hoa trên ghế sô pha nói chuyện
" Đúng nha, rồi sau đó cô ta nằm trên giường cười âm hiểm, aiz, Tâm Hoa kia thì đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, a, điên quá đi mất… " Tiểu Hoa kể chuyện phim mà bất xúc đến mức đập tay vào mặt ghế da đánh bốp, hình như hơi đau còn khẽ lắc lắc cái tay.
" Tâm Hoa sao?? đuổi đi rồi à? " Nhạc Ân cũng có xem phim này trên tivi, đoạn Tiểu Hoa kể là đoạn chưa chiếu, hình như là đọc truyện mà biết.
" Tiểu Ân, he he, dậy rồi sao, tới đây, tới đây ngồi, chuyện hấp dẫn lắm… " Tiểu Hoa nghe tiếng Nhạc Ân thì quay đầu lại kêu cô. Thím Trương cũng vậy.
" Khoan, vào phòng bếp ngồi kể, để Tiểu Ân ăn sáng đã. " Thím Trương hóng chuyện tiếp theo, đứng lên đi vội vào bếp chuẩn bị cháo, Tiểu Hoa và Nhạc Ân cũng nhanh chân vào theo.......
Tiểu Hoa vừa uống nước cam thím Trương pha cho nhuận giọng vừa ngâm nga kể lể, thím Trương thì cắn hạt bí cau mày mà nghe, Nhạc Ân thì chớp chớp mắt nhanh chóng nạp vấn đề vào đầu phân tích, lâu lâu mới húp ngụm cháo, tốc độ có vẻ không theo kịp hai người kia nhưng vẫn lắng nghe không hề mở miệng hỏi lại....
" Người ta nói đúng là sự thật mà, hiền lành quá sẽ thua thiệt mà thôi. " Thím Trương nghe xong câu chuyện thì cảm thán.
" Đúng vậy đó, nhưng cũng tại mấy người đàn ông bạc tình bạc nghĩa nữa a." Tiểu Hoa cho ý kiến
" Aiz, số phận đã định, biết làm sao, đâu thể biết trước ai tốt ai xấu mà cưới bây giờ " Thím Trương lơ đãng nhớ về người chồng đã mất của mình, ông ấy cũng rất tốt với bà.
" Đúng vậy, nói đâu cho xa …" Tiểu Hoa bổng nhìn chằm chằm Nhạc Ân đang ngậm muỗng cháo trong miêng: " Tiểu Ân có chọn đâu mà vẫn cưới được anh Hạo tốt a, đúng không Tiểu Ân? "
Thím Trương nghe vậy cũng gật đầu mĩm cười, bà chưa thấy người chồng nào như Diệp Hạo cả a, yêu chiều vợ vô cùng. Nhưng Nhạc Ân nãy giờ không theo kịp câu chuyện Tiểu Hoa kể, đang nghe hai người cảm thán đột nhiên chuyển sang cô, nên cũng ngơ ngác, chỉ hiểu là Tiểu Hoa đang nói ‘Andy là người tốt’, vội gật đầu:
" Andy tốt, Andy tốt nhất a."
" Ha ha, khen chồng ghê thật." Tiểu Hoa vỗ vai Nhạc Ân mà cười, rồi chợt khựng lại nói: " Tiểu Ân, cậu thấy phim không, chẳng phải chồng Tâm Hoa lúc đầu là người tốt mà, cũng yêu Tâm Hoa lắm nhưng rồi cũng phản bội đấy thôi, anh Hạo có tốt đến mấy cũng không nên lơ là, phải luôn giữ cho chặt vào, hiểu không??"
" Hả, không lơ là là sao?? " Nhạc Ân cau mày hỏi
" Ngốc,nghĩa là không cho cô gái nào đến gần anh Hạo, cô nào cứ tới gần, cậu phải đuổi đi, hiểu không hả?" Tiểu Hoa nghiêm nghị dạy bảo;
" Ồ, Andy không thích cô ấy đâu;" Nhạc Ân lắc đầu rồi nói, Andy chỉ thích Ân thôi a
" Aida, bạn thật là, anh Hạo không thích nhưng cô ta bám mãi anh Hạo động lòng thì sao, phải đánh đuổi trước khi chuyện đó xả ra chứ, Tiểu Ân ngốc quá đi mà " Tiểu Hoa nhìn Nhạc Ân không hài lòng;
" À..." Nhạc Ân chớp chớp mắt nhìn lại Tiểu Hoa, muốn hỏi làm gì để đánh đuổi đi?, nhưng không dám hỏi tiếp, đành gật đầu một cái để Tiểu Hoa hài lòng.
Thím Trương nãy giờ ngồi nghe cả hai nói chuyện thì bật cười, không đồng ý cũng không phản đối câu nói của Tiểu Hoa, ai biết được chuyện tương lai cơ chứ, càng không biết được lòng người. Thấy Nhạc Ân ăn chén cháo đã lâu thì nhắc nhở:
" Aiz, Tiểu Ân đúng là nên giữ cậu Diệp Hạo, nhưng cũng không nên lo lắng làm gì mấy chuyện này, thôi Tiểu Ân ăn nhanh lên còn đi xem phim với Tiểu Hoa nào."
Nhạc Ân chép miệng, nghe lời mà cúi đầu ăn tiếp,nhưng đôi mắt lại rũ xuống, Nhạc Ân vẫn đang suy nghĩ về... mấy câu nói vừa rồi của Tiểu Hoa.
-----------------------------------------------------
Diệp Hạo buổi trưa về đón Nhạc Ân đi, anh về hơi sớm để chuẩn bị đồ cho Nhạc Ân. Lúc về tới nhà thì thấy khuôn mặt Nhạc Ân cứ hiện lên vẻ suy tư, đi lại cũng chậm chạp hẳn.
Thật ra, từ sáng giờ cô đã như vậy a, thím Trương biết cô suy nghĩ chuyện hồi sáng nhưng thấy cô vẫn ăn uống bình thường nên không hỏi han gì, bà đợi Diệp Hạo về giải quyết, có Diệp Hạo thì vấn đề gì của Nhạc Ân cũng ra ngô ra khoai dễ dàng hết.
" Ân Ân, sao vậy em?" Diệp Hạo kéo Nhạc Ân vào phòng cô, sờ lên trán xem thử có nóng không, thấy người vẫn bình thường mà.
Nhạc Ân giương mắt nhìn Diệp Hạo, cô nghe Diệp Hạo hỏi nhưng chỉ nhìn anh chằm chằm, không trả lời.
Diệp Hạo trở nên lo lắng, thần sắc cô sao giống như những ngày còn mắc bệnh vậy, anh vội ôm cô đến bên giường, để cô ngồi lên chân mình, vòng hai tay ôm chặt lại rồi hỏi tiếp:" Em mệt sao? mệt mỏi thì ở nhà nghĩ ngơi, ngày khác qua nhà ông, được không??"
Nhạc Ân nghe tới qua nhà ông mới hết sững người, nhàn nhạt lắc đầu một cái mới mở miệng nói:
" Andy …"
" Ừ, sao em? " Diệp Hạo mừng rở
" Andy có thích người khác nữa không?"
"..."
Diệp Hạo cau mày, hóa ra nãy giờ vì suy nghĩ chuyện này, khẳng định lại nghe theo Tiểu Hoa kể lể gì đây, câu này cô đã từng hỏi anh một lần, nhưng anh không trả lời, vì anh muốn cô không cần phải suy nghĩ những chuyện mệt óc này, cô phải sống vô ưu vô lo mới được.
" Ngốc, không thích ai nữa, chỉ thích em " Diệp Hạo cố gắng nói ra câu tình cảm, anh thấy hơi ngượng miệng, dù sao anh là người chỉ thể hiện tình cảm bằng hành động mà.
" Chỉ thích Ân… " Nhạc Ân lặp lại, chớp mắt suy nghĩ, suy nghĩ thông thì mĩm cười hài lòng, đưa tay vỗ má Diệp Hạo, giọng điệu vui vẻ:" Andy nhớ nha,chỉ thích Ân, Ân không cho ANdy thích người khác đâu. "
" Được rồi, còn gì muốn hỏi anh nữa không? " Diệp Hạo búng trán cô một cái, còn gì nói ra để anh giải quyết một lần, tránh cho cô ngốc suốt ngày ngẩn ngơ.
" Hết rồi, chỉ muốn biết vậy thôi a " Nhạc Ân tủm tĩm cười, Andy không giống chồng của Tâm Hoa trên phim kia a, Andy là tốt nhất, chỉ thích mỗi mình Ân Ân thôi. Nhạc Ân trở về trạng thái vô nghĩ, kéo tay Diệp Hạo:" Andy, thay áo, qua ông nội đi "
" Chút nữa chúng ta mới đi, giờ còn sớm " Diệp Hạo nhìn chằm chú khuôn mặt ngay sát mắt mình, nhìn đôi môi mới mím lại mà cười, không chần chờ mà ngậm chặt lại, đã giải quyết xong tâm tình cho vợ, đến lúc giả quyết tâm tình cho chồng rồi. Diệp Hạo không phải là người thích kiềm chế bản thân.
" Chúng ta làm chuyện vợ chồng " Diệp Hạo rời nụ hôn nóng bỏng, ôm chặt Nhạc Ân vào người, thì thầm dụ dỗ, hồi nãy anh có nói thím Trương về luôn, anh đi rồi sẽ khóa cửa, chắc giờ này bà cũng đi rồi.
" Trời không tối mà …" Nhạc Ân khó khăn lắc lắc đầu, vì tay Diệp Hạo đang để sau gáy cô
" Sáng sớm có làm cũng là trời sáng, đâu phải trời tối " Diệp Hạo bật cười, cô ngốc này
" Nhưng, mệt lắm… " Nhạc Ân chu môi, mỗi lần làm như vậy, cả người cô luôn phải chịu đựng cái cảm giác kì quái, Nhạc Ân không biết nói sao đây nữa.
" Mệt thì nằm nghĩ...", chúng ta có nhiều thời gian để nghĩ ngơi mà, Diệp Hạo cười thầm, không đôi co nữa, đôi co với cô ngốc này thì biết đến bao giờ cho hết chuyện, anh cúi đầu, mở màng một nụ hôn khác, bàn tay nhanh chóng cởi áo cho Nhạc Ân, mạnh mẽ áp cô xuống giường, không cho phép được từ chối...
Lăn qua lăn về thì Nhạc Ân đúng là cũng hơi mệt, nhắm mắt thiu thiu ngủ, Diệp Hạo biếng nhác cứ vậy ôm vợ vào lòng cũng ngủ luôn. Đến 2h chiều, Diệp Hạo mới dậy đánh thức Nhạc Ân. Hai vợ chồng thong thả thay áo quần rồi mới rời nhà.
Diệp lão ở nhà rảnh rỗi, Nhạc Ân đến giờ nào cũng được, nhưng ở một nơi nào đó, Trần thúc bắt đầu nhăn nhó, công thần của ông từ nay đã biết bê trể công việc rồi a.
--------------------------------------------------------------
Vận mà Nhạc Ân đến nhà Diệp lão chơi cũng đã được mấy ngày liên tục. Hôm đó Diệp Hạo đưa cô đến, mấy hôm sau Diệp lão phất tay bảo để ông cho người đến đón, chiều Diệp Hạo đón về là được. Nhạc Ân thì sao cũng được, miễn là buổi tối Diệp Hạo đến đón là được hết, cả buổi chiều ở với Diệp lão được đánh cờ thoải mái, được ra vườn hoa chơi, ra sau vườn cây của Diệp lão hái quả, rồi chăm mấy con gà cảnh cho ông, việc làm không hết, vui vẻ vô cùng.
" Cháu dâu tôi thế nào?" Diệp lão hỏi lão Châu ngồi bên cạnh, đây là một trong mấy người bạn già trên thương trường của ông ngày xưa, giờ thỉnh thoảng đến nhà ông chơi cờ, tán gẫu.
Lão Châu cũng đã già, mắt nheo lại hiện lên mấy nếp nhăn, đang nhìn cô gái nhỏ phía xa xa, lát sau gật gù:
" Đáng khen lắm, có thể thắng tôi đúng là đáng khen mà " giọng nói chẳng có chút ngượng ngùng, gương mặt cũng chẳng xấu hổ khi nói câu đó, chứng tỏ trình độ mặt dày đã tu luyện đến tầng cao nhất.
Diệp lão hừ mũi một cái thật mạnh với lão Châu, rồi lắc đầu cười hớ hớ, thua đến 3 ván mà còn nói được câu đó, còn đòi đánh thêm ván thứ 4, nhưng Nhạc Ân nhớ mấy con gà nên chạy đi cho ăn mất.Diệp lão cười cười nói, giọng nói không giấu nổi niềm tự hào:
" Tôi là tôi chỉ tự hào về nó thôi, ha ha, ngày mai tôi sẽ gọi lão Tứ đến đây, để ông ta nếm mùi mới được, ha ha …"
" Vậy mai tôi lại đến mới được " Lão Châu ngay lập tức hùa vào, quên mất mới nãy mình còn tỏ thái độ gì.
" Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh..." Diệp lão thấy bạn lộ bộ mặt thì cười lớn tiếng vui vẻ.
Bà Diệp đi từ xa đến nghe thấy tiếng Diệp lão cười thì giương mắt nhìn, bà ít khi thấy ông cười thoải mái như vậy, vì đứa con gái bệnh tật kia sao, cha thật đúng là yêu thương cháu gái bạn mình mà, bà hừ mũi. Mấy hôm nay ngày nào cô ta cũng đến đây, sao cứ đến mãi vậy nhỉ, lâu nay có thấy bén mảng đến đâu. Bây giờ bà đến đây cũng là vì lí do đó đây,không lẽ nào con dâu đến chơi mà không ghé thăm mẹ chồng, bà Diệp khẽ nhếch khóe miệng đi nhanh tới chỗ Diệp lão. Đàng sau lưng là Chu Lệ Băng đang cúi đầu đi theo.
" Chào cha... Chào chú Châu. "
" Cháu chào Ông nội, cháu chào ông."
Diệp lão ngẩng đầu nhìn hai người vừa mới chào mình, mĩm cười theo lễ, rồi nói:
" Hai đứa đến chơi sao? Ngồi xuống trước đi/ "
Lão Châu bên cạnh vốn cũng đang định ra về, thấy có người nhà đến nên muốn từ biệt luôn, không làm phiền nữa, đứng lên nói:
" Cả hai ngồi xuống với lão Diệp đi, ta phải về luôn đây, nhà ta có việc bận " lại quay sang Diệp lão đưa tay ra:" Tôi về đây, mai lại đến, nhớ pha trà này lại đó, chào lão "
Diệp lão cũng đứng lên, tươi cười bắt tay với bạn, tiễn bạn một đoạn mới quay lại bàn đá tiếp con dâu và cháu dâu mình.
" Cả hai ngồi xuống đi, các con đến gặp ta có chuyện gì không?"
" Dạ, gần đến ngày mừng thọ cho cha, con đến là muốn hỏi cha có tổ chức lớn tại nhà hay không " bà Diệp đã thấy Nhạc Ân từ xa, nhưng cố không nhìn về phía đó, trả lời Diệp lão
" Vẫn như năm ngoái đi, bảo Thiên Minh nó mở tiệc lớn ở khách sạn tiếp đãi người ta, còn cái chính vẫn là ở nhà, kêu mấy đứa về hết đi " Diệp lão nhấp ngụm trà rồi nói, mấy năm trước đều tổ chức lớn tại nhà chính này, nhưng sau đó ông cảm thấy mệt mỏi cũng không thể cáo từ sớm được, nên bảo con trai ông dời địa điểm, ông ra mặt xong sẽ lấy cớ rồi về nhà, còn lễ chính là tổ chức ở nhà, có con cháu tụ tập với nhau thôi.
" Dạ, chồng con cũng nghĩ cha sẽ làm như năm ngoái, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của cha trước " bà Diệp không quan tâm làm ở đâu, miễn là có làm là được, với bà mấy cái dịp lễ tiệc này không hề phiền hà, đơn giản nó thể hiện được vị thế của Diệp gia, vốn Diệp lão chỉ muốn tổ chức đơn giản trong nhà, chính bà là người kiên quyết làm tiệc lớn, phải thật lớn,càng lớn càng tốt.
" Được rồi, cứ vậy đi, ta nghe nói mấy ngày nữa Diệp Tề về nhà, bảo nó lo mà ở lại đến ngày mừng thọ cho ta. Cái thằng, đi cả năm mới vác mặt về nhà " Diệp lão hừ mũi, đứa cháu này, giống hệt cha nó, coi công việc như tính mạng.
Bà Diệp nghe Diệp lão hỏi về Diệp Tề thì mĩm cười vì con mình gần về, nhưng nghe đến câu sau cũng xụ mặt lại, bà có cùng cảm nhận với ông, đứa con trai lớn này của bà rất xa cách với bà, như chồng bà vậy, suốt ngày chỉ có 2 chữ công việc mà thôi. Giọng nói liền mang vài phân chua cay:
" Vâng, con đã biết."
Diệp lão nhìn thần sắc bà Diệp thở dài, lắc lắc đầu rồi đưa ly trà lên miệng nhâm nhi. Chu Lệ Băng ngồi bên cạnh bà Diệp vẫn giữ im lặng mà lắng nghe, nhưng lâu lâu nhịn không được len lén Diệp lão nhìn về phía Nhạc Ân đang cho mấy con gà ăn đàng xa.
" Cha, con nghe nói.. " bà Diệp ngâp ngừng, khó khăn mà nói ra cái từ bà căm ghét:"… vợ Diệp Hạo có đến đây chơi? "
Diệp lão đang uống trà thì dừng lại liếc mắt qua bà, rồi cười cười nói:
" Ừ, Tiểu Ân nó đến đây chơi, aiz, nó còn nhỏ, không hiểu lễ nghi mà qua thăm con, con đừng trách nó, hiện tại nó ở đây, ta gọi nó đến gặp mặt con " Nói xong quay đầu gọi lớn: " Tiểu Ân, lại đây!! "
Nhạc Ân đang cho gà ăn, tụi gà cũng ăn đủ rồi, nhưng Nhạc Ân cứ thích để gạo trên tay dụ dỗ chúng tới mổ ăn, ngồi đến quên thời gian. Nghe tiếng Diệp lão mới tỉnh lại, quay đầu xung quanh ngơ ngác.
Lão Thôi quản gia vốn ở trong nhà, thấy Diệp lão ngồi với bà Diệp và Chu Lệ Băng, thì hiểu được ông gọi Nhạc Ân để làm gì, vội đi đến chỗ Nhạc Ân để dẫn cô đến. Ông biết bà Diệp không thích Thiếu phú nhân nhỏ bé này, nên muốn ở bên cạnh Nhạc Ân lỡ có gì thì sẽ đỡ lời cho cô.
" Tiểu Ân, ông nội cháu gọi đấy, mau theo ta nào " Lão Thôi thấy Nhạc Ân đang ngơ ngác nhìn xung quanh, vỗ nhẹ vào vai Nhạc Ân ra hiệu.
" Có gì sao lão Thôi?" Nhạc Ân tò mò đi theo
" Tiểu Ân, người ngồi đối diện ông nội là mẹ chồng cháu, cháu phải gọi là mẹ, nhớ chưa?" Lão Thôi hơi ngờ ngợ, Diệp Hạo chưa bao giờ gọi bà Diệp là mẹ, dù vậy Nhạc Ân là con dâu, cũng nên giữ lễ nghi chứ nhỉ, không biết ông nghĩ có đúng không nữa
Mẹ??? Nhạc Ân cau mày, đi đến gần mới thấy rõ mặt bà Diệp, thấy bà đang nhếch mắt nhìn mình, Nhạc Ân bỗng thấy đáng sợ, không tự chủ được đi sát bên lão Thôi.
" Tiểu Ân, lại đây ngồi với ông nội, mau lên. " Diệp lão đứng lên, thấy biểu tình của Nhạc Ân thì thở dài tội nghiệp, vội bảo hộ cháu dâu.
Nhạc Ân ngước mắt nhìn người ngồi đối diện, lo lo sợ sợ mà ngồi xuống bên cạnh Diệp lão, còn nhích vào thật gần rồi níu tay ông. Diệp lão càng đau lòng vỗ nhẹ tay cháu, aiz, con nít thật nhạy cảm mà, nhận rõ được nguy hiểm trước mắt mình.
" Tiểu Ân, đây là mẹ chồng cháu,cháu chào mẹ cháu đi, còn đây là em dâu tương lai của cháu, cháu nhỏ tuổi hơn nhiều, gọi theo lễ nghi cũng được, mà gọi tên hay gì đó cũng được. " Diệp lão cũng nói như lão Thôi, ông là người lớn trong nhà, ông bảo Nhạc Ân gọi là mẹ là vì gia quy trong nhà, ông không thể dạy cháu gọi cách khác được. Còn Chu Lệ Băng, ông nói như vậy là để hai đứa cháu dâu của ông được tự nhiên với nhau, muốn gọi gì cứ thương lượng với nhau mà gọi.
Nhạc Ân cau mày lại, nhớ đến chuyện gì đó, kiên quyết ngậm miệng, không gọi mẹ, cũng không trả lời nói chuyện với Diệp lão, cúi đầu giả chết.
Hành động của Nhạc Ân làm bà Diệp khó chịu, nó thật giống hệt đứa con hoang kia mà, không biết tôn ti trật tự. Chu Lệ Băng nãy giờ nhìn chằm chằm Nhạc Ân cũng nheo mắt lại, trong lòng thầm hả hê, cô ta không biết phép tắc gì cả, có lẽ cô ta đúng là không bình thường thật, nhìn xem, trông khuôn mặt kia thật khờ khạo,ngu ngốc, dù có đẹp thật đấy, nhưng về vẻ đẹp, cô chưa bao giờ tự ti thua kém ai huống gì với cô gái là vợ của Diệp Hạo này, cô nghĩ mình đẹp hơn cô ta nhiều.
Diệp Lão nhìn tình hình trước mắt, thì cười ha hả xua đi không khí khó xử, vội vỗ tay an ủi Nhạc Ân:
" Ha ha, Tiểu Ân này thật là, vẫn còn ngại ngùng sao? " rồi quay sang nói với con dâu:" Con đừng trách nó, nó như vậy đấy, từ nhỏ đến giờ rất sợ người lạ, dần dần nó quen thì lúc đó nó sẽ đi thăm con, ha ha "
Cũng không đợi bà Diệp nói gì, quay sang lão Thôi căn dặn:" Đã đi mua bánh kem rồi đúng không? mau đem lên cho Tiểu Ân ăn, đánh cờ nãy giờ nó đói lắm rồi đấy. "
Lão Thôi nãy giờ cũng lo lắng cho Nhạc Ân, thấy Diệp lão đưa thang, vội cười tươi hướng Nhạc Ân nói:
" Tiểu Ân, đi ăn bánh kem thôi, đã mua cho cháu nãy giờ rồi đấy " rồi vỗ vỗ tay Nhạc Ân, đợi cô níu lấy tay mình đứng dậy, lão Thôi mới quay qua bà Diệp nói:" Phu nhân, tam thiếu phu nhân, tôi xin phép đưa cô Tiểu Ân vào nhà ", nói xong nhanh chóng đưa Nhạc Ân vào nhà, không cần nhìn cũng đoán được khuôn mặt bà Diệp đang khó chịu thế nào.
Lão Thôi đưa Nhạc Ân vào tới bàn ăn mới thấy Nhạc Ân ngẩng đầu, sau đó lại quay đầu nhìn dáo dác phía sau. Lão Thôi bật cười, thiếu phu nhận này thật đáng thương mà, phải lo lắng rồi.
" Tiểu Ân, sao cháu không chào mẹ, cháu lo lắng điều gì sao?" Lão Thôi lấy đĩa bánh kem trong tủ lạnh đặt lên bàn ăn cho Nhạc Ân
" Lão Thôi, nhìn đáng sợ lắm nha, người đó không thích Ân a " Nhạc Ân đã đi vào nhà, không còn e ngại bà Diệp, chu môi nói, mắt lại dán vào miếng bánh kem, tay tự động cầm lấy muỗng xúc ăn.
" Ha ha, dù sao cũng là mẹ chồng cháu, cũng phải chào chứ " Lão Thôi qua mấy ngày thì biết Nhạc Ân vô cùng đơn thuần, nhiều thứ không biết.
" Mẹ chồng là sao lão Thôi? " Nhạc Ân tham lam ăn miếng to, nhưng vẫn nuốt được rất ngon lành, nuốt xong thì nhìn lão Thôi hoỉ, từ này hơi lạ a.
" Mẹ chồng là mẹ của chồng, Nhạc Ân hiểu không?" Lão Thôi nói xong cau mày lại, ông có nên giải thích thêm là bà Diệp không phải mẹ ruột Diệp Hạo không nhỉ, đã thấy Nhạc Ân chu môi không đồng ý
" Đó không phải mẹ của Andy, mẹ Andy đẹp lắm nha, lại thương Ân nữa. " Nhạc Ân nhớ người trong tấm ảnh thấy ở mộ mẹ mà Diệp Hạo từng dẫn đi, cô nhớ trong ảnh, mẹ đang nhìn cô mĩm cười, rất hiền lành, Nhạc Ân thấy rất thích mẹ trong ảnh đó, không giống người ngoài kia.
Lão Thôi kinh ngạc nhìn Nhạc Ân, thì ra cô cũng biết, ông lắc đầu mà cười, cô bé này, vì vậy mà sợ vị phu nhân kia sao. Ông trầm tư, dù là làm dâu Diệp gia, nhưng Diệp Hạo lại sống riêng, còn Diệp lão may ra anh còn về nhà, nếu một ngày Diệp lão đi, thì anh chắc cũng không nhìn nhận cái nhà này, đã vậy, Nhạc Ân có gọi mẹ hay không cũng vậy thôi, ông biết bà Diệp cũng không thích nghe cái từ đó.
" Ừ, Tiểu Ân ăn bánh đi " Lão Thôi mĩm cười, chuyện đến đâu hay đến đó vậy.
Nhạc Ân chớp chớp mắt, nghe lời tiếp tục ăn bánh, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt bà Diệp. Mà …. Nhạc Ân chỉ nhớ mỗi mặt bà, hoàn toàn không để ý Chu Lệ Băng cũng có mặt ở đó.........
Đến tối thì Diệp Hạo đến đón Nhạc Ân, giống như mọi ngày, ăn cơm xong mới được về. Diệp Hạo bước vào nhà là nghe thấy tiếng cười trong trẻo của vợ, cả ngày dù mệt hay không mệt, ưu phiền hay lo lắng hay không,cũng đều tan biến không còn một mảnh.
" Cười gì cô ngốc?" Diệp Hạo đi đến sau lưng Nhạc Ân đang ngồi, vòng hai tay ôm cô lại, hôn lên mái tóc đen bóng, hoàn toàn bỏ quên Diệp lão ngồi bên cạnh Nhạc Ân.
" Andy, đến rồi." Nhạc Ân thấy tay Diệp Hạo mới nhận ra Diệp Hạo đã đến, ngay lập tức quay người quỳ lên ghế ôm lấy cổ Diệp Hạo vui mừng
Diệp lão cũng thấy cháu, cũng đã quen với cảnh tượng này, tiếp tục nhìn tivi đang chiếu phim hài
" Ừ, anh đến rồi, đang xem phim với ông nội à? " Diệp Hạo nhấc cả người Nhạc Ân ra khỏi ghế, cứ thế bế lên đi vòng vào trong ngồi xuống ghế lại, anh có thể buông Nhạc Ân ra rồi tự đi tới mà ngồi, nhưng anh muốn ôm cô thế này thôi.
" Andy, phim vui lắm, Ân xin ông cái đĩa này rồi, ông sẽ cho a, cho Andy coi nữa." Nhạc Ân hí hửng nói liên tục, vẫn ngồi trên chân Diệp Hạo mà ôm cổ anh
" Ừ " Diệp Hạo nhìn khuôn mặt đáng yêu của vợ đến mê mẫn, đột nhiên anh đưa mặt đến gần mặt cô, ngữi ngữi: " Ân Ân hôm nay ăn bánh kem dâu sao?"
" Sao Andy biết a?" Nhạc Ân kinh ngạc, ngày nào ông nội cũng mua bánh kem cho Nhạc Ân ăn, nhưng việc Diệp Hạo đoán đúng bánh kem dâu khiến Nhạc Ân thấy thú vị, Andy thật giỏi, biết hết a.
Diệp Hạo bật cười, sờ khóe miệng Nhạc Ân: " Bánh kem còn bên miệng em này "
Thật ra là anh ngữi được từ miệng cô, đang thèm muốn gặm thử cái miệng nhỏ đây, nhưng vẫn cố nén nhịn đến muốn điên lên, đây là nhà ông nội mà, thật là bất tiện, Diệp Hạo thở dài.
" Thật sao…? " Nhạc Ân chớp mắt, tay theo phản xa đưa lên sờ thử xem có bánh kem dính lại hay không làm Diệp Hạo cười thành tiếng vui vẻ.
Diệp lão lúc này mới quay mặt qua nhìn hai đứa cháu đang tình tứ, lắc đầu với Nhạc Ân, ôi cháu dâu ngốc nghếch, đáng yêu thật mà, cứ bị Diệp Hạo trêu mãi thôi.
" Hai đứa mau vào ăn cơm rồi về cho sớm." Diệp lão đứng dậy, liếc Diệp Hạo mà nói, ăn mau đi mà về, ông biết Diệp Hạo giờ này chỉ muốn về nhà nhanh chóng thôi, cũng tốt, mau mau về nhà cho ông đứa chắt nội, Diệp lão xoa xoa tay gật gù rồi đi trước.
" Đi ăn cơm thôi. " Diệp Hạo cũng liếc lại bóng lưng ông mình, biết ông nội hiểu ý mình, Diệp Hạo hài lòng ôm Nhạc Ân đi ăn cơm.........
Diệp lão từng bảo Nhạc Ân thường xuyên đến nhà ông chơi là có quà, vì vậy, ngày nào ông cũng mua thú bông cho cô, ông cũng biết Nhạc Ân vốn thích mấy con thú nhồi bông này mà. Quả vậy, hiên tại Diệp Hạo đang đi trước ra xe, ôm theo con hổ nhồi bông to như hổ thật, nhét vào sau xe, rồi đứng đợi Nhạc Ân đang cùng ông nội đi phía sau. Ở nhà anh đã có gấu to, chó to, thậm chí cả bộ vịt mẹ vịt con nhồi bông rồi, đem theo con hổ này về thêm chật phòng đây, Diệp Hạo lắc đầu cảm thán.
" Ông nội mua con gà đi… " Nhạc Ân đi bên Diệp lão đang kì kèo món quà ngày mai
" Ha ha, cháu thích gà sao, được, mai ông cho người đi mua cho cháu một bầy gà …" Diệp lão liền gật đầu, gì chứ mấy thứ cỏn con này ông mua đâu cũng có nhiều lắm a, ông chỉ là lo Diệp Hạo đang nhíu mày trước mặt không thích chúng thôi, ha ha.
" Không mua nữa, phòng đã chật lắm rồi, ông mà mua nữa thì em phải mang chúng ra phòng khách mà để đấy." Quả nhiên Diệp Hạo ngay lập tức phản đối, cô mang về toàn để trên giường, tối cũng ôm ngủ, không còn ôm anh nữa, thêm con nào là anh càng bị lạnh nhạt thêm, thật đáng vứt đi hết mà.
Nhạc Ân chu môi, bất mãn với Diệp Hạo, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng đúng, Nhạc Ân không muốn đem chúng ra phòng khách a, sẽ lạnh lẽo lắm, đấu tranh tư tưởng một lúc mới nói: " Được rồi, vậy thì mai mua thêm mấy con gà, sau đó không mua nữa, được không a? "
Diệp lão nghe vậy bật cười to, còn cố gắng mua thêm ngày mai nữa mới chịu, ha ha. Diệp Hạo cũng bật cười, đi đến kéo tay Nhạc Ân qua phía mình.
" Được, cho em thêm mấy con gà, giờ chào ông đi về thôi. "
" Chào ông nội, Ân về a. " Nghe Diệp Hạo nói được, Nhạc Ân an tâm, vui vẻ tạm biệt Diệp lão.
" Ừ, hai đứa về đi "
" Cháu về luôn, ông vào nhà đi. " Diệp Hạo mở cửa xe cho Nhạc Ân, rồi quay qua Diệp lão hối thúc ông vào nhà, ban đêm hơi lạnh không tốt cho ông.
" Được, ta vào. " Diệp lão nén cười quay người đi vào, vì ông thấy Nhạc Ân trước khi lên xe vẫn cố gắng nháy mắt ra hiệu cho ông, vì không biết nháy một mắt, nên nháy luôn cả hai, ha ha. Được rồi, mai ông mua lần cuối cho cháu, sẽ mua cho cháu vài chục con gà cho Diệp Hạo biết mặt, a ha ha.......
" Buồn ngủ không?" Diệp Hạo đưa tay qua vuốt má vợ mình, hôm nay về hơi trể hơn bình thường, nhìn cô đã muốn nhíu mắt rồi.
" Không a " Nhạc Ân lắc lắc đầu, lại chớp chớp mắt cho tỉnh táo, rồi quay sang Diệp Hạo nói chuyện cho đỡ buồn ngủ: " Andy, hôm nay Ân gặp một người đáng sợ lắm a. "
Người đáng sợ??? Diệp Hạo cau mày nhìn qua Nhạc Ân hỏi liên tục:
" Người đó có làm gì em không? có làm em sợ không?ông nội có ở đó không?"
Nhạc Ân nghe một mạch, lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi gật đầu thêm một cái nữa mới trả lời:
" Ông nội gọi Ân đến chào, nhưng Ân nhìn mặt thật đáng sợ, nên Ân không chào luôn a."
Gọi đến chào?? Bạn ông nội ư? Diệp Hạo hơi thở phào, hỏi tiếp:
" Ừ, đáng sợ lắm sao? là bạn ông nội đúng không?"
Nhạc Ân nhíu mày, người đó có được coi là bạn ông không nhỉ?
" Ông bảo gọi người đó là mẹ chồng a."
Mẹ chồng?? Là bà ấy?? Diệp Hạo bỗng nhếch miệng cười.
" Ông bảo em gọi là mẹ sao?? "
" Ông bảo gọi, nhưng Ân không gọi "
" Tại sao??" Diệp Hạo ngạc nhiên quay đầu qua nhìn vợ mình.
" Người đó đáng sợ, không phải mẹ a, mẹ hiền lắm…" Nhạc Ân đang nói thì dừng lại, rồi nhoẻn cười:" Andy dẫn Ân đi gặp mẹ đi."
Dẫn đi gặp mẹ ư...
Diệp Hạo lặng người, đưa xe tấp vào lề đường, không nói một lời vòng tay qua ôm Nhạc Ân vào lòng, ôm thật chặt, gục đầu lên vai cô, để mặc bản thân yếu đuối. Một lúc sau anh mới thì thầm:
" Ừ, chủ nhật này anh đưa em đi gặp mẹ, Ân Ân của anh ngoan lắm. "
" Andy, Andy làm sao... " Nhạc Ân ngơ ngác
" Anh muốn ôm em." Diệp Hạo mĩm cười, vòng tay càng ôm chặt hơn
Anh chưa từng gọi bà Diệp một tiếng mẹ, nhưng anh cũng chưa bao giờ ghét bà, anh cũng chỉ muốn tiếng mẹ mà Nhạc Ân gọi chỉ dành cho mẹ của anh, cô đã làm như vậy, anh biết, vì cô ngốc này yêu quý mẹ anh, một điều đơn giản như vậy, với anh lại là một niềm xúc động to lớn.
Mẹ, con gái mà con mang đến cho mẹ quá đáng yêu, đúng không?