Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 26 - Trở Về Nhà
K
hi rốt cuộc đã thấy Kilmore Cove hiện ra sau khúc cua cuối cùng, bà Covenant thở phào nhẹ nhõm.
“Em thấy thật không thể tin nổi! Thật không thể tin nổi! Mình đã đến nơi rồi! Em muốn bước ra để hôn lên đất!”
“Mời em.” Chồng bà cười lớn, ông bật xi-nhan rồi tấp xe vào lề đường.
Ông bà Covenant bước ra trong làn gió mát lành buổi tối. Bên phải họ, ngọn hải đăng như một ngọn tháp bạc soi bóng dưới biển. Đèn của nó đang tắt.
“Chắc phải có tiệc tùng gì đó ở dưới kia.” Ông Covenant nói và chỉ về phía quảng trường ngôi làng. Dưới đó không xa, mọi người đang tụ họp đông nghịt trước nhà trọ duy nhất của Kilmore Cove.
“Nó kia rồi, ngôi nhà thân yêu của chúng ta...” Vợ ông vừa nói và vừa chỉ tay vào ngọn tháp sáng đèn của Biệt thự Argo sừng sững trên đỉnh vách đá.
Họ ôm nhau.
“Có lẽ là sau hai ngày nhầm lẫn rốt cuộc chúng ta cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình.” Bà Covenant nói.
“Ừmm...” Chồng bà ậm ừ và tận hưởng sự tĩnh lặng của khung cảnh chỉ bị làm phiền bởi những tiếng nói vọng tới từ phía nhà trọ.
“Chúng ta đi chứ?” Một lát sau bà Covenant đề nghị. “Jason và Julia có lẽ đang chờ chúng ta.”
Ông Covenant mỉm cười, biết rằng bắt vợ ông xa lũ trẻ thật khó biết chừng nào.
“Chúng ta đi thôi.”
Họ lên xe và xuống làng Kilmore Cove bằng con đường dọc theo bờ biển. Khi tới trước Quán Gió, họ giảm dần tốc độ. Dường như cả làng đang tập trung ở đó.
Ông Covenant hạ cửa kính và hỏi người qua đường đầu tiên mà ông gặp:
“Có chuyện gì vậy?”
“Ông chủ cũ của Biệt thự Argo đã quay về rồi!” Người đó giải thích với ông và chỉ về phía nhà nghỉ.
“Xin lỗi, sao cơ?”
“Ông Ulysses Moore, ông chủ cũ ấy! Ông ấy không chết mà đã trở lại làng và đang khóa trái mình trong phòng nhà nghỉ.”
Một người phụ nữ với những vệt tóc vàng rực nói thêm:
“Chúng tôi đang chờ tới lúc ông ấy quyết định ra ngoài! Chuyện này không thú vị sao?”
Nhưng ông Covenant lại chẳng thấy nó thú vị chút nào. Ngược lại... Chuyện mấy tuần nay trôi qua trước mắt ông: nào liên hệ với người làm vườn của ngôi biệt thự, nào tới thăm ngôi nhà, rồi mua nó với một mức giá thấp đến nực cười...
“Em có muốn xem liệu vợ chồng mình có bị lừa không nhỉ?” Đột nhiên ông tức giận nói và bước xuống xe.
“Ôi trời ơi, không.” Bà Covenant rên rỉ, đổ sụp trên bảng điều khiển xe. “Em biết mà. Em đã cảm thấy điều này. Ngôi nhà quá đẹp... Còn chúng ta thì vừa bán căn hộ ở London!” Sau đó bà hét lên rồi đi theo chồng vào giữa đám đông.
Trước cửa quán trọ, một cô gái đang cố gắng trong vô vọng giữ đám đông đang la hét ở bên ngoài.
“Hãy bảo ông ta ra đây! Hãy bảo chúng tôi muốn nói chuyện với ông ta!”
“Đúng vậy! Chúng tôi muốn nói chuyện với Ulysses Moore!”
Ông bà Covenant cố gắng đầy khó nhọc để thu hút sự chú ý của cô gái.
“Cô ơi... xin lỗi? Cô ơi?”
“Chúng tôi muốn gặp người chủ của Biệt thự Argo!” Bà Bowen hét lớn sau lưng họ.
“Chúng tôi muốn gặp người lái chiếc ô tô kia!” Bà Stella la lối.
Bà Covenant thấy một chiếc xe bán tải màu xám đỗ trước quán trọ. Một chiếc xe không hoàn toàn lạ lẫm... bà đã từng thấy nó ở đâu nhỉ?
“Này anh ơi...” Bà gọi chồng và kéo áo ông. “Anh nhìn đằng kia kìa...”
“Chuyện về ông chủ cũ của Biệt thự Argo là sao vậy?” Chồng bà hét lên với cô lễ tân.
“Thực sự tôi cũng không biết, thưa ông...” Cô gái bối rối thanh minh. “Mọi người đến đây yêu cầu được gặp quý ông ở tầng trên, người chủ cũ của Biệt thự Argo. Ông ấy đang ở trong phòng để gọi điện và...”
“Cái xe kia chẳng phải là của Homer sao anh?” Bà Covenant thốt lên.
Giữa đám đông có tiếng rì rầm ngạc nhiên.
“Ông ấy đang mở cửa sổ!”
“Nhìn kìa!”
“Ông ấy đây rồi! Là Ulysses Moore đấy!”
Một người đàn ông xuất hiện ở cửa sổ.
“Ông bà Covenant! Cuối cùng hai người đã tới!” Ông hét lớn.
Ông bà chủ của Biệt thự Argo nhìn nhau sửng sốt. Người đàn ông kia nói tiếp:
“Tôi đã thử gọi vào di động của các vị cả tiếng đồng hồ! Tôi rất sợ phải đi ra khỏi phòng, với tất cả những người này và...”
Đám đông đột nhiên im bặt và tập trung lắng nghe. Ông Covenant nhận ra người đàn ông bên cửa sổ.
“Homer?” Ông ngạc nhiên hỏi.
“Ai là Homer?” Vài người cất tiếng hỏi.
“Là người chuyển nhà của chúng tôi!” Bà Covenant đáp.
“Homer, anh làm gì ở đó vậy?” Ông Covenant hỏi người đàn ông kia.
”Tôi làm gì ở đây sao? Tôi tới ở trong phòng ông đã đặt cho tôi trước và... Khi ngó ra ngoài, tôi thấy tất cả những con người tức giận này!”
Đám đông len lỏi những tiếng rầm rì thất vọng.
“Vậy là không phải Ulysses Moore...”
“Ông ấy là người chuyển nhà của những người chủ mới...”
“Ông ấy chỉ đến đây để nghỉ.”
Và chỉ trong chốc lát, mọi người tản về.
Trên đường về Biệt thự Argo, ông bà Covenant và Homer dựng lại những gì đã xảy ra: trong làng lan truyền tin đồn rằng một người lạ đang trọ tại Quán Gió và đặt phòng dưới cái tên “ông chủ của Biệt thự Argo”, bởi chính ông Covenant là người đã đặt phòng, và Agatha, cô gái làm việc ở quán trọ, do chưa biết tên ông nên đã ghi vào sổ như vậy. Ông Homer đã đi qua đi lại nhiều lần từ làng tới chỗ xe tải chuyển nhà và đội chiếc mũ thợ săn rất giống với chiếc mũ mà người chủ cũ của Biệt thự Argo từng diện.
“Thế mà họ bảo rằng không phải như những gì người ta thường nói, và rằng ở làng ai cũng chỉ biết lo việc người nấy thôi!” Bà Covenant lẩm bẩm. “Thành phố là tuyệt nhất, nếu các anh cho phép...”
Ông Covenant chỉ khúc khích cười.
Sau khi sự hiểu lầm được làm rõ, cả làng đã tới chào hỏi và nhất quyết đòi mời ông uống một cốc ở quán Salt Walker. Ông đã nhận được hàng chục cái vỗ vai chào mừng tới làng và mọi chuyện khép lại bằng một tràng cười sảng khoái.
“Vấn đề là...” ông nói và ngoảnh mặt về phía người đàn ông của công ty Homer & Homer, “thực sự chưa có ai từng gặp người chủ cũ, ông ấy vốn sống thu mình ở Biệt thự Argo. Có rất nhiều... sự hiếu kỳ, anh hiểu chứ?”
Homer hiểu. Và ông hiểu cả việc tất cả mọi người ở ngôi làng này chắc hẳn đều hơi điên khùng.
“Ôi trời ơi!” Đúng lúc ấy bà Covenant ré lên.
Ở giữa đường là một cỗ xe độc mã do một chú ngựa kéo.
Ông Covenant giảm tốc độ và dừng xe bên rìa vách đá, ông thấy người làm vườn của Biệt thự Argo lấp ló trên con đường mòn.
“Ông Nestor?” Bà Covenant kinh ngạc hỏi. “Ông làm gì ở đây vậy? Còn con ngựa này là của ai?”
Ông bà Covenant phải xuống xe lần thứ ba.
“Ông bà Covenant!” Người làm vườn mỉm cười lúng túng. “Chết thật, ông bà thứ lỗi vì con ngựa... Bây giờ tôi phải mang trả nó về chuồng đây.”
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Bà Covenant thốt lên. “Tất cả mọi người đều không bình thường sao?”
Ông Nestor xua tay trấn an họ.
“Không, không. Xin bà bình tĩnh. Tôi đang xuống dưới làng với...” ông khó nhọc kìm nén và chỉ vào chú ngựa, “... Ariadne, khi mà... chẳng có gì... chẳng có gì xảy ra cả.”
Ngoại trừ việc có lẽ một người đã bay khỏi vách đá cùng chiếc Bọ Cát của anh ta.
“Bọn trẻ nhà tôi thế nào?” Bà Covenant nhìn về hướng Biệt thự Argo và hỏi, lúc này bà vô cùng lo lắng.
“Chúng khỏe, rất khỏe... tôi nghĩ vậy.” Ông Nestor khẽ nói. “Đã có vài... trở ngại bất ngờ, nhưng...”
“Ông nghĩ... nghĩa là thế nào?”
“Và những trở ngại bất ngờ là gì?”
Trong khu vườn của Biệt thự Argo, lúc này đã hoàn toàn tối om, người ta chẳng nghe thấy gì, dù là tiếng một con ruồi vo ve.
Jason, Julia và Rick đứng bất động trước ông bà Covenant và người chuyển nhà đang rất lúng túng của họ.
“Dù cháu có là ai thì hãy về nhà ngay lập tức.” Bà Covenant ra lệnh cho Rick, khi đã phân biệt được cậu bé với những đứa con của mình dưới lớp bụi than phủ đầy trên người.
“Jason, Julia, hẹn gặp lại...” Cậu bé lí nhí nói và cúi đầu bỏ đi.
“Đừng chắc chắn về điều đó như vậy.” Bà nói với Rick trong khi cậu tìm kiếm chiếc xe đạp của mình.
“Nó ở chỗ ông Leonard rồi!” Jason chợt nhớ ra. “Cậu lấy cái xe đạp hồng của nhà Bowen đi!”
“Leonard? Nhà Bowen? Tất cả những người này là ai vậy?”
Rick lóc cóc đạp xe ra xa, vẫn cố chào lần cuối.
“Mẹ...”
“Im ngay, Julia. Con khiến mẹ thất vọng khủng khiếp.”
“Nhưng lỗi là của con mà mẹ!” Jason kêu lên.
“Bà Covenant, tôi...”
“Tốt hơn hết là ông hãy giữ yên lặng, ông Nestor. Ông thấy mấy đứa con tôi thảm hại thế nào chưa? Cái này là gì?”
“Hắc ín mẹ ạ. Và cái này là bồ hóng. Còn những cái này... con nghĩ chúng là tảo.”
“Làm thế quái nào mà người con đầy hắc ín, bồ hóng và tảo hả?” Bà Covenant lớn tiếng.
Jason lại cụp mắt xuống, nhưng nó không tài nào nhịn được cười.
“Có khi là...” Ông Covenant đánh bạo nói.
“MẸ YÊU CẦU BỌN CON GIẢI THÍCH! NGAY BÂY GIỜ!” Vợ ông cắt ngang.
“Ông Bowen phải dọn hết đồ khỏi tầng hầm.” Julia nói liền một hơi.
Jason mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Đó là lần đầu tiên cậu thấy chị mình bịa ra một lời thanh minh.
“Và ông ấy đã tới nhờ ông Nestor giúp một tay.” Chị cậu nói tiếp. “Hai bọn con, cùng với Rick... đã đề nghị được giúp. Ông Bowen đã già rồi. Và... trong tầng hầm của ông ấy...”
“... đầy hắc ín ạ.” Jason tiếp lời.
“... và bồ hóng.” Julia thêm thắt. “Bồ hóng và hắc ín ở khắp nơi. Và cả tảo nữa ạ. Nhưng mà thật tuyệt. Bọn con làm việc ở đó trong hai ngày. Cuối cùng, để cảm ơn, ông Bowen đã tặng bọn con chiếc xe đạp màu hồng của con gái ông, và... một vật nhỏ mà Jason và con muốn tặng cho mẹ.”
Môi bà Covenant bắt đầu run run thấy rõ.
“Là c-c-cái gì?”
“Một bức tranh về Biệt thự Argo ạ.” Julia mỉm cười.
“Có cả một cái máy phát nhạc gắn vào khung tranh nữa ạ.”
Khi trông thấy nó, ông Nestor trợn tròn mắt. Giai điệu ngọt ngào của Peter Dedalus lan khắp khu vườn, khiến cơn giận của bà Covenant tan thành mây khói.
“Chao ôi,” bà khẽ nói và tha thứ cho chúng trong phút chốc, “các con tôi!”
Ông Homer, ông Nestor và ông Covenant nhìn nhau đầy hài lòng.
Nấp trong căn phòng trên ngọn tháp, cả ông Leonard Minaxo cũng mỉm cười. Ông chờ tất cả mọi người vào nhà rồi mới mở cửa sổ và trèo lên mái.
Với hai bước nhảy ông đã tới chỗ những cành cây ngô đồng và trèo xuống dưới.
(...)
Oblivia Newton ho sặc sụa và lê lết khắp các con ngõ của khu ổ chuột cũ kỹ, cố gắng tới phố Tình Bạn nhanh nhất có thể. Cô ả ngoái lại quan sát phía sau nhiều lần, hoảng sợ trước ý nghĩ Bá Tước Tro hay một người bảo vệ bí mật nào đó xuất hiện.
Oblivia rất mệt, nhưng ả quyết tâm theo đuổi cuộc tìm kiếm của mình, bởi lúc này ả đã biết mình phải tìm thứ gì: Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.
Sau khi rời Đảo Mặt Nạ, Oblivia trở về quán trọ với trang phục rách tả tơi, cả người phủ đầy bụi than. Không hề bận tâm tới ánh mắt của ông chủ quán, Oblivia đi lên phòng, chọn mặc bộ đồ da màu đen của tay đua mô-tô, lấy ba lô và trả tiền phòng bằng những đồng xu còn sót lại.
Sau đó ả bỏ ra ngoài, khi đi qua một rạp hát nơi có buổi công diễn vở hài kịch của Goldoni, ả dừng lại để định hướng.
Cuối cùng Oblivia rẽ vào một ngõ tối và thấy một cầu thang nhỏ như thể được vẽ ở bên hông của ngôi nhà. Ả bước xuống cầu thang, đi dưới một hàng cổng vòm và tới con ngõ chật hẹp cuối cùng nằm giữa hai tòa nhà trung cổ đồ sộ.
Oblivia cảm thấy thật bẩn thỉu, ả mơ ước được tắm nước nóng trong bể nước xoáy, cả dầu gội hương chanh leo nữa.
Ả đi vào phố Tình Bạn, tới mở một cánh cổng nhỏ, bước vào bên trong một căn phòng tối om và thấy Cánh Cửa Thời Gian đã được ai đó giải phóng khỏi con thuyền gondola mà ả đã khéo che đậy.
“Tôi cứ nghĩ là cô sẽ không quay lại…” Ông Peter Dedalus thì thầm. “Tôi sẽ đánh cược là…”
“Đừng bao giờ đánh cược với tôi.” Oblivia cắt ngang. “Tôi đã lấy mọi thứ. Chúng ta sẵn sàng rồi chứ?”
“Rồi.” Người thợ đồng hồ cũ của Kilmore Cove trả lời và nhìn ngắm cánh cửa dẫn tới Ngôi Nhà Gương.