You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
rời xẫm tối lúc nào mà giám thị Tùng không biết. Ngồi im phía bên trong cùng giáp vách, sợi xiềng sắt nối liền hai cổ chân nguy hiểm éo trên mặt đất như con rắn. Cái cảnh tù bị xiềng, bị cùm thật quen mắt với bay, vậy mà khi sừng thấy hai cẳng chân mình bị xiềng, ngựa lại bỡ ngỡ, tưởng tượng đâu trong giấc ngủ bao.
Trong phòng giam, có hai mươi mấy ba nuôi tù xiềng hoặc xiềng và cùm. Chỉ có 4, 5 người (vận động) không bị cùm mà thôi. Đó là ân huệ phi thường của giám thị đồng chí. muốn giết tên trưởng ban, muốn giết luôn tên giám sát theo lệnh trưởng ban kè kèm theo rồi nhét vào phòng giam chung xiềng và cùm. Chỉ khi nào được phép ra bên ngoài giây lát để làm điều đó, thì mới có thể giám sát thị trường khóa mở. Nhưng cơ hội đó coi như hạn hữu.
Trước đó, giám thị Tung thường được chỉ định canh gác trại giam thường xuyên ở trại xiềng xích. Nhưng trong dịp không may này, đánh mới có thì giờ quan sát lành kỹ phòng giam.
Đó là một chiều ngang có kích thước lớn hơn 5 kích thước và chiều sâu hơn 10 kích thước. Ở đây chỉ được đưa vào những phần tử có "thành tích" được định nghĩa là phạm tội nặng hoặc bị xếp vào loại tội phạm nặng. Nhân vật phải dừng lại ở bãi cỏ này để chờ người quyết định số phận của mình.
Nhưng thượng cấp sẽ quyết định số phận mình ra sao? Không lẽ vì tội "hủ hóa" với con Mán mà thượng cấp lại rút mình vào trại xiềng và cùm cùng tù tội? Bao nhiêu công hiến hiến cho cách mạng, cho tuần này, giờ phút này mình không thể lại được xử lý như một tên phản động van phong chế độ?
Tung lại nhánh hoa trẹo cảm thấy hai hàm răng ê điếng như vừa ăn một vốc tôi sống.
luôn luôn trả thù lên những tiếng ồn ào. Thanh âm cao thấp của câu hát: "thề phanh giết máu quân thù" lại vang trong đầu vương miện. Đúng rồi, phải "phanh xác uống máu" tuyến thù là phó trưởng ban quản trị trại. Bởi vì nó cố gắng giết mình bằng cánh tay và trả thù hận thù của băng đảng Việt gian tù nhân trại xiềng và cùm. Nhưng giám thị Tùng xào một cách khó giải khi nhận định rõ sự thất thế rất đáng sợ của ngọc. Tính ra đến lúc này, vừa cứng hai bốn tiếng đồng hồ sống trong khắc khoải lo lắng, không một phút bình tĩnh, không một lúc chợp mắt cho não cân giảm căng thẳng. Luôn trong hai bốn giờ đồng hồ, Tùng có cảm giác huyết ngâm lên đầu, mặt lửa nóng như lúc ngồi bên lò hơn trông cho thợ rèn đóng xiềng vào cổ chân tù.
Giám thị Tùng bị lỗi đầu ngón tay cái vào hai tai, ngày qua một thoáng, cho lỗi tai giảm dần. Tùng vẫn bị bệnh nguy hiểm mỗi khi thiếu ngủ hay không cân quá căng thẳng.
Y cau có nhìn khắp phòng giam một lượt. Tù nằm, ngồi ngổn ngang trong...trật tự, những người chỉ được xiềng xích thì ngồi phệt, co hai đầu gối trước, ngủ gật, hay dựa vào sau vào vách đá, những người bị cùm nằm thẳng cánh chân, hai cổ chân bị kẹp không di chuyển trong hai khối chồng chồng lên nhau, lớn bằng chiếc quạt nan nan miền quê hương. Thiết bị tuyệt đối không có cách nào có thể quay lại được, ngoại trừ việc phi vào một người khác và nhẩy hai chân một lần, từng bước ngắn. Bởi vậy, muốn chuyển trong phòng giam, họ phải bò bằng đầu gối. Những người bị cùm lâu, đầu gối chai cứng và dầy như da trâu, đen thui, cọ rửa thế nào cũng không sạch.
Nhắc lại, từ xế chiều hôm qua, giám thị Tùng đã được chấm dứt nhiệm vụ khi vừa khởi động tra tấn thiếu thời Hợi như độc giả đã biết. Nhiệm vụ cầm tay có viết số công văn và ngày an toàn, lên tiến trình trưởng ban tại văn phòng. Một đồng chí giám thị kèm theo thùng nhựa như trường hợp ứng dụng giải phóng nhân.
Trước khi vào cuộc gặp gỡ trưởng ban, Tùng được đưa sang phòng bên ký giấy trả lại Võ khí (súng lục) cho nhân viên phụ trách rồi hân hoan chờ đợi như vào giao diện. Không còn lục, không còn quyền hành động, Tung mất hết vẻ ngoài một cách rõ ràng.
Y ngồi trên chiếc ghế dài bỏ trống ngoài trời, nghe loang thoáng trong phòng giải quyết, cự nự của trưởng ban rồi nói tiếng nhỏ nhẹ nhàng của thư ký. Thùng càng hồi hộp lo sợ, không biết chuyện gì đã tạo ra đồng chí trưởng ban nổi cơn thịnh nộ.
Lát sau, Tùng vẫn chưa hết hồi hộp, thành viên thư ký đã bất thần xuất hiện với thiết bị nền kinh, xanh lét. Tùng Cô đật lên, chuẩn bị để vào, nhưng người gửi thư đã gửi hiệu ứng cho giám thị Phiến, người giải quyết Phần vào giao diện trưởng ban trước.
Tung vừa lo âu, vừa nhăn nheo, chỉ nhăn nheo để biểu lộ sự bất mãn.
Lát sau, giám thị Phiến trở ra, béo trang hoàng hàm ra hiệu cho Tùng vào cuộc sống. Gan lì, lĩnh vực là thế mà đến giây phút quyết định, Sơn nước bọt muốn không trôi.
Sau gõ tiếng cửa kín rè của giám thị Phiến, một giọng lạnh lùng gạt gỏng oang oang cửa hàng lên từ bên trong phòng, đập vào tai Tùng:
- Cho vào!
Trước đây một phút, Tùng còn tự động: " Phải bình tĩnh để thoát khỏi tình trạng mất tinh thần. Dù sao ta cũng là một cỗ cốt lõi tham gia cách mạng từ hồi còn trong bóng tối, đã lập được nhiều trạng thái". Nhưng đến khi bước chân vào phòng chợt thấy phó trưởng ban đang đút khẩu súng lục súng lục vào bao da trước bụng, gườm găm cặp mắt diều hâu, Tùng hết hồn, nghe tim nhẩy thình thịch trong lồng lồng, quên hết những lời tạm thời đã chuẩn bị để giảm bớt sơ sài thất bại.
Tùng gắn bắp:
- Kính chào đồng...
Phó trưởng ban tốc độ tay cái "ình" xuống bàn, đánh phủ đầu:
- Cán bộ gì thế! Cán bộ hủ hóa, phong kiến, phá hoại chế độ, phạm tội tội trời...Vụ này phải trình về trung nguy hiểm, trước khi đưa ra phán đoán nhân dân chẩn đoán...
Tùng muốn chạy khi nghe mấy tiếng "trung tăng bộ" và "tòa án nhân dân". Nhưng chính chiến cũng náo nức với tù nên liền sau đấy, lấy lại bình tĩnh nào. Phó trưởng ban quắc mắt nhìn đánh chòng chà, gằn giọng:
- Đồng chí có giận dữ về tội quyến rũ thiếu phụ Mán Slao không? Biết tội đó là tội "đại hình" không?
- Dạ...thưa ông trưởng ban...
- Trả lời thẳng vào câu hỏi: Có hận thù về cưỡng hiếp không? Từ trước, đã hờn dỗi những người nào, bao nhiêu lần?
Hình ảnh quyến rũ của Slao thoáng hiện ra rồi mất tiêu luôn vì Tùng quá bàng hoàng, sợ hãi. Nhưng hình ảnh ông già Mán hoàng tức, bà già Mán khóc lóc, khóc lên những lời giận dữ, rồi thanh niên Mán, người định hỏi thiếu phụ Slao làm vợ, ba bốn nhân chứng như thế, làm sao phản nổi để chạy kiện. Sơn thú chưa biết trả lời ấp ra sao, phó trưởng ban đã mở cuốn sổ, rút ​​ra tờ giấy mà dự đoán là lá đơn kiện, mơ mắt sơ qua "hừ" một tiếng rồi thả một câu đầy tức giận:
- Chứng tỏ ưu tư, hết đường cãi vã!
- Thưa ông phó trưởng ban, xin ông lượng bình mà tha thứ...Em bị khởi động vì tình cảm, khó lại, thiếu phụ Slao đồng ý làm vợ em... trước sau gì, em cũng xin vui vẻ tác hợp...
- Đảng đã chọn điều khiển lịch, thành phần chưa? Đã được phép chưa? Thượng cấp chấp thuận cho ái chưa? Mà định lấy con gái ta làm vợ thứ mấy? "Hủ hóa" bao nhiêu lần cả thẩy? Bị phát hiện, báo cáo nhiều lần?
Thùng gằm mặt, nói không tiếng ồn:
- Dạ...một lần...
Lúc đó phó trưởng ban mới khoan thai đứng lên, nhìn mấy người một lần, để lấy nhân chứng cho lời cung khai, rồi dõng dạc nói:
- Một lần cũng tiêu hủy hết uy tín của trại, cũng có đủ xã hội chính sách dân cư của nhà nước nước. Ủ, bỏ phần sự kiện gác đêm để giam phong vương tiếp nhận sử dụng công cụ mở khóa cùm, cắt xiềng, đào luyện qua rào chắn, đến sáng giám thị không hay vì mặt không lý do, vào nhà dân chúng tôi cám đàn bà con gái, hứa hẹn những điều khiển bậy cho xong việc có hại cho tín hiệu và nhà nước, đến khi được thực hiện nhiệm vụ khai báo, trong một nhiệm vụ khám phá thì sẽ tra tấn nhân đến tiêu điểm...
Tung bủn tung hai chân, bất giác mếu máo xúc hai tay trước tấn công, còn chưa biết ung thư ra sao, phó trưởng ban đã lạnh lùng ra lệnh:
- Giám Thị Phiến! Theo lệnh tôi, giải giám đốc thị trấn Tùng xuống, áp dụng đúng luật kỷ luật nêu gương cho những nhân viên khác trong lửa.
Giám thị Phiến nhận lệnh, vung cánh tay lên ngang lông mày mày hoa rồi lui. Tung nấn ná đứng lại cà phê nhưng phó trưởng ban đã cúi xuống tập hồ sơ trước mặt, ngoài tấm bìa có chữ "MẬT" đỏ như máu tươi. Y không biết làm sao hơn trích dẫn rồi theo đồng chí Phiến ra ngoài, khúm núm như một tù nhân phạm trọng tội.
Ra đến hiên, Tung đưa áo lên quệt hôi nách, trên mặt, trên cổ, bàng hoàng không biết rồi đây hậu quả phục vụ hủ hóa sẽ đưa y tới đâu. Giám thị Phiến bước vài bậc thangg đi song hàng với đồng nghiệp được "thất thế", lặng cười mồm rồi lấy giọng thân mật lặng nói:
- Đồng chí thông cảm dùm cho tôi. Tôi ái và đau khổ hết sức nhưng lệnh của cấp trên phải đứng hành động... Tôi mong rằng thượng cấp... sẽ lấy lượng hồng mà chỉ áp dụng hình phạt một cách tượng trưng mà thôi.
Tùng xuống nước nhỏ:
- Cảm ơn bạn đồng nghiệp...! Chất nhờn có thể gặp nạn, xin nhẹ nhàng dùm cho đệ... miễn cưỡng cho những hình phạt quá nặng nề. Def là người biết ơn, chứ không như ai...
-Lệnh của thượng cấp, mình đâu viễn tự ý làm hay không làm... Phải vậy không, đồng nghiệp?
Tùng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói, đã nhận ra giám thị Phiến có ý kiến ​​đưa xuống nhà bếp. Y nghĩ thầm: "có lẽ, nó muốn cho mình ăn mấy gói đói đỡ lòng. Bữa trưa, mình bị kẹt, đâu có được ăn".
Nhưng Tùng muốn ngồi dậy khi gần tới đường đi vào nhà bếp, giám thị Phiến chỉ về căn nhà lá bên tay mặt. Đó là lò rèn. Chết cha, lò rèn?! Có lẽ phải mang xiềng xích như tù phạm tội? Tùng nhìn giám đốc Phiến, muốn hỏi mà tắc. Như không muốn bắt Tung phải chăng thoải lâu, Phiến thảm tự nhiên làm như Tùng đã chính thức trở thành tù nhân của trại giam.
- Theo lệnh của thượng cấp, đồng nghiệp phải “tạm thời” mang xiềng xích một thời gian. Vì vậy đồng nghiệp hãy tôn trọng kỷ luật...
Tùng muốn hét lên cho xuống khí tức bằng cú đẩy. Tàn tự nhiên y ngộ, tàn nhang lạnh lùng, là cái máy nghiền những cản trở, những kẻ không làm theo lệnh, là máy, bách...không có tình cảm, không biết rung động. Vậy nên không thể nào hết là cứ dồn theo mệnh lệnh của người thay mặt rồi tìm cách chui ra ngoài những chiếc bánh xe của máy nghiền sau, dù có dịp.
Mép Tung rằn toạc thành một nụ cười nhăn nhó. Cô nàng lững thững đến bên lò rèn, nhìn ngang nhìn một vẻ bất mãn phiền muộn không cần giấu. Một người đang rình mò lom khom tìm kiếm trong chiếc thùng cây sành vật dụng của lò rèn, nghe tiếng chân hương ngửng lên nhìn. Khi nhận ra "thân chủ" mới, người kề cận, há mồm trong một giai điệu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, không nói lên lời. Đó là tù rèn, chuyên gia đóng trại xiềng xích.
- Ông giám thị...Trời ơi! Ông giám thị...!
Tùng cười nhạt, môi dưới ngâm ra một cách kinh bỉ. Nhẹ nhàng ai? Tên tù rèn rèn, tay sai làm tiền đắc lực của chiến binh, hay chiến hỏa hạm, khinh đoàn, khinh thượng cấp và đồng nghiệp của võ? Cống như giám đốc Phiến nhìn ra tâm trạng của Tùng nên cũng "đáp lễ" bằng cái cười nhạt nhạt, đểu giả khinh mạn hơn, rồi thoắt bắt lại vẻ béo trang của một nhân viên đầy đủ quyền hành động trong một lửa giam, dõngc bảo rèn rèn:
- Theo lệnh của cấp trên: Tôi dẫn đồng nghiệp Tùng xuống đây để đóng cửa cho...một chiếc cúp như bình thường, chú thích vẫn làm...
Hai con mắt Tùng đã đỏ những tia máu. Giai điệu không lưu ý đến những lời giải thích của giám thị Phiến mà chỉ nghe Cánh vẳng bên tai những lời thù hận...Giết, giết hết...rồi chết cũng được. Giây phút này, cơn sốt mới được tìm thấy cơn sốt và cơn đau đã phạm phải điều kiện phức tạp nhất: Gia nhập thể chất của những người, những người không có thời gian. Nhưng hiện tại đã quá đủ! Chánh đã vắt hết nước, còn ai tiếc cái vỏ vô dụng! Hơn nữa, cái vỏ ấy còn có thể làm cấp trên thanh trượt mà té.
Tiếng đập đập trên đe đóng chốt hai cái khoen sắt vào cổ chân, đập vào trái tim của các thành viên Tung làm tức giận muốn hộc máu. Giám thị Phiến quan sát thái độ và sắc đẹp của tên tội phạm chưa có danh sách, đọc được tư tưởng phản bội của chiến lược, quyết định sẽ ghi vào báo cáo tiến trình thượng cấp, nhờ gió cung cấp trừ một tên đồng nghiệpnghách tham lam nén anh em từ lâu nay, tẩy độc của nhân bao nhiêu tiền bạc và vật chất tiếp tế.
Nghĩ vậy, giám thị Phiến lui ra xa vài bước, đề phòng trường hợp được Tung nổi tấn công công bất ngờ. Giám thị Tùng với một hoàng võng tăm tối, rất bất lương vẫn bị đồng nghiệp coi là một phần tử hung bạo, ưa những vụng máu, không ngán những trường hợp đổi mạng.
Giám thị Phiến quay giấu nụ cười, dưỡng bẩm sinh trong miệng:
- Được, bạn muốn đổi mạng thì bạn sắp có dịp đổi mạng. Mặc dù sức mạnh của "bạn" đang hỗn loạn, càng nhiều càng tốt!...
°
Từ lò luyện xuống nhà xiềng, Tùng không chủ nói một tiếng. Trên quãng đường ngắn, đánh lửa bắt gặp dăm, ba tù nhân đang tò mò nhìn theo đánh giá thấy nóng chạy sau gáy, trên lưng. Nhận giờ thì không có đứa con nào hơn đứa trẻ nào, tư cách ngang nhau, vì đều là tội nhân.
Đằng sau kia, trước khi thư giãn, phó trưởng ban đang chỉ trỏ cho việc làm lên. Lối đi trong trại lửa trở nên sạch sẽ, quang đãng sau vài tiếng đồng hồ làm sạch. Là nhân viên ban quản trị, Tùng hiểu vì lý do nào phó trưởng ban phải ra lệnh chỉnh sửa gấp cho gọn gàng đẹp mắt.
Trong trường hợp tổng giám đốc Lý Bá Sơ đến thanh trà hoặc một quân đoàn dân chính nào đó đến thăm Tung cũng sẽ tố cáo công khai những công việc làm khổng lồ âm thanh của phó trưởng ban quản trị. Rồi muốn ra sao thì ra "Chúng tôi muốn giết ông thì ông giết lại chúng mày". Đi ngang bụi chuối, Tùng tìm thấy một xác chết nằm tênh chênh vênh trên mặt đất nắng nóng gay gắt soi vào giữa thiết bị dị hình, gầy mó, lem luốc những vết máu. Hai cẳng chân xác chết còn sót lại những vết máu đông đặc, đen thui. Tùng nhận ngay xác thực 983.
Một ý nghĩ chưa rõ màu len vào trong óc sáng tạo phân vân, bận tâm cho đến khi tới cửa trước nhà xiềng xích. Từ trước đến nay, một tay đánh đã tấn công hay hành hạ đến chết cả trăm tên thì nghĩ sao. Lần này, chỉ theo lệnh trên "tuốt nứa" chết có một thằng lại Chuyện bối rối quá!
Từ lúc ở lò rèn bước ra, tội nhân tùng buộc phải dùng cái phương sách "cổ điển" mà tù mang xiềng vẫn dùng khi di chuyển.
Nhà xiềng xích tranh, cửa hàng trên một nền đất cao, chung quanh là tường dầy bằng đất sét, giáp bên ngoài, không có cửa sổ. Chỉ có một cửa sổ lớn vào, phía bên trên cửa sổ có hàng chấn động bằng một loại tre đặc biệt, lớn bằng cổ tay. Đứng bên ngoài, giám thị leo lên có thể quan sát phòng giam dễ dàng mà không cần mở cửa.
Vì thói quen nghề nghiệp, hai người tới trước phòng giam không một tiếng động. Bên trong có nhiều tiếng thì thần nhỏ nhỏ. Nhưng khi thị trưởng Phiến vừa dí mũi vào hàng song gôm gôm sừng, tiếng rì rào nhất yên tĩnh bặt liền, đã được báo động. Thật vậy, chỉ có một dấu hiệu đặc biệt, một tiếng hằng hằng, một cử động đưa tay lên gãi đầu hay bỏ rơi mạnh sợi xiềng xuống đất là cả phòng yên yên tĩnh như tờ. Bước chân giám sát tù còn nhẹ hơn bước chân mèo nhưng với người tù thả tai tai xuống đất, tiếng ồn là rụng ngoài hiên vẫn nghe thấy như thường lệ.
Người giam giữ trực tiếp ngồi dựa lưng vào ngựa sắt, về phía cửa chờ chỉ thị hay cảnh báo của giám thị. Có người mất ý niệm về thời gian, tưởng tượng đã đến bữa ăn chiều. Nhiều người trở về mình, mắt xiềng xích nhau bật lên những tiếng kim khí buồn tên và tuyệt vọng. Nhiều người khác mộng mơ nhìn ra cửa rồi lại mơ mộng mơ mắt, nằm bất động. Họ là thiết bị tử tử đang chờ kết quả của đơn xin ân xá.
Sau một loạt khóa lách, cây gỗ được làm lớn hơn rồi siết chặt ngang cửa để thu hồi. Tù nhân chăm chú nhìn: Đằng sau giám thị Phiến có một người yên ổn bước vào phòng đeo chân xiềng nhưng quần sạch sẽ tươm tất. Người này buồn bã và cau có nhìn xung quanh phòng giam một vòng rồi cười cười. Có tiếng xì xào hỏi nhau ở phía cuối phòng nhưng giám thị Phiến tử hình trừng mắt, tức thì im lặng như tờ.
Giám thị bảo quản nhân trực nhưng mọi người đều nghe được:
- Thêm một trại...mới mà...quen.
- Dạ...dạ...
- Vậy tất cả là bao nhiêu?
- Thưa ông giám thị, hai mươi tám tuổi với trại mới này là hai mươi chín. Đó là không có một thành viên trại "được" ra phong vương vương hồi sáng qua và một người ra vườn chuối lúc nẫy.
- Được, luật trại giam phải triệt để tôn trọng. Cần ghi vào sổ trực đủ chi tiết cần thiết về những dịch vụ vi phạm kỷ luật.
Giám thị Phiến liên tục có vẻ khó nói:
- Các thành viên trại đều biết: Đây là giám thị Tùng. Đương nhiên sự mất lập trường tư tưởng trôi lạc, bị thất bại và đưa vào đây để giáo dục hóa và cải tạo tư tưởng. Sự kiện này chứng minh chính phủ và thượng cấp của chúng ta không thiên vị một ai, kẻ phạm tội phải bị phạt xứng đáng, kỷ luật áp dụng đồng đều cho mọi người. Mọi người đều có bổn phận tôn giáo luật pháp.
Nói xong, giám thị Phiến thảm nhiên liệu ra khỏi phòng, không độc cứng nhân mới.
Tím mặt vì tức giận, Tung hầm nhìn mọi người rồi đảo mắt trang điểm. Đọc theo hai vách phòng giam, mỗi bên có mười độ ba mười bốn người nằm hay ngồi, người độc cách người kia khoảng một cánh tay. Trong cùng một bức thư, chỉ có ba tù nhân và xiềng xích dài trên mặt đất. Cả ba đều gầy nhom như đang bệnh. Ở một góc cuối phòng có hai cái gầu sòng cũ dùng làm chậu cứu nước tiểu. Trong phòng chỉ có góc này nhưng rộng rãi.
Quy tắc chung "bất chấp thành văn", ô mới vào đương nhiên phải nằm ở nơi gần nước tiểu, ngoại trừ trường hợp đặc biệt được giám sát chỉ định chỗ ở tốt và sạch sẽ.
Tùng chưa tìm được chỗ tương tự, còn phân vân nhìn hết vách bên này đến vách bên kia, chậm tiến độ để đo tốc độ phản ứng của lũ tù mà trước đây vài tiếng đồng hồ, đời sống còn sót lại trong tay sơn. Giọng nói dõng dạc cửa hàng nghe thật đáng ghét của nhân trực:
- Mọi người vẫn nhớ ông giám thị vừa rồi, phải tôn giáo luật trong phòng...
Tùng hiểu ý nghĩa mặt cạn của lời cảnh báo gián đoạn nên tiếp tục bước chậm đến cuối phòng, đà ngồi phệt xuống dựa vào nền sau, quan sát mọi người. Sợi xiềng xích ở chân đá lại chạm vào nhau. Mùi nước tiểu bốc lên nồng nặc mà lúc mới bước chân vào phòng giam, Hồng không tinh thấy. Nhiều con mắt tò mò thú nguy hiểm. Phía cửa, gần phòng trại trực tiếp, nghe tiếng mắt xiềng va chạm rồi một tù nhân chậm ngồi ngồi lên, đưa tay chậm rãi dưi tóc tai khoáng xủm, ví dụ kỹ thuật hai mắt, nghiêng đầu góp, thư giãn cười bâng quơ, gật gù gà gật vẻ nhẹ nhàng vô cùng. Tùng Cuối lắm nhưng cố gắng làm như không lưu ý đến thái độ kích thích này. Gần có người cửa hàng:
- Báo cáo: Tôi 537 xin đi tiểu.
Tù nhân trực tiếp 537 giây lát, gay gắt:
- Cho!
537 đứng lên, tay nắm sợi xiềng xích ngang tiến lại góc phòng, cầm gầu lên, ẩn tồ tồ. Mùi khai lại bốc nồng nặc. Một số nhân nhăn nheo. Tùng điếng người nghĩ thầm: Mình ngồi mà nó đứng tiểu tiện ngay kế bên, khác chi nó tỉ mỉ vào mặt mình?
Tùng nhớ ra lý lịch 537 rồi: Tên này trước kia là một công nhân tham gia kháng chiến chống Pháp, bị Pháp bắt giam một thời gian làm tù nhân, sau y trốn khỏi trại giam về làng. Vì chính quyền địa phương nghi ngờ, y lại bị bắt giam ở đây gần một năm. Một lần nọ đi làm củi, 537 đã được tùng đêm cho hai mươi lăm mùa hè vì tội ăn trộm mít rừng. Mít tuy mọc hoang trong rừng nhưng là mít của nhân dân hay của giám đốc trại giam, nỗ lực để không có quyền xâm lược. Bây giờ, y bạch xược với giám thị như thế! Tống đe thầm trong bụng:
- Ít ngày nữa tao ra, tấn công sẽ biết tao trừng phạt bay như thế nào.
Tung lần như phấn từng nhân để nhận diện. Thì ra hầu hết đều đã là nạn nhân phải chịu những vây đòn tii bời, Đòn dành riêng cho những người phá van chế độ, những người được chánh quyền vô sản kính vào cổ lũ trạng khủng khiếp không cách gì tăng cường được: Tội Việt gian phản xạ!
°
Tung hứng khô cổ. Từ lúc tuốt nứa giết xong tên 983, chưa được uống một hớp nước. Trong phòng giam giam xiềng và cùm, chỉ có nước tiểu chứa không có nước lã được. Đành phải chờ đến giờ xin uống nước.
Lũ tù nhân đi làm củi hoặc canh tác ngoài đồng đã về trại vì Tung nghe có tiếng ồn ào của đám đông từ xa đưa ra. Không hiểu khi nào hay tin mình bị nhốt chung với cùi bắp, kịch đồng nghiệp giám thị phê bình ra sao? Ước gì có đồng nghiệp bất tử cho mình một ống nước mưa thì sung sướng biết bao!
Tiếng vang lạnh lùng từ phía nhà tiểu công nghệ đưa ra, báo cáo giờ tội thường được bữa cơm chiều. Tùng thấy đói, đói cồn cào, chân tay mệt mỏi dù mới thoải mái một bữa. Trong trại giam, kẻ ác báo giờ ăn có một hoạt động lạ đối với tù, ít nhất là về phương pháp tâm lý. Tù nhân mong từng phút tới giờ được ăn bữa cơm hay bát cháo nên có người đầu vào Tường tự tử chỉ vì được thưởng thức một bữa ăn.
Có tiếng xì gà rồi hầm nhân viên ngổm ngồi lên thông thoáng như, đá ra phía cửa. Khi say, nhiều tên, làm rõ mặt chúng tôi đã nói chắc chắn, lúc này chúng tôi ngồi lên, mới nhận mặt đúng. Bên trái Tùng là hai gầu nước tiểu, đặt góc sát, bên phải cùng vách có ba người, cả ba cùng lạ mặt và yếu đuối, hai bị cùm, một thiết bị xiềng.
Tùng trố mắt ngạc nhiên nhìn về bên tay phải. Sau mấy tiếng ho khan, một người quay cổ nhìn Song choòng, đường nhiên hỗ trợ mắt thật lớn rồi...nhoẻn miệng cười. Theo... nguyên tắc, đã là tù của trại Đầm Đùn thì không mấy khi cười, trong suốt hai tháng, tù không cười nổi một lần là thường lệ. Nhất là trại giam xiềng xích và cùm lại càng không biết cười, không bao giờ cười vì một cách giản dị: Trại xiềng và cùm là một chút của cuộc đời tù đầy.
Vì vậy mà tên tù túng còn toét miệng ra cười một cách nửa xược nửa thân mật, gây ngạc nhiên nhiên và nổi giận. Tung nhìn xuống chân tên. Y không bị cùm nên hai cẳng chân thong dong với sợi xiềng chân trên mặt đất. Đương nhiên, cái cười của y phải hàm chứa một ý nghĩa quan trọng. Nhưng quan trọng thế nào?
Suy nghĩ mãi vẫn không ra. Vóc phong cách này cao lớn, khỏe mạnh, nhẹ nhàng như được tiếp theo đầy đủ tiền nông và công thức, nên sức lực chưa bị hư hao bao nhiêu. Một đường ngang qua nón xanh rì chiến đấu bộ mặt vuông chữ điền, cái khối vuông, rộng hơi thưn ra trước. Coi bộ anh chàng này ở ngoài đời cũng có vị trí khác thay vì chơi,phong cách đàn anh sắc sảo. Làm lâu nghề coi tù, giám thị Thu thập đôi chút kinh nghiệm về nhận xét tướng mạo.
Lần thứ hai, tên nòng nọc nhìn Tung nhoẻn cười, đầu gật gù vài cái như muốn nói, ngạc nhiên đâu, gợi mình lại gặp nhau nơi đây!
Tung càng phân vân khi thấy tù nhân nội tạng thì cũng như vậy với người bên cạnh rồi người này cũng quay nhìn Tung với vẻ biểu tượng, thích chí.
Một người lướt sóng đã nổi tiếng rồi lại bỏ dở. giám thị bước vào, đi sau là người bưng bón cháo nghi ngút khói đặt trong một cái thúng, xung quanh miệng thúng có úp mấy đài bát ăn.
Sau khi xắp bát thành hàng trên nền nhà, người tù cấm hỏa thực múc cháo vào bát trước sự chứng kiến ​​​​của giám thị. Bột cháo có sức hấp thu phi thường nên tất cả nhân đều đều đăm đăm nhìn. Nhiều anh yêu lấm lem môi mép, cười bâng quơ, nhưng có nhiều anh buồn bã buồn, nhìn có vẻ ảo não.
Múc cháo vào bát xong, nội cháo vừa hết, người tù trong ban hương thực chỉnh sửa bưng nội ra ngoài lúc viên giám thị đã dợn bước đi dạo trong phòng, kiểm soát lại xiềng và cùm của tù trước khi trời tối. Đúng lúc đó, nhanh chóng như chớp, người say mê hương thực móc trong nội ra...hai trái bắp ngô trao cho người ngồi kế nhân trực rồi mat nhiên liệu bước ra ngoài.
Mọi sự bước ra rất nhẹ nhàng trong chớp mắt, như có sắp xếp ăn ý với nhau trước.
Đi một lượt quanh phòng, viên giám thị Mường mở cửa sổ kín viết chữ ít rồi xem lại cửa sổ, quan sát trong phòng một nửa lượt trước khi ra lệnh:
- Bắt đầu...
Phút quan trọng đã tới. Nơi chờ đợi có sẵn. Một con nhân bưng cháo một lần như phát cho từng người, chia xong, tất cả mới bắt đầu được phép cầm bát ăn cùng một lần.
Cháo làm nên hỗ trợ như hỗ trợ nước lã. Nhưng không có không chịu nổi vì đói, dù cháo cũng có cơm nguội, cơm cháy, chất bình, chất cám. Cám quý vô cùng, không có cám dỗ sẽ phù thũng mấy hồi, thuốc gì nổi nổi?
Vì lệnh cấm bát nên khi húp hết cháo, tù đặt bát trên mặt đất, chờ đợi giây lát cho chút nước cháo còn Gmail vào thành bát chẩy xuống đáy, tù mới dốc ngược bát cho hết vào miệng. Phần nhiều, chỉ được bốn, năm cháo cháo, lại có khi cân còn gì nhưng cũng phải làm động tác dốc ngược bát mới Yên tâm. Nếu được thuận tiện, người thụ động đưa ngón tay tay duyệt quét một vòng lòng bát trước khi trả tiền. Sau đó, sau đó, hộp đựng ngón tay nước khoáng rồi 'chem chép' trong miệng, lâu thành thói quen, khi xong bữa ăn, không có gì cũng "chem chép" cái miệng.
Húp xong bát cháo, Tùng tỉnh người, dễ chịu hơn tuy vẫn đói. Tiếp tục nghĩ cách liên lạc với thợ rèn hoặc Đầu Trâu để được tiếp tục, và nhờ vận động với trưởng ban quản trị trại tấn công độc lập của trưởng ban. Nếu chưa hoàn thành, tính năng Chiến binh sẽ lâm nguy vì trong phòng giam toàn là kẻ thù, Chiến binh chưa tìm ra một ai có cảm tình với chiến binh.
Khẩu phần của tù tù và cùm thật. Mỗi ngày hai bữa trưa, sáng sớm và chiều. Sáng: Một bữa cơm lớn vừa bằng trái cam, ăn với muối hột, năm thì mười lăm đồ họa là một đốt cá khô thum thủm, át cả mùi hôi của những mụn lồi lồi sâu quảng cáo ở chân tù. Nhưng nói cho ngay, đối với tù, gói cá khô ngon là ngon nên luôn ước ao, tư vấn. (Có người chịu đổi một phần ba liễu thuốc tây lấy miếng cá khô kiệt như liều lượng. Chiều: Một bát cháo nấu với cơm nguội và cơm cháy còn dư trước, thêm chút góc và cảm ơn. Như thế đã là quá nhân nhân vì loại tù tội này không bị bỏ chết đói là có thể rồi. Trên nguyên tắc, nhập phần được ấn định như vậy nhưng có nhiều ngày, chỉ được ăn một mà không biết lý do.
Trời mới cạch vạng, nhưng trong nhà xiềng xích chưa rõ mặt nhau. Tuy nhiên, để tiết kiệm, nhân viên trực tuyến vẫn mong đợi lệnh của sản phẩm mới đốt đèn.
Đèn là một đĩa bảo dầu chai, trong đĩa có giãn một sợi bấc rút ở trong cây bấc, phơi khô. Mỗi đêm sống hết một đĩa dầu, lâu dài nhân viên trực tiếp phải khêu sợi bấc cho cao ngọn lửa thùng trống mờ trong phòng giam. Tù nhân trực, mỗi người làm một bộ phận tiếng đồng hồ, ngồi trong phòng. Ngồi giám thị ngồi ngoài hiên, lâu dài cứng qua song cửa, coi nhẹ thoải mái trong phòng.
Cảnh báo bảo vệ súng trường có phong cách lê lê, đi "rỏn" ngoài sân, ngoài bãi cỏ, xung quanh trại ngủ, trại chăn nuôi, hoặc người theo hàng rào nứa, sẵn sàng nổ súng...
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn