Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Chương 25
Ủy viên chuyên trách của Hội đồng thẩm phán tòa án huyện tên là Giả Thông Minh. 20 năm trước, vị trí này, do một người tên là Hiểu Hiến Pháp đảm nhiệm. Năm đó Tuyết Liên tìm Hiến Pháp thưa kiện, ông ta nói vụ này không phải phận sự của ông ta. Hai người bắt đầu giằng co, ông ta chửi cô một tiếng “điêu dân”, lại chửi thêm câu “cút”. Sau khi Tuyết Liên xông vào Đại lễ đường, ông ta cùng Chánh án, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố đều bị cách chức. Sau khi Ủy viên bị cách chức, Hiến Pháp lại thích đến chợ gia súc xem bán gia súc, ông ta có thể đứng xem cả ngày. Tám năm trước, Hiến Pháp bị xuất huyết não, năm năm trước, ông ta qua đời. Tất cả đều như mây khói thoảng qua.
Giả Thông Minh năm nay 42 tuổi, đã làm ủy viên được ba năm. Nửa năm trước, một phó Chánh án về hưu nên cái vị trí đó để trống, Giả Thông Minh bèn nghĩ cách chêm vào chỗ trống này. Từ Ủy viên thăng cấp phó Chánh án, cũng chẳng thể coi vượt qua quá nhiêu bậc. Nhưng chức Ủy viên hữu danh vô thực, trên danh nghĩa cao hơn trưởng phòng, nhưng khi tòa án bàn công việc, Ủy viên còn không bằng cái chức trưởng phòng. Nếu ông muốn lên chức phó Chánh án, còn phải cạnh tranh cùng đám trưởng phòng. Tòa án có phòng Hình sự số một, phòng Hình sự số hai, phòng Dân sự số một, phòng Dân sự số hai, phòng Kinh tế số một, phòng Kinh tế số hai, phòng Thanh thiếu niên, phòng Thi hành án... tổng cộng hơn mười phòng; hơn mười phòng ấy sẽ có hơn mười trưởng phòng cộng thêm cả huyện có hơn 20 thị trấn nhỏ, mỗi nơi đều có một phòng thẩm phán. Tính ra cả tòa án, tổng cộng hơn 30 trưởng phòng. Suy nghĩ của hơn 30 vị trưởng phòng này đều giống Giả Thông Minh, muốn làm phó Chánh án. Vì chức Ủy viên hữu danh vô thực, phần lớn các trưởng phòng đều chẳng coi Giả Thông Minh ra gì. Hơn 30 người tranh nhau một cục xương, khó tránh khỏi đánh đấu loạn xị ngậu. Tranh đi đấu lại nhưng cái ghế phó Chánh án để trống đến nửa năm vẫn chưa ai ngồi lên. Không chiếm được khiến Giả Thông Minh và các trưởng phòng đều nôn nóng, nhưng Chánh án Công Đạo lại không hề sốt ruột. Một chùm nho, hơn 30 con khỉ tranh nhau, chỉ có thể vứt nho cho một con khỉ. Nếu không thả nho, 30 con khỉ đều quanh quân vây quanh mình. Nho vừa rời khỏi tay, rơi vào miệng một con khỉ, những con khỉ còn lại sẽ cãi nhau mà bỏ đi. Con khỉ ăn được chùm nho, cũng sẽ trở mặt, như không quen biết. Người thời nay nghĩ ngắn lắm. Làm chính tri cũng giống như buôn bán vậy, đều phải làm đến đâu chắc đến đây. Mà cứ giữ nho trong tay mình, không những có thể khiến bọn khỉ lượn quanh, mà chúng sẽ phải dâng đào tiên cho mình. Năm đó, Công Đạo cũng từng bước từng bước leo lên như vậy, giờ bắt đầu lấy cách người xưa từng đối phó mình, để trị lại người mình cần đối phó. Công Đạo làm vậy, mấy phó Chánh án còn tại vị cũng vui mừng, bởi mọi người, dù ít dù nhiều cũng có thể có được lợi ích thiết thực, không chỉ Công Đạo được quả đào to, họ cũng có thêm ít táo nhỏ. Có táo vẫn hơn không có gì. Càng kéo dài thời gian, mọi người càng nhiều lợi lộc. Công Đạo làm vậy, không chỉ tầng lớp của anh ta được lợi, phó Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, ai cũng đều được hưởng lợi. Có tay trưởng phòng để được lên làm chức phó Chánh án này, còn lên tận thành phố nhờ vả phía trên ấy nữa.
Muốn nhờ vả gì cũng cần có kinh phí hoạt động. So với hơn 30 trưởng phòng, Giả Thông Minh không hề chiếm ưu thế. Vì chức Ủy viên Hữu danh vô thực, dân kiện cáo rất ít khi biếu quà cho hắn. Trưởng phòng có chức quyền, ngày thường tích lũy dư dả hơn Giả Thông Minh còn chưa nói, nhưng lúc cần tiêu tiên, còn có thể chi bao nhiêu báo bấy nhiêu với tòa án. Không thể lấy việc công làm cái cớ bon rút, Giả Thông Minh nản lòng hơn nhiều so với đám trưởng phòng. Không dựa được vào việc công, chỉ có thể dựa việc tư. Nhưng cái chức Ủy viên tòa án, lương không cao, hàng tháng chỉ được hơn hai ngàn đồng. Vợ Giả Thông Minh làm y tá ở bệnh viện, lương mỗi tháng hơn 1000. Lão Giả cha hắn bán gừng trên đường, cũng chỉ có thể kiếm được dăm cọc ba đồng. Mà biếu quà cho lãnh đạo, ai dám mang đi biếu ba thứ cỏn con đó chứ. Không thể cứ xách mãi một chai dầu ăn, hai con gà mái, hay một giỏ gừng cho lãnh đạo được. Không những không thể biếu dấu, gà mái và gừng, việc đến hôm nay, biếu tỷ thứ đắt tiền cũng chẳng kịp nữa, phải biếu tiền trực tiếp. Cứ phải đọ tiền với hơn 30 người, người khác có việc công làm hậu thuẫn, Giả Thông Minh cứ phải rút gân rút cốt. Nửa năm qua, người khác ăn đứt ông ta khoản biếu xén. Dầu mỡ trên người Giả Thông Minh cũng đã bị ép cạn rồi, không biếu tiếp được. Nhưng tiền thì đã đi, nếu đến cuối cùng phó Chánh án lại rơi vào tay kẻ khác, tiền của hắn coi như biếu vô ích. Trên danh nghĩa, Ủy viên cao hơn trưởng phòng, kết cục để một tên trưởng phòng làm lãnh đạo mình, cái mất không chỉ là chức vụ. Vậy mà đến cuối cùng để một tên trưởng phòng nhảy lên làm lãnh đạo mình đâu chỉ đơn thuần là bị vượt mặt về chức vụ, còn có thể chết người như chơi ấy chứ. Giả Thông Minh có phần không cam tâm. Nhưng Mạnh vì gạo bạo vì tiền, họ hàng đều là người nghèo, bình thường còn đến cầu xin Giả Thông Minh giúp đỡ thì làm gì có ai để mà nhờ vả được. Giả Thông Minh có chức mà không có quyền, người có tiền thường không giao du. Nghĩ đi nghĩ lại, không kiếm được tiền ở đâu cả. Ở tòa án, hắn không dám để lộ ra, chỉ còn cách ở nhà thở vắn than dài. Tối hôm đó, lão Giả cha hắn đi bán gừng về, thấy Giả Thông Minh buồn bã không vui, bèn hỏi tại sao. Ông ta nói giọng không hài lòng: “Còn không phải vì bố?”
Lão Giả bẩn thần: “Tao còn chẳng biết là có chuyện gì. Sao mày trách tao?”
Giả Thông Minh bèn nói ra chuyện làm phó Chánh án, muốn biếu tiền cho lãnh đạo, lại không có tiền để biếu, rồi oán trách bố hắn: “Nếu đã làm kinh doanh, sao bố không kinh doanh bất động sản? Chỉ biết đi bán gừng. Bố lên được bảng danh sách các đại gia, mình cũng chẳng cần phải ngồi đây rầu rỉ rồi.”
Lão Giả cũng có chút buồn, lại khuyên Giả Thông Minh: “Ngoài biếu tiền, có còn cách nào khác không?”
Giả Thông Minh: “Có, bố đừng bán gừng nữa, đi làm Chủ tịch tỉnh, con không chỉ không cần biếu tiền, người ta còn cầu xin con làm phó Chánh án ấy chứ.”
Lão Giả lại có chút buồn. Sau khi hết buồn, lại khuyên Giả Thông Minh: “Trước khi bố mày bán gừng, không phải còn từng giúp lão Tất bán rượu giả à? Đó cũng là chuyện phải ngày ngày đi cầu xin người ta. theo kinh nghiệm bán rượu giả của bố, nêu muốn người khác làm việc cho mình, ngoài việc cho hắn lợi trước mắt, nếu như hắn có chuyện gì khó khăn hay gấp gáp, con giúp hắn giải quyết, tiếp đó hắn sẽ làm việc cho con, vậy còn có ích hơn biếu tiền.”
Giả Thông Minh bỗng hiểu ra điều gì đó, bất chợt sốt sắng: “Đấy con đang tự hỏi hồi năm kia, không hiểu sao bố chặn được cho con nhiều vụ kiện dớ dẩn đến thế, hóa ra vụ nào cũng liên quan đến rượu giả!”
Đoạn hắn lại thở dài: “Nhưng chuyện này không giống chuyện bố bán rượu giả. Giờ người mình phải đối diện không phải lái buôn tiểu thương, mà là lãnh đạo, lái buôn tiểu thương có chuyện nhờ mình, lãnh đạo thì có chuyện gì khó mà lại gấp cần mình làm đâu?”
Nói xong liền đứng dậy bỏ đi. Đúng là Trời không tuyệt đường người bao giờ. Chẳng mấy chốc, Giả Thông Minh đã thấy được cái chuyện khó và gấp của lãnh đạo. Lão Giả bán gừng và Lễ đầu to làm đầu bếp tại nhà hàng Hồng Vận Lâu là bạn thân. Hai người trở thành bạn thân không phải vì hàng ngày đầu bếp cần dùng gừng, khiến cả hai qua lại trong công việc, mà bởi họ đều thích tán gẫu. Cả đời lão Giả thích chém gió, trước 45 tuổi Lễ đầu to còn hơi trầm không hay lên tiếng, sau 45 tuổi bắt đầu chém gió suốt ngày. Những người cả đời chém gió, ngày nào cũng nói vài ba câu là chuyện bình thường. Còn người trước đây kín tiếng, giữa chừng thay đổi thành kẻ buôn chuyện thì rất dễ bị nghiện. Một ngày không ăn không chết, nhưng một ngày không tán chuyện khiến người ta ngột ngạt mà chết. Để tán chuyện phiếm, Lễ đầu to thích la cà ngồi lê, vả lại vợ đã chết, đêm không biết làm gì, càng thích ngồi lê. Vì nói hợp với lão Giả bán gừng, buổi tối sau khi tan làm ở Hồng Vận Lâu, Lễ đầu to thường không về nhà ngay, mà trực tiếp đến nhà lão Giả tán chuyện trước. Trong lúc nói, nhắc đến Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sắp diễn ra. Chuyện Tuyết Liên kiện cáo từ huyện đến thành phố, lại một lần nữa xôn xao ầm ĩ. Trong câu chuyện phiếm, mọi người bèn nói tới Tuyết Liên. Lễ đầu to không giấu được chuyện, bắt đầu đem kể quan hệ của anh ta với cô tư thời cấp hai, tặng kẹo sữa Thỏ trắng như thế nào, hai người hôn nhau trên sân hợp tác xã ra sao, lại nói đến lấn đầu tiên Tuyết Liên đi Bắc Kinh kiện, ở trên giường của cậu, hai người suýt nữa xảy ra chuyện... Lễ đầu to nói rất sảng khoái. Khi anh ta và lão Giả nói tới đoạn này, vừa hay Giả Thông Minh ở nhà. Người nói vô tâm, người nghe cũng vô tâm. Nhưng cứ nghe, rồi Giả Thông Minh bỗng giật mình, từ Chánh án Vương Công Đạo đến Chủ tịch huyện Trịnh Trọng, lại đến Chủ tịch Mã Văn Bân đều đang lo sốt vó vì chuyện Tuyết Liên lên thủ đô kiện. Tuy họ lo lắng thế nhưng lại không nghĩ ra được mẹo nào. Nếu Giả Thông Minh có thể giúp họ giải quyết vấn đề khó khăn này thì chẳng phải đã ứng lời lão Giả cha hắn, giúp lãnh đạo giải quyết việc khó và việc gấp hay sao? Nếu có thể giúp họ giải quyết được việc khó và gấp này, sau đó mình lên làm phó Chánh án, không phải sẽ đâu ra đấy ư? Cái này có ích hơn nhiều so với việc biếu tiền. Mà trị được Tuyết Liên, không để cô ta kiện cáo, ngoài việc khuyên giải, bám đuôi, để cô ta lấy chồng chẳng phải cũng là một cách hay sao? Cô ta gây sự vì chuyện ly hôn với chồng trước, rốt cuộc là ly hôn thật hay giả. Nếu cô ấy lấy người khác, tiền án quá khứ coi như không tính còn gì? Cô ta gây sự vì chồng trước nói cô ta là Phan Kim Liên. Nếu Phan Kim Liên đi lấy chồng, vậy có khác gì kỹ nữ hoàn lương? Phan Kim Liên cũng không còn là Phan Kim Liên nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác vui mừng. Trong lòng vui mừng, nhưng không để lộ ra mặt, chỉ nói với Lễ đầu to: “Chú, nếu chú từng cặp với Tuyết Liên, bây giờ thím cháu cũng mất rồi, đây không phải cơ hội sao?”
Lễ đầu to bần thần: “Ý là sao?”
Giả Thông Minh: “Kiên nhẫn, tóm được cô ta về tay. Nghe nói hồi trẻ, cô ta cũng đẹp có tiếng.”
Lễ đầu to: “Lại chẳng, nếu cô ta không đẹp, chú mày đã không qua lại với cô ta nhiều năm như vậy.”
Đoạn Lễ đầu to nói một cách tiếc nuối: “Thế mà đến thời điểm then chốt, chú lại để tuột khỏi tay.”
Giả Thông Minh: “Giờ nói lại chuyện này cũng không muộn.”
Lễ đầu to lắc đầu: “Vật đổi sao dời rồi. Dù chú có ý này, người ta đang kiện cáo, cũng chẳng có tâm trạng đâu.”
Giả Thông Minh: “Chính bởi kiện cáo, cháu mới khuyên chú lấy cô ta.”
Lễ đầu to ngơ ngẩn: “Ý cậu là sao?”
Giả Thông Minh bèn nói toạc móng heo, kể lại từ đầu đến cuối tình hình lãnh đạo tòa án đến lãnh đạo huyện lỵ, lãnh đạo huyện lỵ đến lãnh đạo thành phố, phát rầu phát rĩ vì việc Lý Tuyết Liên kiện cáo. Hắn không nói, Lễ đầu to cũng biết; 20 năm qua, việc kiện cáo của Tuyết Liên đã lan truyền đến mức đàn bà con nít trong huyện và cả thành phố đều biết. Nhưng Giả Thông Minh vẫn nói lại một lượt. Nói xong, tiếp tục nói với Lễ đầu to: “Nếu chú có thể trị được cô ta, kết hôn với cô ta, vậy không chỉ là chuyện kết hôn với một người phụ nữ nữa, còn giúp lãnh đạo từ huyện lỵ đến thành phố một vụ lớn đấy ạ!”
Lễ đầu to bần thần: “Đây là hai chuyện khác nhau. Kết hôn là kết hôn, lãnh đạo là lãnh đạo.”
Đoạn ngập ngừng rồi hỏi: “Nếu chú giúp lãnh đạo, chú được lợi gì?”
Giả Thông Minh: “Chú giúp họ, họ cũng có thể giúp chú.”
Lễ đầu to: “Họ có thể giúp chú việc gì?”
Giả Thông Minh: “Chú không thể nói chú không có tí khó khăn nào được. Bây giờ chú đang có khó khăn gì? Chú cứ nghĩ rộng ra.”
Lễ đầu to nghĩ một hồi: “Khó khăn thì ai cũng có khó khăn, khó khăn lớn nhất của chú, là thằng con trai yếu kém của chú, làm công nhân hợp đồng ở phòng Gia súc. Nó cứ muốn vào biên chế chính thức mà mãi không vào được. Ngày nào về nó cũng vòi tiền chú.”
Già Thông Minh đập tay: “Vậy là xong rồi. Nếu chú cầm chắc được vụ Tuyết Liên, khiến cô ta không kiện cáo nữa, Chánh án không quản được phòng Gia súc, nhưng Chủ tịch huyện với Chủ tịch thành phố người ta lại quản được, giải quyết một cái chỉ tiêu vào biên chế phòng, có là gì với người ta đâu. Nói không chừng còn có thể lập tức cho cậu ta làm trưởng phòng ấy chứ.”
Lễ đầu to lại thần người ra đó. Giả Thông Minh nói: “Chú còn nghĩ gì nữa, thế là nhất cử lưỡng tiện rồi.”
Lễ đầu to: “Chú làm xong chuyện này, họ vẫn không cho thằng nhóc vào biên chế thì sao?”
Giả Thông Minh: “Họ không làm cho chú thì chú nghiễm nhiên có không một người vợ. Nếu làm cho chú thì coi như là được cả đôi đường rồi còn gì.”
Lễ đầu to lắc đầu: “Giờ chú đang lo, không phải không có vợ, mà là thằng con trai ngày nào cũng gây chuyện với chú.”
Giả Thông Minh: “Chính là vì con trai chú, chú cũng nên thử xem; nếu không, khi nào chú có thể tiếp cận được Chủ tịch huyện với Chủ tịch thành phố?”
Lễ đầu to bắt đầu do dự: “Thử thì cũng có thể thử, chỉ sợ lãnh đạo nói lời không giữ lời thôi.”
Giả Thông Minh thành khẩn thề thốt: “Đến chính quyền chú cũng không tin? Cháu lấy danh nghĩa của tòa án và pháp luật bảo đảm với chú, chỉ cần chú giúp lãnh đạo, lãnh đạo tuyệt đối sẽ lo cho con chú.”
Lễ đầu to lại nhìn Giả Thông Minh hoài nghi: “Cháu tích cực vun vén chuyện này là có âm mưu gì?”
Giả Thông Minh nói toạc móng heo, đem việc mình muốn làm phó Chánh án, nói với Lễ đầu to. Nói xong, lại đập tay: “Chú của cháu à! Giờ mình ở trên cùng một chiếc thuyền, chết cùng chết, sống cùng sống. Chú lập công trước lãnh đạo, cháu không thể được thơm lây cùng chú sao? Chỉ cần cháu làm phó Chánh án, từ nay về sau, tòa án có khác gì nơi chú cháu mình mở ra?”
Lễ đầu to suy nghĩ: “Việc này không phải việc nhỏ, để chú nghĩ đã.”
Nói xong, Lễ đầu to liền về nhà. Lúc đó Giả Thông Minh cũng chỉ nói vậy, Lễ đầu to không làm việc này, Giả Thông Minh cũng không tổn thất gì, nhưng nếu làm thì hắn ta chỉ cần ngồi một chỗ đợi hưởng lợi. Cũng phải nói thêm là Lễ đầu to làm có thành công hay không Giả Thông Minh cũng không để tâm lắm. Nào ngờ tối hôm sau, Lễ đầu to chủ động đến tìm Giả Thông Minh, nói muốn làm vụ này. Lễ đầu to làm vụ này không phải vì gã ham hố quyết tâm gì, mà do lúc về nhà bàn bạc với con trai, nói qua vài câu rồi tỏ vẻ quan tâm một tí. Nào ngờ con trai đang buồn bực vụ vào biên chế, quyết ép Lễ đầu to làm kỳ được. Thường trên đời, hầu hết con cái đều phản đối bố mẹ tái hôn nhưng con trai Lễ đầu to lại ép cha tìm mẹ kế cho mình. Lễ đầu to đã cưỡi lên mình hổ nên khó lòng xuống được. Giả Thông Minh nghe xong, lập tức vui hẳn: “Vậy làm thôi chú. Làm được, ta một bước lên mấy; làm không được, da thịt trên người hai ta cũng chẳng sứt mẻ gì.”
Lễ đầu to nói: “Chú cũng nghĩ thế.”
Hai người chia tay, Lễ đầu to bèn đi thu xếp việc giải quyết Tuyết Liên. Mặc dù sự tình đã bắt đầu được thu xếp, nhưng Lễ đầu to có thể xử lý được Tuyết Liên hay không, trong lòng Giả Thông Minh vẫn không chắc. Nhưng như hắn nói với Lễ đầu to, nếu làm được, hắn cũng theo đó một bước lên mây, không được, da thịt trên người hắn cũng chẳng sứt mẻ. Nói đoạn, cũng quên khuấy mất chuyện này.
Điếu khiến hắn không ngờ tới là, ngay ngày đầu tiên tiến hành, Lễ đầu to đã gọi điện thoại cho hắn, báo tiến triển quan hệ giữa ông ta và Tuyết Liên. Đúng như Giả Thông Minh đã lường trước, sự tình tiến triển không hề thuận lợi. Lễ đầu to nói chuyện đó với Tuyết Liên, cũng va nhau chan chát, không nói lại được. Chính bởi vậy, Giả Thông Minh cũng không dám báo cáo lên lãnh đạo. Hắn sợ vừa báo cáo lên lãnh đạo, họ quan tâm nhưng cuối cùng Lễ đầu to làm không xong, lại thành ra Chữa lợn lành thành lợn què, ảnh hưởng tới ấn tượng của lãnh đạo đối với hắn. Gạo chưa chín, không dám đậy vung; đồng thời cũng sợ lộ ra mùi cơm. Ngộ nhỡ có kẻ quen thân với Lễ đầu to, vượt qua hắn để cướp công. Vốn dĩ chuyện này cũng chỉ là làm thử, đến đâu hay tới đó, dò dẫm qua sông, nhưng Giả Thông Minh không ngờ rằng, cuối cùng Lễ đầu to cũng dò dẫm thành công để hoàn thành vụ này. Ở huyện mình làm không thành, tới huyện khác lại thành, ở huyện mình không được, ở Sơn Đông lại được. Khi Lễ đầu to nhắn tin nói cho Giả Thông Minh chuyện này đã thành công, hắn vẫn có chút ngờ vực. Giả Thông Minh lại nhắn tin hỏi: “Thành công thật hay giả?’
Lễ đầu to lại nhắn tin thế thốt khẩn khoản: “Lên giường rồi, còn có thể giả à?”
Bấy giờ Giả Thông Minh mới tin hoàn toàn. Sau khi tin rồi, hắn không kìm nổi sự sốt sắng, muốn mau chóng báo cáo lên lãnh đạo. Tuyết Liên từ nhà chạy trốn, huyện lỵ truy bắt ba ngày, vẫn chưa lùng được, các cấp lãnh đạo sốt ruột đến khốn khổ, báo cáo lúc này là đúng thời điểm. Nhưng báo cáo với ai, Giả Thông Minh lại phân vân. Vốn dĩ hắn là Ủy viên của tòa án, nên báo cáo với lãnh đạo trực tiếp của hắn là phải. Nhưng lãnh đạo trực tiếp của hắn chính là Chánh án Vương Công Đạo. Giả Thông Minh nhiều tâm địa, vả lại ngày thường hắn không thích Công Đạo. Hồi Công Đạo làm trưởng phòng, hai người đã từng cãi nhau. Công Đạo là kẻ thù dai. Giả Thông Minh muốn làm phó Chánh án và trở ngại chủ yếu là Công Đạo. Hắn cũng đã biếu Công Đạo không ít quà, nhưng mãi vẫn không thể hòa giải được thù hằn trong quá khứ. Một kẻ thấp béo, không có đến một sợi lông mày, lòng dạ sẽ thế nào chứ? Nghĩ vậy nên Giả Thông Minh bèn định vượt mặt Công Đạo, báo cáo trực tiếp lên Chủ tịch huyện Trịnh Trọng. Một là lập công trước mặt Trịnh Trọng, hiệu quả hơn nhiều so với lập công trước mặt Chánh án. Nếu báo cáo cho Chánh án, cuối cùng Chánh án cũng phải báo lên Chủ tịch huyện, thành ra công lao thuộc về Chánh án Công Đạo. Chuyện hay ho như vậy không thể để người khác hớt tay trên một cách ngớ ngẩn như thế được. Mặt khác vượt mặt Công Đạo báo cho Chủ tịch huyện, cũng có nghĩa là đá sau lưng anh ta. Chánh án không có năng lực làm chuyện này, Giả Thông Minh làm được, chẳng phải là bước đệm vô cùng hoàn hảo để tiến tới cái ghế phó Chánh án tương lai sao? Nghĩ vậy Giả Thông Minh phấn khích xông thẳng đến Ủy ban huyện, đòi gặp Trịnh Trọng.
Tuyết Liên chạy trốn được ba ngày khiến Chủ tịch huyện Trịnh Trọng ba ngày ăn không ngon. Chẳng có mấy hạt cơm vào bụng nhưng ông ta cũng không cảm thấy đói, lại do suy nghĩ nhiều nên trên miệng nổi lên toàn mụn to. Ba ngày qua đi vẫn chưa tìm được Tuyết Liên khiến ông vẫn còn lo ngay ngáy.
Ngày thường, Ủy viên của tòa án muốn gặp Chủ tịch huyện, cũng không phải chuyện dễ dàng. Người của văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện sẽ cản anh ta lại. Nhưng giờ là giai đoạn đặc biệt, nhất là khi Giả Thông Minh nói muốn gặp Chủ tịch huyện về việc của Lý Tuyết Liên, người của văn phòng không dám thờ ơ, vội báo cáo lên cấp trên ngay. Trịnh Trọng vội sai người của văn phòng, gọi Giả Thông Minh đến phòng làm việc của ông ta. Nghe Giả Thông Minh nói từ đầu chí cuối sự tình của Lễ đầu to và Lý Tuyết Liên, Trịnh Trọng sững sờ. Chuyện của Lễ đầu to và Tuyết Liên, hoàn toàn ngoài dự liệu của ông ta. Sau khi hết bần thần, Trịnh Trọng không tin, bèn hỏi: “Thật hay giả thê?”
Câu hỏi giống hệt như tin nhắn Giả Thông Minh hỏi Lễ đầu to. Giả Thông Minh vội lấy di động của mình ra, cho Trịnh Trọng xem tin nhắn của ông ta với Lễ đầu to. Không chỉ xem những tin nhắn cũ, tin nhắn đã lên giường, còn một tin nhắn Lễ đầu to mới gửi một tiếng trước:
“Đang ở trên Thái Sơn, về sẽ kết hôn.”
Giả Thông Minh nói: “Chủ tịch, từng câu từng chữ đều ở đây, còn có thể giả ư?”
Rồi Giả Thông Minh tiếp lời: “Lý Tuyết Liên sắp lấy chồng rồi, còn kiện cáo được sao?”
Mặc dù cô ta chạy trốn, nhưng đi Sơn Đông với người ta rồi, không đi Bắc Kinh, không phải rõ rồi sao?
Trịnh Trọng vẫn có chút bán tín bán nghi: "Đây là việc quan trọng, không được nói hàm hồ.”
Giả Thông Minh: “Chủ tịch, em thề có Đảng, chuyện này không thể xảy ra sơ suất. Vì chuyện này, em phải bỏ ra công sức hai năm nay, chỉ là khi cơm chưa chín, em không dám đậy vung.”
Trịnh Trọng nghe vậy mới tin tưởng hoàn toàn. Sau đó, tảng đá ở trong lòng lập tức rơi xuống, cả người nhẹ tâng. Ông bận túi bụi ba ngày, sử dụng hơn bốn trăm cảnh sát, hóa ra xác định sai phương hướng. Cứ tưởng cô ta đi Bắc Kinh, hóa ra lại đi Sơn Đông. Chuyện hơn bốn trăm cảnh sát không giải quyết được thế mà một mình Giả Thông Minh đã giải quyết xong. Trịnh Trọng cũng biết dụng ý cửa hắn khi làm chuyện này, tòa án đang thiếu một phó Chánh án, bèn nói: “Cậu Giả này, cậu đã làm một việc lớn cho chính quyền. Tôi nghe nói tòa án đang thiếu một phó Chánh án, đợi chuyện này kết thúc, trên tổ chức sẽ xem xét điều này.”
Giả Thông Minh cũng thấy phấn khích. Vốn dĩ hắn còn muốn báo cáo với Trịnh Trọng việc con trai Lễ đầu to dang làm công nhân hợp đồng tại phòng Gia súc, nóng lòng muốn vào biên chế, nhưng Chủ tịch vừa nói xong chuyện phó Chánh án của hắn, lại đòi thêm điều kiện khác thì cũng khó mở lời. Hắn cũng sợ lại nói chuyện khác sẽ làm loãng chuyện phó Chánh án của mình, như vậy thành ra mặc cả với lãnh đạo. Nghĩ vậy, hắn bèn tạm thời nén lại không nói,
định đợi sau khi việc phó Chánh án của mình xong xuôi, sẽ nhắc lại việc của con trai Lễ đầu to. Trịnh Trọng dặn dò Giả Thông Minh: “Mọi vấn đề liên quan đến chuyện này, đừng nói cho người khác biết ”
Giả Thông Minh nói ngay: “Chủ tịch, em biết phải làm gì mà.”
Nói xong, hắn vui mừng hớn hở ra về. Sau khi Giả Thông Minh đi, Trịnh Trọng bỗng cảm thấy đói bụng. Lúc này, ông mới nhớ ra ba ngày nay mình chưa ăn bữa cơm nào tử tế. Ông vội gọi điện sai thư ký chuẩn bị cho mình một bát mỳ, tiếp đó gọi điện cho Chủ tịch Mã Văn Bân. Ba ngày trước Tuyết Liên chạy trốn khỏi nhà, Trịnh Trọng định giấu Mã Văn Bân. Ông định giải quyết chuyện này trong nội bộ huyện. Sau đó, Mã Vân Bân phát hiện, chủ động gọi điện thoại cho Trịnh Trọng khiến ông ta rơi vào thế bị động. Mã Văn Bân nổi giận trong điện thoại, nói hắn đã quên ba câu thành ngữ, khiến Mã Văn Bân “hơi thất vọng”. Trịnh Trọng sợ tới ướt sũng quần áo. Sau đó ba ngày liền đi lùng bắt, song không bắt được, Trịnh Trọng sốt ruột đến mức nổi mụn khắp miệng. Ông tưởng chuyện này vô vọng, đang đợi Mã Văn Bân tiếp tục nổi giận, thậm chí ra quyết định xử lý. Nào ngờ Trời không tuyệt đường người, chỉ một sơ xuất nhỏ, không ngờ sự tình lại luẩn quẩn ở đây. Cuối cùng mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, Trinh Trọng cũng muốn mau chóng nói cho Mã Vân Bân, để giảm nhẹ ảnh hưởng tiêu cực của vụ Tuyết Liên chạy trốn lần trước. Lúc này, Mã Văn Bân đã
tới Bắc Kinh, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc hôm nay cũng đã khai mạc. Trịnh Trọng gọi điện báo cáo nguyên nhân kết quả sự tinh đúng lúc ông ta đang ăn trưa. Nghe xong ông ta cũng kinh ngạc lắm. Sau đó, Mã Văn Bân không hỏi Tuyết Liên nữa mà hỏi: “Cách này do ai nghĩ ra?”
Lúc đầu Trịnh Trọng định nhận hết công lao về mình, nhưng sợ sau khi chuyện qua đi, chân tướng lộ ra, lại khiến Mã Văn Bân biết được, thành ra Chữa lợn lành thành lợn què. Mấy ngày trước, Tuyết Liên chạy trốn, ông ta giấu chuyện không báo cáo khiến Lợn lành đã thành què một lần rồi. Nghĩ một hồi, Trịnh Trọng bèn nói thật: “Là một nhân viên bình thường ở tòa án, có họ hàng với người đàn ông kia, cũng quen biết Lý Tuyết Liên.”
Mã Văn Bân: “Không thể nói người này bình thường được, cậu ta đúng là nhà chính trị.”
Trịnh Trọng kinh ngạc, song không biết sau đó Mã Văn Bân sẽ nói những gì, không dám tiếp lời. Mã Văn Bân: “Trong sự việc của Tuyết Liên, cậu ta mở ra một dòng suy nghĩ khác. Chúng ta cứ phát rối quanh việc ly hôn của cô ta, cậu ta lại nghĩ đến việc kết hôn của mụ ta.”
Trịnh Trọng thấy Mã Văn Bân bắt đầu khen ngợi. Dù lời khen ngợi dành cho người khác nhưng ông cũng thấy vui như khen ngợi chính mình, vội nói với theo: “Cứ như đánh trận ấy ạ. Cuối cùng cũng lần ra đường lui của địch.”
Mã Văn Bân tặc lưỡi: “Người này không hề đơn giản, cậu ta không phải ‘Giả’ Thông Minh, cậu ta là ‘Thật’ Thông Minh.”
Trịnh Trọng vội nói theo: “Huyện lỵ đang chuẩn bị đề bạt cậu ta làm phó Chánh án đấy ạ!”
Mã Văn Bân không nói thêm gì, cúp điện thoại.
Kết cục của sự việc, ai nấy đều hài lòng như vậy.
Nhưng điều làm Giả Thông Minh không ngờ đến là mọi việc đã ổn thỏa. Song, Lễ đầu to bắt đầu nhắn tin lại cho Giả Thông Minh, giục giải quyết vụ vào biên chế phòng Gia súc cho và nhắc con trai ông ta vẫn đang đợi đó. Lúc Giả Thông Minh báo cáo cho Chủ tịch huyện Trịnh Trọng chuyện của Lễ đầu to và Lý Tuyết Liên, vì chức phó Chánh án tương lai, hắn không báo cáo việc ấy, định đợi sau khi giải quyết xong việc phó Chánh án của hắn, mới nhắc tới việc đó. Giờ nhận được tin nhắn của Lễ đầu to, Giả Thông Minh bèn có chút chột dạ. Mới đầu còn mạnh mồm ôm hết trách nhiệm, nói “không lâu” nữa sẽ giải quyết. Lễ đầu to thắc mắc, truy hỏi cái “không lâu” này là bao lâu, là ba ngày, hay năm ngày? Giả Thông Minh trả lời tin nhắn, có chút ấp úng, không rõ ràng. Lễ đầu to nổi cáu, bèn trực tiếp gọi điện thoại lại. Hai người lời qua tiếng lại mấy câu, bèn cãi nhau. Chính cuộc điện thoại này đã khiến Cơm nấu chín rồi lại bị vỡ nồi. Bởi lẽ Tuyết Liên đã nghe được cuộc điện thoại đó. Lễ đầu to vừa tắt di động, Tuyết Liên liền đạp cửa xông vào, hỏi: “Đầu to, anh đang gọi điện thoại cho ai?”
Lễ đầu to thấy hai mắt Tuyết Liên rực lửa, biết sự tình đã bại lộ, nhưng vẫn cật lực che đậy: “Lão Chử bán thịt lừa ở huyện, nợ anh hai ngàn đồng.; Anh giục lão trả tiền, lão còn cáu với anh.”
Tuyết Liên giơ cả bàn tay, tát một cái “bốp”lên mặt Lễ đầu to: “Vẫn còn nói láo, mấy lời anh nói ban nãy, tôi nghe thấy cả rồi.
Cô rít lên: “Lễ đầu to à Lễ đầu to! Tôi tưởng anh thật lòng muốn lấy tôi, hóa ra anh đang lừa tôi.
Anh lừa tôi cũng chẳng sao, sao còn cấu kết với đám tham quan ô lại, mưu hại sau lưng tôi?”
Càng nói càng cáu, cô cởi giày mình ra, nhằm mặt, nhằm đầu, nhằm người Lễ đầu to đập loạn xạ. Đánh đến nỗi anh ta phải ôm đầu chui xuống gầm giường, vừa chui vừa nói: “Anh không lừa em, anh không hại em, anh muốn kết hôn với em thật.”
Rồi Lễ đầu to vội giải thích: “Em nghe anh nói, đây là hai chuyện khác nhau.”
Nhưng Tuyết Liên không thèm nghe, lại nhằm thẳng mặt mình tát một phát: “Hóa ra tôi là một con ngu, tôi đáng đời, đi kiện cáo suốt hai chục năm, đến cuối cùng bị người ta lừa.”
Rồi lại khóc: “Đi kiện cũng chẳng mất mặt, bị người ta lừa, ngủ với người ta rồi, để cho khắp thiên hạ đều biết, sau này tôi sống sao được nữa?”
Cô tiếp tục gào khóc bi thương khiến Lễ đầu to từ dưới gầm giường chui ra, tay chân lóng ngóng. Xem ra có tiếp tục giải thích rõ ràng hay tiếp tục lừa Tuyết Liên thì cô cũng sẽ không tin nữa. Hắn chỉ còn cách tự phê bình mình, nói lắp bắp: “Anh cũng do bị ép thôi, con trai anh, đang ở phòng Gia súc đợi vào biên chế. Mà cũng không phải anh nghĩ ra cách này đâu, là Ủy viên tòa án Giả Thông Minh đề xuất đấy.”
Rồi hắn nói như khẳng định: “Em đừng đau lòng, mình kệ việc của con trai anh cũng được, chỉ lo việc kết hôn của chúng mình thôi.”
Bỗng nhiên Tuyết Liên không khóc nữa, cũng không để ý tới Lễ đầu to mà bắt đầu dọn dẹp hành lý của mình. Lấy quần áo và bình đun nước nhét vào túi xách thật nhanh rồi xách lên, đá cửa đi ra. Lễ đầu to biết chuyện đã hỏng, vội chạy theo: “Em đừng đi, có gì mình bàn tiếp.”
Tuyết Liên vẫn phớt lờ, bước nhanh ra khỏi nhà nghỉ. Lễ đầu to đuổi theo, hỏi dồn: “Anh sai rồi, không nên hùa với người ta ở sau lưng lừa em. Nếu em vẫn chưa nguôi giận, anh sẽ đứng về phía em, lừa bọn họ được không?”
Tuyết Liên vẫn không để ý, xăm xăm đi ra ngoài ngõ. Ra ngõ quẹo phải là một khu chợ thực phẩm, có hàng bán rau, có hàng bán thịt, ồn áo náo nhiệt. Tuyết Liên xuyên qua khu chợ đi về phía trước. Lễ đầu to chộp tay kéo lại: “Nếu em vẫn không hả giận, em đánh anh cũng được.”
Đúng lúc này Lý Tuyết Liên đi đến trước hàng thịt, liền quay người nhặt con dao găm nhọn trên bàn thịt: “Tôi muốn giết anh, anh biết không hả?’
Nói đoạn, cô cầm con dao lên tay, dúi về phía ngực Lễ đầu to. Lễ đầu to sợ đến toát mồ hôi, loáng một cái nhảy ra xa cả mấy mét. Người bán thịt và những người khác đều hoảng sợ. Vì họ tưởng vợ chồng cãi nhau nên xúm vào khuyên giải hai bên.
Lễ đầu to gào trong đám đông: “Em muốn đi cũng được, nhưng em nói cho anh biết. Đất lạ người lại không quen, em định đi đâu?”
Tuyết Liên gào trong đám đông: “Lễ đầu to. Nếu không có chuyện này, tôi sẽ không kiện cáo nữa. Vì có chuyện này, tôi vẫn phải kiện. Trước mặt ép tôi không kiện, sau lưng lại còn mưu hại tôi như vậy, tôi nhất định phải lật mặt các người lên. Anh cứ đi mà gọi điện thoại tố giác đi, lần này không nhà tan cửa nát, tôi không phải Lý Tuyết Liên!”