Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: La Lan
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1316 / 19
Cập nhật: 2016-07-24 01:45:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 27 - Lần Nam Xâm Thứ Ba
ừ ngày Trại Chiêu Quân được sách phong Hoàng hậu tới nay thấm thoát đã nửa năm. Hán đế và Hoàng hậu thập phần kính ái lẫn nhau, mặc dầu tuổi tác chênh lệch.
Rồi tới tiết Thanh minh, Hoàng hậu xin Hán đế cho tới mộ chị. Hán đế bằng lòng ngay hứa là sẽ đi cùng, lại hạ chỉ mời Vương quốc trượng cùng phu nhân đi một lượt, và nói là tới tế mộ Lâm hoàng hậu trước, rồi mộ Chiêu Quân sau. Hoàng hậu vâng mệnh.
Sáng hôm sau, tiết trời thật đẹp, Trương thừa tướng dẫn bá quan văn võ hộ giá tới mộ phần Lâm hoàng hậu. Hán đế, hoàng hậu và bá quan lần lượt tới tế lễ trước mộ.
Sau đó đoàn xe ngựa lại tới phần mộ Chiêu Quân, các nghi thức tế lễ lại được cử hành trọng thể. Hoàng hậu quỳ khóc trước mộ chị rất thảm thiết. Hán đế sợ hoàng hậu quá bi thương, liền truyền lệnh dạo chơi để ngắm cảnh xuân, tới chiều mới hồi cung.
Về tới cung, Hán đế lại truyền bày tiệc nhỏ để vợ chồng uống rượu chuyện trò. Trong tiệc Hán đế vui vẻ nói:
- Ái hậu thật khác hẳn những mỹ nhân trong thiên hạ,ái hậu đẹp thướt tha, nhưng lại mạnh khoẻ chẳng khác gì nam giới.
Hoàng hậu nói:
- Chẳng những thiếp mạnh khoẻ thôi, thiếp còn cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông thập bát ban võ nghệ, cùng là biết bài binh bố trận nữa.
Hán đế ngạc nhiên rồi cười bảo:
- Vậy sao? Trẫm không ngờ ái hậu lại văn võ toàn tài như thế. Nhưng nay đất nước thanh bình, tài võ của hậu chắc không phải dùng tới.
Hoàng hậu nói:
- Tuy Phiên quốc hiện đã thần phục, nhưng còn mối thù của chị lẽ nào thiếp quên. Thiếp đang định xin thánh thượng cho phép dẫn binh sang Phiên quốc báo cừu, xin thánh thượng chuẩn tấu.
Hán đế lắc đầu:
- Không được, hậu là vị quốc mẫu, đâu có thể khinh xuất đem thân ra chốn sa trường. Vả lại mỗi lần động binh là khiến dân tâm kinh sợ. Hiện nay quốc khố cũng chưa được sung mãn nữa, mà việc dụng binh thìphải hao người tốn của.
Hoàng hậu nghe vậy không dám noí gì nữa.
Trong khi đó, ở Phiên quốc, Vệ Luật vẫn nuôi dã tâm gây chiến. Một hôm Phiên vương thiết triều, Vệ Luật bước ra tâu:
- Bẩm chúa công, hai lần chúa công động binh Hán triều, tốn ngườihao của, chỉ có được Chiêu Quân, rồi sau lại tốn bao của cải để xây phù kiều, mà rồi Chiêu Quân vẫn chẳng chịu cùng chúa công kết nghĩa. Như vậy là chẳng được lợi gì. Nay thần trộm nghĩ, xin chúa công động binh đánh hán, không được đất thìcũng phải có nhiều vàng bạc châu báu để bù lại sự thiệt thòi.
Phiên vương không biết rõ âm mưu của Vệ Luật nhưng nghe nói có lý, bèn hỏi ai có thể cầm quân đánh Hán lần thứ ba. Tức thì Thổ Kim Hồn bước ra tình nguyện, nhưng Lâu Lý Thụ lại tâu:
- Đất nước đã tốn người hao của quá rồi, xin đừng vô cớ gây chiến.
Thổ Kim Hồn trừng mắt nói:
- Lâu thừa tướng tuổi già nhút nhát quá, chính vì hao người tốn của nhiều rồi, nên lần này phải tìm của cải đất đai mà bù đắp vào.
Phiên vương khen phải, bèn phong Thổ Kim Hồn là Chinh nam nguyênsoái, cấp cho trăm viên mãnh tướng, mười vạn tinh binh, bảo chọn ngày xuất phát.
Mấy hôm sau Thổ Kim Hồn ban lệnh xuất quân, ngày đi đêm nghỉ, quân đi hùng dũng như gió cuốn. Thấm thoát đã tới gần Nhạn môn quan. Thổ nguyên soái cho đóng trại ở xa, nghỉ một đêm rồi hôm sau tụ tập chư tướng hỏi ai ra đánh trận đầu. Ngô Loan xin đi.
Ngô Loan dẫn quân tới trước Nhạn môn quan, lớn tiếng bảo:
- Quan quân trong thành chú ý, bản tướng vâng lệnh Phiên chúa đem binh tới đây đòi Hán triều cắt đất nạp vàng bạc châu báu. Nếu không nghe, sẽ đạp Trung nguyên thành bình địa.
Kinh nghiệm hai lần trước, Lý nguyên soái không dám khinh địch, cứ đóng chặt cửa quan, phòng thủ nghiêm ngặt, rồi viết tờ biểu tấu cấp báo về kinh.
Hán đế tiê: p được tờ biểu tấu của Lý nguyên soái, thì lo sợ lắm, thiết triều hỏi bá quan. Hỏi mấy lần mới có hai vị đại tướng là Trần Hy và Quách Vũ bước ra xin nhận nhiệm vụ. Hán đế phong hai ngườilàm Tả và Hữu Tảo bắc đại tướng quân, cấp cho trăm viên tùy tướng và mười vạn tinh binh, tức nhật lên đường tới Nhạn môn quan, lương thực sẽ tải đến sau.
Lý nguyên soái tiếp đón nhị vị tướng quân, bày tiệc trò chuyện rồi nói:
- Nhị vị tới đây là lão soái yên tâm. Ngày mai nhị vị phục binh ở hai bên núi, lão sẽ dẫn binh nghênh chiến rồi vờ thua chạy, nhị vị đổ quân chặn đường về của giặc, lãoquay lại cùng đánh thì giặc ắt thua.
Hai người đều nói:
- Lão nguyên soái tính vậy là hay lắm.
Sáng hôm sau, Cáp Hổ đem binh tới khiêu chiến. Lý nguyên soái tư dẫn binh mở cửa quan nghênh chiến. Hai tướng quần thảo trên năm mươi hợp bất phân thă"ng bại, sau đó nguyên soái vờ thua chạy về hướng tây có núi non, Cáp Hổ đâu chịu bỏ qua, liền giục quân đuổi theo. Đuổi được bảy tám dặm thì chợt pháo lệnh nổ vang, quân Hán mai phục hai bên đổ ra chặn đường về. Lý nguyên soái giục ngựa quay lại mà đánh. Cáp Hổ lúng túng bị Lý nguyên soái chém một đao rơi đầu.
Trận đó Phiên binh chết gần hết.
Tình Sử Vương Chiêu Quân Tình Sử Vương Chiêu Quân - La Lan Tình Sử Vương Chiêu Quân